Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Lâm Hạo Vũ làm xong công việc, mới nhớ tới giờ ăn trưa đã trôi qua.

Đã hai giờ chiều rồi, không biết tử Ninh có biết đường tự đi ăn cơm không?

Cầm điện thoại gọi lên lầu, chuông reo nửa ngày cũng không ai nghe.

Gọi đến quầy tiếp tân, nhân viên nói cô đã đi rồi.

Có phải tại hắn trách cứ quá nghiêm khắc hay không, nên cô tức giận bỏ đi?

Trong khi Lâm Hạo Vũ lo lắng không yên thì người trong cuộc lại vừa ăn bánh quế, vừa đi tung tăng nhìn tủ trưng bày hàng hóa trong những cửa hàng dọc bên đường, bên cạnh là Sở Lâm thỉnh thoảng lại hét lên, đặc biệt khi nhìn thấy những đồ vật tinh xảo đặc biệt.

"Làm ơn, đừng có hét lên như thấy ma được không?" Phương Tử Ninh tức giận liếc Sở Lâm. Tiếng thét chói tai của Sở Lâm đã làm hai cô trở thành tiêu điểm gây sự chú ý cho những người đi đường.

Nhìn ánh mắt của người đi đường, Sở Lâm vốn định lên tiếng phản đối, nhưng lại đem toàn bộ lời nói nuốt lại vào trong bụng, kéo Phương Tử Ninh nhanh chóng bước vào một nhà hàng.

Phòng ăn trang hoàng tao nhã và rất có phong cách.

Mở thực đơn ra, giá cả niêm yết đắt đến làm người ta phải chắc lưỡi hít hà, nhưng những đồ ăn đó thoạt nhìn có vẻ rất ngon! Hai nữ sinh kêu một bàn tràn ngập đồ ăn, cực kỳ cao hứng.

Ăn uống no nê, hai người ngồi phịch ở trên ghế, hầu như không nhúc nhích được. Bữa cơm này chiếm mất hơn một giờ đồng hồ, bởi vì trong phòng có rất nhiều cây xanh đi kèm với tiếng nhạc êm ái, làm hai người quên cả thời gian.

". . . . . . Người khác đang cười mặc sức họ cười, thậm chí cả lòng tự trọng anh cũng không màng, anh tình nguyện chảy nước mắt thỏa mãn yêu cầu của em[1]. . . . . ." Tiếng hát Trương Học Hữu vang lên trong không gian yên tĩnh giữa trưa cùng với chất giọng trầm thấp, sâu lắng nồng nàn.

[1]Đây là bài Anh khóc rồi do Trương Học Hữu hát. Link nghe

"Nếu có một người đàn ông vì tôi như vậy, Sở Lâm tớ nhất định ngoài hắn ra sẽ không gả cho ai." Sở Lâm lên tiếng cảm thán. Hiện nay trong giới trẻ đang lưu hành tình yêu kiểu mì ăn liền, đàn ông có tình yêu sâu nặng như vậy gần như đã tuyệt chủng.

Nếu có một ngày Kiến Hi giống như nam chính trong bài hát kia, vì cô mà khóc, cô sẽ như thế nào? Chắc cô sẽ mau chạy trốn chứ không dám gặp hắn nữa.

Một người đàn ông làm một người phụ nữ chảy nước mắt, cũng cũng không hạnh phúc gì, nếu như người phụ nữ thấy một người đàn ông trước mặt bao nhiêu người khác vì cô ta mà rơi lệ, cô ta cũng không nhất thiết sẽ yêu người đàn ông kia nhiều hơn, giữa bọn họ có lẽ chỉ tồn tại sự chiếm hữu.

Yêu nhau thì phải làm cho nhau hạnh phúc chứ không phải làm cho nhau rơi lệ, ít nhất ở trong nhận thức của Phương Tử Ninh là như thế.

"Nếu như Kiến Hi khóc vì tớ, sẽ chỉ làm cho tớ sợ." Phương Tử Ninh thở dài một hơi nói.

"Nếu là Hạo Vũ thì sao đây?" Sở Lâm hỏi.

Trần Kiến Hi quá cao ngạo, không thích hợp với người luôn mơ màng, ngốc nghếch như Tử Ninh. Với tính cách như thế, cô cần có một người đàn ông luôn bao dung cô, che chở cô, luôn coi cô là quan trọng nhất, nhưng Trần Kiến Hi không phải là loại đàn ông này.

Hạo Vũ? Nếu như Hạo Vũ vì cô rơi lệ. . . . . . Phương Tử Ninh tưởng tượng, như vậy cô sẽ rất đau lòng.

"Sao? Nếu là Hạo vũ thì thế nào? Đau lòng?" Sở Lâm nhìn Phương Tử Ninh chằm chằm.

Phương Tử Ninh kinh ngạc nhìn dán vào mắt Sở Lâm, tại sao tất cả mọi người lại có thể dễ dàng hiểu thấu lòng cô như vậy?

"Tại sao phải đau lòng?" Sở Lâm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tử Ninh hỏi tiếp. Toàn bộ tâm sự của cô ấy đều hiện lên trên mặt, không chỉ Sở Lâm cô hiểu, mà cô còn tin tưởng rằng, bất cứ người nào cũng có thể dễ dàng nhìn thấu Tử Ninh đang nghĩ gì.

"Chúng ta tính tiền có được hay không?" Bị Sở Lâm hỏi như vậy, Phương Tử Ninh hoảng hốt.

Cô không dám đào sâu suy nghĩ, ngay lúc này cô không muốn biết tại sao cô phải đau lòng, thật sự không muốn biết, và cũng sợ phải biết.

"Được rồi." Sở Lâm thấy Phương Tử Ninh trốn tránh, cũng không hỏi nữa. Chuyện tình cảm nên do người trong cuộc tự giải quyết, người khác không nên can thiệp quá nhiều, nếu có thể giúp, thì chỉ là nên đánh thức cảm xúc đang nằm sâu trong lòng cô ấy mà thôi.

"Cám ơn quý khách, 999 tệ." Phục vụ mang hóa đơn tính tiền tới nói.

"Cái gì?" Phương Tử Ninh sợ tới mức nhìn chằm chằm vào hóa đơn. Tùy tiện ăn có vài món, mà giá tiền lên tới gần một ngàn tệ? Nhưng trên hóa đơn lại viết rất rõ ràng như thế.

Sở Lâm lục hết túi quần túi áo, trong giỏ, cũng chỉ có 296 tệ, mà Tử Ninh lục hết trong túi quần của mình, cũng chỉ có 10 tệ tiền lẻ, muốn tìm trong balo của mình thì mới nhớ đang để ở phòng làm việc của Hạo Vũ, không mang theo.

"Chết rồi! Ví tiền của tớ để quên ở phòng làm việc của Hạo Vũ rồi." Cô kêu lên sợ hãi.

Sắc mặt của cô phục vụ bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi.

"Để tôi đi gọi điện thoại." Bị cô phục vụ nhìn với vẻ soi mói, khinh thường, Phương Tử Ninh chạy tới quầy phục vụ, cầm điện thoại gọi cho Lâm Hạo Vũ.

"Hạo Vũ, mau tới cứu em." Điện thoại vừa thông, Phương Tử Ninh liền kêu to.

Bên đầu kia điện thoại, Lâm Hạo Vũ sợ hết hồn. Cứu? Chẳng lẽ cô bị bắt cóc?

"Bây giờ em ở chỗ nào?" Lâm Hạo Vũ cố gắng trấn tĩnh hỏi.

"Em đang ở trong một nhà hàng trên núi, đợi chút." Phương Tử Ninh không biết nhà hàng tên gì, quay đầu hỏi cô tiếp tân bên cạnh, sau đó nói với Lâm Hạo Vũ nói: "Nhà hàng cơm tây Leili. Nhớ mang theo tiền."

Vừa dứt lời, cô không đợi Lâm Hạo Vũ kịp phản ứng liền ngắt điện thoại, vì cô thấy ở bên kia, Sở Lâm đang cãi nhau cùng người phục vụ, cô vội vàng chạy tới.

"Đừng có dùng cái loại đó ánh mắt nhìn tôi!" Sở Lâm đứng đối diện cô phục vụ nói.

Cô rất không thích cái loại ánh mắt khi dễ đó! Khinh thường Sở Lâm cô sao? Là quên mang tiền thôi mà, bây giờ không phải đã nghĩ ra biện pháp để trả tiền rồi sao?

"Vậy tôi nên dùng loại ánh mắt nào để nhìn cô?" Người phục vụ nói. Cô ta biết thừa những hạng người như thế rồi, giả bộ mang dáng vẻ ngây thơ vô tội, đi khắp nơi hết ăn lại uống.

"Vậy sao? Như vậy xin mời đi chỗ khác, hiện tại tôi không cần cô phục vụ." Nếu như nghĩ Sở Lâm cô là người không có tiền, cô phục vụ kia sai hoàn toàn rồi.

Phương Tử Ninh chạy tới, nhìn cô phục vụ gật đầu một cái, nói: "Thật xin lỗi, tôi quên mang theo ví, xin chờ một chút, bạn tôi sẽ mang tiền tới ngay lập tức."

"Lý do cũ rích." Cô phục vụ ném lại một câu nói như thế, rồi hất cằm bỏ đi.

"Đừng thèm để ý tới cô ta." Sở Lâm nhìn Phương Tử Ninh nói.

Phương Tử Ninh cũng không để thái độ khó chịu của cô tiếp tân ở trong lòng, ngồi xuống cùng Sở Lâm nói chuyện về việc sắp kết thúc thời kỳ là học sinh trung học.

Gọi điện thoại cho Lâm Hạo Vũ xong, cô tin tưởng, dù trời có sập xuống, cũng sẽ có Lâm Hạo Vũ giúp cô chống đỡ.

Lâm Hạo Vũ lái xe nhanh bão táp. Khi tới nơi, cảnh nhìn thấy chính là Phương Tử Ninh đang bình an ngồi tán gẫu với Sở Lâm, không có tình huống căng thẳng nào như trong tưởng tượng của hắn, trái tim đang treo ngược cành cây của hắn lúc này mới trở về vị trí cũ.

"Tử Ninh." Hắn xuống xe, nhìn về phía cô chạy tới.

"Hạo Vũ, sao anh tới nhanh thế!" Phương Tử Ninh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hạo Vũ.

Chẳng qua chỉ là tới trả tiền ăn, căn bản không cần gấp như vậy. Phương Tử Ninh nhìn mặt Lâm Hạo Vũ đầy mồ hôi, hắn không mặc áo khoác, hơn nữa cà vạt cũng nới lỏng, bộ dáng có vẻ rất gấp gáp.

Cô đứng lên, lấy khăn giấy trên mặt bàn, tỉ mỉ lau khô mồ hôi trên mặt hắn.

"Em có bị sao không?" Lâm Hạo Vũ nắm cổ tay trắng nõn của cô hỏi.

"Em có sao đâu, tại vì quên mang theo ví tiền, nên ăn cơm xong không có tiền trả." Phương Tử Ninh không hiểu tại sao nhìn hắn có vẻ rất lo lắng.

Thì ra hắn hiểu lầm cô, khiến mình lo lắng một cách vô ích.

Thở ra một hơi, hắn đem Phương Tử Ninh ôm vào trong ngực, cũng không quan tâm người khác nhìn hắn như thế nào, dù sao đây cũng là chuyện hắn muốn làm nhất trong lúc này.

Hắn vẫn luôn làm việc theo lý trí, luôn giữ gìn tác phong nghiêm chỉnh, lần này, hãy để cho hắn thuận theo trái tim của mình, buông thả một lần đi!

"Anh sao thế?" Phương Tử Ninh cảm thấy hắn có vẻ rất lo sợ, nên không phản ứng, mặc cho hắn ôm mình.

Đột nhiên, một âm thanh kinh hoảng truyền đến ──

"Tiền tới, tiền tới."

Chỉ thấy Đường Duyệt giống như trận gió xông vào, trong tay cầm một cái vali kêu to lên.

Tiếng kêu của Đường Duyệt thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người, đặc biệt là Phương Tử Ninh, cô không hiểu chỉ trả tiền ăn một bữa cơm, mà lại phải mang một vali tiền tới sao?

"Bọn bắt cóc đâu rồi, 20 triệu tiền mặt giao cho người nào?" Đường Duyệt khẩn trương đi tới hỏi.

"Cái gì bắt cóc?" Lần này, Phương Tử Ninh lại càng không hiểu.

"Không phải em bị bắt cóc sao? Là Hạo Vũ nói anh đi rút tiền" Đường Duyệt có chút không hiểu tình hình xảy ra như thế nào.

Hắn nhận được điện thoại của Lâm Hạo Vũ, muốn hắn ngay lập tức đến ngân hàng rút 20 triệu tiền mặt mang tới đây, nói dùng để chuộc Phương Tử Ninh. Nhưng, sự việc ở đây xảy ra lại không giống như trong tưởng tượng của hắn, không có tên bắt cóc hung dữ nào à?

Nghe vậy, Sở Lâm lớn tiếng cười thật to: "Vậy phiền anh tới quầy thu ngân trả giùm chúng tôi tiền ăn trưa ── 999 tệ."

"Cái gì? Trả tiền ăn?" Đường Duyệt không dám tin hỏi lại.

Phương Tử Ninh cuối cùng cũng hiểu, do mình mơ hồ nói không rõ ràng, làm Lâm Hạo Vũ hiểu lầm, cũng hại hắn lo lắng vô ích.

Thì ra là hắn rất khẩn trương, rất nóng nảy, tất cả đều bởi vì lo lắng cho cô, ý nghĩ này khiến trái tim Phương Tử Ninh nhảy nhót trong ngực.

Cuối cùng, Sở Lâm cũng rất vất vả mới ngưng cười được, cũng cảm nhận sâu sắc tầm quan trọng của Phương Tử Ninh ở trong lòng Lâm Hạo Vũ. Một người đàn ông đẹp trai giàu tình cảm như thế, tại sao Phương Tử Ninh không quý trọng! Sở Lâm không khỏi thở dài.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Buổi lễ tốt nghiệp tổ chức đúng kỳ hạn như dự kiến, mà dạ tiệc buổi tối lại càng được tổ chức một cách nhộn nhịp, náo nhiệt hơn.

Phương Tử Ninh tới rất trễ, khi cô tới trường thì thấy toàn bộ bạn học đều đã đến đông đủ, có người đang ở trên sân khấu hát, có người khiêu vũ, cũng có người đang chia sẻ cảm xúc khi phải xa nhau.

"Anh chờ em lâu rồi đấy." Giọng nói của Trần Kiến Hi vang lên bên cạnh cô. Hôm nay hắn mặc quần tây màu đen, áo sơ mi màu xanh nhạt, trông hắn đẹp trai như những nam diễn viên chính trong phim điện ảnh.

"Thật xin lỗi." Phương Tử Ninh cúi đầu nói. Cô cảm thấy những lời nói của Trần Kiến Hi giống như đang oán trách mình.

Hội trường lúc này đang náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh bất thường. Nhìn xuôi theo tầm mắt mọi người, thấy Lâm Hạo Vũ xuất hiện ở cửa.

Sự xuất hiện của hắn khiến hội trường đang náo nhiệt trở nên yên tĩnh đến nỗi nghe được cả tiếng hít thở, bởi vì 99% nữ sinh ở đây đều nhìn hắn chăm chăm.

"Hạo Vũ!" Nhìn thấy hắn, Phương Tử Ninh vui vẻ chạy tới.

Cô cũng biết hắn sẽ đến, bởi vì hắn đã đồng ý với cô!

Thấy hắn, trái tim của các thiếu nữ trong buổi tiệc không giữ nổi bình tĩnh. Mặc dù Phương Tử Ninh rất xinh đẹp và tốt bụng, nhưng cũng là một thiếu nữ có đầu óc rất mơ hồ, không ngờ lại có thể quen biết một người đàn ông đẹp trai như vậy.

Phần lớn nữ sinh đều đổ xô về hướng Lâm Hạo Vũ, quây xung quanh hắn, nhìn hắn với vẻ say mê, sùng bái hắn như là ngôi sao điện ảnh, đồng thời cũng đẩy Phương Tử Ninh bật ra bên ngoài bức tường người.

"Tử Ninh." Lúc này, Trần Kiến Hi đi tới bên cạnh Phương Tử Ninh, kêu gọi sự chú ý của cô.

"Thật xin lỗi." Phương Tử Ninh thu hồi ánh mắt, cúi đầu. Người bạn gái như cô thật không làm tròn phận sự.

Trần Kiến Hi không nói gì, chỉ kéo tay của cô hướng về phía sân trường đi tới.

Phương Tử Ninh mặc cho Trần Kiến Hi dẫn cô ra sân trường, vẻ mặt của hắn xem ra vô cùng nặng nề.

"Kiến Hi. . . . . ." Phương Tử Ninh muốn hỏi hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

"Suỵt, đừng nói chuyện." Trần Kiến Hi nhỏ giọng cắt ngang lời nói của Phương Tử Ninh.

Đi tới một gốc cây đại thụ, Kiến Hi cúi đầu, thông qua ánh đèn lờ mờ, nhìn kỹ một lần nữa khuôn mặt của cô, muốn ghi khắc hình ảnh này vào trong đầu.

Về sau, hắn không còn cơ hội nhìn cô như vậy nữa!

Tầm mắt dừng lại ở cánh môi màu hồng, cúi đầu muốn hôn lên môi của cô.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Lâm Hạo Vũ đưa mắt nhìn Trần Kiến Hi cùng Phương Tử Ninh rời đi, chán nản hạ mí mắt xuống. Cô là bạn gái của Trần Kiến Hi, hắn không nên để ý đến cô, cũng không có quyền để ý.

"Không thể quên được thì ngàn vạn lần đừng buông tha." Sở Lâm đi tới bên cạnh Lâm Hạo Vũ nói. Xem ra người đàn ông này, yêu Phương Tử Ninh đến thảm thương rồi.

Lâm Hạo Vũ bất đắc dĩ cười cười.

"Tử Ninh cũng thích anh đấy. Chúng ta đi xem bọn họ đang làm gì." Sở Lâm quyết định kéo hắn đi ra ngoài nhìn xem Trần Kiến Hi và Phương Tử Ninh đến tột cùng là đang làm gì.

Sở Lâm kéo Lâm Hạo Vũ đi tới sân trường, phát hiện ở dưới tàng cây có hai người đang ôm nhau, đúng là người bọn họ muốn tìm, cảm thấy hoa cả mắt.

Tử Ninh không phải không có cảm giác đối với Trần Kiến Hi sao? Người cô thích phải là Lâm Hạo Vũ nha! Sở Lâm quay đầu lại, phát hiện Lâm Hạo Vũ đã đi về hướng bãi đậu xe, chuẩn bị rời đi.

Cảnh vừa rồi Lâm Hạo Vũ cũng nhìn thấy, mà đó cũng là cảnh hắn không muốn nhìn thấy nhất! Xem ra, hắn nên. . . . . . từ bỏ hy vọng rồi.

Sự thật đã phơi bày ở trước mắt, hắn không thể lừa mình dối người được nữa.

Trong sân trường, hai người không phát hiện có người tới gần.

Khi Phương Tử Ninh cảm thấy môi Trần Kiến Hi chạm lên môi mình, cô vội vàng thoát ra khỏi vòm ngực của hắn.

Cô vẫn không có thói quen tiếp xúc thân mật với Trần Kiến Hi

"Anh nộp đơn xin di dân và đã được chấp thuận, Sau này anh sẽ định cư ở nước Anh." Trần Kiến Hi cảm nhận được Phương Tử Ninh kháng cự và muốn trốn tránh mình, mặc dù con người cô đang ở bên hắn, nhưng trái tim cô lại ở một nơi khác.

"Nghe nói nước Anh có nền giáo dục rất tốt." Không biết tại sao, khi nghe Trần Kiến Hi muốn di dân, cô lại có một cảm giác rất nhẹ nhàng.

Thật ra thì Trần Kiến Hi đã sớm dự đoán được đáp án sẽ là như vậy, nhưng hắn vẫn còn ôm một tia hi vọng, hi vọng cô sẽ giữ hắn lại, nếu để cho hắn thấy vẻ mặt cô có môt chút không muốn hắn đi, hắn sẽ ở lại, tận dụng cơ hội để giành lại trái tim cô.

Nhưng, sự thật chứng minh, căn bản là cô không quan tâm một chút nào đến tình cảm của hắn. . . . . .

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Vừa nghỉ hè, Kiến Hi cũng vừa đi.

Đối với Trần Kiến Hi, Phương Tử Ninh luôn luôn cảm giác rằng cô phụ lòng của hắn. Hắn là bạch mã hoàng tử trong tim của biết bao nữ sinh! Vậy tại sao cô chưa từng động lòng với hắn?

Tại sao phải đau lòng? Ngày đó ở nhà hàng, câu hỏi của Sở Lâm đã khiến cô bối rối.

Không muốn bị vấn đề này quấy nhiễu, Phương Tử Ninh quyết định chuyển hướng sự chú ý bằng cách đến Cao ốc Trung Nhật tìm Hạo Vũ, bởi vì cô đã đồng ý với Đường Duyệt sẽ giúp Hạo Vũ khôi phục khuynh hướng giới tính bình thường.

Đến phòng làm việc, Lâm Hạo Vũ cũng không ở đây. Trong lòng Phương Tử Ninh thầm kêu không ổn, cô khẳng định rằng hắn đang âu yếm cùng tình nhân ở trên lầu!

Cô xoay người bước nhanh lên trên lầu.

Trên lầu, Lâm Hạo Vũ vừa tỉnh lại sau cơn say rượu, đầu nhức như muốn nứt ra.

Hắn mở mắt ra, hầu như quên mất hôm nay là ngày nào. Nhìn bốn phía, phát hiện căn bản hắn đang ở chính phòng khách nhà mình, cũng nhớ lại tối hôm qua cùng Tử Bình, Đường Duyệt uống rượu cả đêm.

"Anh tỉnh là tốt rồi, nhớ trả tiền quần áo cho tôi." Hà Tử Bình từ phòng tắm bước ra, thân trên để trần, thân dưới chỉ mặc một cái quần thể thao ngắn.

Tối hôm qua Lâm Hạo Vũ ói đầy lên quần áo của hắn, làm chúng giống như nhặt từ đống rác về, hắn dứt khoát đem áo vứt ở dọc đường, tránh mang về làm hôi hám cả căn phòng.

"Tốt nhất là anh nên đi tắm, tôi chỉ giúp anh cởi quần áo mà thôi." Hà Tử Bình vuốt vuốt mái tóc ướt nhìn Lâm Hạo Vũ đang nằm trên giường nói, sau đó mở tủ của hắn tìm quần áo.

Lâm Hạo Vũ nhảy xuống giường, vừa muốn đi tắm để tẩy sạch mùi lạ trên người, chợt nghe một âm thanh hét lên:

"Các anh đang làm gì đó?"

Hai người đàn ông cơ thể gần như khỏa thân cùng lúc nhìn về phía Phương Tử Ninh.

Phương Tử Ninh nhìn hai người đàn ông trần trụi trước mắt, trên người Lâm Hạo Vũ còn có một số vết bầm, chắc chắn là tối hôm qua bọn họ đã làm chuyện gì đó rồi!

Toàn thân Lâm Hạo Vũ trên dưới cũng chỉ phủ một cái quần lót, thật may là Hà Tử Bình đúng lúc ném tới cho hắn một cái áo choàng tắm.

Hà Tử Bình mặc xong quần áo liền vội vàng chạy ra, nhìn ánh mắt buộc tội của cô, hắn có thể tưởng tượng, cô bé này có sự hiểu lầm về mối quan hệ giữa hắn và Lâm Hạo Vũ. Mặc áo choàng tắm vào, Lâm Hạo Vũ không biết nói gì. Tối hôm qua hắn đã quyết định buông tay, bởi vì nếu không học được cách từ bỏ, hắn cũng chỉ chuốc lấy đau khổ mà thôi.

Vừa ngẩng đầu, tiếp xúc với ánh mắt trách móc của Phương Tử Ninh, Lâm Hạo Vũ không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.

Trời! Hắn đau đầu quá rồi. Mùi hương trên người làm hắn vô cùng khó chịu, hắn cầm quần áo bước vào phòng tắm.

Nhìn thấy Hạo Vũ không một lời giải thích, đi tới phòng tắm, trái tim Tử Ninh thắt lại.

Lâm Hạo Vũ tức giận, không thèm để ý đến cô? Phương Tử Ninh đau lòng nhìn cửa phòng tắm.

Nhưng người làm sai rõ ràng là hắn! Ít nhất ở trong mắt cô, đó là lỗi của hắn, bởi vì hắn không nên, cũng không thể thích đàn ông.

Nhưng, làm sao để hắn không được đồng tính luyến ái đây? Phương Tử Ninh không hiểu nổi, tại sao đối với việc hắn đồng tính luyến ái, cô lại sinh ra cảm giác khó chịu lớn đến như vậy.

Lâm Hạo Vũ tắm xong, ra ngoài thấy Phương Tử Ninh vẫn duy trì tư thế đứng ban đầu, đang ngẩn người.

Nhìn dáng vẻ bối rối và gương mặt hoang mang của cô, hắn cảm thấy rất đau lòng.

"Tử Ninh." Lâm Hạo Vũ dừng động tác lau tóc lại, vươn tay muốn chạm vào mặt của cô, giúp cô hồi phục lại tinh thần.

Những động tác của Lâm Hạo Vũ làm Phương Tử Ninh giật mình, cô không phát hiện được hắn ra ngoài lúc nào. Bỗng nhiên, cô rất muốn khóc, thoải mái mà khóc một hồi.

Né tránh cánh tay của hắn, cô xoay người chạy ra ngoài, trong tích tắc đó, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cánh tay Lâm Hạo Vũ dừng ở giữa khoảng không, nhìn bóng lưng Phương Tử Ninh biến mất, chán nản hạ tay xuống, trái tim đau đớn như bị bánh xe nghiền nát, làm hắn gần như không đứng vững được.

Có lẽ, cô cứ như vậy đi ra khỏi cuộc sống của hắn. . . . . .

Những giọt nước mắt làm mờ đôi mắt của Phương Tử Ninh, nhưng cô không quan tâm, cô chỉ một mực chạy về phía trước, trong lòng chỉ muốn chạy đến một nơi không có ai, thoải mái mà khóc một lần.

Do không chú ý, cô đụng phải một người.

"Thật xin lỗi." Giọng nói của Phương Tử Ninh nghèn nghẹn.
"Tử Ninh." Đường Duyệt đụng vào cô. Kỳ lạ, một Phương Tử Ninh thời gian qua luôn cười nói vui vẻ, sao giờ lại khóc đến đau lòng như vậy.

Không phải là hắn đùa giỡn quá trớn chứ? Nếu như xảy ra tai họa gì, hắn thật sự không mặt mũi nào gặp lại Hạo Vũ rồi.

Nhìn thấy Đường Duyệt, Phương Tử Ninh giống như người chết đuối vớ được bè gỗ, ghé vào vai hắn khóc to, mang tất cả những uất ức trong lòng hóa thành nước mắt, mặc sức trút ra.

Đường Duyệt ôm Phương Tử Ninh tiến vào phòng làm việc của hắn.

"Làm ơn, xin đừng đem nước mũi lau lên quần áo của anh." Đường Duyệt vừa nói vừa rút một xấp khăn giấy dầy, đưa cho Phương Tử Ninh.

Nhận khăn giấy do Đường Duyệt đưa tới, Phương Tử Ninh xoay người, rất nhanh sửa sang lại quần áo, sau đó cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc của chính mình.

"Tại sao khóc?" Đường Duyệt nhìn thấy Phương Tử Ninh đã bình tĩnh lại, hỏi.

"Không biết." Thật ra thì cô cũng không hiểu tại sao đột nhiên mình lại khóc.

Phương Tử Ninh ngồi vào chiếc ghế ở trước bàn làm việc, nghịch nghịch ống đựng bút trên bàn của Đường Duyệt, không muốn tìm hiểu nguyên nhân.

"Tử Ninh, đồng ý với anh, hãy dùng trái tim mà suy nghĩ cho kỹ." Đường Duyệt đặt tay trên vai Phương Tử Ninh, giọng nói kiên quyết.

Tối hôm qua, vẻ mặt đau khổ của Hạo Vũ còn khắc sâu trong đầu hắn cho đến bây giờ, hắn không đành lòng nhìn anh ta đau khổ như vậy. Hơn nữa nếu hắn không nhìn lầm, cô gái vừa khóc xong trước mắt này cũng có tình cảm với Hạo Vũ, chỉ là chính cô không phát hiện ra mà thôi,

Phương Tử Ninh bị động quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt Đường Duyệt, hắn ít khi có vẻ mặt nghiêm túc làm cô không tự chủ được gật đầu một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro