Chương 7: Trịnh Kiền (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có ai đó đang gọi tên tôi, đầu tôi rất đau, mất một khoảng thời gian khá dài mới mở mắt nổi.

Khi tôi vừa mở mắt ra đã chợt nhìn thấy anh, anh mặc một bộ âu phục phẳng phiu, trên ngực còn cài một đóa hoa màu đỏ.

Tôi ngây người nhìn chằm chằm anh ấy, duỗi tay ra tóm lấy anh.

Anh nở nụ cười vỗ mặt tôi, nói: “Hôm qua đã bảo em đừng uống nhiều rồi mà, sao cứ có người rót là em lại uống vậy, dễ dãi thế à?”

Tôi cũng tự vỗ mặt mình, lại sờ mặt anh ấy, nói: “Là anh sao?”

Anh bật cười: “Ngủ đến đờ người rồi à.”

Tôi lao đến ôm chầm lấy anh, nói: “Em vừa mơ một giấc mơ.”

Anh ấy vuốt tóc gáy tôi, hỏi: “Em mơ thấy gì?”

Tôi vẫn còn sợ hãi, kể: “Mơ thấy anh mất rồi, mình em ngủ trong căn phòng tối om, có hai bồn hoa hướng dương đặt trên bệ cửa sổ, đèn đường vàng hiu hắt chiếu vào phòng. Em chỉ có một mình, em thở không nổi, đã uống rất nhiều rượu, bên cạnh cái gối của em toàn là chai rỗng thôi, em đã thiếp đi trong men say.”

Anh ấy cười, vỗ nhẹ vào mặt tôi rồi nói: “Giờ đã tỉnh chưa, còn không mau dậy rửa mặt thay quần áo, chẳng phải đã nói hôm nay sẽ đi chụp ảnh cưới à?”

Tôi vội vàng xoay người đứng lên, nói: “Em quên mất.”

Anh ấy đứng bên cạnh nhìn tôi, lưng anh ngược sáng, mép bộ âu phục có chút mơ hồ không rõ.

Vẫn là căn nhà cũ, trên bàn cơm còn bày một lọ hoa màu trắng, bên trong là mấy cành hồng đỏ.

Tôi vừa cạo râu trước gương vừa nghĩ, may mà chỉ là mơ.

Đợi đến khi tôi bước ra, anh ấy đưa cho tôi bộ âu phục, vuốt phẳng rồi lại thắt cà vạt cho tôi, bảo: “Chúng ta chưa chụp ảnh cưới bao giờ.”

Tôi nhìn anh ấy thắt cà vạt cho mình, duỗi tay sờ tóc anh, bỗng dưng phát hiện trên ngón tay anh không có nhẫn.

Tôi đột nhiên toát mồ hôi lạnh, cả người đều cứng đờ, bất thình lình túm lấy tay anh, ép hỏi anh cứ như một kẻ mất trí: “Nhẫn của anh đâu? Nhẫn của anh đâu rồi?”

Anh hơi buồn bực, dùng sức rút tay ra, đáp: “Để ở trong phòng, chút nữa đeo lên sau, chẳng phải là do ban nãy anh đã đích thân xuống bếp nấu cơm cho em ăn đấy à?”

Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi ôm chặt lấy anh, nhưng ôm kiểu gì cũng cảm thấy vẫn chưa đủ chặt. Tôi ngửi mùi hương trên người anh, cơ thể anh vẫn luôn thoang thoảng mùi nước hoa nam, nhưng hôm nay thật lạ, anh ấy không xịt nước hoa.

Tôi lại ngửi thật kỹ, không hiểu sao lại ngửi thấy mùi rượu.

Tôi bảo: “Sao anh cũng uống rượu vậy.”

Anh ấy há miệng thở dốc, bỗng có một con mèo lao từ ngoài vào, làm đổ lọ hoa trên bàn cơm, lọ hoa rơi xuống đất vỡ tan tành.

Tôi giật mình, ngẩng phắt đầu dậy, trước mắt là căn phòng tối om.

Tôi tỉnh, lần này tôi tỉnh thật rồi.

Chai rượu trong tay rơi xuống sàn nhà, vỡ vụn.

Tôi nằm ở trên giường, ngửa đầu nhìn trần nhà, nơi nào cũng đen như mực, gối đầu và chăn cũng ướt đẫm rượu, tôi đã ngủ trong rượu.

Mình tôi ngủ trong căn phòng tối om, hai chậu hoa hướng dương đặt trên bệ cửa sổ, đèn đường vàng hiu hắt chiếu vào. Tôi chỉ có một mình, tôi thở không nổi, đã uống rất nhiều rượu, bên cạnh cái gối của tôi toàn là chai rỗng, tôi đã thiếp đi trong men say.

                              -HẾT-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro