2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi mang chút đồ cho anh, " Nguyên Dương buông Cố Thanh Bùi, nắm vai anh nhẹ giọng nói, "Anh chắc chắn sẽ thích."


"Cái gì nha? Ai ——" Cố Thanh Bùi bị Nguyên Dương kéo một đường chạy về Nguyên gia, gió thu nhẹ nhàng khoan khoái, thổi xuyên quần áo đơn bạc, Cố Thanh Bùi cảm thấy tự do đã lâu, ấm áp của ba năm trước tựa hồ trở về lại trên người.


Nguyên Dương kéo Cố Thanh Bùi vào trong phòng mình, mở cái rương trên giường ra, bên trong phủ mấy lớp vải, giống như là bọc vật gì cực kỳ quý trọng, từng lớp từng lớp mở ra, Cố Thanh Bùi thấy một bộ hí phục.


Nguyên Dương trải chăn ở trên giường, bày ra bộ hí phục ở phía trên, lại lấy ra mão đội đầu và mặt nạ đặt cạnh trang phục và đạo cụ, Cố Thanh Bùi lúc này mới nhìn thấy phía dưới còn có một bộ đồ khác.


Đây là một bộ hí phục diễn "Bá Vương biệt Cơ", bên trái là Bá Vương, bên phải là Ngu Cơ, giống như đúc với những gì Cố Thanh Bùi đọc ở trong sách, thấy ở trong thành. Tất cả đều hoa lệ như vậy, khiến cho người cảm thấy bi thương như vậy.


Cố Thanh Bùi nhìn ngây ngô, anh chưa từng nghĩ mình có thể có duyên phận thấy những thứ này, kéo anh từ giữa cánh đồng vô vọng đến trong những hư ảo tốt đẹp.


Nguyên Dương tiến tới bên cạnh anh, dán lỗ tai anh nói: "Thích không?"


". . . Thích." Cố Thanh Bùi quên đây là Nguyên Dương muốn tặng cho anh, cũng không chú ý tới hành động vượt quá khuôn phép của hắn, anh chỉ cảm thấy nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này thì tốt biết bao, sẽ để anh mãi mơ một giấc mộng hoài không tỉnh.

"Anh khi còn bé đã thích đọc vở hí kịch này, 'Sức bạt núi chừ, khí trùm đời. Thời bất lợi chừ, ngựa chẳng dời. Ngựa chẳng dời chừ, biết làm sao? Ngu Cơ, Ngu Cơ, nàng làm thế nào đây?'*, anh còn nói 'Ý khí của quân vương đã tẫn, thiếp phi tại sao lại nói chuyện sinh con.' " Nguyên Dương nói liên tục, mang Cố Thanh Bùi quay về quá khứ.

(*Cai Hạ ca, bản dịch Châu Hải Đường)


"Đọc đến thời điểm Ngu Cơ chết anh còn khóc, anh từ trước đến giờ không thích khóc, một màn kia cũng làm tôi sợ xanh mặt, anh đọc đến 'Miễn ngươi ràng buộc' liền bắt đầu rơi nước mắt, tôi khi đó không hiểu nhưng bây giờ đã hiểu, Cố Thanh Bùi. . ." Nguyên Dương từ phía sau ôm lấy anh, "Nếu như tôi là Bá Vương, tôi tuyệt đối sẽ không để cho Ngu Cơ chết, tôi —— "


"Thiếu gia!" Ngoài cửa truyền tới một tiếng hô to, đánh vỡ khoảnh khắc yên bình, "Bành Phóng tìm cậu."


Nguyên Dương chỉ đành phải buông Cố Thanh Bùi ra, thuận tay kéo tay anh dẫn anh cùng đi.


Cố Thanh Bùi cũng phục hồi tinh thần lại, vỗ vỗ bàn tay Nguyên Dương : "Trong nhà tôi còn có việc, tôi dọn dẹp xong nơi này rồi đi, cậu đi đi."


"Vậy tôi đi tìm anh sau."


" Ừ."


Nguyên Dương sau khi đi ra ngoài, Cố Thanh Bùi xếp xong hí phục, dè dặt để lại trong rương, không biết thế nào, anh cảm giác trong lòng có vật gì đang sụp đổ, tựa hồ là tâm tình những năm gần đây chưa thành hình nhưng lại bị anh đè ép, ở trên đó xây lên pháo đài, thế nhưng hôm nay đã sụp đổ.


Giữa nơi thôn quê này, Nguyên Dương đi, anh tựa hồ liền tiếp nhận thực tế; thế nhưng Nguyên Dương trở lại, anh cảm thấy cõi lòng này liền sống lại. Nguyên Dương là giấc mộng duy nhất trong thế giới khốn khổ của anh, anh sẽ mãi không tỉnh mộng nếu hắn ở đây.


Cố Thanh Bùi về đến nhà cùng cha ăn cơm, ông lão bệnh lâu ngày thân gầy chỉ còn trơ xương, phần lớn thời gian đều phải nằm liệt giường, cũng may cuộc sống còn có thể tự lo liệu.


"Tiểu Bùi, thím Trương nói thế nào vậy?"


Nhìn ánh mắt mong đợi của cha, lời đến khóe miệng Cố Thanh Bùi liền không nói ra, vì vậy đành nói dối: "Cha, thím Trương nói để nghe ngóng một chút, chuyện này không gấp được."


" Đúng, đúng, không gấp được, từ từ tìm."


Cố Thanh Bùi trong lòng buồn phiền, huống chi bột bắp khô khốc làm cổ họng anh phát đau. Mỗi bữa cũng chỉ có nửa cái bánh bao làm từ bột mì trắng, anh đều dành cho cha, còn phải khuyên dỗ để ông ăn. Cố Thanh Bùi uống cháo loãng trong chén, chờ cha ăn xong, cầm chén đi ra ngoài rửa sạch sẽ, nhìn cha nằm xuống, lại giúp ông đắp kín chăn mới rời đi.


Nhà mình không giống Nguyên gia, Nguyên gia giường thông với lò sưởi, mùa đông ấm áp, mùa hè tường dày cách nhiệt, trong phòng cũng chẳng phải khó chịu. Cố Thanh Bùi nằm ở trên giường, dưới chăn nệm đều là cỏ khô. Anh nhớ tới giường của Nguyên Dương, nằm trên đó không cứng ráp, chăn nệm đều là hương vị nhẹ nhàng khoan khoái. Anh sẽ kể chuyện cho Nguyên Dương nghe, Nguyên Dương có lúc cũng sẽ nói cho anh nghe, bọn họ sẽ thừa dịp người lớn ngủ leo lên nóc nhà ngắm sao, Nguyên Dương còn đi phòng bếp trộm thịt và bánh bao cho anh ăn. . .


Nhưng bọn họ rốt cuộc cũng phải lớn lên, rốt cuộc cũng sẽ tách ra.


———————


Nguyên Dương bị Bành Phóng gọi đến, lấy được một tin tức động trời, cải cách ruộng đất bắt đầu triển khai. Hắn ở trong thành cũng hoặc nhiều hoặc ít nghe qua tin tức như vậy, nhưng chỉ ít người nói đến chuyện này, mọi người cũng không quá coi trọng, nếu như là thật, đối với Nguyên gia mà nói có lẽ chính là tai họa ngập đầu.


"Nguyên Dương, có thôn đã xảy ra án mạng, thế nhưng những thứ kia đều là ác bá. Mày bây giờ biện pháp tốt nhất chính là đem ruộng đất chủ động phân phát cho mọi người, tương lai chính sách xuống còn có thể khá hơn một chút."


"Đây đều là anh họ mày nói cho mày?"


"Đúng vậy, bất quá tin tức rất nhanh cũng sẽ truyền tới. Cái thôn xảy ra án mạng đó chính là tỉnh lân cận."


" Được, tao biết rồi."


"Lúc này cũng đừng không nỡ bỏ tiền của đất đai, giữ được người mới quan trọng."


"Tao không thèm để ý những thứ này, thế nhưng dẫu sao đều là cha tao mấy đời dành dụm, tao sợ ông ấy không nỡ."


"Thật tốt mà khuyên ông ấy một chút, đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Cũng may nhà mày cũng chưa từng làm chuyện gì quá đáng, đến lúc đó các láng giềng cũng sẽ không làm khó nhà mày."


Nguyên Dương gật đầu một cái, xoay người đi về nhà. Những năm này thế sự loạn lạc, lần này thật sự phải thay đổi rồi.


———————


Nguyên Dương rốt cuộc là người từng đi học, đối với chính quyền mới, Trung Quốc mới đều có hiểu biết. Huống chi hắn cũng không phải là một người ham muốn vật chất, càng không sợ chịu khổ chịu cực, cho nên chuyện này rơi vào hắn tự trong lòng hắn cũng không dậy sóng lớn gì, thế nhưng hắn thực sự lo lắng cho người nhà.

Sáng hôm sau, Nguyên Dương nói với cha chuyện này. Hắn nhìn ra được cha có bao nhiêu không nỡ, rất nhiều địa chủ đất là cường thủ hào đoạt, thế nhưng nhà bọn họ thật sự là trong sạch từng chút từng chút mua lại.

Nguyên Lập Giang là một người hiểu đại cuộc, ông cuối cùng thở dài, xoay người trở về phòng đem một xấp khế đất thật dày để ở dưới rương ra.


"Chuyện này con đi làm đi, ta già rồi, có nhân duyên hay không cũng vậy, cuộc sống sau này của con qua có được hay không chỉ có thể trông cậy vào các bà con láng giềng, " Nguyên Lập Giang lau lau mắt, "Đi đi, nhanh lên một chút đi."


Nguyên Dương trong lòng không mùi vị, thế nhưng cũng biết đây là biện pháp duy nhất. Hắn xoay người đi đến nhà trưởng thôn, mở đại hội, phát khế đất.


———————


Các nông dân biết tin tức này đều rất cao hứng. Đối với bọn họ mà nói, đất hoàng thổ chính là sinh mệnh, nếu như không phải là đụng phải chuyện gì không vượt qua nổi, làm sao có thể đem đất cho người khác.


Nguyên Dương phân phát tất cả khế đất, lại đem một mảng lớn ruộng tốt nhà mình phân cho mấy hộ nghèo, trong tay còn dư lại tự cấp tự túc cũng có dư, hắn lại vạch ra một khối chia cho Cố Thanh Bùi.


Đất của Cố gia vốn là vừa nhỏ lại nghiêng, còn toàn là đá, một tầng đất thật mỏng trồng không ra thứ tốt gì. Cố Thanh Bùi cầm khế đất trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần, có đất dĩ nhiên cao hứng, nhưng mà Nguyên gia thật sự sắp xong rồi sao?


Trong đám người rộn rã vui sướng, Cố Thanh Bùi nhìn về phía Nguyên Dương trên đài, dù là còn chưa tới mười lăm tuổi, hắn đã so với đàn ông trưởng thành cao hơn nửa cái đầu. Anh đi tới một bóng cây bên cạnh, ngồi ở trên tảng đá lớn chờ Nguyên Dương.


———————


Đám người tản đi, Nguyên Dương đi về phía Cố Thanh Bùi, cũng ngồi lên trên khối đá kia. Khi còn bé hai người ngồi ở đây thậm chí có thể ngồi xếp bằng, nhưng bây giờ lớn lên, khối đá đã có chút chặt chội.

" Chờ tôi ư?" Nguyên Dương mở miệng nói.


" Ừ, " Cố Thanh Bùi nhìn hắn nhẹ giọng nói, "Nhà của cậu còn lại mấy mẫu đất?"


"Mười hai mẫu, " Nguyên Dương sờ lỗ mũi một cái, "Nhà chúng tôi ba miệng ăn, đủ dùng, cha tôi tuổi này rồi không làm gì được, Tiểu Cạnh còn nhỏ, nhiều hơn tôi cũng làm không xuể. . . Còn có tám mẫu đất của anh, tôi giúp anh trồng."


"Cậu còn có tâm tư giúp tôi, " Cố Thanh Bùi thấp giọng nói, "Cậu trước đây nói chuyện đi làm phi công, còn có thể được không?"


"Không thể, " Nguyên Dương cười tự giễu một cái, "Rất nhanh thành phần sẽ bị kéo xuống, kết quả tốt nhất của tôi chính là canh kỹ hai mươi mẫu đất cùng nhà bốn miệng ăn này, khá hơn chút nữa. . ."


Nguyên Dương nhìn về phía đôi mắt vừa đen vừa sáng của Cố Thanh Bùi: "Tôi muốn chu cấp cho anh lên đại học."


Cố Thanh Bùi trong bụng ấm áp, thế nhưng đầu óc xem như thanh tỉnh: "Còn lên đại học gì chứ, nhà thiếu sức lao động như vậy, sau này hãy nói đi. . . Chờ một chút, bốn miệng ăn?"


"Đúng vậy, cha tôi, cha anh, anh, còn có Tiểu Cạnh." Nguyên Dương bẻ đầu ngón tay đếm cho anh xem.


Cố Thanh Bùi cười mắng: "Cậu còn nói bừa."


Gió thu thổi lên tóc mái của Cố Thanh Bùi, Nguyên Dương lấy tay chống cằm, suy nghĩ mình đời này đại khái là cùng quân đội vô duyên, thế nhưng Cố Thanh Bùi không giống vậy, hắn muốn đưa anh đi học, học lên đại học, còn có Tiểu Cạnh. . . Tiểu Cạnh lại nên làm cái gì bây giờ? Thế nhưng đây cũng là chuyện sau này, trước mắt là thu hoạch vụ thu. Ngày mai bọn họ còn phải ra đồng, lúa mì chín vàng và cây bắp đầy đồng, mọi người cũng có thể qua năm thật tốt.

———————


Nguyên Dương tựa hồ đối với tất cả việc nặng đều thích ứng cực nhanh.Đừng xem thường hắn từ nhỏ không ra đồng, hắn cắt lúa mì so với lão nông dân mười mấy năm kinh nghiệm cũng không chậm hơn.


Cố Thanh Bùi mắt thấy, trong lòng ngược lại là rất vui mừng. Nguyên gia những năm này đối với các láng giềng không tệ, mọi người đều nguyện ý giúp Nguyên Dương, nghĩ đến chờ chính sách xuống, bọn họ cũng sẽ không quá tồi tệ.

Mọi người làm việc bận bịu hơn hai tháng, đem lúa mì và bắp vào thành xay thành bột mì, có bán, có để ở nhà mình ăn. Đương nhiên không thể ăn bột mì trắng, nhưng trộn thêm vào bột bắp cũng ăn ngon hơn nhiều.

Vẫn còn một số bắp chết, Cố Thanh Bùi cùng Nguyên Dương đi thu hoạch, mang về nhà còn có thể làm củi đốt. Hai người bó cây bắp thành từng bó, rất nhanh liền giả bộ làm thành xe đẩy nhỏ.


"Ái chà, Nguyên đại thiếu gia, ngài làm sao phải tự mình ra đồng?" Lưu Cường quái gở nói, làm một bộ lưu manh đi tới chỗ hai người.


Phải nói Nguyên gia và Lưu gia có chút chuyện cũ. Ban đầu Lưu gia đem ba mươi mẫu đất bán cho một lão địa chủ, lão địa chủ đó quả thật không tin nổi, đem giá ba mươi mẫu đất ép còn hai mươi mẫu, nhưng Lưu gia cần dùng tiền gấp cũng chỉ đành bán. Sau đó Nguyên gia mua rất nhiều đất từ trong tay địa chủ kia. Lưu gia nhìn Nguyên gia nhân nghĩa, nhà mình trong thành lại có người làm quan, nghĩ đủ phương cách phải mua đất về, ba mươi mẫu đất trả giá mười mẫu, bị Nguyên Dương đánh một trận đuổi chạy.


Nguyên Dương ngồi dậy liếc Lưu Cường một cái: "Ra đồng làm việc cũng không phải là chuyện mất mặt gì, tôi có gì hiếm lạ?"


"Phải, tôi hôm nay cũng không phải đến tìm cậu, " Lưu Cường cũng không nghĩ chọc giận hắn, chuyển giọng, "Cố Thanh Bùi, chuyện ở rể cậu cân nhắc thế nào rồi? Cậu chỉ cần đáp ứng một tiếng, hai túi bột mì trắng lập tức đưa vào Cố gia. Năm đó tôi đưa điều kiện này cho chị cậu, các người còn không muốn, kết quả thế nào? Cuối cùng chỉ trị giá một túi bột mì, người đàn bà này —— "


Cố Thanh Bùi nổi cơn giận dữ, gốc bắp trong tay quất vào bên chân Lưu Cường. Đừng xem anh không phải người thiên về sức mạnh, từ nhỏ đi theo Nguyên Dương gặp sư phụ võ thuật, roi đạn cung cũng học mấy món.


"Lưu Cường, mày miệng mồm sạch sẽ một chút, bớt nói tới chị tao đi." Cố Thanh Bùi giọng điệu không cao, thế nhưng khí thế áp đảo.


Một gậy này làm Lưu Cường sợ nhảy cỡn lên, có không ít người trên đồng, gã cảm thấy mất mặt không chịu được, một đấm hướng đến mặt Cố Thanh Bùi.

Nguyên Dương không nghĩ tới gã dám ở trước mặt hắn đánh người, càng không nghĩ tới gã dám đánh Cố Thanh Bùi, nhất thời ánh mắt tối lại, nắm cổ Lưu Cường ném gã xuống đất, còn đạp mấy cái lên ngực gã: "Con bà nó, mày mẹ nó ăn tim gấu gan báo đấy à?"


Những người bên cạnh đều biết Nguyên Dương là một người liều mạng, vội vàng tiến lên khuyên can, Cố Thanh Bùi cũng từ dưới đất bò dậy nhào qua ôm Nguyên Dương, lúc này mới kéo hắn ra được.


Nguyên Dương nâng mặt Cố Thanh Bùi lên, bên trái đã có chút sưng. Hắn xoay người lại đạp Lưu Cường một đạp, chỉ phía tây mắng: "Đất của Lưu gia bọn mày ở đó, bớt đi đến chỗ tao nơi này đi, tao thấy mày một lần là đánh một lần!"


Nói xong kéo Cố Thanh Bùi quay đầu bước đi, một đường không nói gì.


———————


Nguyên Dương ấn bả vai Cố Thanh Bùi để cho anh ngồi ở đầu giường, từ trong tủ lấy ra hai chai nhỏ, đổ chút dầu ra nhẹ nhàng xoa trên mặt Cố Thanh Bùi.


"Đau không?" Nguyên Dương nửa ngồi chồm hổm dưới đất, một tay vịn đầu gối Cố Thanh Bùi, một cái tay khác đưa đến cạnh gò má anh, muốn chạm lại không dám chạm.


"Không đau, qua hai ngày sẽ tốt, " Cố Thanh Bùi kéo hắn lên ngồi vào trên giường, "Cậu sau này thấy hắn thì làm như không nhìn thấy đi, họ hàng nhà hắn ở trong thành lớn nhỏ cũng là quan chức, vạn nhất cơ cấu gửi xuống, làm khó cậu thì làm thế nào?"


"Vậy họ hàng hắn thấy anh họ của Bành Phóng cũng phải sợ, " Nguyên Dương bĩu môi, "Tốt nhất hắn đàng hoàng một chút, còn dám đâm chọt, tôi không tha cho hắn."


Nguyên Dương nhìn má trái sưng lên của Cố Thanh Bùi, lại càng cảm thấy má phải trơn mịn trắng nõn đáng yêu, không nhịn được hôn một cái.


Cố Thanh Bùi mặt đầy hoảng sợ quay đầu, cho là Nguyên Dương mắc bệnh nặng gì: "Cậu ——?"


"Làm sao, " Nguyên Dương xem thường, "Tôi cũng không phải là chưa hôn qua."


"Vậy cũng là chuyện khi còn bé, bây giờ lớn thế này rồi, không sợ người chê cười à?"


"Tôi lúc nào từng sợ bị người ta chê cười? Tôi phải hôn."


Rất nhiều năm trước, nhóc Nguyên Dương ăn cơm nhiều, đọc sách thật chăm, Cố Thanh Bùi sẽ thưởng cho hắn. Có đôi khi là một viên kẹo, có lúc sẽ hôn hắn một chút, thời gian lâu dài, Nguyên Dương cũng chỉ muốn anh hôn, cái gì kẹo đều coi thường.


"Được, được, " Cố Thanh Bùi trên mặt mang băn khoăn, vội vã đứng dậy, "Tôi phải về nhà."


"Tôi cùng đi với anh, đã lâu không gặp chú Cố."


———————


Hai người đi vào nhà, cửa phòng thấp, Nguyên Dương nửa cúi đầu mới đi vào được, nhưng nhìn thấy Cố Mạch cùng hai người đàn bà ngồi ở trên ghế băng, một người nhìn năm mươi mấy tuổi, mà một người khác là một cô gái trẻ xinh đẹp.


"Chị? Sao chị lại về?" Cố Thanh Bùi vui vẻ nói.


"Sao nào? Chị không thể về nhà à?" Cố Mạch cười lên rất giống Cố Thanh Bùi, mắt cong cong trong suốt giống như một con suối mát, "Ấy, mặt mũi này là làm sao?"


"À, không sao, mới vừa đụng phải."


Cố Mạch vốn nghĩ hỏi thêm đôi câu, thế nhưng ánh mắt lập tức bị Nguyên Dương một bên thu hút: "Dương Dương cũng lớn như vậy rồi à, mau để cho chị nhìn một chút."


"Chị Mạch, " Nguyên Dương đi tới, "Đã lâu không gặp chị."


Ba người hàn huyên mấy câu, Cố Thanh Bùi nhìn khách tới có chút bức rức, nhà quả thực không có điều kiện gì đãi khách.


"Thanh Bùi, đây là dì Vương, đây là con gái dì, Triệu Viện, em còn nhớ chứ? Năm nay hai mươi tuổi, " Cố Mạch giới thiệu, "Viện Viện có đi học, nhà người ta ăn mặc cũng đủ dùng, cũng không ngại chúng ta, muốn tìm một người có học thức. Chị và dì Vương suy nghĩ để cho bọn em gặp mặt, có được hay không thì xem duyên phận."


Nguyên Dương nghe một phen khí huyết dâng trào, thế nhưng hắn biết không thể phát tác, ở trước mặt người ngoài không dễ thu tràng. Thế nhưng nhìn dì Vương mặt đầy hài lòng cùng Triệu Viện hơi có vẻ ngượng ngùng, hắn nắm chặt tay đến nỗi móng tay sắp bấm vào da thịt. Cố Thanh Bùi cũng nhận ra được Nguyên Dương không thoải mái, thế nhưng anh cũng không thể nói gì, chỉ có thể từ dưới đáy bàn cầm cổ tay hắn trấn an.


"Dì Vương, cháu không có ý kiến, lại không nói cô Triệu tri thư đạt lễ, nhà dì không ngại nhà chúng cháu. Cháu cũng rất biết đủ, chỉ cần cô Triệu nguyện ý, cháu cũng không có ý kiến." Cố Thanh Bùi hy vọng có thể quyết định hôn sự, chỉ cần hai bên tình nguyện, vô luận cô gái nào gả cho anh, anh cũng sẽ không bạc đãi người ta.


"Tiểu Bùi à, nhà dì rất gần nhà chị cậu, đều biết nhà hai người là người thành thật. Dì nhìn Viện Viện cũng rất vừa ý cháu, thế nhưng thành thân dù sao cũng phải cần nạp lễ, chúng ta cũng đều biết điều kiện nhà cậu, sáu chục ngàn đồng cộng thêm hai cân bột mì trắng, chúng ta đáp lại hai chục ngàn tiền cộng thêm hai giường chăn nệm, đều là đồ tốt. Nói như vậy ra ngoài, chúng ta gả con gái cũng coi là thể diện."


Cố Thanh Bùi trong bụng hiểu rõ, điều kiện như vậy đã coi như là hết sức thân thiện, dù là những thứ này cũng cần anh lăn lộn gần nửa năm mới có thể góp được.


"Được, dì Vương, cám ơn dì thông cảm, chẳng qua là. . .Tình trạng của cha cháu. . ." Cố Thanh Bùi không biết chị đã nói qua chưa, anh không muốn lừa gạt người ta.


"Yên tâm đi, mới vừa rồi dì đã gặp cha, nên thương lượng cũng đã thương lượng, chờ em gật đầu thôi. Em nói  xem, mặt mũi em lớn thế nha." Cố Mạch cười nói.


Cố Thanh Bùi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô gái Triệu Viện này anh đã nghe nói qua, nhiều năm trước tựa hồ cũng có duyên gặp qua một lần. Lúc anh đến nhà chị mình, nhìn thấy một cô gái tết tóc đuôi sam, hoạt bát đáng yêu lại không mất ôn nhu hào phóng, cho dù không có điều kiện vật chất chênh lệch, anh cũng không dám nghĩ cô gái như vậy sẽ nguyện ý gả cho anh.


"Tiểu Bùi à, đồ cháu phải mau sớm chuẩn bị, Viện Viện của chúng ta cũng không còn nhỏ, con gái nhà không giữ nổi a." Dì Vương ngược lại cũng thành thật, một năm một mười đem lời nói hết.


" Được, trễ nhất là mùa hè sang năm, cháu nhất định chuẩn bị xong."


———————


Đưa khách đi rồi, Cố Mạch muốn ở nhà hai ngày, nàng gả đi đã nhiều năm, cuộc sống không tệ, cũng thường xuyên tiếp tế nhà. Chồng nàng tên Trương Hà, cao lớn, cường tráng, chính là hơi đen, đối với Cố Mạch tốt không cần nói. Chẳng qua là khi đó Cố Mạch tuổi còn nhỏ, gả qua vẫn luôn không động phòng, sau đó lại bởi vì năm xưa dinh dưỡng không tốt, điều chỉnh tốt một phen, trước mắt mới có thai hai tháng.


Cố Mạch ngồi lại bàn, lúc này mới chú ý tới sắc mặt Nguyên Dương rất khó coi, vốn muốn gọi Cố Thanh Bùi, kết quả nhìn một cái lại là gương mặt dài xuống.


"Hai đứa đây là làm sao?" Cố Mạch nhất thời có chút không nghĩ ra.


" Chị, em và cậu ấy đi ra ngoài nói." Cố Thanh Bùi kéo Nguyên Dương đi ra ngoài.


"Ai nha, các em ——" Cố Mạch nhìn hai người sãi bước đi ra ngoài, một người so với một người càng tức giận, nàng lắc đầu một cái, sờ bụng mình nói, "Con lớn lên đừng học bọn họ nhé."


———————


Cố Thanh Bùi sợ Nguyên Dương nổi giận, dứt khoát một đường đi về Nguyên gia, dù sao Nguyên lão gia đã mang Tiểu Cạnh đi nhà họ hàng, vừa vặn để chỗ cho con trai lớn khóc lóc om sòm.


"Cố Thanh Bùi, tôi nói với anh một câu anh cũng không để ở trong lòng phải không? Các người gặp nhau được mấy lần? Anh đối với cô ta có tình cảm không mà phải cưới chứ?" Nguyên Dương đã không tức giận nữa, đầy mắt chỉ có không biết làm sao cùng như đưa đám.


"Ai không lập gia đình như vậy chứ? Cô ấy không ghét tôi, tôi cũng không ghét cô ấy, lẫn nhau cảm thấy thích hợp liền cùng nhau sống qua ngày, đối tốt với đối phương, ai không là như vậy chứ?" Cố Thanh Bùi nhìn hắn, cảm thấy phải hỏi rõ ràng nguyên do, "Nguyên Dương, cậu nói cho tôi, tại sao không muốn để cho tôi kết hôn?"


"Bởi vì tôi ——" Nguyên Dương đột nhiên muốn nói rõ ràng, thế nhưng lời đến khóe miệng lại ngừng, Cố Thanh Bùi sẽ thấy hắn thế nào? Nhưng bây giờ không nói, chẳng lẽ chờ anh ấy thành thân mới nói sao?


Nguyên Dương nhìn về phía Cố Thanh Bùi, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa chuyên chú khiến Cố Thanh Bùi thấy sững sốt một chút: "Tôi thích anh, tôi muốn mỗi ngày đều nhìn thấy anh, tôi muốn cùng anh qua một đời."


Cố Thanh Bùi như bị sét đánh, anh không nghĩ tới Nguyên Dương sẽ nói như vậy, anh thậm chí cảm thấy mình không thể hiểu được. Thế nhưng trong nháy mắt đó, anh lại cảm thấy tim mình đập thật nhanh.


Cố Thanh Bùi định thần một chút, rất nhanh tìm về lý trí, Nguyên Dương nhất định là đang dỗi, giống như khi hắn còn bé vậy: "Cậu biết cái gì là thích sao? Cậu mới mười bốn, cậu chính là cảm thấy quen với chuyện tôi luôn xoay quanh cậu, quen tôi phụng bồi cậu. Thế nhưng chúng ta sớm muộn đều phải lập gia đình, cái này cùng việc chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt hay không không có mâu thuẫn, kết hôn cũng không phải là tôi sau này không thể ra ngoài gặp cậu —— "


"Vậy không giống nhau!" Nguyên Dương tức giận, hắn hận Cố Thanh Bùi xem hắn như đứa trẻ, hắn đã sớm cao hơn, cường tráng hơn Cố Thanh Bùi, hắn thậm chí có thể bế ngang anh lên, dựa vào cái gì Cố Thanh Bùi chỉ coi hắn như không lớn lên.


"Tôi mới mười bốn, cho nên anh coi tôi là trẻ con?" Nguyên Dương đi tới chỗ Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi bị khí thế của hắn rung động, từng bước một lui về phía sau lại bị Nguyên Dương ấn ở trên tường.


"Tôi để cho anh nhìn một chút, tôi có phải đứa trẻ hay không." Nguyên Dương hạ thấp giọng ở bên tai anh nói, thanh âm kia giống như là hạ cổ, chèn ép khí tức để cho đầu óc Cố Thanh Bùi nóng lên.


Nguyên Dương ngậm môi Cố Thanh Bùi, siết cổ tay anh, lực đạo lớn đến giống như là muốn đem anh ghim vào trong tường. Cố Thanh Bùi chiếm không được thượng phong, trong lúc giãy giụa đụng phải má trái, anh bị đau kêu lên một tiếng, Nguyên Dương cũng kịp phản ứng, lật đật dời ra đi xem vết thương của anh.


Cố Thanh Bùi đẩy hắn ra, mắng: "Cậu là tên khốn kiếp, phát điên rồi sao? Lúc bảy tám tuổi thì khóc lóc om sòm, lăn lộn đòi tôi dỗ cậu, sau này tôi cũng không chiều theo tật xấu này của cậu nữa đâu!" Nói xong anh chạy ra khỏi Nguyên gia giống như chạy trốn.


Nguyên Dương điên, anh cũng điên rồi. Nguyên Dương dám nói như vậy, làm chuyện như vậy, mà anh, vậy mà cảm thấy có một tia giải thoát.


———————


Cố Thanh Bùi đi trên đường tràn đầy không mục đích hồi lâu, cho đến sắc trời dần tối mới về đến nhà.


Cố Mạch hấp một nồi bánh bao, bánh ngô cùng với bánh trộn bột mì. Cha đặc biệt cao hứng, hôn sự của con trai đã quyết định, ông cả người cũng có tinh thần rất nhiều.


Ăn cơm xong Cố Mạch gọi Cố Thanh Bùi tới trong phòng nhỏ, hỏi anh ban ngày chuyện gì xảy ra.


"À, Nguyên Dương hờn dỗi chút ấy mà, cảm thấy em thành thân chính là không gặp cậu ta nữa. . ." Cố Thanh Bùi vừa nói vừa cảm thấy chột dạ, thế nhưng anh chỉ có thể thuyết phục người khác như vậy cũng là nói với chính mình, chỉ cần Nguyên Dương là tánh tình trẻ con, những thứ này cũng không là vấn đề.


Cố Mạch là một cô gái thông minh, ít nhiều có chút phát hiện, thế nhưng em trai lớn như vậy rồi nàng cũng không tiện nhúng tay, liền dặn dò: "Em tự xem mà làm đi, dù sao Viện Viện là cô gái tốt, nếu là thật sự kết hôn em phải đối đãi thật tốt với người ta, trong lòng em phải hiểu rõ."


Cố Thanh Bùi gật đầu một cái: " Chị, chị yên tâm đi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro