Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01

Nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, người ngồi đối diện đang lẫn trong màn khói mù mịt, thực sự không thể nhìn rõ. Chả gà rút xương nhúng đi nhúng lại trong nồi mấy lần, vừa chín tới thì được vớt ra, chấm vào nước chấm đặc trưng. Trương Gia Nguyên ăn một miếng thịt, ớt mắc nghẹn trong cổ, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, mới có thể khiến cậu ngừng hắt hơi.

- Đến ai rồi, đến ai rồi?

- Châu Kha Vũ, đến lượt Châu Kha Vũ rồi.

Trương Gia Nguyên mơ hồ thúc giục. Châu Kha Vũ vừa đặt đũa xuống đã bị gọi đến tên, tay trái nắm lại chỉ giơ ra ngón trỏ, nhìn quanh bàn. Khi suy nghĩ anh thường im lặng, nhưng sẽ nhíu mày, đầu lông mày khẽ cau lại, anh nói đây là sự cô đọng của trí tuệ.

- Nhanh lên nào, cậu nói hay không, không nói coi như thua!

- Tôi chưa từng yêu đương.

Cả bầu không khí chợt im bặt khi giọng nói của Châu Kha Vũ rơi xuống, một lúc sau, tất cả những người trong bàn đều bàn tán xôn xao, chỉ vào mũi anh và chất vấn anh.

- Cậu chơi gì kỳ thế. Cậu chưa từng yêu đương á? Tôi không tin!!!

- Châu Kha Vũ, vì muốn thắng mà đi nói dối là chơi không đẹp nha, ai mà không biết quan hệ của cậu và Gia Nguyên không phải kiểu bình thường? Không sao đâu, mọi người đều là người có tư tưởng tiến bộ, cũng đâu có không thể chấp nhận việc hai đứa con trai yêu nhau.

Châu Kha Vũ vỗ bàn biện hộ:

- Tôi thật sự không có! Nếu không tin mấy cậu có thể hỏi Trương Gia Nguyên! Hai đứa tôi thật sự không có yêu nhau!

Mấy cặp mắt đều đổ dồn về Trương Gia Nguyên, như thể họ đang đè một cái vạc nặng lên đầu cậu. Trương Gia Nguyên sững người một lúc, nuốt mấy lát thịt vừa nhai xuống họng, khịt khịt mũi, như thể sợi mì cay vẫn còn trong khoang mũi vậy, cay đến mức nghẹt cả mũi.

- Đúng là không có yêu nhau - Cậu thừa nhận.

Châu Kha Vũ nói:

- Cậu thấy chưa, tôi đã nói gì nào, chính là không yêu nhau.

Nhóm bạn không tin, khoác vai Trương Gia Nguyên và nói rằng cậu không thành thật.

- Hai người mới bên nhau bao lâu? Người ta nói gì cũng theo, bạn bè không bằng người yêu à, muốn thắng một lượt hai lần tiền, hợp tác nhau lừa tụi này, thế không ổn nha.

Nói một hoài vẫn chưa xong, ồn ào chết đi được. Một đám người cứ léo nhéo bên tai khiến Trương Gia Nguyên đau cả đầu, tiếng va chạm của cốc chén biến thành tiếng súng thần công, tiếng nồi lẩu sôi trào biến thành tiếng còi xe. Cậu liếc nhìn biểu cảm của Châu Kha Vũ qua làn khói trắng, trông giống như một kiệt tác được đóng trong khung ảnh, mỉm cười một cách kiên định và nghiêm chỉnh.

Cậu đột nhiên cảm thấy cáu kỉnh, mùi thơm của lẩu xộc vào mũi, khứu giác và thính giác kết hợp sản sinh ra một phản ứng hóa học tuyệt vời, mùi hương đó cũng khiến người ta đột nhiên buồn nôn. Trong tiếng ồn ào, Trương Gia Nguyên ném đũa xuống, giọng cậu vang lên, xung quanh trở nên im lặng:

- Đừng hỏi nữa, không có lừa mấy cậu, thật sự chưa bao giờ yêu

Sự sôi động và yên lặng không có thời gian để kịp chuyển giao, giọng nói dừng lại đột ngột khi tiếng đũa chạm vào bát sứ. Trương Gia Nguyên đứng dậy có gạt ghế nhựa ra, chân ghế lê trên đất phát ra âm thanh bén nhọn, xé rách bầu không khí ăn uống thoải mái vui vẻ ban đầu, cảnh tượng lập tức trở nên gượng gạo. Bạn bè hết nhìn cậu rồi lại nhìn Châu Kha Vũ, họ biết mình đã nói sai điều gì đó, một số ngậm miệng lại, và một số khác cố gắng tìm cách cứu vãn tình thế.

Trương Gia Nguyên cầm áo khoác quấn quanh người rồi bước ra ngoài, trước khi đi quay đầu lại nói:

- Ăn no rồi, đi trước đây, thanh toán xong nhớ gửi hóa đơn vào nhóm chat để trả tiền.

Sau đó. Cậu xoay người lao ra trời tuyết.

02

Hai người họ thật sự không phải là người yêu của nhau.

Lần đầu tiên họ gặp mặt là vào ngày thuê nhà, Châu Kha Vũ đến xem phòng. Hôm đó cũng là một ngày đầy gió và tuyết như thế này, Châu Kha Vũ mới về Trung Quốc chưa được bao lâu, đang gấp rút tìm chỗ ở, tình cờ thấy ở đây có một căn hộ khá tốt, thuê chung với người khác cũng đỡ chán, anh nhanh chóng thương lượng giá cả, thu dọn đồ đạc của mình và chuyển đến.

Trương Gia Nguyên biết rằng những người từ nước ngoài trở về, trên người thường mang theo cả những tư tưởng phóng khoáng của phương Tây. Cậu hơn một lần đã nhìn thấy bao cao su đã sử dụng trong thùng rác, còn cả cậu bé vội vã đi xuống cầu thang trước khi cậu về nhà. Vài lần khi cậu vừa vào đến cửa, cũng là lúc cậu bé rời đi, khi gặp nhau ở cửa, cậu bé nhìn Trương Gia Nguyên bằng một ánh nhìn đầy ẩn ý, có chút giống như cái nhìn đồng cảm giữa đồng loại với nhau, Trương Gia Nguyên bị nhìn đến mức khó chịu, liền tránh mặt cậu bé và bước vào cửa.

Biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác. Mọi thứ đã trở nên không thể kiểm soát kể từ khi mùa hè bắt đầu. Vào một buổi chiều hiếm hoi không có tiết học, Trương Gia Nguyên đã gặp phải một cảnh tượng thật hoang đường, cậu nhìn thấy cơ thể của hai người đàn ông quấn lấy nhau, côn thịt gớm ghiếc được vùi ở nơi không nên thuộc về nó. Cậu bé kia có vẻ rất hưởng thụ, tiếng thở dốc dâm đãng kèm theo vài tiếng thét chói tai, đầu óc Trương Gia Nguyên choáng váng bởi những âm thanh đó. Cậu không thể nhìn thấy nét mặt của Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ quay lưng về phía cậu, tần suất di chuyển của anh nói cho bản thân cậu biết rằng, anh rõ ràng đang rất thích thú.

Cậu đứng đó nhìn một lúc lâu, cho đến khi cậu bé mặc quần vào và chuẩn bị rời đi, Châu Kha Vũ châm một điếu thuốc, đầu cũng không thèm quay lại, bảo cậu bé mau đi, khói thuốc dường như đang cố gắng để che hết mùi trong không khí. Nhưng mùi tanh nồng nặc vẫn còn nguyên đó, nó ăn sâu vào khoang mũi của Trương Gia Nguyên, cái mùi rất nặng, nó xộc thẳng vào hệ hô hấp của cậu, khiến cậu tạm thời mất đi lý trí.

Kể từ đó, Châu Kha Vũ không bao giờ kiêng dè Trương Gia Nguyên nữa. Có hơn một cậu bé xuất hiện ở chỗ của anh ấy, thường thì sau một hoặc hai tháng sẽ đổi thành người khác. Châu Kha Vũ đối với ai cũng đều dịu dàng, nhưng cũng đều rất thờ ơ. Trong số đó có một cậu bé mà Trương Gia Nguyên mới chỉ gặp có một lần. Trước khi đi, cậu bé đã tặng cho Châu Kha Vũ một chiếc vòng cổ tinh xảo, nói là hàng đặt chế tác riêng. Mặt dây chuyền của chiếc vòng có khắc tên của Châu Kha Vũ, cậu bé đã cẩn thận đưa nó đến trước mặt Châu Kha Vũ, như thể trong lòng bàn tay cậu đang nâng niu tình yêu thuần khiết. Sau khi cậu bé ra về, tình yêu này đã bị bóp nát và ném vào thùng rác, không chiếm được nửa phần yêu thương từ Châu Kha Vũ.

Trương Gia Nguyên hỏi anh:

- Có phải anh đối với ai cũng như nhau? Tất cả những người xuất hiện bên giường của anh đều giống như một con búp bê được đánh số, bị anh giày vò từ mới thành cũ, sau đó đổi cái cũ lấy cái mới. Anh đã bao giờ nghĩ cho ai chưa? Anh có trái tim không?

Cậu run rẩy cầm sợi dây chuyền nhặt về từ thùng rác, thay cậu bé kia lau sạch chân tình, dúi vào tay Châu Kha Vũ, cậu nắm chặt lòng bàn tay Châu Kha Vũ, không cho anh buông ra, sợi dây chuyền chà vào khiến lòng bàn tay trở nên đau đớn.

- Cậu đã bao giờ nghe qua một câu nói rằng, kẻ khôn ngoan sẽ không sa vào tình yêu? - Châu Kha Vũ hỏi cậu.

Cậu gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, cậu cảm thấy được những lời này không phải là lời nói của con người, là con người thì nên có tình yêu.

Châu Kha Vũ vùng tay ra khỏi tay cậu, sợi dây chuyền bị kéo căng ra, đứt đoạn, chốt kim loại biến dạng, vỡ tung, văng xa trên mặt sàn, vang lên âm thanh của chuỗi hạt khi tiếp đất, vừa đáng thương vừa đáng giận. Châu Kha Vũ cười nhạo cậu:

- Kẻ khôn ngoan không sa vào tình yêu. Đây là tuyên ngôn về chủ nghĩa độc thân của tôi. Người thông minh sẽ không yêu ai cả.

- Anh thật cao quý. -Cậu đã mắng Châu Kha Vũ như thế - Cao quý đến mức tình yêu phàm trần không thể lọt vào mắt anh.

- Cả cậu cũng thế thôi. - Châu Kha Vũ trả lời - Đừng cố thuyết phục tôi, bởi vì tôi vốn dĩ là người như vậy”.

03

Châu Kha Vũ cũng đặt đũa xuống và đuổi theo Trương Gia Nguyên ra ngoài, anh chặn cậu lại phía bên kia đường. Gió mùa đông thổi rất mạnh, phả vào mắt như muốn xé nát con ngươi, Trương Gia Nguyên chỉ có thể tiết ra nước mắt theo bản năng để chống lại gió lạnh. Chóp mũi cậu cũng bị gió tạt đỏ bừng, nước mắt chảy tràn cả khóe mắt, bị gió thổi bay đi. Thời tiết lạnh đến mức khiến cậu không có cảm giác gì, cho đến khi Châu Kha Vũ đưa tay lau nước mắt cho cậu, cậu mới nhận ra, cậu né tránh bàn tay của Châu Kha Vũ, tự lấy tay áo của mình để lau đi.

- Anh đã nói rồi, em đừng có khóc trước mặt anh, chiêu này không có tác dụng với anh đâu.

- Không khóc, do gió tạt thôi.

Cậu dùng tay chà mạnh, muốn vượt qua Châu Kha Vũ để đi về phía trước, nhưng lại bị người đó chặn lại, giúp cậu đội mũ lên, kéo lại khóa áo khoác, một tay khoác qua vai cậu, nửa ôm lấy cậu, cùng cậu đi về hướng nhà họ.

- Anh đã vượt quá ranh giới rồi. – Trương Gia Nguyên nhắc nhở Châu Kha Vũ.

- Đây là chuyện mà chỉ người yêu mới làm cho nhau, anh đã nói anh không yêu đương mà.

- Anh đang làm tròn bổn phận quan tâm đến bạn cùng nhà của mình.

Châu Kha Vũ không buông tay. Anh không cao hơn Trương Gia Nguyên là mấy, không thể hoàn toàn áp chế cậu để ôm gọn cậu trong lòng, chỉ có thể khoác lấy cánh tay của cậu để khóa chặt cậu lại, sức của Châu Kha Vũ khá mạnh, Trương Gia Nguyên không thoát ra được, chỉ có thể mặc kệ Châu Kha Vũ dùng cách đó đưa cậu về nhà.

Châu Kha Vũ là một đứa trẻ được chiều hư, đây là kết luận mà Trương Gia Nguyên đã rút ra sau gần một năm sống chung. Anh mang trong mình sự tự ti mà hầu hết những đứa con một đều có, anh ích kỷ, thích làm theo ý mình, đôi khi hay lo lắng, tính khí không được ổn định. Trương Gia Nguyên không hiểu những người bạn giường trước đây làm thế nào mà lại có thể dung túng cái tính cách công tử của anh ấy đến vậy, cho đến một ngày cậu tự mình nằm trong vũng bùn lầy này, mới muộn màng ý thức được.

Châu Kha Vũ có thiên phú trong lĩnh vực tình dục. Không phải là thiên phú về kích thước hay vóc dáng cơ thể, mà là một cảm giác kỳ lạ toả ra từ con người anh. Châu Kha Vũ chưa bao giờ dùng vũ lực để áp chế cậu, anh chỉ cần cởi áo, dán bộ ngực trần vào lưng cậu là đã khiến Trương Gia Nguyên thả lỏng cơ thể của mình trong tiềm thức, giao toàn bộ bản thân cho Châu Kha Vũ. Cậu bị mắc kẹt giữa giường và ngực của Châu Kha Vũ, hông cọ xát với tấm khăn trải giường thô ráp, trên eo còn có một dấu hôn đỏ rực.

Dù biết rằng tất cả những lời yêu thương mà Châu Kha Vũ nói trên giường chỉ là để ân ái, nhưng cậu vẫn sà vào vòng tay anh mỗi khi anh thầm thì vào tai cậu câu “Anh yêu em”. Châu Kha Vũ thật ngang ngược, không yêu đương nhưng lại quen nói những lời tình cảm, những câu nói mùi mẫn của anh khiến cậu cảm thấy bối rối, không thể phân biệt được thật giả. Trương Gia Nguyên than thở với Trời rằng, tại sao những người chỉ xem tình cảm như trò đùa lại được ưu ái đến vậy, có thể nói những tình cảm huyễn hoặc bằng giọng điệu đầy tha thiết, như thể đó là những lời xuất phát từ sâu thẳm trái tim, còn những người chân thành như kẻ câm, một tiếng yêu thôi mà cứ vòng vo, từ lục phủ ngũ tạng truyền đến khóe miệng, nhưng lại bất ngờ bị nuốt chửng bởi những nụ hôn, nào kịp nói nên câu.

Điều mà Trương Gia Nguyên hối hận nhất chính là sự tọc mạch của cậu hồi đó. Nếu ánh mắt của cậu bé kia khi rời đi không quá nhiệt tình, cậu sẽ không đồng cảm mà nhặt món quà được chuẩn bị kỹ lưỡng của cậu bé lên, rồi trong quá trình tranh cãi và thuyết phục, đã ngã xuống giường của Châu Kha Vũ, dùng cơ thể của mình để thăm dò trái tim anh. Hồi đó cậu ngỡ rằng Châu Kha Vũ có trái tim, sau này mới biết thứ nằm bên ngực trái của anh ngoài dùng để bơm máu ra thì sẽ không rung động vì ai, anh ấy có thể dùng thân thể rỗng không của mình, chà đạp lên chân tình của tất cả mọi người.

Vì vậy, Trương Gia Nguyên đã rất đau lòng cho cậu bé đó, đau lòng cho tất cả những người bị Châu Kha Vũ vứt lại phía sau. Sau màn ân ái, cậu rũ bỏ dục vọng và hỏi Châu Kha Vũ:

- Anh có bao giờ, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cảm thấy mình đã yêu một ai đó, muốn cùng người ấy ở bên nhau trọn đời, cùng người ấy già đi.

Châu Kha Vũ trả lời cậu:

- Có, nhưng cũng không có...

- Đời này anh sẽ yêu rất nhiều người. - Châu Kha Vũ nói - Anh yêu mọi chàng trai ngủ với anh. Trái tim anh đập một cách chân thành vì tất cả mọi người, nhưng anh sẽ không nhốt ai lại bên mình. Đồng thời, anh cũng không muốn bị ai buộc chặt. Bởi vì kẻ khôn ngoan không sa vào tình yêu, tình yêu rất nguy hiểm. Người thông minh phải học cách tránh xa những thứ không an toàn.

Châu Kha Vũ gối lên đùi Trương Gia Nguyên, nghiêng đầu hôn lên eo cậu, anh khôn ngoan như một triết gia, nhưng trong mắt Trương Gia Nguyên, anh ấy là người ngu ngốc nhất trên đời.

04

Trương Gia Nguyên thường tự hỏi tại sao mình lại thấy buồn.

Cậu đã tìm vô số lý do, vì thấy đồng cảm, vì thấy nhục nhã? Cậu tìm vô số cái cớ khiến bản thân mình buồn bã, vậy mà khi Châu Kha Vũ nói trước mặt mọi người rằng "Chúng tôi không có yêu nhau", Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng từ bỏ việc tranh đấu. Giống như vết thương đang lành lại bị xé toạc ra một lần nữa, máu đã đóng vảy bị nhuộm thêm một tầng máu tươi đỏ rực, giống như mỗi lần Châu Kha Vũ dùng lực khống chế cổ tay cậu, nắm chắc gân mạch của cậu. Cậu cuối cùng cũng chịu thua, cuối cùng cũng bỏ tôn nghiêm của mình xuống để thừa nhận rằng cậu đã thực sự yêu Châu Kha Vũ, yêu một cách hoang đường, yêu đến mất cảnh giác. Khi tình yêu đến, chào đón cậu không phải là gió xuân và mưa phùn, mà là sự sụp đổ...

Châu Kha Vũ đưa cậu về căn nhà thuê của hai người. Vài ngày trước, chủ nhà nói rằng anh ta sẽ tăng tiền thuê, Trương Gia Nguyên đã đề nghị đổi chỗ ở, thậm chí cậu còn tìm được nhà mới và bạn cùng thuê mới. Nhưng Châu Kha Vũ nhất quyết không để cậu chuyển đi, nói rằng anh có thể chịu thêm tiền thuê nhà, miễn là cậu ở lại với anh.

Để cho hợp lý, phòng sách sẽ thuộc quyền sử dụng của Châu Kha Vũ. Trương Gia Nguyên chuyển bàn học của mình vào phòng ngủ, còn có một chồng sách giáo khoa, lúc này đang chất đống trên bệ cửa sổ, mép trang giấy đã ố vàng.

Hai người bước vào cửa, mang theo cả những bông tuyết bên ngoài, nó tan ra dưới hơi ấm của phòng, làm ướt tóc, và ướt đẫm cả má. Trương Gia Nguyên ném cho Châu Kha Vũ một chiếc khăn tắm và bảo anh lau khô tóc, nói rằng bản thân cậu sẽ đi tắm trước, sau đó bước vào phòng tắm.

Hơi nước ướt đẫm che khuất tầm nhìn của cậu. Châu Kha Vũ đẩy cửa bước vào phòng tắm, làn da của anh vẫn còn rất lạnh, khoảnh khắc anh dán vào người cậu làm Trương Gia Nguyên bất giác rùng mình. Cậu quay lại và hỏi Châu Kha Vũ đang làm gì, trả lời cậu là một nụ hôn ướt át ngập mùi thuốc lá. Châu Kha Vũ rất thích hút thuốc. Thuốc lá mùi bạc hà, khiến người khác ngạt thở, ngửi thấy mùi này sẽ khiến mắt Trương Gia Nguyên cay xè, cậu cố đẩy Châu Kha Vũ ra, nhưng Châu Kha Vũ quá mạnh mẽ, không cho cậu quyền kháng cự, thông qua nụ hôn để chiếm giữ tâm hồn cậu, giống như một kẻ xâm nhập đến từ một chiều không gian khác.

- Hôm nay em không muốn làm.

Trong nụ hôn đắm đuối ấy, Trương Gia Nguyên nói lời từ chối Châu Kha Vũ. Nước ấm chảy xuống người họ, Châu Kha Vũ không cởi áo sơ mi và quần dài, vải áo ướt dính nhăn nhúm trên người. Anh vờ như không nghe thấy gì, cởi thắt lưng và quấn nó lên vòng eo trần của Trương Gia Nguyên, siết thật chặt rồi kéo cậu vào trong lòng mình.

Thắt lưng siết chặt lấy eo Trương Gia Nguyên, mép thắt lưng còn để lại vết hằn đỏ trên làn da trắng nõn của cậu. Châu Kha Vũ đưa tay ra chọc vào giữa hai chân cậu, còn chưa kịp chạm vào thì đã bị cậu siết chặt cổ tay. Trương Gia Nguyên quay lại với đôi mắt đỏ hoe, cả người trần truồng, mái tóc ướt đẫm, dáng vẻ trông có chút tội nghiệp. Cậu đẩy Châu Kha Vũ ra, cởi thắt lưng trên eo rồi ném xuống đất, tông giọng bất giác cao lên:

- Em đã nói, hôm nay em không muốn làm.

- Em lại giở chứng gì vậy?

Châu Kha Vũ có chút mất kiên nhẫn. Tiếng nước chảy trong phòng tắm có chút ồn ào, cậu đưa tay tắt vòi hoa sen, cơ thể lập tức mất đi hơi ấm, Trương Gia Nguyên cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

- Châu Kha Vũ! - Cậu nói - Em buồn ngủ rồi.

Trương Gia Nguyên với lấy khăn tắm quấn quanh người, bước khỏi phòng, cánh cửa của hai phòng ngủ đối diện nhau lần lượt đóng lại, tiếng cửa va vào mép cửa vang lên tiếng động rất lớn. Cậu nghe thấy Châu Kha Vũ ở phòng đối diện đập vỡ thứ gì đó, và tiếng nứt vỡ vang lên thật chói tai.

05

Trương Gia Nguyên nhớ lại sinh nhật của mình vào một tháng trước. Cậu cũng rất ngạc nhiên vì Châu Kha Vũ vậy mà lại nhớ được sinh nhật của mình, lúc đó tình cờ là ngày thi môn cuối cùng, cậu đang tạm ở lại trường, học ngày học đêm suốt một tuần. Trong thời gian này, Châu Kha Vũ đã gọi cho cậu, hỏi cậu khi nào thì có thể về nhà, nói rằng một mình anh ấy thật sự quá nhàm chán.

Trương Gia Nguyên biết những lời này của Châu Kha Vũ là thật lòng. Mặc dù anh ấy chỉ có "bạn giường", nhưng trước khi cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với "bạn giường" cũ, anh ấy sẽ không đi tìm người mới. Vì vậy, vào ngày sinh nhật của cậu, Châu Kha Vũ đã mua cho Trương Gia Nguyên một món quà, đó là một chiếc cà vạt có họa tiết caro xanh xám, khá hợp với cậu.

Nhưng Trương Gia Nguyên bình thường không đeo cà vạt. Đêm đó, chiếc cà vạt che kín mắt cậu, ướt đẫm nước mắt, Châu Kha Vũ giống như một con thú bị trầm cảm trong một thời gian dài, anh nhốt Trương Gia Nguyên trong vòng tay mình và liên tục chiếm giữ cậu. Hôm đó chính là lễ trưởng thành của Trương Gia Nguyên, vào ngày đầu tiên thành niên cậu được dạy về tình dục của người lớn, hông cậu đập vào cạnh bàn, mấy ngày liền vết bầm tím vẫn chưa biến mất. Châu Kha Vũ có tính chiếm hữu không thể giải thích được, ám ảnh việc lưu lại dấu hôn ở những nơi dễ thấy, phần gần yết hầu của Trương Gia Nguyên chi chít những dấu hôn đỏ đậm. Thậm chí có lúc Trương Gia Nguyên còn cảm thấy, cuộc đời của mình quá ngắn ngủi, ngắn đến mức chỉ trong thời gian của một đêm này, đã được tận hưởng hết mọi hương vị của cuộc đời.

Cậu thường không thể phân biệt được câu nào của Châu Kha Vũ là thật và câu nào là giả. Câu "Anh yêu em" nói lúc lên đỉnh là giả, câu "Nhớ em quá" sau một tuần không gặp cũng là giả dối đúng không? Câu "Mãi mãi" sau khi làm tình xong là giả, và câu "Ở cùng anh" lúc nửa mê nửa tỉnh cũng là giả nhỉ? Châu Kha Vũ có quá nhiều lời giả dối, nhưng điều đáng sợ nhất của sự lừa dối chính là kẻ diễn quá nhập tâm, có vài lời nói dối nói đi nói lại thì dễ dàng bị ngộ nhận là sự thật.

Trương Gia Nguyên đẩy cửa phòng Châu Kha Vũ ra. Châu Kha Vũ không bật đèn, ly thủy tinh bị đập vỡ, ánh trăng chiếu rọi lên những mảnh thủy tinh lấp lánh, Châu Kha Vũ ngồi trên giường hút thuốc, nhìn chằm chằm mặt trăng, không nhìn người. Trương Gia Nguyên thu dọn hết mảnh kính vỡ, cởi đồ ngủ, trần truồng leo lên giường của Châu Kha Vũ, lấy thắt lưng của anh ra quấn quanh người mình, dùng sức siết thật chặt, đưa phần thừa vào tay Châu Kha Vũ.

Cậu đến để xin lỗi, xin lỗi vì bản thân đã không cẩn thận mà thật sự động lòng với Châu Kha Vũ, cho dù người đáng ra phải tức giận là cậu. Cậu cúi gục người xuống, dùng tư thế hèn hạ nhất, vén quần Châu Kha Vũ ra, ngậm lấy dương vật của anh vào trong miệng. Mùi tanh tưởi trong cổ họng khiến cậu ho khan hai tiếng, cậu ở thân dưới của Châu Kha Vũ mút vào nhả ra, miệng chua chát không cầm được nước miếng, chất dịch nhớp nháp chảy qua dương vật, rớt xuống đùi cậu. Châu Kha Vũ ép cậu nuốt sâu hơn nữa, dương vật xông vào trong cổ họng, ép ra vài giọt nước mắt sinh lý.

Tinh dịch tràn đầy miệng, cậu nôn vào gạt tàn, Châu Kha Vũ dập điếu thuốc vào phần chất lỏng đó. Anh dùng tay kéo mạnh chiếc thắt lưng, kéo người đến trước mắt mình, đưa tay ra sờ soạng phía sau cậu.

Trương Gia Nguyên mở rộng hai chân và quỳ gối trước mặt Châu Kha Vũ. Giống như dục vọng mà mỗi lần Châu Kha Vũ mang đến cho cậu, vừa nồng nhiệt vừa không biết bắt nguồn từ đâu, cậu vùi đầu vào cổ Châu Kha Vũ, không thể không hét lên bên tai anh khi anh tiến vào, rên rỉ theo nhịp độ ra vào của anh, lưng uốn thành một đường vòng cung đẹp mắt, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Châu Kha Vũ chạm vào xương cánh bướm của cậu, dùng lực thúc mạnh vào trong cậu. Cậu không khỏi run rẩy cơ thể, vươn tay tìm kiếm ngón tay của Châu Kha Vũ, đan mười ngón tay vào nhau, ấn chặt để hai lòng bàn tay dính lại, không chừa lấy một kẽ hở.

Lênh đênh trong biển dục vọng, lạc mất phương hướng trong tình yêu, tiếng rên rỉ của Trương Gia Nguyên mắc kẹt trong cổ họng, bị cậu dùng nước mắt làm cho tan biến đi.

Trương Gia Nguyên nói:

- Em nên đi rồi, kỳ sau em chuẩn bị trả phòng, quay lại ở ký túc xá, nếu anh sợ tiền thuê nhà đắt, thì hãy tìm một người khác để share. Em có người quen gần đây đang tìm nhà để ở, có thể giới thiệu làm bạn cùng nhà cho anh.

- Nhưng Châu Kha Vũ à, người bạn đó của em rất ngoan, cậu ấy đã có bạn gái, tình cảm của họ đang rất tốt đẹp. Anh phải quan tâm đến cảm xúc của cậu ấy, khi anh đem người ở ngoài về, anh phải giấu không cho cậu ấy biết. Anh không thể làm mấy việc như đã làm với em, sẽ không có một người khác giống như em nữa đâu.

Câu trả lời dành cho Trương Gia Nguyên là một cú thúc dữ dội hơn. Châu Kha Vũ lật người cậu lại, cầm lấy gối kê dưới bụng cậu, từ phía sau tiến vào cơ thể cậu một lần nữa, dương vật đâm vào sâu hơn, như muốn nghiền nát linh hồn cậu, khảm nó lên cơ thể anh. Châu Kha Vũ không cho cậu cơ hội tiếp tục nói chuyện, thậm chí là cơ hội để thở, thúc vào cậu như một kẻ điên. Cổ họng Trương Gia Nguyên có chút nghẹn ngào, lời nói cầu xin bị đánh tan thành từng mảnh, hai tay nắm chặt ga giường chịu đựng sự va chạm kịch liệt.

- Làm sao em có thể? - Châu Kha Vũ khàn giọng hỏi cậu - Em làm sao có thể bỏ anh mà đi?

Ngực Châu Kha Vũ áp sát vào lưng cậu, nước mắt nóng hổi chảy xuống sau gáy, Trương Gia Nguyên cảm giác mình như bị thiêu đốt, toàn thân đau nhức.

Châu Kha Vũ chưa bao giờ cảm thấy rằng mình cần một ai đó nhiều đến như vậy. Giống như một người thủy thủ lạc trong màn sương mù và gặp được người dẫn đường. Sau khi tay trong tay đi cùng thật lâu, người dẫn đường đột nhiên nói với anh rằng: "Anh nên buông tay rồi. Anh nên tự mình đi cảm nhận, đi cảm nhận những trận gió, đi cảm nhận những cơn mưa, đi cảm nhận những đợt sóng gió bão bùng, đi cảm nhận những cánh buồm rách rưới và cũ nát." Anh lại một lần nữa bị ném vào hỗn loạn, sóng làm ướt mắt anh, khiến anh mất đi phương hướng.

- Nhưng Châu Kha Vũ, khi tất cả mọi người yêu anh, anh lại có thể dùng câu "Kẻ khôn ngoan không sa vào tình yêu" để bước qua họ, rồi chà đạp tấm chân tình của họ dưới chân, nhưng em không có nghĩa vụ phải giữ nguyên tấm chân tình này, đợi anh bước qua em một lần nữa.

06

- Em đừng đi.

Trong giọng của Châu Kha Vũ mang theo chút nghẹn ngào, anh dường như đã khôi phục lại một phần tỉnh táo sau khi trút giận một cách điên cuồng. Trương Gia Nguyên đau đến mức không thể trở mình, chỉ có thể nằm dựa trên ngực Châu Kha Vũ, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Châu Kha Vũ cầm lấy tay cậu, đưa lên môi hôn. Mặt bên của ngón tay giữa là vết chai dày do cầm bút để lại, và đầu của ngón tay là vết chai do chơi đàn guitar. Châu Kha Vũ dùng nước mắt thấm ướt vết chai trên ngón tay cậu, dùng giọng cầu khẩn nói với cậu rằng:

- Em đừng đi, em đừng bỏ lại anh.

Hay cho kẻ đã ăn cắp còn la làng. Trương Gia Nguyên tức giận đứng lên, cởi dây lưng buộc ngang hông ném lên người Châu Kha Vũ, có một tiếng đập vang lên mang theo dấu hằn, thắt lưng rộng ba ngón tay in lên ngang vai và ngực anh. Cậu rít lên một hơi đầy đau đớn.

- Châu Kha Vũ anh dựa vào đâu? Anh tưởng rằng mọi người trên thế giới đều phải xoay quanh anh, phải thuận theo anh sao?

Cậu lại giơ tay lên, thêm một vết roi nữa hằn xuống.

- Anh dựa vào đâu? Khi nào thì chủ nghĩa ích kỷ của anh mới chấm dứt? Châu Kha Vũ, anh nghe rõ đây, ngoại trừ người thân của anh ra, không ai có nghĩa vụ phải yêu anh. Tôi đã thấy tất cả mọi người không vui vẻ gì họ phải chia tay với anh, tôi đồng ý là chân tình của họ đã trao nhầm người, bây giờ, tôi muốn lấy lại chân tình của mình.

Cậu mặc áo khoác vào toan rời đi, Châu Kha Vũ đi trước cậu một bước, chạy tới khóa cửa lại, áp cậu vào cánh cửa và hôn ngấu nghiến. Trương Gia Nguyên dùng lực đẩy anh ra, đấm vào vai anh, lấy mu bàn tay xoa xoa môi.

- Xin lỗi em.

- Anh nói gì?

- Anh nói xin lỗi em.

Châu Kha Vũ cao hơn cậu một chút, nhưng lúc này đang gập người xuống ủ rũ, trông lại thấp hơn cậu rất nhiều. Anh ấy dường như vẫn là một đứa trẻ chưa lớn, sẽ khóc khi chiếc kẹo yêu thích của mình bị lấy mất. Anh thận trọng ôm lấy eo Trương Gia Nguyên, nhận ra cậu không từ chối mình, mới mạnh mẽ kéo cậu vào lòng, vùi đầu vào cổ cậu, cả người run run, hình như đang khóc.

"Đây là đang làm gì đây?" Trương Gia Nguyên thở dài và ôm lại Châu Kha Vũ. Cậu đặt lòng bàn tay lên gáy anh, như một cách để an ủi.

Châu Kha Vũ nói:

- Đời này anh đã "yêu" rất nhiều người. Anh nói lời yêu với mọi người bước qua đời mình, anh dùng tình yêu để che đậy sự lo lắng và thiếu thốn của bản thân. Trong những năm ở nước ngoài, anh rất cô đơn, môi trường xa lạ, ngôn ngữ xa lạ, mọi yếu tố đều khiến anh khó mà chống đỡ được, vì vậy anh có thói quen "yêu" tất cả những người xuất hiện bên cạnh mình, biến nó thành cơ chế tâm lý tự bảo vệ bản thân của riêng anh. Nhưng khi anh thực sự gặp được người mình yêu, hàng phòng ngự ấy vẫn khó mà xé ra được, nó khiến anh làm tổn thương trái tim người anh yêu, giờ nó cũng khiến anh thấy buồn bã khó chịu.

- Vậy nên em đừng đi có được không, hãy cho anh một khoảng thời gian, để anh mở lòng, để anh chấp nhận bản thân mình, và để anh yêu em.

- Anh không phải nói, kẻ khôn ngoan không sa vào tình yêu?

- Anh xin lỗi!

Châu Kha Vũ ủy khuất đáp:

- Anh đã từng nói, kẻ khôn ngoan không sa vào tình yêu, nhưng Châu Kha Vũ là đồ ngốc.

-End-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro