chương 30+31+32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Chanh tinh: chỉ những người hay đố kỵ, không muốn người khác tài giỏi hơn mình lại tự cho bản thân thanh cao nhất.

Cánh môi của Nghiên Thời Thất khẽ run, nước mắt rơi lã chã. Cô bị ép chấp nhận cuộc hôn nhân này, bị ép phải gánh chịu sự hưng thịnh và suy vong của gia tộc, thế nhưng mẹ cô vẫn chèn ép cô đến cùng. Dường như có một tảng đá to đang chặn ngang lồng ngực cô, khiến cho cô chẳng thể nào thở nổi.

Hình bóng Tần Bách Duật bỗng hiện lên trong tâm trí, tầm mắt mờ dần, cô cắn môi như muốn xua tan nỗi tủi thân này.

“Két...”

Tiếng phanh gấp vang lên, Nghiên Thời Thất kéo váy dừng bước, dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt rồi mới nhìn về nơi có tiếng động...

Con đường này chỉ dẫn đến nhà họ Nghiên.

“Tiểu Thất!”

Ưng Phi Phi bước ra từ trong xe. Cô vẫn còn mặc sơ mi trắng và váy ngắn màu đen công sở, hiển nhiên là tới rất vội vàng. Gương mặt cô tràn ngập lo lắng, chạy về phía Nghiên Thời Thất.

“Sao cậu lại đến đây?”

Mắt Nghiên Thời Thất long lanh nước, lấp lánh dưới ánh đèn đường đêm khuya.

Ưng Phi Phi ôm lấy cô rồi mới ấp úng đáp: “Là cậu Tư nhà họ Tần sai người gọi điện cho tớ đấy.”

“Để làm gì?”

Bỗng nhiên một ý nghĩ khó tin nảy ra trong đầu Nghiên Thời Thất.

Chẳng lẽ anh ấy biết mình sẽ bị bà Liên quở trách, nên mới...

Nhưng mà, liệu có thể sao?

Ưng Phi Phi đứng tại chỗ, di mũi chân, xúc động nói: “Trợ lý của anh ấy chỉ bảo tớ dành thời gian đến thăm cậu chứ không nói để làm gì. Nhưng mà... Bây giờ tớ cảm thấy, tớ đến đây là điều đúng đắn!”

Dứt lời, cô nhìn vào đôi mắt đang sưng húp của Nghiên Thời Thất.

Đêm nay, cô ở lại nhà Ưng Phi Phi.

***

Ba ngày sau, tâm trạng Nghiên Thời Thất đã thoải mái lại, buổi sáng rảnh rỗi thì tập yoga trong căn hộ của Ưng Phi Phi.

Còn chưa đến nửa tháng nữa là tuần lễ thời trang Milan diễn ra, lần đầu tiên cô bước đi trên sàn chữ T như vậy nên sẽ cố gắng hết mình.

Trong ba ngày này, ngoại trừ ông Nghiên gọi đến an ủi cô đôi câu thì bà Liên vẫn thờ ơ với cô.

Tuy rằng đã quen với sự lạnh lùng của bà nhưng vết thương đã kết vảy thỉnh thoảng vẫn sẽ đau.

Sự quan tâm trên Weibo giảm dần, thanh danh của Kiều Phỉ Bạch bị nghi ngờ trước nay chưa từng có.

Thậm chí có fan hâm mộ của Bùi Đường còn mở một topic tiếp ứng, yêu cầu đổi người quản lý.

Về hot search #Nghiên Thời Thất/ Vị hôn phu# kia đã bị xóa từ lâu. Thành Nghiệp Nam thuê seeder để khống chế bình luận, nội dung trên trang web chỉ còn lại những bức ảnh đẹp của cô và thông báo hoạt động xoay quanh tuần lễ thời trang.

Tập yoga xong, Nghiên Thời Thất ngồi trong phòng khách của căn hộ, lần đầu tiên nghĩ đến việc mua một căn nhà cho riêng mình.

Lúc này là hơn hai giờ chiều, cô bật TV, tiện tay cầm di động lên, bất ngờ trông thấy có một lời mời kết bạn trên WeChat.

Cô mở ra, tài khoản có nickname Lông Vũ muốn kết bạn với cô, còn nhắn thêm rằng: “Chị dâu út nhà họ Tần ơi, đồng ý nhé!”

Nghiên Thời Thất: “...”

Chị dâu út nhà họ Tần?

Nghiên Thời Thất lập tức nhớ đến Tần Bách Duật, đây là bạn của anh ấy sao?

Dưới sự tác động của lòng hiếu kỳ, Nghiên Thời Thất chấp nhận lời mời.

Chưa đến một giây sau, WeChat hiện ra khung chat của một group có tên là “Chanh tinh nổi bật nhất”, ngoài ra còn có người tag cô nữa.

Lông Vũ @Thập Thất: “Chị dâu ơi, xem qua đi!”

Nghiên Thời Thất mở danh sách trò chuyện, phát hiện ngoài mình ra thì còn có năm người khác nữa.

Lông Vũ @Duật: Anh Duật ơi, em thêm chị dâu vào rồi này!

Nghiên Thời Thất hoang mang nhìn [Lông Vũ] nhõng nhẽo trong group. Cô mở ảnh đại diện của cậu ta thì nhận ra đây chính là cậu trai cả độc nhất của nhà họ Mặc ở Lệ Thành - Mặc Lương Vũ.

Hình như trước kia cô đã từng gặp một lần ở công ty của Tần Bách Duật. Có điều, lúc đó tâm trạng cô khá tệ nên không chú ý lắm.

Đối với cậu Cả đào hoa thường xuyên xuất hiện trên tin tức giải trí này, cô đã được nghe và tận mắt chứng kiến.

Duật, chắc chắn chính là Tần Bách Duật.

[Mục Dã]: Chào em dâu!

[Vân Đình]: Chào em dâu!

Nghiên Thời Thất hơi hoảng, nhìn những câu chị dâu, em dâu bay đầy trong màn hình mà loạn cả nhịp tim. WebTru yenOn linez . com

Tần Bách Duật vẫn giữ im lặng. Trong lúc cô cầm điện thoại bối rối không biết phải làm gì, sau khi tập trung nhìn kĩ thì trong group chat yên tĩnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Đúng lúc đó, Mặc Lương Vũ gửi tin nhắn WeChat cho cô: Chị dâu ơi, anh Duật đá bọn em ra ngoài hết rồi. [khóc òa] [khóc òa]

Nghiên Thời Thất: “...”

[Duật]: Em đang ở đâu?

Nghiên Thời Thất lưỡng lự vài giây rồi mới đáp: Ở nhà bạn.

[Duật]: Quốc tế Thanh Khoa?

[Thập Thất]: Sao anh biết?

Hai mươi phút sau, Duật gửi yêu cầu kết bạn đến, kèm theo lời nhắn: [Xuống tầng!]
Bên dưới Quốc tế Thanh Khoa, Nghiên Thời Thất vừa mở cổng khu nhà ra thì lập tức nhìn thấy chiếc Phaeton đang đỗ cách đó không xa.

Đập vào mắt cô là đôi chân dài đang bắt tréo dưới lớp quần âu và bóng dáng nhàn nhã tựa vào cửa xe của người đàn ông nọ. Cô không biết anh đã đợi bao lâu, đầu ngón tay anh kẹp nửa điếu thuốc, khói trắng lượn lờ xung quanh, ánh nắng gay gắt như lửa nhưng chẳng thể nào sánh bằng vầng hào quang trên người anh.

Nghiên Thời Thất đi rất chậm, ánh mắt di chuyển từ đầu ngón tay lên gương mặt tuấn tú, sắc bén của anh.

Giờ phút này, nỗi ấm ức nghẹn trong lồng ngực cô nhiều ngày qua dần dần tan biến, giống như ánh mặt trời ấm áp mùa đông xua tan mây mù, sưởi ấm từng góc nhỏ ẩm ướt nơi sâu thẳm trái tim cô.

Đôi mắt của Nghiên Thời Thất trở nên mềm mại như nước, rạng rỡ long lanh, nhìn vào mắt anh. Cô dừng lại trước mặt anh, hỏi anh bằng giọng điệu hồn nhiên, dịu dàng: “Anh đợi lâu rồi à?”

Tần Bách Duật dụi tàn thuốc vào chỗ dành riêng trong thùng rác. Nhìn chiếc cằm nhọn và bả vai gầy của Nghiên Thời Thất, lông mày anh nhíu lại chẳng cho người ta cơ hội phản ứng, “Chưa, sao em gầy thế?”

Khuôn mặt Nghiên Thời Thất như sao sáng, đưa tay ra đo vòng eo của mình, ý cười dần hiện lên, “Thật ạ?”

Động tác và giọng điệu dí dỏm của cô đều lọt vào trong đôi mắt sâu thẳm như ngọc của anh. Anh véo nhẹ lên gương mặt xinh đẹp của cô, giọng nói vô cùng dịu dàng. “Thật!”

Nghiên Thời Thất cong môi, không kìm nổi niềm vui đang trào ra từ trong tim.

Bỗng nhiên cô cảm thấy thật vui vẻ.

Ánh mắt lại một lần nữa giao thoa, cô đề ra nghi vấn trong lòng: “Sao anh biết tôi ở đây?”

Cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được vấn đề này.

Mỗi lần tiếp xúc gần đây cô luôn có ảo giác mình bị theo dõi.

Như thể dù cô có làm gì thì người đàn ông trước mắt này luôn biết được chính xác mọi chuyện.

Cô không ghét nhưng rất ngạc nhiên, làm sao anh biết được nhỉ.

Dường như tâm trạng Tần Bách Duật khá tốt, đôi môi mỏng khẽ cong lên, “Em muốn biết à?”

“Vâng!”

“Lên xe trước đã.”

Nghiên Thời Thất mơ màng bị Tần Bách Duật lừa lên xe. Sau khi ngồi xuống thì đôi mắt sáng ngời của cô nhìn anh chằm chằm không chớp.

Vẻ mặt khát khao ham học hỏi.

Tần Bách Duật nghiêng người ngồi vào chỗ lái. Vừa mới thắt dây an toàn xong, khóe mắt nhìn qua liền bắt gặp đôi mắt đẹp trong veo kia của cô đang nhìn anh chẳng chút kiêng dè.

Đôi mắt anh tối lại, nếp nhăn trên mặt khi cười càng sâu hơn. Cánh tay dài lướt qua người cô, khoảng cách được thu hẹp, hơi thở thoang thoảng mùi thuốc lá mát lạnh của anh phả lên tai cô.

Nghiên Thời Thất bỗng cảm thấy rất hồi hộp, bất giác ngồi thẳng lưng lên. Cơn ngứa tê dại bên tai theo da lan tràn khắp toàn thân, làm cho cô nín thở, muốn kiềm chế sự mập mờ đột ngột này.

Một tiếng “cạch” vang lên, dây an toàn đã được khóa lại. Lúc khoảng cách được kéo dãn, Nghiên Thời Thất thầm thở phào.

Mọi phản ứng của cô lúc này đều hiện rõ trong đôi mắt sắc sảo của anh.

Anh thích dáng vẻ ngượng ngùng lại cố che giấu của cô, trông hệt như một đóa hoa xấu hổ mơn mởn làm người ta không nhịn được mà muốn trêu đùa.

Nghiên Thời Thất níu lấy dây an toàn bên cạnh, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước nhưng thật ra là đang trốn tránh.

“Anh muốn... đưa tôi đi đâu thế?”

Năm phút sau khi xe lăn bánh, Nghiên Thời Thất khó khăn lắm mới tìm lại được lý trí và giọng nói của mình.

Trong khoang mũi, trong trái tim đều là mùi hương mà anh lưu lại xung quanh cô, đốt cháy sự tỉnh táo của cô.

“Đêm nay là tiệc kỷ niệm hằng năm của Tần thị, em đến đó cùng tôi.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Tần Bách Duật lái xe rất điệu nghệ, đáp lại một câu làm Nghiên Thời Thất kinh ngạc, “Có thích hợp không?”

“Sao lại không phù hợp?”

Nghiên Thời Thất cứng họng: “...”

Tim cô đập thình thịch, nét bối rối hiện lên gương mặt xinh đẹp. Không phải cô không đồng ý dự tiệc với anh, chỉ là cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý khi cùng anh xuất hiện trước mặt người khác.

Đúng lúc gặp đèn đỏ, chiếc xe dừng lại, Tần Bách Duật nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa khó dò, giọng điệu trầm thấp: “Nếu em không muốn đi thì chi bằng nhân lúc rảnh rỗi đăng ký kết hôn luôn!”

Trái tim Nghiên Thời Thất đập lỡ một nhịp, sự bối rối lướt qua đáy mắt, cứng nhắc cười mỉa, “Vậy thì đến bữa tiệc đi. Tôi chỉ lo lắng không chuẩn bị trước, sợ làm anh mất mặt ở đó thôi.”

Tần Bách Duật, anh là ma quỷ à?!Năm giờ, tại khách sạn Tế Châu.

Tiệc mừng năm đầu tiên Tần thị tung bất động sản ra thị trường có ý nghĩa vô cùng to lớn với toàn bộ bất động sản của Tần thị.

Bản đồ thương mại bất động sản do một tay Tần Bách Duật gây dựng nên.

Tần thị đã bao toàn bộ khách sạn Tế Châu để tổ chức bữa tiệc này, đồng thời còn mời không ít nhân vật nổi tiếng trong hai giới thương mại và chính trị đến dự. Đương nhiên cũng không thể thiếu được các minh tinh lên sân khấu chúc mừng.

Trên cán cờ ngoài cửa khách sạn tràn ngập lá cờ của bất động sản Tần thị, chúng như hòa vào ánh đèn sáng ngời. Phía dưới là một tấm thảm đỏ rất dài, đám truyền thông được mời đến để PR đứng đầy hai bên.

Nhân viên của Tần thị dần dần đến hiện trường, ai nấy cũng tươi cười hưng phấn.

Đối với đám nam nữ độc thân đã lâu, việc công ty tổ chức bữa tiệc như vậy chính là cơ hội tốt ngàn năm có một để tìm kiếm người yêu.

“Ôi, kia có phải Lâm Mặc Nhi vừa giành được giải nữ diễn viên xuất sắc ở Berlin không?”

“Mau nhìn kìa, người đi cùng cô ấy chính là Tiêu Hãn thân yêu của tôi! Anh Hãn, anh Hãn, em yêu anh!”

Hai bên thảm đỏ trở nên náo nhiệt tưng bừng theo sự xuất hiện của các minh tinh.

“OMG! Người kia... Có phải là Thị trưởng Tôn không?”

“Á đù! Là thật đấy! Tần thị của mình ngầu quá đi! Ngay cả thị trưởng cũng mời được!”

Năm giờ mười lăm phút, một chiếc xe Lincoln dài từ từ dừng lại trước đầu vào của thảm đỏ.

Nhân viên Tần Thị hai bên đường và đám phục vụ tranh nhau nhìn về phía đó. Một nhân viên khách sạn đeo găng tay trắng nhẹ nhàng mở cửa xe sau ra, mọi người nhín thở chờ đợi. Đám phóng viên cũng dồn dập giơ máy ảnh ống kính rời lên bắt lấy góc đẹp để chụp.

Một đôi giày da đen bóng bước ra khỏi cửa, chiếc quần âu màu đen được cắt may riêng theo đôi chân đang bước ra kia vẽ nên đường cong hoàn hảo. Nhìn lên một đoạn nữa là một bộ âu phục vừa người, phẳng phiu, kèm theo đó là chiếc áo sơ mi màu lam đậm. Chiếc túi trước âu phục cài khăn vuông cùng màu, cổ áo để mở hai nút, sự kiêu ngạo nhàn nhã từ bên trong chậm rãi lan tỏa.

“Là Tổng Giám đốc Tần...” Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Có người nhỏ giọng thì thầm, mê mẩn nhìn thẳng về phía người đàn ông đang đứng cạnh chiếc xe.

Tần Bách Duật đứng chỉ cần đứng đó, khí chất lạnh lùng ấy đã hấp dẫn vô số tầm mắt của phái nữ. Đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, dùng một tay cài cúc áo âu phục, lòng bàn tay đặt ngang bụng, động tác nghiêng người đưa tay vào trong xe vô cùng tao nhã.

Lúc này, rất nhiều cô gái ôm lấy mặt, kinh ngạc mở to miệng.

Tổng giám đốc Tần dẫn theo bạn là nữ tới dự tiệc sao?!

Ngay cả phóng viên cũng điên cuồng chụp lại cảnh này. Dù sao thì cậu Tư nhà họ Tần trước nay quá khiêm tốn, muốn chụp được ảnh của anh đều rất khó.

Đêm nay, Tần Bách Duật không chỉ đích thân đến bữa tiệc, mà còn dẫn theo bạn dự tiệc, tin tức này rất có thể sẽ càn quét trang nhất vào ngày mai.

Đèn flash liên tục lóe lên, bảo vệ trước cửa cố gắng hết sức để giữ gìn trật tự.

Ở đầu bên kia, lúc bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ đặt lên lòng bàn tay của Tần Bách Duật, hiện trường âm ỉ truyền đến tiếng hít khí lạnh.

Nghiên Thời Thất bước ra từ trong xe, cô mặc một chiếc váy dự tiệc vai trần lấp lánh ánh sao. Làn da của cô trắng như tuyết, phấn mắt bao phủ lên đôi mắt hoa đào quyến rũ, chiếc môi củ ấu đẹp như rặng mây đỏ hồng.

Cô buông tà váy, đứng im tại chỗ, xương quai xanh đẹp đẽ, cốt cách lung linh. Xương hồ điệp sau lưng giống như con bướm đang muốn tung cánh bay lên.

Vẻ đẹp đích thực không nằm ở lớp da mà cốt cách bên trong, nhưng dù là diện mạo hay xương cốt thì Nghiên Thời Thất đều xuất sắc đến mức làm người khác kinh hãi.

Cô cao một mét bảy mươi lăm, bước trên đôi giày cao gót, sánh đôi cùng Tần Bách Duật. Khí chất của hai người đều trang nhã, cô gái xinh đẹp đoan trang, chàng trai lạnh lùng, điềm tĩnh.

Dường như tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người họ. Nếu ban nãy có người chỉ trỏ bạn tiệc nữ mà Tần Bách Duật đưa đến thì bây giờ trong mắt bọn họ chỉ còn lại hâm mộ và xúc động.

Xứng đôi vừa lứa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam