Chương 23: Công ty sữa chua Lương Tâm 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Himee

◎ Tình yêu và hòa bình. ◎

Trong sơ yếu lý lịch không có thông tin chi tiết liên quan đến địa chỉ của mình, trên chứng minh thư ngược lại có thể có địa chỉ, nhưng Cừu Hân không tìm thấy chứng minh thư của mình trong túi.

Thời gian cấp bách, Cừu Hân cũng không muốn mất quá nhiều thời gian để giải câu đố, cô nghĩ ra được 1 cách đơn giản, vì thế lấy điện thoại ra mở khóa màn hình.

*****

Thời gian chuyển về thời gian rảnh buổi chiều.

Cừu Hân cuối cùng cũng có thời gian để xem danh bạ điện thoại được hệ thống mở khóa rốt cuộc là thứ gì.

Nội dung danh bạ rất đơn giản, ngoại trừ "Ba", "Mẹ" và "Cừu Nhân" ra, chính là một số chức năng tương tự như số điện thoại báo cháy, báo cảnh sát.

Cừu Hân nhìn số điện thoại của một nhà ba người, cảm thấy điện thoại báo cảnh sát hữu dụng hơn một chút.

Nhưng mà sau khi mở khóa danh bạ, ngược lại có thể nhìn thấy lịch sử trò chuyện và tin nhắn qua lại với ba người này.

Tần suất gọi điện và nhắn tin giữa điện thoại của Cừu Hân và các thành viên trong gia đình rất cao, hầu như là năm cuộc gọi 1 ngày, mức độ gửi mười mấy tin nhắn.

Nội dung cuộc gọi không thể nghe được, nhưng sau khi tóm tắt nội dung tin nhắn, Cừu Hân có lẽ đã hiểu được hình ảnh hiện tại của mình.

- Người bị áp bức được sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ.

"Cừu Nhân" đã uy hiếp cô khi gọi điện cho cô trước đó, nói là buổi tối sẽ mách bố mẹ, không phải ban ngày bố mẹ bận rộn công tác nên buổi tối mới về nhà, mà là ban ngày bố mẹ ăn uống vui chơi với số tiền lấy được từ Cừu Hân, buổi tối về nhà.

Trong thế giới này, tính cách thiết lập của Cừu Hân chính là không chỉ liều mạng làm việc gánh vác chi tiêu cho gia đình mà ngày nào cũng phải vội vàng chạy về nấu cơm, có thể nói những con lừa trong đội sản xuất còn hạnh phúc hơn cô ấy.

Ngay lập tức Cừu Hân đã hiểu tại sao kinh nghiệm làm việc trong sơ yếu lý lịch lại đa dạng như thế, bởi vì cô thực sự có thể làm bất kỳ công việc nào để nuôi gia đình.

Dựa theo thân phận của cô, chắc đến công ty Lương Tâm phỏng vấn là vì mức lương bán hàng cao. Khía cạnh này của hệ thống ngược lại còn rất logic.

Vẻ mặt Cừu Hân trở nên nghiêm túc, cô không quên nhiệm vụ chính của mình: [Phản kháng].

Vì thế phản kháng này là chỉ phản kháng các gia đình trọng nam khinh nữ sao?

Nhưng tên phó bản là [công ty sữa chua], không thể nào nhiệm vụ chính hoàn toàn không liên quan đến công ty Lương Tâm được.

*****

Lúc này Cừu Hân dùng điện thoại bấm số của Cừu Nhân.

Buổi chiều Cừu Nhân thường xuyên gọi điện cho cô, tâm trạng cô lúc đó rất tốt, không muốn thấy thứ xui xẻo, liền để Cừu Nhân vào danh sách đen, bây giờ lại kéo hắn ra.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng nói cáu kỉnh của Cừu Nhân từ trong điện thoại truyền đến, cực kỳ giống tạp âm chói tai, hắn chửi ầm lên: "Cừu Hân mày [beep --], mẹ nó mày lừa ông đây, cả nhà [beep --]!"

Cừu Hân nghe xong mỉm cười không nói, Cừu Nhân không nghe thấy tiếng của cô lại càng hăng hái hơn, tiếng chửi rủa cuồn cuộn không ngừng từ trong điện thoại truyền ra.

Nghe giọng nói giận dữ của Cừu Nhân, Cừu Hân xác định ma quỷ chửi người trong phó bản này, hình như không đột nhiên biến mất như chị Phương Như, nhưng cũng có khả năng Cừu Nhân không phải ma.

"Cả nhà tôi? Chúng ta hẳn là một nhà đi." Cừu Hân tốt bụng nhắc nhở một câu, Cừu Nhân ngay lập tức nghẹn họng như gà bị siết cổ.

Không chỉ vì Cừu Hân chỉ ra nhược điểm, còn vì giọng nói của cô mang theo ý cười nhàn nhạt, toát ra cảm giác bình tĩnh không thèm để ý khiến Cừu Nhân không hề cảm thấy niềm vui khi mắng ­người khác.

"Nói xong rồi sao? Em trai, tích đức cho mình đi, nhìn người cha vô dụng của cậu xem, làm quá nhiều chuyện vô đạo đức đến nỗi ngay cả con trai mình cũng bị mất não." Cừu Hân cười híp mắt nói, trong giọng nói hoàn toàn không nghe ra được cô đang mắng người.

Cừu Nhân sửng sốt vài giây, cuối cùng nhận ra cô đang nói mình không có đầu óc, lập tức tức giận nói: "Cô..."

"Tôi trúng giải rồi, 500 vạn." Cừu Hân ngắt lời hắn.

"Uh... khụ khụ!" Cừu Nhân bị câu này làm giật mình, mấy câu chửi thề lập tức nghẹn ở cổ họng, "Cô nghiêm túc đấy à?" Giọng hắn cao lên một quãng tám, không thể tin được hỏi .

"Đi taxi đến địa chỉ này đón tôi, nhanh 1 chút, nhiều tiền quá một mình tôi chuyển không nổi." Cừu Hân thản nhiên nói địa chỉ công ty Lương Tâmrồi cúp điện thoại mà không cho Cừu Nhân cơ hội phản ứng, cô thong thả bước ra khỏi cửa công ty, vừa hay đến thời gian tan tầm, cửa công ty cũng có thể ra vào bình thường.

Cừu Nhân cũng không gọi lại, có vẻ là đang đến đây.

"Xem ra mất não cũng có ưu điểm." Cừu Hân lẩm bẩm một câu.

Đã là thời đại nào rồi, khoa học kỹ thuật cũng phát triển như vậy, vẫn có người tin lúc nhận giải sẽ đưa tiền mặt.

Nhiệm vụ giới hạn thời hạn 1 giờ mới qua 15 phút, Cừu Hân liền nhìn thấy cách đó không xa một người đàn ông đầu heo to lớn đang chạy về phía này, có lẽ đó chính là Cừu Nhân.

Gọi là đầu heo cũng không phải cố ý bôi nhọ hắn, Cừu Nhân lớn lên tai to mặt lớn, thay quần áo là có thể đi diễn vai nhị sư huynh (trong Tây Du Ký đó ạ), nhưng vừa thấy mặt Cừu Hân liền lập tức chắc chắn, Cừu Nhân là ma, khuôn mặt xanh xám của hắn cho dù đi diễn nhị sư huynh cũng là cái loại mốc meo.

Đôi chân mập mạp của Cừu Nhân chạy thật nhanh, không thèm chào hỏi mà đi tới trước mặt Cừu Hân, giật lấy chiếc túi nilong màu đen trong tay Cừu Hân rồi xoay người bỏ chạy.

Sau khi chạy được một đoạn, Cừu Nhân đứng ở ven đường cười đắc ý, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cái túi nặng như vậy, chắc là đựng không ít tiền đi, mang về nhà sẽ bị bố mẹ lấy, không bằng mình..."

Hắn vẻ mặt chờ mong mở túi nilong màu đen trong tay ra, khi nhìn thấy bên trong, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.

"Em trai cậu chạy làm gì?" Giọng nói nghi hoặc của Cừu Hân vang lên bên tai hắn, "Cậu vừa giật túi rác trong tay tôi rồi chạy thật nhanh, suýt chút nữa không đuổi kịp được cậu."

"Tiền đâu!" Cừu Nhân tức giận nói, "Sao lại là túi rác?"

"Bắt xe trước, về nhà rồi nói." Cừu Hân cười bất đắc dĩ nói.

"Không thể về nhà nói, bây giờ cô đưa tiền cho tôi!" Cừu Nhân thổi râu trừng mắt.

Nụ cười trên mặt Cừu Hân vẫn không đổi: "Em trai, tôi là người cực kỳ kiên nhẫn với bạn bè, nhưng cậu hiển nhiên không ở trong phạm vi này."

Cô giơ một tay lên nhanh chóng đưa về phía ánh mắt Cừu Nhân, Cừu Nhân theo bản năng nhắm hai mắt lại.

"Toàn thân cậu từ trên xuống dưới cũng chỉ có mắt giống người, nếu còn muốn có mắt thì ngậm miệng lại rồi đi đến lề đường bắt xe đi." Cừu Hân dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào mí mắt Cừu Nhân, giọng điệu dịu dàng.

"Cô đang uy hiếp tôi? Sao cô dám! Cẩn thận tôi mách...." Cừu Nhân hổn hển nói, hàm răng trong miệng dần trở nên sắc bén hơn, hai mắt bắt đầu đỏ lên, như thể muốn đánh Cừu Hân.

Nhưng giây tiếp theo, hắn liền lập tức ngậm miệng lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, ngón tay của Cừu Hân đã móc ra con ngươi phải của hắn, nhìn như muốn bóp nát nó trong tay.

Ý cười trên mặt Cừu Hân bắt đầu biến mất, sự kiên nhẫn của cô gần như cạn kiệt.

Mỗi bộ phận tay chân của con ma đều được cấu tạo từ năng lượng, bình thường rất khó phồng lên, mà Cừu Nhân hoảng sợ phát hiện con ngươi của mình đang có dấu hiệu tan chảy trong tay Cừu Hân.

"Đừng, chị, em là em ruột của chị đấy! Em sai rồi, em đi bắt xe đây." Cừu Nhân thức thời nhận sai, xoay người đi đến lề đường bắt đầu vẫy tay.

"Đúng là kỳ quái, làm sao cô ta có thể..." trong miệng Cừu Nhân mơ hồ lẩm bẩm điều gì đó, nhưng Cừu Hân không nghe rõ.

Thấy Cừu Nhân cải tà quy chính, Cừu Hân lại khôi phục nụ cười, đi tới bên cạnh hắn rồi nhét con ngươi vào hốc mắt của hắn.

Cảm nhận được sự đụng chạm của cô, Cừu Nhân rùng mình, ngậm miệng không nói.

Lúc hắn không để ý, Cừu Hân lặng lẽ nhắm mắt lại, day day huyệt thái dương của mình, lúc cô mới cầm con ngươi cũng nhận ra được sự khác thường của mình, bây giờ cảm thấy đầu có chút choáng váng.

Không lâu sau, Cừu Hân đưa tay về phía hắn, hắn nhắm mắt lại co rúm lại, hồi lâu không cảm thấy có động tĩnh gì, cẩn thận mở mắt ra, liền thấy Cừu Hân nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt cổ quái.

Cô cầm lấy túi rác trong tay Cừu Nhân, xoay người ném vào sọt rác.

Cừu Nhân cẩn thận từng li từng tí nhẹ nhàng thở ra, hù chết hắn rồi, hóa ra là vứt rác à.

Lúc này hắn không còn nghĩ đến giải thưởng 500 vạn nữa, hắn chỉ muốn sống thật tốt. Tình yêu và hòa bình, hy vọng Cừu Hân đáng sợ cũng có thể hiểu được đạo lý này.

Hai người lên xe taxi, Cừu Nhân lặng lẽ liếc nhìn Cừu Hân, nói một địa chỉ, xe taxi nhanh chóng xuất phát.

Cừu Hân liếc nhìn điện thoại, vẫn còn nửa tiếng, về đến nhà hẳn là không thành vấn đề.

"Em trai tốt." Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn như gà con của Cừu Nhân, Cừu Hân hài lòng, cũng không ngại để hắn tạm thời làm em trai mình, "Tôi hỏi cậu trả lời, nói cho tôi biết thành phố này tên là gì?"

"【Beep--】" Cừu Nhân thành thật trả lời, nhưng Cừu Hân lại không nghe thấy nội dung câu đấy, đồng thời trên miệng hắn cũng xuất hiện một vệt mờ, có điều nhìn dáng vẻ Cừu Nhân có vẻ như không nghe thấy tiếng giảm âm, điều này lại khác với những con ma trong trung tâm tắm.

"Bỏ đi, như vậy đi, khi tôi hỏi, cậu chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được."

"Nơi có phải là thành phố nghẹt thở không?" Cừu Hân hỏi.

Cừu Nhân lắc đầu, lần này ngược lại không bị làm mờ toàn bộ đầu của hắn, trong mắt hắn hiện lên vẻ hoang mang, như thể chưa từng nghe qua từ này.

Không phải là thành phố nghẹt thở sao? Ánh mắt Cừu Hân chăm chú, đầu óc nhanh chóng xoay động.

Ngay khi cô định hỏi câu tiếp theo, liền thấy Cừu Nhân lộ ra vẻ mặt sợ hãi: "Tôi đã trả lời rồi, vì sao còn đối xửa với tôi như vậy? Cô nói không giữ lời!"

Cừu Hân nghi hoặc nói: "Tôi làm gì cậu?" Cô cái gì cũng chưa làm được không vậy!

"Cổ của tôi, cổ của tôi không thể cử động được...ô ô ô!" Cừu Nhân chỉ vào miệng tức giận trừng mắt nhìn Cừu Hân, nhưng lại không dám làm gì cô.

Cừu Hân đã hiểu, hắn không thể cử động đầu cũng như không thể nói, xem ra là hệ thống đã phát hiện ra điều gì đó rồi tự động áp dụng vá lỗi.

Cừu Hân thở dài.

Chẳng mấy chốc cả hai đã đến nơi, dưới ánh mắt Cừu Hân, Cừu Nhân vẻ mặt nghẹn khuất móc tiền giả tiền xe.

Dù sao trên lý thuyết cũng là tiền của cô! Cừu Nhân thầm nghĩ.

Cừu gia ở trong một tiểu khu cũ, trong sân có rất nhiều ông bà ma chống gậy tản bộ, còn có người đang đánh cờ, Cừu Hân mới mẻ nhìn bà cụ ma nhàn nhã dắt một con chó ma đi dạo.

Nói ra thì, sau khi con chó con biến thành ma ngược lại không có dấu hiệu biến thành màu xám, thậm chí thoạt nhìn còn không khác gì một con chó con bình thường, ngoại trừ bốn chân đều lơ lửng trong không trung.

Nếu bỏ qua những cư dân này đều là ma quỷ thì nơi này cũng không khác nhiều lắm với tiểu khu trong hiện thực.

Cừu Nhân dẫn Cừu Hân đến 401 của tòa nhà số 4, gõ cửa gỗ.

Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt xấu xí đi tới mở cửa, từ trong mắt hắn không ngừng rỉ máu, nhìn Cừu Hân không có ý tốt nói: "Con gái ngoan, nghe nói con trúng được 500 vạn?"

Nhìn thấy người đàn ông, vẻ mặt của Cừu Hân có chút nghiêm túc, khí tức của con ma này mạnh hơn rất nhiều so với tên phế vật Cừu Nhân kia.

Cừu Nhân ở phía sau nàng lộ ra nụ cười hả hê khi người gặp họa.

Tác giả có lời muốn nói:

Cừu Hân: Thành thực mà nói, trước khi động thủ với Cừu Nhân em cũng không biết lấy con ngươi của hắn có hiệu quả hay không, nhưng về khí thế em tuyệt đối không thể thua được!

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 23 ★彡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro