Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tôi phải thành thân.

Tôi không rõ đối tượng kết hôn là ai. Đừng nói đến đối tượng kết hôn, ngay cả bản thân là ai hiện tại tôi cũng không biết. Đầu tôi hình như bị thương, cả người vô tri vô giác, trí nhớ mơ hồ thành một đám bùn nhão.

Chỉ biết là, hôm nay tôi phải thành thân rồi.

Tôi đánh giá tình hình hiện tại, bản thân đang ở trong một trạch viện rộng lớn, vô cùng có khí thế, gạch ngói trắng xám cùng hàng cây trụi lủi đen ngòm trong cái khí tiết mùa đông làm màu đỏ của vải lụa trong sân càng thêm rực rỡ. Dưới thứ ánh nắng sắp tắt của chiều tà, hạ nhân bận rộn tới lui, nhưng không rõ vì sao ai cũng một bộ trầm mặc, trên mặt không phải mồ hôi lạnh thì là dáng vẻ tái nhợt, tóm lại đều không vui vẻ gì.

Hơn nữa bất kể nam nữ già trẻ đều thống nhất mặc áo bông đỏ, quần đen cùng giày trắng. Đây là cái cách ăn mặc gì vậy?

Ngày đại hôn của tôi, tìm xui xẻo đến cho tôi à?

Đến tận lúc này tôi mới chú ý đến bộ dạng của chính mình, nhìn xong liền không rảnh quản bọn hạ nhân làm cái gì nữa.

Trên người tôi không biết từ khi nào lại mặc vào một bộ hỉ phục đỏ thẫm, áo lót màu đỏ xinh đẹp, áo khoác đỏ thêu chỉ vàng, đầu đội mũ phượng, váy đỏ buông thõng, giày gấm thêu màu đỏ bán phủ. Mặc dù không quá hoa lệ nhưng cũng coi như phú quý cát khánh.

Quần áo xinh đẹp như vậy, nhưng mặc trên người tôi chỉ có thể dùng từ hoang đường cùng nực cười để hình dung.

Ngoài việc trang phục không quá vừa vặn, tỉ như tay áo ngắn, váy nếu quan sát cẩn thận cũng có thể nhìn ra chút dấu vết không quá vừa vặn.

Còn bởi vì, tôi con mẹ nó là nam nhân.

Thân là một đại nam nhân, đã không cưới người về, còn phải gả đi. Tôi là lang quân, không phải kiều nữ, vì sao phải mặc nữ trang, mặc giá y, làm tân nương gả cho người ta?

Vô số nghi vấn trong lòng, nhưng bởi vì mất trí nhớ nên tôi chỉ có thể tạm thời an phận, quan sát trước rồi nói.

Có điều bây giờ tôi hiểu vì sao đám hạ nhân không có vẻ mặt hoan hỉ rồi. Dù sao, nam tử cùng nam tử, cũng không phải việc vẻ vang gì.

Lại cẩn thận quan sát, tôi càng cảm thấy hôn lễ này nơi chốn đều lộ ra vẻ kỳ lạ cùng quái dị.

Tỷ như có con mèo hoang màu đen tuyền vô tình lạc vào đình viện, " Kì oa" sợ hãi kêu một tiếng, nhanh chóng trốn lên cây, ở trên đó cong cổ hướng xuống, đôi mắt như linh châu nhìn chằm chằm một chỗ bất động.

Tôi theo tầm mắt của con mèo, thấy một cái cửa gỗ mun đóng kín, phía trước có ba người đứng canh.

Một phụ nhân, hai nam nhân trung niên.

Phụ nhân mặt đầy nếp nhăn, mái tóc đen đã bạc một nửa, ban đầu tôi nghĩ bà ấy đang trợn mắt, sau đó phát hiện nàng hình như trời sinh dị đồng, chỉ có tròng trắng mắt, cũng có thể nhìn mọi vật, không biết còn có tác dụng gì khác không.

Nàng mặc xiêm y rất cổ quái, giống như phục sức của dân tộc thiểu số, nhưng lại không giống dân tộc nào, nói thẳng ra là rách nát, nhưng lại làm người ta cảm thấy có lẽ cố tình thiết kế thành như vậy.

Ngoài ra còn có một ông già nói phương ngữ Tương Tây, đứng hơi lùi về phía góc lầu, ông ta gầy đến mức thậm chí có thể nhìn thấy xương dưới lớp da, hốc mắt trũng sâu. Hai tròng mắt đục ngầu, cả người có chút cảm giác u ám không nói nên lời, lúc không nói chuyện chỉ bất động nhìn chằm chằm dưới chân.

Người đàn ông cuối cùng có phần khác với hai người đầu tiên có chút thô bỉ của giai cấp thấp, ông ta bất kể là ăn mặc, khí chất đều có chút phúc hậu. Có vẻ như là gia chủ của ngôi nhà này đang chủ trì hôn lễ cho con trai mình. Mặc dù tôi không thể nhận ra ai do chứng mất trí nhớ, nhưng tôi nghĩ đó chắc hẳn không phải là cha mình. Có lẽ là bố chồng không, bố vợ tôi.

Tôi nhận ra có thể hơi nghe thấy những gì họ đang nói.

"Đến chưa? "

"Sắp rồi. "

"Còn chưa tới giờ sao?"

"Đừng vội, giờ lành tháng tốt, gấp không được."

"Tiên cô, bà chắc chắn hắn thực sự có thể ..."

"Châu lão gia, ngài đã không ngừng tra hỏi kể từ khi tôi và Cát Tử đến làm việc. Tôi là một bà lão mù thôi, tính đi tính lại cũng là cái kết quả kia. Nếu không, ngài đi thỉnh vị khác cao minh hơn đi."

"Đừng đừng đừng, tiên cô, tôi nào dám, vất vả lắm mới tìm thấy, còn dùng nhiều tiền mới mời được hai vị đây. Bây giờ bên ngoài hỗn loạn, ta có thể đi đâu để tìm được người có năng lực như ngài đây, miễn là... cái gì cũng đều dễ nói chuyện."

Nữ nhân khẽ "hừ" một tiếng, tuy rằng hốc mắt nàng toàn tròng trắng, tôi vẫn cảm giác nàng đang trợn trắng mắt khinh bỉ.

Sau đó, bà lẩm bà lẩm bẩm gì đó, thế mà tôi như nghe thấy bà ấy đang nói với mình:

Tuổi Canh Tý, ngày mười tám tháng Giêng âm lịch, ngày lành tháng tốt.

"Trương Gia Nguyên, mười tám tuổi..."

Hóa ra tôi gọi là Trương Gia Nguyên. Tên vừa ngầu vừa dễ thương, không hổ là tôi.

"Họ Châu tên gọi Kha Vũ mười chín tuổi ..."

Thì ra người mà tôi sắp cưới tên Châu Kha Vũ, hẳn là thiếu gia nhà giàu, cũng trạc tuổi tôi. Tên có hơi dễ nghe.

Chỉ hơi hơi thôi.

Hôn nhân hai họ, một đường khế ước, lương duyên tốt đẹp, xứng đôi vừa lứa.

Hỉ sự hôm nay, chỉ đỏ thắt chặt, quần anh tụ hội...

Nói rồi bà lão dùng giọng nói khô khốc chậm rãi niệm xong lời chúc hôn lễ.

Tia sáng cuối cùng của mặt trời đã bị màn đêm nuốt chửng, bầu trời hoàn toàn tối đen. Nến trong nhà lần lượt được thắp lên, nhưng không đốt nhiều, ánh sáng yếu ớt, miễn cưỡng nhìn thấy được đồ vật xung quanh.

Tôi không nhịn được mà oán thần, nhà to như vậy có mấy ngọn nến cũng keo kiệt, sau này sẽ không đối xử thô bạo với con dâu mới chứ.

Chờ đã, ai thèm thừa nhận là con dâu mới nhà họ!

Tôi đang tự cãi nhau với chính mình thì một con quạ từ đâu bay lên, ẩn hiện ở nơi thiếu ánh sáng, "Qua-quạc -" một tiếng khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Châu lão gia ra lệnh cho hạ nhân cầm chổi đuổi đi, con mèo hoang cố thủ trên cây trước đó bị giật mình, kêu to, điên cuồng chạy quanh sân.

Một giọng nói vang lên trong lòng đến lúc rồi, tranh thủ lúc mọi người bận rộn đuổi theo lũ chim mèo ngoài sân, tôi lao ra, đá tung cánh cửa đen kịt đang che giấu thứ gì đó.

Sau đó, tôi nhìn thấy một chiếc quan tài và một bài vị được phủ bằng vải đỏ.

Lấy chồng không phải là chuyện mừng hả? Sao lại bố trí linh đường, còn có quan tài với bài vị??

Cửa đóng sập lại. Trong sân gió thổi mạnh khiến những ngọn nến lung lay chập chờn, gần như bị dập tắt. Cảm giác ớn lạnh vô biên thấm vào xương tuỷ. Đầu óc tôi ong ong, khung cảnh trước mắt hơi mờ đi. Nhưng tôi nhanh chóng tỉnh táo, đám cưới kiểu gì thế này, không nói đến việc chuẩn bị, tổ chức lúc hoàng hôn,  ngay cả thiệp mời, người thân bạn bè đều không thấy, nơi chốn đều lộ ra tư vị cổ quái. 

Đây, thế mà lại là minh hôn!

Nghĩ đến vết thương trên đầu, rất có thể lúc bọn họ bức tôi phải thực hiện cuộc hôn nhân gây nên!

Gió nổi ngày một lớn, bầu trời đêm đầy mây, sương mù dày đặc bốc lên từ bốn phương tám hướng nhấn chìm mặt trăng và các vì sao vốn đã mờ tối.

Tối đen cùng tịch mịch. Chỉ có những ngọn nến lung lay, những ngọn nến trắng trong linh đường và những ngọn nến đỏ ngoài sân.

Hai mảng đối lập, vải trắng của tang sự và lụa đỏ của hỉ sự. Chữ "Điện" màu đen trên giấy trắng được ghép với chữ "囍" trên giấy đỏ.

Nhìn thế nào cũng mười phần quỷ dị dọa người.

Trước đó tôi nghĩ cái hôn lễ này kỳ lạ chỉ bởi vì tôi phải thành hôn với một người đàn ông nên mới có thể bình tĩnh chờ.

Nhưng đây là minh hôn, minh hôn đấy, ai lại muốn kết hôn với một người xa lạ lại còn đã chết?!

Tôi vẫn không dám xác định, Châu gia thoạt nhìn có tiền có quyền này, đến tột cùng muốn làm gì.

Có lẽ bản năng sinh tồn trong người quá lớn nên những thông tin liên quan đến minh hôn mơ hồ hiện ra trong trí nhớ hỗn độn của tôi.

Tôi nhớ mình đã từng nghe người ta nói rằng một số cuộc minh hôn phải khâu miệng tân nương bồi táng lại bằng kim nhọn, như vậy khi xuống âm phủ mới không thể cáo trạng với diêm vương; một số lại nói phải dùng đinh gỗ dính máu đào đóng đinh tân nương vào quan tài, hạ táng cùng quỷ tân lang, chôn sống chờ chết. Sở dĩ dùng đinh đào, là để đóng đinh linh hồn cô dâu trong quan tài, cho dù có biến thành lệ quỷ cũng không thể rời đi báo thù. 

Chỉ có thể vĩnh viễn cố thủ bên đối tượng minh hôn...

Nghĩ đến đó, tôi chỉ cảm thấy lạnh cả người, đáng sợ, ghê tởm.

Người phụ nữ kia có lẽ là vu bà kiêm quỷ mối Châu gia mời đến, ông lão người Tương Tây, người được mệnh danh là "Lạc Tử Cát" có lẽ cũng là dị sĩ gì đó.

Dù sao đi nữa, toàn một đám người không tốt đẹp gì. 

Tôi thực sự sợ họ sẽ khiến tôi gọi trời không nổi gọi đất không hay.

Mặc dù nhớ không rõ, nhưng tôi luôn cảm thấy mình vẫn còn chuyện phải làm. 

Chuyện quan trọng, cực kỳ quan trọng.

Tôi không thể cứ vậy trở thành vật bồi táng được, tôi sao có thể chết ở chỗ thế này được!
Cho dù không chôn sống nhưng để tôi, một đại nam nhân góa chồng cả đời, khốn đốn trong cái gọi là nhà cao cửa rộng này một mình, tôi tuyệt đối sẽ chịu không được! Còn không bằng chết đi!

Cái tên Châu Kha Vũ này, mệt tôi còn khen tên anh dễ nghe, chết rồi cũng không chịu yên ổn, còn muốn kéo theo tôi cả đời?!

Tôi muốn chạy trốn, tôi phải chạy trốn!

Tôi muốn đấu tranh, tôi muốn phản kháng!

Tôi nghĩ muốn hét lên, hét lên để được cứu!

Tôi không muốn! Tôi không muốn!

Từ xưa đến nay, có bao nhiêu người thực sự sẵn sàng làm tân nương cho người đã chết, ai lại thích cái loại minh hôn chết tiệt này?!
Nhưng vu bà và Tử Cát không biết đã làm gì, tôi giống như bị một thứ xiềng xích vô hình trói buộc, không có cách nào thoát ra, thậm chí đến thanh âm cũng không thể phát ra!

Tôi sợ hãi, tuyệt vọng, trở thành miếng thịt trên thớt của sự mê tín phong kiến, thành một con cừu chờ bị xẻ thịt.

Đang hoảng sợ thì một thanh niên mặc đồ Tây từ sân trước bước vào, bước chân hắn vội vàng giống như một giây cũng không chờ nổi.

Tôi còn chưa nhìn rõ mặt người đó, anh ta đã nhanh chóng ghé sát tai Châu lão gia và nói:

"Con đã tìm cách thông báo cho tiểu cô, nhưng cô sợ rằng sẽ không dễ thoát thân khỏi biệt thự Nhật Bản, và còn phải thừa lệnh vội mang BOX..."

"Ta nói rồi chúng ta chỉ có thể đợi con bé đến ba giờ sáng, muộn hơn nữa chúng ta ai cũng không đi được."

"Bên này khi nào thì xong việc?
Phụ thân, nếu tiểu cô đến không kịp, chúng ta thật sự... bỏ mặc nàng sao?"

Đang mải mê nghe trộm cuộc trò chuyện của bọn họ, trong lòng đột nhiên nhen nhóm một tia hy vọng, theo ý tứ trong lời nói của bọn họ, đây rõ ràng là con trai của Châu lão gia.

Chẳng lẽ... Châu Kha Vũ chưa chết? Hắn vì mục đích nào đó nên giả chết? Có lẽ, có lẽ quan tài trống rỗng, thực ra tôi không phải thành thân với người chết gì đó, chỉ làm một cuộc minh hôn giả cho người khác nhìn thôi.

Tôi còn chưa kịp vui vẻ vì suy nghĩ của bản thân, đã nghe Châu lão gia thở dài, nhiệt khí thở ra trong đêm đông sâu thẳm, nhanh chóng nguội lạnh biến thành màn sương trắng:

"Ngày nó vì gia tộc trở thành vợ của người Nhật, nên nghĩ đến ngày này. Ai, về nước vốn tưởng có thể an an ổn ổn sống ở Mãn Châu vài năm...... " 

"Thân ở loạn thế, dù có gia tài bạc vạn thì thế nào, vẫn là thân bất do kỷ."

Châu lão gia nhìn con trai mình và nói: 

" Giờ lành sắp đến. Ta biết con không đồng ý hôn lễ này, đừng ở chỗ này lâu, dù sao cũng chả phải chuyện tốt đẹp gì."

Người thanh niên gật đầu đáp:

"Vừa bước vào sân, con đã nổi da gà, lạnh sống lưng, dựng cả tóc gáy! Daniel cũng như con, tiếp thu giáo dục phương Tây từ khi còn nhỏ. Chưa nói việc em trai họ Trương là đàn ông, còn đã... Người thực sự xác định thú hắn vào cửa sẽ có lợi cho sự thịnh vượng của gia tộc chúng ta sao, sẽ có lợi cho Daniel?"

Ánh mắt của Châu lão gia hơi thay đổi, thâm thuý hơn, còn mang theo nồng đậm bi thương: 

"Cậu ta là người mà Kha Vũ yêu, tâm tâm niệm niệm muốn thành thân! Ai cũng đều có thể nhìn ra, chỉ là chúng ta giả bộ không biết mà thôi. Ngươi muốn Kha Vũ không nhìn mặt người phụ thân này, không nhìn cả người đại ca là ngươi mới hài lòng sao?"

Tôi một lần nữa lại rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng, người thanh niên còn sống này không phải là Châu Kha Vũ mà tôi sắp kết hôn, mà là anh cả của Châu Kha Vũ.

"Cho dù Daniel ở đây con cũng không tin Trương đệ đệ đã chết, Daniel sao có thể vẫn muốn kết hôn với cậu ấy."

Đứa con cả Châu gia rốt cuộc nói ra suy nghĩ của bản thân:

"Người đừng cưỡng ép rồi tự mình làm mấy trò mê tín tệ hại này!"

Châu lão gia thừa nhận bản thân cố chấp cứng đầu, sắc mặt vừa chuyển, ngoan cố nói:

"Có những chuyện ta biết con không thích nghe, cũng không nói cho con biết. Ta cũng chỉ muốn để Kha Vũ trở về ... Một khi cuộc hôn nhân này hoàn thành, nó sẽ trở lại sớm thôi... "

"Quên đi, tin hay không tùy, chuyện của Châu gia không đến phiên con quyết định! Nhanh đi đi kiểm tra lại đồ đạc đã đóng gói tốt chưa."

Tôi không biết Châu đại ca nổi giận đùng đùng bước ra khỏi sân này từ lúc nào.

Tất cả tâm trí tôi lúc này chỉ quanh quẩn một câu —— ?? Cái gì? "Trương đệ đệ đều đã chết" là sao ??? Trương đệ đệ là ai? Đó sẽ không phải là tôi đâu. Nhưng tôi, hình như thật sự mang họ Trương, tên Gia Nguyên, mười tám tuổi...

Từng mảng hỗn loạn giằng xé trong tâm trí, sau đó tôi vô tình phát hiện chỉ cần không muốn trốn thoát, tôi sẽ không bị xiềng xích vô hình trói buộc nữa. Tôi dường như cùng cái không gian này sinh ra một loại cảm ứng kì dị càng ngày càng mãnh liệt, tôi đi theo cỗ cảm ứng này tiến về phía chiếc quan tài đặt giữa linh đường.

Trong sân, gió thổi mạnh, một vài ngọn nến đỏ bị dập tắt, và những ngọn nến trắng ngày càng sáng.

Khi tôi định thần lại, nắp quan tài bằng gỗ rắn chắc đã bị âm phong gào thét điên cuồng xốc lên gần như một nửa.

Sau đó... Sau đó tôi tận mắt nhìn thấy, một khuôn mặt mà bản thân cực kỳ quen thuộc nằm trong quan tài.

Mặc dù xác chết đã phân hủy nhẹ nhưng mặt mày vẫn như vậy, trong sáng tuấn tú, khuôn mặt giống như tên, rất khốc rất dễ thương.

Đó là... khuôn mặt của tôi.

Hóa ra minh hôn này, người chết là tôi.

Đây đều là những suy nghĩ nhảy ra trong tiềm thức, tôi vẫn không thể tin được, không muốn xác nhận.

Tôi đến bên cạnh thi thể lạnh băng, nhìn vết thương dễ thấy trên đầu cái xác, run rẩy đưa tay lên và từ từ chạm vào phía sau gáy mình...

Bàn tay chạm vào một lỗ máu lớn, trống rỗng ở phía sau, nhưng máu và huyết tương đã sớm chảy khô, cô đặc lại thối rữa, lở loét.

Tôi lập tức rút tay về, không dám sờ nữa, sợ đụng phải giòi bọ và thi thư.

Lúc trước không phải không chú ý tới, mà là tôi hoàn toàn không lưu tâm, mọi người đều thở ra khí trắng giữa trời đông lạnh giá, nhưng mũi với miệng tôi vẫn luôn một mảng trống không.

Tôi không thể, thở.

Con mèo hoang sợ hãi chạy vào gốc cây là bởi vì nó nhìn thấy tôi.

Người đến và người đi lướt qua tôi mà không chào hỏi, như thể họ không nhìn thấy tôi ...

Một khi thừa nhận sự thật bản thân đã chết, tôi phát hiện ra rất nhiều nghi vấn đều sáng tỏ.

Thì ra minh hôn này, không có quỷ tân lang mà là quỷ tân nương.

Nghe bọn họ nói chuyện, giữa tôi và Châu Kha Vũ còn tồn tại một đoạn chuyện xưa?

Nhưng tôi không có ấn tượng gì.

Tôi nhìn quanh, ai là Châu Kha Vũ?

Những người đàn ông có mặt không có ai giống tân lang.

Cứ vớ được mấy cái chuyện không phải anh đi thì là em đi. Con tim này đau muốn chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro