11. Người yêu cũ lật mặt như lật bánh tráng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dạo này con làm việc nhiều không?"

"Con không làm nhiều đâu, dạo này bệnh nhân ít, lại có thêm bác sĩ thực tập"

"Con ngủ được không?"

"Con ngủ tốt."

"Có bỏ bữa không? Mẹ thấy con hơi gầy"

"Con tăng cân nhiều lắm. Siwoo vào viện mấy ngày trước, con được ăn ké đồ ăn khuya."

"Mẹ làm đồ ăn gửi vào cho."

"Chỉ béo Hyeonjun và người yêu nó thôi."

"Hyeonjun chưa chia tay à?"

"Vẫn chưa. Con nghe nói cuối năm chị Nayoung về, lúc đó mới biết kết quả."

"Còn con thì sao? Cô Minhee nói rằng lần trước con đi xem mắt không được tốt."

"Dạo gần đây cô Minhee lại giới thiệu người mới. Vài ngày nữa con sắp xếp gặp mặt xem sao."

"Con vẫn còn ngủ ở phòng cấp cứu đấy à?"

"Con về nhà mà. Đêm nào trực mới ở lại phòng cấp cứu."

"Đã tìm được người thuê nhà chưa?"

"Con đăng tin nhưng không ai liên hệ."

"Em cho thuê nhà?"

Siwoo dừng tay gặm một miếng đuôi bò, mẹ của Dohyeon cười hiền hậu:

"Dohyeon chê ở nhà một mình buồn nên không chịu ở, cô bảo nó tìm người thuê nhưng mãi không thấy có ai tới thuê. Không biết nó có đăng tin thật không, ở lại bệnh viện mãi không tốt."

Siwoo gật đầu lia lịa kể ra nào là vong ám, vi khuẩn xấu lẫn việc da dẻ Dohyeon vì không phơi nắng nên đã xám xịt nhăn nheo. Được mẹ của Dohyeon nhiệt tình đồng ý, Siwoo phởn phơ uống một ngụm súp đuôi bò, hồn nhiên nói:

"Cho anh thuê đi."

Dohyeon nhăn nhăn đôi lông mày, cậu còn chưa kịp phủ đầu Siwoo thì mẹ đã nói:

"Siwoo cần thuê nhà hay sao?"

Siwoo đáp:

"Vâng, cháu đang muốn tìm nơi nào gần bệnh viện trung tâm một chút, tiện đường đi làm. Một tháng em cho thuê bao nhiêu tiền?"

"Tiền bạc nói làm gì, quan trọng là tìm người ở cùng cho vui thôi. Quyết định luôn đi, bao giờ thì Siwoo đến ở?"

Từ đầu đến cuối, Dohyeon chưa nói được một câu nào. Siwoo nhìn nét mặt người yêu cũ, niệm chú xin lỗi Kim Hyukkyu ba lần, đánh bạo hỏi Dohyeon một câu:

"Anh đến ở được không?"

Dohyeon không tình nguyện gật đầu một cái rồi vươn tay múc một bát súp, cúi đầu ăn. Siwoo khoan khoái gặm nốt mẩu đuôi bò trong tay, mẹ Dohyeon hỏi:

"Đồ ăn cô làm có hợp khẩu vị Siwoo không?"

Siwoo gật đầu lia lịa:

"Ngon lắm ạ, món nào cũng ngon, cháu chưa bao giờ ăn chỗ gân bò nào ngon như thế này. Gân bò cắt miếng rất vừa, nêm gia vị rất thấm, súp đuôi bò lại càng ngon hơn."

Phốc một cái, Dohyeon ho sặc một ngụm súp. Giọng nói của Siwoo chân thành hết ý, nghe như thể bây giờ có nấu một bàn đúng hai mươi bảy món gân bò thì Siwoo cũng sẽ ăn hết chỉ trong tích tắc. Thái độ xoay chiều như chong chóng này Dohyeon không phải mới gặp lần đầu, cậu bình tĩnh nghe Siwoo dùng một ngàn mĩ từ để khen ngợi mấy món ăn mà đến bố cậu còn không nuốt nổi. Qua cái miệng trơn tru của anh người yêu cũ, mẹ Dohyeon biến thành quán quân master chef, phối hợp màu sắc lẫn hương vị không chỗ nào chê.

Dohyeon ngẩng nhìn cái miệng liến thoắng khen mẹ mình mà không hề biết ngượng, cậu chỉ muốn hôn một cái cho Siwoo bớt nói đi. Mẹ Dohyeon làm cô giáo hơn ba mươi năm, thành tích dạy học cũng không tính là xuất sắc nhưng kĩ năng phát hiện học trò đang nói dối lại rất siêu phàm.

Siwoo và mẹ Dohyeon vòng vo chuyện nhà ở sang chuyện nội thất, chuyện nội thất trên báo, chuyện nghề báo, dần dần chuyển sang chủ đề nghề nghiệp của anh. Lại đến phần anh người yêu cũ tuyên dương cậu hết mình vì bệnh nhân, Dohyeon uống hết ấm trà, vừa quay sang lấy ấm khác thì mẹ cậu lắc đầu bảo rằng cứ hết mình vì bệnh nhân thì Dohyeon rồi sẽ chết khô vì già nua và ế ẩm.

"Siwoo làm báo chắc chắn quan hệ rộng, hay là cháu thử giới thiệu cho Dohyeon vài người xem sao?"

Dohyeon chống cằm nhìn kẻ tung người hứng, Siwoo chớp mắt lia lịa hỏi lại:

"Cô nghĩ người như thế nào thì hợp với Dohyeon ạ?"

Mẹ Dohyeon gõ mấy ngón tay lên bàn ra chiều suy nghĩ rồi nói:

"Vui vẻ hoạt bát, nhiều năng lượng, đáng yêu, khi cần thì hiểu chuyện. Không để chuyện trong lòng, Dohyeon nhà cô lười đoán suy nghĩ của người khác."

Siwoo cười ha ha:

"Nghe cô tả giống hệt như cháu."

Dohyeon nói:

"Anh đâu có đáng yêu."

Siwoo trề môi, mẹ Dohyeon nói đỡ:

"Mẹ thấy Siwoo đáng yêu mà."

Siwoo lắc đầu:

"Cháu thấy lạ là Dohyeon vẫn chưa nói "mẹ thấy đáng yêu thì mẹ đi mà yêu""

Mẹ của Dohyeon khanh khách cười, Dohyeon chống tay lên trán ảo não lắc đầu câm nín.

Ăn xong bữa ăn vừa cay vừa nóng, Dohyeon kéo Siwoo ra về. Dohyeon cả buổi đã lép vế trước anh người yêu cũ ăn vào không nhiều nhưng nhả ra văn chương bao la bát ngát, cậu chỉ việc xách một hộp súp đuôi bò cho Siwoo rảnh tay vẫy chào mẹ Dohyeon. Mẹ Dohyeon nhắc đi nhắc lại chuyện Siwoo đến thuê nhà, Siwoo vỗ ngực hứa sẽ làm hợp đồng ngay trong đêm rồi chụp ảnh gửi sang làm chứng. Lại nhắc sang câu chuyện xem mắt, Siwoo tiếp tục hứa sẽ giới thiệu cho cậu thật nhiều đối tượng vui tươi trong sáng, đến khi cậu tìm thấy bến đỗ thì thôi. Dohyeon đẩy Siwoo đi trước, miễn cho anh cứ ngoái đầu nói với vài câu. Siwoo bước một chân ra, mẹ Dohyeon cầm khăn bếp phất nhẹ lên vai con trai rồi che miệng cười thầm. Dohyeon nhanh chóng nháy mắt một cái rồi tỉnh rụi quay lưng nhắc Siwoo cẩn thận đụng đầu vào cửa.

Hết phần 11.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro