Chương 15: Trung tâm tắm Victoria 15 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Himee

◎ Bạn bè năm xưa làm sao có thể quên, trong lòng làm sao không nhớ. ◎

Cừu Hân vốn tưởng rằng Tề Tranh sẽ tiếp tục ngụy biện, nhưng không ngờ sắc mặt hắn ta lại tái nhợt, như thể nhìn thấy điều gì đó khủng khiếp, trên khuôn mặt hiện lên vẻ sợ hãi tột độ.

"Không, không!!" Tề Tranh đột nhiên kinh hô một tiếng, hai tay ôm đầu, thân ảnh chậm rãi biến mất ở tại chỗ.

Tay Cừu Hân đang nghịch dao đột nhiên dừng lại, hai mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Âm thanh điện tử của hệ thống lại vang lên:

【 Trò chơi tân thủ: [Trung tâm tắm Victoria] đã vượt qua, người chơi sẽ trở lại không gian hệ thống sau 30 phút nữa, thời gian đếm ngược bắt đầu...】

Nghe thấy giọng nói này, Lý Thanh hoàn hồn , cô lo lắng đi đến bên cạnh Cừu Hân nói: "Chị Cừu, sao Tề Tranh lại biến mất rồi? Em còn chưa đá hắn đâu, đúng rồi chị giải thích cho em một chút đi. Chị phát hiện Tề Tranh không đúng từ khi nào? Nếu không em không thể ngủ ngon được!"

"Khi lần gặp đầu tiên." Cừu Hân cười nói, "Không giấu gì em, khi còn sống tôi bị bệnh rất nặng, sau này đến không gian hệ thống mới hết bệnh, hắn ở đây ho tới ho lui, ta muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được."

"Cộng sự tốt!" Lý Thanh cảm thán nói: "Nói như vậy trên người em cũng có chút vấn đề, hình như bây giờ biến mất rồ, thế mà em hoàn toàn không có nhận ra!"

"Sau đó lúc nhìn thấy bộ tóc giả trong tủ đồ tôi động não 1 chút, đoán chắc là dùng để che giấu thân phận, còn hộp thuốc hen suyễn kia, hen suyễn có một loại gọi là hen suyễn ho khan." Cừu Hân nói thêm, "Đương nhiên hai điểm này chỉ là suy đoán mà thôi, cho nên lúc ăn cơm tôi rót cho Tề Tranh một ly nước nóng, thực ra trong đó có hai viên thuốc hen suyễn, không ngờ cậu ta đã ngừng ho sau khi uống..."

Lý Thanh và Lộ Hạnh Chi lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

"Không chỉ có vậy." Cừu Hân nói," Chúng ta lấy được 1 ít manh mối có ý nghĩa từ tủ đồ, chỉ có cậu ta nói mình lấy được chứng minh thư của Phương Như, cho đến phút cuối chúng ta cũng không dùng tới, vì thế tôi đoán trong tủ vốn có đầu mối liên quan đến cậu ta nhưng bị cậu ta đánh tráo rồi."

"Còn nữa, khi tôi hỏi sinh nhật cậu ta là ngày mấy, chắc là cậu ta muốn che giấu, lại không biết vì sao không thể nói dối hoàn toàn nên mới nói sinh nhật là âm lịch. Cho nên khi nhìn thấy số chứng minh thư của vị khách kia, tôi dùng máy tính tính một chút, ngày sinh của cậu ta là ngày 11 tháng 4 âm lịch lại trùng với ngày trên số chứng minh thư, mọi người nói xem có trùng hợp hay không." Cừu Hân cười tủm tỉm nói.

Mặc dù lúc này Cừu Hân đang xem xét vô số kẽ hở của Tề Tranh, nhưng thực tế điều cô tin tưởng nhất vẫn là trực giác nhìn người của mình, dù sao kinh nghiệm kết bạn của cô vô cùng phong phú, loại người nào cũng đã gặp qua.

Khi Cừu Hân mở mắt ra lúc mới vừa vào trò chơi, lại phát hiện mình nhìn chị Phương Như nhe răng trợn mắt còn thuận mắt hơn nhìn Tề Tranh, tất nhiên đó không phải là vấn đề của cô, nhất định là Tề Tranh có vấn đề gì đó.

"A, cuối cùng còn có chiếc điện thoại chúng ta lấy được trong bể tắm, em thử mật mã là ngày sinh âm lịch của anh ta, không ngờ thật sự mở được."Cừu Hân chợt nhớ tới, chuyện này còn chưa giải thích cho Lý Thanh.

"Thảo nào lúc anh ta ho tôi luôn cảm thấy anh ta rất phiền." Lộ Hạnh Chi nghe xong, cau mày nói, cô cũng cà khịa Tề Tranh, bảo hắn đừng ho nữa.

"Haiz, tôi còn tưởng mục đích của người chơi đều giống nhau, cho nên sẽ giúp đỡ lẫn nhau, không ngờ vẫn là quá ngây thơ. "Lý Thanh có chút chán nản, may trong trò chơi này còn có bọn chị Cừu ở đây, nếu không bản thân hoàn toàn sẽ không hoài nghi Tề Tranh.

"Xem ra máy tính ở quầy lễ tân cũng bị anh ta làm hỏng." Lộ Hạnh Chi đẩy kính lạnh lùng nói, "Hơn nữa anh ta còn mang Hoàng Quang đi, mục đích chính là ngăn cản chúng ta nhìn thấy video trong điện thoại."

Dù sao hai cái video kia cũng là manh mối để lật đổ hung thủ.

"Đúng rồi, chị Cừu còn phát hiện được cái bóng giả trang thành Hoàng Quang!"Lý Thanh bỗng nhiên chợt nhớ ra, nhìn xung quanh, phát hiện đã không còn bóng.

"Đó là bởi vì cậu ta và Tề Tranh ôm nhau đi ra rất kì quái, tôi nhìn xuống mặt đất mà chính cậu ta cũng không có bóng, đoán chừng là sợ chúng ta phát hiện nên muốn ké bóng Tề Tranh." Cừu Hân thở dài, "Nếu không có bóng, thì còn có thể là gì nữa, đó chỉ có thể là ma, tôi liền đoán khả năng cao nhất."

"Đây thực sự là thế giới tân thủ sao?" Ngày sau không có các chị, em thật sự có thể tích đủ điểm để sống lại sao?" Lý Thanh đã bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

"Quả thật có chút kỳ quái, nhưng mà tình huống của Tề Tranh tương đối phức tạp, tôi cũng không biết cậu ta là thứ gì, nhưng với những người chơi đơn thuần như chúng ta thì vẫn nên có chung mục đích và giúp đỡ lẫn nhau." Cừu Hân lên tiếng an ủi.

"Mọi người quên tôi rồi sao? " Một giọng nói oán hận vang lên, Cừu Hân quay đầu nhìn, phát hiện là Hoàng Quang với vẻ mặt bi phẫn (bi thương và phẫn nộ), trên mặt Cừu Hân hiện lên tia xấu hổ, vừa rồi sau khi cứu cậu ta xong thật sự là quên mất.

Vừa rồi sau khi Hoàng Quang gỡ bỏ mối nguy hiểm đến tính mạng đã ngã nhào xuống đất, sau đó không nhịn được liền ngất đi, vừa tỉnh lại thì thấy mấy người đang ở bên kia thảo luận đến khí thế ngút trời, căn bản không ai chú ý tới hắn đáng thương.

Phương Như bỗng nhiên đi tới chỗ Cừu Hân, cô lấy ra một cái quạt nhỏ nhàn nhã lắc, trên chân đi guốc, thanh âm thanh thúy gõ trên mặt đất, đứng lại trước mặt Cừu Hân.

Cừu Hân kinh ngạc phát hiện trạng thái của Phương Như lúc này đã trở nên giống như người bình thường, tơ máu trong mắt cô đã biến mất, thậm chí cả vẻ mặt cũng không còn u ám nữa, gần như không khác gì với chính mình.

Cừu Hân quay sang nhìn Tiểu Mỹ, phát hiện Tiểu Mỹ cũng đã trở lại bộ dáng bình thường, cô gái trẻ mặc một chiếc váy, mỉm cười ngọt ngào với cô.

"Đây là chuyện gì xảy ra? " Lý Thanh trợn tròn mắt.

"Cừu Hân." Phương Như gằn từng chữ gọi tên cô, "Rốt cuộc cô là ai?"

Ngay cả giọng nói của Phương Như cũng trở nên bình thường, giọng của cô ấy trầm thấp có từ tính, mang theo sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

Nghe được câu hỏi của cô, Cừu Hân ngẩn ra.

Phải biết rằng, cho dù có đủ dũng cảm, cũng không phải người nào cũng có thể khoác vai ma quỷ, sau đó lập tức khiến cho ma quỷ không có lòng phản kháng, hơn nữa tôi luôn cảm thấy cô có chút quen." Phương Như nheo mắt lại, muốn nhìn kỹ dung mạo của Cừu Hân, lại không tìm được bất kỳ dấu vết quen thuộc nào, trong mắt cô lộ ra một chút hoang mang.

Cừu Hân trong lòng thầm kinh ngạc, hóa ra không chỉ có cô thấy Phương Như thân thiết, vậy mà Phương Như cũng có phản ứng như thế khi thấy cô! Đây là cái gì? Đây là tình bạn hướng đến hai chiều!

" Để chị thất vọng rồi, em chỉ là một người bình thường, chúng ta cũng chưa từng gặp nhau trước đây." Cừu Hân vắt hết óc nhớ lại cuộc đời ngắn ngủi hơn 20 năm, cô thực sự là một người bình thường.

【Tít, đếm ngược đến ba phút cuối cùng——】

"Chị Phương Như, chị biết Tề Tranh rốt cuộc là thứ gì không? Em thấy chị hình như cũng rất chán ghét cậu ta?"

Ngược lại cô ấy rất nhạy bén.

Phương Như mỉm cười, nhẹ nhàng dùng quạt che đôi môi đỏ mọng: "Ta biết, nhưng không thể nói, chỉ có thể chúc cô may mắn, hy vọng cô không bị "xử lý" nhanh như vậy."

"Chị Cừu, chị Lộ, chỉ còn lại vài phút cuối cùng, em rất luyến tiếc hai người, sau này chúng ta còn có thể gặp lại không?"Lý Thanh hít sâu một hơi, một phó bản không quá ba ngày, nhưng cô đã nảy sinh tình nghĩa sâu đậm với Cừu Hân và Lộ Hạnh Chi.

"Nếu như tôi không chết." Lộ Hạnh Chi chán nản thở dài.

"Này, chị Lộ, đã là lúc nào rồi, đừng làm loạn nữa!" Lý Thanh bất mãn lên tiếng.

"Đương nhiên sẽ gặp lại rồi! "Cừu Hân cười ôm hai cô vào lòng, dùng điện thoại của Tiểu Mỹ chụp một tấm ảnh chung.

Thân hình cường tráng của Hoàng Quang ngồi xổm trên mặt đất bên cạnh vẽ vòng tròn, mấy chị em các cô tình cảm sâu nặng, nhưng không ai muốn gặp lại hắn cả, hu hu hu, hắn cảm thấy bị tẩy chay rồi!

Cuối cùng, Cừu Hân đề nghị Hoàng Quang đến chụp ảnh nhóm cùng nhau, cô không cho chị Phương Như và Tiểu Mỹ đi, mấy con ma đang buôn bán cũng bị cô kéo đi chụp ảnh nhóm.

"Tôi nói rồi, đạo cụ trong trò chơi không thể mang đi." Một thanh âm nhàn nhạt vang lên sau lưng cô, "Thật sự coi điện thoại là của mình à?"

Cừu Hân xoay người nhìn, hóa ra là ma nữ áo đỏ đang lảm nhảm, ở hình dáng con người cô ấy không có đầu lưỡi thật dài, cuối cùng có thể thấy rõ mặt mũi, bề ngoài ngược lại rất dễ thương, chỉ là không hiểu sao dưới mắt lại có quầng thâm rất to, giống như cô gái hay thức đêm.

"Hồng Hồng." Cừu Hân mỉm cười kéo cô đến bên cạnh mình, thừa dịp cô ấy không kịp phản ứng chụp chung một tấm ảnh, "Đây là ảnh bạn thân lúc trước đã đồng ý với em."

Ma nữ áo đỏ: Lẽ ra cô không nên đến đây!

Nói đến ảnh chụp chung, cô lại nhớ tới mái tóc bị cắt của mình, ma nữ quỷ áo đỏ tức giận liếc nhìn Cừu Hân, xoay người bỏ chạy.

"Rừm rừm." Điện thoại của Tiểu Mỹ đột nhiên rung lên.

Cừu Hân tò mò mở điện thoại ra, thấy trong phần mềm chat, bạn thân của Tiểu Mỹ là Tiểu Lệ gửi tin nhắn tới.

Lúc đầu chỉ là một tin nhắn, nhưng sau đó là tin nhắn ùn ùn kéo đến, không ngừng vuốt màn hình, Cừu Hân kéo để đọc một vài tin nhắn, phát hiện Tiểu Lệ đã đơn phương gửi tin nhắn cho Tiểu Mỹ trong nhiều năm.

【Bảo bối, hôm nay đã là 5 năm từ khi bà đi, nhưng chỉ cần trên đời này còn có người nhớ đến bà, bà sẽ không bao giờ biến mất. 】

Cừu Hân đứng đó không nhúc nhích hồi lâu,, một lát sau, cô mang theo ý cười nhu hòa đi tới trước mặt Tiểu Mỹ, đưa điện thoại qua: "Em gái Tiểu Mỹ, cám ơn điện thoại của em đã cung cấp manh mối, bây giờ là lúc vật về chủ cũ."

"Em nói này chị Phương Như, câu chuyện trong trò chơi có thực sự xảy ra không?" Cừu Hân đột nhiên ngẩng đầu dò hỏi.

"Có lẽ vậy, thật thật giả giả, ai biết được." vừa nhìn liền biết Phương Như chính là chuyên gia lừa gạt, tùy ý trả lời.

"Chị Phương Như, vậy chồng chị keo kiệt thật sao? "Lý Thanh tò mò hỏi.

Chị Phương Như hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái không trả lời.

"Xem ra là thật rồi." Lộ Hạnh Chi mặt không đổi nói.

Thời gian đếm ngược của hệ thống chỉ còn chưa đầy một phút, mấy người có chút khẩn trương đứng tại chỗ chờ dịch truyển, Cừu Hân nhìn vẻ mặt căng thẳng của mọi người, từ trong túi lấy ra hai lá trúc.

"Cừu Hân, rốt cuộc cô đã bứt bao nhiêu chiếc lá của tô?" Phương Như nhìn thấy, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Em cam đoan đây là hai chiếc lá cuối cùng." Cừu Hân thở dài, "Thấy bầu không khí căng thẳng như thế, thổi cho mọi người một đoạn đi."

"Chị Cừu, chị còn bất ngờ nào mà mọi người không biết nữa không? "Lý Thanh hỏi.

Phương Như từng nghe Mặt Răng thổ lộ về trình độ thổi lá của Cừu Hân, cô không muốn bị tra tấn nên xoay người chuẩn bị rời đi.

Cừu Hân liếc nhìn Tiểu Mỹ đang thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại ở phía xa, cúi đầu ngậm chiếc lá trúc trong miệng, khóe môi đọng lại một giai điệu du dương.

Phương Như dừng bước, khóe mắt Tiểu Mỹ tràn ngập nước mắt.

Hóa ra đó là bài "Tình bạn mãi mãi".

------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Một chương ruột ấm áp! QwQ

Chắc ấm lắm nhỉ? (thì thầm không chắc chắn)

--------------------------

Bão chương tới rồi đây, thế là đã kết thúc được phó bản đầu tiên rùi, mừng rớt nước mắt á. Mọi người đọc xong cảm thấy bộ này có ổn hum ạ?  Đồng thời hãy vote cho tui để tui có thêm động lực edit tiếp nhé! Cảm ơn mọi người.<3<3

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 15 ★彡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro