Chương 48: Lòng tham nữ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




     "Điều kiện gì?" Hắc y nam tử cũng không ngốc như vậy, lúc này nói lên điều kiện dễ là chuyện không có lợi với hắn.

     "Người đây là đang cò kè mặc cả với ta?" Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười, khóe mắt hơi liếc qua lỗ thủng không gian, nơi đó đang dần có dấu hiệu hư vô, chuẩn bị duy trì không được.

     Hắc y nam tử cau mày, hắn không muốn chết nhưng nếu đáp ứng điều kiện làm hắn sống không bằng chết thì khác gì hắn tự đi tìm chết?

     Hạ Hinh Viêm nhìn ra mâu thuẫn trong long hắc y nam tử, mỉm cười nói: "Yên tâm, điều kiện của ta là giúp ta bảo vệ người của ta.

     "Ngươi..." Hắc y nam tử khó hiểu, Hạ Hinh Viêm tại sao có thể đưa ra một cái điều kiện như vậy.

     Dập Hoàng cũng sửng sốt, có ý niệm gì đó nhanh chóng chợt lóe trong đầu rồi rất nhanh biến mất mà hắn không kịp bắt lấy, thì nghe Hạ Hinh Viêm hét lớn: "Đồng ý hay không?"

     "Được," Nếu không có nguy hiểm thì hắc y nam tử chẳng có gì mà không đồng ý.
Ngay khi hắc y nam tử gật đầu, bỗng hắn thấy hoa mắt, vị trí của hắn với Hạ Hinh Viêm được tráo đổi cho nhau. Hắn ở bên ngoài ảo cảnh, nàng ở bên trong, lỗ thủng không gian yếu ớt đã bắt đầu muốn khép kín.

     "Hạ Hinh Viêm, người làm cái gì thế?" Dập Hoàng cả kinh xông lên phía trước, giơ tay muốn mở lại không gian.

     Hạ Hinh Viêm mỉm cười, nhíu mày: "Dập Hoàng, người cảm thấy ta đã đến nơi này rồi còn sẽ bỏ qua cho Thiên Địa dị bảo sao?"

    "Đồ điên, người không được phép..." Dập Hoàng tức giận đến mức bắt đầu mạnh mẽ ngưng tụ lực lượng, hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng đi chịu chết.

     Hạ Hinh Viêm khẽ cong khóe môi, nở nụ cười xinh đẹp:  "Dập Hoàng, người chắc đã biết, ai cũng không thể thay đổi quyết định của ta."

     Lực lượng đang ngưng tụ đột nhiên biến mất, Dập Hoàng trố mắt nhìn chằm chằm khe hở không gian đang khép kín, nàng nói đúng, nàng là một người chưa bao giờ sẽ vì một người khác mà dao động, đã quyết định cái gì thì sẽ làm cái đó.

     Dập Hoàng trơ mắt nhìn khe hở không gian dần biến mất, nói nhỏ với hình bóng đang ngày càng mơ hồ của Hạ Hinh Viêm: "Người phải còn sống đi ra cho ta, biết không!"

     Bên trong gió đêm gào thét, âm thanh gần như một tiếng gầm nhẹ lan tỏa, đổi lấy là tươi cười đầy tự tin của Hạ Hinh Viêm, cả người như mặt trời tỏa sáng.

     "Dập Hoàng, nàng muốn làm gì vậy?" Hà Hy Nguyên choáng váng, mãi cho đến khi không thể nhìn thấy Hạ Hinh Viêm nữa mới hốt hoảng hỏi.

     Bọn họ thật vất vả từ nơi đó đi ra tại sao nàng còn muốn đi vào?

     Chỉ vì Thiên Địa dị bảo hiếm có kia sao?

     "Quả là tiện nhân, vì chút lợi ích ngay cả mạng đều không cần." Hồng Y lần này thức thời hơn chỉ dám thấp giọng lầu bầu một câu  để phát tiết bất mãn.

     Dập Hoàng lảo đảo lui về phía sau hai bước mới miễn cưỡng đứng vững thân hình, nhìn chằm chằm cảnh sắc bình thường trước mắt, hắn biết ở trong không gian này có một chuyện hắn không mong muốn nhìn thấy nhất đang diễn ra.

     "Dập Hoàng, xé mở không gian mang nàng đi ra." Tiểu hồ ly gấp đến mức dựng lông, thét lên thê lương, chỉ kém mức khóc ra.

     Hắc y nam tử nhìn mấy đầu linh thú này, chậm rãi mở miệng: "Hắn chắc là không thể mở không gian ra nữa."

     Hắn hiện tại có chút hiểu được điều kiện của Hạ Hinh Viêm có ý gì.

     Nhưng hắn vẫn thấy có điểm kỳ quái.

     Vừa rồi hắn vẫn chưa nhìn ra Dập Hoàng không thể mở ra không gian lần thứ hai, nhưng nàng chỉ là một linh sư cấp mười nhỏ nhoi làm sao có thể biết được?

     "Dập Hoàng, hắn nói là sự thật?" Đoạn Hằng Nghê ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn chằm chằm vào Dập Hoàng, cuối cùng được đến đáp án hắn không mong muốn nhất – Dập Hoàng gật đầu.

     Nhìn thấy bọn Dập Hoàng như thế, không ai chú ý tới Hồng Y đang tươi cười vui sướng khi người gặp họa, cái nữ nhân kia rốt cuộc đã chết, tự mình đi chịu chết, xứng đáng.

     Âm Dương xà không nghe thấy những người khác đang nói gì, chỉ khẩn trương nhìn chằm chằm chỗ khe hở không gian vừa rồi, miệng vết thương trên người không ngừng chảy máu làm cho nó không thể đứng thẳng trong thời gian dài.

     Chậm rãi cuộn tròn lại, tựa đầu vào trên chính thân thể mình, ánh mắt một khắc cũng không dời, gắt gao nhìn chằm chằm hi vọng lại nhìn đến bóng dáng ôn nhu kia.

     Thời gian chậm rãi trôi qua, mỗi một giây một tích tắc đối với  bọn Dập Hoàng mà nói đều là một loại tra tấn đầy thống khổ. Dập Hoàng lẳng lặng đứng, một lát sau hướng bên cạnh đi vài bước, tựa vào trên cây.

     Hà Hy Nguyên không ngừng đi tới đi lui, luôn nhíu mày.

     Tiểu hồ ly thì không ngừng phe phẩy đuôi từ trái qua phải như một động tác vô thức.
Một khắc, nửa canh giờ, một canh giờ...

     Sắc mặt Dập Hoàng theo thời gian trôi càng ngày càng tái nhợt, cuối cùng chậm rãi nhắm hai mắt lại, chỉ có thể dựa vào ngân trâm trên người Hạ Hinh Viêm để xác định nàng còn sống.

     Phía chân trời, một tia sáng cắt qua màn đêm, ánh sáng nhè nhẹ đảo qua, lại làm cho Hà Hy Nguyên dừng bước chân, ngẩng đầu, lần đầu tiên cảm thấy ánh mặt trời thật chói mắt, làm cho hắn chán ghét!

     Dưới chân đột nhiên run lên, Dập Hoàng vội vàng mở mắt ra, đứng thẳng dậy, mặt đất bằng phẳng trước mắt đột nhiên hóa thành một khe sâu, rõ ràng xuất hiện trước mặt mọi người, giống như nó vốn dĩ luôn nằm ở đó.

     "Khe sâu." Đoạn Hằng Nghê kinh hỉ (kinh ngạc + vui sướng) kêu lên, đây không phải chính là khe sâu có Thiên Địa dị bảo đấy thôi, chẳng lẽ Hạ Hinh Viêm không có chuyện gì?

     Tiểu hồ ly vội nhanh bước chân, tiến đến gần khe sâu.

     Không đợi hắn đi được nửa đường, một luồng uy áp cường thế từ khe sâu vọt ra, lực lượng cuồng bạo làm cho tiểu hồ ly lăn xa vài vòng.

     Lực lượng vừa tuôn ra, làm cho những hòn đá cứng rắn ở trên mặt đất bị chấn vỡ, tiểu hồ ly lúc này mới xoay sở để đứng vững được thân mình thì lại bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh ngạc không thể phát  ra một âm thanh nào.

     "Hinh, Hinh Viêm..." Hà Hy Nguyên đón nhận lực lượng cuồng bạo làm hắn hít thở không thông, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nếu không phải hắn có thể nhận ra hơi thở quen thuộc kia thì thật sự không thể nhận thức người một thân chật vật này chính là người đang làm hắn vô cùng lo lắng.

     Quần áo mặc trên người rách tung tóe, nhìn không ra màu sắc, tất cả đều dính đầy máu.

     Tóc dài rối tung, trên người, trên mặt dính đầy máu đọng lại, theo động tác của nàng máu loãng vẫn tiếp tục rơi xuống từ miệng vết thương.

    "Ngươi..." Dập Hoàng tiến lên hai bước rồi không biết nói gì, muốn chạm vào nàng lại không biết làm sao có thể chạm vào nàng, chỉ có thể ngốc lăng đứng nơi đó, không dám dựa vào phía trước.

     Hắc y nam tử cũng kinh hãi nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, không phải vì cả người nàng là vết thương, mà vì lực lượng cuồng bạo trên người nàng, nếu không phải hắn vận dụng tất cả linh lực mới chống lại được thì đã bị lực lượng đó áp đảo.

     "Cửu Luyện Hồng Anh có thể làm cho người ta thăng lên nhiều cấp như vậy sao?" Thấp giọng thì thào vừa vặn bị Hồng Y nghe thấy, lập tức làm cho nàng ta ghen tị trừng mắt với Hạ Hinh Viêm.

     "Khó trách dám mặc kệ sống chết đi tìm Cửu Luyện Hồng Anh, hóa ra là vì đề cao linh lực. Lòng tham đủ lớn!"

     Nàng không phải không nhìn đến khi Hạ Hinh Viêm xuất hiện, uy áp kia so với uy áp của vòng bảo vệ Cửu Luyện Hồng Anh ở trong huyễn cảnh còn mạnh hơn.

     Đồ tốt như vậy đáng ra nên thuộc về tiểu thư của nàng,, hiện tại thế nhưng tiện nghi cho Hạ Hinh Viêm, thật sự đáng giận.

     "Người đừng động, ta đi qua." Dập Hoàng rốt cuộc hồi phục tinh thần, vội vàng đi qua.

     Nhưng Hạ Hinh Viêm sẽ nghe lời hắn sao?

     Đáp án dĩ nhiên là không.

     Trong ánh mắt hoảng sợ của Dập Hoàng, Hạ Hinh Viêm đã đi nhanh tới, hắn há mồm định quát lớn, lại thấy Hạ Hinh Viêm cười, duỗi tay ra, một viên gì đó rất ấm áp bị nàng nhét vào miệng hắn, lập tức hóa thành một chất lỏng mang theo hương vị ngọt ngào.

     "Người nhanh đi luyện hóa đi." Hạ Hinh Viêm cười nhìn Dập Hoàng, nụ cười ngọt ngào như thế, giống như không hề cảm thấy đau đớn trên người.

     Dập Hoàng vừa muốn nói chuyện, lại bị Hạ Hinh Viêm vươn ngón trẻ đè môi: "Hư, cái gì cũng đừng nói, ta không sao, ta cam đoan."

     Nghe được cam đoan của Hạ Hinh Viêm, Dập Hoàng cũng không cố nói gì nữa, hào quang chợt lóe, về tới bên trong ngân trâm, nếu không luyện hóa, thân thể hắn có khả năng bị lực lượng cường đại làm cho nổ tung.

     Lẳng lặng đợi cho Dập Hoàng tiến vào trạng thái tu luyện, sẽ không nhìn thấy tình huống bên ngoài, Hạ Hinh Viêm mới nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, cúi đầu thét lớn một tiếng, thân thể rung mạnh, uy áp của lực lượng cường hãn vừa rồi giống như khí cầu bị chọc thủng, oành một chút rồi nổ tung.

     Cả người mềm oặt ngã xuống, vừa vặn rơi vào trong lòng Hà Hy Nguyên vừa đưa tay ra.

     Hắc y nam tử kinh ngạc nhìn hết thảy, không tự chủ được tới gần, những gì vừa xảy ra trước mắt hết thảy quá mức quỷ dị. Đột nhiên, cảm giác được ống tay áo căng lên, cúi đầu nhìn qua, nhìn đến một bàn tay đầy máu gắt gao nắm tay áo của hắn.

     "Người muốn làm gì?" Hắc y nam tử khó hiểu hỏi.

     "Đừng quên điều kiện người đồng ý với ta."

     Hắc y nam tử nhìn Hạ Hinh Viêm đang nằm trong lòng Hà Hy Nguyên, rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà, cố tình còn cố chống đỡ một hơi chờ hắn hứa hẹn.

     Chưa bao giờ mềm lòng, hắn, thế nhưng lại mặt mày nhu hòa, gật đầu: "Ta sẽ không quên."

     Vừa nói xong, nhìn thấy khóe môi Hạ Hinh Viêm gợi lên nụ cười thư thái, một nụ cười còn chưa hoàn toàn nở rộ, tay đã vô lực buông xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#digioi#xk