Chương 1: Khách không mời mà tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Khách không mời mà tới

Khi Lâm Hữu đang một mình lái xe vào tiểu khu, đúng giữa đêm, các tòa nhà cao tầng nửa ẩn nửa hiện dưới màn đêm, chỉ có thể dựa vào ánh trăng sáng trên bầu trời để phác họa đường nét đại khái, bên trong tiểu khu một mảnh yên tĩnh.

Đem xe đỗ vào bãi gửi xe của toà nhà, Lâm Hữu xoay người tiến vào thang máy, bấm tầng của mình.

"Cuối cùng cũng xong." Dựa ở trong thang máy, Lâm Hữu duỗi tay cởi bỏ nút ở cổ áo, thở ra một hơi thật sâu, thần kinh căng chặt nhiều ngày nay rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Theo âm báo vang lên, thang máy vững vàng mà dừng ở tầng 10, Lâm Hữu lấy lại tinh thần, di chuyển nhanh ra ngoài.

Hành lang tối tăm một mảnh, Lâm Hữu ho nhẹ vài tiếng, lại trước sau không thấy cảm ứng đèn sáng lên.

Tiểu khu cũ luôn là như vậy, đèn cảm ứng sợ là lại hư rồi đi.

Trong lòng có một chút bất đắc dĩ, Lâm Hữu duỗi tay từ túi quần móc di động ra chiếu sáng.

Xuyên qua hành lang, sải bước đến trước cửa nhà, Lâm Hữu lấy ra chìa khóa, hơi hơi khom lưng sờ soạng ổ khóa.

Cũng chính là ánh mắt lơ đãng lướt qua, nhìn đến chốt cửa một tức khắc làm động tác mở cửa của hắn dừng ngay tại chỗ, thân là một cảnh sát tính cảnh giác làm hắn ngửi được một tia không bình thường, không khỏi ở trong lòng gõ vang lên chuông cảnh báo.

Sự tình giống như có chút không thích hợp.

Đem chìa khóa trở nắm tay nắm cửa về lại chỗ cũ, Lâm Hữu khom lưng giơ di động lên, mượn màn hình lộ ra một chút ánh sáng chiếu tới chỗ chốt cửa, tiến thêm một bước cẩn thận quan sát.

Khi bốn án mạng lớn phát sinh cùng một lúc, sếp và cấp trên cùng với truyền thông gây nhiều áp lực trong việc phá án, làm hắn vội đến xoay vòng. Trong hai tuần trong điều tra, Lâm Hữu vẫn luôn chạy qua lại giữa hai nơi cục cảnh sát và hiện trường án mạng, căn bản không rảnh lo về nhà nghỉ ngơi, thẳng đến hôm nay vụ án cuối cùng cũng được phá, lúc này mới kéo lê thân thể đã lao lực quá độ cùng với tinh thần kiệt quệ đi về nhà.

Ước chừng hai tuần không có người đụng đến khoá cửa, nên một lớp bụi mỏng trên thanh kim loại, này thực bình thường. Nhưng, điều bất thường là trên lớp bụi này có một dấu tay cho thấy đã có người đụng đến chốt cửa, làm cho một ít bụi rớt xuống, để lại dấu vết rõ ràng.

Chính là, có ai lại đột nhập vào nhà mình?

Lâm Hữu trong lòng đã nảy lên cảnh giác, đem lỗ tai chậm rãi dán lên cửa, nghiêng tai lắng nghe xem bên trong có tiếng động gì không?

Lẳng lặng mà nghe nửa ngày mà không có âm thanh gì truyền đến.

Có hay không bản thân đa nghi?

Vừa nghĩ trong lòng vừa dùng chìa khóa cắm vào ổ, nhẹ nhàng vặn mở.

Lần vặn cửa này, làm tinh thần vốn đã có chút lơi lỏng lại căng chặt lên.

Cửa chỉ bị đóng lại chứ không khoá trái.

Mang theo thần sắc ngưng trọng, hắn nhớ rõ ràng hai tuần trước khi mình rời đi đã cố ý khoá trái cửa nhà, hiện tại là...

Lâm Hữu nhẹ nhàng kéo cửa ra, lắc mình vào trong, đồng thời, tay phải sờ đến bao súng ở bên hông, làm tốt mười phần chuẩn bị.

Đèn trong phòng không được bật khiến cả căn phòng tối tăm, cũng không nghe được tiếng động gì trong phòng. Nhìn xung quanh một vòng, thoạt nhìn cũng mọi thứ đều bình thường, giống như là khi đi ra khỏi nhà quên khóa trái.

Lâm Hữu cũng không có bởi vậy mà lơi lỏng cảnh giác, cũng không mở đèn trong phòng, duy trì trạng thái, phóng nhẹ bước chân, hắn trước sau xem xét phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh, rồi chậm rãi đi tới phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ đang khép hờ, Lâm Hữu nhìn vào khe cửa trước, không phát hiện điều gì khác thường bên trong mới đẩy cửa đi vào, khi hắn vừa bước vào cửa, một tiếng cười trầm thấp kẽ rót vào tai, trước khi đại não truyền đến suy nghĩ thì cơ thể đã phản ứng trước, xoay người xông qua chỗ phát ra âm thanh đạp một cước.

Lâm Hữu phản ứng nhanh nhưng đối phương lại càng phản ứng nhanh hơn, giống như là đã sớm dự đoán được, đối phương đối hành động bất chợt của Lâm Hữu cũng không có phản ứng gì, chỉ là hơi nghiêng người một cái, liền tránh được.

Chân đá vào không khí, Lâm Hữu đang chuẩn bị thu chân lại thì không ngờ bị bên kia giành trước một bước nắm chặt mắt cá chân.

Ngay sau đó, không đợi Lâm Hữu phản kháng, đối phương đã trực tiếp dùng sức ở trong tay nắm chặt mắt cá chân của hắn.

Vốn dĩ đứng bằng một chân đã khiến Lâm Hữu khó mà giữ được thăng bằng, lúc này lại bị đối phương liên tiếp làm khó làm dễ, phải nhảy lò cò tại chỗ sau đó vẫn là mất thăng bằng ngã xuống.

Nhưng lại không có đau đớn giống như trong tưởng tượng, hai người vật lộn trong phòng một hồi cũng biết đã đi đến mép giờ từ bao giờ, giờ phút này vừa ngã xuống liền nằm lên chiếc giường lớn mềm mại.

Lâm Hữu duỗi tay sờ đến bao súng bên hông định rút súng ra, lại bị đối phương dẫn trước một bước, tay cầm súng bị một bàn tay to khác nắm chặt, cưỡng ép Lâm Hữu phải đút súng trở về chỗ cũ, cùng lúc đó, đối phương cũng đè cả người của Lâm Hữu xuống dưới.

"Khốn nạn!" Lâm Hữu thấp giọng mắng một câu, ở trên giường không có chỗ nào để trốn cứ như vậy bị đối phương đè xuống dưới thân.

"Đừng nhúc nhích." Đối phương dùng sức trên tay, gắt gao chế ngự Lâm Hữu, hô hấp nhẹ nhàng thổi quét ở trên má hắn, âm thanh dán bên tai hắn trầm thấp vang lên, mang theo hơi thở quen thuộc, "Còn nhớ rõ tôi không, Lâm Hữu? A không, hiện tại phải gọi là đồng chí Lâm mới đúng nhỉ?"

Âm cuối hơi ngả ngớn mà nâng lên, dẫn tới Lâm Hữu trong lòng cũng run lên theo, kí ức ngày xưa cũng ùa về.

Lâm Hữu từ nghiến răng nói ra một cái tên quen thuộc: "Triển Nghị!"

Trong thanh âm phát ra từ cái nghiến răng kia lại phảng phất một chút lấy lòng, khiến cho Triển Nghị cười nhẹ: "Thật khó cho cảnh sát Lâm còn nhớ rõ tôi."

"Anh mau thả tôi ra." Lâm Hữu phẫn nộ lên tiếng.

"Vậy cậu cần phải nghe lời." Đối phương ở bên tai hắn nhẹ giọng nói, tay vừa hơi buông lỏng ra, ngay lập tức đã bị Lâm Hữu xoay người một phát đá chân lên.

Vội vàng tránh thoát một phát đá này, ổn định thân mình, Triển Nghị không rõ hàm ý trêu chọc một câu: "Vẫn bạo lực như vậy, mấy năm nay nhận không ít rầy la của cấp trên đi?"

Cũng không có để ý tới lời trêu chọc của đối phương, Lâm Hữu yên lặng từ trên giường ngồi dậy, hoạt động một chút sau khi bị đè ép, mắt sáng như đuốc nhìn chăm chú đối phương, bầu không khí trong phòng chỉ có hai người bỗng có chút trầm mặc.

Cuối cùng, vẫn là Triển Nghị lên tiếng trước: "Tôi, cảnh sát Lâm, cậu không tính cứ như vậy hai ta bốn mắt trừng nhau trong bóng tối đi?" Dứt lời, chỉ cái đèn trên đầu.

"Cậu như thế nào lại tìm đến nơi này? Rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì? Lúc trước...... Vì sao lại biến mất không lời từ biệt?" Liên tiếp những câu hỏi được Lâm Hữu trong miệng bắn ra như pháo. Triển Nghị đi dạo vài bước, giơ tay ấn công tắt đèn.

Đèn dây tóc trong nháy mắt chiếu sáng cả căn phòng, không có bóng tối che đậy, cả khuôn mặt Triển Nghị hiện ra ngay trước mắt Lâm Hữu, nhìn khuôn mặt quen thuộc của đối phương, Lâm Hữu cảm thấy trong lòng lẫn lộn nhiều cảm xúc phức tạp.

"Nhiều vấn đề như vậy, tôi nên trả lời cái nào trước đây." Miệng lầm bầm ra vẻ khó khăn, Triển Nghị đảo mắt quanh phòng một vòng rồi dừng lại ở trên mặt Lâm Hữu, nhẹ giọng nói: "Tôi như thế nào tìm được nơi này cùng với lúc trước vì cái gì biến mất, đây đều là vấn đề cá nhân của tôi, cậu không cần quan tâm, kỳ thật tôi tới mục đích cũng chỉ có một mà thôi."

"Cái gì?"

Khóe miệng của Triển Nghị cười mỉm, tiến lên vài bước đến trước mặt Lâm Hữu, hơi cúi đầu nghiêng vào bên tai hắn, tư thế cợt nhả, giọng lạnh lùng gằn từng chữ: "Tôi cầu mong cảnh sát Lâm ngừng quan tâm, không cần điều tra về chuyện của tôi."

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng giọng nói lạnh lùng cùng ngữ điệu xa cách, vẫn khiến hắn như bị gai đâm vào tim, vô cùng khó chịu.

"Tôi điều tra anh? Vậy anh tính là cái thá gì chứ?" Lâm Hữu cố gắng làm ra vẻ khinh miệt.

"Tôi là cái thá gì?" Triển Nghị cười khẽ, trong miệng nhẹ nhàng lặp lại lời Lâm Hữu nói, rồi lùi vài bước kéo ra chút khoảng cách giữa hai người.

"Ta không là cái thá gì, cho nên còn cầu cảnh sát Lâm cậu đây có thể giơ cao đánh khẽ, đừng có điều tra khiến mọi thứ rối tung lên." Lời vừa thốt ra, Triển Nghị liền khôi phục thái độ và cử chỉ như lúc trước, phảng phất giống như vừa rồi lời cảnh cáo kia không phải từ miệng hắn mà ra, liếc mắt đến bên cạnh tủ đầu giường, lộ ra biểu cảm giật mình, duỗi tay cầm lấy đồ vật ở trên đầu tủ, "Ha! Không ngờ cảnh sát Lâm còn nhớ về tình xưa nghĩa cũ."

Ở trong tay Triển Nghị là một khung ảnh hình chữ nhật dài nằm ngang, ảnh trong khung hiện một chút dấu vết của thời gian, vài nơi đã bị phai màu. Bên trong ảnh là bốn người trẻ tuổi khoác trên mình bộ đồng phục của học viện cảnh sát, đầu kề nhau cười ngây ngô, trong đó người nở nụ cười tươi nhất chính là Lâm Hữu, mà người ở bên cạnh so với anh cao hơn nửa cái đầu, thân mật ôm vai anh khóe miệng cong nhẹ tạo thành một nụ cười mỉm, người này đúng là Triển Nghị.

"Cậu quan tâm làm cái gì?." Lâm Hữu tiến lên muốn lấy lại khung ảnh, lại bị đối phương nhấc tay né tránh, "Nào, tới lấy khung cảnh."

"Cậu bây giờ thật dễ nổi nóng." Triển Nghị như cũ ở bên cạnh cười khẽ, ánh mắt lại trước sau như một dừng ở trên mặt Lâm Hữu, cũng không biết là nhìn ra được gì, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đem khung ảnh vứt qua, "Nè, trả lại cậu."

Lâm Hữu vội vàng đem tay tiếp lấy khung ảnh đối phương ném lại, vừa lật qua liền thấy bên trong khung ảnh rỗng tuếch, "Triển Nghị cậu con mẹ nó!" Trong lòng chán nản, thiếu chút nữa đã bị bên kia chọc giận đến tăng xông, nhưng khi nhìn lại, không biết người kia đã đi khỏi phòng ngủ từ lúc nào, không thấy bóng dáng.

Lâm Hữu vội vàng đuổi theo, phòng khác không bật đèn tối tăm tăm, chỉ có thể miễn cưỡng thấy một bóng hình đang chạy tới huyền quan.

"Triển Nghị cậu con mẹ nó lăn về đây ngay!" Phản ứng lại Lâm Hữu vội vàng chạy đến cửa chuẩn bị chặn người lại.

Triển Nghị vẫn tiếp tục đi, đầu cũng không quay lại, chỉ để lại cho người ở phía sau một bóng lưng, trong tay kẹp bức ảnh bốn người chụp chung hướng Lâm Hữu vẫy vẫy, "Hơn nửa đêm rồi, không phiền cảnh sát Lâm đưa tiễn, trở về đi."

Nói xong, hắn trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, trở tay đem cửa phòng đóng lại, đem Lâm Hữu đang chạy tới nhốt ở bên trong.

"Đm!" Lâm Hữu nhỏ giọng mắng một câu, chạy nhanh tới đây khiến hắn theo quán tính suýt tông vào cửa, ổn định lại cơ thể, vội vàng vặn chốt, hàng hiên vẫn tối om như cũ, không còn thấy hình bóng của Triển Nghị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy