chương 9+10+11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiên Thời Thất vốn định chào từ biệt, nhưng thấy dạ dày nóng ran khó chịu, nên không cứng miệng nữa, ngồi xuống cầm bánh mì nướng nhấm nháp từng chút một.

“Đêm qua... cảm ơn nhé.”

Cô phân biệt rõ ràng phải trái, cho dù trong lòng có nỗi buồn, nhưng vẫn cất lời cảm ơn.

“Không cần đâu. Dù gì tôi cũng không muốn trông thấy tin tức mợ Tư tương lai của nhà họ Tần say xỉn ở ven đường.”

Nghiên Thời Thất: “...”

Cái miệng này có độc à?

Trong lúc dùng cơm, thi thoảng Nghiên Thời Thất lại liếc nhìn trộm người đàn ông ở đối diện.

Phong thái tao nhã, cả người tuấn tú phiêu dật, không bàn đến thân phận thì Tần Bách Duật thật sự là người đàn ông cao quý có khí chất trác tuyệt hiếm thấy.

Bấy giờ, người giúp việc là chị Lâm từ phòng khách cầm điện thoại đi tới: “Cậu chủ, có điện thoại của cậu!”

Tần Bách Duật lau miệng, liếc nhìn màn hình rồi ngước mắt nhìn cô với vẻ kỳ lạ.

Nghiên Thời Thất: “?”

Anh đứng dậy, bước đến cửa sổ sát đất của phòng khách. Ánh mắt của Nghiên Thời Thất cũng lướt tới trên người anh.

Anh tuấn tú, nho nhã, phong thái lạnh lùng kiêu ngạo.

“Cô à, cô là cô gái đầu tiên mà cậu chủ của chúng tôi đưa về nhà đấy! Hai người qua lại bao lâu rồi?”

Trong lúc Nghiên Thời Thất quan sát Tần Bách Duật, chị Lâm nhích lại gần, vẻ mặt đầy tò mò.

“Ặc...”

Bị dọa cho giật mình, Nghiên Thời Thất nghẹn cứng họng.

Ý cười trên khuôn mặt mũm mĩm của chị Lâm càng đậm. Sau khi đưa sữa bò cho cô, chị bắt đầu dọn dẹp bàn ăn: “Cô à, cô không cần ngại ngùng, cậu chủ của chúng tôi rất ưu tú, cô thật tinh mắt! Đêm qua lúc tôi thay đồ cho cô, cậu chủ đã dặn tôi nhiều lần, bảo tôi cẩn thận một chút, đừng làm cô đau đấy!”

Trong lòng cô tràn đầy ngạc nhiên, không ngờ Tần Bách Duật lại ân cần chu đáo như vậy. Sau đó, Nghiên Thời Thất mới giật mình, muốn cãi lại: “Thật ra chúng tôi...”

“Em ăn xong chưa? Tôi bảo Trác Hàn đưa em về!”

Lúc này, Tần Bách Duật nghe điện thoại xong, vừa đúng lúc quay về. Nghiên Thời Thất vội vàng uống mấy ngụm sữa bò, gật đầu đứng dậy: “Ừ, đi thôi!”

Trước khi đi, Nghiên Thời Thất không hề bỏ lỡ ánh mắt đầy ý cười, tràn ngập chờ mong và hân hoan của chị Lâm.

***

Ở nhà họ Nghiên, Nghiên Thời Thất vừa mới bước vào đã trông thấy mẹ mình là Liên Bích Tú ngồi uống trà trên chiếc xô pha kiểu Tây.

Vừa nhìn thấy cô, bà Liên đặt cốc trà xuống, hờ hững từ tốn hỏi: “Sao bây giờ con mới trở về?”

“Tối qua con đến nhà Phi Phi!”

Nghiên Thời Thất thay giày ra, hỏi gì đáp nấy dưới sự tra hỏi của bà Liên.

Nhưng vẻ bình thản lạnh nhạt của bà khiến tim Nghiên Thời Thất ngập tràn cảm giác quạnh quẽ.

Từ nhỏ, cô đã biết, bà Liên không thích cô.

Bà dành hết sự yêu thương và quan tâm cho em trai cô - Nghiên Thời Dương.

Thái độ của bà với cô mãi luôn như một cốc nước ấm, không lạnh cũng không nóng, vừa đủ tốt mà khách sáo xa lạ.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Thậm chí, có đôi khi, cô còn nghi ngờ rằng mình có phải con ruột hay không.

Bà Liên quan sát Nghiên Thời Thất từ trên xuống dưới, thấy cô vẫn lành lặn thì mới lên tiếng nhắc nhở: “Bây giờ con là minh tinh, phải chú ý hơn về ngôn ngữ hành vi, ngày thường cũng bớt giao du với mấy kẻ không đứng đắn kia đi.”

Cô biết, bà Liên vẫn luôn xem thường gia đình bình thường của Ưng Phi Phi, nhưng cô vẫn không cãi lại, bởi vì nói nhiều cũng chẳng ích gì, nên chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Con biết rồi, thưa mẹ.”

“Ừ, hôm qua ba con nói rằng con đã gặp mặt cậu Tư nhà họ Tần rồi à?”

Nghe vậy, đáy lòng của Nghiên Thời Thất chùng xuống: “Con gặp rồi ạ.”

“Lần này nhà họ Nghiên có thể vượt qua cửa ải khó khăn, không thể thiếu công của nhà họ Tần. Ba ngày sau hai nhà gặp mặt, con đi đặt cho mình một bộ váy dạ hội đàng hoàng một chút, đừng làm mất mặt nhà họ Nghiên chúng ta.”

Nghiên Thời Thất đứng trong phòng khách, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay. Nghe thấy những lời này, cô bỗng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt bà Liên: “Mẹ, bắt buộc phải kết thông gia sao?”

Bà Liên chợt nhíu chặt mày, sắc mặt nghiêm lại: “Sao vậy? Con cho rằng bây giờ còn có chỗ để xoay sở à? Con có biết nhà họ Tần đã cho chúng ta bao nhiêu sính lễ không? Nếu không có những thứ này, con cảm thấy con còn có thể ăn ngon mặc đẹp ở lầu cao à?”

“Thế nên, ba mẹ lấy hạnh phúc của con ra đánh cược, đổi lấy lợi ích cho ba mẹ ư?”

“Rầm.” Bà Liên vỗ một cái lên bàn trà, không nén được cơn tức: “Con nói gì thế hả! Ba mẹ nuôi con nhiều năm như thế, cho con ăn ngon mặc đẹp. Bây giờ nhà gặp nạn, con hy sinh một chút cũng không được à?”

Nghiên Thời Thất ấm ức đến mức vành mắt đỏ hoe. Lời của bà Liên như lưỡi dao sắc bén phóng về phía cô, đau đớn như khoan vào tim, cứa vào xương: “Mẹ, sự tồn tại của con là để hy sinh cho cả nhà sao?”

Có lẽ là tiếng hai mẹ con tranh cãi quá dữ dội, Nghiên Quân đi ra khỏi phòng sách, đứng ở bậc cầu thang vòng trên lầu hai, sắc mặt không vui, chất vấn: “Hai người đang ồn ào gì đấy?”

Trông thấy ông Nghiên xuất hiện, bà Liên nén cơn giận xuống, vén sợi tóc bên tai lên, điệu bộ khoan thai: “Còn chẳng phải là đứa con gái ngoan của ông đấy ư? Nó không đồng ý cuộc hôn nhân này.”

Ông Nghiên nhíu trán lại, đáy mắt đầy vẻ bất lực: “Tiểu Thất, con lên đây.”

Nghiên Thời Thất quật cường ngẩng đầu lên, khẽ chớp hai mắt, muốn ép nước mắt đang trào ra xuống.

Trước khi lên lầu, cô nhìn lại Liên Bích Tú một lần nữa. Trông thấy vẻ mặt sa sầm lạnh nhạt của bà, khóe môi cô hiện lên nụ cười tự giễu.

Trong phòng sách, Nghiên Thời Thất ngồi đối diện với ông Nghiên.

Cô cúi đầu, chà khẽ móng tay, nhíu hàng chân mày che đi tất cả cảm xúc của mình.

Hồi lâu sau, ông Nghiên mới thở dài một tiếng: “Con bé này, đêm qua con ở cùng với Tần Bách Duật à?”

“Ba? Sao ba...” lại biết.

Còn chưa dứt lời, Nghiên Thời Thất đã nhớ tới vẻ mặt kỳ lạ của Tần Bách Duật khi nghe điện thoại sáng nay.

Cô mỉm cười tự giễu: “Anh ta nói cho ba biết ư?”

Ông Nghiên lắc đầu: “Đêm qua không gọi điện thoại được cho con, ba bảo thím Trương gọi cho bạn con, cô ấy cũng không biết con ở đâu. Sau đó trợ lý của Tần Bách Duật đã báo cho ba.”

Nghiên Thời Thất chợt hiểu ra, rồi lại nghĩ đến việc Tần Bách Duật đã kể lại dáng vẻ sau khi uống rượu của mình tối hôm qua mà cảm thấy nhẹ người.

“Ba, con với anh ta không có chuyện gì cả. Đêm qua con uống hơi nhiều, ngủ một giấc ở nhà anh ta... Chỉ có vậy thôi!”

Nghiên Quân chống hai tay lên đầu gối, hơi nghiêng người, ánh mắt lóe lên vẻ xót xa áy náy: “Con bé này, ba biết con ấm ức, nhưng cũng đừng trách mẹ con. Lần này nhà họ Nghiên gặp nguy cơ rất lớn, nếu không phải thế, ba mẹ sẽ không đột ngột sắp đặt chuyện kết thông gia như vậy đâu. Thật ra con có thể tìm hiểu thêm về con người của Bách Duật, cậu ấy là người đáng để gửi gắm.”

Nói nhiều như thế, Nghiên Thời Thất hiểu rõ, ba chỉ muốn mình từ bỏ ý định đấu tranh.

Việc kết thông gia đã là mũi tên trên dây.

“Ba, con... biết rồi.”

Đối diện với vẻ mặt bối rối gượng gạo của ông Nghiên, Nghiên Thời Thất cũng không nỡ lòng nói ra câu từ chối. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Trong cái nhà này, cô có thể không quan tâm ai cả, nhưng lại không thể chẳng để ý đến ba mình.

Ông Nghiên vui mừng gật đầu: “So với nhà họ Tần, nhà họ Nghiên chúng ta mới chẳng đáng gì cả. Con có thể gả qua đó, tương lai cũng là số mệnh được hưởng phúc.”

***

Trở về phòng, Nghiên Thời Thất đẩy cửa sổ ra, thẫn thờ trống vắng ngắm nhìn bầu trời xanh ngoài song cửa.

Chim chóc tự do bay lượn, gió nhẹ mây bay, lại chẳng thể nào xoa dịu đáy lòng phiền muộn của cô.

Thoáng chốc, cô lấy điện thoại ra khỏi túi, vừa cắm sạc, mở máy lên thì Ưng Phi Phi đã gọi điện tới.

Giọng nói lo lắng của cô ấy khiến Nghiên Thời Thất cảm thấy ấm áp lên nhiều.

Sau khi giải thích một phen, Ưng Phi Phi lại tò mò thăm dò: “Cậu lên giường với cậu Tư nhà họ Tần rồi à?”

“Sao có thể chứ! Ưng Phi Phi, cậu thật xấu xa!”

Nghiên Thời Thất khinh thường bĩu môi, trong đầu bất chợt hiện ra hình ảnh cô lên giường với Tần Bách Duật.

Sau đó, cô lại run rẩy, thấy rùng mình. Làm sao hai người không có tình cảm lại có thể làm chuyện đó chứ?

“Xí, chuyện này có gì xấu xa cả! Với người đàn ông hảo hạng như cậu Tư nhà họ Tần, không biết còn có bao nhiêu cô gái muốn lên giường cùng anh ta đây này!”

Cúp máy xong, Nghiên Thời Thất mệt mỏi ném mình lên giường, suy nghĩ bay xa, trong lúc chẳng hay chẳng biết đã ngủ thiếp đi.

Sau buổi trưa, Nghiên Thời Thất nhận được điện thoại của quản lý Thành Nghiệp Nam.

Hẹn địa điểm gặp mặt xong, cô thay một chiếc váy dài chất liệu cotton, eo thắt chiếc thắt lưng đan hình lúa mì, đội mũ che nắng viền hoa ra khỏi nhà.

Ở dưới sảnh công ty, Nghiên Thời Thất vừa mới xuống xe thì nhìn thấy Diệp Tịch Noãn tức giận đùng đùng từ trong đại sảnh đi ra, sau đó lên một chiếc Jaguar màu trắng đỗ bên đường.

Vẻ mặt Nghiên Thời Thất hờ hững, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn theo chiếc xe đi xa rồi cất bước đi vào đại sảnh.

Thành Nghiệp Nam đã nói cho cô biết chuyện hot search tối qua.

Cô chưa bao giờ bận tâm đến sự khiêu khích của Diệp Tịch Noãn, nhưng lần này liên quan đến quá khứ của cô và Bùi Đường, nên sự việc đã không còn đơn giản nữa.

Rõ ràng là có người cố tình giật dây.

Thành Nghiệp Nam đang phiền não hút thuốc trong phòng làm việc, áo sơ mi hoa cũng bị lệch. Nhìn thấy Nghiên Thời Thất xuất hiện, anh dập tắt điếu thuốc, tiện tay mở cửa sổ ra.

“Em vừa mới nhìn thấy Diệp Tịch Noãn!” Nghiên Thời Thất vừa ngồi xuống vừa nói, sau đó lại bổ sung thêm: “Anh đã mắng cô ta à?”

Thành Nghiệp Nam hừ một tiếng, cười khẩy: “Mắng cô ta có mấy câu vẫn còn nhẹ đấy. Nếu không phải cô ta thì hot search tối hôm qua cũng sẽ không dẫn đến phản ứng dữ dội như vậy từ đám người hâm mộ. Anh mới dừng quyền đại sứ thương hiệu và một bộ phim mà cô ta đóng vai phụ.”

Nghiên Thời Thất lấy làm kinh ngạc, hơi khó hiểu: “Anh có cần phải khoa trương như vậy không?”

Không phải cô nói giúp cho Diệp Tịch Noãn, cô chỉ cảm thấy cái giá phải trả hơi lớn.

Ánh mắt lạnh lùng của Thành Nghiệp Nam rơi lên mặt Nghiên Thời Thất: “Công ty đã ra lệnh cấm mang chuyện của em và Bùi Đường ra thảo luận từ lâu. Ai cho phép cô ta dám mang chuyện này ra chế giễu em ngay nơi công cộng chứ!”

Có nghĩa là Diệp Tịch Noãn hoàn toàn tự tìm đường chết.

Nghiên Thời Thất khẽ nhếch khóe môi, giọng hờ hững: “Dù sao chuyện cũng đã qua rồi, có nói cũng không sao.”

Thành Nghiệp Nam ôm ngực với vẻ “vừa thương hại vừa tức giận”, trì hoãn hồi lâu, mới cầm túi tài liệu trên bàn lên đưa cho cô: “Đây là vé máy bay và lịch trình sắp xếp đi Ý tháng sau. Còn chưa đến nửa tháng nữa, em hãy tự mình giữ dáng trước. Về phần trang phục, công ty sẽ chuẩn bị cho em.”

***

Sau khi rời khỏi công ty, Nghiên Thời Thất từ chối lời mời đi ăn của Thành Nghiệp Nam.

Cô đứng ở bên đường, nhìn đường phố vội vàng hối hả, trong lòng vô cùng thất vọng.

Gần nửa tháng nay, để cô chuyên tâm chuẩn bị cho tuần lễ thời trang sắp đến, Thành Nghiệp Nam không sắp xếp công việc nào khác cho cô.

Vốn muốn về nhà, nhưng hễ nghĩ đến thái độ của bà Liên, cô lại xóa bỏ ý định này.
WebTru yenOn linez . com
Nghĩ lại, cô gọi taxi, đi thẳng đến trung tâm thương mại Bách Thịnh.

Trong trung tâm thương mại, vì là ngày làm việc nên trong ngoài trung tâm khá vắng vẻ.

Nghiên Thời Thất đến bộ phận trang phục nữ ở tầng ba, định chọn cho mình vài bộ lễ phục thích hợp.

Dù sao đi nữa, việc kết thông gia đã trở thành sự thật, ông Nghiên đã nói hết nước hết cái, kể cả bà Liên cũng ân cần dạy bảo, bảo cô đừng làm mất mặt nhà họ Nghiên. Ba ngày nữa là hai nhà gặp mặt, cô thật sự không thể bỏ mặc làm ngơ.

Ở khu nhãn hiệu MC, Nghiên Thời Thất vừa mới xuất hiện, nhân viên bán hàng đã nhiệt tình nghênh đón.

“Cô Nghiên, cô đến rồi!”

“Ừ, lấy cho tôi vài mẫu lễ phục mới nhất!”

Cô vốn là đại sứ thương hiệu của MC, khả năng “tạo trend” thương hiệu của cô rất mạnh.

Nhân viên vừa nghe thấy câu này, lập tức cười tít mắt, dẫn cô đến phòng thử đồ riêng.

Vừa thay sang chiếc đầm đuôi cá cộc tay màu vàng, chưa bước ra khỏi phòng thử đồ, Nghiên Thời Thất chợt nghe thấy ở bên ngoài vang lên một giọng nói: “Bùi, bộ này đẹp không?”

Tim cô bỗng chùng xuống.

Cô nhớ giọng nói của Kiều Phỉ Bạch.

Đặc biệt là cách xưng hô thân thuộc và duy nhất đó của cô ta.

Trong cả giới giải trí này, chỉ có duy nhất Kiều Phỉ Bạch gọi Bùi Đường như vậy.

Nghiên Thời Thất đứng trong phòng thử đồ, đầu ngón tay bất giác níu chặt vạt váy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam