Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trò chơi của gia tộc Thẩm đã bắt đầu được khoảng 30 phút, và đã có hai người phải rời cuộc chơi. Tuy thế số người chơi vẫn còn khá nhiều, và đều là những người con của các gia tộc có tiềm năng. Ai cũng biết rằng Thẩm gia rất trọng lời nói, nếu như đã nói phần thưởng dành cho người thắng cuộc là bất cứ điều gì họ muốn thì chắc chắn chính là như vậy. Và cũng sẽ chẳng ai bỏ qua cơ hội béo bở này cả.

Nhưng vấn đề chính là họ có đủ tỉnh táo để nhận ra lỗ hỏng của trò chơi và bình tĩnh để thoát khỏi những 'sát thủ' hay không.

- O0o-

Vương Dịch đứng dựa lưng vào tường thở dốc, lúc này cô đang trong một căn phòng. Bản thân cô cũng chẳng biết đây là phòng gì nữa, căn biệt thự thì quá lớn, phòng ốc hiển nhiên cũng có quá nhiều, đến nỗi cô phải nghi ngờ liệu chúng bình thường có được sử dụng đến không hay bị bỏ trống biết bao nhiêu lâu rồi.

Cái trò chơi quái quỷ này thật khiến cô tức chết đi được. – Nếu như mình chiến thắng thì phần thưởng mà mình muốn chắc chắn sẽ là dần cho ông Thẩm một trận. – Vương Dịch nghiến răng thầm nghĩ.

Hai phát súng vừa rồi làm cho tim Vương Dịch giật thót cả lên, dù bề ngoài cô rất mạnh mẽ nhưng cuối cùng thì cô vẫn là một cô gái, và đặc biệt Vương Dịch rất sợ những chuyện bạo lực như vậy. Nhưng thay vì lo cho bản thân mình thì Vương Dịch lúc này lo nghĩ đến Tả Tịnh Viện nhiều hơn. Vừa nãy mạnh ai nấy chạy, cô cũng không để ý đến Tả Tịnh Việnp, bây giờ thì tốt rồi, tan rã mỗi người một nơi, tình trạng ra sao cũng chẳng biết.

"Nếu như Viên Nhất Kỳ cũng tham gia trò chơi này thì chắc chắn cậu ấy sẽ chiến thắng..."

Trong vô thức Vương Dịch bỗng bật ra một câu nói, nhưng điều cô không ngờ đến chính là Viên Nhất Kỳ ngay từ đầu thực chất đã luôn có mặt trong trò chơi này rồi. Và nhiệm vụ của cô thì khó gấp bội so với các người chơi khác: Vừa phải lẩn trốn, vừa phải bảo vệ cho cô nàng người yêu của mình – Thẩm Mộng Dao.

- O0o-

"Vi- Viên Nhất Kỳ... Đừng chạy nữa..! Đừng..." – Thẩm Mộng Dao đứng ôm bụng nói không ra chữ, tay phải với với lên không trung, định nắm tay Viên Nhất Kỳ lại, nhưng không tới, vì cô thỏ chạy quá nhanh đi thôi. – "Nghỉ một lát đi... Tôi mệt quá!"

Viên Nhất Kỳ nghe tiếng than vãn của cô mèo thì cũng chậm dần tốc độ bước chân lại, đôi lông mày theo thói quen nhướng lên một tí mỗi khi biểu hiện sự kinh ngạc, cô quay lại nhìn Thẩm Mộng Dao.

"Hình như chúng ta chỉ vừa mới chạy có một tí thôi mà..."

"Cậu làm như tôi có khả năng vận động tốt như cậu ấy!"

Viên Nhất Kỳ khẽ thở dài lắc đầu, cô quên mất. – "Xin lỗi..." – Cô nhẹ nhàng đi lại xoa đầu Thẩm Mộng Dao, sau đó cô ôm cả người nàng vào lòng, vuốt nhẹ phía sau lưng. Trông Viên Nhất Kỳ lúc này dịu dàng cực kì. – "Ôm Dao Dao lúc nào cũng dễ chịu hết." – Viên Nhất Kỳ thì thầm.

"Hm?"

Có vẻ như đêm nay Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ có những hành động thân mật với nhau hơi nhiều nhỉ?

"Thôi được rồi. Cậu không chạy được nhiều thì ta kiếm đại một chỗ kín đáo rồi nấp cho đến hết thời gian vậy."

"Chẳng hạn như là chỗ này." – Viên Nhất Kỳ vươn tay chỉ về phía mé mé bên trái của Thẩm Mộng Dao, cô mèo ngẩng đầu lên thì mới để ý, khoảng chừng vài bước nữa thì hai bên hành lang họ đang đi có rất nhiều phòng xen kẽ dối diện với nhau.

"Đến phòng gần nhất thôi."

Nói rồi Viên Nhất Kỳ nắm tay kéo Thẩm Mộng Dao dậy. Viên Nhất Kỳ  cẩn thận từng bước một, cố gắng không phát ra tiếng động. Cô cũng không biết là vì ảnh hưởng của trò chơi này hay là vì nó vốn đã im ắng như thế, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng sẽ vang vọng hết mọi ngóc ngách, đó chính là điểm Viên Nhất Kỳ rất không thích ở những tòa nhà to lớn như thế này.

Cô sóc khẽ lấy tay mở cánh cửa ra, không khóa. Đây là một căn phòng với kích thước vừa phải, không to cũng không nhỏ. Đồ đạc được bài trí rất gọn gàng, nhưng có lẽ thứ Viên Nhất Kỳ quan tâm nhất chính là chiếc giường đôi được đặt trong phòng.

"Dao Dao, chúng ta vào đúng phòng rồi!" – Viên Nhất Kỳ thích thú nhe răng cười tà ý rồi thuận tay nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

"Đúng phòng?" – Thẩm Mộng Dao ngơ ngác vẫn chưa tiêu hóa được lời nói của Viên Nhất Kỳ. – "Ý cậu là sao?"

Viên Nhất Kỳ mỉm cười chỉ vào chiếc giường, thì thầm vào tai Thẩm Mộng Dao khiến cho cô nàng đỏ mặt lên vì bất ngờ.

"Một căn phòng với một chiếc giường, và chỉ có hai chúng ta trong đây, cậu nghĩ ý tôi sẽ làm gì đây?"

"Cậu..."

Thẩm Mộng Dao chưa kịp nói ra thêm một từ nào nữa thì đã bị Viên Nhất Kỳ đẩy vào tường mạnh bạo hôn, sự va chạm khiến cho vai và hông Thẩm Mộng Dao truyền đến cảm giác đau đớn, cô khẽ rên một tiếng nhỏ.

Vẫn là nụ hôn mãnh liệt vừa mới xảy ra cách đây mấy phút trước, nhưng lần này mức độ đã tăng thêm một bậc khi Viên Nhất Kỳ bắt đầu cố tình tạo ra những tiếng động ái muội, và hai bàn tay của cô thì bắt đầu vuốt nhẹ trên cơ thể Thẩm Mộng Dao.

"Vi-..."

Thẩm Mộng Dao rất muốn nói gì đó nhưng không thể. Đầu lưỡi Viên Nhất Kỳ như một người cầm quyền trong khoang miệng cô, nó không cho lưỡi cô có cơ hội để phát ra một âm nói tròn trĩnh, càng không cho phép lưỡi cô chạy thoát khỏi nó.

"Cậu nghĩ rằng sau bao ngày không được chạm vào cậu thì tôi sẽ hài lòng chỉ với những nụ hôn này thôi sao?"

Thẩm Mộng Dao hết sức cắn mạnh vào môi Viên Nhất Kỳ đến nỗi bật máu, và như dự đoán, Viên Nhất Kỳ nhăn nhó kêu lên một tiếng rồi buông cô ra, tay vô thức sờ lên miệng vết thương. Môi Viên Nhất Kỳ lúc này được tô lên một màu đỏ tươi, không phải bằng son môi, mà chính là bằng máu của mình. Có vẻ như Thẩm Mộng Dao đã dùng lực hơi quá rồi.

"X-Xin lỗi..." – Cô mèo ý thức được hành động của mình liền vội đến bên Viên Nhất Kỳ xem xét vết thương.

"Cậu lại cắn tôi." – Cô báo nhăn nhó lấy lưỡi liếm môi, cảm giác đau rát truyền đến từng cơn rõ rệt, nhưng điều này đồng thời cũng làm cho Viên Nhất Kỳ bình tĩnh trở lại.

"Xin lỗi, đáng lẽ ra tôi phải biết kiềm chế hơn..." – Viên Nhất Kỳ ngồi phịch xuống giường xoa xoa mái tóc của mình. Đáng lẽ ra cô phải ý thức được tình cảnh hai người lúc này, chỉ là mấy ngày qua cô thực sự nhớ Thẩm Mộng Dao, thực sự rất muốn chạm vào người Thẩm Mộng Dao...

Đoàng!

Cái âm thanh chói tai này một lần nữa lại vang lên. Nhưng nó cũng sẽ không làm cho Viên Nhất Kỳ trở nên quá lo lắng nếu như không có người chạm vào cánh cửa phòng của họ lúc này.

Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao lập tức đứng hình, nín thở nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Cạch. Một tiếng giòn tan vang lên.

"Cẩn thận!!!!!" – Viên Nhất Kỳ lập tức đẩy Thẩm Mộng Dao nằm xuống sàn khi tinh mắt nhìn thấy khẩu súng trên tay của người đàn ông đó. Là một trong bốn 'sát thủ'.

Đoàng!

Rất nhanh một phát súng nhắm vào Thẩm Mộng Dao đã được bắn ra, nhưng vì Viên Nhất Kỳ vẫn nhanh hơn một bước nên viên đạn (thực ra là thuốc ngủ) đã trượt mục tiêu và ghim thẳng vào tường. Quả không hổ danh là 'sát thủ', ra tay nhanh như chớp.

" Dao Dao chạy ra ngoài mau lên!!!"

Viên Nhất Kỳ gào thét lớn nhất có thể để kéo Thẩm Mộng Dao  ra khỏi cơn choáng vì tiếng súng ở quá gần, mặt khác cô cũng nhanh chóng đá vào đầu gối của tên 'sát thủ' đó và khống chế hắn. Thế nhưng hắn đã trải qua rất nhiều khóa đào tạo đặc biệt của gia tộc Thẩm, chỉ một động tác nhỏ là có thể thoát khỏi thế tấn công của Viên Nhất Kỳ, tiếp tục lạnh lùng giơ súng lên.

"Chết tiệt!"

Ở lâu trong căn phòng nhỏ bé này với một tên sát thủ thật không phải là một ý kiến hay, Viên Nhất Kỳ nhanh chóng cúi người xuống để né phát súng tiếp theo của hắn, rồi lăn qua một tay ôm lấy Thẩm Mộng Dao, tay còn lại thì vơ lấy nắm cửa, dùng hết sức đập cửa vào mặt tên đó, rồi lập tức chạy ra ngoài, càng xa càng tốt.

"Dao Dao! Bình tĩnh lại..! Bình tĩnh lại!" – Vừa chạy Viên Nhất Kỳ vừa trấn an Thẩm Mộng Dao.

"Vi- Viên Nhất Kỳ..."

Thẩm Mộng Dao mở to mắt thở dốc, lời nói cũng chữ được chữ mất. Vừa nãy nếu như Viên Nhất Kỳ không hành động nhanh thì viên đạn đã ghim thẳng vào cô rồi.

"Bình tĩnh lại!"

Đoàng!

Một viên đạn lạnh lùng xẹt qua mặt Viên Nhất Kỳ, và rồi ngay lập tức bình hoa phía trước họ vỡ tan. Chết tiệt! Vừa nãy cô ra tay chưa đủ mạnh để hắn choáng lâu thêm một chút hay sao?

"Dao Dao!! Chạy đi! Để tôi cầm chân hắn!" – Khi ra đến đại sảnh của khu biệt thự thì có rất nhiều lối đi khác nhau, Viên Nhất Kỳ lập tức đẩy Thẩm Mộng Dao ra một hướng khác, nếu không cả hai sẽ càng nguy hiểm hơn.

"Mau chạy đi!!! Trốn thật kỹ vào!! Nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu!!!" – Mắt Viên Nhất Kỳ hằn rõ vô số những tia máu, dây thần kinh của cô lúc này đang căng ra hết cỡ, cô chỉ cần biết rằng Thẩm Mộng Dao phải được an toàn, nhất định phải được an toàn!

Đoàng!

Những viên đạn vô tình cứ thế một viên rồi lại một viên được bắn ra, Viên Nhất Kỳ lập tức cúi người xuống núp dưới chiếc ghế sofa bằng da báo. Mắt vẫn hướng về phía Thẩm Mộng Dao.

"Chạy nhanh lên!!!"

Thẩm Mộng Dao run rẩy cắn môi nhìn Viên Nhất Kỳ rồi cũng xoay người chạy thật nhanh.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Tiếng súng vang lên mỗi lúc một gần hơn. Thẩm Mộng Dao cảm nhận được rõ sự vỡ vụn của những đồ vật mà chúng xuyên qua, cô nhìn sang trái rồi sang phải, bên nào cũng có lối đi, nhưng đường để tiến qua thì quá trống trải, không có bất cứ một đồ vật to lớn gì đủ để cô núp cả. Viên Nhất Kỳ cắn răng, nín thở chờ đợi hành động tiếp theo.

Đoàng!

Cô lấy hai tay ôm đầu để ngăn không cho bản thân bị choáng, nhưng khi mở mắt ra thì cô cảm nhận được cái bóng của kệ sách trước mặt mỗi lúc một to ra.

Rầm!

Viên Nhất Kỳ hét lên một tiếng đau đớn. Thì ra những phát súng vừa nãy của tên 'sát thủ' đó chính là để bắn rớt kệ sách, buộc Viên Nhất Kỳ phải ló người ra, nhưng rất tiếc, lần này cô đã chậm một bước, kệ sách đó mặc dù không ngã thẳng xuống người, nhưng lại đè gãy mất cổ tay phải của cô.

"A... Chết tiệt..." – Viên Nhất Kỳ thở hồng hộc nhìn cổ tay mình, với sức lực một bàn tay còn lại thì cô không thể nào đủ sức để nâng giá sách lên và lấy tay ra. Cô ngước mặt nhìn tên 'sát thủ' đang chĩa nòng súng lạnh băng về phía mình, lên đạn, và...

Đoàng!











































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro