Chương 27: Công ty sữa chua Lương Tâm 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Himee

◎ Chàng trai sành điệu, bánh quẩy và bò liếm tóc. ◎

Vương khu quản hùng hổ đi tới trước mặt Cừu Hân, ngẩng đầu đối diện với cô, muốn nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt người phụ nữ tu hú chiếm tổ này, nhưng không ngờ lại nhìn thấy nụ cười thân thiết trong mắt cô.

"Anh Vương, cuối cùng anh cũng đến rồi, em đã thay anh chống đỡ lâu rồi." Cừu Hân nói với hắn, giọng điệu phàn nàn có phần quen thuộc, như thể cô ấy là giáo viên chủ nhiệm thay thế một giáo viên khác đến muộn.

"Phải rồi, mì em nhờ anh mang cho em đâu?"

Cừu Hân nghi hoặc nhìn chằm chằm bàn tay trống không của hắn hỏi.

Vương khu quản mở to hai mắt: "Là cô à?" Tên thần kinh trong nhóm kia!

"Anh không mua cũng không sao, buổi trưa chúng ta có thể cùng nhau đi căn tin." Cừu Hân gật đầu với hắn, "Anh bắt đầu bài giảng trước đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người."

Vương khu quản:?

Trước vô số ánh mắt Cừu Hân mặt không chút thay đổi đi đến hàng ghế sau phòng học, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Phương, thấy cô nằm sấp trên bàn, mặt vùi thật sâu vào cánh tay, Cừu Hân lo lắng vỗ vai cô: "Em gái Tiểu Phương, em lại cảm thấy không thoải mái à?"

Tiểu Phương vùi mặt, dùng sức lắc đầu nhưng không ngửng dậy, trong lòng cô đang âm thầm rơi lệ, ngón chân cũng điên cuồng cuộn tròn như chuột rút, trên người nổi đầy da gà, trong đầu cũng bay đầy màn đạn:

Làm ơn đừng gọi tên tôi, mọi người đang nhìn bên này này, thật xấu hổ, thật xấu hổ, cứu tôi, cứu tôi...

Vương khu quản thu hồi ánh mắt nham hiểm rời khỏi người Cừu Hân, quyết định bắt đầu giảng bài, hừ, bất quá là một tên hề nhảy nhót mà thôi!

"Các nhân viên, các thành viên trong gia đình, tôi thấy có những gương mặt mới và cũ đang ngồi trong lớp học của chúng ta, nhưng chúng ta gặp nhau ở đây với một mục đích duy nhất, đó là kiếm tiền!"

Cừu Hân: Lời này còn rất thành thật.

"Trước khi chính thức bắt đầu giảng giải về sách quý kiếm tiền, tôi muốn hỏi mọi người một câu." Vương khu quản đi tới đi lui trước phòng học, chùm chìa khóa treo trên người kêu leng keng, đôi giày da sáng loáng cũng gõ qua gõ lại trên mặt đất.

Hắn đột nhiên đứng lại, hỏi những nhân viên bên dưới: "Như chúng ta đều biết, làm việc ở đây chúng ta kiếm được rât nhiều tiền, vậy công việc kiếm tiền như này, rốt cuộc có phạm pháp không?"

"Không -- phạm -- pháp --!"

"Phạm pháp!"

Giữa tiếng nói nhất trí của các nhân viên không phạm pháp, có một giọng nói vô cùng đột ngột mà cao vút vang lên: Phạm pháp!

"Sao lại là cô!" Hai má xanh xám của Vương khu quản bắt đầu tái xanh lại, hắn nhìn khuôn mặt tràn ngập ý cười của Cừu Hân không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, lại nhất thời vô tình cắn phải đầu lưỡi, "Hít -- đứng lên cho tôi, cô nói xem chúng tôi phạm pháp chỗ nào?"

Cừu Hân từ từ đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ tự tin chói mắt, làm gương cho các nhân viên xung quanh, ánh mắt đều tập trung vào người cô, Tiểu Phương bên cạnh giống như bùn đất lặng lẽ nhúc nhích trượt xuống dưới bàn trốn đi.

"Cái này còn cần phải nói tỉ mỉ sao? Rất đơn giản nha anh Vương, ở 1 công ty không phạm pháp, người ta căn bản sẽ không đưa ra câu hỏi này với nhân viên." Cừu Hân nói xong liền ngồi xuống, nhân viên xung quanh nghe xong lâm vào trầm tư.

"Uhhh." Vương khu quản mắc kẹt, nhưng gừng càng già càng cay, hắn rất nhanh còn nói, "Không, cô nói sai rồi, chúng tôi không có phạm pháp, thậm chí chúng tôi còn nộp thuế đúng hạn!"

Nói xong hắn mở máy chiếu trong phòng học, giấy chứng nhận nộp thuế được chiếu trên tấm màn trắng phía trước.

"Cho mọi người xem tiền lương của tôi." Vương khu quản lại ấn cái nữa, trên màn hình trắng xuất hiện một tờ phiếu lương, đằng sau con số đó có vô số chữ số 0 khiến tất cả nhân viên đều cảm thấy hưng phấn.

"Vậy, các bạn có biết làm thế nào để thành công giống tôi, kiếm được nhiều tiền như tôi không? Tôi dạy các bạn!" Giọng nói của Vương khu quản chậm lại.

"Trong tác phẩm XX nổi tiếng, nhân vật chính dựa vào phát triển người thân và bạn bè trước, sau đó không ngừng mở rộng thế lực của mình thông qua người thân và bạn bè, cuối cùng thành công trong việc thống trị thế giới." Vương khu quản trích dẫn kinh điển, giọng nói tràn ngập sức cuốn hút vang lên trong phòng học, "Vẫn còn có một câu nói khác, chính là chỉ cần bạn quen biết sáu người bạn, vậy thì bạn có thể biết quen biết tất cả mọi người trên thế giới này!"

"Điều này có nghĩa là gì? Chỉ cần bạn phát triển một vài người bạn đang logout, mọi người trên thế giới sẽ tự động trở thành khách hàng của bạn!"

"Chỉ có những kẻ ngu ngốc mới luôn tự mình chiến đấu, trong khi những người khôn ngoan chỉ cần chiến đấu hết mình lúc đầu, sau đó mỗi ngày đều nằm đếm tiền!"

Vương khu quản chỉ vào chính mình: "Chỉ cần các bạn cố gắng đạt được vị trí này của tôi, đời này có thể nằm hưởng phúc rồi! Mà tôi sở dĩ còn đứng ở đây, đều là vì chúng ta là người nhà, giàu trước kéo giàu sau, tôi muốn cho các bạn đi theo cùng nhau làm giàu!"

Cừu Hân: Hay!

Cô chống cằm, chống khuỷu tay lên bàn, lười biếng đánh giá Vương khu quản miệng lưỡi lưu loát phía trước, trong lòng đã hiểu rõ nhiệm vụ tuyến công ty trong nhiệm vụ chính rốt cuộc nên cố gắng theo hướng nào.

Cừu Hân hướng ánh mắt của mình đến một vài chỗ ngồi khác trong lớp học.

Trong phòng học này có một ít người không phải ma, lúc trước cô giảng bài đã chú ý tới, hơn nữa giả vờ vô tình quan sát trạng thái của mỗi người.

Có một người quen, cũng chính là anh chàng hip hop lúc trước từng nấu ăn cho cô ở cửa số 16 trong căn tin. Có một cô gái, tết hai bím tóc thô to, trông tuổi tác không tính là rất lớn. Còn có một người đàn ông, tóc của hắn giống như là bị lưỡi bò liếm nghiêng về một bên, còn dùng keo xịt tóc định hình.

Để tiện cho việc suy nghĩ, Cừu Hân đã thầm đặt biệt danh cho những người này trong đầu cho dễ nhớ, phân biệt gọi là: chàng trai sành điệu, bánh quẩy và bò liếm tóc.

Nếu Cừu Hân đoán không sai, ba người này đại khái chính là đồng đội của mình trong phó bản này, nhưng không biết vì sao, trạng thái của mấy người đều trở nên vô cùng kỳ quái.

Họ dường như không có ý định phân biệt giữa người và ma, không tìm đồng đội của mình, động tác bình thường đều rất máy móc, hơn nữa đối với lời nói của Vương khu quản lại vô cùng kích động mà cổ vũ, một mực phụ họa, thoạt nhìn cực kỳ cuồng nhiệt, nhưng vừa nãy khi cô nói chuyện với mấy người này lại giống như đầu gỗ đứng ở đó.

"Hầu như tất cả mọi người trong căn phòng này đều bị người nói, bạn là đồ phế vật vô dụng, nhưng bạn có thực sự như vậy không? Trong mắt tôi, năng lực của bạn vượt xa sức tưởng tượng của bạn, thành công của bạn chỉ phụ thuộc vào quyết tâm của bạn mà thôi, tôi hỏi bạn, chẳng lẽ bạn thật sự là đồ phế vật, thật sự không có tham vọng làm những việc lớn sao?"

Ơ?

Cừu Hân đột nhiên bị những lời nói của Vương khu quản kéo lại lực chú ý, không có lý do nào khác, hai ngày trước cô đã dùng lời nói này để lừa cha Cừu Nhân... lấy được tiền, không ngờ Vương khu quản và cô chưa từng gặp mặt, lại tâm linh tương thông nói những lời giống nhau như vậy, thật sự là rất có duyên.

Nhưng hai người dùng đoạn văn này để phát triển theo hướng khác nhau.

Những lời tiếp theo của Vương khu quản là: "Tất nhiên bạn có tham vọng! Hãy chứng tỏ bản thân với cả thế giới, đừng ngần ngại, ngay hôm nay! Hãy liên hệ với bạn bè của bạn ngay khi buổi học kết thúc hôm nay, để họ mua sữa chua, trở thành những khách hàng đầu tiên mua sữa chua trong tay bạn!"

Vương khu quản thông báo bài giảng đã kết thúc, Cừu Hân thấy hầu hết các nhân viên bên dưới đang xoa tay, hiệu quả của những lời nói của Vương khu quản có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Hu hu......"

Cừu Hân quay sang nhìn Tiểu Phương, cô đang nhỏ giọng khóc nức nở, nhận ra ánh mắt Cừu Hân, trong đôi mắt to mê mang của cô lộ ra tuyệt vọng: "Tiểu Cừu, em vốn không có bạn bè, làm sao mới có thể chứng minh mình để bạn bè mua sữa chua?"

"Thật ra ở một số thời điểm, không có bạn bè cũng là chuyện tốt." Cừu Hân xoa xoa huyệt Thái Dương căng phồng, "Đúng rồi, lần trước em nói nội dung mỗi tiết đều giống nhau, hơn nữa đến nghe giảng đều có nhân viên mới và nhân viên cũ?"

Tiểu Phương bị dời đi lực chú ý, lặng lẽ lau nước mũi nói: "Đúng vậy, đều giống nhau, cũng không biết vì sao những người khác khi nghe lại vui vẻ như vậy. Nhưng nói là nhân viên cũ, cũng chỉ có nhân viên bình thường, chỉ cần thăng chức lên tiểu tổ trưởng mới phải học chương trình học khác."

Cừu Hân trầm ngâm, giơ ngón tay chỉ vào ba người vừa ghi nhớ: "Mấy người kia tới bao lâu rồi, em biết không?"

Tiểu Phương cẩn thận liếc về hướng mà Cừu Hân chỉ nói: "Ồ, sao anh trai ở căn tin cũng đang nghe giảng vậy?"

Lại quan sát hai người khác, trên mặt Tiểu Phương lộ ra áy náy: " Thật xin lỗi nha tiểu Cừu, trước đây em nghe giảng đều cúi đầu, không có chú ý đến những người trong phòng học, nhưng anh trai căn tin kia xuất hiện vào ngày hôm sau."

Cô dừng một chút nói: "Cũng chính là 2 ngày trước khi em gặp chị."

Người đàn ông sành điệu vào phó bản sớm hơn cô hai ngày, trạng thái bánh quẩy và bò liếm tóc dường như chỉ sớm chứ không muộn, Cừu Hân còn tưởng rằng thời gian tất cả mọi người vào phó bản đều sẽ cùng lúc, không ngờ lại có tình huống như vậy, cũng không biết là một mình cô xuất hiện chuyện như vậy, hay là nói tất cả người chơi đều sẽ như thế.

Trong phòng học lục tục có người thu dọn đồ đạc rời đi, Cừu Hân từ chỗ ngồi đứng lên, đang định cùng mấy người đồng hương tâm sự, thì Vương khu quản đột nhiên nói: "Nhân viên cũ có thể đi, tất cả người mới đều đến chỗ tôi, tôi sẽ phân cho các bạn người trực tiếp lãnh đạo."

Cừu Hân dừng bước, trơ mắt nhìn mục tiêu nhiệm vụ của mình lần lượt đi ra khỏi phòng học.

"Tiểu Cừu, em ra ngoài chờ chị." Tiểu Phương nhỏ giọng nói với cô.

"Em gái Tiểu Phương, giúp tôi một việc nhé." Cừu Hân quay đầu nhìn cô, "Giúp tôi nhìn xem ba người tôi vừa chỉ, ngoại trừ người ở căn tin kia, còn lại hai người ở tầng mấy, cụ thể là ngồi ở đâu, được không?"

Công ty lương tâm rất lớn, cho dù là nhân viên bình thường cũng phân bố ở mấy tầng, mỗi một tầng có rất nhiều vị trí làm việc, nếu như lúc nữa đi điều tra sẽ tốn rất nhiều thời gian.

"Được, được!" Tiểu Phương nói với giọng điệu trịnh trọng mà khẩn trương, như thể cô đã nhận được một nhiệm vụ nghiêm trọng nào đó, cô cúi đầu, vội vã đi theo.

Cừu Hân thong thả đi về phía quản lý khu vực ở trước phòng học, rất nhiều nhân viên mới đã tập trung trước mặt hắn, nhưng ánh mắt hắn vẫn dõi theo Cừu Hân.

Ta nhất định phải chọn cho người đàn bà đáng ghét này một cấp trên thích hành hạ người nhất, bá đạo nhất, khốn nạn nhất mới được!

Với suy nghĩ này trong đầu, Vương khu quản hung tợn nói: "Cô! Đi nhanh lên cho tôi, nghe cho kỹ, người giám sát trực tiếp được chỉ định cho cô chính là..."

"Vương tổng, người phụ nữ kia hình như có quan hệ thân thích với giám đốc Lưu, anh nhớ chú ý thái độ một chút." một nhân viên cũ có quan hệ tốt với Vương khu quản trước khi rời khỏi phòng học đột nhiên nghĩ đến chuyện này, lập tức đem tin tức mà mình biết nhỏ giọng nói cho hắn.

"....Chính là tôi!" Vương khu quản suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vương khu quản: Cấp trên khốn kiếp nhất lại là chính tôi!

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 27 ★彡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro