Chương 13+14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai cậu bạn ngồi bàn trên không ai hẹn ai mà cùng nhích ghế lên phía trước, tiếng chân ghế ma sát với sàn kêu cọt kẹt, mãi đến lúc ngực dính sát vào cạnh bàn suýt không thở nổi mới dừng tay, cố gắng hết sức kéo dài khoảng cách với hai đại ca ngồi dưới.

Hạ Triều: "Làm gì dữ vậy, mới sờ chút thôi mà."

"Cút mẹ nhà cậu đi, "Tạ Du nói, "Không có việc đừng đụng đến tôi."

Hạ Triều không nói gì, lập tức vươn tay ra trước mặt Tạ Du.

Tạ Du liếc nhìn hắn, nhớ vừa rồi hắn đã nói rất hứng thú với mình: "Muốn so chiêu?"

"Sờ đi, cho cậu sờ lại."

Tạ Du: "..."

Bạn học cuối cùng đã tự giới thiệu xong và đi xuống, Từ Hà hắng giọng, ngầm cảnh cáo hai cậu học sinh nào đó phải tuân thủ kỷ luật của nhà trường: "Hôm nay là ngày đầu năm học, em nào học nội trú cần nhớ rõ phải luôn tuân thủ quy định trường đã đặt ra, tôi mong rằng sau giờ học sẽ không phải tốn thời gian đi xử lý những rắc rối các em gây nên, tự biết tính toán trong đầu đi."

Thời khóa biểu cùng giấy thông báo đồng thời được phát xuống, Từ Hà nhân tiện nói: "Lưu Tồn Hạo, mấy ngày nay trước hết em cứ đảm nhiệm chức lớp trưởng đi, em đã có kinh nghiệm rồi đúng không."

Lưu Tồn Hạo lòng như tro tàn: "...A, vâng."

"Này, thế cái vụ sơn móng tay của cậu rốt cuộc là sao?" Yên tĩnh chưa được hai phút, Hạ Triều lại hỏi tiếp.

Tạ Du cảm thấy người này quá phiền.

Sự tích về sơn móng tay màu đen có thể coi là một nét bút đậm tô điểm cho lý lịch của Tạ Du mà chính cậu cũng không hề ngờ đến.

Tầm nửa năm trước, phố Hắc Thủy tổ chức một giải thi đấu khiêu vũ.

Tổ dân phố giăng biểu ngữ khắp nơi, hô hào mọi người nô nức tấp nập báo danh, tuyên truyền phải gọi là lớn chưa từng có. Nhưng rõ ràng nhìn quảng cáo là có thể nhận ra cuộc thi này căn bản không nhắm tới độ tuổi thanh thiếu niên, vì bên trên còn viết: Trở lại thanh xuân, tìm về tự tin thời trẻ!

Lúc ấy Đại Mỹ vừa lấy được hộ chiếu đi Mỹ, chỉ thời gian ngắn nữa là phải lên đường nên trước khi đi cứ nằng nặc đòi bọn họ phải báo danh tham dự.

Chu Đại Lôi còn lâu mới chịu, thẳng thừng cự tuyệt: "Tao không đi, xấu hổ lắm, mày nghĩ thế nào mà định... tranh tài nhảy nhót với một đám bác gái ở tổ dân phố? Mày điên đấy à?"

Tạ Du cũng nói: "Đại Mỹ, việc này tuyệt đối không thương lượng."

Đừng nói đến mấy thím trong khu phố, ngay cả Hứa Diễm Mai cùng má Lôi cũng háo hức chuẩn bị cho cuộc thi nhảy lần này.

Tạ Du còn bị dì Mai kéo đến quảng trường xem các dì ấy múa quạt lả lướt, quạt giấy dán màu xanh lục sặc sỡ lóa mắt.

Má Lôi ngày trẻ nghe nói là cô gái đẹp nhất khắp mười dặm tám thôn, nhưng hiện tại đã ăn thành hơn hai trăm cân từ bao giờ. Đến lúc chờ các dì múa xong, Tạ Du đứng trên sân lộng gió, lòng ngổn ngang cảm xúc mà thốt ra ba chữ: "... Đẹp lắm ạ."

Lần này Đại Mỹ hết sức quyết liệt, hai đứa tưởng cùng lắm chỉ qua ba phút là thằng bé hết hứng thú, ai ngờ Đại Mỹ quấn đến tận ba ngày.

Trước nay chưa từng có.

Chu Đại Lôi tận tình khuyên nhủ: "Cho tao một lý do, Đại Mỹ, mày cho tao một lý do để vượt qua nỗi xấu hổ này."

Đại Mỹ thở dài một hơi: "Anh, nay mai là em đi rồi, anh không thể tàn nhẫn đến mức ngay cả nguyện vọng nho nhỏ cũng không chịu đồng ý với em!"

Chu Đại Lôi: "Không bằng mày bắt tao lên trời hái sao cho rồi, cái thằng ương bướng này nữa."

Đại Mỹ: "..."

Đại Mỹ lại nhìn Tạ Du, Tạ Du chẳng thèm nhiều lời, dứt khoát rời đi: "Tao về nhà ăn cơm."

Cuối cùng vẫn phải chào thua cậu em ương bướng này.

Vào một đêm khuya khoắt, Đại Mỹ gọi hai người ra ngoài, ba thằng nhóc ngồi xổm trên vỉa hè hứng gió đông, Chu Đại Lôi bọc kín trong mớ quần áo, cúi đầu bảo vệ mái tóc nhưng cuối cùng vẫn bị thổi cho ngu người.

"Đại Mỹ, mày định làm gì? Nửa đêm rồi?" Chu Đại Lôi tự thấy đôi khi cũng phải dạy dỗ lại thằng em, "Muốn ăn đòn hả?"

Đại Mỹ đón gió, ngồi trước mặt bọn hắn, tự chỉnh đốn lại cảm xúc: "Thực ra, em vẫn luôn thầm mến một cô bé nhưng không dám thổ lộ với cổ. Các anh cũng biết em sắp phải đi... Yêu xa quá khổ sở, đừng nói đến nơi đất khách, cả đời này e rằng cũng không thể quay lại, em chỉ muốn trước khi đi sẽ để cổ được trông thấy dáng vẻ ngầu nhất đẹp trai nhất của mình."

Tạ Du: "..."

Chu Đại Lôi vẫn đang trong độ tuổi mơ mộng yêu đương lãng mạn, hoặc có thể đơn giản là bị gió đông lúc nửa đêm gà gáy thổi tới choáng váng đầu óc, khẽ sụt sịt, do dự một lúc, hơi dao động: "Chẳng lẽ không còn cách khác sao, dáng vẻ ngầu bá cháy của mày chỉ có thể bộc lộ bằng cách này thôi à."

Cuối cùng vẫn phải tham dự cuộc tranh tài này.

Chỉ là khi xếp hàng ghi danh, bầu không khí trở nên lúng túng đến ngạt thở.

"... Bạn già, bà nhìn ba cậu nhóc kia kìa."

"Coi ba đứa trẻ đó kìa."

"Ba đứa nhóc này á?"

Ba đứa Tạ Du: "..."

Đại Mỹ nắm bắt xu hướng cực kỳ nhanh, nếu không phải thời gian còn quá ít ỏi, có khi cậu sẽ tự mình thiết kế quần áo biểu diễn không biết chừng. Thời điểm Đại Mỹ móc ra một lọ sơn móng tay màu đen, Tạ Du lập tức cự tuyệt: "Ngầu của mày đây á hả?"

Đại Mỹ vừa bôi vừa nói: "Ngầu bá cháy luôn, thật đó Tạ ca, anh tin em đi. Đêm qua em lục coi mấy cái video, dân nhảy toàn theo mốt này thôi."

Nhờ phúc của Đại Mỹ, tạo hình sân khấu của bọn họ không chỉ theo xu hướng thông thường, thậm chí còn gia nhập rất nhiều yếu tố kỳ quái.

Ngày thi đấu Tạ Du trốn học.

Kỳ thật bọn họ đâu có tập luyện kỹ càng, Tạ Du nhảy cứng đơ, Đại Mỹ có tư thế đẹp đẽ mềm mại nhưng đứng trước đám đông lại xấu hổ, Chu Đại Lôi thì khỏi nói, nhảy xấu thảm họa còn tưởng mình hay ho.

Cuối cùng ba đứa nhảy loạn một trận, quên cả động tác, thế nào cũng phải tìm được cách mà đụng phải nhau, mày chê tao cản trở, tao phiền mày ngăn không cho tao được thi triển tài năng.

Hôm sau Tạ Du mới nhớ ra mình chưa tẩy sơn móng tay.

Chu Đại Lôi càng thảm hơn, hắn có một trận đấu nhỏ trên mạng, nhỏ nhưng khá chính quy, vẫn phát trực tiếp. Thế là tới đêm có mấy vạn người ngồi xem hắn dùng bàn tay sơn đen cầm con chuột, năm ngón đen xì khác không ngừng nện trên bàn phím.

Những chuyện này chỉ là râu ria, tuy vậy có một điều Tạ Du khá để ý, mãi đến khi Đại Mỹ ra nước ngoài rồi bọn họ vẫn không hề biết cô bé kia là ai.

Chu Đại Lôi rút điếu thuốc phân tích: "Nói thật, tao đã cả gan suy đoán một phen, có khi nào Đại Mỹ yêu thầm bác gái nào không ta? Là trong khu dân phố của mình ấy, nhưng nó không dám nói vì sợ bị chúng mình nhìn bằng con mắt thế tục... Đù má, tình huống này quá quỷ dị rồi... Nhưng nếu không phải vậy thì quá khó giải thích, vì dưới bục biểu diễn có còn đứa con gái nào nữa đâu."

Tạ Du không kể quá chi tiết, Hạ Triều chỉ nghe được vắn tắt, gật gật đầu: "Ừm... Ra là tạo hiệu ứng sân khấu."

Giọng hắn bộc lộ cảm xúc quá rõ ràng, Tạ Du nói: "Hình như cậu rất thất vọng."

Hạ Triều nói: "À, cũng hơi."

Từ Hà vừa tuyên bố tan lớp, mọi người nhanh chóng tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

Có mấy nam sinh cười toe toét đứng trước cửa lớp 3 đã lâu, lúc này mới mở rộng cửa sổ, ghé sát vào hô: "Triều ca, đi chơi bóng đi."

Nhìn chung, nhân duyên của Hạ Triều không hề tệ.

Tính tình hắn rất dễ kết giao hồ bằng cẩu hữu, dù tiếng tăm đại ca xã hội đen vang dội bốn phương nhưng khối lớp mười có rất nhiều nam sinh thân thiết với hắn, thường xuyên hẹn đi chơi bóng hoặc lên mạng chơi game.

Thẩm Tiệp cũng lẫn trong đám ấy, lúc Từ Hà đi ra cửa dùng ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn cậu ta, Thẩm Tiệp vừa định kêu "Đi chơi bóng đi", lời đã đến khóe miệng nhưng nhanh trí chuyển thành một câu cứng ngắc: "... Tao không chơi, tao nhìn chúng mày chơi, dạ dày tới giờ vẫn còn đau lắm."

Tâm tình Hạ Triều khá tốt, ngồi trên ghế ngả người ra sau, phất phất tay với bọn họ: "Đi chứ, gặp ở sân bóng nhé."

Hắn nói xong bèn cúi đầu móc trong túi quần ra một cái khẩu trang, đang định đeo lên nhưng hình như nhớ tới chuyện gì, khựng lại hỏi một câu: "Cùng đi chơi bóng không?"

Tạ Du lưu loát đứng dậy ra ngoài: "Không chơi."

Hạ Triều nhún vai, không nói gì.

Chờ Tạ Du đi tới cửa, Hạ Triều ở sau lưng đột nhiên gọi tên cậu: "Tạ Du?"

Tạ Du xoay người, tựa cửa nhìn hắn, trên mặt chỉ hận chưa viết "Có rắm mau thả" cùng "Cậu quá phiền" .

Hạ Triều đã đeo xong khẩu trang: "Không có gì, làm quen dần với tên của bạn cùng bàn thôi."

"..."

Hạ Triều nói tiếp: "Về sau hãy giúp đỡ nhiều hơn nhé, bạn cùng bàn."

Chạng vạng sáu giờ tối Cố Tuyết Lam gọi điện cho Tạ Du.

"Con ăn cơm tối chưa? Hôm nay gặp giáo viên và bạn ở lớp chưa?" Cố Tuyết Lam, "Bạn cùng bàn là người thế nào?"

Hồi lớp mười Tạ Du vốn dĩ vẫn có bạn cùng bàn, nhưng thanh danh càng về sau càng kém, giáo viên cũng thi hành chính sách đặc thù với cậu, để mặc cậu ngồi một mình. Cố Tuyết Lam không biết nghe phong phanh ở đâu lại biết lên lớp mười một cậu có người ngồi cùng, vội vã gọi điện tới hỏi.

Tạ Du thầm nghĩ: ... Chẳng ra làm sao cả.

Nhưng để tránh phiền phức, Tạ Du thuận miệng nói: "Tạm được ạ, tính tình sáng sủa thích thể thao, chỉ là thành tích hơi kém."

Cố Tuyết Lam không hiểu thằng con trai lần nào đi thi cũng đội sổ nhà mình vì cớ gì có thể vô duyên vô cớ ghét bỏ thành tích học tập của bạn cùng bàn.

Mẹ cậu lại dặn dò vài câu, đoại loại là không nên gây sự phải học thật chăm chỉ, Tạ Du đáp lại đều đều, ngoại trừ "Vâng" cũng không nói gì khác.

"Được rồi không nói chuyện với con nữa," Cố Tuyết Lam nói, "Con tự biết suy nghĩ cho kỹ càng, mẹ cũng không thể lo được cho con mãi, đến tuổi thành niên rồi... Làm gì cũng đừng đụng chút là nổi nóng."

Tạ Du nói: "Vâng, mẹ nghỉ sớm đi."

Tạ Du còn chưa kịp gây sự, cậu bạn cùng bàn tính tình sáng sủa thích thể thao của cậu ngay ngày đầu tiên khai giảng đã chọc phải cái sọt lớn.

... Đúng là không quậy không chịu được.

Đến sân bóng rổ chơi mà cũng đánh được người, còn đánh một nam sinh ba tốt thành tích năm nào cũng đứng đầu.

Từ Hà đi ra khỏi phòng lãnh đạo, lâu lắm rồi cô ta mới bị quở trách như vậy, cấp trên rất tức giận, còn gặng hỏi cô quản lý lớp quản lý học sinh thế nào mà mới ngày đầu khai giảng đã để xảy ra chuyện như vậy. Cô ta đứng cúi gằm mặt bị nói cả buổi, vừa giận vừa xấu hổ, mặt lúc thì xanh lét lúc thì đỏ bừng, vừa vào phòng giáo viên liền đập mạnh giáo án lên bàn.

Các thầy cô khác bị làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn qua, thấy sắc mặt cô Từ quá kém, nhất thời không ai dám hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc này Lưu Tồn Hạo tới nộp giấy thông báo có chữ ký của phụ huynh, Từ Hà nghiêm mặt, giọng lạnh như băng: "Hạ Triều có ở lớp không, em gọi cậu ta lên đây."

Kỳ thực trong lòng Lưu Tồn Hạo rất sợ hãi, dù tất cả đều nói rằng tuyệt đối đừng chọc đến Tạ Du, người này luôn một thân một mình vô cùng cao ngạo, cái vị bên lầu Đông kia so ra vẫn tốt chán, làm người khá tình nghĩa.

Nhưng cậu càng sợ Hạ Triều hơn.

Vì cậu từng tận mắt nhìn thấy Hạ Triều đánh nhau.

Hồi đó vẫn đang giờ lên lớp, học được nửa tiết thì đột nhiên cậu bị tiêu chảy, giơ tay xin phép thầy cho đi vệ sinh, cầm giấy ăn chạy tới nhà vệ sinh thì thấy trước cửa treo bảng thông báo "Đang sửa chữa".

Cậu đang định xuống lầu giải quyết, bỗng nghe thấy trong nhà vệ sinh có người khóc lóc cầu xin: "Mình sai rồi... Đừng đánh mình, mình biết sai rồi mà!"

Lưu Tồn Hạo khựng lại, rón rén bước vào, cẩn thận từng chút một lén nhìn thoáng qua.

Hạ Triều tay kẹp điếu thuốc, đứng trước một nam sinh đang quỳ rạp xuống đất.

Dù Hạ Triều mặc đồng phục rất quy củ, nhưng hai chữ quy củ này dường như không hề thích hợp với hắn. Hạ Triều nheo mắt, miệng nhả khói thuốc, lúc người này không cười có cảm giác lạnh lùng đến tận xương tủy, còn mang theo vẻ cuồng ngạo cực kỳ áp bách. Hoàn toàn không nhận ra cái tên thường ngày vẫn luôn đùa giỡn nói cười kia nữa.

Hạ Triều gảy tàn thuốc, ánh mắt âm trầm, sau đó hắn ngồi xuống, thẳng thừng túm lấy tóc bắt người nọ phải ngẩng đầu: "Lá gan lớn nhỉ?"

Tác giả có lời muốn nói: Hạ Triều: Mình không thích chém chém giết giết, mình là người yêu hòa bình...


Chương 14

Lớp 11-3 có một nhóm kín.

Hầu như lớp nào cũng có một nhóm chat kín, chủ yếu là tránh tai mắt thầy cô để được tự do ngôn luận. Nhóm mở bắt buộc phải thêm các giáo viên bộ môn nên có những thứ không tiện nói ra, nếu giáo viên thuộc loại cởi mở với học sinh thì còn tốt, nhưng kiểu phụ nữ vào thời kỳ tiền mãn kinh thái độ nghiêm khắc như Từ Hà thì chỉ cần nhìn đã biết có khoảng cách thế hệ vô cùng lớn với chúng học sinh.

Nhưng mà nhóm kín này hơi bị đặc biệt.

Không chỉ đề phòng thầy cô, bọn họ còn phải đề phòng hai nhân vật nổi tiếng xưng bá trong trường kia nữa.

[Nặc danh A]: ... Nghe đồn Hạ Triều đánh Dương Văn Viễn à?

[Nặc danh B]: Bạn tui cùng lớp với Dương Văn Viễn, thấy bảo đánh nặng lắm, giờ đang nằm viện kia kìa.

[Nặc danh C]: Dương Văn Viễn lớp 8 á?

Thông báo của nhóm kín rung liên tục, Lưu Tồn Hạo đọc đến tên "Dương Văn Viễn", đoạn ký ức từng làm cậu ta vô cùng sợ hãi dần tái hiện trong trí nhớ, gợi lại một cái tên quen thuộc.

"Đừng đánh mình... Mình biết sai rồi..."

Hạ Triều túm tóc người nọ, hạ giọng: "Tao đã cảnh cáo mày rồi đúng không, mẹ kiếp tao đã cảnh cáo mày rồi đúng không?"

Dương Văn Viễn quỳ rạp xuống, người gầy tong teo, mặt đầy mụn trứng cá rỗ chằng rỗ chịt. Sàn nhà lát gạch nhem nhuốc còn đọng lại mấy vũng nước bẩn, cậu ta khóc lóc: "Xin cậu tha cho mình!"

Lúc Lưu Tồn Hạo gọi Hạ Triều lên phòng giáo viên, Thẩm Tiệp vừa lúc sang chơi, cậu ta kéo ghế ngồi cạnh Hạ Triều, không hề có tự giác mình là dân lớp khác chút nào: "Này, ngồi gần cửa sổ, nhờ ông kéo rèm vào hộ cái."

Hạ Triều nói: "Sai ai đấy mày, tự kéo đi."

Thẩm Tiệp đứng dậy kéo rèm rồi quay lại ngồi. Tiết sau cậu ta học thể dục, rảnh không có gì làm, thấy Hạ Triều chăm chăm cầm điện thoại không rời, hiếu kỳ hỏi: "Triều ca, chơi cái gì đấy?"

Hạ Triều không để ý cậu ta, nghiêng sang phía Tạ Du, cho cậu xem màn hình điện thoại: "Cao thủ, tư vấn giúp tôi cái?"

Tạ Du cho hắn hai chữ: "Xéo đi."

"..."

Thẩm Tiệp vô cùng tò mò: "Cho tao xem chút nào, để tao, để tao tư vấn cho mày."

"Xéo đi, " Hạ Triều nói, "Mày về lớp mà hóng mát."

Thẩm Tiệp nài nỉ không được bèn lén nhìn trộm một cái. Giao diện màu hồng phấn, trong đó một cô nàng anime với mái tóc dài thướt tha mặc bộ đồ lót màu trắng đang đứng cạnh tủ quần áo không ngừng chớp mắt.

Thẩm Tiệp kinh ngạc, lúng túng nói: "Cái này... Chẳng lẽ là cái... cái game..."

"Là cái game thời trang yêu thích của mấy bé gái tiểu học." Tạ Du lạnh nhạt tiếp lời.

Hạ Triều chơi tròn một tiết, Tạ Du cũng bị hắn quấy rối trọn một tiết học.

Mỗi lần Hạ Triều tràn đầy tự tin phối hợp một bộ trang phục xong, thế nào cũng nhận được điểm số thấp đến thảm thương, chơi đi chơi lại mãi một cửa, cuối cùng hắn quăng tới trước mặt Tạ Du: "Bạn cùng bàn, giúp cái đi?"

Phối quần áo với đánh bài có lẽ đều cần một chút may mắn, Tạ Du thực sự phiền không chịu nổi, chọc bừa mấy cái: "Cậu não tàn hả... Chơi cái thể loại này? ID gì đây, Bé Cưng Mềm Mại? Diễn sâu ha."

Tạ Du tiện tay chọn xong, không ngờ điểm cao ngoài ý muốn.

"Cao thủ!" Hạ Triều tâm phục khẩu phục ca ngợi, "Quần áo nhìn xấu tệ thế này sao lại được điểm cao vậy?"

Thẩm Tiệp cảm thấy thế giới trở nên thật đáng sợ, thà tin rằng khẩu vị của mình gặp vấn đề: "Ơ? Trò này... chơi vui không? Có gì độc đáo chăng?"

Hạ Triều đang chăm chú nghiên cứu bí kíp phối đồ, không thèm để ý cậu ta.

Tạ Du nhanh chóng chép xong bài tập của tiết sau, gấp sách vở nói: "Có gì độc đáo? Đặc biệt não tàn."

Lưu Tồn Hạo vào lớp từ cửa hông, đi đến trước mặt Hạ Triều: "Đến phòng giáo vụ đi, cô Từ tìm ông đó."

Hạ Triều ậm ừ đáp lại, có vẻ không hề để ý, mãi lúc sau mới ngẩng đầu, nhận ra Lưu Tồn Hạo còn đang đứng trước mặt hắn chưa chịu đi: "... Có việc gì nữa à?"

Lưu Tồn Hạo rối rắm một lúc, cuối cùng mới lấy hết can đảm nói: "Ông đừng tưởng mình có thể thích làm gì thì làm, Dương Văn Viễn bị ông đánh thành như vậy..."

Thẩm Tiệp nghe tới đó, vội cắt ngang: "Chờ một chút. Dương Văn Viễn? Chuyện gì?"

Đang giờ giải lao mười phút, trong lớp rất ồn ào, không một ai để ý tới cuộc nói chuyện của bọn họ.

Hạ Triều nghe là hiểu, hắn không cười nữa, cất điện thoại, suy tư nói: "À, ra vậy."

Thẩm Tiệp: "... Ra vậy cái gì?"

Tạ Du không buồn đếm xỉa, chẳng có chút phản ứng nào.

Thực ra Lưu Tồn Hạo rất sợ, nhưng bây giờ đầu óc như đang bốc lửa – cậu ta vẫn luôn không ngừng tự trách bản thân ngày ấy nhìn thấy bạn học bị ức hiếp mà không đứng ra ngăn cản, phản ứng đầu tiên lại là quay đầu chạy mất, đến giờ thù mới còn thêm hận cũ, thành ra khá kích động.

Hiện tại trông thấy Hạ Triều sầm mặt, Lưu Tồn Hạo chỉ lo mình chọc giận hắn rồi.

Thế nhưng Hạ Triều chỉ ném di động qua cho Tạ Du: "Nhờ cậu chút, đánh hộ tôi qua hai cửa, hôm nay phải vượt mặt cái đứa Pudding Sữa kia mới được."

Tạ Du cầm điện thoại, chưa kịp phản đối, Hạ Triều đã đi ra khỏi lớp.

Chuông vào lớp đúng giờ vang lên.

Thẩm Tiệp kéo ghế ra ngoài, trước khi đi còn hoang mang lải nhải: "... Đánh người cái gì, Triều ca đánh Dương Văn Viễn lúc nào ta? Chưa hề mà, ông đây đâu có mất trí nhớ."

Lần này đi, cả ngày hôm đó Hạ Triều cũng không quay về lớp.

Hôm sau mới thấy hắn xuất hiện, dường như không hề hấn gì.

Có giáo viên tò mò hỏi Từ Hà: "Cô Từ, vụ Hạ Triều lớp các cô thế nào rồi? Xử lý xong chưa?"

Từ Hà giận dữ không biết làm thế nào: "Thằng bé đó sống chết không chịu nhận, còn biết xử lý thế nào?"

Hạ Triều sau khi bị gọi lên, toàn bộ quá trình không đổi sắc mặt, thậm chí như thể kiểm sát trưởng mà đòi báo cáo giám định thương tích của Dương Văn Viễn, muốn cậu ta phải tự tả lại chi tiết mỗi vết thương trên người mình bị đánh như thế nào.

Đứa bé Dương Văn Viễn bị dọa thành vậy làm sao dám nói nữa.

Từ Hà cảm thấy việc này căn bản không cần điều tra, ai có đầu óc chỉ cần nhìn là biết ngọn ngành câu chuyện, cô ta muốn Hạ Triều chủ động nhận sai, viết kiểm điểm xin lỗi, xử lý ngắn gọn là xong.

Hạ Triều thẳng thừng không chịu, mặc dù hắn vẫn cười, nhưng giọng rất lạnh lùng: "Sao phải xin lỗi. Dương ba tốt, mày giả vờ bị đánh chuyên nghiệp quá nhỉ, mồm miệng lươn lẹo hở chút ra là nói tao đánh mày?"

Từ Hà cứ nghĩ đến là không chịu nổi, khoát tay nói: "Đừng nhắc nữa, nhắc đến nó là lại tức cả ngực."

"Vượt qua Pudding Sữa chưa?" Hạ Triều rất đúng giờ, vào lớp ngay lúc tiếng chuông trường vang lên, đứng cạnh Tạ Du, ngón tay cong lên, nghiêng người gõ gõ mặt bàn cậu, "Này."

Giờ tự học buổi sáng đều dùng để ngủ bù, Tạ Du bị hắn gõ nhức cả đầu: "Vượt cái rắm, tự chơi đi."

Hạ Triều ngồi xuống, lại hỏi: "Thế điện thoại tôi đâu rồi?"

Tạ Du mò mẫm trong ngăn bàn rồi thảy qua.

Hạ Triều một tay đón được, mở ra thì phát hiện máy đã hết pin.

Hôm qua chuyện giữa Hạ Triều và Dương Văn Viễn gây nên một trận sóng gió trong toàn khối, lời đồn đại phát tán khắp nơi. Đã sớm nghe danh hai giáo bá này thích gây sự, nhưng gần như đều là mâu thuẫn với người ngoài chứ chưa từng xảy ra trong trường, hồi đó tất cả chỉ coi như chuyện lúc trà dư tửu hậu mà truyền tai nhau thôi.

Nhưng giờ đây Hạ Triều tạo oanh động thật lớn, đánh cả một học sinh giỏi trong khối.

[Nặc danh A]: Hôm nay cậu ta đi học... Á, giờ đang nói chuyện với Tạ Du kìa.

[Nặc danh A]: Đù má chỉ có Tạ Du không hề sợ hãi. Quá khiếp, tui không dám động đậy gì đây này.

[Nặc danh B]: Hôm nay Dương Văn Viễn xuất hiện, Thẩm Tiệp còn tóm cổ áo cậu ta ngay giữa lớp mắng cậu ta không biết xấu hổ... Hay là có uẩn khúc gì đó?

[Nặc danh C]: Uẩn khúc gì chứ, thẹn quá hóa giận thôi, Thẩm Tiệp có tốt lành gì cho cam.

Tạ Du ngủ nguyên tiết tự học đầu giờ.

Hạ Triều không biết mượn đâu được cái sạc điện thoại, ngồi bên cạnh cúi đầu chơi game.

Sau tiết tự học là môn của Từ Hà, Từ Hà vừa vào lớp, chỉ ngay mặt Hạ Triều nói: "Cậu ra khỏi lớp cho tôi, đứng ngoài cửa, đừng ở trong này."

Mọi người thấy thái độ của Từ Hà càng thêm khẳng định suy đoán về "sự kiện đánh người".

Tám chín phần mười là tên này đánh rồi.

Hạ Triều cũng không quá để ý, dứt khoát cầm điện thoại với dây sạc đi ra ngoài.

Tạ Du thoáng nhìn bóng lưng hắn, cùng là đồng phục thống nhất của cả trường, Hạ Triều thật sự có thể mặc ra hình dáng của một học sinh ngoan ngoãn, eo lưng thẳng tắp, quần áo sạch sẽ, cũng không xuề xòa kéo khóa áo lỏng lẻo như người khác, chỉ là điện thoại cùng với dây sạc dài ngoằng cầm trong tay đã làm bại lộ bản chất của hắn.

Dường như Hạ Triều cảm nhận được có người đang nhìn mình, đi gần đến cửa thì quay đầu lại.

Tạ Du còn chưa kịp dời mắt, đã nghe thấy Từ Hà đứng trên bục nói: "Tạ Du, cậu không nỡ xa bạn cùng bàn sao?"

Tạ Du nằm không cũng trúng đạn: "..." Cái đệt?

"Nếu đã không nỡ, vậy cậu cũng ra ngoài đi, cùng đứng với cậu ta." Từ Hà nói tiếp, "Ra ngoài."

Ngoài cửa lớp 11-3, tiết học đầu tiên của buổi sáng có hai người đứng gác.

"Có ý tứ," Hạ Triều tìm một góc khuất tầm nhìn, vừa nạp điện thoại vừa chơi game thời trang của mình, cúi đầu nói, "Không nỡ xa tôi?"

Tạ Du đứng cạnh hắn, thật sự không biết nên nói gì, chỉ đáp lại một tiếng hàm ý sâu xa: "À."

Hạ Triều: "..."

Thực ra Tạ Du cũng đâu muốn ở lại ngắm Từ Hà, bộ dáng cô Từ như hận không thể ịn hai chữ oán trách lên đầy mặt.

Từ ngày khai giảng hôm trước cậu đã lờ mờ nhận ra vị chủ nhiệm lớp này rõ ràng có thành kiến với hai người bọn họ, vụ việc lần này của Hạ Triều cho dù có là chuyện gì xảy ra, ai đúng ai sai, cô Từ đã ghim ở trong lòng rồi, lại thêm chướng mắt một Tạ Du như bom nổ chậm này nữa, dù sao đối với cô ta cả hai đều cùng một dạng hết. Nhìn ánh mắt trợn ngược của Từ Hà dành cho hai đứa, chỉ sợ cô ta trừng đến lật cả mắt mất.

"Cao thủ, cậu nhìn xem, cái váy kệ trên cùng đẹp hay là cái màu hồng đẹp?" Hạ Triều dường như có lòng kiên trì bất tận đối với trò chơi thời trang nho nhỏ này, "Hay đổi bộ khác nhỉ?"

Tạ Du nhìn hắn chơi nửa ngày, cũng có thể nắm được một chút quy luật: "Chọn cái xấu vào."

Hạ Triều hỏi: "Cậu nghiêm túc chứ?"

Tạ Du: "Tôi nghĩ cứ chọn cái ngược với thẩm mỹ của cậu có khi sẽ được hiệu quả không tưởng."

Rõ ràng là một lời đả kích nghiêm trọng, nhưng Hạ Triều thật sự nghe lọt, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: "Mèn ơi, tôi thấy tư duy của cậu không tệ đâu."

". . ."

"Ý tưởng được đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy