Chỉ có 1 phần thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WordPress này có hai người dùng, đây là quà của số 1 dành tặng cho người còn lại.
Author: meiryuuga
Dành tặng thenomeanlemon

Cảnh báo: OOC cực nặng, vứt não trước khi đọc, viết trong 30 phút, chỉ là sản phẩm giải trí.

Đăng tải duy nhất tại WordPress này và wattpad này

_

Ngày xửa ngày xưa, xưa rất là xưa, ở vương quốc Úm ba la xì bùa, có bá tước họ Lọ sống với người con trai đầu lòng tên Lọ Trương Gia Nguyên Lem, gọi tắt là Lọ Lem. Vốn dĩ Lọ Lem cũng có một cuộc sống đầm ấm bên mẹ cha như bao thiếu gia khác, cho đến một ngày Lọ phu nhân ra quyết tâm không tiêu hết tiền sẽ không quay về nên lên đường phiêu lưu, để lại Lọ bá tước và Lọ Lem nương tựa bên nhau trong tòa lâu đài rộng lớn.

Lại nhắc đến tòa lâu đài của bá tước Lọ, người ta đồn rằng tòa lâu đài ấy rộng đến nỗi chàng lính gác cổng nọ trót yêu nàng hầu gái kia nhưng sau một ngày họ quyết định chia tay vì không thể chịu nổi cảnh yêu xa, hay trong nhà dát nhiều vàng bạc đá quý kim cương hột xoàn đến nỗi buổi tối mọi thứ vẫn sáng loáng như đèn disco mà không cần phải thắp đèn.

Theo mong ước của Lọ phu nhân, Lọ bá tước cưới về một nữ quý tộc họ Lúa, với hi vọng có thể tiêu hết số tiền của nhà họ Lọ. Lúa bá tước có hai đứa con riêng lớn tuổi hơn Lọ Lem, một đứa tên Lúa Nếp Là Lúa Nếp Làng, một đứa tên Lúa Lên Lớp Lớp Lòng Nàng Lâng Lâng, mỗi lần đọc tên là xoắn hết cả lưỡi nên Lọ Lem thường gọi chúng nó là Làng và Lân cho đỡ nhầm. Từ ngày đưa Lúa bá tước và hai đứa con về, ngày nào Lúa bá tước cũng giày vò Lọ Lem bằng cách đưa cho cậu một cọc tiền và bắt cậu tiêu bằng hết, tiêu không hết sẽ bị phạt bằng cách phải tiêu nhiều gấp đôi. Điều này làm Lọ Lem với cơ thể dị ứng với sự hết tiền vô cùng mệt mỏi.

Ôi, phải chăng đây là nỗi phiền muộn của người giàu?

.

Lọ Lem còn một nỗi phiền muộn khác, ấy là chuyện yêu đương. Những người đến bày tỏ với cậu đều chưa đủ nghèo. Kể cả người ăn mày rách rưới nhất vương quốc cũng dùng cái bát làm từ vàng ròng bốn số chín, mà như thế thì làm sao mà làm tròn ước nguyện tiêu hết tất cả gia sản của nhà họ Lọ đây?

Lọ Lem rất đau đầu, quyết định mua thêm một cái bát vàng tặng cho người ăn mày. Ai dè gã chẳng buồn nhận. "Đây là chiếc thứ một nghìn rồi", gã nói, "Xin thiếu gia đừng tặng cho tôi nữa".

Đấy, buồn lắm.

.

Vì không có việc gì để tiêu đến tiền, nên Lọ Lem quyết định mang tiền đến tặng cho lễ hội đường phố tổ chức mỗi tuần một lần để làm hoa giấy tung lên khi diễu hành. Đoàn diễu hành sáng chói một góc trời, Lọ Lem hài lòng đứng khoanh tay nhìn mọi người vui vẻ tung tiền thay cho hoa giấy.

Bỗng Lọ Lem chợt thấy một người nọ đang len lén nhặt hoa giấy lên, xếp thật cẩn thận, sau đó cất vào túi. Ấy? Nghèo đến nỗi phải nhặt hoa giấy sao? Chàng trai này thật thú vị.

Cậu lén lút tiến lại gần, thấy người kia lấy một miếng óc chó xiêu vẹo từ trong chiếc túi bên hông ra, bỏ vào miệng chậm rãi nhai rồi nuốt. Ây dà nghèo quá đi, không được, phải cải thiện bữa ăn cho người ta thôi.

Nghĩ là làm, Lọ Lem từ từ tiến lại gần, rồi tranh thủ lúc người đó không chú ý, lao tới giật túi hạt đeo bên hông của người nọ và ù té chạy.

"Này, đứng lại! Trả lại túi hạt cho tôi!"

Này, có biết trên đời này câu nói vô dụng nhất là bảo người ta đứng lại không hả? Lọ Lem cắm đầu chạy trối chết, chạy vào cửa hàng, mua một gói ngũ cốc sữa chua sấy buộc chung với túi óc chó xiêu vẹo. Đấy, thế có phải hoành tráng hơn không, Lọ Lem nhìn túi ngũ cốc, hài lòng gật đầu.

"Này!"

"Trả anh đấy", Lọ Lem đưa cái túi cho người kia, hếch mũi, "Không cần cảm ơn."

"Cảm.. Cảm ơn!", người kia giật mình, lúng túng nhận lấy túi ngũ cốc.

Giờ mới nhìn kĩ nha, người này đẹp trai thật đó. Cao nè, mặt mũi sáng sủa nè, tóc đen, đôi môi vểnh tinh nghịch cao ngạo.

Mà lại còn nghèo nữa chứ.

Quá chuẩn cho một mối tình.

"Này...", Lọ Lem chưa kịp nói hết câu, người kia đã ù té chạy.

Chả hiểu tại sao, nhưng chạy mệt quá, không đuổi theo đâu.

Vừa đi tiếp được mấy bước, Lọ Lem đã nhặt được một chiếc giày, mà cậu chắc chắn là thuộc về người nghèo bí ẩn kia. Khổ thân ghê, đã không có tiền còn rớt mất một chiếc giày nữa. Chiếc giày này nhìn là biết đi một tháng rồi chưa đổi. Sao có thể đi một đôi giày lâu như vậy chứ? Cậu ta rốt cuộc nghèo đến mức nào?

Nhờ sự giúp sức của thương hội Chim Lợn, chẳng mấy chốc, Lọ Lem đã có được thông tin của người bí ẩn kia. Người ta có họ tên đầy đủ là Ô Lạt Na Lạp Lãnh Hàn Châu Kha Vũ, tên còn dài hơn cả Lúa Lên Lớp Lớp Lòng Nàng Lâng Lâng, mấy người này không có cái tên nào thân thiện ngắn gọn như Lọ Lem à, đọc mà stress thiệt chớ. Ô Lạt Na Lạp Lãnh Hàn Châu Kha Vũ là hoàng tử bị thất sủng, nguyên nhân là do một ngày nọ, trong yến tiệc, hoàng tử quyết định nhảy điệu múa quạt thất truyền đã lâu trên nền nhạc chín chín chín đóa hồng cho vua cha xem, nhưng đức vua chưa xem được mấy giấy đã nhồi máu lên não, nguyên do là vì ngài dị ứng với nhạc đôn chề. Từ đó về sau Ô Lạt Na Lạp Lãnh Hàn Châu Kha Vũ không được đến tiệc nữa vì đức vua sợ hoàng tử sẽ lại múa quạt, và thế là mọi người quên dần chàng hoàng tử ấy, và hoàng tử ấy, với lối sống khép kín cắn óc chó uống Coca múa quạt trên nền nhạc đôn chề, khép mình và trở nên nghèo khó.

Quả là một bối cảnh cảm động trời xanh.

.

Lọ Lem cũng tròng đại một bộ đồ, sau đó theo dì và các anh đến cũng điện.

Hôm ấy là yến hội. Lúa bá tước đã chọn cho hai con mỗi đứa một bộ đồ dạ quang, làm Lọ Lem cảm tưởng hai đứa nó còn sáng hơn cả đèn yến hội. Bá tước bảo ở đây ai cũng giàu, mặc thế cho người ta khỏi tán, Lọ Lem nghe cũng có lý.

.

Cung điện nô nức người lại qua, ai cũng ráng ăn vận như cái bang để thu hút sự chú ý của người khác. Lọ Lem ôm đầu, hóa ra ở đây có mỗi mình bình thường. Vốn đã chán ngán không khí ngột ngạt trong cung điện, cậu quyết định ra hoa viên ngắm gió. Hoa viên trăng thanh gió mát đìu hiu, chẳng mấy chốc đã làm đầu óc Lọ Lem thanh tỉnh. Và Lọ Lem cũng nhớ ra việc quan trọng mình cần phải làm: Tìm hoàng tử.

Theo lời chỉ dẫn của thương hội Chim Lợn, Lọ Lem tìm đến hoa viên nhỏ nơi hoàng tử hay trốn.

Chưa kịp tới đã nghe tiếng nhạc Vườn hồng ngày xưa đã úa, quả là thông tin không lệch đi đâu được.

"E hèm", Lọ Lem khẽ đằng hắng.

"Cậu là người đã cướp túi hạt của tôi", hoàng tử tắt nhạc, sau đó nhìn xuống chân, "Cậu có thấy chiếc giày còn lại của tôi không?"

"Thật là một chàng trai thú vị", Lọ Lem nói, sau đó dốc túi, lấy ra chiếc giày, "Trả cậu. Nghe này, tôi muốn kết hôn với cậu."

"Tại sao?"

"Vì tôi giàu, còn cậu đẹp trai."

"Lí do qua loa quá đấy."

"Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ chi tiền để múa quạt trở thành môn học quốc dân của vương quốc này."

"Thành giao."

.

Và Lọ Lem đã yên bề gia thất đơn giản như thế đấy. Tất nhiên là sau này Ô Lạt Na Lạp Lãnh Hàn Châu Kha Vũ vẫn không thể giúp Lọ Trương Gia Nguyên Lem thực hiện ước mơ tiêu hết sạch số tài sản nhà họ Lọ, nhưng thôi, hoàng tử đã dạy cả vương quốc múa quạt, và hai người thương yêu nhau, thế là được rồi.

Và họ sống hạnh phúc vui vẻ mãi mãi về sau.

End,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro