Chương 31 : Ngoài dự đoán của mọi người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Linh thú cấp sáu ?
Hà Hy Nguyên kinh ngạch há hốc miệng, hắn nhìn thấy gì ?
Hắn thế nhưng gặp linh thú cấp sáu !
Phải biết rằng mỗi lần linh thú tiến giai là một lần dạo quanh sinh tử, tám phần mang tính phiêu lưu, cho nên linh thú cấp càng cao càng ít, ít nhất cho đến giờ hắn còn chưa có nhìn đến linh thú cùng cấp với hắn, thậm chí linh thú cấp một cũng đều chưa gặp.
Ở bên ngoài Lâm sơn hắn có thể nói là xưng vương xưng bá.
Trong lúc Hà Hy Nguyên đang ngây ngốc, lực lượng cuồng bạo do Dập Hoàng phát ra đã muốn va chạm vào kết giới.
"Dập Hoàng, ta không sao, đừng vọng động." Thanh âm của Hạ Hinh Viêm đột nhiên vang lên trong đầu Dập Hoàng.
Lực lượng cuồng bạo đột nhiên dừng lại giữa không trung vài giây, rồi như thủy triều xuống, rất nhanh được Dập Hoàng thu hồi.
Đến tận khi trong sơn động không còn có luồng lực lượng kia, Hà Hy Nguyên lúc này mới chậm rãi đứng dậy, không phải vừa nãy hắn không nghĩ đứng lên, mà lực lượng của Dập Hoàng thực sự quá mạnh mẽ.
Uy áp của linh thú cấp cao làm hắn không thể nhúc nhích.
Hà Hy Nguyên đi đến bên cạnh ao, nhìn về phía trước, có kết giới nên hắn đương nhiên không thể tiến vào.
"Nơi đó rất nguy hiểm." Hà Hy Nguyên không biết vì sao Hạ Hinh Viêm lại tự nhiên nhảy vào, hắn chỉ biết là, hắn chỉ vì tìm kiếm thứ hắn cần đã chuẩn bị rất lâu.
Chỉ cần một chút sai lầm thì những thứ chuẩn bị đó đều thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thế nhưng nàng cứ như thế tự mình đi vào?
Dập Hoàng cũng không để ý đến Hà Hy Nguyên, cả người thẳng tắp  như một cây thương đứng bên cạnh ao, mắt nhìn không chớp vào mặt nước bình lăng.
Sắc mặt như thường, nhìn không ra một chút cảm xúc, nhưng chính đôi mắt âm trầm làm cho trái tim Hà Hy Nguyên không hiểu co rúm lại.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trongg sơn động không khí càng ngày càng thấp, tĩnh đến mức tận cùng, làm Hà Hy Nguyên thậm chí có thể nghe được tiếng máu của chính mình đang chảy xuôi, cùng với tiếng tim đập thùng thùng rung động mãnh liệt.
Vài lần, Hà Hy Nguyên đều muốn bỏ chạy, không phải hắn sợ chết, nhưng khí lạnh trên người Dập Hoàng, làm cho người ta không tự chủ được từ đáy lòng sinh ra một loại sợ hãi không hiểu được.
Thân thể hắn cứng ngắc, mỗi cơ bắp đều buộc chặt, dưới khi thế cường đại của Dập Hoàng run rầy, co rúm lại
Hắn biết, nếu Hạ Hinh Viêm có nửa điểm vấn đề, Dập Hoàng tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.
Dập  Hoàng đứng ở bên cạnh ao, ánh mắt thâm trầm, nếu không phải còn có thể cảm giác được hơi thở của Hạ Hinh Viêm, xác định được nàng không có chuyện gì, có lẽ hiện tại lúc này Hà Hy Nguyên đã bị đánh cho tan xác, nát hồn, vĩnh viễn cũng không thể siêu sinh
"Rầm..." Tiếng phá nước vang lên, Hạ Hinh Viêm từ trong ao vọt ra, toàn thân ướt sũng dừng lại trên bờ.
Dập Hoàng vội vàng đưa tay, giữ chặt Hạ Hinh Viêm,  nhanh chóng nhìn qua, sau khi xác định nàng không có việc gì, mới thở dài một hơi, chầm chậm buông xuống lo lắng
"Ta không sao." Hạ Hinh Viêm nhanh tay cầm lại bàn tay to của Dập Hoàng, sau đó buông ra, từng bước một chậm rãi hướng Hà Hy Nguyên đi đến.
Không biết vì sao nhìn Hạ Hinh Viêm tiêu sái từng bước một tới gần, Hà Hy Nguyên bỗng thấy sợ hãi, thật giống như Hạ Hinh Viêm mỗi bước đi đều như đang dẫm nát lòng hắn.
"Người là muốn thứ này đi." Hạ Hinh Viêm đưa tay, trong tay là một viên tinh thạch màu lam.
Vừa nhìn đến thứ trong tay Hạ Hinh Viêm, ánh mắt Hà Hy Nguyên đột nhiên sáng ngời, tất cả sợ hãi bị phao ra sau đầu, mọi suy nghĩ đều tập trung ở viên tinh thạch màu lam.
Liên tục gật đầu vui mừng: "Đúng vậy, chính là nó, chính là nó!"
Hạ Hinh Viêm nhấc tay, nhẹ nhàng ném đến cho Hà Hy Nguyên.
Hà Hy Nguyên biến sắc, nhanh chóng, vững vàng tiếp được.
Tiếp được xong, lập tức dùng hai tay nắm chặt, giống như là sợ viên tinh thạch không có sinh mệnh kia cũng có thể bỏ chạy khỏi tay mình.
Không che giấu được vui sướng bất ngờ, ôm viên tinh thạch chặt chẽ ở trước ngực, kích động nhìn về phía Hạ Hinh Viêm: "Chủ nhân, cảm ơn ngươi..."
Không đơi Hà Hy Nguyên nói hết, Hạ Hinh Viêm lại mở ra tay trái đưa tới trước mặt hắn, một giọt nước xoay tròn ngưng tự ở trong lòng bàn tay nàng.
Nhìn kỹ, kia đâu phải giọt nước, mà là một viên tinh thạch nhìn như giọt nước sáng bóng, trong suốt.
"Đây là..." Hà Hy Nguyên cũng không biết trong lòng bàn tay Hạ Hinh Viêm là cái gì nhưng hắn có thể cảm giác được từ viên tinh thạch đó rất lớn lực lượng sinh mệnh.
"Phối hợp cùng thứ trong tay người có thể khởi tử hồi sinh linh thú." Hạ Hinh Viêm thản nhiên nói, giọng điệu bình tĩnh giống như đang bàn luân thời tiết bình thường.
"Khởi, khởi tử hồi sinh?" Hà Hy Nguyên kinh ngạc trừng lớn hai mắt, không thể tin nổi nhìn chằm chằm thứ ở trong tay Hạ Hinh Viêm
Chẳng lẽ là địa tinh phách trong truyền thuyết ?
Cái loại trân bảo chỉ có thể gặp không có thể cầu ?
Một viên địa tinh phách có thể làm thiên hạ điên cuồng ?
Hà Hy Nguyên mừng như điên, đưa tay ra, ngay ở thời điểm sắp đụng đến, dừng lại, ngẩng đầu, chần chờ hỏi : "Chủ nhân muốn cho ta sao?"
Hai mắt đầy hi vọng, nhìn không chớp mắt vào đôi mắt Hạ Hinh Viêm, liền cả âm thanh nói chuyện đều thật nhẹ, sợ nói lớn một chút, Hạ Hinh Viêm sẽ đổi ý.
Hạ Hinh Viêm cái gì cũng không nói, chính là đưa tay lại gần Hà Hy Nguyên, làm cho hắn dễ dàng cầm lấy tinh phách.
Hà Hy Nguyên ngón tay run rẩy, thật cẩn thận chạm vào địa tinh phách trong lòng bàn tay Hạ Hinh Viêm, xác định Hạ Hinh Viêm sẽ không cầm lại, thế mới rất nhanh nắm chặt ở trong bàn tay.
"Chủ nhân..." Nếu vừa rồi bị Dập Hoàng buộc kí kết khế ước trong lời nói chứa đầy không cam lòng, thì một tiếng chủ nhân này, Hà Hy Nguyên là cam tâm tình nguyện.
Đó là tinh phách đấy, trước không nói tinh phách là cỡ nào trân quý làm cho bao nhiêu tôn quý linh sư, linh thú lâm vào điên cuồng, chỉ nói để lấy được tinh phách thôi cũng đã cỡ nào gian nan.
Hắn tuy rằng không biết Hạ Hinh Viêm làm như thế nào lấy được tinh phách ở trong ao, nhưng  chỉ bằng việc để lấy được viên tinh thạch màu Lam hắn cũng đã phải chuẩn bị thật lâu.
Gian khổ trong đó tất nhiên là không cần nói cũng biết.
Nếu có thể dễ dàng lấy được đến tinh phách, người trong thiên hạ cũng sẽ không thể lâm vào điên cuồng như thế.
Hắn còn nhớ rõ lúc trước ở một phòng đấu giá bán đấu giá một viên tinh phách, cuối cùng được một đại gia tộc dùng giá trên trời mua được.
Chỉ là, không đến nửa tháng, gia tộc này không còn tồn tại trên thế gian.
Nghe nói, rất nhiều các thế lực vây công, căn bản không thể biết được bao nhiêu thế lực tham gia, chỉ là sau khi biết được một hồi chém giết đoạt lấy kia, cho đến tận bao nhiêu năm sau vẫn làm người ta thổn thức không thôi.
Dù sao, ngày đó ngã xuống toàn là ba bốn mươi cấp đại linh sư và linh Vương.
Phải biết rằng, một tộc trưởng gia tộc trong thành mới là đại linh sư, trận chiến ấy không biết ngã xuống bao nhiêu nhân vật như vậy.
Cho nên, từ thời điểm Hạ Hinh Viêm giao cho hắn tinh phách, Hà Hy Nguyên liền từ trong lòng nhận định nàng.
Chẳng sợ, nàng đưa ra yêu cầu khác với hắn cũng  không sao cả, bởi vì người hắn để ý có thể sống lại.
"Hai thứ này có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi sao?" So với Hà Hy Nguyên kích động, Hạ Hinh Viêm phản ứng lại thực lạnh nhạt, thậm chí có thể dùng từ lạnh lùng để hình dung.
"Vâng." Hà Hy Nguyên dùng sức gật đầu, trong mắt hiện lên nhiều điểm ánh sáng.
"Tốt lắm." Hạ Hinh Viêm vừa lòng thu hồi tay, "Người đi đi."
"Vâng, chủ nhân, ta đi một chút sẽ trở lại." Hà Hy Nguyên vội vàng đáp lời, hắn là muốn đi cứu người.
Cứu người xong, hắn sẽ trở về, sau đó dùng thời gian còn sống báo đáp đại ân của Hạ Hinh Viêm.
"Không cần."
Hai chữ bình thản như tiếng sấm vang trời ở bên tai Hà Hy Nguyên nổ ra, làm cho hắn choáng đầu hoa mắt, không thể tin nhìm chằm chằm Hạ Hinh Viêm, ngốc lăng lăng đặt câu hỏi, "Chủ nhân, ngươi nói cái gì?"
"Ta nói ngươi không cần trở lại." Hạ Hinh Viêm bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hà Hy Nguyên, trong đôi mắt lạnh lẽo so với vạn dặm hàn băng còn hơn vài phần.
"Không cần trở về..." Hà Hy Nguyên thì thào lặp lại, tựa hồ là không thể lý giải ý của Hạ Hinh Viêm, "Nhưng ta là linh thú khế ước của chủ nhân, ta không trở lại..."
"Không sao, người là bị bắt cùng ta khế ước, nên có thể giải trừ." Hạ Hinh Viêm lạnh nhạt nói ra.
"Giải trừ?" Hà Hy Nguyên sắc mặt cổ quái, nở một chút nụ cười, linh thú chủ động ký kết khế ước làm sao có thể giải trừ, nếu là giải trừ, chỉ cỏ một phương pháp đó là linh thú phải chết.
"Hóa ra ý của chủ nhân là như vậy, ta đã biết."
Đôi mắt Hà Hy Nguyên trở nên ảm đạm, chi còn một mảnh tro tàn.
Hóa ra con người đều ích kỷ, vô tình như vậy, chỉ vì hắn mạo phạm cho nên muốn lấy mạng của hắn.
"Chủ nhân muốn ta chết không có vấn đề, nhưng là thỉnh chủ nhân cho ta hai canh giờ, ta đem thứ này đến cho người cần liền có thể..."
Hà Hy Nguyên nói xong, nhìn chằm chằm hai mắt lạnh lùng của Hạ Hinh Viêm, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cười khổ một tiếng, hắn hoàn toàn tỉnh ngộ.
"Chủ nhân là muốn ta ngay bây giờ chết sao?
Thật là một người độc ác!
Cho hắn niềm vui mừng lớn nhất, sau đó ở cái lúc hắn mừng như điên thì đập nát hết thảy.
Đây là trả giá cho việc hắn từng muốn tổn thương nàng sao?
Nhìn Hà Hy Nguyên rất nhanh cảm xúc thay đổi, Hạ Hinh Viêm biểu tình vẫn không có gì thay đổi, môi đỏ mọng khẽ mở, thanh âm vẫn đạm mạc như ban đầu: "Giải trừ khế ước."
Bốn chữ vô cùng đơn giản, nhưng là bốn chữ con người tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra.
Bởi vì bốn chữ này đại biểu cho con  người tự động giải trừ khế ước với linh thú.
Ngay cả sẽ không giống linh thú lập tức chết đi, nhưng cũng phải trả một cái giá thật lớn, vì vậy, từ khi khế ước bắt đầu, liền không có ai lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Chỉ bốn chữ bình thường như ma rủa, lại được Hạ Hinh Viêm dùng âm thanh lạnh lùng, không chút tình cảm nói ra.
Một tiếng nổ vang, đó là thanh âm liên hệ ràng buộc của khế ước sinh mệnh giữa hai người ở bên trong đầu óc sụp đổ, nổ vang!
Oành oành vài tiếng trầm đục, quanh thân Hạ Hinh Viêm nhiều chỗ kinh mạch vỡ tung, một mảnh máu tươi nhất thời bao quanh nàng, dưới hào quang màu bạc, hiện lên một vẻ đẹp quyết liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#digioi#xk