Anh hết yêu em rồi ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quên anh đi…"
Đã bao lần em đã tự nhủ lòng là như thế, thế mà, cuối cùng thì sao ? Em vẫn chông chênh trong nỗi nhớ da diết, sâu thăm thẳm…
Đã một mùa hoa đi qua rồi anh ạ, một năm trôi qua lặng lẽ, nhuốm màu buồn.
Cũng từng mơ về những giấc mơ, rồi bật dậy trong hai hàng nước mắt.
Cũng từng vấp ngã trên con đường đời. Nhưng lại thiếu mất một cánh tay, mà vực dậy.
Phải chăng là em phụ thuộc, dựa dẫm vào anh quá ?
Hay em thật quá cầu kì, luôn cằn nhằn những điều nhỏ nhoi nhất. Cấm đoán, trói buộc anh là của riêng em, của riêng em mà thôi…
Nhưng anh ơi, em làm những điều đó là vì cái gì ?
Em luôn hiếu thắng trong mọi cuộc chơi. Nhưng đây lại là tình yêu, là thứ động lực để em vui em buồn đấy anh ạ.
Một năm, tưởng chừng dài hàng thế kỉ, mỗi ngày là nỗi nhớ cứ vùng vằng trong tim. Rồi trên con đường cũ trải đầy hoa, vẫn đôi vai rộng lớn đó, vẫn đôi mắt sâu như cuốn cả mọi thứ được vào bên trong, vẫn đôi tay ấm áp đó. Đôi tay đã từng nắm tay em thật chặt và bảo, hãy yên tâm, có anh ở đây rồi sau mỗi giấc mơ khủng khiếp. Thế mà, bàn tay ấy đang nắm lấy một bàn tay khác, giống như lúc nắm tay em hay khác đi ? Khác ở chỗ là nó chắc chắn hơn, và vững niềm tin hơn. Đôi môi ấy nở một nụ cười. Nhưng sao trông nó nhạt nhẽo đối với em thế ? Phải chăng tình yêu trong anh cũng đã tàn phai theo năm tháng, hoà tan vào dòng người không ai giống ai, tản ra như cát bụi và bốc hơi như chưa hề tồn tại. Đã bao lần anh gọi tên em nơi chốn hạnh phúc mới ấy chưa ? Còn em ở nơi này vẫn luôn nhớ anh rất rất nhiều. Dày vò bản thân suốt một thời gian rồi đau đớn nhận ra, khi em buồn bực ở nơi này thì anh vẫn đang vui vẻ ở chốn khác.
Người dưng
Phải. Có lẽ với anh em chỉ là người dưng, là quá khứ chẳng cần phải hoài niệm. Nhưng với em anh là cả một cuộc đời. Cho đến khi nhận ra em không thể sống thiếu anh thì người đã quay lưng mất rồi.
Quay lưng
Đơn thuần chỉ là hành động bỏ lại người khác phía sau mà đi. Nhưng lại làm tâm gan người đứng sau như xé ra từng đợt, đau điếng không thể tả. Khiến mỗi đêm người ở lại nhớ người đi da diết. Hi vọng ở đâu đó trong cuộc sống đang thổn thức người đi vẫn nhớ đến người ở.
Chỉ là…
Anh đi rồi em vẫn sống tốt đấy thôi. Chỉ là sẽ không còn ai sánh vai cùng. Chỉ là không còn bàn tay ấm áp cốc đầu mỗi khi làm việc ngu ngốc. Chỉ là không còn ai mỉm cười mỗi khi em làm được việc gì đó khiến anh hài lòng. Chỉ là mất đi cái xoa đầu mỗi khi ánh trăng đã chảy xuống cả vạn vật. Chỉ là không còn ai vực em dậy khi ngã nữa…
Có khó gì đâu. Chỉ mất những đêm thao thức, bốn phía là bốn bức tường đen tối, nước tràn hốc mắt mà nhớ anh mà thôi.
Con đường kia dài lắm, lại biết bao là sỏi đá, một con người nhỏ bé phải cần có một bàn tay chống đỡ như em liệu có bước đi nổi không ? Con đường đó có màu trắng, người ta nói màu trắng là màu tinh khiết trong sáng, thế mà xung quanh chỉ là màu trắng thì tìm được lối ra thật khó biết bao nhiêu. Là vì màu trắng, nên loay hoay mãi vẫn lạc lối đó mà… Con đường kia thật nhiều cạm bẫy, mất anh rồi thì ai sẽ bảo vệ em ? Nói cho em biết rằng đâu là đúng đâu là sai.
Em muốn cùng nắm tay anh chạy băng trên sóng biển.
Em muốn cùng anh xây dựng tương lai cho riêng hai đứa mình.
Em muốn cùng anh bật khúc nhạc quen cũ, em sẽ tựa đầu vào vai em, đung đưa theo từng nốt nhạc.
Em muốn cùng anh chạy trên con đường đầy nắng.
Em muốn cùng anh bước vào nhà thờ. Em sẽ nói với cha sứ rằng sẽ yêu anh cho đến hết cuộc đời, anh sẽ đeo chiếc nhẫn chứng minh cho tình yêu của hai đứa mình rồi trao nhau một nụ hôn nồng cháy.
Những điều đó là hoang tưởng có phải không ? Vì anh đang đứng trước mặt em, cùng một người con gái.
Nước mắt nén lại bao ngày qua cũng vỡ oà, không tự chủ được nữa, em chạy đi… Chạy thật nhanh… Đua với số phận… Chạy, chạy mãi. Bỗng chốc em thấy khắp người đau điếng, nhẹ bẫng đi. Xung quanh mờ dần, khung cảnh hư ảo, chiếc xe tải trước mặt và người. Và em thấy tiếng gọi đau đáu thân quen, lẫn cả tiếng khóc. Rồi tất cả biến thành một màu đen. Em trôi tuột xuống con hố đen sâu hoắm. Lại thấy mình đứng trên một chiếc cầu, mà người ta thường gọi là ranh giới sống và chết. Em đi lên đó … và hết. Quên đi tất cả và kèm theo cả anh. Mặc cho ai đó vẫn thảm thiết khóc cầu. Em vẫn đi… cứ đi… đi mãi… tạm biệt...!!
---------------------©©©-----------------
9-5-2015
1:58
      Ngày mưa ……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro