Cậu ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu ấy,

Thời điểm mới tới công ty mặc chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc rất dễ thương,

Làn da trắng nõn phấn nộn như búng ra sữa,

Mặt phiếm hồng thẹn thùng đưa tay ra nói,

Chào anh.

Cậu ấy,

Mắt hạnh to và sáng ngời, cánh môi trái tim ướt át câu dẫn,

Có chút ngốc nghếch lại có chút rất thông minh.


Cậu ấy,

Lúc luyện tập luôn tìm cớ để lười biếng,

Nhưng khi bước lên sân khấu lại nghiêm túc hơn bất kỳ ai.


Cậu ấy,

Lúc mà bạn chán nản không vui sẽ tìm mọi cách để chọc bạn cười,

Nhưng khi bản thân tổn thương lại tìm một góc khuất thật khuất để tự chữa vết thương lòng.


Cậu ấy,

Ăn nhiều cách nào cũng chẳng béo,

Nhiều khi khiến tôi lo sợ cậu sẽ ăn quá nhiều,

Nhưng cậu ấy rất có khiếu trong ẩm thực .


Cậu ấy,

Lúc ngốc nghếch lại khiến người ta đau lòng,

Có thể cụng đầu ba lần ở cùng một cái cửa xoay,

Mọi người nói cậu ấy có ngốc hay không ?

Nhưng khi nhìn cậu ấy xoa xoa cục u trên trán mếu máo làm nũng,

Tôi lại rất không có tiền đồ mà ôn nhu với cậu ấy, thổi thổi cho cậu ấy bớt đau.


Cậu ấy,

Dường như có một mỵ lực rất lớn rất lớn,

Giống như một thiên sứ chẳng may lạc xuống nhân gian,

Đôi cánh sau lưng lại ngốc nghếch quên không giấu đi.


Cậu ấy,

Có lúc rất ngây thơ đáng yêu,

Lúc lại rất nghịch ngợm giảo hoạt,

Đến ngay cả bản thân tôi cũng chẳng thể phân biệt được đâu mới là con người thật của cậu ấy.


Cậu ấy,

Mang trong mình cái nắng tháng sáu, khuôn mặt búp bê dễ thương ,

Nói thay đổi liền thay đổi,

Mới phút trước còn vui cười nói chuyện hoạt hình với tôi, phút sau đã quay ra trầm tư trong thế giới của riêng mình.


Cậu ấy,

Là một cậu bé có tấm lòng lương thiện,

Lúc ra ngoài không có tôi bên cạnh luôn len lén đê vào cặp tôi mấy thanh kẹo đường,

Sợ tôi sẽ hạ đường huyết mà cậu ấy lại không kịp thời ở bên,

Vậy mà khi tôi hỏi lại kiêu ngạo sống chết không chịu thừa nhận là mình làm,

Bạn nói xem, có phải rất ngốc hay không?


Cậu ấy,

Biết quan tâm người khác mà quan tâm bản thân mình lại rất vụng về lơ là,

Lớp 9 rồi còn chạy đi chạy lại giúp bạn bè đỡ việc,

Nhàn rỗi một chút lại phải học thêm, học nếm,

Nhìn cậu ấy ngồi trên máy bay, ngơi là một chút là lại có thể nhắm mắt ngủ say không biết trời đất,

Nhìn dưới mắt cậu ấy quầng thâm mờ mờ mệt mỏi,

Lòng tôi đau mà không biết nên nói gì làm gì cho cậu ấy.


Cậu ấy,

Luôn thao thao bất tuyệt mà không cảm thấy mệt,

Luôn cố gắng thể hiện cái tốt nhất của mình cho chúng tôi nhìn thấy.


Cậu ấy,

Chính là như vậy,

Khiến người ta vừa ấm lòng lại vừa đau lòng.

Một người như cậu ấy,

Tôi phải cố gắng trân trọng,

Nắm thật chặt đôi tay gầy ấy,

Bảo vệ cậu ấy,

Cho cậu ấy cảm giác an toàn,

Để cậu ấy có thể ăn nhiều hơn, ngủ nhiều hơn một chút,


Cậu ấy,

Là Nguyên Nguyên ngốc nghếch của tôi,

Là người tôi bận lòng nhất ngoài ba mẹ,


Cậu ấy,

Là người tôi muốn nắm tay,

Cùng Tứ Diệp Thảo,

Đi tới cuối con đường.

END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro