[vì tinh tú rụng rơi thành từng mảng]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[không em ơi, so với thế gian diệu vợi bao la này, ái tình nhỏ bé còn hơn cả hạt cát]

kha vũ đã từng nói với gia nguyên một lời chắc nịch như thế, vào ngày đầu tiên mà hai người gặp mặt. gã tựa đầu vào lưng ghế, ánh mắt nhìn xa xăm như người đang đi lạc trong giấc mơ hoang vu nào đó, thở dài chán nản. tại sao gã lại nghĩ vậy ấy à, là vì sau khi đã trải qua vài ba mối tình nhạt nhẽo, gã chẳng còn quá nhiều hy vọng vào thứ hư vô mang tên tình yêu.

tình yêu chỉ là chút nắng sớm chảy tràn qua khe cửa sau cơn mưa rả rích kéo dài cả tuần trời, làm lòng người phơi phới hơn đôi phần. hoặc chăng, tình yêu là lời hứa muôn đời của một gã đàn ông bội bạc, được một tên ngốc nghếch nào đó cố chấp gìn giữ, xem như định ước trăm năm.

gã chẳng còn nhớ nổi lúc hắn nói ra lời cảm thán kia, gia nguyên đã có biểu hiện như thế nào. nhưng từng mảng ký ức rụng rời không rõ đã nói cho gã biết, có lẽ lúc đó em đang cho rằng gã là một kẻ điên. một kẻ điên không có được tình yêu, nên đã quay ra thù hằn tột độ với thứ tình cảm mê người ấy. ngoài mặt tỏ ra không cần, trong lòng lại khát khao đến cực điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro