chương 131=>140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

131DIỄN TẢ VÔ CÙNG XUẤT SẮC!
Máy quay cố định bên cạnh xà thể dục, gương mặt cô gái mang nét cô đơn, đôi mắt phủ lớp sương mù mỏng, cô đứng im lìm, ánh mắt vô hồn nhìn về một điểm, tình cảm ấp ủ bùng nổ làm khán giả thổn thức.

Cô mím môi nhìn theo hình bóng đang dần dần tới gần, cảm xúc trong mắt bắt đầu gợn sóng. Lúc đối phương tiến vào màn ảnh, cô chớp rèm mi, một giọt nước mắt rơi xuống.

Trên sân thể dục, một cặp tình nhân đang nhìn nhau, trong mắt đều là ý tình sâu đậm.

Lúc cậu lau nước mắt cho cô, cô cắn môi đưa tay ra, đánh lên đầu vai cậu.

Tủi thân, mất mát, cảm xúc dồn nén đều được diễn tả vô cùng chân thành thiết tha.

Cuối cùng, chàng trai nắm lấy cổ tay cô gái, giữa lúc lôi kéo ôm cô vào lòng.

“Cắt! Cảnh này qua!”

Phó đạo diễn cầm loa lên hô một tiếng, vẻ mặt kích động và tự hào.

Cảnh quay một lần như vậy không chỉ cần có kĩ năng vận chuyển máy quay của nhân viên mà quan trọng hơn chính là hành động và sự phối hợp của diễn viên.

Phải nói là hai người bọn họ biểu diễn vô cùng chính xác và xuất sắc.

Lúc Nghiên Thời Thất và Ấn Thượng Nông diễn cảnh này, vì muốn bọn họ nhanh chóng hóa thân vào nhân vật, đạo diễn Lưu Khánh cố ý sắp xếp nhân viên bật bài hát kia ở bên ngoài máy quay.

Ca khúc du dương chậm rãi, mỗi từ mỗi câu đều miêu tả tình yêu tuyệt đẹp nhưng cũng không thiếu chông gai trắc trở.

Nghiên Thời Thất đẩy cảm xúc lên cao trào, như thể cô chính là một cô gái bình thường không vui, cô độc vì chuyện tình cảm.

Lưu Khánh ngồi lặng trước camera quan sát hồi lâu. Ông vuốt cái cằm râu ria, nhìn Nghiên Thời Thất như đang suy nghĩ điều gì.

“Vất vả rồi, Thời Thất, chị diễn rất tuyệt!”

Sau khi cảnh quay này kết thúc, Ấn Thượng Nông nhanh chóng đưa cho Nghiên Thời Thất một chai nước và khăn giấy.

Ngay cả bản thân cậu ta cũng vô cùng bất ngờ vì diễn xuất linh hoạt của cô.

Trông có vẻ khá chuyên nghiệp.

Nghiên Thời Thất cầm khăn lên lau đuôi mắt vẫn còn vương nét buồn, cười mỉm, đáp: “Cảm ơn, chỉ cần không cản trở cậu thì tôi đã thấy may mắn rồi!”

“Không không không!” Ấn Thượng Nông lắc đầu như thật, “Chị quá xem nhẹ diễn xuất của mình. Chị không làm diễn viên quả là đáng tiếc!”

Cậu ta bày ra dáng vẻ tiếc nuối, sau khi chạm phải ánh mắt của Nghiên Thời Thất thì cả hai cùng bật cười.

“Lát nữa còn có một cảnh cuối, quay xong thì cùng tham gia tiệc đóng máy nhé.”

Ấn Thượng Nông đút tay vào túi quần, lên tiếng mời Nghiên Thời Thất trước khi quay tiếp.

Cô nghĩ qua loa, không do dự quá lâu rồi gật đầu đồng ý.

Dù sao cũng là thông lệ trong giới, dù cô không thích giao du qua lại, nhưng với tư cách là nữ chính trong MV, cô có lý do nhất định phải đến tham dự.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
***

Tám giờ tối, tại câu lạc bộ Tinh Quang.

Đây là câu lạc bộ trung tâm do Hoa Tinh Music quản lý, tập trung những nơi giải trí có đủ mọi hoạt động thư giãn.

Tầng một là sảnh tiệc buffet, tầng hai là Karaoke, bắt đầu từ tầng ba trở đi là khu thu phí xa xỉ có tính riêng tư cao.

Tiệc đóng máy được tổ chức ở sân thượng ngoài trời trên tầng cao nhất của câu lạc bộ. Trên đầu được trang trí bằng dây đèn LED màu xanh da trời, bên phải có quầy bar và BBQ, đồ ngọt và tiệc buffet được bày trên chiếc bàn dài bên trái, còn có một quầy Karaoke nhỏ để mọi người giải trí.

Dường như tất cả nhân viên trong ekip tham gia sản xuất MV đều có mặt đông đủ. Thành Nghiệp Nam và Lăng Tử Hoan cũng đi cùng tới câu lạc bộ.

Sân thượng ngoài trời rất rộng rãi, bên trên là màn trời sao sáng, phía dưới là buổi tiệc ồn áo náo nhiệt. Nghiên Thời Thất cầm một ly Chamgpane trên tay, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.

Đúng lúc này, đạo diễn Lưu Khánh cầm ly rượu đến, “Cô Nghiên, sao cô không tới chơi cùng bọn họ?”132CẬU ĐANG CHIA TAY SƯỚT MƯỚT VỚI NGHIÊN THỜI THẤT ĐẤY À?
Bàn tay đang rót rượu của Nghiên Thời Thất khựng lại, cô mỉm cười đáp: “Chẳng phải đạo diễn Lưu cũng không đi hay sao!”

Lưu Khánh cười sang sảng, khóe mắt hằn nếp nhăn khi cười, “Sao tôi có thể so được với đám thanh niên các cô, cái thân già này thôi xin miễn chơi!”

Ông hàn thuyên vài câu với Nghiên Thời Thất rồi bị phó đạo diễn gọi đi mất.

Tiệc đóng máy vẫn còn rất sôi động.

Một lát sau, Thành Nghiệp Nam mang theo mùi rượu nồng nặc quay trở về. Mặt anh ta ngà ngà say, tay còn cầm một đĩa bánh, “Buổi trưa em ăn ít, đừng uống nữa, ăn chút gì đó đi!”

Nghiên Thời Thất cầm lấy đĩa bánh mousse, nhìn anh rồi nói: “Cảm ơn.”

“Lại còn học thói khách sáo với anh nữa!” Thành Nghiệp Nam vừa dứt lời thì dựa vào lan can, hai tay vuốt tóc trên trán ra sau đầu, “Lát nữa anh vẫn còn một tiệc rượu nên không tiễn em về nhà, Lăng Tử Hoan sẽ đi cùng em. Em có việc gì thì gọi cho anh nhé.”

“Ừ, anh không cần lo lắng.”

Thành Nghiệp Nam hơi ngửa người ra sau, đôi mắt ngà say như phủ sương mù nhìn sườn mặt của Nghiên Thời Thất. Anh ta lần lữa hồi lâu rồi mỉm cười tự giễu.

Giờ phút này, làm gì có chỗ cần anh ta phải bày vẽ quan tâm.

Cậu Tư nhà họ Tần bảo vệ cô rất chu đáo, làm người quản lý thừa thãi như anh chẳng có dịp thể hiện.

“Thập Thất, em...”

Bị rượu xúi bẩy, lý trí của Thành Nghiệp Nam hơi mất kiểm soát.

Anh ta mở miệng, muốn tìm một đáp án để chết hẳn cõi lòng, nhưng lời quẩn quanh bên môi rồi lại nuốt xuống.

“Sao thế?” Nghiên Thời Thất ăn một ngụm bánh, vị ngọt ngấy khiến cô phải cau mày.

Trông thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Thành Nghiệp Nam, cô nhấm nháp miếng bánh, nhìn anh ta đầy khó hiểu.

Thành Nghiệp Nam thở dồn dập, lát sau mới lắc đầu, nhắm mắt lẩm bẩm, “Không có gì, em chú ý an toàn, anh đi trước!”

Nghiên Thời Thất mấp máy môi, nhìn theo bóng dáng vội vàng của anh ta rồi thờ ơ thu hồi tầm mắt.

Có những chuyện chỉ thích hợp dừng ở răng môi, chôn vùi theo năm tháng...

*** WebTru yenOn linez . com

Nửa giờ sau, Nghiên Thời Thất và Lăng Tử Hoan chào hỏi đạo diễn và nhân viên xong thì rời khỏi câu lạc bộ Tinh Quang trước.

Theo phép lịch sự, Ấn Thượng Nông tiễn bọn họ đến bãi đỗ xe bên ngoài. Cậu đứng cạnh xe chuyên dụng, mỉm cười nói: “Cảm ơn chị vì đã diễn nữ chính của tôi, mong chờ cơ hội hợp tác tiếp theo của chúng ta!”

Giọng điệu của cậu rất chân thành, bị nụ cười rạng rỡ của cậu tác động, Nghiên Thời Thất nói: “Đừng khách sáo, chúc album của cậu bán chạy trước nhé!”

“Không dám không dám!”

Lên xe, Ấn Thượng Nông vẫn đứng ngoài cửa vẫy tay với cô, hai mắt Lăng Tử Hoan sáng quắc ngồi đằng sau, vẻ mặt như mỹ nữ mắc bệnh, cảm thán: “Toi rồi, toi rồi, chị ơi, em yêu rồi! Nhìn thấy nụ cười của Nông Nông nhà em, ngay cả đất mộ để chôn cùng nhau em cũng chọn xong rồi!”

Nghiên Thời Thất: “...”

Tài xế Mục Nghi nghe vậy thì cau mày, nhìn cô nàng đầy dò xét qua kính chiếu hậu.

Lời nói của cô nàng này hơi bị chói tai à nha.

Xe chuyên dụng chạy nhanh dần, Ấn Thượng Nông quay người muốn đi. Lúc này, quản lý Tô Thắng của cậu đang đứng trước cửa, nhìn thấy bóng dáng ủ rũ của cậu thì nhướng mày trêu: “Cậu đang chia tay sướt mướt với Nghiên Thời Thất đấy à?”

“Anh nói linh tinh cái gì đấy!” Ấn Thượng Nông lườm anh ta, đồ khó ưa.

Nghe vậy, Tô Thắng sợ hãi vỗ ngực, “May quá, anh còn tưởng cậu phải lòng cô ấy chứ!”

Tuy rằng Nghiên Thời Thất rất xinh đẹp, rất nổi tiếng nhưng khí chất của người ta đoan trang, còn lớn hơn Ấn Thượng Nông ba tuổi, nhìn hai người đứng cạnh nhau chẳng khác nào chị gái siêu ngầu và chàng trai miệng còn hôi sữa!

Vô cùng không ổn!

Ấn Thượng Nông nghe vậy thì ném cho anh ta một ánh mắt ghét bỏ, “Anh đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi phải không!”Chương 133CÔ MUỐN TỰ ĐI CHƠI!
Quản lý Tô Thắng của cậu rất tốt, rất chuyên nghiệp, thế nhưng một người đàn ông đích thực như anh ta lại thích đọc tiểu thuyết ngôn tình lâm li bi đát!

Chẳng biết ai đã dẫn dắt anh ta lên con đường này, chỉ cần có thời gian rảnh là nhất định anh ta sẽ cầm di động đọc tiểu thuyết.

Nếu không phải vì coi trọng mạng lưới quan hệ rộng và sự giỏi giang khéo léo của đối phương thì Ấn Thượng Nông rất muốn chia đôi hai ngả với anh ta rồi! Thật là mất mặt!

Gương mặt Tô Thắng hiện lên vẻ “Tôi đọc tiểu thuyết, tôi kiêu ngạo”, lúc cùng cậu vào thang máy còn thấp giọng trách cứ, “Ông đây đọc nhiều tiểu thuyết là vì ai? Chẳng phải là vì muốn biến cậu thành nam thần quốc dân hay sao! À phải rồi, anh vừa đọc được tình tiết rất hay về minh tinh, ngày mai em bắt chước một chút nhé...”

Ấn Thượng Nông bị ép bắt chước theo tình tiết trong tiểu thuyết: “...”

***

Lúc Nghiên Thời Thất trở về Vịnh Lâm Hồ thì đã là mười giờ đêm.

Cô không ăn gì ở câu lạc bộ, bây giờ lại chợt cảm thấy bụng dạ cồn cào khó chịu.

Cô xuống xe, đưa mắt nhìn cánh cửa sổ sát đất tối om của biệt thự.

Anh vẫn chưa về?!

Đằng sau cô, Lăng Tử Hoan đứng ở bậc lên xe, nhìn bóng lưng của Nghiên Thời Thất rồi nhắc nhở: “Chị à, sáng mai không có lịch trình, buổi chiều có một lễ trao giải, ba giờ em đến đón chị nhé!”

“Ừ, em vất vả rồi!”

Cô quay lại giơ tay ra hiệu OK với Lăng Tử Hoan, sau khi nghe thấy xe nổ máy thì mới thu hồi tầm mắt, đi vào trong nhà.

Trong xe, Lăng Tử Hoan thấy đối phương đi vào trong cửa thì quay sang Mục Nghi, “Đầu Gỗ, chúng ta đi uống rượu nhé!”

Mục Nghi: “...”

Cô nhóc hưng phấn chui vào ghế phụ, vỗ bàn tay nhỏ bé lên vai anh, “Đi nhé! Tôi nghe nói có quán bar mới mở ở đường Phổ Hóa, lại còn có DJ nổi tiếng khuấy động, tôi đưa anh đi mở mang tầm mắt!”

Năm nay Lăng Tử Hoan mới hai mươi, đúng là độ tuổi ham chơi.

Văn hóa quán bar hộp đêm là yếu tố thịnh hành mà cô thích truy đuổi nhất.

Hai ngày nay có quá nhiều việc, đêm nay vẫn còn sớm, linh hồn của cô cần gấp một lễ tẩy rửa âm nhạc sôi động!

Gương mặt lạnh lùng gặp nguy chẳng thay đổi của Mục Nghi nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô nàng rồi từ chối rất đường hoàng: “Cô Lăng, tôi nhớ là ông Lăng không hề cho phép cô tới những nơi đó.”

Lăng Tử Hoan hít một hơi khí lạnh, phụng phịu lườm anh ta. “Nói linh tinh! Sao tôi không biết!”

Mục Nghi thấy cô như vậy thì bình tĩnh lấy di động ra, “Vậy cô có cần tôi gọi điện cho ông ấy không?”

Lăng Tử Hoan choáng toàn tập!

Cô trân trối nhìn gương mặt lạnh lùng kia, bỗng thấy hơi sợ thái độ của đối phương.

Sao cô lại có cảm giác anh ta không vui thế nhỉ.

Cũng bắt đầu biết uy hiếp cô rồi, to gan thật đấy!

Lăng Tử Hoan chớp đôi mắt to, gãi lỗ tai, nghiêng đầu dò xét Mục Nghi, “Có phải anh tới tháng không?”

Mục Nghi: “...”

Sau đó, mặc kệ Lăng Tử Hoan gào thét ầm ĩ trong xe thì Mục Nghi vẫn bình tĩnh như sư ông ngồi thiền. Hai mươi phút sau, dưới nét mặt không còn thiết sống của cô nàng, chiếc xe từ từ dừng bánh trước nhà trọ của cô.

“Cô Lăng, đến rồi!”

“Hừ!” Lăng Tử Hoan xuống xe, đóng cửa thật mạnh.

Sau khi vào nhà, cô thay một chiếc áo hai dây, đi quần da màu đen, tết tóc đuôi ngựa, trang điểm kiểu khói thật đậm rồi lạch bạch xuống tầng.

Cô muốn tự mình đi chơi, đừng ai hòng ngăn cản cô!
WebTru yenOn linez . com
***

Ở bên kia, sau khi Nghiên Thời Thất vào nhà thì bất giác xoa bụng.

Chẳng biết có phải cảm lạnh không mà bây giờ bụng dưới của cô lại hơi nhói đau.

Cô tiện tay đặt túi da lên tủ để giày thấp, về phòng thay quần áo, định đi tắm để xoa dịu cơn đau.
Chương 134TẦN BÁCH DUẬT THỨC TRẮNG ĐÊM CHĂM SÓC NGHIÊN THỜI THẤT!
Nghiên Thời Thất đi vào phòng tắm nên không nghe thấy tiếng di động đang rung trong túi da.

Đêm lạnh như nước, cô nằm trong bồn tắm, nước ấm vây quanh nên cũng đỡ khó chịu, toàn thân khoan khoái thoải mái, thở dài thỏa mãn.

Hơi nóng bốc lên mù mịt trong không trung, mí mắt của cô sụp xuống, cô gối khắn tắm ra sau gáy rồi mệt mỏi thiếp đi.

Thời gian trôi qua, Nghiên Thời Thất cảm thấy hơi khó thở, muốn mở mắt ra xem sao nhưng mí mắt như nặng ngàn cân, dù làm cách nào cũng phí công.

Dường như có ai đó đang thì thầm bên tai cô.

Bây giờ là mười một giờ đêm, Nghiên Thời Thất sốt 38,5 độ.

Tần Bách Duật về nhà vào lúc mười rưỡi. Sau khi nhận được tin từ Mục Nghi thì anh đã gọi điện cho Nghiên Thời Thất ba lần, nhưng cô không hề bắt máy.

Vịnh Lâm Hồ tạm thời không cung cấp dịch vụ bảo mẫu thường trú, vì lo lắng nên anh lập tức kết thúc buổi họp của tập đoàn, mau chóng trở về, để rồi cuối cùng tìm thấy người phụ nữ của mình đang mê man trong bồn tắm!

“Cậu Tư, không có chuyện gì lớn, chỉ là mặc ít quá nên cảm sốt, không nghiêm trọng!”

Sau khi khám xong, bác sĩ gia đình của nhà họ Tần là Lâm Dục đưa ra kết luận.

Đêm hôm khuya khắt, ông được gọi khẩn cấp đến Vịnh Lâm Hồ, cứ tưởng cậu Tư xảy ra chuyện gì. Hóa ra lại là vì một người phụ nữ, đúng là làm ông hoảng vừa sợ.

Mặc dù ông đã nghe nói cậu Tư tự sắp xếp cho mình một cuộc hôn nhân, nhưng ông vẫn vô cùng ngỡ ngàng khi tận mắt chứng kiến đôi mắt tràn ngập lo sợ và hoảng hốt kia.

Người đàn ông đang ngồi ở đầu giường nghe vậy thì cau hàng mày rậm lại, “Ừ, có điều gì cần chú ý đặc biệt không?”

Lâm Dục hắng giọng: “Đắp chăn ngủ một giấc, nếu cậu thật sự không yên tâm thì tôi có thể tiêm thuốc hạ sốt cho cô ấy.”

“Không... tiêm!” Anh chưa kịp đáp lời, thì Nghiên Thời Thất đang mơ màng nghe thấy hai chữ “tiêm thuốc” liền lên tiếng như nói mớ.

Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, vừa khàn vừa yếu như trẻ con, thiếu đi sự hoạt bát thường ngày.

Tần Bách Duật ngồi bên cạnh cô, cánh tay bị cô gối đầu lên, nghe vậy thì vươn người ra hôn nhẹ lên vầng trán ướt mồ hôi của cô, dịu dàng dỗ dành, “Ngoan, không tiêm!”

Lâm Dục lại trợn mắt há mồm lần nữa vì vẻ dịu dàng của anh!

Mãi cho tới khi ông cầm hòm thuốc rời khỏi Vịnh Lâm Hồ, lúc đứng trước cửa vẫn còn nôn nóng ngoảnh lại thám thính.

Có phải cậu Tư bị đánh tráo rồi hay không? Ông chủ Tần có biết không nhỉ?

Mười hai giờ đêm, tiếng hít thở nặng nề của Nghiên Thời Thất càng thêm rõ ràng trong căn phòng ngủ tĩnh lặng.

Cô mơ thấy mình rơi xuống biển, nước biển ùa đến từ bốn phía, cuốn chặt lấy cô. Cô bị khó thở, giãy giụa không ngừng.

“Nóng...”
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Cô thều thào kêu nóng, sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt dính lên má, vừa nhếch nhác vừa đáng thương.

Cơ thể Nghiên Thời Thất lúc nóng lúc lạnh, ngủ không yên giấc.

Cô đắp chăn lông dày, gương mặt đỏ bừng vì sốt.

Thỉnh thoảng cô lại muốn trở mình đạp tung chăn ra nhưng sau đó lại có một đôi tay như hình với bóng đắp kín lại, ôm cô vào lòng, vòng tay siết lấy cô cũng khống chế sức lực rất cẩn thận.

Đêm nay là ngày thứ ba sau khi đăng kí kết hôn, Tần Bách Duật thức trắng đêm chăm sóc cô.

Anh vẫn còn mặc sơ mi chỉnh tề và quần âu, tay áo xắn lên nhăn nhúm nhưng không hề phá hỏng vẻ kiêu ngạo của anh.

Mãi cho tới khi ánh bình minh xuyên qua tấm rèm, rơi xuống lớp chăn mỏng, Nghiên Thời Thất mới dần dần tỉnh lại.

Ánh sáng chiếu lên mặt, cô cau mày nheo mắt, mơ màng ngọ nguậy cơ thể, tay chân nặng nề yếu ớt, vô cùng khó chịu.

Cô hoảng sợ, bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm khàn của người đàn ông, “Ngoan, còn khó chịu nữa không?”135EM XOA CHO ANH NHÉ!
Âm thanh du dương làm trái tim cô run rẩy, cô cố gắng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy gương mặt tuấn tú thoáng nét mỏi mệt kia.

Anh tựa vào đầu giường, trên người vẫn là chiếc áo sơ mi tối màu, chiếc cằm sắc nét lún phún râu mới mọc, đôi mắt hơi lờ đờ, hình như anh không hề nghỉ ngơi.

“Em làm sao thế?”

Nghiên Thời Thất lên tiếng, thanh âm khàn khàn mang theo giọng mũi nồng đậm.

Cổ họng đau như nuốt phải cát.

Anh lấy chiếc cốc giữ nhiệt ở trên tủ đầu giường, dịu dàng đút cho cô hớp nước, “Tối hôm qua em bị sốt!”

Uống nước thông cổ họng, cảm giác đau đớn khác lạ cũng đỡ hơn một chút.

Cô đưa tay sờ trán, thều thào tự nhủ: “Bây giờ chắc là không sốt nữa rồi nhỉ!”

Anh đặt lại chiếc cốc về chỗ cũ, dùng tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô. “Ừ, không sốt nữa rồi. Tối qua em làm loạn, không chịu tiêm nên anh đành phải đắp chăn dày để em toát mồ hôi hạ sốt.”

Nghiên Thời Thất rất ít khi ốm, nhưng chỉ cần cảm lạnh thì tất nhiên sẽ sốt.

Trước kia nghe ba Nghiên nói, hồi còn bé, sức đề kháng của cô rất kém nên thường xuyên phải đến bệnh viện.

Bác sĩ cũng bảo cô thuộc thể chất phát nhiệt, rất dễ sốt. Có lẽ là bị ám ảnh từ bé với bệnh viện nên cô rất chống cự việc tiêm chích.

Dứt lời, cô ngọ nguậy trong lồng ngực anh, muốn ngồi dậy nhưng toàn thân uể oải, động tác vừa chậm vừa yếu.

Nghiên Thời Thất chống khuỷu tay, mượn sức Tần Bách Duật đang ôm vai cô, lòng bàn tay nóng ướt run rẩy bắt lấy cánh tay đang xắn tay áo của anh, “Anh bị em đè suốt đêm, có phải đã bị tê rồi không, em xoa cho anh nhé.”

Anh nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô thì cảm thấy buồn cười. Tuy rằng cánh tay bị cô gối cả đêm nhưng vẫn còn có một lớp gối mềm ở giữa gáy nên không đến mức tê rần, nhưng quả thật cũng hơi xót.

Một lát sau, Tần Bách Duật thích thú nhìn Nghiên Thời Thất yếu ớt cố gắng xoa tay cho mình, anh khẽ hít vào một hơi.

Anh véo nhẹ lên chóp mũi cô, giữ chặt bàn tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay của mình, trầm giọng nói: “Được rồi, không xoa nữa! Sau này đã biết chăm sóc tốt cho bản thân mình chưa?”

Hơi thở Nghiên Thời Thất ngừng trệ, cô biết anh rất đau lòng và xót cô, nên chột dạ liếc anh một cái, ngoan ngoãn gật đầu rồi mấp máy môi, “Em biết rồi...”

Một lát sau, có tiếng thở dài nặng nề tan vào trong không khí, anh nghiêng người ôm cô vào lòng.

Anh thương cô, không nỡ nặng lời với cô, chỉ có thể tự mình tiêu hóa tất cả cảm xúc.

Nghiên Thời Thất dựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ, khàn giọng nói: “Người em nhớp nháp quá, em đi tắm được không?”

Cô vừa dứt lời thì lập tức cứng người lại!

Cô chợt nhớ tới, tối hôm qua cô về nhà rồi ngâm mình trong bồn tắm...
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Sau đó, cô cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì!

Nghiên Thời Thất nhìn lại bộ váy ngủ màu xanh da trời liền hiểu ra.

Anh nhận ra cơ thể Nghiên Thời Thất đột nhiên cứng ngắc, bèn cười nhẹ, “Sao thế?”

“Tối hôm qua, tối hôm qua...” Anh ôm em ra từ bồn tắm phải không?

Câu nói quanh quẩn bên môi nhưng Nghiên Thời Thất lại ngượng đỏ mặt, mãi không thốt lên thành tiếng.

Ngượng quá đi mất!

Đúng lúc này, dường như anh đọc được suy nghĩ của cô, ý cười trong mắt càng đậm hơn. Sau đó Nghiên Thời Thất nghe thấy anh nói: “Ừ, tối hôm qua lúc anh về thì em đã ngất trong bồn tắm rồi!”

Lời này có nghĩa là, anh ôm em ra ngoài.

Còn ẩn ý là anh đã thấy hết rồi.

Nghiên Thời Thất lập tức sững sờ, rời khỏi vòng tay anh rồi giận dỗi vùi mặt vào trong chăn...
Chương 136HÔM NAY KHÔNG ĐẾN CÔNG TY KHÔNG ĐƯỢC Ư?
Nghiên Thời Thất bọc kín người lại, cô còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của anh.

Cô không kìm được mà nhớ lại dáng vẻ ngâm người của mình trong bồn tắm hôm qua, không biết lúc cô ngất có chảy nước miếng không, có làm động tác nào thô thiển không...

Góc chăn bỗng dưng bị kéo nhẹ một cái, Nghiên Thời Thất hoảng hốt giữ chặt không buông.

Không biết bao lâu sau, cô cảm thấy mép giường nảy lên, vậy là cô bèn mở hé một khe nhỏ để nghiên cứu lí do.

Trong tầm mắt là bóng dáng cao lớn, ngạo nghễ đang đứng trước giường của anh.

Cô tưởng anh phải đi nên dần dần vén chăn lên, thì lập tức sa vào đôi mắt dịu dàng sáng ngời của anh.

“Sao anh lại đi?” Cô yếu ớt hỏi.

Hôm qua anh thức trắng đêm, chẳng lẽ bây giờ còn muốn đến công ty sao?

Vừa nghĩ vậy, Nghiên Thời Thất đẩy chăn ra phía sau, nhìn anh đầy trông ngóng, sốt ruột kéo cổ tay của anh, “Anh phải đi à?”

Anh nhìn xuống, cười than: “Không muốn anh đi à?”

Nghiên Thời Thất gật đầu không chút do dự, “Tối hôm qua anh không nghỉ ngơi, hôm nay không đến công ty không được ư? Dù có đi thì ít nhất cũng nên ngủ một giấc đã.”

“Ừ, thế thì chợp mắt một lát vậy.” Anh tiếp lời cô, “Em đói bụng không?”

Nghiên Thời Thất lắc đầu, bướng bỉnh kéo anh lên giường. Cô sợ anh không chịu nghỉ nên nói liên miên không ngừng: “Em không đói, không đói. Em muốn ngủ, anh ngủ cùng em nhé!”

Lúc này, Nghiên Thời Thất đã khôi phục lại sức lực, kéo tay anh không buông, mãi cho đến khi anh nằm xuống bên cạnh mình.

Gò má tuấn tú của anh hiện rõ vẻ tiều tụy.

Dù anh không nói gì, nhưng suốt đêm không chợp mắt, đương nhiên là rất mệt mỏi.

Nghiên Thời Thất vừa nằm xuống, kéo chăn phủ lên hai người thì thoáng khựng lại, nhìn anh vẫn còn mặc áo sơ mi và quần âu, vạt áo nhăn nheo, “Anh có muốn cởi sơ mi hoặc thay áo ngủ không?”

Cô lo anh ngủ không thoải mái.

“Không cần!” Anh nói rồi quay mặt về phía cô, dang đôi tay dài ôm cô vào lòng, “Như thế này là được.”

Cô nằm trong vòng tay ấm áp ấy, mùi hương quen thuộc của anh quanh quẩn trong từng hơi thở. Nghiên Thời Thất chớp mắt trong lồng ngực anh, lúc chìm sâu trong suy nghĩ thì lơ đãng chạm tay vào cúc áo sơ mi của anh. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

Cô bỗng nhận ra rằng mình chưa hiểu nhiều về Tần Bách Duật.

Ví dụ như anh thích cái gì, thích món ăn mùi vị thế nào?

Lại ví dụ như, gần đây cô tiếp xúc nhiều mới phát hiện, anh luôn mặc đồ ngủ khi đi ngủ.

Cô vẫn cho rằng phần lớn đàn ông khi đi ngủ đều quen cởi trần, nhưng hiển nhiên anh thì không.

Tiếng thở dài lặng lẽ của anh phát ra từ đỉnh đầu cô, anh siết chặt vòng tay, nói: “Em đừng nhúc nhích, ngủ cùng anh một lát, nhé?”

Nghiên Thời Thất nằm im luôn!

Lúc này mới hơn bảy giờ sáng, sau khi hạ sốt thì tinh thần của cô rất suy nhược, ngủ thiếp đi trong khuỷu tay anh.

Người đàn ông đang ôm cô nghe thấy tiếng hít thở đều đều thì cụp mắt nhìn xuống, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu gương mặt ngây thơ đang say ngủ của cô. Anh thỏa mãn nhếch môi mỏng rồi nhắm mắt lại.

Một giấc ngủ dài gần bốn tiếng.

Khi Nghiên Thời Thất mở mắt ra lần nữa thì đã gần mười hai giờ trưa.

Cô ngồi dậy, duỗi lưng, cảm giác mệt mỏi trên cơ thể rõ ràng đã giảm đi nhiều.

Bên cạnh đã không còn bóng dáng anh.

Nghiên Thời Thất xuống giường mang dép lê vào. Lúc kéo cửa chuẩn bị ra ngoài thì sực nhớ đến lời dặn của anh, cô quay về trong phòng để quần áo.

Căn phòng này treo đầy các kiểu trang phục mới tinh, còn có một số là Tần Bách Duật sai người lấy từ nhà họ Nghiên đến.

Nghiên Thời Thất thay váy ngủ, mặc một chiếc áo len hở cổ rồi mới ra khỏi phòng.Chương 137GỌI MỘT TIẾNG ANH TƯ CHO ANH NGHE!
Biệt thự ở Vịnh Lâm Hồ rất lớn, cô đi qua hành lang, vừa mới đến cầu thang hình vòng cung thì ngửi thấy mùi cơm chín.

Trong phòng bếp là bóng dáng bận rộn của chị Lâm.

Nhưng cô không thấy Tần Bách Duật.

“Chị Lâm.”

Nghiên Thời Thất kéo vạt trước của áo len vào, đứng chào hỏi trước cửa phòng bếp.

Đồ ăn đã được đưa lên bàn, có súp trứng hoa và ba món ăn thanh đạm không dầu mỡ, trông khá thích hợp với người mới bị bệnh cảm như cô.

“Cô chủ, cô dậy rồi à!”

Tiếng xưng hô này làm Nghiên Thời Thất giật mình.

Cô cúi mặt xuống, khóe miệng khẽ cong lên.

Hai chữ này thật dễ nghe.

“Chị Lâm, anh ấy đâu rồi?!”

Chị Lâm đang dùng tạp dề lau tay, nghe thấy vậy bèn cười, đáp: “Chắc là cậu ấy đang tắm đấy, vừa rồi còn bảo tôi nấu một bát canh gừng cho cô uống trước.”

Nghiên Thời Thất ngồi trong phòng bếp uống canh gừng, hình như bên trong còn thêm Coca cola lên vị hơi ngọt, lúc trôi xuống cổ họng thì rất ấm áp.

Có tiếng bước chân truyền đến từ đầu bậc cầu thang, Nghiên Thời Thất liếc mắt nhìn thì thấy Tần Bách Duật đang mặc một bộ quần áo lụa màu xám ở nhà đi tới.

Ánh sáng rơi nghiêng xuống gần phòng bếp theo đường cửa sổ, anh như một quý công tử đi xuyên qua màn sáng, đạp lên thu nồng, rơi vào trong đôi mắt long lanh của cô, khơi dậy tình ý triền miên.

Sau khi tắm xong, tóc anh vẫn còn hơi nước, vẻ mệt mỏi trên mặt đã biến mất, ánh mắt linh động nhìn về phía cô.

Hai bên nhìn nhau, Nghiên Thời Thất mỉm cười với anh.

Anh bước tới gần, bàn tay to vuốt ve đỉnh đầu cô, ấm áp như ngọc, “Em đỡ hơn rồi à?”

Nghiên Thời Thất gật đầu, “Khá hơn nhiều rồi, em chỉ cảm nhẹ thôi à.” Cô kéo tay anh xuống rồi nói: “Anh mau ăn đi, trưa rồi đấy!”

Chị Lâm ở bên cạnh chứng kiến cảnh bọn họ ân ái mặn nồng thì cười rất vui vẻ, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng tăng thêm vẻ hớn hở.

Cậu chủ và cô chủ thật đúng là ân ái!

***

Ánh nắng sau buổi trưa chói chang, cơn gió mùa thu mát mẻ lướt qua cành cây, chiếc lá chao nghiêng rơi xuống.

Nghiêm Thời Thất và Tần Bách Duật ngồi trên xô pha trước cửa sổ sát đất, cô đắp tấm chăn mỏng, dựa lưng vào lồng ngực anh. Cô nhìn gió thu nổi lên ngoài cửa sổ, cảm thán năm tháng thật bình yên biết mấy.

“Buổi chiều em có lịch trình không?” Đôi tay anh vòng quanh eo cô, nắm lấy đầu ngón tay cô rồi bóp nhẹ.

Nghiên Thời Thất dùng giọng mũi rất đậm “ừ” một tiếng, “Có buổi lễ trao giải, tháng trước đã định rồi, em không thể không đi.”

“Em mặc ấm vào, đừng làm anh lo, nhé?”

Đôi môi mỏng của anh hôn lên đỉnh đầu cô. Ngoài mùi sữa tắm thoang thoảng thì trên người cô còn có một mùi hương đặc biệt độc nhất.

Nghiên Thời Thất gật đầu quả quyết, “Em biết rồi. Em đã bảo Hoan Hoan chuẩn bị cho em một bộ lễ phục mùa thu, Tổng Giám đốc Tần không cần lo đâu. Tối hôm qua... Thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

Câu nói này chính là điển hình của việc lành sẹo thì quên đau.

Hàng lông mày dài của anh nhướng lên, không đáp lời.

Vào lúc này, danh xưng “Tổng Giám đốc Tần” này làm anh rất khó chịu.

Trong chốc lát, anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm ấm mang theo ý tứ sâu xa: “Em vừa gọi anh là gì?”

“Tổng Giám đốc Tần đấy!” Nghiên Thời Thất vuốt ve tấm chăn mỏng trên người, nghe anh hỏi vậy cũng không suy nghĩ nhiều liền trả lời luôn.

Sau đó cô mới cảm thấy không ổn, ngẩng đầu lên, đẩy cằm anh ra, nhìn thật sâu vào đôi mắt anh, trái tim bỗng chốc đập rộn lên.

Hình như cô lờ mờ hiểu được suy nghĩ sâu xa trong ánh mắt anh.

“Không gọi được à?” Anh cụp mắt xuống nhìn cô, biết cô đang bối rối nên mới buông lời trêu ghẹo.

Nghiên Thời Thất lập tức thu hồi ánh mắt, gối đầu lên bờ vai anh, mỉm cười không nói.

“Vậy thì gọi một tiếng anh Tư cho anh nghe nào.” WebTru yenOn linez . com

Chương 138HAI CHỊ EM MÌNH ĐÚNG LÀ CÙNG HỘI CÙNG THUYỀN!
Tay Nghiên Thời Thất bị anh đè lại, anh cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả lên tai cô.

Cô liếm khóe môi dưới, yên lặng vài giây rồi nũng nịu nói: “Anh Tư...”

Chỉ vì một tiếng xưng hô mà lần đầu tiên cô cảm thấy quan hệ giữa mình và Tần Bách Duật có thêm mấy phần thân mật.

Tiếng “anh Tư” kia lọt vào tai anh như đang gãi ngứa, làm anh rung động vô cùng.

Anh ôm lấy cô, vòng tay siết chặt không hề che giấu tình cảm thiết tha của anh.

Chiều hôm nay, không khí rất ấm cũng rất ngọt.

***

Qua nửa buổi chiều, anh thay một bộ âu phục màu xanh da trời đậm, toàn thân toát lên nét quyến rũ và điềm tĩnh chỉ đàn ông trưởng thành mới có. Sau khi dặn dò Nghiên Thời Thất xong, anh mới lên xe của Trác Hàn, đi đến công ty.

Có lẽ anh rất bận rộn, trước khi đi còn nhận một cuộc điện thoại làm cho khí thế của anh trở nên hung dữ và nguy hiểm.

Nghiên Thời Thất nghĩ, nếu như có cơ hội, cô bằng lòng san sẻ tất cả vất vả và gánh nặng với anh.

Tần Bách Duật rời đi không lâu, Nghiên Thời Thất nhận được tin nhắn WeChat của Lăng Tử Hoan.

Trước ba giờ chiều, cô nàng đã ngồi trên xe chuyên dụng do Mục Nghi lái đến Vịnh Lâm Hồ.

Nghiên Thời Thất vừa lên xe, chưa kịp ngồi vững thì bất ngờ nhận ra nét mặt của cô nàng tái nhợt, mắt hơi sưng, bọng mắt còn có quầng thâm.

“Sao thế? Em không nghỉ ngơi đầy đủ à?”

Trong lúc hỏi thăm, giọng mũi do bị cảm của Nghiên Thời Thất càng rõ ràng hơn.

Lăng Tử Hoan nghe xong cũng kinh ngạc cười thành tiếng, “Chị, chị cũng bị cảm à?”

Nghiên Thời Thất: “...”

Phải rồi!

Nghe tiếng nói khàn khàn của Lăng Tử Hoan thì chắc tối qua cô nhóc này cũng trúng gió cảm lạnh rồi.

“Hi hi, hai chị em mình đúng là cùng hội cùng thuyền ha!”

Lăng Tử Hoan nhìn Nghiên Thời Thất, tuy giọng mũi của cô không nặng nhưng gương mặt nhỏ nhắn trắng mềm nom rất thê thảm.

Mục Nghi liếc cô nàng qua gương chiếu hậu, ánh mắt không độ ấm, lạnh lẽo như gió thu.

Lăng Tử Hoan chạm phải tầm mắt ấy, thấy anh ta sa sầm mặt thì lập tức ủ rũ tắt tiếng.

Cầu xin ông trời hãy mang tên ngốc to xác này đi đi.

Trên đường đến Vịnh Lâm Hồ, cô sắp bị ánh mắt lạnh lẽo kia đông cứng đến nội thương rồi.

Chẳng phải là vì tối qua xảy ra vài sự cố ở quán bar, nên anh ta mới lạnh lùng với cô lâu như vậy sao, cô rất nhớ anh ngốc trước kia cùng nhau chơi đùa với mình!

Lúc này, Lăng Tử Hoan giận mà không dám nói, ai bảo cô bị người ta bắt thóp nên đành phải phàn nàn trong lòng thôi.

Cô làm sao có thể ngờ rằng, vào một tương lai không xa, khi ông trời thật sự cướp đi Mục Nghi, cảnh tượng thê lương ấy khắc ghi trong lòng cô cả nửa quãng đời còn lại. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Nói trở lại, Lăng Tử Hoan canh cánh trong lòng với Mục Nghi như vậy thì phải bắt đầu kể từ tối hôm qua.

Đêm qua, sau khi Lăng Tử Hoan được đưa về nhà trọ thì lập tức thay một bộ quần áo và phụ kiện phù hợp đi bar rồi ra ngoài bắt xe đến thẳng đường Phổ Hóa.

Cho dù là đêm thu se lạnh cũng không thể nào ngăn cản được trái tim rạo rực khao khát của cô.

Nửa giờ sau cô nàng đến quán bar, vừa bước vào đã thấy rất hưng phấn!

Khói mù lượn lờ khắp nơi, mùi rượu nồng nặc phiêu tán, ánh đèn nhấp nháy, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đám đông ồn ào nhảy múa lắc lư, thả bay khắp nơi... Đúng là quá tuyệt vời!

Lăng Tử Hoan rít lên rồi nhào vào sàn nhảy, cô mặc một chiếc áo cami, uốn lượn cơ thể theo từng điệu nhạc.

Ở nơi đắt đỏ, xa hoa trụy lạc làm con người mê mẩn, một cô gái vô cùng xinh đẹp và trẻ trung, ăn mặc nóng bỏng khiêu khích, rất nhanh đã bị kẻ có ý đồ nhìn chằm chằm.

Chưa đến nửa giờ, Lăng Tử Hoan cảm nhận được rất rõ có vài gã đàn ông không ngừng sáp lại gần cô.

Vào lúc bình thường, trong sàn nhảy chen chúc như thế này cũng khó tránh va chạm cơ thể, cô vô thức muốn lùi lại nửa bước thì đột nhiên bị người kéo cánh tay, lôi vào chính giữa.

Dưới ánh đèn lóa mắt, cô nhìn thấy bốn gã đàn ông đang cười xấu xa, trai gái xung quanh đều phê pha, vốn dĩ chẳng có ai để ý tới cô nàng lạc lõng này.

Dù có nhìn thấy thì họ cũng chỉ cười trừ.

Dẫu sao thì cô ăn mặc như vậy, lại còn đi một mình, nói không chừng là để tìm bạn tình.
Chương 139LĂNG TỬ HOAN HOẢNG SỢ!
Lúc bị những kẻ kia kéo ra khỏi sàn nhảy, Lăng Tử Hoan hoảng loạn hét lên nhưng lại bị nhấn chìm trong tiếng rít gào như thủy triều của đám đông ồn ào.

Toi đời rồi!

Cô nghĩ, mình toi thật rồi!

Trong lòng vừa giận vừa hối hận, cô giận mình ham chơi, hối hận vì không nghe lời Mục Nghi.

Suy cho cùng, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi, kết quả của việc mải chơi như hôm nay là bị bốn gã đàn ông khốn nạn kéo vào nhà vệ sinh nam.

Lăng Tử Hoan không khóc nhưng cơ thể lại run lên bần bật.

Cô giãy thật mạnh, khi sắp bị chúng kéo vào trong buồng kín thì một bóng người đột ngột xuất hiện như vị thần khổng lồ từ trên trời giáng xuống. Chỉ hai, ba cú đã quật ngã lũ đàn ông kia sấp mặt, đơn phương đánh đấm nghiền ép.

Lăng Tử Hoan sững sờ.

Mãi cho tới khi trông thấy gương mặt lạnh lùng của Mục Nghi, cô mới mím môi bật khóc thành tiếng.

“Đầu Gỗ, hu hu hu hu...”

Lăng Tử Hoan sợ hãi, loạng choạng chạy đến bên Mục Nghi, vòng tay ôm lấy vai anh ta, cơ thể run rẩy trông rất đáng thương.

Mục Nghi không nói gì, anh ta kéo dãn khoảng cách, cởi áo khoác ngoài ra, sau khi choàng lên vai cô thì nhanh chóng dẫn cô đi.

Không vì lí do nào khác, anh chỉ lo có kẻ xông vào thì ắt sẽ xảy ra ẩu đả.

Mà bộ trang phục trên người Lăng Tử Hoan bây giờ quả thật không thích hợp để nhiều người nhìn thấy.

Mọi chuyện chính là như vậy. Cuối cùng Lăng Tử Hoan lại được Mục Nghi đưa về nhà. Suốt dọc đường, anh không hề lên tiếng, lạnh lùng như một khối băng. Mà nét mặt kia cũng chưa hề thay đổi từ lúc Nghiên Thời Thất lên xe.

Lăng Tử Hoan đuối lý, đành phải ngồi trong góc xe chuyên dụng, cúi đầu vẽ vòng tròn.

Cô nghĩ, từ nay về sau có lẽ cô sẽ không tới những nơi như quán bar hay hộp đêm nữa. Ám ảnh của chuyện này có lẽ sẽ còn tiếp diễn rất lâu, rất lâu.

***

Sáu giờ tối, đêm của buổi lễ Nhạc Thượng.

Nhạc Thượng là buổi lễ trao giải vô cùng nổi tiếng trong giới âm nhạc, Nghiên Thời Thất được mời đến làm khách quý trao giải.

Năm giờ bốn mươi lăm, cô xuất hiện trong một chiếc váy dự tiệc dài tay bó sát màu mật ong, tà váy dài đến mắt cá chân. Váy dài hở nửa lưng, nơ bướm nổi bật tô điểm làm tăng thêm phong cách quyến rũ của chiếc váy đơn giản này.

Cô đứng phía sau thảm đỏ, chờ đến lượt xuất hiện. Người bên cạnh cùng cô đi thảm đỏ là Ấn Thượng Nông vừa mới hợp tác.

Nghiên Thời Thất không hề có ý kiến gì với sự sắp xếp như vậy.

Dù sao cô là nữ chính trong MV chủ đề album mới của Ấn Thượng Nông, lần này cùng nhau xuất hiện cũng tiện thể khuếch trương tiếng tăm cho album mới của cậu ta.

Hai người nhận được chỉ thị của nhân viên, lúc họ cùng nhau bước lên thảm đỏ, cánh phóng viên lập tức nhốn nháo. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Ánh đèn flash không ngừng lóe lên, có thể đoán được đầu đề hot search ngày mai chính là bọn họ.

Lễ trao giải chính thức bắt đầu vào lúc sáu giờ, Nghiên Thời Thất ngồi ở hàng thứ hai. Hàng đầu tiên dành cho những nghệ sĩ hạng nhất hoặc có danh tiếng lớn.

Cô vừa kéo váy ngồi xuống, ánh mắt vô tình lướt qua liền trông thấy bảng tên dán trên chỗ ngồi bên cạnh.

Diệp Tịch Tịch?!

Đây là người mới à? Cô chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ.

Chỗ ngồi trong buổi lễ được sắp xếp có mục đích, nghiêm khắc mà nói thì phải có địa vị và độ nổi tiếng trong giới.

Người mới này chắc cũng có địa vị không tồi, chẳng có tiếng tăm gì mà cũng được ngồi ở hàng hai.

Bình thường cô hiếm khi tiếp xúc với nghệ sĩ trong giới, hầu hết chỉ duy trì quan hệ hợp tác bên ngoài. Vào thời đại lưu lượng nhiều vô số thì người mới xuất hiện liên tục cũng không phải chuyện kì lạ.

Nghiên Thời Thất suy nghĩ một lúc rồi rời mắt, yên lặng chờ buổi lễ bắt đầu.

Gần đến sáu giờ, đám nghệ sĩ nhộn nhịp vào chỗ. Một bóng dáng mặc váy hồng phấn cầm tà váy dài đi lướt qua rồi ngồi xuống bên cạnh, Nghiên Thời Thất thờ ơ liếc nhìn. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, nhìn thấy rõ mặt của đối phương thì cô không nhịn được mà lặng lẽ thở dài, nở nụ cười lạnh.

Hóa ra Diệp Tịch Tịch chính là Diệp Tịch Noãn!

À phải rồi, trong hoạt động trước kia, Bùi Đường từng nói rằng, Diệp Tịch Noãn đã ký hợp đồng với Kiều Phỉ Bạch.

Cá mè một lứa rốt cuộc cũng tụ họp với nhau!

Thậm chí còn đổi tên!

Lúc này, Diệp Tịch Noãn đang nhìn Nghiên Thời Thất, nở một nụ cười bí ẩn, “Xin chào, tôi là Diệp Tịch Tịch”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam