chương 51=>55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiên Thời Thất trả lời tin nhắn xong thì đặt di động lên bàn.

Lúc nâng mắt lên, cô bất ngờ nhận ra nét mặt của Tần Bách Duật thoáng âm u, nhưng tập trung nhìn kĩ thì hình như chẳng có gì.

Cô nghi ngờ đó là ảo giác.

Lúc này, anh bỗng giương mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào trong suốt của cô, giọng điệu nhắc nhở đều đều. “Em xem thực đơn đi, em muốn ăn gì?”

“Ừm...”

Nghiên Thời Thất đáp một tiếng rồi lật thực đơn, cô bỏ qua ngờ vực trong lòng rồi gọi một phần súp kem nấm và Cobb salad(*).

(*) Cobb salad: là một món salad vườn chính của Mỹ, thường được làm với rau xà lách xắt nhỏ, cà chua, thịt xông khói giòn, ức gà nướng hoặc nướng, trứng luộc, bơ, hẹ, phô mai Roquefort, và rượu vang đỏ.

Chọn món xong, phục vụ cầm thực đơn đi, Tần Bách Duật xắn tay áo sơ mi lên giữa cánh tay, cầm lấy ấm trà thủy tinh, chậm rãi đưa mắt về phía Nghiên Thời Thất, “Chỉ ăn ít như vậy thôi?”

“Vâng!” Nghiên Thời Thất gật đầu rất tự nhiên, “Tuần sau phải đến Milan trước để chuẩn bị cho tuần lễ thời trang, dạo gần đây em không dám ăn nhiều!”

Tần Bách Duật buông ấm trà xuống, tách trà nóng tỏa hơi nước nghi ngút xung quanh, lá trà đậm đặc tản ra mùi thơm thoang thoảng làm tinh thần tỉnh táo.

“Em phải đi bao lâu?” Anh nhấp một ngụm trà. Lúc mới uống vào cảm thấy hơi chát nhưng sau đó lại ngọt ngào, lông mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra.

Nghe vậy, Nghiên Thời Thất chống cằm, móng tay được giũa đẹp đẽ búng lên mặt một cái, “Chắc khoảng một tuần, nếu nhanh thì tầm bốn, năm ngày!”

Sau khi tiếp tục cau mày thì anh không nói thêm gì nữa.

Bầu không khí yên tĩnh một cách khác thường, khu ăn uống ngoài trời cũng vắng lặng không một tiếng động. Thỉnh thoảng chỉ truyền đến tiếng côn trùng kêu râm ran, ánh đèn chập chờn trên đỉnh đầu chiếu xuống tầng ánh sáng mờ ảo.

Đầu ngón tay chống cằm của Nghiên Thời Thất lơ đãng vuốt ve trên da, cô bỗng cảm thấy hơi bất an.

Cô đang cố tìm chủ đề để phá vỡ bầu không khí cứng nhắc thì di động trên bàn lại vang lên.

Tầm mắt của cô hướng về phía màn hình, cùng lúc đó ánh mắt của người đàn ông cũng khó khăn lắm mới bắt được giao diện báo tin nhắn của di động.

Lông mày Tần Bách Duật tiếp tục nhíu chặt, gương mặt lạnh lùng dường như đang phủ kín một lớp sương băng giá buốt.

Nghiên Thời Thất cầm di động lên, đọc lướt qua tin nhắn rồi nhanh chóng gõ hai chữ “Cảm ơn”. Ánh sáng lờ mờ của màn hình chiếu lên gò má cô, làm nổi bật nước da trắng hồng. Đôi mắt hoa đào sáng long lanh, hệt như các vì tinh tú đều rơi vào trong đó.

Ánh sáng màn hình tắt đi thì cuộc trao đổi giữa Nghiên Thời Thất và Tống Kỳ Ngự cũng tạm kết thúc.

Cô để điện thoại vào trong túi. Điều này cũng ngầm chỉ ra rằng hành động đặt điện thoại trên bàn lúc này của cô rõ ràng là đang chờ đối phương trả lời tin nhắn.

Hầu kết của Tần Bách Duật nhấp nhô, đôi môi mỏng mím chặt đến mức trắng bệch, anh cố đè nén sự khó chịu, trầm ngâm nói nhỏ: “Anh vào nhà vệ sinh!”

Nghiên Thời Thất nhìn bóng dáng xa dần của anh biến mất ở đoạn cuối con đường cỏ, khẽ cắn môi, đáy mắt tràn đầy khó hiểu.

Lần này chắc không phải là ảo giác của cô đấy chứ?!

Tần Bách Duật, không vui rồi!

Đôi mắt long lanh của Nghiên Thời Thất mở to, hoang mang nhìn đám cây xanh đến ngây người. Trong cái đầu quả dưa nhỏ không ngừng hồi tưởng lại mọi chi tiết ban nãy. Rốt cuộc thì cô đã làm gì khiến anh không vui?!

Thời gian lặng lẽ trôi qua, những suy tư của Nghiên Thời Thất vẫn đang tiếp diễn.

Ở đầu bên kia, sau khi Tần Bách Duật rời khỏi khu ăn uống ngoài trời thì bước nhanh đến giữa hành lang bên ngoài sân của nhà hàng. Anh rút di động ra, lạnh mặt bấm điện thoại, nội dung rất ngắn gọn, “Điều tra tất cả mọi chuyện khi Nghiên Thời Thất đến Đại học Lệ Thành.”

Anh ấn mạnh lên nút tắt cuộc gọi, gương mặt cực kì tuấn tú hiện lên vẻ sắc bén, nghiêm nghị.

Cảm xúc nặng nề không dứt, Tần Bách Duật lấy hộp thuốc lá ra, cầm điếu thuốc rồi đưa lên miệng. Sau khi châm lửa thì anh rít mạnh một hơi. Làn khói xen lẫn đắng chát cuồn cuộn xông vào phế quản, xua tan phần nào cơn giận của anh.

Anh đứng lặng trong hành lang, ánh mắt âm u khó lường nhìn chằm chằm đầu thuốc lá lúc sáng lúc tối. Lát sau anh lại nhếch môi lên cười xót xa tự giễu, nụ cười chỉ thoáng hiện lên rồi lập tức biến mất.

Quả nhiên chỉ có cô mới có thể khuấy động cảm xúc của anh.

Đúng lúc này, vài nhân viên phục vụ vội vàng đi tới từ đầu bên kia của hành lang.

Sau khi đến gần bóng dáng cao lớn, nổi bật của anh, bọn họ hơi sửng sốt rồi đồng loạt cúi đầu, “Chào ông chủ!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . comLúc Tần Bách Duật lững thững trở về, vào chỗ ngồi thì trông thấy Nghiên Thời Thất đang tựa lưng vào ghế, chân dài bắt tréo, mắt đượm ý cười trông vô cùng xinh đẹp.

Anh khẽ nhướng mày, trái tim như bị móng vuốt nho nhỏ liên tục cào cấu vì dáng vẻ vô tư hồn nhiên kia của cô.

“Em cười gì thế?”

Tần Bách Duật đang nói thì phục vụ bê món lẩu cay miền nam Tứ Xuyên tới. Hơi nóng cay nồng tỏa ra kích thích cơn thèm ăn của mọi người.

Nghiên Thời Thất hơi hếch chiếc cằm xinh đẹp lên, chu môi về phía lẩu cay, “Em đang ăn theo chế độ, không ăn cay được.”

“Không sao, cứ để đó!”

Hiển nhiên là Tần Bách Duật cũng không định ăn!

Đáy mắt của Nghiên Thời Thất hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô bỗng nhận ra rằng, anh cố ý chọn phần lẩu cay này chỉ vì muốn thoải mãn trò đùa ngang bướng lúc trước của cô mà thôi.

Người đàn ông này!

Nghiên Thời Thất cười mỉm, đôi mắt long lanh rực rỡ như chứa đựng cả dải ngân hà, bàn tay nhỏ bé với vào trong túi, lấy di động ra. Sau khi tiếng tanh tách vang lên, cô mở WeChat, tìm được avatar của ai đó rồi gửi thẳng ảnh chụp màn hình cho đối phương.

Làm xong mọi chuyện, Nghiên Thời Thất cũng lập tức nhìn anh chăm chú, nụ cười trên mặt hiện lên nét lém lỉnh, “Tổng Giám đốc Tần à, di động của anh kêu kìa!”

Đôi mắt sâu thẳm của anh đờ ra trong phút chốc, sau đó anh mới mở WeChat ra, bấm vào ảnh chụp màn hình kia. Anh đọc lướt qua nội dung bên trong, uất ức dồn nén trên gương mặt và khói mù trong tim như được gió ấm thổi tan, sau khi bay hết chỉ để lại một dòng nước ấm áp quanh co uốn lượn.

Lúc anh giương mắt lên thì cô gái ngồi đối diện cách một chiếc bàn đang nghiêng người, nghiêng đầu nói rằng: “Tống Kỳ Ngự, thầy hướng dẫn của lớp Nghiên Thời Dương, vừa mới liên lạc với em để bàn luận về việc cùng nhau giải quyết chuyện phiền phức của Nghiên Thời Dương.”

“Ừ, em không cần giải thích!”

Tần Bách Duật đặt di động xuống, giọng điệu vẫn bình thản như cũ. Nhưng hàng lông mày giãn ra và đường nét bao phủ ánh sáng ôn hòa chứng tỏ tâm tình anh đã thay đổi rõ ràng.

Nghiên Thời Thất thấy anh lạnh lùng như vậy thì không nhịn được mà thầm thì, “Không vui thì cứ hỏi thẳng em, sao phải chạy ra ngoài hút thuốc giải sầu chứ!”

Cô vừa dứt lời thì đáy mắt của anh thoáng hiện lên một nụ cười nhạt, “Em ngửi thấy à?”

Nét mặt của anh bình thản, không hề có vẻ xấu hổ và lúng túng vì bị đoán trúng tâm sự.

Sự điềm tĩnh và sức quyến rũ của đàn ông trưởng thành được anh thể hiện vô cùng tinh tế.

Vì thái độ thản nhiên và cao ngạo của anh mà trái tim Nghiên Thời Thất rung động, vang vọng từng vòng, từng lớp chung quanh.

Cô hơi đứng dậy, ngón trỏ lướt qua chiếc bàn thăm dò trước mặt anh, sau đó nhẹ nhàng búng một cái lên cổ áo sơ mi, “Không ngửi được, là tàn thuốc rơi lên áo sơ mi!”

Phủi tàn thuốc xong, cô đang định rút tay về thì bỗng nhiên bị lòng bàn tay rộng lớn, ấm áp của anh ôm gọn. Ánh mắt sâu thẳm của anh chăm chú đến mức bỏng người, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô, “Sau này sẽ không như vậy!”

Đôi môi mỏng đỏ mềm mại thấm đẫm hơi lạnh mát mẻ của anh in dấu ấn thành kính lên mu bàn tay Nghiên Thời Thất.

Anh nói, sau này sẽ không như vậy.

Trong lòng Nghiên Thời Thất hiểu rõ, anh đang nói với cô rằng, sau này anh sẽ không kìm nén tâm sự rồi nghi ngờ cô nữa.

Không cần nhiều lời, cô có thể hiểu rõ ràng ý tứ sâu xa mà anh muốn gửi gắm.

Đôi mắt của Nghiên Thời Thất rực rỡ như ánh sao, hai gò má ửng đỏ. Trong lần thổ lộ tình cảm sâu sắc này của anh, cô bất giác siết chặt lòng bàn tay, đầu ngón tay nghịch ngợm gãi gãi lòng bàn tay anh, “Anh mau buông ra nào, em muốn ăn cơm!”

Ngồi xuống lần nữa, sự mập mờ động lòng người bao phủ xung quanh hai người sau khi đã gỡ bỏ được khúc mắc.

***

Trên đường về, Tần Bách Duật lái xe, tay phải thì nắm khư khư lấy tay trái của Nghiên Thời Thất.
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Buồng xe vang vọng bài hát “Bressanone” thư giãn êm tai, Nghiên Thời Thất ngồi ở ghế phụ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng lại nhìn chăm chú vào bóng dáng anh phản chiếu trên cửa sổ xe.

Đôi môi hiện lên nụ cười ấm áp không thể che giấu, cô nhẹ nhàng rút bàn tay trái đang bị anh cầm chặt ra, “Tổng Giám đốc Tần, chú cảnh sát nói lái xe như vậy không an toàn!”

Cô vừa dứt lời thì ánh mắt tràn ngập dịu dàng của anh đã phóng tới, “Thế thì lái chậm một chút vậy.”

Tốc độ xe chậm lại.

Anh ôm gọn lấy bàn tay mảnh khảnh, trắng mềm của cô. Chỉ trong tích tắc, khớp xương chậm rãi dãn ra, đốt ngón tay mang theo hơi ấm nồng nàn xuyên qua kẽ hở trong bàn của cô, cùng cô đan chặt mười ngón.Hai ngày sau, mười giờ sáng, tại phòng hướng dẫn của trường Đại học Lệ Thành.

Nghiên Thời Thất mặc một chiếc váy hở vai màu vàng dài quá gối, ngồi đoan trang trong phòng làm việc, đường cong cơ thể mềm mại, xương quai xanh được điểm trang bởi sợi dây chuyền cỏ bốn lá. Ngồi bên cạnh cô là Tống Kỳ Ngự vẫn mặc một bộ quần áo khiêm tốn như cũ.

Lúc này, nữ sinh kia và phụ huynh vẫn chưa đến, ánh mắt nhàm chán đang quan sát phòng làm việc của Nghiên Thời Thất bỗng lặng lẽ dừng lại trên người Tống Kỳ Ngự.

Ống tay áo của anh được xắn lên hai lớp, cơ bắp trên tay rất rõ ràng. Chiếc bàn trà ở cạnh còn có cốc giữ nhiệt của anh, đúng là hình tượng cán bộ kỳ cựu giản dị.

Cô di chuyển tầm mắt xuống dưới, bất ngờ nhìn thấy một dòng logo nhỏ không nổi bật lắm trên tay áo anh, trong mắt cô hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Áo sơ mi đặt may riêng của hãng SG...

Nghiên Thời Thất chớp chớp mắt liên tục, cô nhìn gương mặt lạnh nhạt của Tống Kỳ Ngự, quan sát kỹ vài lần.

Giá của chiếc áo sơ mi được đặt may riêng này ít nhất cũng phải lên đến bốn con số.

Bây giờ mức lương của nhà giáo nhân dân cao như vậy hay sao?!

Cô chưa kịp thu lại tầm mắt thì tiếng bước chân ngoài cửa đã truyền tới.

Bấy giờ, Tống Kỳ Ngự nhìn thẳng vào mắt Nghiên Thời Thất, trầm giọng nói: “Chắc là bọn họ tới rồi!”

Nghiên Thời Thất quay đầu, vì lễ phép nên cô cũng chậm rãi đứng dậy.

Lát sau, cánh cửa bật mở, một đôi vợ chồng xuất hiện, phía sau họ còn có một cô gái mặc váy dài rộng thùng thình, trông khá trong sáng.

“Ông bà Lâm, mời vào!”

Tống Kỳ Ngự đứng lên chào hỏi. Hai vợ chồng bốn mắt nhìn nhau, sau đó mới thờ ơ ngồi xuống. Cô gái kia thì luôn cúi gằm mặt đứng cạnh xô pha.

“Lâm Y, trò cũng ngồi đi!”

Trong phòng làm việc, sau một thoáng yên tĩnh, mẹ của cô gái là bà Triệu Thúy Lan lên tiếng hỏi: “Cô chính là người giám hộ của thằng nhóc xấu xa kia?”

Nghiên Thời Thất: “...”

Cô khẽ đưa mắt nhìn về phía Triệu Thúy Lan, lập tức nhận ra giọng điệu gian xảo này của bà ta rõ ràng là có chuẩn bị từ trước.

Nghiên Thời Thất mỉm cười, cúi đầu. “Xin lỗi, chuyện của em trai tôi đã làm phiền các vị!”

Ôn hòa lễ phép, không kiêu ngạo, không nịnh bợ.

Ba của cô bé là Lâm Vinh Quý, huých khuỷu tay của Triệu Thúy Lan một cái, nhìn thì có vẻ trung thực đôn hậu nhưng ánh sáng lóe lên trong mắt tràn ngập vẻ tham lam. Dường như ông ta nhận ra thân phận của cô nên giọng điệu khá lạnh nhạt, “Cô Nghiên biết rõ đã gây phiền phức cho nhà tôi, vậy cô định giải quyết thế nào?”

Ông ta vừa dứt lời thì Triệu Thúy Lan đã chen miệng vào, “Y Y nhà tôi bây giờ đang mang thai, nếu cô không cho tôi một đáp án thuyết phục thì chúng tôi sẽ làm thủ tục pháp lý!”

Hai vợ chồng kẻ xướng người họa dẫn dắt câu chuyện đến phương diện pháp luật. Tống Kỳ Ngự ở cạnh khẽ nhíu mày, đôi mắt sau thấu kính lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Bầu không khí trở nên đông cứng và khẩn trương. Lâm Y ngồi ở góc khuất vụng trộm nhìn Nghiên Thời Thất, nhưng cô nàng chỉ vội vàng liếc một cái rồi lập tức cúi đầu xuống.

Đối mặt với việc bị hai vợ chồng gây khó dễ, Nghiên Thời Thất vẫn bình tĩnh như thường, khóe môi cô giữ nguyên nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng đáp lại: “Tôi tưởng rằng hai vị đến đây là để giải quyết vấn đề chứ? Nếu như các vị đã định làm theo thủ tục pháp lý thì tôi nghĩ cuộc thương lượng hôm nay cũng không cần tiếp tục nữa! Thầy Tống, thầy thấy sao?”

Nhận được ánh mắt cất chứa ý tứ sâu xa của Nghiên Thời Thất, khóe môi Tống Kỳ Ngự hơi mấy máy, gật đầu như thật, “Ừ, đúng là như vậy.”

Lúc này đến lượt vợ chồng họ Lâm luống cuống. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Sao ra oai phủ đầu lại vô dụng nhỉ?!

Lâm Vinh Quý hắng giọng, có ý cứu chữa, “Chuyện này... Đến cũng đã đến rồi, trước khi làm thủ tục pháp lý thì cô nói xem nhà cô định làm thế nào? Con gái tôi vốn trong trắng, từ trước đến nay chưa từng có bạn trai. Bây giờ lại bị thằng nhóc xấu xa kia làm to bụng, các người bảo sau này con bé phải sống sao?”

Trong trắng!

Nghe được từ này, Nghiên Thời Thật mỉm cười, nhìn về phía Lâm Y, trong đôi mắt sáng ngời là sự trào phúng kín đáo. Cô cụp mắt xuống, nói: “Chuyện sau này không cần gấp. Hiện tại tôi cảm thấy, nếu Lâm Y có thể hẹn hò với em trai tôi thì chắc hẳn trong lòng con bé cũng có tình cảm với thằng nhóc ấy rồi? Nếu không thì một cô gái trong trắng như vậy, sao lại dễ dàng ra ngoài uống rượu với con trai vào đêm khuya chứ!”
Mặt Lâm Y lập tức trắng bệch.

Biểu cảm của hai vợ chồng họ Lâm cũng đồng thời thay đổi, nhất thời cứng họng không trả lời được.

Ánh mắt Nghiên Thời Thất quét một lượt giữa ba người này rồi mới mạnh mẽ lên tiếng kết luận. “Chuyện như vậy, cách giải quyết của nhà họ Nghiên chúng tôi là để cho hai đứa trẻ kết hôn.”

Tống Kỳ Ngự lập tức cau mày, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc rõ ràng.

Ngay cả ba người nhà họ Lâm cũng không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía cô, dường như họ đều cảm thấy quá khó tin.

Chỉ có gương mặt đã từng động dao kéo một cách lộ liễu kia của Lâm Y hiện lên vẻ kích động mừng rỡ như điên.

Ồ! Mới thế mà đã kích động rồi?

Nghiên Thời Thất thu hết tất cả dáng vẻ của mọi người vào trong mắt, ý cười trên môi càng thêm sâu, ung dung chờ đợi câu trả lời của họ.

“Cô, cô nói thật sao? Cô có thể quyết định chuyện trong nhà họ Nghiên?”

Rõ ràng là giọng Lâm Vinh Quý đang run lên, ánh mắt tham lam như thể đang nhìn thấy một khoản tiền kếch xù rơi vào trong túi.

Nếu có thể gả con gái vào nhà họ Nghiên ở Lệ Thành, vậy thì nửa đời sau bọn họ hoàn toàn không cần lo đến chuyện cơm áo nữa.

Nghiên Thời Thất lơ đãng cười thành tiếng, đôi mắt rực rỡ, trong trẻo nhìn thẳng về phía cô bé kia, “Đương nhiên tôi có thể quyết định. Có điều, trước khi kết hôn thì nhà họ Nghiên chúng tôi cũng có một vài quy định cần Lâm Y phối hợp!”

“Quy định gì?”

Lần này là Lâm Y hỏi.

Từ lúc vào cửa, cô gái này vẫn luôn mang dáng vẻ thỏ trắng bị hại, lúc này cô nàng lặng lẽ nhìn về phía Nghiên Thời Thất, động tác vặn tay đã tiết lộ sự hồi hộp và chờ mong của cô ta.

“Quy định rất đơn giản, em nói đứa con trong bụng em là của nhà họ Nghiên thì qua một quãng thời gian nữa, chúng ta đến bệnh viện xét nghiệm, chỉ cần trùng khớp DNA thì lập tức tổ chức hôn lễ cho hai đứa. Ông bà Lâm thấy thế nào?”

Cô vừa dứt lời, cả căn phòng lặng ngắt như tờ.

Vẻ vui mừng trên mặt Lâm Y đã biến mất, thay vào đó là dáng vẻ tràn đầy hốt hoảng.

Hai vợ chồng họ Lâm nhìn nhau, lát sau Triệu Thúy Lan liền lên tiếng, “Cô có ý gì? Làm xét nghiệm DNA? Cô nghi ngờ con gái chúng tôi hãm hại thằng nhóc xấu xa kia sao?”

“Đúng thế, đúng thế! Cô Nghiên, cách làm này khiến chúng tôi khó lòng tin rằng cô muốn giải quyết vấn đề. Thầy Tống cũng có mặt, tôi thấy... Thật sự hết cách thì cứ làm theo thủ tục pháp lý đi.”

Nghiên Thời Thất chậm rãi thu lại ý cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người một lượt rồi mới nhẹ nhàng đáp, “Các người đã chắc chắn rằng đứa trẻ là của nhà họ Nghiên thì làm xét nghiệm DNA khó khăn vậy sao? Nhà họ Nghiên chúng tôi cưới vợ, đương nhiên cũng có quy định của riêng mình! Trừ phi, còn có điều mờ ám nào khác!”

Dưới ánh mắt sáng quắc của Nghiên Thời Thất, chóp mũi Lâm Y thấm mồ hôi lạnh, cô ta không dám nhìn thẳng vào cô, lộ vẻ cuống quýt.

Tống Kỳ Ngự ngồi bên cạnh làm nhân chứng, từ đầu đến giờ ánh mắt anh ta vẫn luôn hướng về phía Nghiên Thời Thất.

Khi rơi vào cảnh bị đôi vợ chồng kia gây khó dễ, cô vẫn ung dung đối đáp, thản nhiên giải quyết vấn đề, cộng thêm khí chất thanh lịch tuyệt mỹ đã khiến anh ngạc nhiên và bất ngờ. Rốt cuộc thì con át chủ bài của cô là gì mà khiến cô dự tính trước được mọi chuyện như vậy.

Lúc này, mặt mũi của Triệu Thúy Lan đanh lại, giận dữ đứng phắt dậy, “Giám định cái gì, tôi thấy hôm nay cô cố ý đến đây chống đối chúng tôi thì đúng hơn! Chúng tôi là người bị hại, thái độ này của cô còn coi pháp luật, lý lẽ ra gì không. Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn khởi tố!”

“Bà Lâm, bà bình tĩnh đã!” Tống Kỳ Ngự nghe vậy thì cũng tiện thể đứng lên. Anh đứng cạnh Nghiên Thời Thất, ánh mắt tràn ngập vẻ đề phòng. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Nghiên Thời Thất nhìn dáng vẻ phẫn nộ như muốn cắn xé mình của Triệu Thúy Lan thì trong mắt hiện lên một chút mỉa mai, “Khởi tố đúng lúc lắm. Hôm nay tôi cũng đưa luật sư tới, rốt cuộc thì đứa bé trong bụng Lâm Y là của ai, cứ để cảnh sát ra tay kiểm tra, như vậy thì còn gì bằng! Luật sư Trác, vào đi!”

Cô nhìn về phía cửa phòng làm việc, cao giọng gọi to. Trác Hàn mặc một bộ âu phục chuyên nghiệp, cầm theo túi da lập tức xuất hiện trước cửa ra vào.

“Cô Nghiên!”

Trác Hàn sắm tròn vai luật sư, nét mặt nghiêm túc và trang trọng, ung dung đi đến đứng cạnh Nghiên Thời Thất.

Hiển nhiên Nghiên Thời Thất đã có chuẩn bị từ trước.

Cảnh tượng này đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Lâm Y.

Cô nàng nhào tới trước mặt ông bà Lâm, đột nhiên quỳ sụp xuống, rên rỉ khóc lóc, “Ba mẹ, hai người đừng làm loạn nữa! Đứa bé này... Không phải là của Nghiên Thời Dương!”Thái độ của Lâm Y phản bội bọn họ, vô hình trung đã làm ông bà Lâm mất hết thể diện.

Chính mồm cô nàng thừa nhận đứa trẻ không phải là của Nghiên Thời Dương, cũng gián tiếp vạch trần ý đồ muốn lợi dụng chuyện này để quấn lấy nhà họ Nghiên của bọn họ.

Sự xuất hiện của Trác Hàn chính là chất xúc tác cuối cùng phá tan kế hoạch của bọn họ.

Ông bà Lâm dường như còn canh cánh trong lòng, không chịu dừng tay. Tống Kỳ Ngự ở cạnh chỉ mím môi thở dài, nhẹ nhàng đi về phía bàn làm việc. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, anh cầm di động lên, bấm xuống màn hình, một đoạn ghi âm vang lên lanh lảnh.

[… Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn khởi tố.

… Ba mẹ, hai người đừng làm loạn nữa, đứa bé không phải là của Nghiên Thời Dương.]

Bắt đầu từ lúc bọn họ bước vào cửa, tất cả lời nói đều đã được ghi lại.

Ánh mắt Nghiên Thời Thất lóe sáng, đôi môi bất ngờ nhếch lên, cô thầm cảm thán trong lòng, để Tống Kỳ Ngự ở đây quả nhiên là một quyết định vô cùng chính xác.

Toàn thân Lâm Y run lên bần bật, khóe môi tái nhợt, bóng dáng quỳ trên mặt đất vừa nhỏ bé vừa yếu đuối.

Nét mặt của ông bà Lâm càng đặc sắc hơn, trông lúng túng và xấu hổ vô cùng. Dáng vẻ hung hãn ăn to nói lớn ban nãy cùng lập tức biến mất.

Tống Kỳ Ngự thờ ơ lên tiếng: “Nếu sự thật đã rõ ràng thì xin ông bà Lâm sau này đừng tới trường học làm ầm ĩ lên nữa. Dù sao đây cũng là nơi giáo dục và dạy dỗ con người.”

Lâm Vinh Quý nhìn Tống Kỳ Ngự bằng ánh mắt giận dữ rồi lập tức quét về phía Lâm Y, hai đôi mắt điên cuồng lườm nguýt cô ta.

Cuối cùng, vợ chồng họ Lâm hốt hoảng bỏ đi, chỉ để lại Lâm Y quỳ trên mặt đất, che mặt khóc nức nở.

Bị con gái mình làm mất hết thể diện, bọn họ còn có mặt mũi nào mà ở lại.

Nghiên Thời Thất lắc đầu, thở dài. Cô đứng dậy, rút vài tờ khăn giấy trên bàn ra rồi đi đến cạnh Lâm Y, khom lưng xuống, nắm lấy cánh tay của đối phương, “Đứng dậy nào.”

Lâm Y kinh ngạc nhìn Nghiên Thời Thất, dựa vào sức của cô mà khó khăn đứng lên.

Tống Kỳ Ngự ở bên cạnh nheo mắt lại, tràn ngập hứng thú quan sát hành động của Nghiên Thời Thất. Trong lòng anh cảm thấy khá bất ngờ.

Cảm xúc này rất khó nói rõ, đến mức đôi mắt nóng bỏng của anh ta gần như khóa chặt trên người cô.

Nghiên Thời Thất dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau vài cái lên măt cô bé, sau đó khẽ than thở, “Con gái phải biết cách chịu trách nhiệm với chính mình. Nghiên Thời Dương có lỗi nhưng cơ thể là của em, ý nghĩa của tuổi trẻ chính là để hưởng thụ những năm tháng tươi đẹp, chứ không phải dùng để chà đạp.”

Đôi mắt mờ mịt ngập nước của Lâm Y nhìn thẳng vào con ngươi trong veo không khinh miệt, không nhiếc móc của Nghiên Thời Thất. Giọng cô thì thầm an ủi, giống như cơn mưa xuân khẽ khàng, rơi khắp đáy lòng hổ thẹn của cô ta.

Cô nàng ngây thơ gật đầu, nước mắt lại trượt khỏi bờ mi, vì sự tinh tế khéo léo của Nghiên Thời Thất và vì hành động vô lý của gia đình mình.

“Chị thay mặt Nghiên Thời Dương xin lỗi em vì những lỗi lầm nó gây ra. Tấm thẻ này chị cho em, coi như là nhà họ Nghiên bồi thường em.”

Nghiên Thời Thất mở bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh ra, đặt tấm thẻ vào tay Lâm Y.

“Em... Em không cần!”

Lâm Y áy náy từ chối, Nghiên Thời Thất mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai cô ta, “Cầm lấy đi. Có điều... Em tìm thời gian trả lại thẻ của Nghiên Thời Dương là được. Nếu như nó thật lòng thích em thì chị cũng không phản đối hai đứa yêu nhau. Nhưng điều kiện tiên quyết là hai đứa phải cùng có tình cảm với đối phương. Về phần ba mẹ em thì...”

Đã nói đến nước này, Lâm Y cũng vội vã tiếp lời: “Em sẽ về nói với bọn họ. Thầy Tống, em xin lỗi vì đã gây rắc rối cho thầy!”

Tống Kỳ Ngự cũng theo đó mà đi đến trước mặt cô, nhìn đôi mắt sưng đỏ vì khóc và bờ vai gầy của cô bé rồi lên tiếng khuyên nhủ. “Không sao, lần này coi như là một bài học, phải nhớ kĩ rằng trên thế giới này không có đường tắt đi đến tiền tài.”

Những lời này chẳng khác nào đang giày xéo trái tim người khác.

Tuy rằng Nghiên Thời Thất hào phóng, nhưng không có nghĩa là trong chuyện này nhà họ Lâm không hề sai.

Gương mặt tái nhợt của Lâm Y đỏ bừng lên vì lời nói của Tống Kỳ Ngự. Đôi mắt cô lóe lên, cúi gằm mặt bước ra khỏi văn phòng dưới cái nhìn bình thản của mọi người.

Căn phòng khôi phục yên tĩnh, Nghiên Thời Thất thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng gương mặt cảm kích nhìn về phía Trác Hàn. “Trợ lý Trác, hôm nay đã làm phiền anh rồi!”

Trác Hàn thu lại vẻ mặt nghiêm túc, đẩy nhẹ gọng kính rồi mỉm cười. “Cô Nghiên khách sáo quá. Nếu như không còn việc khác thì tôi xin phép về báo cáo lại với Tổng Giám đốc!”

“Ừ, thay tôi cảm ơn anh ấy nhé.” Nhớ tới Tần Bách Duật, gương mặt Nghiên Thời Thất tràn ngập ý cười dịu dàng.

“Nhất định rồi.” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam