Chương 2 : sợ hãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này đang ở ngay kề bên, giọng nói của Bạch Ngọc giống như có thể tan ra như nước:

"Hạ tổng ~ em đối với ngài thật sự là ngưỡng mộ đã lâu, không biết ngài..."

Hạ Vân Trù đang chú ý ở trên người Hamster , căn bản không để ý tới Bạch Ngọc, nhưng lúc tay nàng đụng tới hắn thì liền lập tức lấy lại tinh thần.

Thân thể lui mạnh về phía sau, mày chán ghét nhăn nhó.

Tức thời , hắn cũng không thèm nhìn tới Bạch Ngọc, trực tiếp mở cửa lên xe.

Một câu cũng không nói , hiển thị rõ sự lạnh lùng.

Tiếng động cơ phát ra , chiếc xe màu đen lao đi trước khuôn mặt kinh ngạc của Bạch Ngọc, không chút do dự, một lát sau, đuôi xe đều nhìn không thấy .

Bạch Ngọc mặt nháy mắt đen xuống, tay nắm chặc thành quyền, trong mắt tràn đầy tức giận.

"Bạch Ngọc tỷ..." Trần Bình thật cẩn thận tiến lên.

"Lên xe." Bạch Ngọc nghiến răng nghiến lợi.

Trần Bình ngực xiết chặt, thân thể nhịn không được run, nàng ta biết, giờ phút này Bạch Ngọc đang tức giận tới cực điểm.

Cảm giác được lòng bàn tay của nàng ra mồ hôi, Mạc Linh Chi có chút tò mò nhìn về phía Trần Bình , lại nhìn về phía Bạch Ngọc.

Đây là...

Làm sao?

-

Xe nhanh phóng đi , Bạch Ngọc trên đường đi đều không nói một lời, Trần Bình cũng không dám nói chuyện, co quắp ở một bên.

Mạc Linh Chi lại bị bỏ vào bên trong lồng , giờ phút này đang từ trong khe hở , ra phía ngoài, nghiêng đầu, trên mặt là mờ mịt, cũng là kinh ngạc.

Xe rất nhanh tiến vào khu biệt thự cũ Bạch Ngọc .

Nàng đi giày cao gót, đi ở phía trước, trong không gian yên tĩnh , tiếng giày cao gót "Cạch cạch cạch" vang lên, phảng phất như bình yên trước cơn bão.

Sắc trời dần dần tối , gió lạnh chậm rãi thổi qua .

Trần Bình xách lồng sắt, không nói một lời theo vào.

"Điện thoại ." Bạch Ngọc vào phòng nói câu đầu tiên.

Trần Bình đưa điện thoại di động đã tắt máy, rồi trước mặt Bạch Ngọc, đem tất cả những gì có thể bỏ ra , cho nàng ta biết rằng mình không có giấu bất kỳ máy theo dõi hay đồ ghi âm .

Một bộ động tác rất thuần thục, hẳn đã làm qua rất nhiều lần.

Bạch Ngọc thu hồi ánh mắt, ngồi ở trên sô pha.

Trần Bình đem Hamster lồng sắt đặt ở trước mặt nàng, mắt nhìn vào bên trong ngây thơ Hamster, lóe lên vẻ không nỡ, nhưng rất nhanh vẫn là cúi thấp đầu xuống.

Bạch Ngọc chậm rãi đem lồng sắt mở ra.

"Bạch Ngọc tỷ... Không cần tức giận , sinh khí đối với thân thể không tốt..." Trần Bình cẩn thận khuyên nhủ.

Bạch Ngọc trong nháy mắt tràn đầy lửa giận, vẻ mặt cũng có chút vặn vẹo: "Hạ Vân Trù đúng là tên nam nhân mắt mù ! Quả nhiên giống như lời đồn đại , là đồ biến thái, vô tính năng biến thái!"

"Đúng đúng đúng, hắn đem tất cả nữ minh tinh đều cự tuyệt, thậm chí cũng không cho Bạch Ngọc tỷ mặt mũi, nhất định là thân thể có bệnh, chứ nam nhân bình thường nào có thể cự tuyệt Bạch Ngọc tỷ?" Trần Bình theo nàng lời nói trấn an.

Nhưng mà Bạch Ngọc giận quá, đập đến đồ vật bên tay : "Trương Diệu Vi con tiện nhân kia kéo hắn vào scandal , hắn vì sao không nhăn mặt? Chẳng lẽ là ta kém con Trương Diệu Vi kia ? !"

"Không không thế nào , Bạch Ngọc tỷ mạnh hơn Trương Diệu Vi không biết gấp bao nhiêu lần, nhưng nàng dù gì thì cũng là nghệ sĩ của Hoa Minh , hơn nữa cũng không có bất kỳ tin tức xác nhận nào , tất cả đều là Trương Diệu Vi thả ra như có như không mà thôi..."

Hiển nhiên Trần Bình an ủi vô dụng, Bạch Ngọc phẫn nộ đứng lên: "Ta nhất định phải lên « Đại Minh Tinh Cuộc Sống Hằng Ngày » , ta không thể nhường nàng ta nổi lên, ta muốn áp đảo nàng!"

Trần Bình: "Nhất định nhất định là có thể ."

Bạch Ngọc nghiến răng nghiến lợi, trong lòng buồn bực khó có thể giải thoát , nên dục vọng muốn tặng phá bùng phát .

Trên bàn trà Mạc Linh Chi nghe được rõ, ...hoá người nhận nuôi nàng tức giận ?

"Chi Chi " nàng ở trên bàn trà đứng lên, hai con chân trước ôm quyền, cúi đầu ý là :

Người nhận nuôi , ngươi không cần tức giận mà.

âm thánh cùng động tác khôi hài của hamster hấp dẫn Bạch Ngọc cùng Trần Bình .

Trần Bình kinh ngạc nói: "Con Hamster này bị đặt ở bên ngoài, thế mà không có chạy đi, còn hoa chân múa tay, chắc là nó muốn làm Bạch Ngọc tỷ vui đó?"

Tiếp xúc qua không ít Hamster , nhưng đây tuyệt đối lần đầu tiên các nàng nhìn thấy một con có thể hiểu ý con người như vậy !

Bạch Ngọc nhìn về phía Hamster, mày nhăn lại: "Nó vậy mà không chạy..."

Nàng ta ngồi xuống, lấy tay đem Hamster từ trên bàn trà đẩy ngã xuống : "Ngươi vì sao lại không chạy? Ngươi vốn là nên chạy đi mới đúng chứ ."

Chạy đi sau đó lại bị nàng bắt trở lại, loại súc sinh này nên biết, dù gì đi chăng nữa nó đều trốn không thoát lòng bàn tay của nàng !

Đột nhiên bị đẩy xuống, Mạc Linh Chi ngẩn người, một đôi mắt hiện lên sự mờ mịt.

Nàng nhìn về phía Bạch Ngọc, phát ra nghi hoặc tiếng kêu: "Chi Chi?" Vì sao muốn đẩy ngã nàng?

Nghiêng nghiêng đầu, đậu đen đôi mắt tràn đầy kinh ngạc.

Nàng đã rất đói bụng , nhưng người nhận nuôi hiển nhiên tâm tình không được tốt lắm, nên nàng tạm thời không cần đồ ăn vậy ...

Không biết khi nào tâm tình của người nhận nuôi mới tốt lên ; khi ấy chắc bụng của nàng đã đói xẹp .

Thấy Hamster vẫn là không chạy, lại dùng trong veo đôi đậu đen nhìn nàng, tia thô bạo lóe lên trong mắt Bạch Ngọc , trên tay dùng lực, một nhát liền nắm cổ Hamster nhấc lên,.

Bị bất thình lình động tác của Bach Ngọc làm hoảng sợ, lập tức cơn đau nhức đánh tới.

"Chi chi chi !!!" Mạc Linh Chi điên cuồng giãy dụa, bốn móng vuốt nhỏ ở không trung dãy dụa.

Người nhận nuôi đang làm cái gì?

Vì sao đột nhiên lại bóp chặt nàng? !

"Ngươi vì sao lại không chạy? Là biết trốn không thoát sao?" Bạch Ngọc nói, khóe miệng lộ ra một cái biến thái tươi cười, trong mắt tràn đầy điên cuồng.

Khí lực trên tay càng lúc càng lớn.

Nàng ta muốn bóp chết nàng!

Mạc Linh Chi hoảng hốt cùng khiếp sợ.

người này muốn bóp chết nàng!

Bên cạnh, Trần Bình há miệng thở dốc, đến cùng cũng không nói gì.

Giới giải trí chính là như vậy,những gì đại đa số mọi người thấy đều cải trang mặt ngoài ,bên trong là bộ dáng gì, chỉ có trong lòng của chính bọn họ mới rõ ràng.

Thanh thuần Ngọc Nữ ?

Trần Bình biết rõ, đây chính là một ả biến thái, khi ả ta có áp lực hoặc là khi khó chịu , cần phát tiết.

Thì thú cưng chính là mục tiêu .

Hamster vừa nhỏ lại yếu ới , chính là cái nàng ta thích tiết lên nhất , Trần Bình làm Bạch Ngọc trợ lý trong hai năm, đã mua khoảng mấy chục con Hamster.

con này không phải là con đầu tiên và chắc chắn sẽ không phải là con cuối cùng .

Ngắm nhìn con này Hamster tốn sức giãy dụa, Bạch Ngọc khóe miệng chậm rãi gợi lên, loại cảm giác khống chế sinh tử này làm nàng trở nên hưng phấn, thần kinh đều đồng thời chuyển động .

Khóe miệng tươi cười càng dương cao, khí lực trên tay cũng lại càng ngày càng mạnh, trang điểm tinh xảo trên mặt giờ phút này đều lộ ra dữ tợn.

Móng vuốt liều mạng cố lung lay bàn tay đang bóp chặt cổ mình, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, điên cuồng giãy dụa.

Vì sao...Nàng không có bại lộ thân phận, vì sao người nhận nuôi lại muốn bóp chết nàng?

"Ba " Bạch Ngọc buông tay ra.

Mạc Linh Chi khó khăn rơi trên mặt đất, suy yếu vô lực thở hổn hển.

"Ta như thế nào sẽ bóp chết ngươi như vậy ? Vật nhỏ, ngươi theo ta chơi đùa một chút nha ?" Bạch Ngọc nhìn hamster trên mặt đất, ngũ quan đều trở nên có chút dữ tợn.

Lúc này đây, Mạc Linh Chi không hề muốn tới gần, cũng không hề muốn làm nữ nhân này cao hứng nữa.

Nàng giãy dụa lui về phía sau, xa xa né tránh, nhìn Bạch Ngọc bằng ánh mắt mang theo sự sợ hãi.

-

Trong phòng nồng đậm mùi máu tươi, con Hamster lông đã bị cạo hết, trên làn da đầy vết dao dài ngắn, tai cũng bị cắt mất một cái.

Suy yếu, vô lực, vết thương chồng chất, nàng thống khổ co rúc ở một góc, hô hấp đều trở nên thoi thóp.

Bạch Ngọc lại đập đồ.

"Ngươi nói Ưu Nhạc lựa chọn Từ Uyển làm người phát ngôn? !" Nàng thét lên tức giận ở trong phòng .

"Là, đúng vậy..." Trần Bình khẽ run.

"Tiện nhân! Đều là tiện nhân! !" Bạch Ngọc giận dữ, khó chịu vò đầu.

"Bạch Ngọc tỷ!" Trần Bình kinh hô.

Bạch Ngọc hít sâu một hơi, lập tức nghiến răng nghiến lợi: "Kéo!"

Trần Bình thật cẩn thận đem trên bàn kéo đưa cho nàng.

Bạch Ngọc cầm lấy kéo hướng đi góc con Hamster đã cực kỳ yếu ớt , ánh mắt tối sầm, xen lẫn phẫn nộ cùng hưng phấn.

Mạc Linh Chi vô lực rụt một cái, muốn lui về phía sau.

Nhưng mà, khi biến thành Hamster nàng quá nhỏ , hơn nữa hiện tại đói khát, suy yếu vô lực , nàng thậm chí còn không biện pháp biến thành hình người, chỉ có thể trơ mắt nhìn ả ta đến càng ngày càng gần, tràn đầy hoảng sợ.

Kéo động đến móng vuốt đã không còn một chút sức lực của Mạc Linh Chi.

"Từ Uyển tiện nhân này, đồ tiện nhân được lão già bao nuôi!"

"Trương Diệu Vi cũng là tiện nhân, sẽ không đươc chết tử tế !"

"Ta nhất định phải trèo lên giường của Hạ Vân Trù , ta không tin hắn thật là Liễu Hạ Huệ!"

...

Từng tiếng chửi rủa, là một lần cắt xuống.

Máu tươi đầm đìa.

Mạc Linh Chi tiếng đã không còn , chỉ có thể khàn khàn rên.

Trần Bình nhắm chặt mắt không dám nhìn.

Nửa giờ sau, trên mặt đất , Hamster toàn bộ móng vuốt đều không có, nàng cũng giống như không còn thở, không có một chút động tĩnh.

"Ông ông " Bạch Ngọc điện thoại di động vang lên .

Nàng nhận điện thoại, không biết bên trong nói cái gì, nàng ném kéo, hưng phấn mà đứng lên: "Thật sao? !"

Đợi đến cúp điện thoại, Bạch Ngọc tâm tình rõ ràng khá hơn.

Trần Bình nhân cơ hội tiến lên: "Bạch Ngọc tỷ, chuyện gì tốt a?"

"Trương Ca đã đem hợp đồng « Đại Minh Tinh Cuộc Sống Hằng Ngày » ký tên ta ." Bạch Ngọc khóe miệng lộ ra tươi cười.

Đã phát tiết, lại nhận được tin tức tốt, ả hết âm trầm, tâm tình chuyển biến tốt.

"Thật sự? ! Vậy thì thật là quá tốt !" Trần Bình cũng là lập tức cao hứng đứng lên, còn phải nói sao, Bạch Ngọc cao hứng thời điểm so với mất hứng thời điểm thì dễ hầu hạ hơn nhiều.

Bạch Ngọc cười sửa sang lại quần áo, con hamster đã chết trên mặt đất, nàng nhíu nhíu mày, ghét bỏ nói

"Thu thập nó đi , bẩn chết đi được ."

Nói xong, nàng hừ một cái, vui vẻ xoay người trở về phòng .

-

Trần Bình xách một cái túi màu đen đem con Hamster ra ngoài, thuần thục tìm đến một chỗ, lấy tay đào một cái hố, liền muốn đem con Hamster chôn đi.

Nghĩ đến con Hamster hiểu ý người này , nàng nhịn không được mở miệng: "Ai, ngươi thông minh như vậy, kiếp sau đừng làm súc sinh , thật đáng tiếc ."

Hamster vẫn không nhúc nhích.

Qua loa vùi lấp, Trần Bình nhanh chóng chạy về biệt thự.

Mà ở nơi vừa bị lấp liền có động tĩnh, Mạc Linh Chi không chết.

"Linh" không thể chết dễ dàng như vậy, nhưng nàng biết, nếu nàng không "Chết", người kia còn muốn tra tấn nàng.

Tuy rằng không chết, nhưng giờ phút này, khí lực toàn thân của nàng cũng chỉ đủ để từ trong đất chui ra, không có cách biến thành hình người, cũng không biện pháp cử động nữa chứ đừng nói đến dùng thiên phú kỹ năng, thậm chí đều không thể mọc lại móng và tai.

Sau khi bò đi ra sau, nàng vô lực nằm vào trên cỏ.

Gió lạnh gào thét qua, thân thể của nàng nhịn không được run lên.

Một lát sau, nàng chậm rãi mở miệng, cố gắng gặm nhấm cỏ dại trên mặt đất, đôi mắt vô thần.

"Xoạch "

Từng giọt nước mắt như trân châu thi nhau rơi xuống.

Tại sao lại như vậy ?
Xã hội loài người tại sao lại không chứa chấp nàng ?
Nàng đã làm sai cái gì, vì sao đối xử như vậy với nàng?
Đau quá...Nàng muốn quay về trên núi quá !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro