Chương 33 (HOÀN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TaidanaJosei Blog

Chương 33 Cho em một đứa con nhé
Thẩm Giai Du loạng choạng lảo đảo đi ra khỏi nhà, cậu không biết bây giờ mình phải làm gì, cũng không biết mình nên đi đâu.
Trên đường dòng người đông đúc vội vàng, khung cảnh rộn ràng náo nhiệt nhưng cậu lại cảm thấy những hình ảnh đó thật xa xôi. Hãy đọc tại trang chính chủ Taidanajosei wordpress
Cậu gọi điện thoại cho Trương Niệm, biết cô ấy đang trong tiết học, tâm lý Thẩm Giai Du không khỏi có chút mất mát. Trương Niệm là người bạn tốt nhất của cậu ở thành phố này. Tấm ảnh vừa nãy đánh sâu vào trong tâm trí khiến cậu choáng váng, lúc này cậu chỉ muốn tìm một ai đó để trò chuyện, chuyện gì cũng được, mây gió núi non, để có thể phân tán lực chú ý cũng như làm dịu cảm giác khó chịu chua xót trong lòng.
Trương Niệm không rảnh, Thẩm Giai Du đành đi ra bờ biển. Nơi bọn họ ở vốn cách biển không xa, cậu rất thích nằm trên ghế mềm Lục Duy mua cho vừa đọc sách vừa ngắm biển hóng gió. Hãy đọc tại trang chính chủ Taidanajosei wordpress
Cậu đi dọc theo bãi cát dài, từ đầu đến cuối, tận đáy lòng cậu không có phẫn nộ tức giận, chỉ cảm thấy chua xót đau lòng khi bị người thân mật nhất dối gạt, và một nỗi sợ hãi bất an.
Thân thể và tâm trí cậu đã bị Lục Duy dạy dỗ trở nên ngoan ngoãn phục tùng, lúc này cậu thậm chí trong nỗi sợ còn cảm thấy có chút may mắn, vì cơ thể này trong sạch như bao song nhi khác, trước giờ đều chỉ hầu hạ cho một người đàn ông.
Cậu còn mong cầu gì hơn nữa? Cậu không giống một vài song nhi khác, bị tước đoạt tự do, bị khóa ở trên giường liên tục mang thai sinh đẻ như heo mẹ.
Lục Duy cho cậu muốn làm những gì cậu thích, cũng cho cậu kết giao bạn bè. Mỗi khi cậu cùng Lục Duy về nhà, thường xuyên nhận được những ánh mắt ghen tị của hàng xóm, bạn cũ. Sau khi trưởng thành cậu mới hiểu rõ để tồn tại trong xã hội này đối với song nhi khó khăn đến mức nào. Từ khi biết được sự thật đó, Thẩm Giai Du cũng không thích trở lại để cho người khác soi xét đánh giá. Hãy đọc tại trang chính chủ Taidanajosei wordpress
Cậu cũng hiểu rõ mình đã bị Lục Duy nắm chặt trong lòng bàn tay, cho nên mới thấy những tấm hình đó. Nếu không, với đầu óc tính cẩn thận của Lục Duy thì có lẽ cả đời này cậu cũng không biết được bí mật này.
Lục Duy biết được Thẩm Giai Du không có ở nhà qua cuộc điện thoại của nhân viên giao cơm. Hắn mở định vị trên di động thì thấy Thẩm Giai Du đang ở bên bờ biển. Thiết bị định vị gắn trên vòng âm vật, trước nay Thẩm Giai Du đều ngoan ngoãn nghe lời nên hắn rất ít khi dùng đến nó.
Thấy Thẩm Giai Du đột nhiên đi ra ngoài, Lục Duy đại khái cũng đoán được đã có chuyện gì xảy ra. Hắn cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, vội vã ra khỏi văn phòng, thậm chí không cho người khác có cơ hội hỏi nguyên do. Hãy đọc tại trang chính chủ Taidanajosei wordpress

Lục Duy nắm chặt vô lăng, bàn tay hơi run rẩy. Dù sao Thẩm Giai Du cũng là người mà hắn yêu thương, hắn thấy lo lắng về phản ứng của Thẩm Giai Du lúc này.
Nhưng hắn lại thấy mình không có lỗi sai gì cả, chẳng qua hắn chỉ dùng phương pháp của riêng mình để có được người mà hắn muốn mà thôi.
Huhu đến đây cho mình nói một chút, trong truyện thôi nhé, ngoài đời thì chạy ngay đi, trước khi chạy nhớ gọi 113, công an – cảnh sát – tòa án cộng thêm bệnh viện tâm thần nữa, đáng sợ vlll
Theo dấu định vị trên di động, Thẩm Giai Du vẫn lang thang không có mục đích như cũ, bước đi chậm rãi uể oải. Đến khi Lục Duy đuổi kịp cậu còn chưa đi hết bãi cát.
Lục Duy nắm tay Thẩm Giai Du đưa cậu trở lại, cả hai đều không nói gì.
Thẩm Giai Du im lặng khiến Lục Duy có chút hoảng hốt.
Về đến nhà, hắn không nhìn đến thức ăn trên bàn, nắm tay Thẩm Giai Du đi vào phòng ngủ. Hắn đẩy cậu xuống giường, áp trán mình vào trán cậu, ánh mắt hung dữ, nói:
“Em là của anh!”
Ánh mắt Thẩm Giai Du trong suốt bình tĩnh, cậu nhéo nhéo bàn tay ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn còn đang nắm chặt của Lục Duy. Hãy đọc tại trang chính chủ Taidanajosei wordpress
Chỉ một động tác đơn giản như thế đã giúp cho Lục Duy an tâm hơn một chút. Sau đó cậu nghiêng đầu dụi vào cổ Lục Duy, giống như thú non đang làm nũng.
“Sau này anh không được lừa gạt em nữa.”
Lúc này Lục Duy mới có thể thở phào nhẹ nhõm, hắn nằm trên người Thẩm Giai Du, ôm chặt lấy cậu sung sướng cùng cậu hôn môi.
Hắn hôn từng chút từng chút lên mặt Thẩm Giai Du. Thẩm Giai Du mơ màng suy nghĩ, rõ ràng đã là một người đàn ông trưởng thành thô ráp như thế, nhưng tại sao môi Lục Duy lại mềm mại ấm áp như vậy. Hãy đọc tại trang chính chủ Taidanajosei wordpress
Thẩm Giai Du thoải mái nheo mắt hỏi:
“Nếu em không tha thứ cho anh thì sao?”
Thần sắc Lục Duy không đổi, hắn đứng dậy vừa cởi từng lớp quần áo rườm rà trên người cậu ra như bóc vỏ trứng gà, vừa trả lời cậu:
“Nếu vậy trước tiên anh sẽ đi mua mấy sợi dây xích, khóa em trong nhà, chịch đến khi nào ngoan thì thôi.”
Thân thể đã bị dạy dỗ thành thói quen, từ lúc bị đè dưới thân dường như đã biết được sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì. Hãy đọc tại trang chính chủ Taidanajosei wordpress
Khi lớp nội y rời khỏi người, núm vú non mềm đã đứng thẳng trên bộ ngực hơi phồng, giữa hai chân càng thêm dính nhớp nhễ nhại.
Ánh mắt Lục Duy lướt qua hai chân đang cọ vào nhau của Thẩm Giai Du, bắt đầu xoa bóp bộ ngực co dãn mềm mại.
Thẩm Giai Du vươn tay nắm lấy mu bàn tay của Lục Duy, mười ngón tay tinh tế trắng nõn đan xen với ngón tay nhiều vết chai sạn của hắn trông càng thêm nhỏ bé đáng yêu. Thẩm Giai Du đè bàn tay to lớn của hắn xuống xoa bóp nhào nặng bầu vú hơi phồng lên của mình, tựa như kỹ nữ dâm đãng mời gọi khách nhân. Hãy đọc tại trang chính chủ Taidanajosei wordpress
Trước nay Lục Duy đều không chống cự được Thẩm Giai Du câu dẫn, cho dù chỉ là một ánh mắt.
Hắn cúi xuống lưu lại từng dấu vết như ấn ký lên thân thể trắng nõn của người yêu. Đến khi hơi thở của người dưới thân càng thêm dồn dập, hắn mới tách hai chân đang kẹp chặt của cậu ra, liếm láp âm vật đang hứng tình như khen thưởng.
Bị vòng âm vật xỏ qua rồi treo thêm vật nặng, nên viên thịt lúc này đã phát triển to ra không còn nhỏ bé giấu mình trọng khe hở như trước, bây giờ đã lộ ra hoàn toàn giống như môi âm hộ.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua phần đầu hột le, sau đó cuốn lấy cả viên thịt mút vào như trẻ nhỏ bú sữa. Chỉ mới làm như thế Thẩm Giai Du đã rùng mình ưỡn hông tiết ra âm tinh.
Lục Duy lau dâm thủy dính trên cằm, hỏi cậu:
“Sướng đến thế sao?”
Sau đó lại cúi xuống, vươn lưỡi liếm láp khe thịt ướt đẫm nước.
“Hức, ngứa, ưm…”
Thẩm Giai Du đang trong cơn nứng tình, không chịu nổi kích thích như vậy, muốn kẹp hai chân lại nhưng bị đè chặt xuống.
Lục Duy rất ít khi khẩu giảo cho Thẩm Giai Du. Từ hành động đến lời nói trước nay hắn đều cho Thẩm Giai Du khắc sâu vào nhận thức rằng lỗ lồn mọc trên người cậu là để cho đàn ông tiết dục và sinh sản. Vậy nên loại khiêu khích như hôm nay khiến Thẩm Giai Du phấn khích đến mức không kiềm chế được. Đến khi Lục Duy chơi đủ rồi mới nằm xuống bên cạnh Thẩm Giai Du, đỡ dương vật tìm đến miệng lồn nhét vào trong, bắt đầu chinh phục ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng. Hãy đọc tại trang chính chủ Taidanajosei wordpress
Thẩm Giai Du vừa rên rỉ thở dốc vừa nhìn người đàn ông đang hoạt động phía trên mình.
Cậu biết từ giờ về sau mình sẽ như một gốc dây leo yếu ớt bấu víu vào cây đại thụ, dựa vào người này mà sống. Hầu hạ dục vọng của Lục Duy như bây giờ, sinh con nối dõi cho hắn.

Có lẽ nhiều năm sau này Lục Duy sẽ chán cậu, sẽ đi ra ngoài tìm mấy người trẻ tuổi tiết dục, nhưng cậu vẫn phải khóa âm hộ bảo vệ trinh tiết cho hắn, thậm chí tự thủ dâm cũng không được. Hoặc khi có hứng thú, Lục Duy bắt cậu khẩu giao thì cậu vẫn phải ngoan ngoãn phục tùng. Nghĩ đến đây cậu không khỏi có chút sợ hãi bất an.
“Ư ah”
“Em phân tâm?”
Dưới thân Lục Duy đâm sâu một cái, hắn có chút không vui
“Bây giờ hầu hạ người đàn ông của em mà em nghĩ đến cái gì?”
Nói xong liền nghiêng người định kéo tủ đầu giường ra. Dưới thân của bọn họ vẫn còn dính chặt vào nhau, nơi giao hợp lấp lánh ánh nước.
Thẩm Giai Du tưởng Lục Duy định lấy roi trong tủ ra, vội vàng dùng cả tứ chi quấn lấy Lục Duy hôn môi hắn, eo nhỏ cũng không quên vặn vẹo, lỗ thịt ngậm cặc Lục Duy càng thêm ra sức bú mút. Lục Duy quả nhiên bị cậu câu dẫn không còn rảnh bận tâm việc khác. Hãy đọc tại trang chính chủ Taidanajosei wordpress
Chờ đến khi Lục Duy tiếp tục cày cấy trên người cậu, Thẩm Giai Du đột nhiên nói:
“Lục Duy, cho em một đứa con đi.”
Âm thanh của cậu không lớn, có thể nói là mềm nhẹ, nhưng lại khiến Lục Duy tước vũ khí đầu hàng ngay lập tức.
Hắn xoay người nằm xuống, kéo Thẩm Giai Du vào trong lồng ngực hỏi:
“Không phải em không muốn sinh em bé sao?”
“Lúc trước em chỉ muốn học xong đại học, năm ba không nhiều tiết lắm, em muốn có bé con ở cùng chúng ta.”
Cậu nhìn trần nhà màu trắng, điềm tĩnh nói.
“Em muốn sinh thì anh đưa em đến bệnh viện lấy vòng ra.”
Lục Duy trầm mặc trong chốc lát lại nói tiếp:
“Nếu em buồn chán thì cùng Trương Ninh ra ngoài chơi đi.”
Đến lúc này Lục Duy mới nói nỗi bất an cuối cùng của mình ra. Phản ứng của Thẩm Giai Du là ngoài dự kiến của hắn. Hắn cho rằng ít nhiều gì cậu sẽ làm ầm ĩ một khoảng thời gian, nhưng Thẩm Giai Du lại vẫn cứ trầm lặng như vậy.

Trên thực tế, Thẩm Giai Du thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của Lục Duy. Cậu sớm hiểu rõ Lục Duy là chỗ dựa cả đời này của cậu, là người chung sống và cũng là người cậu yêu.
Chuyện đó cũng đã trôi qua nhiều năm, dù lúc ấy cậu cảm thấy mình bị làm bẩn, nhưng Lục Duy nguyện ý muốn cậu làm cậu vui vẻ, hiện tại biết rõ chân tướng cậu càng cảm thấy may mắn hơn.
Cậu nghĩ Lục Duy có lẽ đã cho cậu quá nhiều sự tự do, nếu Lục Duy đối xử với cậu giống như chồng của mấy song nhi khác, e rằng cậu cũng sẽ ghen tị với những ngày tháng bây giờ của chính mình. Hãy đọc tại trang chính chủ Taidanajosei wordpress

Hoàn

Hãy ghé Wordpress của mình để theo dõi những truyện mới nhé ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro