Chương 16+17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.
"Ông nội, đây là chiếc bút máy mà chú con muốn nhờ con tặng cho ông, chúc ông vạn thọ an khang."

Lệ lão thủ trưởng hòa ái cười một tiếng, "Ta cũng có quà sao? Ha ha, thay ta cảm ơn chú của con."

Thấy ông cụ Lệ cười, đáy mắt Tô Thiên Từ cũng xẹt qua ý cười sâu xa.

Thực ra chiếc bút máy này, cũng không phải của chú đưa cho cô, mà là của cô.

Năm đó cô nhàn rỗi không có việc gì làm nên đã đi dạo phố cùng Đường Mộng Dĩnh, rồi bị Đường Mộng Dĩnh xúi giục mua chiếc bút máy này với giá hơn 10 vạn, mà từ trước nay cô đều không có việc gì cần dùng đến nó.

Nhưng không lâu sau đó, Đường Mộng Dĩnh lại đi rêu rao khắp nơi chỉ trích cô lãng phí, hại cô bị mọi người ghét bỏ.

Bây giờ, cô lấy chiếc bút này ra, nói dối trước mặt Đường Mộng Dĩnh.

Dựa vào hiểu biết của cô với Đường Mộng Dĩnh thì...

"A..." Trên mặt Đường Mộng Dĩnh lộ ra vẻ kinh ngạc: "Đây không phải là cây bút mà lúc tớ mơi trở về, đã cùng với cậu đi mua hay sao? Sao bây giờ lại biến thành cây bút của chú cậu rồi?"

Quả nhiên là như thế!

Với tính cách của Đường Mộng Dĩnh thì cô ta tuyệt đối sẽ không chịu ngồi yên.

Cô không sợ cô ta vạch trần, mà điều cô sợ là cô ta sẽ không vạch trần.

Mặt Tô Thiên Từ khẽ ửng đỏ, lộ vẻ lúng túng.

Đường Mộng Dĩnh thấy vậy lập tức "giải vây" giúp cô: "Có thể là tớ nhớ nhầm, nhìn bề ngoài có hơi giống thôi. Đây sao có thể là cây bút mà cậu tùy tiện mua với giá hơn mười vạn được chứ?"

"Tuỳ tiện mua cây bút với giá hơn mười vạn sao?"

Nghe đến đây, sắc mặt của Lệ phu nhân và Lệ lão gia tử đều hơi nhăn lại.

Tô Thiên Từ lập tức lắc đầu: "Sao lại nói là tùy tiện mua chứ, là tớ cố ý lựa chọn mà." Nhưng rất nhanh cô lại đưa tay bịt kín miệng, một bộ dáng hối hận khi đã lỡ miệng.

Đường Mộng Dĩnh nghe vậy, trên mặt có chút trách cứ: "Thiên Từ, sao cậu lại..."

Cô ta nói một nửa liền dừng lại như không thể tin nổi, khiến mọi người xung quanh dường như cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Không thể không nói, chiêu này rất hay.

Nhưng bây giờ, điều cô muốn chính là cục diện như vậy.

Giọng nói có Tô Thiên Từ có chút khẩn trương: "Con..."

Lệ lão gia tử nhìn Tô Thiên Từ một lúc lâu, tay liền cầm lấy cây bút máy.

Toàn thân bút màu đen, nắm trong tay có cảm giác mát lạnh, rất có trọng lượng. Đầu bút được thiết kế bình thường, nhưng nhìn qua lại mang đến cho người ta có cảm giác vô cùng tao nhã và lịch sự.

Lệ lão gia tử vui vẻ nở nụ cười. "Đây là con chọn? Ánh mắt không tồi."

Tô Thiên Từ đỏ mặt nói: "Cái này thoạt nhìn thì bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ cho ta cảm giác vô cùng tốt, rất hợp với ông nội. Cho nên con liền..."

Không thay đổi sắc mặt mà vuốt mông ngựa, làm Lệ lão gia tử cười đến tít cả mắt.

"Tặng quà thôi mà, có cần phải lấy danh nghĩa chú của con không. Nói dối trước mặt nhiều người như vậy, ai không biết còn tưởng rằng con dâu của Lệ gia thiếu giáo dưỡng!" Đường phu nhân ghét bỏ nói.

"Bởi vì tôi biết ông nội là một người tiết kiệm. Nếu ông biết tôi dùng nhiều tiền như vậy chỉ để mua một chiếc bút máy thì ông sẽ không vui. Vì thế tôi mới lấy danh nghĩa chú của mình, dù sao thì chú ấy cũng không biết." Cô nghịch ngợm thè lưỡi, nhưng lúc sau lại sợ hãi nhìn Lệ lão gia tử: "Ông nội, người sẽ không tức giận chứ?"

"Con bé này thật là..." Vẻ mặt lão gia tử đầy vẻ bất đắc dĩ.

17.
Lệ lão thủ trưởng nói vậy làm các vị phu nhân đều nghĩ đến vụ sườn xám kia, ánh mắt họ nhìn về phía Đường Mộng Dĩnh có chút quái dị.

Đường Mộng Dĩnh nắm chặt tay, trên mặt treo nụ cười, nhưng nhìn kỹ lại thấy vô cùng gượng ép.

Lệ lão thủ trưởng giả vờ nghiêm mặt: "Không có lần sau đâu, lần này ta nhận, nhưng mà về sau đừng có kéo chú con vào nữa."

"Vâng!"

Tô Thiên Tử gật đầu, ánh mắt đúng lúc nhìn thấy một bóng dáng cao lớn từ trong phòng bước ra.

Lệ Tư Thừa đi ra, ánh mắt liền bắt gặp hai cái lúm đồng tiền ở trên mặt cô.

Trên mặt hiện lên vẻ trong sáng, cười lên trông thật giống một đóa sen đang nở rộ, xung quanh cô tựa hồ như có một vầng sáng nhàn nhạt.

Thật đẹp!

Đây chính là suy nghĩ lúc này của Lệ Tư Thừa.

Anh thu hồi ánh mắt lại.

"Đi thôi."

Lệ Tư Thừa đi về phía cửa lớn.

Giọng nói rất lãnh đạm, như người mà anh đang nói chuyện không phải là vợ của mình.

Trong lòng Đường Mộng Dĩnh có chút đắc ý, ánh mắt nhìn về phía Tô Thiên Từ mang theo vài phần khiêu khích.

Kế hoạch tối hôm qua, cô ta tự thấy đã vô cùng hoàn mỹ, chỉ châm lửa thì trong mắt Lệ Tư Thừa, Tô Thiên Từ sẽ chẳng là cái thá gì cả.

Đến lúc đó, cho dù người phụ nữ ngu ngốc này có lấy lòng lão già thối kia cũng không có tác dụng.

Rốt cuộc thì chồng cô là Lệ Tư Thừa, chứ không phải Lệ Tầm.

Vị trí thiếu phu nhân của Lệ gia sớm hay muộn cũng thuộc về cô ta.

Lệ lão thủ trưởng nhìn thấy thái độ như vậy của Lệ Tư Thừa, trong lòng thầm thở dài một hơi.

Xem ra còn cần thêm chút thời gian, để bọn trẻ từ từ bồi dưỡng tình cảm.

Tô Thiên Từ sớm đã thành thói quen, nhìn về phía Lệ phu nhân nói: "Mẹ, con xin lỗi, quà..."

"Đi đi."

Trên mặt Lệ phu nhân là ý cười nhàn nhạt, đối với Tô Thiên Từ, bà đã có một cái nhìn mới.

Xem ra đứa con dâu này, cũng không tệ như trong tưởng tượng.

--- ------

Lệ Tư Thừa không mang theo tài xế, lúc anh mở cửa xe thì phát hiện Tô Thiên Tử đã ở bên trong chờ anh.

Liếc nhìn cô một cái, Lệ Tư Thừa trực tiếp mở cửa ngồi xuống, toàn bộ quá trình đều không nói một lời.

Biết anh chán ghét mình nên Tô Thiên Tử cũng không lên tiếng.

Kiếp trước, cô bị Đường Mộng Dĩnh khích tướng nên mới không nén được tức giận, làm mất mặt Lệ gia trước bao nhiêu người. Thậm chí Lệ lão thủ trưởng đã đi đến đại sảnh nhưng cũng không vào, mà Tô Thiên Từ căn bản không biết, thì ra Lệ lão thủ trưởng đã biết hết mọi chuyện.

Cẩn thận suy nghĩ lại có lẽ cũng là vì chuyện kia, cho nên Lệ lão thủ trưởng mới không bắt Lệ Tư Thừa đưa cô về nhà mẹ đẻ.

Cũng chính vì chuyện này mà địa vị của cô ở Tô gia cũng xuống dốc không phanh.

Ông ngoại bởi vì chuyện mai mối sai lầm này mà hối hận không thôi, cô chú vì chuyện này cũng điên cuồng áp bức cô.

Xe chạy khoảng được hơn mười phút, thì Tô Thiên Tử phát hiện Lệ Tư Thừa không trực tiếp đến Tô gia, mà chậm rãi dừng ở một con phố đông đúc, tấp nập.

"Xuống xe." Lệ Tư Thừa lạnh nhạt nói.

Tô Thiên Tử mím môi, đối với kết quả như vậy có chút thất vọng, nhưng nó cũng nằm ở trong dự liệu của cô.

Dù có là mệnh lệnh của ông nội thì anh cũng không cần phải thật sự hoàn thành, chỉ cần làm cho có lệ để ứng phó thôi là được.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Thiên Từ có chút mất mát, cô không nói một lời liền cởi bỏ dây an toàn, duỗi tay mở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh