Chương 1: Em tham gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Tình yêu tuổi mới lớn luôn rạo rực và nhiệt huyết.)

Tòa nhà Hàng Cảnh - phòng thu âm.

Đạo diễn Thía giơ tay lên về phía phòng thu, ra hiệu dừng lại

Tô Yểm Tinh ở bên trong nhìn thấy, vội vàng tháo tai nghe xuống, dưới ánh đèn u ám của phòng thu âm, khuôn mặt vốn trắng bệch của anh lộ ra vẻ áy náy.

"Ra ngoài đi" Đạo diễn Thái nói.

Tô Yểm Tinh để tai nghe xuống, đẩy cửa bước ra ngoài.

Cô ăn mặc giản dị, thoải mái, áo hoodie xám, quần thể thao xám, trông cô không giống một ngôi sao hàng chục triệu người hâm mộ mà giống một sinh viên đại học bình thường.

Tuy nhiên, sinh viên này lại không bình thường chút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ, hàng mi cong vút, nhưng thứ thu hút ánh nhìn nhất trên khuôn mặt của cô ấy chính là đôi mắt, khi đến gần người ta thì mỉm cười như hoa đào, lay động lòng người.

Mặc dù đạo diễn Thái và Tô Yểm Tinh đã hợp tác nhiều lần, nhưng khi thấy cô vãn sửng sốt một chút, sau đó ra lệnh cho nhân viên phát lại đoạn vừa thu âm vừa rồi và nói: "Tự mình nghe đi."

Tô Yểm Tinh cúi đầu cẩn thận lắng nghe, một sợi tóc đen xõa xuống bàn, cô đưa tay vén tóc ra sau tai, mái tóc đen và những ngón tay mảnh khảnh, trắng sáng của cô tương phản rõ nét.

Nhân viên liếc nhìn lén cô một cái, cô dường như không phát hiện, đôi mày thanh mảnh nhíu lại, một lúc sau mới cười khổ nói: "Đạo diễnThái, thật xin lỗi, em làm lại lần nữa."

"Chuyện này không cần nữa, cô Tô, tôi đã nói trước là đây là bài hát về tình yêu"

Đạo diễn Thái chưa bao giờ nghi ngờ sự chuyên nghiệp của Tô Yểm Tinh. Trong số những ngôi sao mà ông ấy biết, Tô Yểm Tinh là người có trình độ âm nhạc tốt nhất, tư duy âm nhạc cũng tốt, hiểu biết rộng và giọng hát đặc biệt.

Còn nhớ lần đầu tiên nghe cô hát ở bữa tiệc sinh nhật mà anh được mời. Hôm đó cô mặc chiếc váy trắng ngồi trước bục đàn vừa đàn vừa hát, cô hát bài hát sinh nhật một cách thoải mái, vui vẻ. Giọng hát như gió trên thảo nguyên tự do tự tại.

Lúc đó, anh đã rất ngạc nhiên, và anh chắc chắn rằng cô ấy sẽ nổi tiếng.

Sau đó, cô ấy thực sự trở nên nổi tiếng, cô đã giành được giải thưởng Tân binh cho album đầu tiên của mình, sau đó cô ấy mỗi năm đều giành được giải thưởng, càn quét các bảng xếp hạng âm nhạc, thật đáng tiếc ...

Tô Yểm Tinh không thể hát những bản tình ca.

Điều này cũng khiến cô thất bại tại Golden Melody Awards năm ngoái khi thua một ca sĩ tân binh.

Đạo diễn Thái thở dài: "Em thử nghĩ xem, tình yêu là gì? Tình yêu khi em 18, 19 tuổi sẽ như thế nào?"

Tô Yểm Tinh: "Lúc 18, 19 tuổi em còn đang đi học."

Đạo diễn Thái: "...Vậy thì hãy nghĩ về mối tình đầu đi ! Người mà em yêu lần đầu tiên, hãy nghĩ về điều đó". Anh ấy gợi ý từng chút, "Tình đầu giống như kem vào mùa hè, hay nó giống vòng đu quay trong công viên giải trí ? Giống như hoa tươi, cầu vồng, kẹo bông gòn?"

Tô Yểm Tinh rũ mi xuống, im lặng không lên tiếng.

Một lúc sau, cô ngước mắt lên và mỉm cười: "Đạo diễn Thái, tại sao chúng ta không thử lại lần nữa?"

Đạo diễn Thái gật đầu.

Thử lại thì thử lại.

Lần thu âm này cũng giống như trước đó, một bản tình ca được Tô Yểm Tinh hát giống như một chiếc bánh để lâu ngày, không có chút hấp dẫn nào.

Đạo diễn Thái thở dài, định nói với cô vài câu, nhưng bắt gặp ánh mắt cô, anh liền ngậm miệng lại, chỉ xua tay: "Thôi bỏ đi, cô Tô, hôm nay cô hát đã lâu rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Chăm sóc cổ họng, tìm kiếm cảm giác, tốt nhất là. . . "

Anh ta suy nghĩ một chút, đem câu nói "yêu đương đi" nuốt lại.

Tô Yểm Tinh không bận tâm, cô đến phòng thu lấy điện thoại di động, sau đó tạm biệt đạo diễn Thái và đi ra ngoài.

Trợ lý xách túi đi theo: "Chị Tinh, đợi em với."

Tô Yểm Tinh dừng lại, chờ trợ lý mới.

Lúc này trời đã sắp lặn, hành lang tràn ngập ánh nắng hoàng hôn, Tô Yểm Tinh chán nản ngẩng đầu lên, nhìn thấy màn hình LED cực lớn ở tòa nhà thương mại đối diện, trên màn hình LED đang chiếu một đoạn quảng cáo thương mại. Tòa nhà ngược sáng, trong vài giây cô hầu như không nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, khi dần dần rõ ràng, màn hình đã chuyển sang quảng cáo cho một chiếc đồng hồ xa xỉ.

Một người đàn ông bước ra từ màn hình nền xám.

Tô Yểm Tinh vô thức nheo mắt lại.

Đó là một người đàn ông trẻ hơn 20 tuổi. Thân hình cao lớn khoác trên mình bộ vest đen, gần như hòa vào nền xám lạnh lẽo phía sau. Anh ta từ từ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt vô cùng đẹp trai, trên mặt không chút biểu tình cùng ánh mắt lạnh như băng. Trong giây tiếp theo, anh ta giơ tay lên, phần đồng hồ đeo trên cổ tay lộ ra. Những đường cong của mạnh mẻ của xương ngón tay tạo nên cảm giác vô cùng cao cấp.

Lục Dã vừa ra mắt đã gây ra một cuộc cạnh tranh khốc liệt, và bây giờ là Ảnh đế.

Cũng là... bạn trai cũ của cô.

Lúc này, Lục Dã mỉm cười trước ống kính.

Tô Yểm Tinh bị nụ cười của anh làm cho mê mẩn, dường như trước mắt có một thanh niên kiêu ngạo, mặc áo len rộng thùng thình, dựa vào cửa sổ, lười biếng dang tay về phía cô: "Còn không đến đây."

Vì vậy, cô lao đến như một con bướm vào vòng tay anh và được anh ôm vào lòng.

Tình yêu tuổi trẻ luôn đẹp đẽ và nồng cháy như thế.

Thật đáng tiếc khi họ chia tay cũng "nồng cháy" như vậy.

Ý thức được mình thật sự đã bắt đầu nhớ lại quá khứ, Tô Yểm Tinh tặc lưỡi, lại nhìn màn hình, mắng một câu: "Trêu hoa ghẹo nguyệt."

Người trợ lý đi tới: "Chị Tinh, chị nói ai trêu hoa ghẹo nguyệt ạ?"

Tô Yểm Tinh lấy một chiếc túi nhỏ đưa cô ấy, khịt mũi: "Không có ai."

Lúc này, trợ lý cũng đã phát hiện ra màn hình LED bên ngoài hành lang và hét lên: "Lục ảnh đế!"

Tô Tinh Tinh liếc nhìn cô một cái: "Em thích anh ấy?"

"Thích lắm ạ!" Trợ lý nhỏ đỏ mặt gật đầu, bộ dạng như một cô gái hâm mộ: "Trên đời này làm sao có người không thích anh Lục chứ! Năng lực chuyên môn mạnh, diễn xuất lại hay, quan trọng nhất là chị Tinh Tinh, chị nhìn mặt, eo, chân của anh Lúc... Làm sao có ai từ chối được một người đàn ông như vậy!"

"Có nè, chị Tinh Tinh của em đây." Tô Yểm Tinh đi về phía thang máy: "Nói trước, làm việc với chị, không được phép nói tốt về thầy Lục, em chỉ được nói xấu anh ta, chị với anh ta bát tự không hợp"

Trợ lý nhỏ há to miệng "À" một tiếng.

Tô Yểm Tinh liếc nhìn cô ấy và cười khẽ,: "Chị đùa thôi."

Khi cô cười rấtt ngọt ngào, đôi mắt hơi cong lên, khuôn mặt của trợ lý nhỏ không tự chủ đỏ lên, cô ấy lẩm bẩm: "Em nói rồi mà, chị Tinh Tinh đã từng làm việc với anh Lục..."

Tô Yểm Tinh không thèm để ý cô ấy, cửa thang máy vang lên, cô xoa xoa đầu trợ lý: "Đi thôi."

Tô Yểm Tinh bước vào thang máy.

Xe của bảo mẫu đã đợi sẵn ở bãi xe, hai người lên xe.

Tô Yểm Tinh nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe.

Tiểu trợ lý nói với tài xế: "Đến công ty."

Xe của bảo mẫu thuận lợi lái ra khỏi bãi đậu xe, thẳng hướng công ty.

Công ty của Tô Yểm Tinh tên là Vũ Hoàn, rất nổi tiếng trong làng giải trí, đặc biệt là bộ phận âm nhạc, trong thời kỳ suy thoái chung của ngành âm nhạc, rất nhiều thần tượng như nhóm nhạc nam và nữ đã đầu quân về công ty, do công ty có có Tô Yểm Tinh - người được xếp hạng hàng đầu trong ngành công nghiệp âm nhạc kiếm được rất nhiều tiền.

Công ty rất giàu có và chiếm toàn bộ tòa nhà văn phòng trên đường Hoài Hải.

Khi chiếc xe bảo mẫu màu đen của cô chuẩn bị lái vào tòa nhà Vũ Hoàn, những người hâm mộ đang chờ ngoài cửa cầm bảng đèn đồng thanh hét lên: "Tô Yểm Tinh! Tô Yểm Tinh! Tô Yểm Tinh!"

Tô Yểm Tinh hạ cửa kính xe xuống.

Trời âm u nhưng chiếc áo hoodie màu xám cô mặc mang lại cảm giác mềm mại, nhất là khi cô đội mũ, càng làm nổi bật cho khuôn mặt trắng mịn của cô, ngược lại là đôi mắt đầy sao cong lên. Tô Địch Tinh giơ tay, nói "Xin chào."

Người hâm mộ lập tức hét lên, trong đó một người hâm mộ nam hét lớn: "Cục cưng Tinh Tinh, Anh yêu em!"

Giọng nói đột ngột như chiêng vỡ không làm Tô Yểm Tinh giật mình, mà nụ cười của cô càng ngọt ngào hơn, ánh mắt làm người khác mơ màng

"Cảm ơn." cô nói.

Người hâm mộ càng hét to hơn, và những ngôi sao màu hồng như sóng cuộn trong đêm.

"Tô Yểm Tinh!"

"Tô Yểm Tinh!"

"Tinh Tinh tiến lên, tụi em luôn ủng hộ chị"

"Tinh Tinh phải bước trên con đường trải đầy hoa nhé! Ăn uống đầy đủ, đừng gầy quá! Đừng để bị lừa bởi những kẻ đàn ông xấu xa nha! "

Tiếng la hét sau lưng cô bắt đầu nhỏ dần, Tô Yểm Tinh cười cười, phất phất tay, kéo cửa kính xe lên.

"Tiểu An, mua chút trà sữa lát nữa đưa qua cho mọi người, đừng để mọi người không ngồi xổm nữa, nói mọi người về sớm một chút."

"Vâng ạ. " Trợ lý nhỏ gật đầu.

Tô Yểm Tinh rất nhanh đã đi đến tầng cao nhất của tòa nhà.

Là một trong những nghệ sĩ hàng đầu của công ty, cô có một phòng làm việc đặc biệt ở tầng trên cùng, tuy cô không thường xuyên đến đây nhưng công ty vẫn luôn để dành phòng đó cho cô.

Trong văn phòng, quản lý Lưu ngồi đó, cau mày nhìn một chồng tài liệu.

Thấy cô đến, chị ấy chỉ chào ngắn gọn, rồi nói: "Em tự tìm chỗ ngồi đi, đợi chị xem xong đã".

Tô Yểm Tinh nằm lên ghế sofa và nhắm mắt lại. Cô không biết tại sao mình lại ngủ thiếp đi, trong giấc mơ mọi thứ đều mơ hồ, nhưng cô chỉ nhớ Lục Dã.

Khuôn mặt anh vẫn còn nét trẻ trung của một thiếu niên, họ đang ở trong một căn hộ, anh ôm cô trước gương và hôn cô, tay cô ở trước lòng ngực nóng bỏng của anh, cô ngửi thấy mùi cơ thể nóng bỏng của chàng trai. Chỉ nghe thấy tiếng điều hoà xung quanh, mọi thứ trông thật nóng bỏng và thân mật...

Khi cô tỉnh dậy, Tô Yểm Tinh không thể tin cô nhắm mắt lại.

Kinh khủng.

Lâu rồi không yêu đương, nên mình mộng xuân à.

Mà còn là Lục Dã nữa.

Sau khi bình tĩnh lại, cô nhận ra rằng bầu trời bên ngoài đã đầy sao, đèn trong nhà đã tắt, chỉ có màn hình TV ở giữa sáng lờ mờ, và chị Lưu đang dựa vào chiếc ghế sô pha ở phía bên kia để xem TV.

Trên màn hình lớn, có thể nhận ra rõ ràng khuôn mặt của Lục Dã, đôi lông mày cao của anh ta cong lên, mắt màu hổ phách chất chứa nhiều thương tâm.

Tô Yểm Tinh đột nhiên cảm thấy mơ màng và hiện thực đan xen vào nhau, sau khi chớp mắt, anh nhận ra rằng đó là bộ phim truyền hình đầu tiên và duy nhất mà Lục Dã đã quay kể từ khi anh gia nhập giới giải trí "Chu Lâu Sát".

Đó là một bộ phim cũ anh quay với cô vào 5 năm trước.

"Sao lại coi phim này?" cô ấy nói.

Chị Lưu đặt cốc cà phê xuống: "Em tỉnh rồi à?"

Tô Yểm Tinh ậm ừ, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Sao không kêu em dậy?"

"Yên tâm đi, em không có chảy nước miếng." Chị Lưu cười.

Tô Yểm Tinh trợn tròn mắt, chị Lưu đứng dậy, sau đó "cạch: một tiếng đèn trong phòng sáng lên.

Chị Lưu ngồi trước mặt cô: "Chị có 2 tin, một tin xấu và một tin tốt. Em muốn nghe cái nào trước?"

" Tin xấu đi." Tô Yểm Tinh thích tin xấu trước

"Tin xấu là chương trình tạp kỹ mà chúng ta đã nói lần trước đã bị Tần Lộ Lệ cướp rồi"

Tần Lộ Lệ?

Tô Yểm Tinh cau mày, người mới ra mắt năm trước với cái tên "Tiểu Tinh Tinh", bắt chước cô ấy mọi thứ, giống như một viên kẹo mạch nha khiến người ta chán ghét, cuối cùng con nhỏ này lại nhận giải Kim Khúc, làm cho giấc mơ vô địch ba lần liên tiếp của Tô yểm Tinh tan thành mây khói.

Tuy nhiên, Tô Yểm Tinh cũng phải thừa nhận rằng , cô ta hát tình ca cũng khá được.

"Phiền quá," Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ của Tô Yểm Tinh hiếm khi lộ ra một chút tủi thân.

"Còn tin tốt thì sao"

"Tin tốt là có một chương trình tạp kỹ khác tìm đến chúng ta, đó là lí do mà chị xem lại bộ phim này" Lưu tỷ cúi người xuống, từ dưới bàn cà phê rút ra một văn kiện ném qua.

"Em xem đi. "

Tô Yểm Tinh nhìn dòng chữ trên tài liệu, kế hoạch giai đoạn 2 "Chúng ta ở bên nhau".

Cô nhíu mày: "Chương tình yêu đương? Em từ khi nào phải dựa vào chương trình yêu đương để tìm kiếm cảm giác tồn tại?"

Chị Lưu nhướng mày: "Đây gọi là tìm cảm giác tồn tại sao? Vừa rồi chị cùng đạo diễn Thái gọi điện thoại, em lần này lại không thu âm được tình ca, đúng không?"

Tô yểm Tinh không nói gì, chị Lưu đã đồng hành cô ấy đi rất lâu, biết rằng cô nhìn thì ngọt ngào, nhưng thực ra cô rất bướng bỉnh. Vì vậy chị Lưu ngồi xuống và nói:

"Đạo diễn Thái cho chị một gợi ý, anh ta nói, em nên thử yêu đương đi"

"Tinh Tinh" Chị Lưu hạ giọng "Con đường em đi đã từng rất tốt, nhưng một ca sĩ giống như một cây lúa mì, không chỉ phải chấp nhận ánh nắng, mà còn cả mưa và sương để để phát triển tốt. Về sau này, em cũng phải học cách hát những bản tình ca, nếu không lần này em đã không đến tìm đạo diễn Thái, phải không? "

Chị dịu dàng nhìn cô.

Tô Yểm Tinh gật đầu, một lát sau lại lắc đầu: "Nhưng mà em không cần phải lên chương trình tình yêu để tìm bạn trai."

"Em bận rộn như vậy, làm sao có thời gian yêu đương chứ? "

Chị Lưu vừa nãy còn dịu dàng như nước đột nhiên trợn tròn mắt: " Chương trình yêu đương thì sao, được đi cùng với trai đẹp, lại còn được trả tiền cho. Nếu tổ chương trình mà cho phép, chị cũng muốn được tham gia. "

Tô Yểm Tinh đột nhiên cảm thấy cũng ổn.

"Điều quan trọng nhất là, chị nhận được một tin tức, em có biết tại sao chị đột nhiên xem lại bộ phim này không?" Chị Lưu tắt nó đi.

Tô yểm Tinh: "Muốn mở rộng... con đường cho nghệ sĩ yêu thích của chị?"

" Có thể mở rộng kỹ năng diễn xuất kém của em đến mức nào?" Chị Lưu cười:

"Nếu không phải lúc đó Lục Dã chăm sóc em tốt như vậy, em có diễn thật như vậy không? Bộ phim này có thể được nổi tiếng? Nhưng mà nói về những người hâm mộ CP của tụi em khi đó, có thể đuổi kịp CP quốc dân, và mà người hâm mộ vẫn duy trì cao như vậy sau bao nhiêu năm ..."

"Nói trọng điểm đi"

"Lục Dã cũng tham gia chương trình này và bây giờ rất nhiều người đang muốn dành miếng bánh này, nếu không phải hai người các em đã đóng chung bộ phim trong quá khứ, sao mà chị có thể dành được một ví trí cho em trong chương trình này chứ" Chị Liu vội vàng nói.

Lục Dã bây giờ là người nổi tiếng hàng đầu trong làng giải trí, cả về lượng truy cập và hiệu suất thực tế, nếu có người ở tuyến 18 chụp ảnh với anh, chung khung hình với anh, chưa nói đến là cùng nhau yêu đương thì cũng có thể ké được được một ít danh tiếng của anh.

Tô Yểm Tinh mặc dù nổi tiếng nhưng không bằng anh, chỉ tính riêng về số lượng người hâm mộ, Tô Yểm Tinh chỉ có 15 triệu người hâm mộ, trong khi Lục Dã có 100 triệu.

Nhưng cái bánh lớn này lại rơi vào người Tô Yểm Tinh, cô lại đờ đẫn hồi lâu không trả lời

Chị Lưu nói thêm: "Nếu em không tham gia, có lẽ Tần Lộ Lệ sẽ tham gia đó."

Tô Yểm Tinh lập tức tỉnh táo lại: "Em tham gia!"

Cái chết không thể con nhỏ đó được lợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro