chương 36+37+38+39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ởvườn hoa sau khách sạn, sự đồng hành thầm lặng của Tần Bách Duật rất động lòng người.

Sau khi bước lên bậc thang, cô quay người lại nhìn người đàn ông phía sau, đắn đo nhiều lần mới hỏi ra những nghi hoặc trong lòng, “Anh cũng quen Kiều Phỉ Bạch à?”

Anh đút một tay vào túi quần, dáng người anh tuấn cao ráo, đôi mắt sáng rực điềm đạm tung hoành. Anh không giấu cô, thản nhiên gật đầu, “Ừ, cô ta là con gái thứ ba của nhà họ Kiều.”

“Ồ!” Nghiên Thời Thất đứng yên tại chỗ, gõ ngón tay lên môi trong lúc suy tư theo thói quen, thỉnh thoảng liếc nhìn anh, “Nếu anh đã quen cô ta, vậy sao lúc trước còn gửi video và ảnh chụp của cô ta với chủ xe gây tai nạn cho tôi?”

Bình thường không phải người quen thì càng phải bao che cho nhau sao?!

Tần Bách Duật đứng dưới bậc thang, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt Nghiên Thời Thất. Nhìn dáng vẻ xinh lung linh của cô, đôi môi mỏng của anh dần nở nụ cười. Anh đưa tay vén lọn tóc bay đến mép cô, “Muốn biết tại sao tôi không giúp cô ta, mà lại giúp em không?”

Nghiên Thời Thất hơi bĩu môi, đôi mắt long lanh sáng lấp lánh, thấp giọng thì thầm: “Anh nói thử xem.”

“Ha…” Khóe miệng anh chậm rãi tràn ra tiếng cười trầm thấp. Anh tiến về trước một bước, hai người gần trong gang tấc.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo của cô gái trước mặt hơi choáng, như xấu hổ vì nụ cười của anh.

“Anh không nói thì dẹp đi, cười cái gì mà cười!” Nghiên Thời Thất lẩm bẩm như hờn dỗi, đôi mắt lấp lánh chột dạ không dám nhìn anh.

Trong đôi mắt thâm thúy của Tần Bách Duật, Nghiên Thời Thất cảm thấy má và tai mình đang nóng lên, con nai già trong lòng như đang co giò chạy loạn.

Cô nhếch môi, kiềm chế hơi thở rối loạn của mình, định quay người bước tiếp lên bậc thang, nhưng chưa kịp bước thì cổ tay đã bị anh nhẹ nhàng nắm lại. Nghiên Thời Thất hơi dùng sức, kêu lên rồi ngã vào người anh.

Cô luống cuống muốn đứng vững, nhưng khoảng cách quá gần, tiếng hô của cô vẫn còn treo bên môi thì đã bị kéo vào một lồng ngực mát rượi.

“Sao lại đi, không phải muốn nghe tôi nói sao?”

Cằm của Nghiên Thời Thất đập vào vai phải của người đàn ông, bên tai là giọng nói trầm khàn quyến rũ của anh, nóng bỏng đến tê người.

“Anh… Anh nói thì nói, đừng động tay động chân!”

Giọng của Nghiên Thời Thất phát run, đẩy nhẹ ngực anh.

Cô nhận ra tối nay anh cực kỳ sàm sỡ, mấy hành động mờ ám như ôm eo, rồi kéo vào lòng, được anh làm rất trơn tru.

Anh chậm rãi trả lời: “Vì đó là em, nên… không thể chối từ!”

Khi đang nói chuyện, không biết vô tình hay cố ý, môi anh lướt qua vành tai cô, chỉ chạm rất nhẹ, nhưng lại làm linh hồn cô run rẩy.

Mà câu “Vì đó là em, nên không thể chối từ” có lẽ là lời tâm tình động lòng nhất vào giờ phút này.

Trên thực tế, Nghiên Thời Thất vẫn có thể nhận ra được thứ tình cảm khó tả của Tần Bách Duật khi ở cùng cô, nhưng cô luôn nghĩ rằng vì sắp kết hôn, nên họ đang cố gắng hòa hợp với nhau. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Nhưng giờ phút này, cô lại gạt bỏ suy nghĩ kia, bởi vì cô cảm nhận rõ sự cưng chiều và yêu thương thái quá của anh!

Rõ ràng, sáng tỏ, thẳng thắn vô tư.

Nghiên Thời Thất ngẩn ra trong lòng anh, không dám nói, cũng không dám động đậy.

Cô đắn đo không biết phải trả lời anh bằng thái độ gì, nhưng chắc chắn phải thừa nhận là cô đang mềm lòng vì anh.

“Ôi, mắt tôi!”

Lúc này, giọng nói của Mặc Lương Vũ vọng vào từ cửa vườn, cậu ta bịt mắt như thật, hé ngón tay ra. Tuy giọng điệu pha trò, nhưng lại công khai nhìn lén.

Nghiên Thời Thất hốt hoảng đẩy Tần Bách Duật ra, lùi lại hai bước, cúi đầu chỉnh lại váy như bịt tai đi trộm chuông.

Chóp mũi của Tần Bách Duật vẫn còn lưu lại mùi thơm trên người cô, anh nhìn cô nồng nàn chân thành, sau đó quay người lườm Mặc Lương Vũ, cất giọng lạnh lùng, “Không cần mắt nữa à?”“Không cần mắt nữa à?!”

Mặc Lương Vũ hậm hực bỏ tay xuống, không dám lỗ mãng.

Trong đám anh em bọn họ, cậu Tư nhà họ Tần là khó trị nhất, cậu ta không dám chọc vào.

“Anh Duật, Thị trưởng Tôn đang tìm anh đấy. Ông ấy nói là có việc phải về trước, hiện đang ở đại sảnh chờ anh.”

Tần Bách Duật khẽ gật đầu, xoay người ngoái nhìn cô gái sau lưng.

Không đợi anh lên tiếng, Nghiên Thời Thất đã thúc giục, “Đừng để thị trưởng đợi lâu, anh mau đi đi.”

“Ừ, em cẩn thận chút, có chuyện gì cứ tìm mấy người bọn họ.”

Tần Bách Duật cẩn thận dặn dò rồi đi đến cạnh Mặc Lương Vũ, liếc qua cậu ta, dặn dò: “Chăm sóc cô ấy cho tốt đấy!”

Mặc Lương Vũ vô thức khép hai gót chân lại với nhau, đứng thẳng người, trả lời rõ ràng: “Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Tần Bách Duật nhìn cậu ta như nhìn kẻ bại não, sau đó cất bước hiên ngang rời khỏi vườn hoa.

***

Vừa trở lại hội trường, Mặc Lương Vũ không kiềm được thói háo sắc của mình, quên mất lời dặn của anh Duật nhà cậu ta, đi tới quyến rũ một cô minh tinh nhỏ, vui đến nỗi quên cả lối về.

Nghiên Thời Thất đi vào hội trường với ánh mắt băn khoăn. Không nhìn thấy bóng dáng Tần Bách Duật đâu, cô tìm một góc yên tĩnh, cầm ly Champagne nhìn ra hội trường náo nhiệt. Các thương nhân đang giao lưu, nâng ly cạn chén với nhau, những minh tinh đến đây chúc mừng không ngừng đi qua đi lại như thoi đưa trên sân khấu, một cảnh tượng vui vẻ thuận hòa.

Lúc này, có tiếng bước chân đến gần và tiếng nói chế giễu sau lưng Nghiên Thời Thất: “Nghiên Thời Thất, cô thật có bản lĩnh!”

Nghiên Thời Thất cầm ly rượu, ung dung xoay người. Chạm phải ánh mắt hàm chứa nụ cười khẩy của Kiều Phỉ Bạch, cô lạnh lùng nhíu mày, thủng thẳng mở miệng: “Cô nói gì cơ?”

Khuôn mặt vốn đoan trang, tao nhã lịch sự của Kiều Phỉ Bạch bị vẻ giận dữ xâm chiếm, mất đi phong thái tiểu thư khuê các, mang theo vài phần vội vàng, nói năng lỗ mãng, “Có thể bám được cậu Tư nhà họ Tần, hẳn là cô tốn không ít tâm tư nhỉ!”

Thì ra là nói đến chuyện này!

Nghiên Thời Thất khẽ thở dài. Ở góc sáng của hội trường, đôi mắt trong veo của cô lóe lên ánh sáng âm u, giọng nói mềm mại như nước, mang theo sự mỉa mai và lười biếng, đổi chủ đề: “Có thời gian quan tâm đến chuyện của tôi, xem ra cô đã khống chế được lời bàn tán trên mạng rồi nhỉ?”

“Cô!”

Kiều Phỉ Bạch cảm thấy đau lòng, nhớ lại những lời gièm pha và chửi rủa mà cô ta gặp phải trong khoảng thời gian này, tất cả đều là do Nghiên Thời Thất đổ lên người cô ta.

Càng nghĩ càng hận, càng hận thì cô ta càng không muốn thấy thái độ hờ hững của Nghiên Thời Thất.

Giờ phút này, hai cô gái có dáng người và nhan sắc nổi bật như nhau đang rất bắt mắt trong số những vị khách đi qua đi lại.

Nhất là Nghiên Thời Thất trong chiếc váy dạ hội ánh sao kia, dù đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý.

Kiều Phỉ Bạch phải kiềm chế nhiều lần mới nén được lửa giận đang cháy phừng phừng trong lòng. Không biết cô ta nghĩ gì mà chợt cười khẩy một tiếng, trong mắt ẩn chứa mấy phần hung tàn, “Bùi Đường bỏ cô, cô lại bám vào nhà họ Tần! Mong cô có thể kiêu ngạo thế này hoài!”

“Cảm ơn lời chúc tốt lành của cô!” Nghiên Thời Thất cầm ly Champagne tỏ ý với cô ta, cười nhẹ như mây trôi.

Kiều Phỉ Bạch: “…”

Trước khi quay người, Kiều Phỉ Bạch nhìn cô mấy giây bằng ánh mắt sâu xa, sau đó ngạo mạn rời đi như con chim công.

Nhếch môi nhìn theo bóng lưng cô ta, Nghiên Thời Thất cảm thấy thế này cũng tốt, ít nhất sau khi đoạn ghi âm ở bệnh viện bị công khai, rõ ràng là Kiều Phỉ Bạch đã không còn ý định giả vờ chào hỏi cô nữa.

Cô vẫn buồn chán đứng trong góc nhỏ, rất muốn rời đi sau khi lấy điện thoại ra xem giờ.

Ý nghĩ vẫn chưa biến thành hành động thì một nhân viên phục vụ bưng khay đi tới: “Xin chào cô Nghiên, Tổng Giám đốc Tần bảo tôi đưa cái này cho cô!”

“Cái gì đấy?”

Nghiên Thời Thất nghi hoặc dò xét, nhìn thấy một chiếc thẻ để trên chiếc khay phủ khăn đỏ. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Cô cầm lên xem thử, bên trong còn kẹp thêm một tấm thẻ phòng, số phòng 3086.

Nghiên Thời Thất: “?”Nghiên Thời Thất nhìn tấm thẻ phòng với vẻ ngờ vực, đang định ngẩng đầu hỏi thì thấy nhân viên phục vụ vừa nãy đã đi rồi. Cô nhìn xung quanh, nhưng cách ăn mặc của nhân viên phục vụ trong hội trường đều giống nhau, nửa buổi cũng không thu hoạch được gì.

Tần Bách Duật bảo người ta đưa cho cô một tấm thẻ phòng, chuyện này… quá kỳ quặc!

Nghiên Thời Thất ngẫm nghĩ mấy giây, thêm nữa là cô hiểu Tần Bách Duật. Cô im lặng nở nụ cười nhẹ, đi về phía nhà vệ sinh.

Không đầy năm phút sau, Nghiên Thời Thất chầm chậm đi ra, một tay cầm túi xách, tay kia cầm thẻ phòng, băng qua đám đông muôn hình muôn vẻ, bước vào thang máy.

Ở xa xa, nhân viên phục vụ kia liên tục quan sát tầng lầu nơi thang máy dừng lại, chốc lát sau mới lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi đi…

Khách sạn Tế Châu có ba mươi tầng. Lúc ra khỏi thang máy, Nghiên Thời Thất lần theo bảng hướng dẫn trên tường đi đến phòng số 3086, đứng trước cửa, gõ nhẹ.

Ba giây sau, cửa mở ra một khe hở cỡ hai đầu ngón tay, bên trong sáng mờ, không nhìn rõ cảnh vật.

Nghiên Thời Thất không vội đi vào, dường như người trong phòng cũng vô cùng nhẫn nại chờ cô.

Người bên kia cánh cửa như muốn thi im lặng với cô.

Nghiên Thời Thất gõ ngón tay thon dài trắng trẻo lên môi, tay cầm thẻ phòng nhẹ nhàng áp lên cửa, “Thưa ông, thẻ phòng của ông rơi mất rồi!”

Cô đang đánh cược, cược trong phòng là một người đàn ông!

Lần này, cửa phòng được mở ra trong chớp mắt, người bên trong lập tức xuất hiện trước mặt Nghiên Thời Thất.

Người đó chỉ quấn khăn tắm màu trắng ở thắt lưng, tóc nửa khô nửa ướt, sắc mặt không tốt, xòe tay tỏ vẻ muốn lấy thẻ phòng.

Nhưng vừa ngước mắt, nhìn thấy Nghiên Thời Thất đứng ngoài cửa, hắn giật mình thấy rõ.

Nghiên Thời Thất kẹp thẻ phòng giữa hai ngón tay, trong đôi mắt sâu xinh đẹp còn lóe lên ý cười khẩy.

“Cậu Yên?!”

Vừa nhìn, Nghiên Thời Thất đã nhận ra hắn.

Đó là người đàn ông đã đi cùng Diệp Tịch Noãn trong quán bar lúc trước.

Cô nhớ lúc ấy Diệp Tịch Noãn gọi hắn là “Cậu Yên”!

Đôi mắt âm u của cậu Yên nhìn Nghiên Thời Thất không chớp, mặt đầy tức giận vì bị trêu đùa.

Hắn giơ tay vén mớ tóc lòa xòa trên trán, nhếch miệng cười gian, trong mắt đầy vẻ tà dâm làm người ta buồn nôn: “Nếu biết là tôi rồi thì còn chờ gì nữa?!”

Dứt lời, hắn đột nhiên tiến lên nắm lấy cổ tay của Nghiên Thời Thất, dùng sức lực dũng mãnh của mình định kéo cô vào phòng.

Nghiên Thời Thất hơi hoảng, không lường trước cậu Yên lại ra tay trực tiếp như vậy.

Bị lôi kéo, Nghiên Thời Thất lảo đảo. Cô tỉnh táo lại trong hoảng loạn, bình tĩnh giẫm gót giày lên mu bàn chân đang mang dép lê ở khách sạn của hắn ta.

“Á…”

Cậu Yên kêu thảm thiết, thả lỏng tay, trán nổi gân xanh, rõ ràng là đang giận dữ.

Hắn nén đau, vừa định ra tay tiếp thì có mấy bóng đen thoáng hiện ngoài cửa. Chưa kịp thấy rõ thì hắn đã cảm thấy mũi mình bị đấm mạnh một cái, xương mũi như bị vỡ ra.

“A…”

Lực đấm rất mạnh, cậu Yên bị hất tung xuống đất, ôm mũi kêu rên.

Nghiên Thời Thất giật mình, chưa kịp hoàn hồn thì eo đã được một cánh tay cơ bắp rắn chắc ôm lấy, bá đạo kéo cô vào lòng. Hương thơm mát lạnh xộc vào mũi và tiếng tim đập chầm chậm bên tai. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Cô đoán được người đang ôm mình là ai!

“Đệt, tụi bây là ai? Dám đánh tao?”

Cậu Yên ngã chổng vó dưới đất, ôm mũi gào thét. Khăn tắm quấn lỏng lẻo tuột ra, chỉ che lại bộ phận quan trọng.

Lúc này, Mặc Lương Vũ xoay xoay cổ tay, mang giày da đá vào bắp chân cậu Yên một cú, “Ông là tổ tiên của mày đây!”Lực đá của Mặc Lương Vũ rất mạnh, bắp chân của cậu Yên chảy máu.

Nghe thấy câu nói của Mặc Lương Vũ, Nghiên Thời Thất định ngẩng đầu. Nói chung cũng vì cậu Yến đã la thảm như thế, nên cô rất tò mò muốn biết tình trạng bi thảm thế nào.

Nhận ra được động tác của cô, người đàn ông bên cạnh lập tức cất giọng trầm thấp, “Đừng nhúc nhích!”

Tần Bách Duật ôm cô, tay kia thì nhẹ nhàng chụp lấy gáy cô, hoàn toàn ôm trọn cô vào lòng.

Nghiên Thời Thất dựa vào ngực anh, chóp mũi loáng thoáng có thể đụng tới yết hầu anh. Cô chớp mắt mấy cái, lông mi dài và rậm phớt qua da anh ở góc độ nào đó không biết. Trong vòng ôm khiến người ta vừa yên tâm vừa động lòng thế này, cô ngừng giãy giụa, dựng thẳng tai lắng nghe động tĩnh như con mèo ngoan ngoãn.

Cậu Yên bị hành hạ không ngồi dậy được, xương mũi vỡ, bắp chân đau đến nỗi khiến hắn run rẩy cả người. Hồi lâu sau, Hàn Vân Đình mới thờ ơ cầm điện thoại di động lên xem nội dung phía trên, cất giọng trầm khàn: “Yên Tử Duy, con trai độc nhất của nhà họ Yên ở Lệ Thành.”

“Nhà họ Yên? Sao em chưa từng nghe nói đến?”

Mặc Lương Vũ nghe Hàn Vân Đình tuôn một tràng dòng họ của đối phương, sau khi trầm tư suy nghĩ vẫn ngơ ngác.

“Chỉ là một doanh nghiệp nhỏ, hiện đang có ba mươi cái siêu thị.” Hàn Vân Đình lạnh lùng nói.

Mặc Lương Vũ: “…”

Thảo nào chưa từng nghe nói đến, chỉ có ba mươi cái siêu thị mà đã dám ra đây phách lối. quản gia nhà bọn họ còn giàu hơn nhà họ Yên nữa đấy!

Yên Tử Duy nằm dưới đất kêu nhỏ dần, dự cảm không tốt trong lòng càng mãnh liệt hơn.

“Mày… Rốt cuộc tụi bây là ai?” Chưa đầy mười phút đã tra ra bối cảnh của hắn, nỗi sợ hãi dần dần chiếm cứ lý trí hắn.

Lúc này, ánh sáng trong phòng vẫn lờ mờ như cũ, chỉ có hai chiếc đèn ngủ ở hai bên giường là sáng.

Mặc Lương Vũ khinh thường “xì” một tiếng, cúi người xuống trước mặt hắn, cất giọng trầm lạnh, “Ngay cả bọn tao là ai cũng không biết, ai cho mày cái gan chó đụng đến người của bọn tao ở đây?”

Mục Kiều khoan thai mặc áo đuôi tôm xuất hiện ngoài cửa phòng, tiện tay bật đèn. Sau khi bóng tối được xua tan, Yên Tử Duy nheo mắt nhìn mấy người vô cùng xuất sắc trước mặt, lập tức run lẩy bẩy.

“Mặc… cậu Mặc…”

Yên Tử Duy hoảng hốt lắp bắp, quên cả đau đớn, khắp người bắt đầu vã mồ hôi như tắm.

Có lẽ hắn đã đoán được thân phận của mấy người đàn ông trước mặt.

Ở Lệ Thành, không ai là không biết con trai độc nhất của nhà họ Mặc - Mặc Lương Vũ là công tử bột gian xảo, từ trước đến giờ không giao thiệp với người ngoài.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Cậu ta thuộc giới hào môn thế gia đẳng cấp, quyền tiền song hành, người ngoài muốn chen chân vào cũng không có cơ hội.

Mặc Lương Vũ liếc nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Yên Tử Duy, sau đó đứng dậy nhìn về phía Tần Bách Duật, giọng điệu ngầm có ý lấy lòng: “Anh Duật, anh nói xem phải xử nó thế nào?”

Đêm nay, cậu ta đã suýt gây ra sai lầm lớn, lúc này chỉ có thể ra sức tra tấn Yên Tử Duy mới có thể khiến anh Duật bớt giận!

Đôi mắt sâu thẳm của Tần Bách Duật lóe lên vẻ dữ dằn nham hiểm, môi mím thành đường cong lạnh lùng, ánh mắt lạnh băng, “Loại bỏ nhà họ Yên.”

Nghe vậy, Yên Tử Duy hít một hơi lạnh, Mặc Lương Vũ vội vã gật đầu, “Yên tâm, em sẽ giải quyết chuyện này đâu vào đấy!”

Loại bỏ nhà họ Yên có nghĩa là sau này nhà họ Yên sẽ không còn tồn tại ở Lệ Thành nữa!

Tần Bách Duật ôm Nghiên Thời Thất quay người. Trước khi rời khỏi, anh lườm Mặc Lương Vũ bằng ánh mắt u tối, Mặc Lương Vũ rùng mình, nổi da gà.

Tiêu rồi!

Anh Duật vẫn còn giận!

Thôi không nhìn theo bóng dáng Tần Bách Duật đi xa nữa, Mặc Lương Vũ quay lại thấy Yên Tử Duy là lửa giận trong người lại bùng lên.

Cậu ta căm hận đá hắn một cú, “Mẹ nó, mày đúng là kẻ gây họa! Nói! Hôm nay ai bảo mày làm thế? Mày nói rõ ràng cho tao, nói rõ thì tao còn tha cho nhà họ Yên của mày một lần!”

Nghe xong câu này, Yên Tử Duy chật vật đứng lên, mũi vẫn còn chảy máu, khó khăn lắm mới quấn được khăn tắm đàng hoàng, khập khiễng nói ra hết toàn bộ mọi chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam