Nguyen Du

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGUYEN DU

Bước phong trần trăm năm nhân thế

Cảnh ăn nhờ bải bể bờ sông

Hình tướng cảnh đều chân không cả

Tâm này thường trụ bất ly thiền

Mộng sầu bạn cứ cười ta

Vòng mơ mộng ấy ai mà thoát đâu?

Gặp nhau mà chẳng nói

Cười thôi ý thế nào ?

Vầng trăng ai xẻ làm đôi

Nữa in gối chiếc nữa soi dặm trường

Trầm luân bởi một chữ tình

Tội mình khồn vượt nỗi mình vậy thôi

Mùi thiền đã bén muối dưa

Màu thiền ăn mặc đã ưa nâu sòng

Sự đời đã tắt lửa lòng

Còn chen vào chốn bụi hồng mà chi

Dở dang nào có hay gì

Đã tu tu trót kiếp thì thì thôi

ĐẠO Ý

Trăng trong lòng giếng cổ

Nước giếng không ba đào

Chẳng bị người khuấy động

Lòng nào không chút xao

Dù bị người khuấy động

Xao rồi trở yên lặng

Vằng vặc một mảnh lòng

Giếng trong trăng dọi bóng

Nguyễn Du

Buồn cho tháng ngày trôi nhanh

Tóc đầu thêm bạc sầu đành khó phai

Sư già ngủ giữa mây hồng lĩnh

Bãi ấm, âu nằm lặng giấc say

Biển rộng trăng soi ngàn dặm thẳm

Đường xưa gió quăc một thân gầy

Đêm đen dường mãi quên không sáng

Vạt áo dầm sương đâu ngại ướt

Mày râu mừng chẳng bụi trần ray

Thơ văn trọn kiếp đành vô ích

Đàn sách đầy hiên tổ quá ngu

Chớp mắt trăm năm buồn sống gỡi

Dối già chốc lát tiếng vui hờ

Hạt nội mây trời vừa trông rõ

Gió mát trăng thanh vắng bặt lời

Mặc cho hoa nở lá rơi

Bốn mùa vẫn mãi sáng ngời gương tâm

U cư sầu cực hốt tri hoan

Đạt nhân tâm cảnh quang như nguyệt

Già rồi chẳng biết mưu sinh vụn

Tâm lặng may nhờ nghiệp chướng tan

Hôm sớm ngư tiều vui kết bạn

Khói hồ cỏ nội hát ngao tràn

Các cảnh đều không đâu có tướng

Tâm này thường định chẳng lìa thiền

Nguyễn Du

THƠ BÙI GIÁNG

Và ta đã hai lần hai lượt thắng

Vượt giòng trôi tại địa phủ hoàng tiền

Và hai bận trên thất huyền Orphée

Gieo song trùng điệu Thánh Nữ với Nàng Tiên

Vì nhị bội chuyển cung cầm thuỳ lệ

Giọng Tiên Nương thét Nữ Thánh than phiền

Đường quanh ngỏ quẹo thênh thang

Giai nhân ngọc diện Việt Nam da vàng

Xuân xanh về bước hàng hàng

Tình vân nhữ mạo muôn vàng về sau

Những Nhành Mai

Những nhành mai sớm sương bên lá

Những nhành liễu chiều gió bên cây

Cũng lay lắt bởi đời xuân em ạ

Thế nên chi anh cũng viết dòng này

..................................................................

Bờ cõi dựng xuân xanh em còn đó

Bến Đào nguyên anh khoác áo khinh cừu

Mùa xuan hẹn giữa ngàn mai

Nguyên hình nữ chúa trên ngày phù du

Xin chào nhau giữa con đường

Mùa xuân phía trước miên trường phía sau

.............................................................

Thưa rằng nói nữa là sai

Mùa xuân đang đợi bước ai đi vào

Hỏi rằng đất trích chiêm bao

Sá gì ngẩu nhĩ mà chào đón nhau

Thưa rằng ly biệt mai sau

Là trùng ngộ giữa hương màu nguyên xuân

Màu Xuân

Rừng cô tịch ngóng nội đồng trổ hoa

Hồn bỏ lại mộng thừa trong thớ đất

Anh nhìn em trong suốt giữa xương da

Người Đi Đâu

Xuân là xuân của đồng ruộng

màu trôi trong cỏ nhặt

Dưới bình minh rạ xám gốc trơ phơi

Xuân

Chểnh mảng mùa xuân vẫn tới gần

Muôn nghìn hồng tía quá thanh tân

Sắp về lũ lượt thân cùng thể

Sẽ đến huy hoàng mỹ với chân

Thân thiết như hồn thanh thiếu nữ

Thuần nhiên tợ mộng tuyết băng tâm

Người từ xa lắc về thăm viếng

Xuân sắc quê hương đẹp quá chừng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguyen