nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã bảo là tại duyên số mà!

Author: Nguyên

Pairing: Yunjae

Disclaimer: Yun thuộc về tớ, Jae thuộc về tớ, bên kia đòi thì mới trả

Rating: PG-13

Genre: sến tẹo tẹo ^^

Status: shortfic

Summary: Ai bảo chúng ta thanh mai trúc mã, ai bảo chúng ta cứ có duyên với nhau cơ……………….

A/N: Lovepeace, ai lớp diu sâu mứt >< cảm ơn bà vì đã cho tôi xin cái pic >< *huggie*

Original Link

Đã được sự đồng ý của tác giả

Sáng thứ ba, gặm bánh mì, đưa tay tròng vào ống áo còn lại của bộ đồng phục nhàu nhĩ, nhảy lên xe buýt, tới trường. Ừ thế bắt đầu một sáng thứ ba như mọi sáng thứ ba bình thường của Jung Yunho, nhân vật vĩ đại chuyên đời đi trễ vừa đậu vớt vào trường trung học hạng thứ tầm tầm tà tà ở thành phố Sơul này.

*********

Bảo hôm nay xui xẻo hay may mắn đây?

Jung Yunho trèo tường chưa té bao giờ, tường cao mấy cũng chỉ búng mình, phịch một cái thế là tăng tăng dông thẳng vào lớp, đôi khi tinh thần phởn phơ sơ ý quên mất rằng một mẩu quần mình vẫn còn được ưu ái trên hàng rào, những lần ấy, không biết bao nhiêu nữ sinh, lớp lớn có, lớp bé có thi nhau rảo qua rảo lại sau lưng của Yunho để chiêm ngưỡng cái khung cảnh, như các nàng mơ mộng vẫn hay nói ấy, là một Jung Yunho lãng mạn phong trần không câu nệ quần áo ra sao, tự do như gió như mây. Thật là một nguồn cảm hứng vô tận cho các thi sĩ nhà ruồi.

Có điều nước trôi chẳng tránh khỏi gặp đá, Yunho đã tự nhủ đời mình đi đứt rồi, chắc chắn là đi đứt béng mất rồi. Nhất là lúc ung dung phủi tay , vừa nhảy khỏi cái hàng rào cao tới hai mét chấm năm, mà thấy tò tí te, thầy giám thị gọi lại, giơ giơ vẫy vẫy một mẩu gì quen quen hình như cùng màu với quần của cậu. Ngoảnh ngang, ngoảnh dọc, ngoảnh trước, ngoảnh sau, bấy giờ mới phát hiện, trên trên đầu gối một chút, phía sau ấy, đứt bóng mất một miếng nho nhỏ xinh xinh trên quần rồi. Nếu lúc ấy lại có cô nữ sinh nào qua lại, chắc phải chạy về lớp làm ầm ĩ cả lên, Jung Yunho lãng tử của chúng ta có thể vừa cười vừa mếu ấy, gương mặt mới nên thơ làm sao.

Mười lăm tuổi, sáng thứ ba trời trong xanh, cậu nam sinh cao trung Jung Yunho chính thức giật được cái hẹn đi uống nước lọc với thầy giám thị. Thật lãng mạn làm sao, Yunho vừa đi vừa kéo cặp trễ xuống che cái vệt rách trên quần, mặt thở dài ngao ngán, trông lên trời ngắm nắng mùa xuân, tháng một chim hót véo von, hoa nở trên cành, đưa tay bứt đại, hít hít ngửi ngửi, khắp các cửa sổ, chỉ toàn thấy nữ sinh chen nhau xem la ó, có tiếng hự hự như ai đấy bị tên bắn cái phựt trúng ngay tim. Cuộc hỗn chiến giành chỗ thò đầu qua cửa sổ chỉ kết thúc khi thầy giám thị lướt ngang, thấy ngay cái khoảnh khắc lãng mạn của Yunho, đính thêm một tờ giấy “phá hoại của công” ngay giữa trán, rồi bừng bừng quay lại kỉ niệm các nữ sinh đang lên tăng xông một cái lườm lườm thị oai. Lập tức, cửa sổ lại đóng tịt ngóm hết, thế mới biết sức công phá của Jung Yunho lãng tử với thầy giám thị chí tử ai lớn hơn ai.

*********

Ô thế vẫn chưa là gì đâu, xem chừng đệ nhất nam nhân trong lòng các mĩ nữ trường trung học hạng tầm tầm Yunho chắc chắn phải buộc cả cuộc đời xui xẻo của mình với một đại nhân vật cũng chả kém phần cậu là bao về khoản đi trễ.

Đẩy cửa bước vào phòng giám thị, bộ mặt đeo sầu u ám của Yunho sáng lên ngay tức thì nhờ vài yếu tố vật chất. Cộp một tiếng, cái hộp nhựa đựng phấn nhè đầu cậu mà rơi, thêm bụi phấn, bụi sáp chả biết ở đâu, thi nhau đánh phấn cho cậu, cha chả hôm nay là ngày gì thế không biết. Đưa tay phủi phủi quả đầu tổ quạ sáng chưa kịp chải, mắt trợn ngược lên tia khắp phòng, tên nào dám ăn gan hùm dám ghẹo đại gia đương cơn tức xịt khói thế này, Yunho thấy ngay tội nhân đang chưng cái vẻ mặt không tài nào ưa nổi ra nhìn cậu. Kim Jaejoong ngồi đường hoàng ngay trên ghế, sau ba giây sững sờ, ba giây thất vọng, bĩu môi lầm bầm:

- Jung Yunho ngố tàu, sao không đợi thầy giám thị vào rồi hãy vào chứ, làm hỏng ngay trò của tôi.

Yunho mắt vẫn trợn ngược, tức tới nỗi không thốt nên lời, thiếu điều chạy lại bóp cổ luôn Kim Jaejoong đang nói xàm kia thôi, ai mà chịu nổi cái tên này, đường đường là nạn nhân đáng thương tự nhiên bị đổ thành thủ phạm làm hỏng trò tên cáo con ấy. Cuối cùng cũng tỉnh táo ra, nghiến răng nhìn Jaejoong, thốt được một câu đầy oán hận:

- Tôi vào lúc nào quyền của cậu chắc?

Jaejoong vẫn bĩu môi, vẫn lầm bầm, không buồn ngoảnh lại trông Yunho thêm một cái nào nữa. Chẳng biết bao nhiêu lần, Yunho phải ngửa mặt lên oán hận ông trời, đã sinh Kim Jaejoong sao còn sinh Jung Yunho.

*********

Nhà cách nhau một dàn ngang cây dâm bụt, đầu hai nhà chung nhau một cái cây to, chả biết cây gì, cứ thấy lớn đùng đùng rợp cả mảng sân lớn. Đi mẫu giáo, lên lớp một, lớp hai, lớp ba,……… gào nhau qua cái hàng rào cây, suốt ngày chỉ có nghĩa vụ chửi nhau ầm ĩ cả khu phố lên, cả hai đứa nhỏ Jung Yunho với Kim Jaejoong ấy lúc nào cũng như luyện giọng chuẩn bị làm ca sĩ.

Thậm chí nhà bên kia treo đồ nhà bên này chả cố ý nhìn cũng bị đập vào mắt. Yunho vào mẫu giáo ngủ vẫn còn xấu tính, sáng hôm sau nhà bên ấy ì ạch giặt nệm, nhà bên này cũng phải mang nệm ra đập bộp bộp cho mau khô. Hai bà mẹ cứ thế xắn tay áo làm việc, vừa cười vừa ngỏng cổ sang bảo với nhau, “thật là trùng hợp, thật là thiên duyên tiền định”.

Chao ôi ở đời thiếu gì người để nhét chuyện trùng hợp với nhau, sao cứ nhè đầu hai oan gia suốt ngày cãi lộn này mà trùng hợp, lên trung học cũng trợn mắt, đúng là oan gia ngõ hẹp, cùng lớp cạnh chỗ, trời sinh một cặp có khác. Kim Jaejoong đùng đùng chạy đi kiếm Jung Yunho, bảo:

- Này đừng có mà rủ tôi đi học chung với cậu đấy.

Yunho trề môi, dài cả thước, nói:

- Tôi thèm vào rủ nhà cậu đi học, đừng có bám đuôi tôi ấy.

Thế là lại bắt đầu ì xèo, tên này đổ tại tên kia, vì đi với cậu mà tôi mới không có bạn gái, tên kia đổ lại tên này, vì cậu suốt ngày dính chùm chùm lấy tôi nên chả cô nàng nào dám lại tỏ tình với tôi thì có. Kết quả cãi tới chiều tối, hai phụ huynh phải ra xách tai đá vào trong nhà, bấy giờ hàng họ mới yên ổn ăn cơm, nhủ thầm với nhau, hai nhà ấy thật là càng ngày càng nồng nàn. Còn hai tên tội phạm thì lườm lườm nguýt nguýt, vừa vào học ngày đầu đã cạch mặt nhau ra, rốt cuộc đi trễ cũng duyên phận tại phòng giám thị cùng nhau.

*********

Giờ ra về, vừa đi đường vừa om xòm, Yunho mặt đỏ như gấc, Jaejoong gào khàn cả cổ, tốp nữ sinh đi đằng sau e thẹn liếc liếc nhòm nhòm. Kim Jaejoong mới xứng đôi với Jung Yunho làm sao, ái chà, liếc khắp trường này, chỉ ủng hộ được mình cậu ta sánh bước cùng lãng tử phong trần Yunho của các cô. Này nhé, mắt sáng, tóc đen, da trắng, con gái tức thì vẫn tức, nhưng ghép thì vẫn ghép, thanh mai trúc mã thế kia, còn hơn để Yunho đi cặp với cô nàng nào khác, chắc chỉ có đường vỡ tim mà chết.

Hai tên đang nổ lép bép, Jaejoong chợt trầm giọng, nắm lấy tay Yunho, gương mặt đầy vẻ nghiêm túc, mặt đối mặt, hai mắt chẳng thể không nhìn nhau, Yunho lúc ấy tự nhiên thấy nổi gai ốc, tên cáo con này muốn làm gì đây? Định giựt tay ra nhưng Jaejoong nhất định nắm lấy, đôi mắt đầy vể thắm thiết ai oán:

- Yunho đừng cãi lộn nữa, tôi bảo cậu này này.

Trông thấy vẻ mặt hình như sắp sụt xịt nước mũi tới nơi của Jaejoong, Yunho tự nhiên động lòng, có điều tâm tính vẫn hơi hơi thấy tên này sao đột nhiên kì thế, cảnh giác hỏi:

- Bảo cái gì? Không định ăn thịt tôi đấy chứ?

Jaejoong được đà lấn tới, kéo tay Yunho, thơm cái chụt lên má, rồi chạy biến, không quên cái điệu cười nham nhở để lại.

Bàn dân thiên hạ bà tám phía sau ố á rồi thi nhau ồn ào, có người xoa tim thổn thức, có người tâm tình bấn loạn xịt cả máu mũi (=.=”). Rốt cuộc vỗ tay chậm chậm nước mắt, điều ta mong đợi bấy lâu đã thành hiện thực, Jung Yunho chỉ thuộc về Kim Jaejoong mà thôi. Cuối cùng dắt nhau đến, tập đoàn bà tám sến chảy nước chạy đến làm vài lời tình cảm, “Yunho à, chúng em giao Jaejoong bé nhỏ cho anh đấy”. Thật chẳng khác gì mấy bà má nhà vợ tâm tình thủ thỉ với con rể, chao ơi đời thật cảm động lắm thay.

Riêng Yunho đứng bất động, mãi cho tới lúc cái giây khắc sến rện kia qua rồi, mỗi người một ngả mới hoàn hồn.

“Kim Jaejoong chết tiệt kia vừa làm cái gì thế này.”

*********

Vừa đi về vừa lầm bầm, tim Yunho đập như trống trận, mặt đỏ tưng bừng như gấc, cảm giác lao xao, rối bời đủ điều. Về đến nhà cũng thấy bên kia im ru, chả ầm ĩ như mọi ngày. Ăn cơm gắp mãi một hạt, bỏ vào miệng lại gắp hạt nữa, tới khi mẹ cậu đùng đùng nổi giận, chĩa đôi đũa dí thẳng đầu ông con xỉa xỉa:

- Thế mẹ mày nấu cơm dở lắm à? Cái thằng Yunho chết toi này.

Ô Jung Yunho lúc ấy mới thật là vừa ngủ gà ngủ gật bị thầy ném giẻ chùi ngay vào mặt, tỉnh queo hẳn lên, ăn lia lịa, tự nhủ với mình, cơm chẳng có tội tình gì như tên cáo con chết tiệt kia cả, chắc lại đùa trêu mình thôi.

Nghĩ thì nghĩ vậy, đêm vẫn nằm trằn trọc không ngủ được, thiếu quái gì trò để chọc mà lại làm thế, nghĩ mãi mới nhớ môi Jaejoong lúc ấy, vừa mềm vừa ấm, chạm phải má mình, thật là……………….

Ax, Yunho mày chắc tâm thần rồi, không dưng lại thế, kéo chăn trùm kín mặt, thò ra mấy đầu ngón chân. Tức khí nằm mãi không ngủ được, mặc áo khoác, quàng khăn, khe khẽ khép cửa, ra ngoài đường vừa đi bộ vừa cảm thán.

Có phải cậu không thích Jaejoong đâu, thích từ hồi còn nhỏ nhỏ cơ, nhưng chả lẽ lại đi hô toáng lên rằng mình thích, tên cáo con ấy lại cười như vỡ chợ mất. Hừ cứ suốt ngày kiếm chuyện với mình, không cãi nhau thì không sống nổi chắc. Mà Yunho này chả lẽ lại đi nhượng cậu ta, cậu ta biết mình thích cậu ta thì dấu mặt vào đâu cho vừa. Đêm khuya thanh vắng, đèn đường sáng trưng, Yunho vừa đi vừa ngẩng mặt lên nhìn ông trăng thở dài, Kim Jaejoong ơi là Kim Jaejoong, đừng có hở tí là đùa cợt, làm Jung Yunho chả biết thật giả đường nào mà lần. Tự nhiên nghĩ cậu ta mà đùa, vừa thấy tức tức vừa thấy khó chịu, thò hai tay vào túi áo, rụt vai, đêm lạnh thật.

*********

Thấy bên kia đường, cũng có kẻ tò tò đi bộ phía trước, ngoảnh đi ngoảnh lại, cái dáng quen quen, gào toáng lên gọi:

- Jaejoong!

Jaejoong quay lại, thấy Yunho, mặt lại xù xụ như đeo đá, ngại ngùng cúi xuống:

- Gọi cái gì?

- Đợi tôi với.

- Không.

Nói rồi ngoảnh đầu quay đi, chả buồn liếc lại một cái. Yunho trợn mắt đứng ngó, thấy Jaejoong đi càng lúc càng xa, mới chạy theo:

- Này, tức gì tôi chứ?

Jaejoong ngừng lại, mặt mày nhăn tít, nói:

- Chả tức gì, tôi thích thế đấy, cậu cấm được à?

Lại quay lưng đi, mặc kệ Yunho cứ “này… này…” phía sau. Yunho chả biết sao trăng gì nữa, tên cáo con dở hơi này, mắc chứng gì nữa đây? Thế là một tên đi trước, một tên lủi thủi theo sau.

Yunho thấy mình chả mang tội gì, nhưng tự nhiên cứ áy náy như mắc tội, lẽo đẽo đi đằng sau. Bấy giờ mới để ý, Jaejoong hình như càng lớn càng gầy, chả còn mập mập như ngày xưa nữa, lại còn cao lên nhiều, mặc quần áo vào thùng thình như đồ ngủ vậy, tóc ngày càng đen, nhớ lại cái mặt xù xụ của cậu ta ban nãy, mỏ chu ra, thật là tức cười.

Đèn đường vàng loang loáng phủ lên người, côn trùng bay xung quanh, hàng quán đóng cửa hết rồi, có còn ai đi bộ nữa đâu. Mãi mới thấy Jaejoong quay đầu đi về. Yunho tức thì nhân cơ hội, chạy lại bước song song, Jaejoong đi càng nhanh thì cậu bước càng nhanh, hễ đi chậm lại cậu cũng chậm lại theo, không làm gì được, tức khí đành đi cùng Yunho.

Đi ngang bằng mới thấy, Jaejoong đưa hai tay lên xoa xoa mãi, lạnh à? Ai bảo tối trời rồi cứ thích ra đường cơ. Thế là cuốn cái khăn quàng của mình quanh cổ tên ngốc ấy ngay. Giữ riết riệt lấy, không cho Jaejoong cởi nó ra, bảo:

- Có ai cho cậu luôn đâu, về đến nhà là phải trả lại đấy.

Kim Jaejoong lúc ấy mới ngoan ngoãn làm sao, chẳng như mọi ngày làm ầm ĩ cả lên, cúi đầu, đưa tay vào túi, chìa cho Yunho thanh kẹo chocolate.

- Này ăn đi, cho cậu đấy.

Tên cáo con này sao hôm nay thảo thế, mọi ngày đố mà cho Yunho cái gì được. Tốt thế thì Yunho này cũng tốt bụng lại vậy. Yunho cầm lấy, “cảm ơn” một tiếng rồi nhét thẳng vào bụng, ăn ngon lành.

- Ây hôm nay cậu có nuốt phải cái gì không vậy, tự nhiên cho tôi kẹo.

- Quà Valentine sớm, được chưa?

- Huh?

Yunho đần đần cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một tiếng cũng đần không kém đó thôi. Kim Jaejoong thì xấu hổ tới mức chẳng dám ngẩng đầu lên, chân vùng vằng đi trước một bước, dậm thật mạnh vào nền đất. Cái tên ngố tàu ấy, bức người ta phải nói ra thế rồi còn điểm một câu kém lãng mạn thế. Không thích à? Được thì mặc kệ, đằng nào cũng nói rồi. Không thích thì mình cũng chai mặt, nghĩ thế lại ngẩng đầu, càng đi càng bước mạnh chân, khí tức dồn hết vào đôi dép, thật tội thân cho cái mặt đường, chả làm gì nên tội.

Thấy Jaejoong đi trước một bước, Yunho mới nhớ ra vừa rồi mình thật vô duyên, chạy lại nắm tay Jaejoong kéo về phía mình, không cho cậu ta bước tiếp, nắm chặt tới mức Jaejoong chẳng tài nào nhúc nhích nổi tay mà thoát ra, mặt mày cay cú chỉ có nước nhìn tên tội đồ Jung Yunho không thốt nên lời.

- Này vừa bảo gì ấy?

Jaejoong đã quyết chí chai mặt, sau này cậu ta không thích mình, mình cũng chai mặt mặc kệ, dẹp luôn cái xấu hổ đi, nhìn vào bộ mặt khờ khờ đang ngày càng đần ra của Yunho, điềm nhiêm đáp:

- Ơ…. Thì thích cậu.

Yunho nhăn mặt:

- Tỏ tình mà thế à? Phải thế này này………..

Nói rồi đưa tay ôm lấy Jaejoong, ôm luôn cả bộ áo quần thùng thình của cậu, mặt áp vào mái tóc mềm mềm của Jaejoong, vừa cười vừa nói nhỏ nhỏ:

- Tớ thích cậu, thích cậu nhiều lắm cơ.

Kim Jaejoong trợn trừng mãi một lúc, miệng mồm mở ra chả nói được câu nào, đấy người ta gọi là bệnh sung sướng quá hóa câm. Mãi mới xấu hổ, mặt nóng bừng lên, vùi đầu vào tay Yunho, lại còn đổi xưng hô thành tớ cơ đấy. Tay mình thì đưa lên đấm đấm vào lưng người ta:

- Hứ! Cái kiểu sến chết tiệt của nhà cậu ấy.

*********

Sang giữa tháng hai, Yunho buồn rầu, mặt lúc nào cũng ủ ê rầu rĩ, cứ như cái bánh bao thiu, chả bù với ông trời, mỗi ngày một trong xanh, nắng xiên nắng xẹo, chiếu đủ khắp nơi. Kim Jaejoong đang đứng phủi tay, vừa phơi xong đống đồ lên sào, bị kéo kéo ra ngay gốc cây, tên ngố tàu ngồi thỏ thẻ với tên cáo con, giọng tự nhiên buồn tới mức tên cáo con cũng xém chút nữa là sụt sịt theo.

- Jaejoong bà tớ ôm rồi, nhà tớ phải sang Mỹ chăm nom bà, sắp đi rồi.

Kim Jaejoong ngớ người, thật là sét đánh bên tai, làm hàng xóm bao nhiêu năm rồi, tự nhiên bảo đi là đi, ơ mà cái tên này hay trêu cậu lắm í, tin hắn bán thóc giống mà ăn, bao nhiêu năm còn lạ gì tính hắn, đưa tay đấm thụp lên ngực Yunho một cái:

- Này, đừng có hòng mà trêu tớ, tưởng tớ ngố chắc.

Nói rồi chạy thẳng vào nhà, không quên thò cổ lại trề môi trêu tên ngố tàu.

- Tớ canh nồi cơm đã.

Rồi đưa tay lên vẫy vẫy Yunho. Yunho mặt mày dàu dàu, lầm bầm rủa “tên ngốc”.

*********

Và rồi đi thật, còn đi không thèm báo nữa cơ chứ, nhà cứ âm thầm bán. Bố mẹ Jaejoong thì tưởng ông con thế nào cũng biết, lại không muốn buồn nên chẳng nhắc gì đến. Làm tên cáo con trở thành tên ngố tàu, ngố nhất thiên hạ, khờ khờ, thấy mặt Yunho đưa đám tưởng tên này lại định bày trò gì, cứ trêu hắn cơ, còn hắn thì buồn tới mức chẳng nuốt trôi nổi ba chén cơm, Kim Jaejoong thấy người ta đi cứ vô tư thế à, thật tức chết mất.

Jaejoong về đến nhà mới hay người ta đi rồi, chạy vội vàng sang, thấy nhà cửa vắng tanh, mếu máo khóc ầm ĩ, rủa xả tên ngố tàu, đi mà chẳng báo ai câu nào. Chợt nhớ ra hình như hắn có báo, tại mình vô tâm không buồn để ý, cứ nghĩ hàng xóm lâu nay đời nào lại có chuyện hắn đi, ngồi tủi thân hơn nữa, “hức” một tiếng, nước mắt lại thi nhau chảy.

Hỏi mãi hỏi mãi cũng chẳng biết địa chỉ Yunho đâu, gọi điện không liên lạc được. Ô cái tên gấu ngố này, làm cái gì vậy chứ, vậy mà bảo thích người ta. Về nhà mất hai tháng trời im luôn chả nói mấy câu. Mẹ cậu buồn rầu, kéo con trai ra nói chuyện, “nó bảo nó đi rồi nó lại về, có đi luôn đâu, không chờ nó cứ đực mặt ra méo mó thế à.”

Lúc ấy cậu nhỏ Jaejoong mới giật mình, “ơ….. thế à, chẳng bảo con cơ.” Mặt mày lại tươi roi rói, cứ như đồ trẻ con chậm lớn.

- Thế khi nào cậu ấy về mẹ?

Mẹ cậu thấy thế thì nghĩ bụng, thôi xạo nó cho nó khỏi vác cái bộ mặt đưa đám ra, bảo với Jaejoong:

- Một năm gì ấy.

Kim Jaejoong cười khì, thì một năm, chẳng bao lâu đâu, nhớ thì nhớ thật, nhưng một năm tên ngố tàu ấy lại về mà. Rồi lại cãi nhau nữa thôi.

*********

Khu đất ấy nằm trong vùng quy hoạch, tháng sáu giải tỏa, cả một vùng dân phải chuyển đi. Tháng sáu trời nóng như nung, nắng tới mức chảy đầy mồ hôi trên cái áo may ô của Jaejoong.

“Thế thì lúc Yunho về biết đường nào mà tìm.”

Nghĩ rồi khắc lên thân cây giữa hai nhà địa chỉ nhà mình sắp chuyển. Khắc cả tiếng mới xong, in sâu ơi là sâu vào thân, đắc chí nhìn cái thành quả của mình, thế này thì tên ngố tàu ấy về là biết ngay, ngẫm đi ngẫm lại, hình như chưa đủ, chạy vào nhà, trèo lên cây, mẹ cậu chạy ra réo í ới:

- Cái thằng ranh con này, nhỏ nhít gì nữa mà leo cây, xuống ngay cho mẹ.

Cả vùng bị giải tỏa, chỉ có riêng cái cây không bị san bằng, nó to lớn quá, lâu ngày quá, cứ để đấy biết đâu lại dùng làm cảnh quan sau này. Thế là cái cây chả biết cây gì ấy, tiếp tục ra lá xanh rờn, phủ kín mọi cành, lớn lên mãi, xanh non dưới nắng tháng sáu.

*********

Ừ ai mà tin được, trùng hợp thật ấy chứ, gần một năm sau tên ngố tàu Jung Yunho về nước thật, cứ như là thánh đá đít bảo về lúc ấy đi. Tháng mười hai, trời lạnh đầy tuyết, cả Sơul ngập toàn tuyết trắng.

Đi bộ đến khu phố ngày xưa, nhìn cả vùng không còn nhà nào, hốt hoảng, tim đập thình thịch.

Từ xa xa chỉ trông thấy cái cây lớn ngày xưa trồng ở giữa hai nhà. Trời tháng mười hai lạnh, cây rụng hết lá vào tháng tám rồi, chỉ còn trơ cành.

Trên cành cây khô khô nâu nâu phủ tuyết trắng ấy có chiếc khăn quàng bay bay.

Yunho chạy lại gần mới nhận rõ, cái khăn quàng cậu quàng cho Jaejoong đêm hôm ấy, chỉ đã đứt ở vài mối nối, làm từng sợi bay vụt lên vụt xuống theo gió, nặng trĩu cả nước, đan xen lẫn nhau như muốn bung ra.

Đứng ngẩn ngơ mãi, cuối cùng cũng giật mình, có người nhảy lên lưng ôm lấy Yunho ở đằng sau.

- Tên ngố tàu này, tớ biết thế nào cậu cũng về mà, chẳng uổng công ngày nào cũng vòng qua bên này đi học.

Yunho tim đánh thịch tưởng rơi ra mất rồi, Jaejoong đấy, ngoảnh đầu lại, ngắm nhìn tên cáo con này. Jaejoong tròn xoe mắt, nhìn nhìn Yunho, mặt cười cười mếu mếu như sắp khóc, lâu lắm rồi mới lại gặp nhau. Yunho đưa hai tay lên đặt lên mặt cậu ta, ừ Jaejoong của mình đây này, mắt vẫn to vẫn đen, tóc còn đen hơn trước, còn cao còn gầy hơn trước, tự nhiên thấy tức tức buồn buồn, xót xa:

- Tớ về đây phải vỗ béo cậu lại mới được.

Jaejoong cười khì, mắt nong nóng, vội vàng ôm lấy Yunho, khuất sau vai cậu ta thút thít nho nhỏ.

- Ư, đừng có nhìn mặt tớ, tớ khóc tồ lắm.

Bấy giờ mới nhận ra, vai Yunho rộng lên không biết bao nhiêu rồi, ngày xưa cũng ôm thế này mà có thấy cậu ta to lớn thế đâu. Đưa tay lên chòang lấy Jaejoong, Yunho thở dài:

- Dính với cậu cả đời mất rồi.

Tháng mười hai, ôm Jaejoong trong tay, mới thật tên cáo con này càng ngày càng nhỏ bé thì phải, quần áo vẫn rộng thùng thình, tự nhiên thất mi mắt nóng nóng theo.

Chúng ta thanh mai trúc mã cơ mà, phải nhau cả đời là đúng thôi, ai mà biết được cái gọi là duyên phận sến rện mấy đứa con gái hay nói ấy.

———- End ———

♥♥♥♥♥

The dreamer

Chap 1

Yêu

Changmin có một giấc mơ.

Cậu thấy mình trở về căn hộ giữa lòng Seoul phồn hoa. Lặng lẽ bước lên chuyến xe điện đông đúc giờ tan tầm rồi gà gật như mọi người xung quanh khi những toa xe kéo nhau đi trong lòng đất tối đen. Trong mơ, Changmin là người bình thường. Cậu sống một mình trong căn hộ đơn giản, không gia đình, không người thân, mang cảm giác tự do tự tại trong cô đơn như những gì mà trong thế giới thực cậu ao ước.

Changmin có bạn gái. Cậu biết điều đó trong giấc mơ thứ hai của mình. Thật ra, Changmin không nhìn thấy rõ mặt cô. Hai người chỉ gặp nhau khi trời tối, lúc mọi ngọn đèn đã hạ bớt ánh sáng và những con mèo ra khỏi những hốc khuất bắt đầu cuộc ăn đêm. Cậu thường đợi cô ở một con hẻm, khuất sau trụ đèn cao áp nằm bên dưới khu chung cư hiện đại xa hoa. Khác với nơi cậu đang ở rất nhiều. Cậu vừa chờ ở đó vừa đếm đến một trăm, và cô xuất hiện như chơi trò trốn tìm cùng áo khoác to sụ và một ít bánh ngọt. Họ sẽ ngồi bên nhau cho đến khi lòng Changmin khẽ se lại, báo hiệu rằng đã đến giờ phải chia tay.

Cô có một mùi hương rất ngọt ngào, những lọn tóc ướt vì xả nước vội cho trôi bớt món keo giữ nếp. Đôi mắt thường mang vẻ mệt mỏi vì thiếu ngủ nhưng khuôn miệng luôn mỉm cười thật tươi mỗi khi họ trò chuyện. Changmin yêu mọi điều từ cô; bất kể là giọng nói hơi khàn do đã dùng cho những bài hát, hay gương mặt chưa tẩy trang. Tất cả, tất cả đều là những hình ảnh mà cậu ở giấc mơ khắc vào trái tim mình. Trong mơ, Changmin đã yêu một người con gái nhiều như thế.

Vào giấc mơ thứ ba, Changmin xin nghỉ một hôm làm để đến nơi cô biểu diễn. Xung quanh nơi cậu đứng là những tiếng hét hào hứng, biểu ngữ, băng rôn hình cô, và cả những câu đùa tục tĩu từ những tên khốn nạn khi nhìn thấy cặp đùi trắng nõn của cô lộ ra kín đáo trong thềm áo. Changmin ghét nơi đó, nhưng cậu luôn đến khi cô gọi, luôn mỉm cười khi cô nhìn xuống sân khấu, vẫy tay khi cô chào, và hát theo lời cô.

Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh….

Khi cô cất cao giọng hát trong vắt của mình, thu hết ánh sáng trên sân khấu và tỏa hào quang như một vì sao. Từ nơi Changmin đứng, cậu cảm thấy sao mà mình và cô xa xăm quá đỗi. Và tự hỏi, đây có phải là người mà mình đã yêu. Với phục sức bóng bẩy. Mái tóc dài búi cao để lộ phần gáy trắng muốt. Gương mặt mang nụ cười làm đắm lòng mọi trái tim. Câu đã yêu người này, hay là yêu một mảng khác của cô, nơi mà cả hai điều không thể dung hòa được. Changmin đột nhiên cảm thấy đau đớn trong lòng.

Trong giấc mơ, Changmin khóc cho tình yêu của mình. Cậu đã yêu một nữ ca sĩ.

Và Changmin đã không có giấc mơ thứ tư nào. Tất cả đều kết thúc vào đúng khoảnh khắc cậu rơi nước mắt vì cô. Thật ra, không có một giọt nước mắt thật sự nào rơi ra trên gối. Changmin thức dậy với đôi mắt ráo hoảnh, trong tiếng gọi giục giã của Jaejoong hyung vì giờ lên studio đã đến. Cậu lắc mạnh đầu khi hình ảnh giấc mơ chuẩn bị trỗi dậy mang theo niềm đau lạ lẫm không gọi thành tên. Nhanh chóng thay đồ ngủ, ăn vội bữa sáng nóng hổi và chạy đi.

Từ đó, cậu đã không còn giấc mơ nào như thế nữa. Về sau này, Changmin không nhớ rõ những giấc mơ của mình, cậu chỉ mụ mị trong giấc ngủ vội vàng trên xe, trên salon, hay trên chiếc ghế trang điểm. Thỉnh thoảng cậu ngủ trên giường, nhưng ngay cả như thế, cậu cũng không ghi lại được bất cứ điều gì rõ ràng sau khi ra khỏi cơn mơ.

Changmin chỉ nhớ được ba giấc mơ liên tục. Trong đó cậu là người bình thường, yêu và được yêu, nhưng lại đau đớn vì tình cảm ấy nhiều hơn bất cứ điều gì. Vì cậu đã yêu một nữ ca sĩ, việc đó, giống như người ta đem lòng yêu một đóa phù dung.

Changmin trong hiện tại sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau ấy, vì cậu là ca sĩ, tình yêu của rất nhiều người. Vì thế, sẽ là những cô gái đem lòng yêu một ảo ảnh chứ không phải là cậu, thực thể mang ánh sáng của phù du.

Bỏ rơi

Jaejoong có một giấc mơ.

Trong mơ, anh sở hữu một tiệm mì tại con đường nằm trên đồi. Từ cửa sổ của quán có thể nhìn gần như toàn cảnh thành phố, rất yên bình và tĩnh tại. Quán không quá đông, nhưng cũng đủ làm cho anh bận rộn suốt cả buổi chiều. Những cô gái trung học tan trường. Mấy bà bác qua đường vào uống nước, không ăn mì nhưng lúc nào cũng khen lấy khen để nước trà ngon. Và cả những cặp tình nhân thường dắt nhau lên đỉnh đồi ngắm hoàng hôn, thề thốt những lời yêu thương không mấy khi thành hiện thực.

Jaejoong trong mơ là một ông chủ tất bật với nước dùng, bột mì, cải chần, trứng luộc và gia vị chuyền liền tay. Anh rất hạnh phúc vì những điều mộc mạc ấy.

Changmin đến quán của Jaejoong vào một buổi chiều đông muộn, khi quán đặc cứng khách vì ai cũng thích ăn món nước dùng nóng sốt không thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Cậu trong giấc mơ của anh chỉ cao vừa tầm, đôi mắt không to cùng với cái nhìn cô quạnh, mang đến sự lạnh lẽo hơn cả những ngày gió đông. Jaejoong khẽ sững khi nghe chất giọng khô cứng hơn băng của Changmin lúc cậu đặt một phần mì mang về nhiều ớt ít nước dùng.

Changmin mà Jaejoong từng biết, là một đứa trẻ như mùa hạ, đầy sức sống và ít buồn thương. Nhưng Changmin trong giấc mơ của anh là bầu trời đông xám ngoét, cô tịch đến đau lòng cùng đôi mắt trong suốt thấu thị cả thế gian. Thậm chí, anh đã nghĩ có thể chỉ là người giống người, chỉ là một hình ảnh nào đó mang tên Changmin. Nhưng trái tim anh lại chối từ giả thuyết đó một cách thẳng thừng và khẳng định: người lúc nãy mua mì của anh, nhận tiền thối từ tay anh là Shim Changmin. Cậu con trai ở cùng nhà với Jaejoong trong gần bảy năm trời.

Trong giấc mơ của Jaejoong, Changmin là hình ảnh mang đau đớn lạ kỳ.

Bẵng đi một thời gian sau, khi Jaejoong bắt đầu quên đi giấc mơ cũ thì anh lại nhìn thấy con đường đồi, bầu trời xanh nhẹ gió đông cùng quán mì vẫn còn mấy người khách. Một trong số đó là Changmin cùng tô mì đầy ớt, môi sưng mọng và nước mắt lưng tròng. Anh trong mơ đã không ngần ngại tiến lại gần, dằn tay xuống bàn vì cơn giận dữ bắt đầu sôi sục.

Này, ăn ớt để chết hay sao thế hả?

Lập tức, mọi thứ trong tầm mắt Jaejoong bị sương che đi, rồi biến mất hẳn và để lại một khoảng trắng vô tận. Không còn bàn ghế, không còn con người, không còn bất kỳ thứ gì mà anh vừa thấy. Trừ Changmin. Cậu đứng dậy từ bao giờ, nhìn anh bằng đôi mắt đẫm nước, không rõ vì quá cay, hay là vì thứ tình cảm nào khác mà để rơi những giọt nước mắt của mình. Changmin khóc, thực sự khóc.

Hyung, làm sao đây. Em đã để quên vị giác của mình ở đâu đó rồi. Em không thể tìm lại nó được. Hyung, làm thế nào đây? Em dù ăn rất nhiều ớt, nhưng em không thấy cay. Em dù ăn rất nhiều, nhưng em không thấy ngon. Jaejoong hyung, em phải làm sao đây? Anh đã rất lâu rồi mới trở lại với em. Mới nhìn em, mới la em, mới chăm sóc em. Hyung, anh đã để rơi em. Như em để mất vị giác của mình. Có phải như thế không?

Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không?

Đến tận cùng của giấc mơ, Jaejoong thấy mình chìm ngập trong những câu hỏi. Không có bất cứ câu trả lời nào từ anh, không có bất cứ cử động nào từ anh. Anh thật sự muốn trả lời, muốn ôm, muốn xoa đầu an ủi cậu em ấy. Nhưng không thể, Jaejoong giống như bị buộc vào một thân cây gỗ to, không thể cử động được và bất lực rơi nước mắt khi nhìn thấy đứa em trai khóc tức tưởi.

Trong giấc mơ của Jaejoong, Changmin khóc vì anh bỏ rơi cậu.

Và anh nhận ra mình không thể thoát khỏi giấc mơ ấy. Jaejoong chợt nhận ra trong thực tại Changmin cũng không ở gần anh như cậu trước đây đã từng. Cậu em trai ấy hiện giờ đã đóng phim rồi, đã bắt đầu một sự nghiệp khác, đang ở một ngã rẽ khác, cũng như anh. Họ, không hẳn đang rời xa nhau. Nhưng nếu cả hai cứ tiếp tục hướng về phía trước, có khi một ngày nào đó, giấc mơ sẽ trở thành hiện thực.

Jaejoong rũ vai vào chiếc gối to sụ, cầm điện thoại nhắn đi một tin.

Changmin này, hôm nào rảnh về nhà ăn cơm nhé.

Không rõ là, cậu em ấy có đổi số máy hay không.

Lữ  khách

Yoochun có thể mơ những giấc mơ dài cả trong lúc ngủ lẫn khi thức, và chỉ tạm ngưng khi anh để ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào đôi đồng tử màu nâu sậm của mình. Giấc mơ, chúng như những mẫu ghép hình, nối tiếp nhau để tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh vào một ngày, một tháng, hay một năm nào đó trong tương lai.

Giấc mơ dài nhất của Yoochun kéo dài một năm. Và ngắn nhất, là trong ba mươi phút ngồi gà gật trên xe lúc họ đang trên đường đến một sân khấu nào đó không rõ.

Trong giấc mơ ngắn ấy Yoochun nhìn thấy Changmin. Cậu và anh đang check – in vào khách một khách sạn khá lớn ở nơi nào đó. Yoochun còn nhớ cô bé lễ tân mặc chiếc áo màu trà rất thanh lịch với búi tóc cao gọn gàng cùng giọng nói trong trẻo rất có cảm tình. Cô đã thông báo cho họ rằng chỉ còn một phòng đôi. Và ngay giây phút ấy, Changmin đã nhìn anh, kèm theo một nụ cười trên cả mức lịch lãm, cậu bảo: Anh vui lòng cho tôi ở cùng phòng chứ?

Ngay cả không mơ, Changmin cũng chưa từng nở được nụ cười chuyên nghiệp đến như thế. Cậu em của anh luôn mang một chút ngượng ngùng vào cái mỉm cười của mình, khiến cho bao cô gái xao xuyến vì sự bẽn lẽn rất trẻ con. Yoochun trong giấc mơ đã gật đầu không một chút ngại ngần khi nhìn thấy nụ cười ấy. Giữa cơn mộng mị và hiện thực, Changmin quả thật rất khác biệt; cậu đã cẩn thận xách bớt đồ giùm anh, trò chuyện một cách rất cởi mở, không những thế còn huýt sáo theo từng bước chân khi họ thôi nói chuyện với nhau.

Rồi Yoochun hỏi lý do vì sao cậu đến nơi này sau khi nói ra mục đích của mình là dự đám cưới một người bạn thân. Changmin cười khẽ và trả lời.

Tôi đến để chết.

Sau đó, Yoochun thoát khỏi giấc mơ của mình bởi cái bộp tay tóe lửa từ cậu em hỗn xược cùng cái gằn giọng giả chế giễu đáng nguyền rủa cố hữu từ cậu ta. Hyung thôi mơ lơ ngơ đi! Sắp đến giờ diễn rồi.

Đó là lần đầu tiên Yoochun cảm thấy biết ơn khi giấc mơ của anh không thể tiếp tục. Vì anh biết, mình sẽ không thể ngăn nỗi nụ cười điệu nghệ, cách nói chuyện chuyên nghiệp và những cung cách giả tạo đáng mơ ước đó tìm đến giải thoát.

Yoochun biết, khi nào Changmin trở nên như thế. Cậu chắc chắn sẽ chết.

Người cha

Căn bản là, Junsu không thể nhớ hết được những chi tiết có trong giấc mơ của mình. Nó không dài, không ngắn, nhưng lại đủ hạnh phúc để làm trí não quên đi. Người ta nói, trái tim con người sẽ dành nhiều chỗ cho đau đớn thực tại hơn là những nụ cười trong giấc mơ hão huyền. Và, Junsu đã không mang giấc mơ của mình đi kể cho bất kỳ ai. Mà cứ giấu trong lòng như một kỷ niệm đẹp, dễ phai mờ vì những điều đau đớn mà anh phải trải qua ở thực tế. Thôi, Junsu đã muốn giữ như thế mà, và vì không hỏi, nên anh đã không biết rằng đó là giấc mơ hạnh phúc nhất.

Junsu có một giấc mơ. Anh nhìn thấy Changmin ôm một đứa bé trên ngực, để mái đầu nhỏ lưa thưa tóc tựa vào bờ vai rộng của cậu, khẽ ngân nga bài đồng dao hồi hát ở concert của họ cho nó ngủ. Đứa bé không ngủ, đôi mắt đen tuyền của nó vẫn mở to ngước nhìn trần nhà màu trắng gần cạnh bên. Và Changmin vẫn cứ đi qua, đi lại nhè nhẹ với bài hát ru tuyệt vời khi xưa cậu từng hát, bàn tay dài ngón đặt lên lưng đứa nhỏ khẽ xoa nhẹ để dễ vào giấc (nhưng hình như chẳng ăn thua gì -.-!). Đoạn, cậu quay lại nhìn anh, hỏi.

Hyung, nó đã ngủ chưa thế?

Anh lắc đầu trả lời. Changmin vẫn tiếp tục xoa khẽ tấm lưng nhỏ xíu, và giờ đây, đứa bé bắt đầu o oe khi nhìn thấy người lạ là Junsu. “Là chú Junsu mà, có phải lạ đâu hả con.” Cậu bế đứa bé đưa ra trước mặt mình, đôi mắt đen nhìn cậu vô chừng, rồi khẽ khép lại khi giọng hát của Junsu ngoài sau lưng khe khẽ hát lên….here sweet life….beautiful thing……

Junsu có một giấc mơ. Anh nhìn thấy Changmin trở thành một người cha. Đang khẽ hát ru con bằng bài hát ngày xưa mình biểu diễn. Và chính anh, chú của nó cũng phải dùng đến những lời hát của mình để dìu cháu mình đi vào giấc ngủ. Trẻ con, không dễ thiếp đi bởi những giọng hát điệu nghệ không cảm xúc, chúng chỉ ngủ khi cảm thấy đủ tình yêu thương.

Changmin trong giấc mơ ấy đứng trong một căn phòng của trẻ sơ sinh; tường dán hình những con gấu đủ màu cùng hàng tá thứ nhỏ nhỏ khác; tã giấy, tã vải, bình sữa, nón, quần áo…. thứ to nhất trong căn phòng đó, không tính đến người cha và ông chú, là cái nôi gỗ được sơn trắng dài gần hai mét. Những món đồ của em bé nhỏ xíu so với tay Changmin, và cậu em ấy cũng lọng cọng khi xoay sở với chúng như một người khổng lồ thật sự.

Changmin trong giấc mơ của Junsu đứng chìm trong ánh sáng vàng hắt lên từ cửa sổ. Với giai điệu đồng dao mà cậu đã hát, cùng đứa bé có đôi mắt to và những món đồ dùng nhỏ xíu. Cậu em trai của Junsu, ngạc nhiên thay giờ đã trở thành một người cha bình thường, không mang hào quang, không chút huyễn hoặc và thực hơn cả giấc mơ.

Và đột nhiên, Junsu thấy gấu quần mình động đậy. Nhìn xuống, anh thấy một bản sao thu nhỏ của Junho hyung đang nắm lấy túi mình.

Appa, mình về nhà được chưa? Con đói rồi.

Điểm cuối cùng của giấc mơ, Junsu thấy Changmin mỉm cười chào anh. Cậu không thể ra tiễn bố con Junsu được vì bận ru cho đứa con vẫn đang dùi dụi chưa thèm vào giấc ngủ. Anh khép cửa một căn hộ bình thường, xoa đầu đứa con hình như ba tuổi của mình và hỏi. Bố con mình đi ăn kem nhé?

Đứa bé mỉm cười, và ánh chiều rũ vào tầm mắt anh. Giấc mơ kết thúc.

Đó có phải là điềm báo không?

Hình như sau khi thức dậy, Junsu đã tự hỏi mình. Nhưng ngay sau khi cái lưng của Changmin lù khù tiến ra khỏi phòng tắm trong trạng thái nửa ngủ nửa mơ, thì anh đã đi đến kết luận: Chắc là mình đã đi đến thế giới khác, gặp một thằng cùng tên Changmin nào khác. Hay, tạm thời ở tương lai gần, sẽ không có ông bố nào tồn tại trong cái con khủng long mang tên Shim Changmin cả.

Biết đâu, đó là tương lai xa.

Tận cùng thế giới

Khi Yunho còn nhỏ, nhà anh đã đi xem bói. Đó giống như là truyền thống của gia đình anh, đứa trẻ nào sinh ra cũng được xem trước số mệnh của mình. Thường thì nó không đúng lắm trong tương lai, nhưng các bật lão làng đều muốn được biết trước. Và, nghe đâu là anh đã tè lên bàn cúng của ông thầy nên mới nhận được lời đoán có phần hơi “nghiệt ngã” thế này đây.

“Không có điều gì khuất phục được người đàn ông này, nếu anh ta sinh ra trong thời loạn, quân địch chắc chắn sẽ thống khổ vì anh ta.”

Từ đó, bố Yunho bắt đầu hướng anh đến những công việc mang tính chất nghĩa vụ, kỷ luật, ít mộng mơ và thiếu hẳn sự từ chối. Rồi từ khi bắt đầu định hình tính cách của mình, Yunho đã bắt đầu tập cách chối từ những giấc mơ. Các bài tập cơ, luyện trí não, chiến thuật, sau này là tập nhảy, tiếng Nhật và những hoạt động khác. Chúng ngăn Yunho có những giấc mơ, hoặc giả là anh đã không thể nhớ được một chút nào về nó. Yunho là người của thực tế, anh đặt mục tiêu, tiến đến, bước qua, và lại đặt một mục tiêu khác rồi tiếp tục với những bước vừa rồi.

Trong năm người, Yunho là người duy nhất không mơ.

Nhưng không có điều gì là bất biến trên cuộc đời này cả. Vì thế, đến một ngày kia Yunho cũng đã có được giấc mơ đầu tiên cho mình. Và sau khi thoát khỏi nó, anh lập tức ra khỏi giường; bỏ mặc cái giật mình của Changmin, cái nheo mày của Jaejoong, tiếng rơi chén đũa loảng xoảng của Yoochun và cả ánh nhìn bần thần từ Junsu. Yunho tiến đến ôm thật chặt từng người một, thì thầm câu tạ ơn chúa vì đó chỉ là giấc mơ.

Yunho mơ thấy mình nằm trên bãi cỏ, ngắm bầu trời đầy sao. Một mình thoải mái cho đến khi nhận ra bản thân là kẻ cuối cùng trên thế gian. Ban đầu, anh không cảm thấy đó là điều phiền hà. Cốt dĩ, trước kia đây chính là ước mơ của anh. Một mình ngắm sao dưới bầu trời không còn ai nữa. Cái cô đơn đáng ao ước này cuối cùng cũng đã thành hiện thực rồi. Và, Yunho cứ nằm trên bãi cỏ đẫm sương, để những vì sao xoay vòng đẹp một cách kỳ lạ.

Năm ngôi sao sáng rực dưới bầu trời. Chưa bao giờ anh nhìn được chòm sao ấy rõ ràng đến vậy. Đây là đại hùng tinh. Đây là tiểu hùng tinh. Rồi kìa, đó là Thiên hậu. Chòm sao khắc ghi số mệnh của anh và những người em trai.

Phải mà họ có thể nhìn thấy cùng với anh thì tuyệt vời biết bao. Changmin thế nào cũng sẽ thuyết minh (lại) những thông số kỹ thuật, truyền thuyết, rồi thì cả cảm hứng khi dùng tên đó để gọi những cô gái nó yêu thương. Rồi Junsu sẽ không chịu nằm yên chỗ mà lăn qua lăn lại trên bãi cỏ êm như nhung. Và Yoochun một lát sau sẽ ôm chầm lấy cậu trai không chịu yên kia, khe khẽ dùng chất giọng buồn ngủ mà ru kẻ nhất quyết không chịu vào giấc. Một lát sau nữa, chỉ còn anh và Jaejoong, họ sẽ lấy tay nhau làm gối, thì thầm những câu chuyện không đâu vào đâu rồi cũng ngủ thiếp đi vì lâu rồi không được hưởng cảm giác yên bình đến như thế.

Yên bình, hạnh phúc bên họ. Đó cũng là ước mơ của Yunho.

Nhưng, khi đã có một ước mơ thành hiện thực. Một ước mơ khác sẽ mãi mãi là mộng tưởng. Khi chòm Thiên Hậu trôi qua và được thế chỗ bởi một chòm sao khác. Yunho không thể gọi tên chúng nữa, đơn thuần, đó chỉ là những ngôi sao. Anh thật ra chỉ biết được ba chòm, gấu lớn, gấu nhỏ, và Cassiopeia; tất cả chúng đều là Changmin chỉ cho. Và giờ đây, trong đơn độc và ánh sáng xanh mờ tối. Yunho bắt đầu nhận ra cảm giác cô độc của mình.

Từ vui thích trở thành chán chường. Từ thanh bình tiến về trống rỗng.

Và, “Một mình” trở thành từ phiếm chỉ nhẹ nhất miêu tả sự cô quạnh.

Vẫn là bầu trời đầy sao, bãi cỏ tối mang mùi sương khuya lạ lẫm. Yunho, người cuối cùng của thế giới. Lạc lõng trong thứ ánh sáng mờ mờ của các hành tinh. Tiến về phương nào không rõ, đi tìm một người còn sót lại nữa trên quả đất này.

Có ai ở đây không?

Có ai ở đây không?

Hãy trả lời tôi…..Xin hãy trả lời tôi…..

Jaejoong ah….Junsu ah……Yoochun ah…..Changmin ah……

Có ai không………

Yunho gọi, gọi mãi. Nhưng vọng lại trong không gian chỉ là tiếng của chính anh. Thế gian này sẽ luôn là những vì sao, bãi cỏ mượt như nhung và người đàn ông lê bước chân đi vào vô định. Hét gào trong không gian tĩnh mịch đến rơi nước mắt.

Có ai không………

Hãy trả lời tôi…..Xin hãy trả lời tôi…..

Trong tất cả. Yunho là người duy nhất rơi nước mắt khi thức dậy. Anh thoát khỏi giấc mơ khi bản thân đã trở nên già cỗi, môi khô khốc và cổ họng bật máu. Khi lời ước kia giờ trở thành lời nguyền đầy cay độc. Yunho khóc.

Và rời khỏi giấc mơ, với một bên gối ướt đẫm.

Rồi, anh bật người dậy. Lao ra ôm những người thân thương nhất, mặc những cái nhìn bần thần không thể nói nên câu. Yunho ôm Changmin thật chặt, ôm Jaejoong thật chặt, ôm Yoochun thật chặt, ôm Junsu thật chặt, rồi tụ tất cả bốn người to như voi ấy lại, cố quàng hết qua những cái cổ, ôm thật chặt. Mỗi lần như thế anh đều tạ ơn Chúa, tạ ơn người vì đó chỉ là giấc mơ.

Về nơi tận cùng thế gian.

The Dreamer.

Du ca

Author: Nguyên

Pairing: Yunjae

Disclaimer: họ không thuộc về tớ, họ thuộc về nhau ^^

Genre: Romance

Status: shortfic

Rating: K

Note: fic được viết theo chủ đề: gốc cây, khăn quàng, chocolate ^^!

A/N: viết tặng Jul, Junkie, chị Alz của Lục Lam XU ngày xưa, Darklord285

Sumary: Em bảo đi bộ ấy, từ từ, chầm chậm, em muốn cảm nhận mọi thứ, cảm nhận thời gian, cảm nhận dòng nước trôi qua chân mình… Tôi nhặt nhạnh từ chuyến đi, ghi vào nhật ký trong đầu mình, những ngày tháng lang bạt được nghe một điệu hát, mơ hồ tiếng kèn môi đệm xa xôi, hương quế cay nồng,… tất cả hợp lướt qua, đọng lại trong tôi thành một bản “du ca”.

Bóng tối mập mờ của căn nhà hoang, con mèo đen vụt qua, ngoảnh đầu lại nhìn, đôi mắt ánh lên sáng rực như. Rồi lại ngoảnh đi, ve vẩy cái đuôi gẫy, rồi chìm khuất đi. Tôi nhìn thấy rõ, con mèo ấy, qua những sợi lông thưa bọc lấy thân thể gầy giơ của nó, sự sống mơ hồ lụi tắt, chỉ còn tiếng meo meo khàn đục đứt vỡ âm thanh.

Ôm em trong tay, này, ngoài trời mưa lạnh lắm đấy. Em của tôi cũng gầy nhỏ như con mèo ấy, nhưng đôi mắt em đen thẫm, vừa to vừa xoáy sâu, chẳng biết điểm dừng của nó đặt ở đâu. Ánh mắt ấy, không phơi trần tôi ra như khi tôi tắm mình dưới nắng, cơ thể tôi không vụn vỡ, không bị thiêu đốt, dịu dàng từng chút từng chút một, màu đen trong ánh mắt em đè nghiến lấy tôi, tôi thấy mình tan chảy, hòa lẫn vào em, cứ thế cuốn lấy nhau thật chặt. Cứ như một cam kết ma quỷ, tôi cam tâm bị vùi lấp trong ấy, tới mức ngạt thở, cả thân thể khô cạn sự sống đến tan hoang.

Em đẩy tôi ra, mò mẫm trong bóng tối. Một miếng vải lỗ chỗ, tờ giấy bị vò nhúm lâu ngày, que củi đầy kiến, chúng bò rần rần trên tay em mới kêu lên, âm thanh nhỏ nhỏ như rít lại. Tôi hỏi:

- Gì thế?

- Kiến. – Em đáp, tay không ngừng vung vẩy, bóng tối sáng ánh trăng, em nhăn nhó như một con chuột con vừa nứt mắt ra đã phải hứng ánh sáng.

Tôi phủi cho em, kéo em lại gần phía mình, em của tôi đang đau. Xoa xoa bàn tay em, những ngón tay gầy gầy, một hai chỗ hơi sưng lên nhỏ nhỏ, sờ vào mấp mô không láng mịn như hồi nãy nữa, làn da sáng, tự nhiên cảm giác phảng phất xanh như bóng ma trơi. Em rụt tay lại, vỗ nhẹ lên vai tôi.

- Không sao Yunho à, có quẹt không? Đốt đi.

Tôi gật đầu, ngồi đấy đi em. Loanh quanh nhặt nhạnh từng mẩu gỗ vụn, tôi gom lại thành một đống, đốt lửa lên. Quẹt mãi mới cháy, chỗ đầu nhôm nóng bỏng, ngón tay cái tôi rát rát, chắc đã đỏ lên lắm rồi.

Lửa vàng sáng rực, gương mặt em rõ rệt, bình thản, sống mũi cao cao, đôi mày thanh thanh, mắt em chìm trong ngọn lửa. Tôi vỗ vỗ vào chỗ gần kề mình, gọi em:

- Ngồi đây này, ngồi sát đây Jaejoong.

Em nhích lại, tì cằm lên đầu gối, cứ ngắm nhìn mãi ngọn lửa ấy, cơ hồ như chúng nhảy múa, vẫy gọi em, những nhịp lung lay qua lại theo tiếng tách tách.

Bầy kiến ở ngay ngọn lửa, chạy bay biến, toán loạn, bò rần rần vô cớ như con người trong cơn động đất, bốn phương tám hướng, xoay chuyển đủ phía. Bông hoa tím, lõi trắng trong, nhụy vàng vàng, hệt như hoa rau muống, ở ngay gần ngọn lửa, bị héo dần mòn.

Tôi ôm lấy đầu em, cho nó ngả lên đầu gối mình.

- Mệt mỏi không Jaejong?

Đầu em lay lay gật gật trên thân thể tôi. Thoáng mơ hồ, thấy mình tội lỗi, tình yêu bé con của tôi, như ấu trùng của con kiến, cuộn tròn trong trái tim tôi, từng ngày lớn lên, nứt vỡ cái vỏ đỏ, chui ra, những dây thần kinh trong người tôi nối lấy em, em là trái tim mới mẻ khác, tươi sáng khác của tôi, mỗi cử động của em làm tâm thất tôi co thắt, máu trào lên, nuôi sống tôi, như dòng nước ngọt lịm của đất mẹ ủ từng hạt mầm. Bây giờ trái tim ấy ngồi cạnh tôi, thu lu như một con mèo hen ngã nước.

Chúng ta đi đâu giữa trời đất này?

Tình yêu của chúng ta trong veo biết bao, thật thà như một đứa trẻ lên ba bắt đầu thấm thía mẫu tử, cứ mếu máo khóc đòi mẹ, ghì tay ôm chặt tấm lưng trần của người phụ nữ thân thuộc, rồi vùi đầu mình vào ngực, ngủ trong âm i câu hát ru, những bình yên cô đơn, nơi mà chúng ta có, bình yên cho một tình yêu không bình yên với đời.

Loài vật đều có dạng lưỡng tính, con đực quấn quýt con đực, mơn trớn lẫn nhau, cái chúng cần là hơi ấm. Trong bóng tối hít thở mùi da thịt của nhau, ngủ vùi rồi khò khè tiếng thở trong cái tổ be bé làm bằng nước bọt với rễ cây, chờ đợi mùa xuân đến.

Thú vật có ngờ nghệch, có ngu ngốc không? Chúng không giống con người, bản năng của chúng rõ rệt hơn, con đực và con cái, tạo ra con non, duy trì nòi giống. Vì không biết đọc, biết viết, nên không biết kì thị, không biết khôn ranh sâu sắc, ghét bỏ là ghét bỏ, không ghét bỏ thì yêu thích. Nhưng cũng tuân theo bản năng, nên tìm đến nhau, chỉ đơn thuần vì ý niệm yêu thích nhau.

Tình yêu của thú vật mới là tình yêu thật thà nhất.

Em biết không?

Con sói đực cả đời chỉ quấn quýt một con sói cái, già nua, đói rét, bệnh hoạn, con sói cái chết rồi con đực sẽ sống một mình cả đời, chờ đợi thời gian trôi. Một ngày sẽ nằm gục bên đống xương trắng hếu của con cái, mưa gió đất đai vùi chôn chúng, cho chúng nằm cạnh nhau mãi. Từ đống đất đấy cỏ dại lại tiếp tục mọc, xanh xanh non non, những thớ cỏ ăn thịt nhảy múa cuồng loạn trong gió, chúng thách thức vì chúng khỏe mạnh hơn tất cả.

Chúng ta là con người, chúng ta đâu thể chui theo kẽ móng tay mon men những cái rễ vào thân thể khác để từ từ hút cạn dinh dưỡng. Mạnh mẽ bằng cách đó, tội lỗi sẽ héo mòn mình mất.

Tôi và em cô đơn quá, tôi làm gì để người ta đừng nhìn vào tình yêu của chúng ta đây. Mỗi khắc, mỗi giây thấy ánh mắt của ai đó liếc trộm em, tôi biết thế nào. Chỉ có cách về nhà, ôm lấy đầu em, ngả lên vai mình, lẳng lặng nghe tiếng nức nở nho nhỏ của em. Bàn tay em choàng qua lưng tôi, bấu chặt lấy áo tôi, cấu vào cả da thịt, vai em run run, nước mắt chảy ra, giọt lăn dài, thấm ướt từ từ vào cả tôi. Cơ hồ mong muốn, nếu chúng ta cứ thế này, rồi tan biến đi. Tình yêu của chúng ta không tội lỗi, đẹp biết bao, nhìn này, ai có thể cứ tự nhiên mà cho tôi hơi ấm, ai có thể cứ tự nhiên mà gục đầu vào vai tôi, ngoài người con trai này.

Định kiến làm chúng ta khổ sở, cứ phải chai sần mặt mày ra để sống, đêm đêm nằm yên lặng, nước mắt trào, cắn môi để đừng thành tiếng nấc. Có ai trong số họ, những con người chỉ biết nói điều cay ác ấy, nếm vỏ gối ngủ trên giường ngủ của chúng ta xem có vị mặn không?

*********

Tôi không nhớ em bắt đầu hút thuốc lá khi nào. Đôi môi em đỏ thắm, giữa đêm tỉnh thức, trông thấy em ngồi bên cạnh, thở từng hơi khói thuốc, giật mình, đôi môi ấy biến thành màu tím ngắt, gò má cao cao, mắt lơ đãng trông ra ngoài cửa sổ. Em ở đằng sau khói thuốc, cơ hồ như không thật, sẽ biến mất khỏi tôi mất thôi.

Ôm lấy đầu em, ôm lấy con người khổ sở cô đơn ấy trong tay, tôi ngẹn ngào từng tiếng. Này, Jaejoong chúng ta đi thôi, đi đến một nơi không có ai, chúng ta sẽ đi khắp trời đất này, sẽ chẳng ai biết về tình yêu của chúng ta, chúng ta sẽ sống với nhau trên hoang đảo của chúng ta, quên hết những thị phi bên ngoài.

Em lắc đầu, về quê em đi, mình sẽ trồng rau cải ở đấy. Sớm mai anh mở lớp dạy học, chúng ta sẽ làm anh em trước mắt họ, em nấu cơm, giặt áo, giặt bít tất cho anh vào mùa lạnh.

Lần này tôi nấc lên.

Em vẫn cứ nói tiếp, ánh mắt chìm đi, như không thấy tôi, đắm vào thứ vô định phía trước.

Này anh, đốt lò mùa đông, làm một khung cửa kính, quấn chăn ấm trong nhà nhìn tuyết rơi bên ngoài.

Này anh, mùa xuân đến em nấu rượu, ở quê em ai cũng thích uống rượu, đầu năm mới mình sẽ phát phong bao lì xì cho học trò của anh.

….

Chúng ta phải đi thôi, chúng ta không thể ở đây mãi được, mỗi lời nói, mỗi ánh mắt của những con người ngoài ấy sẽ giết chết chúng ta mất. Ừ như em bảo ấy, về quê em, mình sẽ im lặng, anh sẽ sống với em ở đấy, cả đời nhé.

Rồi đi, chuyến hành trình về quê em. Em bảo đi bộ ấy, từ từ, chầm chậm, em muốn cảm nhận mọi thứ, cảm nhận thời gian, cảm nhận dòng nước trôi qua chân mình.

Trời mưa lạnh, chỉ kịp đưa em vào căn nhà hoang, hình hài ấy thiếp ngủ trên đầu gối tôi. Mệt mỏi nhưng khe khẽ nụ cười trên môi.

*********

Hôm nay đi qua một thành phố lớn, kèn đồng trong nhà hát vẳng ra ngoài, lễ hội carnival những bóng trắng đen diễn hình hài thiên sứ ác, quỷ,… . Dòng người trên phố đông đúc như một dòng chảy trong lòng đại dương sâu thẳm, cuốn chúng tôi đến miền xanh thẫm và tối đen.

Đột nhiên tôi nghĩ về em.

Tôi nghĩ về chúng tôi.

Trốn chạy…?

Trong đám đông bàn tay em tuột mất. Chiếc băng bịt mắt bất chợt rơi xuống, tôi không nhìn thấy em… Tôi gọi tên em… em không có trả lời.

Xô đẩy, chèn ép đến ngạt thở, những gương mặt ấy cứ lướt qua tôi, vô tình, những đôi mắt xám. Trong dòng đời này, trong biển cát mênh mông này, tôi và em chỉ là hai phần tử nhỏ bé bậc nhất. Không ai nhìn tôi, không ai quan tâm.

Có ai nhìn em không? Có ai quan tâm em không?

Tôi ngơ ngác tìm kiếm. Lo lắng, hoảng sợ. Em đang ở đâu?

Nắm được bàn tay em trong biển người ấy, tôi giữ nó thật chặt, xô bồ quá, tôi sẽ lạc em mất, đi thôi.

Đưa nhau đi, quảng trường thành phố có một cô gái mù ngồi bên hè đánh đàn. Em cứ ngẩn ngơ mãi, tiếng đàn ấy da diết kì lạ, như đàn cho người tha phương. Rồi cô hát, âm điệu luyến láy vùng miền nào đó, em ngồi gần vào bên cạnh cô, mắt nhìn trân trân xuống mũi giày.

Em nói với cô gái mù ấy, rằng rồi em sẽ đi khắp nơi, sẽ đến cả quê cô nữa.

Cô kể quê cô trồng quế, mùa xuân mấy năm trước cô cũng đi bóc quế, mắt không nhìn thấy, chỉ rờ rẫn sờ từng cây, nhưng cô bóc nhanh lắm. Nghỉ trưa nhiều nắng, cô hay vào góc râm, hát cho mọi người nghe, họ vỗ tay, trẻ em cười khanh khách, nhưng khi cô hát, ai cũng im lặng. Mắt cô lấp lánh nước, rồi tại sao trôi dạt đến đây, không biết, đời năm ba ngả, chuyện trước sau ai mà đoán được. Phút chốc, tôi cảm giác em và cô ở cùng một thế giới, cùng tha phương, rồi cùng ngồi lại với nhau.

Tôi bảo em, ngồi đây nhé, anh về ngay. Em gật đầu, đi đi, em có phải con nít đâu.

Sau này em mới kể cho tôi nghe, lúc tôi đi rồi, em nói với cô ấy.

- Chị ơi, chúng tôi là người yêu của nhau ấy. Người yêu ấy, sẽ thành vợ chồng chị hiểu không? Tôi không phải con gái đâu, anh ấy cũng chẳng phải con gái. Tôi yêu anh ấy, hai thằng con trai yêu nhau ấy, chị có thấy ghê sợ không?

Cô gật đầu, mò mẫm tìm bàn tay em, nắm lấy nó.

- Được yêu thì hãy cứ yêu. Tôi cũng muốn được yêu, ai yêu tôi tôi sẽ ôm chặt người ấy. Sờ khắp người người ấy, để ghi nhớ người yêu tôi. A, cậu cũng phải thế đấy, phải yêu anh ấy thật nhiều.

Rồi cô ấy cười.

Em bảo em đã ôm cô ấy, đã nói với cô ấy.

- Này chị, chị không nhìn thấy xung quanh nên tôi mới nói với chị về tình yêu của chúng tôi. Có thấy không, tôi đang ôm chị đấy, tôi có ấm không? Lát nữa tôi sẽ đi với anh ấy mất rồi, nên chị ghi nhớ tôi đi.

Môi cô ấy khẽ mỉm, nhưng cô im lặng, để mặc cho em ôm mình trong tay, cũng không đưa tay chạm mặt ghi nhớ em.

Tôi trở về, trán lấm tấm mồ hôi, đặt vào tay cô một cái gói nhỏ bọc giấy, mùi quế bay nồng lên mũi. Cô đưa lên tay hít hít, ngẩng đầu lên:

- Bánh quế phải không anh?

Tôi gật đầu, quên mất rằng cô không trông thấy. Nắm lấy tay em, bảo:

- Chúng tôi phải đi thôi.

Cô đưa tay về phía trước, em đỡ lấy tay cô, cô đưa tay sang bên cạnh, quờ tìm tôi, kéo hai chúng tôi ngồi xuống bên cạnh mình.

- Nghe tôi hát một bài đã rồi hãy đi.

Và cô đặt đàn lên đùi, tay đánh miệng hát, âm thanh ấy đi vào đầu tôi, nhịp luyến láy tiếng địa phương, tôi không nhớ hết, chỉ một vài đoạn, thỉnh thoảng sau này đem ra hát trêu em.

…Khăn quàng len xanh xanh đỏ đỏ

Quàng vào cổ anh, quàng vào cổ em.

Ơ… Một đôi, anh nhớ nhé

Em đã thức khuya móc len thật dài

Để mùa đông cổ anh thật ấm

Hẹn nhau ở rừng quế, em còn đan một chiếc khăn vàng

… …

Hương quế ngan ngát bao bọc toàn bộ khứu giác, em đặt đồng tiên nơi ống bơ nhỏ rồi quay bước. Tôi liền bám theo, cố ngoảnh đầu lại xem người con gái. Giọt nước mắt lăn dài, có lẽ do… vị cay nồng của quế.

Tôi vội quay mặt đi, từ bao giờ thành kẻ sợ nước mắt.

Em đã thở dài, khe khẽ phía trước tôi.

*********

Trời hửng sáng, khoác cho em chiếc áo khoác xám, màu sắc như nền trời lúc sắp mưa to, em co ro trong ấy, đôi bàn tay xoa nhẹ, phà hơi ấm vào. Tháng một lạnh lạnh nên nắng tháng một càng ấm, hoa dại bên đường nở ra, nhợt nhạt, hoa trắng tinh khôi, cành lá thẫm xanh, in cả bầu trời xam xám.

Vào một tiệm cơm, gọi hai bát mì hoành thánh nóng ấm, vị rau cải non của vùng đất lạ lẫm xộc vào miệng, cay cay. Ti vi trong tiệm chiếu bộ phim bộ “Việt Nữ Kiếm”, cấu nói tràn ngập nước mắt của Phạm Lãi bên bờ cỏ xanh xanh…

”Ngày chia tay, nàng gục đầu lên vai ta mà khóc, nước mắt nàng thấm ướt một bên vạt áo ta, chiếc áo đó ta không bao giờ giặt, trong nước mắt nàng chan hòa cả nước mắt ta.”

Cô gái bưng bê trong tiệm ngồi trên ghế khách sụt sịt nước mắt, đưa tay quệt ngang mũi, lại chăm chú nhìn lên màn hình. Em cắm cúi ăn, gương mặt em chừng như vô cảm, chúng tôi cứ im lặng thế, thời gian giãn ra một gang, hai gang, rồi ba gang. Em bỏ nhiều ớt vào mì, lúc sau ngẩng lên, quệt mắt, gò má ửng ửng đỏ.

“Cay quá Yunho à.”

Phải lâu sau đó chúng tôi mới hiểu hết giọt nước mắt của cô gái hát dạo bên quảng trường. Nước mắt rơi, đâu chỉ đơn thuần một hai nghĩa, khi muốn khóc hay sắp khóc, người ta nhớ nhiều hay tự mình thêu dệt nên những chuyện có thể làm cho mình khóc.

Ấy là lúc chúng tôi ngang qua quê cô.

Rừng quế già đẩy hương cay nồng lên mũi, tôi và em đi dưới rừng quế, tán cây xanh xanh che khuất mặt trời, không có tiếng chim hót, gió thổi ngang qua tai, mang máng như điệu kèn môi.

Đây chắc là quê cô, hoặc đâu đó cũng giống thế này.

Cỏ dưới chân bám đầy gấu quần. Chúng tôi đi mãi, mọi thứ trôi qua người, rồi dừng lại, chỉ còn chúng tôi chuyển động đi lại. Một cây, hai cây, ba cây,… rồi không đếm được, cây nào cũng khắc chữ vào lớp vỏ “yêu em”. Thời gian mòn dần, cây bị thương thì lành, nhưng chữ khắc sâu quá, lâu ngày cũng không xóa được.

Lại tên ngốc si tình cô gái nào đây.

Đến cuối rừng quế, dưới gốc một cái cây quế cao cao, khăn quàng xanh xanh đỏ đỏ nổi bật giữa cỏ, nắm xương người cũng nổi bật lên, cái sọ trắng rõ rệt. Tôi nắm lấy tay em, câu hát của cô gái nhảy múa hỗn loạn trong tôi, đầu tôi như một nấm mồ, gió thổi lá xào xạc bên tai, cứ như có ai dùng xẻng mà quật mộ.

Em nắm chặt lấy tay tôi, chúng ta chạy thôi.

Càng chạy nhanh gió thổi càng mạnh, lướt qua tai rít rít, lại như ai dùng lá thổi kèn môi, âm điệu không dứt, cứ vang hoài, vang hoài mãi, mơ hồ lo sợ, âm thanh ấy cứ như bóng ma ám lấy chúng tôi.

Qua đêm tại một nhà trọ, ôm chặt em trên giường, mũi em thở mạnh, từng hơi đứt quãng, vẫn còn chưa ngủ, tôi mở to mắt, đêm lạnh váng vất, kéo chăn trùm kín lại hai người, câu chuyện chiều nay được nghe kể lại diễu qua đầu.

Người ngồi mãi dưới gốc cây quế ấy đang đợi cô gái của anh ta. Cô gái mù hát hay, anh ta thổi kèn môi đệm. Cô bóc quế, anh ta lấy vỏ làm bánh chocolate quế. Rồi chia ly, cô đi mất, anh ta thành ngớ ngẩn, ngày ngày đi khắp rừng quế khắc mãi “yêu em”.

Em bảo anh ta chết rét.

Vì chỉ còn lại một mình, cô đơn quá, mùa đông không ai nắm tay anh để sưởi ấm, con tim anh dần lạnh lẽo, anh sợ một ngày khô cạn tình yêu, phải chết sớm, khi trái tim anh còn nóng bỏng. Con người đau khổ nhất là chết trong sống, mình rõ ràng không tồn tại nữa, nhưng mình cứ tồn tại, diễu qua diễu lại trước mắt người ta như cái xác không hồn.

Đêm ấy tôi nắm chặt tay em, ủ nó vào trong lớp áo của mình, chạm tới cả da thịt tôi, bàn tay ấy ấm nóng lên. Sau này tôi có thói quen cứ thích xoa xoa bàn tay em, những ngón tay bị xoa đến ửng đỏ như hơ trước lửa. Một vài phút mơ hồ, tôi cứ mãi sợ hãi rằng mình không đủ ấm để sưởi cho em.

Đây là quê của cô, chàng trai ngồi mãi dưới gốc quế là người yêu cô, cô bóc vỏ quế, anh ta làm bánh chocolate quế, tôi đặt bánh vào tay cô, cô nhớ đến anh ấy, trái tim cô bật khóc.

Người ấy cứ mãi đợi cô về, cô hát, người ấy lại thổi kèn môi. Cứ đi thẳng rồi dò đường về với anh ấy, chỗ tỏa ra hương quế quê cô, đừng để anh ấy phải lạnh mãi, cô cũng sẽ lạnh mất. Trái tim hóa đá rồi khóc thế nào đây?

Em nói chúng ta đến tạm biệt anh ấy nào.

Tôi gật đầu, quay lại rừng quế, tim tôi đập mạnh, lá cứ reo lại thành hình tiếng kèn môi. Em đi đằng trước, mái tóc đen bị gió thổi ngược, có sợi dài những lúc sóng bước, chạm cả vào mặt tôi, mềm mại, ngan ngát hương quế.

Đặt bên cạnh người ấy chiếc bánh chocolate quế. Em sờ lên thân cây, lại mấp mô, lại có khắc chữ, “đợi em”.

Đợi em, bao giờ để hết đợi, đến lúc em lại về, đằng đẵng như thế, anh cứ ngồi đây mãi.

Em xòe tay cho tôi viên chocolate có vị quế. Mùa đông năm ấy em đan cho tôi chiếc khăn quàng hai màu xanh xanh đỏ đỏ. Cũng sau này, chocolate em làm đều mang vị quế, em bỏ vào đó vị cay nồng đến chảy nước mắt, cay nồng làm chúng ta có cảm giác ấm áp.

********

Chúng tôi rời khỏi ấy, con đường dài trước mặt, đi mãi, đi mãi, giống như anh ngồi đợi mãi, nhưng tất cả đều có điểm dừng, đều có mục đích. Em bên cạnh tôi, em ngày càng yên lặng, thời gian trôi, không gian trôi dần làm chúng ta đổi thay, tình yêu cứ còn nguyên vẹn, vì nó nằm sâu trong tim, bão tố không thể bào mòn nó

Con bướm trắng vùi mình trong cái kén trắng, bao giờ cho qua mùa xuân xanh?

Muốn chạm tới ánh sáng phải đi qua bóng tối, trốn trong cái kén chật hẹp, da thịt thay đổi, từ trong bụng, đục nát vỏ, trồi ra cái chân, cái râu, cái cánh, phải chảy máu, phải đau đớn mới bay được giữa bầu trời.

Những lúc nhìn em yên lặng, tôi mơ hồ lo sợ em sẽ mệt mỏi mà rời bỏ tôi, con đường chúng ta đi dài hay ngắn, tôi cúi mình, đặt em trên lưng, anh muốn cõng em trong chuyến hành trình này, trong tiềm thức của anh, cuối con đường là biển tối vào chiều tà, biển vỗ sóng, chúng ta ngồi trên mỏm đá ngắm nhìn hoàng hôn, anh có thể kiên nhẫn, vai anh rất chắc, cứ đem mệt mỏi âu lo của em gạt lên vai anh, rồi chúng ta đi nào.

Biển rộng lớn làm anh cảm giác mình được ôm vào lòng, bình yên như thế đấy em.

Tôi sẽ là chỗ dựa của em trên con đường dằng dặc này. Cuối con đường thấy được mặt trời đỏ đang lặn.

Sau này, em bảo với học trò tôi, tình yêu là con sâu hóa bướm, phải vượt qua đường dài mới nghe được “du ca”. Mỗi nơi chúng ta đi, mỗi chặng đường dừng lại để góp nhặt một câu hát, cuối đường rồi thì hát vang, bài ca hỗn tạp lạ lẫm của người du hành là cung bậc tình yêu. Phải không ngừng, không ngừng thu nhặt nó.

—————-End———————-

Giận

Title : Giận.

Author : Ryuan.

Genre : hồng.

Pairing : YunJae.

Rating : PG-13.

Disclaimer : Không ai thuộc về author.

Summary : Giận và hòa.

Credit: menhtuathi@DBC

Original link

A/N : Mừng Tết độc lập D.

==

1. GỐI ÔM

“Cái ôm của YunHo rất đàn ông. Tôi là một đứa con trai và không nên nói thế nhưng quả thật…”

[bộp]

“Ngừng ngay việc nhại lại mấy lời cũ rích đó đi YooChun.” – JaeJoong cất tiếng sau khi ném cái gối to nhất ở sofa vào mặt cậu em.

“Yah! Chính hyung đã nói thế mà. Chẳng lẽ bây giờ lại ngượng sao?”-YooChun trèo qua sofa, bò đến chỗ JaeJoong rồi dúi dúi đầu vào, khuôn mặt rõ nét công-tử-đểu.

“Lâu rồi, cũng chẳng quan trọng nữa.” JaeJoong vỗ nhẹ vào đầu YooChun- “Cũng chỉ là một lời nói mà thôi.”

“Thật không quan trọng?” YooChun hích người JaeJoong, mắt liếc đưa đẩy “Giận YunHo hyung nên mới không quan trọng phải không? Chứ bình thường thì hyung thèm ôm lắm.”

“Ai bảo thế? Là YunHo ôm chứ hyung chẳng đề nghị bao giờ cả.”

“Ừ thì chẳng đề nghị.” YooChun ngúng nguẩy bỏ đi, khi ra đến gần bếp thì nhận thêm một cái gối nữa.

==

“Hyung ôm BamBi gần một giờ rồi đấy. Ngày nghỉ để dành ôm BamBi không thấy phí à?” Changmin dù mắt dán sát vào màn hinh vẫn có thể khịa sang được leader-shi.

[bộp]

“Ôm BamBi là quyền công dân thằng nhóc ạ. Ngừng ngay cái miệng xỉa xói đi.”

“Chứ không phải từ ngày quen một người thì chỉ thích ôm cái gối tên JaeJoong, bỏ mặc BamBi nên giờ muốn tạ tội với nó à?” ChangMin nhặt cái gối lên, đẩy gọng kính lườm hyung mình như ngựa già lườm ngựa non.

“Khi hyung phải sang đây ngủ với đứa như em thì tức là cái gối tên JaeJoong đã ra lệnh cấm túc đấy biết chưa?” Nói rồi YunHo xụ mặt, gục đầu vào BamBi.

“Ôi công chúa đáng thương. Để ông tiên bảo này.” ChangMin thở hắt ra, tiến đến ngồi cạnh YunHo sau khi nhận thêm một cái gối nữa vì chữ “công chúa”.

“Chẳng phải JaeJoong hyung chưa bao giờ giận hyung được quá hai ngày sao?” ChangMin nhẩm tính “Một ngày làm cao, ngày hôm sau lại tạo cơ hội cho hyung rồi.”

“Hôm nay là ngày thứ ba rồi.” YunHo cất giọng nghèn nghẹn từ đám lông mềm mượt của BamBi.

“Aishh”. ChangMin đứng dậy, tiến về phía bàn. “Thôi được rồi. Vì couple YunJae và Shim ChangMin, em giúp hyung lần này.”

==

[kịch]

“Vào rồi đấy hả YooChun?” JaeJoong dụi mắt, xoay người “Đi đâu mà vễ trễ thế?”

[click]

Tiếng khóa cửa nhẹ nhàng không lọt được vào tai người đang trong cơn ngái ngủ như JaeJoong. Cậu dụi đầu vào gối, không để ý bóng đen trong phòng tối đang tiến dần về phía giường mình.

[soạt]

“Sợ ma à?” Thói quen của YooChun với lý do “ngủ chung cho ấm” thì JaeJoong đã biết rõ, cũng chẳng cần nói nhiều thêm.

[soạt]

“Còn ôm nữa cơ” JaeJoong cười hắt ra “Em nhát hơn bình thường rồi đấy.”

[soạt]

Chăn bị kéo lên, và hai người trong phòng tối đang nằm đúng kiểu úp thìa. Người phía sau tiến gần lên tai người phía trước.

“JaeJoong ah”

Và cậu đã biết đó là ai. Chính xác là leader oai hùng đang ở sau lưng, sát đến mức không sát hơn được nữa.

“YunHo~!!!”

“Cứ thế này JaeJoong nhé” YunHo ôm chặt JaeJoong hơn để cậu không xoay lại được.

“Tớ… xin lỗi.”

JaeJoong thôi không vùng vằng, giãn người ra một chút.

“Là tớ sai, lẽ ra không nên to tiếng với cậu.”

JaeJoong khịt mũi. Làn hơi ấm nóng của YunHo tỏa ra từ phía sau vừa nhột vừa kích thích các giác quan một cách kỳ lạ.

“Tớ đã quên JaeJoongie là để trân quý.”

JaeJoong cục cựa đầu, cảm thấy mềm lòng ra. Được leader-shi đối xử dịu dàng, ân cần như thế, dẫu không phải như nâng trứng hứng hoa, JaeJoong tự nhủ chỉ có mình mới có được vinh dự đó.

“Joongie, dù có ra sao tớ vẫn không muốn xa rời cậu. Tớ có đủ bá khí để làm nên đại sự, nhưng không có đủ tự tin để rời xa mỹ nhân.”

JaeJoong môi vẽ nụ cười, mặt nóng đến mức chỉ mong có nước đá mà xát lên. Dù không phải là một cô nàng ngây thơ, nhưng những lời hoa mỹ của YunHo vẫn không thể không khiến JaeJoong cười hạnh phúc. Tuổi lớn rồi mà còn ngây ngô, cậu tự nhủ sau này bạc đầu rồi có khi vẫn còn ngượng chín mặt được.

“Cậu từng nói rất thích tớ ôm, vì cái ôm ấy rất đàn ông.” Anh thở vào tai cậu, cảm nhận rõ vành tai và hai bên mặt đang nóng dần lên. “Nhưng có một điều tớ chưa nói, là tớ cũng rất thích ôm cậu.”

Và JaeJoong biết mình đã bị hạ nốc ao một lần nữa rồi. YunHo đằng sau cũng đang dần nở nụ cười, biết chiến thắng sắp về tay mình nên bạo hơn, dùng môi miết dọc gáy cậu.

JaeJoong hít một hơi sâu rồi cất tiếng nhè nhè “Giận cậu khó nhưng tha lại rất dễ.” Cậu quay lại đối mặt anh, tay nắm chặt vòng tay quanh eo mình. “Có một điều tớ cũng chưa nói. Thực ra tớ rất mong được gần cậu dù có đang giận cậu…dĩ nhiên không thể kéo cậu lại trước đám đông rồi bắt cậu ôm được, nhưng… có đôi khi…nói chung là… tớ cần cậu nhiều hơn tớ nghĩ.”

YunHo lấy tay còn lại gãi mũi. “Thì…”

“Thì sao?”

“Giờ đang ôm đấy thôi.”

“Haha… ừ”

“Uhm.”

“Mà này, Chunnie ngủ ở đâu?”

“Với JunSu.”

“ohh.”

==

“Sao em lại đưa chìa khóa cho JaeJoong hyung chứ?” JunSu bĩu môi.

“Vì nếu không em sẽ phải nghe YunHo hyung lải nhải tên người yêu vô địch trong lúc ôm BamBi ngủ.” ChangMin giả vờ nhắm mắt, gọi tên JaeJoong trong lúc ôm gối.

“Vậy còn hyung thì em bỏ ở đâu nào? Làm hại hyung đang ngủ thì YooChun mò vào giường vì lý do sợ ma cũ rích, trong khi hyung còn đang giận chuyện cậu ta làm hư PS3.”

“Aishh. Người lớn một chút đi.” ChangMin ngáp dài, tiến về phía giường mình.

“Àh mà này, làm sao em có được chìa khóa phòng JaeJoong hyung thế?” JunSu không mắng thằng em như thường ngày mà tiến lại gần nó, mở to đôi mắt dò hỏi.

“Hyung yêu dấu à.” ChangMin một tay chống lên giường, một tay đẩy gọng kính trí thức “Bằng bản năng của một thiên tài, em có được nhiều thứ hơn mọi người nghĩ đấy, mông vịt.”

2. OXY

==

YunHo nhìn gian bếp lạnh tanh mà nhức lòng. Vợ anh đã đi rồi.

Việc ấy với anh như thể sống trong môi trường thiếu oxy.

==

Vài hôm trước đó …

- Áaaa~

Tiếng hét thất thanh của JaeJoong khiến YunHo vừa đặt chân về nhà đã xanh mặt. Nhưng đó không phải là âm thanh duy nhất bởi kéo theo sau đó là cả chuỗi “rầm” và “xoảng”. Anh nhanh chóng chạy ra phía sau vườn nhà – nơi mà theo đôi tai nhạy của anh là nơi khởi nguồn tất cả.

Và YunHo thấy JaeJoong đang lồm cồm bò dậy giữa đống đổ nát. Bên trái cậu là chiếc búa đang nằm ngổn ngang cùng đống sành vỡ. Đất và hoa trong chiếc chậu sành rơi ra. Tất cả những thứ đó đều không quan trọng bằng JaeJoong nên YunHo nhanh chóng chạy lại, xốc vợ mình lên. Đoạn anh rê tay từ đầu xuống trán, cằm rồi cổ, sau đến cả tay chân mình mẩy JaeJoong.

- Yunnie… nhột !

- Yên! – Anh đanh giọng.

- Sao thế ?

- Anh xem có bị thương chỗ nào không đã. Anh nắn đến chỗ nào mà thấy đau thì bảo anh ngay.

- Chẳng đau gì cả, chỉ nhột thôi.

JaeJoong bỏ một mạch vào nhà, anh đành lững thững bước theo, không quên ngoái lại nhìn đống đổ nát mà lắc đầu.

Thật may khi JaeJoong chỉ bị trầy, nếu có vết thương nặng hơn, chắc YunHo đã không thể ngồi yên nhìn vợ dán băng keo cá nhân thế này. Kết hôn vừa mấy tháng mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Cuộc sống hôn nhân không dễ dàng như anh nghĩ. JaeJoong không phải vô lo vô nghĩ, nhưng đôi khi lại tạo cho anh cảm giác phải chăm sóc một đứa trẻ.

- Nói cho anh, JaeJoongie. Em đã định làm gì?

- Đừng nhìn em bằng ánh mắt xét nét đó – JaeJoong bĩu môi- Chỉ là em muốn sửa lại mái nhà.

Và YunHo bóp trán.

- Mái nhà hư đợi anh về sửa cho. Mà nó cũng đâu nặng nề gì. Bất quá thì gọi thợ cũng được mà.

- Nhưng nhà có đàn ông mà việc gì cũng phải chờ, còn cả cái tủ lạnh hư nữa-Cậu chau mày.

- Nó đã hư thêm từ khi được em sửa đấy thôi.

JaeJoong cúi đầu. YunHo lắc đầu. Anh hiểu rõ bản tính JaeJoong không muốn quá lệ thuộc vào ai, cộng hưởng với khát khao làm chồng vài tuần nổi lên một lần nên cậu luôn tranh sửa đồ trong nhà. Có điều, JaeJoong ngoài chuyện nấu ăn giỏi ra thì không khéo lắm những chuyện khác, ít nhất là trong khoản sửa chữa đồ gia dụng. Ngoài cái tủ lạnh ra thì còn tivi cũng đang trong tình trạng cần một người thợ mát tay. Anh không lo cho đồ đạc, chỉ là lo cho JaeJoong. Lỡ có mệnh hệ gì, không biết anh phải đối mặt thế nào.

YunHo nắm lấy vai JaeJoong, lấy tay nâng cằm cậu lên mà bảo :

- Anh biết em muốm mình hữu ích hơn. Nhưng em đang làm tốt vai trò của mình mà.

- …

- JaeJoong à, em chỉ cần sáng hôn tiễn anh đi làm, trưa đi siêu thị mua đồ ăn, chiều nấu ăn chờ anh về rồi mình cùng ăn, tối thì …

- Tối thì sao? – JaeJoong bỗng tỏ ra có hứng thú với phần cuối.

- Thì làm nghĩa vụ của người vợ. Là chuyện … đấy.

- Thế ra em chỉ có hai việc nấu ăn và … ngủ với anh thôi à ? –JaeJoong đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng.

- Thế là được rồi còn gì- YunHo nở nụ cười tươi, định lòng trấn an cậu. Ai dè sau đó chỉ còn anh một mình cười ngu trong phòng.

Ngày trước bộ ba YooSuMin từng bảo YunHo là kẻ đần, ít ra là ngu ngơ trong tình yêu. Chuyện này YunHo chưa từng tin, bởi ít ra anh cũng cưa đổ được đại mỹ nhân đấy thôi; có điều sau này nghiệm lại, JaeJoong chính là đổ vì cái ngốc ấy, còn khi đã đổ rồi thì cái ngốc lại hại anh khổ bao nhiêu lần.

==

Cuộc sống không dễ dàng với ai, cuộc sống hôn nhân thì lại càng khó khăn hơn nữa. Tình yêu có màu hồng, nhưng hôn nhân thì lại có nhiều màu sắc hơn thế.

Một chuyện không hề đơn giản chính là vật chất. Dù JaeJoong có là người theo thuyết lãng mạn thì YunHo cũng phải có một tí thực dụng, trước là để giữ cho hai người không phải chịu cảnh lều rách ven ngoại ô, sau là vì cái chi seme không thể cứ an phận với căn nhà nhỏ mãi. Nhu cầu muốn nâng cấp đời sống không có chỗ nào sai cả

YunHo xin tăng thêm giờ làm, nhưng khốn khổ thay anh lại quên báo với JaeJoong. Điều đó vô hình chung đã gây ra sự phiền hà tương đối lớn cho YunHo, khi anh trở về nhà với đầu óc quay cuồng, chân tay rệu rã và JaeJoong – người đã bị thất hứa chuyến đi chơi chung sau giờ làm của anh, ngồi ở sofa với gương mặt không vui vẻ mấy.

YunHo không phải kẻ vô tâm, nên líu ríu bước lại hôn lên cổ JaeJoong rồi thì thầm “Vợ, anh xin lỗi!”. Nhưng JaeJoong vẫn còn giận, dĩ nhiên rồi, bị biến thành con hươu cao cổ nào có dễ dàng gì. Một cái hôn sao đủ mà bù đắp chứ!

- Cơm em nấu rồi, anh vào ăn đi!

JaeJoong nói, giọng nhẹ như tơ, rồi đứng dậy bước về phía phòng ngủ. YunHo chỉ là không để ý trong sợi tơ ấy vương nhiều nỗi niềm hơn anh tưởng. Và YunHo – trong cơn đói và mệt, đã vô tư bước vào bếp ăn ngon lành mà không biết rằng JaeJoong chờ anh cả buổi vẫn chưa có miếng nào vào bụng. Lúc YunHo bước vào bếp, JaeJoong vẫn chưa đi vào phòng mà còn đứng lại một chút. Bóng anh khuất rồi, cậu mới lững thững bước đi.

JaeJoong tính có khi bốc đồng giống trẻ con, nhưng suy nghĩ tuyệt nhiên không phải nông cạn. Phần nữa khi yêu, người ta đa nghĩ hơn. JaeJoong bó gối nhìn YunHo ngủ ngon lành bên cạnh, nhìn một lúc thì thấy mềm lòng ra. Gương mặt YunHo có ma lực đáng sợ và cậu không cưỡng lại được. Sau cùng, JaeJoong gác mặt lên người YunHo, thì thầm “Đồ ngốc!”. Đó là một lần hiếm hoi trong cuộc đời từ khi yêu YunHo, JaeJoong phải tự xoa đi nỗi buồn của mình.

==

Sáng hôm sau đấy là thứ bảy và theo thông lệ thì anh được nghỉ, cũng như theo kế hoạch định trước của hai người, hôm đấy là hôm để dành đi thăm ChangMin. Nhưng những cái gọi là thông lệ hay kế hoạch đấy đều không thành vì YunHo đã tăng thêm giờ làm rồi.

- Sao? Không đi được á?

- Joongie, anh tăng giờ làm, hôm qua về mệt nên chưa nói với em.

- Sao tự nhiên lại thế?- JaeJoong bĩu môi.

- Ngoan đi! Anh phải kiếm tiền.

- Nhà mình nào phải không đủ.

JaeJoong trèo xuống giường, bước bừa về phía bếp. YunHo thấy thế liền tung chăn chạy theo.

- Anh biết, nhưng phải chuẩn bị nhiều thứ lắm. Lỡ sau này có con nữa… Mọi chuyện đâu đơn giản như em nghĩ.

Anh lay lay thái dương, buổi sáng dậy còn mệt mỏi đã phải tranh luận thật không dể chịu.

- Vậy ra em là người đơn giản quá à? Anh cứ cắm đầu vào công việc- JaeJoong quay phắt lại, mọi bức xúc như tuôn ra cùng lúc- Làm thêm không báo với em một tiếng, hôm qua em chờ dài cả cổ. Anh làm rối tung mọi thứ hết. Mà anh quên là em có đi làm nữa à?

- Em mới đang làm rối đấy – YunHo bóp trán- Anh đã nói rồi, nhà phải có tiền dự phòng, sao biết trước được sẽ có chuyện gì chứ ? Em làm công việc tự do trên mạng thì kiếm được bao nhiêu? Ăn lương theo kiểu dự án không ổn định. Anh không muốn sáng ra đã cãi với em. Tóm lại là anh đang bị áp lực công việc, em thả lỏng cho anh chút đi. Em gọi xin lỗi ChangMin giúp anh.

Nói rồi anh đi thẳng vào nhà vệ sinh. Cậu đứng ngoài, cục tức nghen ngay cổ họng mà chưa nòi ra được. JaeJoong cũng là người chịu nhiều áp lực. Bất giác cậu nhìn đôi bàn tay trắng của mình rồi thở dài. Cảm giác mình là bà vợ khó tính vô dụng trỗi dậy khiến JaeJoong cảm thấy vô cùng khó chịu. Yêu và cưới YunHo, JaeJoong đã chịu thiệt khi phải dẹp đi sĩ diện đàn ông một vài lúc, nhưng chẳng gì thì cậu vẫn là một người đàn ông và chuyện biến thành cô vợ bé nhỏ dễ thương là điều không thể.

Chiều hôm đó, YunHo về nhưng không thấy JaeJoong đâu cả. Trong tủ quần áo chung thiếu vài bộ quần áo của cậu. JaeJoong không để lại thư gì, chỉ đi như thế.

YunHo ngồi phịch xuống nền nhà, sau ném phăng áo vét đi rồi hét vang cả nhà.

- Em muốn tôi làm gì đây hả?

Buổi tối ấy không có bữa ăn nóng sốt JaeJoong làm, chỉ có mấy chai rượu lạnh miệng. Buổi tối ấy cũng không có cái gối tên JaeJoong ôm rất vừa tay, chỉ có những nếp chăn lạnh lẽo, xếp thành những ô nhung nhớ trên tấm giường King size – thứ đáng giá nhất ngôi nhà.

Buổi tối ấy, YunHo ngủ mà miệng đắng nghét, nhưng anh tự nhủ là do rượu.

==

YunHo thiếu oxy thì không chịu được, sau cùng cũng phải gọi cho nhà vợ hỏi xem JaeJoong có về đấy không, nhưng chỉ nhận được câu trả lời “không”. Sau đấy thì bố mẹ và tám chị gái của JaeJoong cứ giành nhau hỏi han sự thể, và anh chỉ biết ậm ừ.

Nhớ ra ChangMin, anh bấm số. Sau hồi chuông dài, bên kia cũng xuất hiện giọng nói chói lói của cậu em.

- Ai đấy?

- YunHo hyung đây!

- Ohh! – ChangMin thốt lên, vẻ như có một chuyện gì đó sắp xảy ra.

- Gì thế?

- Àh không, gọi việc chi nào?

- Thôi ngay cái giọng ấy, anh định hỏi JaeJoong có ở đấy không?

ChangMin dừng lại một lúc. Và YunHo nghe rõ tiếng thở đều đều qua điện thoại.

- Hyung à, hôn nhân không phải chuyện đơn giản – ChangMin bắt đầu nói như một ông già 71 truyền thụ kinh nghiệm cho cậu trai 17 tuổi chưa trót đời- Sao hyung để JaeJoong đi như thế mà còn chưa đi tìm?

- Hôm qua anh rất mệt, hôm nay mới bắt đầu dò hỏi…

- Hyung- ChangMin chen ngang- Con gấu khi chưa lấy được mật sẽ rất thèm thuồng, nhưng lấy được rồi thì lại thèm cá hồi.

- Anh không có – YunHo đanh giọng- Thực sự là anh rất mệt.

- Ấy- ChangMin cao giọng – Là anh tự nhận mình là gấu đấy. Thôi, em nói đơn giản thế này. JaeJoong không phải phụ nữ, nhưng khi yêu anh ấy cũng cần ở kèo trên một chút. Anh tập làm hoàng tử lại đi, công chúa…

Và bên kia có tiếng gác máy. Trước khi YunHo kịp phun ra câu mắng nó thì anh bỗng ngẩn ra một hồi. Shim ChangMin đại gia không có tác phong thiếu lịch sự thế, vậy kẻ gác điện thoại còn ai khác hơn vợ anh – người rất ghét bị gọi là công chúa chứ!

Và trong đầu YunHo, hình ảnh tủ áo thiếu vài bộ quần áo hiện ra. Một vài hình ảnh khác nữa thoáng chen vào.

Anh khởi động xe, tay nắm vô-lăng xoay mạnh.

“Anh tập làm hoàng tử lại đi”

YunHo vừa chạy xe vừa cắn môi. Anh cảm thấy nỗi hối hận dâng lên ngập lòng. Anh mở máy điện thoại, dò sồ sếp rồi nói ngay trước khi sếp anh kịp cất lời “Hôm nay em nghỉ.”

Đời không phải là cổ tích, nhưng Jung YunHo mãi muốn làm hoàng tử của Kim JaeJoong. “Là anh sai rồi!” YunHo tự lẩm bẩm điều đó khi bánh xe lăn nhanh trên đường cao tốc.

==

YunHo tay cầm bó hoa hồng đứng trước cửa nhà ChangMin mãi một lúc mà chưa dám bấm chuông; trong tim anh rộn rạo như buổi đầu yêu đương còn nhiều say nồng và lãng mạn, đích thực là YunHo đang có cảm giác của chàng trai trẻ năm nào cứ tần ngần đứng trước phòng người yêu mà không dám gõ cửa.

Chỉ một chuyển động của cánh tay cũng rất khó khăn. Kim JaeJoong với Jung YunHo mà nói hơn một thứ ma lực, có khi nó khiến anh run rẩy, có khi khiến anh lo sợ, bồn chồn, có khi lại khiến anh hạnh phúc tột đỉnh. Thế nên anh tự nhủ từ ngày quen JaeJoong lòng mình đã thành miệng núi lửa cứ chực tuôn trào rồi, chỉ khác là dòng dung nham màu gì thì còn tùy thuộc vào JaeJoong đại nhân.

YunHo nhắm mắt và mở mắt. Trong một khắc ấy con người ta có thể nghĩ và nghiệm ra rất nhiều chuyện. Anh bất giác đưa tay lên tim mình, cảm nhận nhịp đập của nó vẫn rộn ràng lắm. YunHo thấy cơn dung nham mang tên Hối hận dâng lên, tuôn trào ngập lòng. Giữa những bộn bề của cuộc sống, lẽ ra anh nên nhìn lại căn nhà của mình một lần, để thấy ở đó bóng dáng người vợ thân yêu đã hy sinh rất nhiều cho cả hai, cũng như đã phải đau đến thế nào khi anh bảo rằng cậu ấy suy nghĩ chưa có chiều sâu. YunHo biết không phải thế, chỉ là anh lỡ lời…

JaeJoong không phải kẻ nông cạn. Cậu biết những điều YunHo ước mơ, những điều gia đình cần và những điều cả hai nên làm. Nhưng Jung YunHo, từ khi yêu JaeJoong, có khi nào nên đi chậm lại một chút, để nắm tay con người kia mà bước tiếp chăng? Sẽ có một lúc, khi YunHo băng qua đường quá nhanh, JaeJoong là người nắm tay anh lại, cứu thoát anh khỏi chiếc xe vừa chạy vụt qua.

YunHo thở hắt ra, tay chạm vào chuông cửa. Hương hoa hồng bay thẳng vào mũi, kích thích thính giác đến lạ kỳ. Và YunHo – người đàn ông đã có gia đình, lại cảm thấy một luồng gió tươi mới của thời thiếu niên bao bọc lấy mình, đưa anh đến gần hơn với con người đang ở sau tấm cửa kia.

Ai bảo YunHo là kẻ khô khan, chỉ biết công việc chứ? Anh đang cầm trên tay một bó hồng đấy thôi, và anh còn đang ấp ủ nhiều kế hoạch lãng mạn hơn nữa. Kế hoạch ấy bắt đầu khi anh hô to:

- Vợ, mở cửa cho anh.

Có một người trong nhà đã nghe tiếng chuông cửa, đã nghe gọi nhưng lại chần chừ. Cậu bước từng bước một về phía cửa, áp tai sát vào để nghe những âm thanh do người đàn ông đứng ngoài tạo nên. Tiếng nói. Tiếng thở.

Và ChangMin trong nhà bếp thở dài.

==

- JaeJoong.

“Chỉ là tên của mình mà thôi”, JaeJoong phải tự nhủ với mình điều đó nhiều lần để không phải nghe thấy tim mình đập thình thịch.

- Joongie.

Và cậu biết tim mình vừa lỡ một nhịp và rồi có cảm giác như YunHo lấy bàn tay chạm vào trái tim mình.

- Vợ.

Tay JaeJoong đã chờ sẵn ở chốt cửa. Bàn tay run lên thật lạ. Có phải dù không còn ở tuổi dậy thì với nhiều xao động, tình yêu vẫn có đủ sức mạnh để đánh thức những cảm xúc tửơng đã ngủ vùi không? Và JaeJoong tự hỏi nếu mình già đi, thật già đi, có lẽ cứ còn ngây ngô như đứa con trai mới lớn trước những trò lãng mạn của YunHo chăng?

- Hoàng tử của anh.

JaeJoong bật cười.

- Anh biết anh sai. Là anh đã lao đầu vào công việc mà không chú ý đến em.

“Đã nhận sai rồi!”

- Có lẽ anh đã vô tình làm tổn thương em rất nhiều. JaeJoong, em không phải là bà vợ vô dụng trong nhà, em là người đàn ông anh cần, là vợ vô địch của anh.

JaeJoong mân mê mấy ngón tay.

- Anh đã sai khi nghĩ rằng tình cảm khi đi qua giới hạn rồi sẽ không cần sự lãng mạn nữa. Vì thực sự chúng mình không có giới hạn nào cả. Tình cảm cứ thế lớn hơn thôi.

JaeJoong gãi đầu thích thú.

- Anh không thể sống thiếu em. Về với anh được không?

Những lời có cánh không phải ngẫu nhiên được gọi là hoa mỹ. Chúng đẹp, nếu bỏ qua trường hợp của những kẻ nịnh nọt để trục lợi thì chúng đẹp thuần khiết, điển hình là những lời yêu đương của một người đàn ông chân thành trong tình yêu như YunHo. Có khi là những lời đã cũ rồi, có khi là lấy từ bộ phim nào đấy, nhưng khi nghe chính miệng người yêu nói những lời đó thì người ta vẫn cứ mềm lòng ra. Mãi mãi là như thế, chỉ còn trong tình yêu, dù dặn lòng đừng xao động thì tim vẫn không thể nghe lời trí óc. Đó là bản năng khi yêu.

JaeJoong lấy tay che miệng cười, giấu đi một phần đôi má đỏ ửng lên khi đối diện với YunHo. Anh giang rộng tay, rồi quấn cậu trong vòng tay ấy, cảm thấy oxy tràn vào lồng ngực sảng khoái lạ thường.

- Ngay từ đầu đã không muốn xa anh đúng không? Em mà dọn đi thật thì tủ quần áo chẳng còn cái nào.

- YunHo!- JaeJoong dụi mặt vào vai người yêu, thì thầm.

- Anh… lại lỡ lời à?- YunHo nâng mặt JaeJoong lên, mở to đôi mắt ra nhìn vẻ dò hỏi.

- Không- JaeJoong cười sau khi hôn anh- Chỉ muốn nói sến với anh thêm chút nữa- Lại dụi mặt vào – Trong thế giới của em, em vẫn tin người yêu mình nhất là anh thôi. Dù ai có nói em cao giá, nhưng thực ra em vẫn luôn chạy theo anh. Ngay cả lúc quay đi, thực tâm em vẫn muốn tay anh níu lại.Vì … em cần anh nhiều hơn mình tưởng. Xin lỗi vì làm anh lo.

Tiếng xin lỗi nhỏ xíu nhưng tai YunHo rất nhạy nên không bỏ qua được. Anh hôn lên tóc cậu, rồi trượt dần xuống môi.

- Nếu chạy mệt rồi thì để anh cõng nhé!

Quấn lấy nhau cho một cái ôm vùi.

Chỉ có một vấn đề xuyên suốt câu chuyện lãng mạn của họ, một thứ mà ngay từ đầu họ đã quên đi và vô tình gây “đau khổ” cho một con người. Điều ấy vô cùng nghiêm trọng.

ChangMin trong nhà đang cố hướng mắt mình ra hướng khác, miệng lẩm bẩm:

- Lần sau giận nhau đừng có qua nhà em nữa.

==

- Yahhh~~~ Nhà lớn quá Yunnie. Có cả vườn. Thấy chưa, anh đâu cần tăng giờ làm nhiều, dự án của em sinh lãi cũng tốt chứ.

- Em cứ chạy đi chơi vòng vòng, rồi sẽ thấy diện tích 200 mét vuông là không thực sự nhiều.

- Yah! Mỗi người 100 mét vuông không nhiều à?

- Em dám chia à, hai đứa mình xài chung đấy. Sau này còn có con.

- Có con bằng cách nào?

- Bằng cách này…

- Này, đừng lại gần, khoa học đã chứng minh đàn ông không thể ….uhm uh…

- Mình chưa thử giường mới phải không Joongie?

- …

- …

–END–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro