Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vợ?

Nghe thế một chữ này, mấy người bọn họ ở trong thang máy đều không nhịn được cảm giác sợ hãi, tay chân bủn rủn.

Huấn luyện viên Kim nuốt mvột ngụm nước bọt, sắc mặt tái nhợt dùng sức ấn nút đóng cửa lại, rất nhanh cửa thang đã đóng lại.

Lệ Tư Thừa thấy vậy, cũng không ổn, khẽ cnau này cảm thấy có gì đó

"Rầm..."

Đột nhiên một tiếng đổ vỡ lớn vang lên, tiếp theo là tiếng phụ nữ rên rỉ

"Cứu mạng..." Tô Thiên Từ yếu ớt kêu lên, uâm thanh nhỏ đến mức khó có thể nghe ra, nhưng nó lại lọt vào tai Lệ Tư Thừa, rõ ràng không sót một chữ.

Là cô!

Lệ Tư Thừa bước nhanh hướng tới nơi phát ra thanh âm kia, trong lòng không hiểu sao lại có 101 cảm giác bất an...

Tô Thiên Từ cảm nhận được xung quanh đã trở nên yên tĩnh, trong lòng căng thẳng rốt cuộc cũng được buông lỏng

Mấy người kia đi rồi, thật sự đi rồi.

Chỉ là trên người cô đau quá, rất đau...

Bụng dưới không ngừng truyền đến từng cơn co rút, nó đã vượt xa khỏi khả năng mà cô có thể chịu đựng, bởi nó cực kỳ, cực kỳ đau!

Bàn tay không chút sức lực khẽ nâng lên, sờ vào trong túi muốn lấy chiếc điện thoại ra, nhưng dù có cố gắng như thế nào thì cô cũng không thể lôi ra được.

Chiếc điện thoại 'bang' lên một tiếng, rơi ra bên ngoài túi, nằm ở một vị trí không xa không gần, ở ngay bên cạnh eo cô.

Rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng là cô lại có cảm giác khoảng cách này thực sự rất xa, cô căn bản là không chạm đến được.

Màn hình điện thoại sáng lên, cô nhìn qua tấm gương phản chiếu trên trần nhà, mơ hồ nhìn thấy ba chữ Lục Diệc Hàn.

"Thiên Từ?" Thanh âm Lục Diệc Hàn có chút sốt ruột, "Cậu đừng sợ, tôi đã báo cảnh sát rồi, lập tức..."

Lục Diệc Hàn còn nói cái gì đó, nhưng Tô Thiên Từ đã không còn nghe thấy nữa rồi.

Có phải cô sắp chết rồi không?

Lệ Tư Thừa một chân đá thẳng vào cửa phòng học yoga, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một thân hình nhỏ bé đang nằm trong vũng máu.

Giờ phút này, quần áo trên người bị xé rách loang lổ, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết ở trong không khí.

Dưới người cô là một vũng máu đỏ tươi, vừa nhìn đã thấy ghê người!

Trái tim Lệ Tư Thừa giống như có thứ gì hung hăng đâm vào, anh mơ hồ bước đi theo bản năng, chạy nhanh lại, anh ngồi xổm xuống xem xét tình hình của cô.

"Tô Thiên Từ!"

Sắc mặt Tô Thiên Từ trắng bệch như tờ giấy, hô hấp suy yếu, hai mắt nhắm nghiền, lông mi khẽ run, mồ hôi lạnh đã chảy ra khắp người.

Trong nháy mắt đó, đôi đồng tử của tử của Lệ Tư Thừa từ trước đến nay đều bình lặng, không gợn sóng, nhưng đã bị bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ cùng lo lắng.

"Tô Thiên Từ, cô mau tỉnh lại!" Lệ Tư Thừa nâng đầu cô lên, vỗ vỗ vào mặt cô để cho cô tỉnh táo.

Bàn tay cô ấn chặt vào bụng dưới, khóe mắt có nước chảy xuống, đau đến nức nở, cánh môi run rẩy, không phát ra tiếng động, lại càng làm cho người ta có cảm giác run sợ!

Tô Thiên Từ đau đến muốn ngất xỉu, nhưng bên tai lại phảng phất truyền đến một thanh âm rất nhỏ, một xúc cảm lạnh lẽo chạm vào mặt cô.

Cô khó khăn mà nâng mí mắt lên, có phải cô đang mơ không, thế nhưng lại nhìn thấy anh!

"Tư Thừa..."

Thanh âm nhu nhược, yếu ớt như kêu như tiếng muỗi

"Đừng sợ, tôi lập tức đưa cô đi bệnh viện."

Giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng không biết có phải là ảo giác của cô không, mà cô lại nghe ra sự sợ hãi ở trong đó, rất chân thật.

Anh đang sợ.

Anh sợ cái gì?

Sợ cô chết sao?

Tô Thiên Từ bị chính ý nghĩ này của mình chọc cho cười, tâm tình chua xót.

Lệ Tư Thừa có cái gì để sợ sao?

Không có, anh chưa từng sợ bất cứ thứ gì.

Kiếp trước là như thế, kiếp này cũng không ngoại lệ.

Nếu có thể, cô thật muốn tận mắt nhìn thấy nhược điểm của người đàn ông này.

Nhưng cô giống như sắp chết rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh