Chương 1. Khẩu Liệt Nữ. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 1. Khẩu Liệt Nữ.

Hồi 1.

_ Về nhé!

Tam Điệp quăng chai nước uống còn dở vào trong thùng rác, khoác áo lên vai vui vẻ chào tạm biệt Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc vẫn còn đứng trên sân cỏ.

Trương Gia Nguyên hai má phồng lớn, ngậm một ngụm nước khoáng trong miệng gật gật đầu như đã hiểu ý. Đội bóng chiều nay về muộn hơn vì trận thi đấu giao kèo với trường phổ thông Đông Hạ, đội chuẩn bị nhiều đồ mà chỉ có ba người nán lại sau cùng dọn dẹp cho câu lạc bộ nên hơi mất thời gian.

Lâm Mặc ngồi khướt khượt dưới cột khung thành thắt dây giày bị tuột ra trong lúc chạy, hơi ngẩng đầu lên chào Tam Điệp một tiếng rất nhiệt tình. Mồ hôi lưng áo cậu ướt đẫm cả mảng, tóc mái dài dính bết hai bên sườn mặt và mang tai gây cảm giác ngưa ngứa.

Ráng chiều đỏ đổ xuống sân bóng có chút quỷ dị, xung quanh học sinh đã về hết cả, chỉ còn nghe tiếng côn trùng rả rích từ khu rừng nhân tạo tối đen chạy dọc lối đường về.

Trương Gia Nguyên đưa tay quệt đi vệt nước đọng trên khoé miệng hoà cùng vị mồ hôi mặn chát, vô ý ngước mắt lên nhìn mấy khung cửa sổ lấm bẩn của khu nhà đa năng bỏ hoang phía sau lưng mà tóc gáy dựng lên một đợt. Những ô cửa sổ lấm lem bụi do lâu ngày chưa được vệ sinh, ẩn ẩn những hình vẽ kì lạ từ bọn học sinh khóa cũ từng học để lại, cùng cả tá vệt sơn đỏ như những bức graffiti đường phố làm người nhìn vào chẳng thấy dễ chịu mấy.

Cảm giác này hơi lạ, cậu đã từng nghe rất nhiều những câu chuyện thần bí về khu nhà này nhưng chưa có dịp chiêm ngưỡng kĩ. Nào là thỉnh thoảng có người nghe thấy tiếng thút thít từ tít dưới chân cầu thang nhà kho vọng lại, nào là có bạn nhìn thấy bóng trắng lấp ló thò đầu ra khỏi cửa phòng mĩ thuật khoảng lúc sáng sớm khi đang trực nhật,... 

Kể ra trông nó cũng rợn ra phết.

Sân bóng thì im lìm, cả dãy nhà và mặt cỏ như chìm trong sắc đỏ ảm đạm của hoàng hôn và tiếng gió âm u.

_ Này, có định về không đấy. - Giọng Lâm Mặc vang lên giữa không gian thúc giục Trương Gia mau trở về kí túc xá. Ở nơi này lâu chẳng bổ béo gì ngoại trừ trừ việc đầu liên tục nhảy số mấy chuyện kinh dị bọn sinh viên đang đồn đại ầm lên. Và đương nhiên cái việc đó cũng thật kì quặc, cả đáng sợ nữa. Nhớ lại mấy cái đấy thôi cũng làm cậu lạnh đến rụt cả đầu lại, tốt nhất là về nhanh chứ giờ này ai cũng đói rồi.

Trương Gia Nguyên chớp chớp mắt nghe tiếng cằn nhằn của Lâm Mặc, nhẹ gật đầu đóng nắp chai nước, ngoan ngoãn dời tầm mắt đi nơi khác. Cậu sinh viên cúi xuống nhặt quả bóng lấm nhem đầy đất cát, cùng chiếc cặp sách vất lăn lóc cạnh sân chạy theo người anh đã bỏ mình đi trước cả khoảng xa.

Gió chạy trên không cao, trượt qua khoé mắt cay nồng.

Trường đại học Thanh Hoa rất lớn, để đi từ sân vận động về kí túc xá sinh viên phải băng qua một con đường lát gạch đỏ vắt ngang qua rừng nhân tạo, cũng là đoạn ngắn nhất để về công phía Tây chỗ ở của các cậu.

Nắng càng lúc càng nhạt dần, những tán cây um tùm đổ bóng phủ kín mặt đường gạch hoa trải đều như tấm thảm.

Lâm Mặc không để ý đến thời gian lắm, cậu chúi mũi vào màn hình cảm ứng điện thoại bàn luận trong group chat của lớp về đống bài luận văn ngày mai, tay lia lịa nhắn một dãy tin dài ngoằng than vãn về mấy đề tài cần chuẩn bị.

_ Thật mẹ nó, mới hôm qua nói chỉ có một cái, sao hôm nay nó mọc ra một cái nữa rồi?

Cậu sinh viên gắt gỏng chửi thề, bài tập của khoa Kinh Tế không phải là ít, nhưng nó cũng không thể vô lí đến nỗi bắt cậu chuẩn bị một lúc hai đề tài vừa thuyết trình vừa luận văn được. 

Thật mẹ nó bực mình mà.

Cơ mặt Lâm Mặc đều cau có, thiếu điều cặp lông mày rậm muốn quấn cả vào nhau, năng suất nhắn tin của anh cũng càng lúc càng tích cực.

Trương Gia Nguyên an vị nín thin thít đứng ở vị trí cao hơn, cứ tự nhiên thu trọn toàn bộ cuộc nói chuyện của người kia và lớp trưởng lớp bên đó vào mắt. Nói thật cậu cũng không hiểu lắm về những thứ bên chuyên ngành anh theo học, toàn là biểu đồ và dự án lằng nhằng chữ là chữ, nhìn thôi Trương Gia Nguyên cũng thấy mệt hộ rồi. 

Cậu khẽ nhắm mắt thở hắt ra, quyết định cất bước song song với Lâm Mặc trong sự yên lặng giữ cho anh sự tập trung của riêng mình. 

Cây cối kêu âm ỉ, gió lạnh mơn trớn trên làn da trần man mát. 

Trương Gia Nguyên ảo não đảo mắt nhìn về khung cảnh xung quanh mình, đi qua đây nhiều lần nhưng cậu chưa từng để ý đến con đường này kĩ lắm.

Rừng nhân tạo khá rộng, những thân cây gỗ cao thẳng tắp đâm lên trời như những cột sắt khổng lồ dồn người ta vào một chiếc lồng giam hoàn hảo cho kẻ nào muốn lạc lối giữa đêm khuya. Không khí bỗng chốc bốc từng hồi mạnh hơn, cái khí lạnh bao trùm bất ngờ làm sống lưng cậu ớn buốt.

Thêm một đợt gió lại đến. Trương Gia Nguyên xoa xoa lòng bàn tay vào nhau, lắng tai nghe.

Tiếng con trùng vẫn râm ran trong bụi cỏ. Quạ kêu dáo dác, thê lương mà trống vắng.

Không gian lặng như tờ.

Mặt trời tắt hẳn, cái chiều đỏ lênh láng được thay bằng ánh điện mập mờ từ đèn đường đã cũ. Khu nhà phía Tây này bị bỏ hoang đã lâu, vì thế việc trùng tu phải đợi đến khi nhà đa năng bị tháo dỡ thì mới được tiến hành. Những chiếc bóng đèn cũ nghe rõ tiếng cót két từ chỗ ốc vít han gỉ, muỗi bay loè nhoè tìm điểm sáng.

Cây lá xào xạc, tiếng nhịp gõ chữ của Lâm Mặc một chút lại lách cách... lách cách...

Giữa cái màu xanh đen nhẻm của rừng cây, Trương Gia Nguyên mơ hồ nhìn thấy một chiếc bóng màu đỏ đong đưa.

Cậu giật mình một cái, một cỗ hàn khí từ đâu bỗng chốc ngùn lên trượt cánh tay phủ một lớp da gà dựng đứng.

Trương Gia Nguyên vô thức nuốt nước bọt, tay bấu chặt vào góc áo Lâm Mặc nhưng cổ họng không thể nào thoát ra thành tiếng.

Dưới một thân cây trụi hết lá, người phụ nữ ấy một thân váy đỏ đứng lơ lửng giữa không trung.

Mảnh vải che mặt nhuộm màu máu, gió phe phẩy trên tóc rối, buông thõng nơi bờ vai trắng bệch gầy gò. Lá khô rơi xuống nền đất lạnh giòn tan, lại ai oán như bước chân ai đi trên triền lá rộng.

Không rõ biểu cảm, nhưng hướng nhìn lại chiếu thẳng vào Trương Gia Nguyên.

Cậu nghe bên tai những tiếng thì thầm rả rích, hả hê như tiếng cười, lại ăn năn như tiếng khóc. Mồ hôi chẳng vì nóng chẳng vì lạnh tuôn ra như xối, đầm đìa lưng áo và sau đầu âm ẩm.

Cô ta đứng đó lặng im quan sát. Tà váy đỏ nhẹ bay, một thân nghiêng nghiêng ngả ngả tưởng như ập đến che đi tầm mắt cậu.

Khó thở.

Lập loè.

Nhiễu loạn.

.

Bộp!

.

Trương Gia Nguyên cảm thấy da đầu mình đau rát, hai mắt mở to còn miệng thì thở dốc như bị ai đuổi đánh. Trái tim hẫng một nhịp lớn, quặn lại giày vò trong lồng ngực thiếu dưỡng khí khiến đại não như ngưng trệ.

Lâm Mặc khó hiểu nện một cú vào đầu Trương Gia Nguyên, huơ huơ điện thoại đến trước khuôn mặt tái nhợt của cậu, giọng anh đầy nghi hoặc:

_ Ê mày, đến cổng rồi mày nhìn cái gì đấy?

Ánh sáng chói loá từ màn hình luôn để chế độ ánh sáng tối đa của Lâm Mặc truyền đến làm Trương Gia Nguyên có chút không kịp thích ứng, tầm nhìn cậu mờ mờ giữa một mảng xám xịt. Cậu ấn tay Lâm Mặc xuống, gắt lên:

_ Anh làm cái quái gì đấy?

_ Mày mới đúng đấy thằng dở người. - Lâm Mặc đập thêm phát nữa vào đầu Trương Gia Nguyên, cáu kỉnh- Không định về hay sao mà cứ đực mặt ra đấy.

Trương Gia Nguyên thoáng ngơ ngác.

Ánh đèn chập chờn từ con đường gạch hoa cũ lại được thế chỗ bằng đèn quảng cáo sáng rọi cả ngày lẫn đêm trên các con phố từ lúc nào không hay. Cổng phía Tây cũng ở sau lưng cậu từ bao giờ, chỉ còn dãy đường với hai bên là hai cánh rừng nhân tạo sâu hoắm tối mù tối mịt hướng về khu nhà đa năng cũ.

Cậu xoa xoa hai mắt dường như đã mỏi, tự nhủ bản thân do thiếu ngủ nên đâm ra ảo giác rồi. 

Khoác vai Lâm Mặc trở về phòng kí túc, những hình ảnh vừa rồi chắc do cậu nhìn nhầm thôi.

- - -

Nhưng ai biết đâu cô ta chìm trong bóng tôi hoạn lạc.

Người nói xem ta có xinh đẹp hay không?

_Cy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro