Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi lần cậu đều chờ đứa nhỏ kia đi một hồi rồi mới đến lấy thức ăn, nhưng đêm đó, khi cậu mới cầm lên túi plastic đựng sủi cảo, thì xuất hiện một con chó hoang rất to so với cơ thể của một đứa trẻ suy dinh dưỡng như cậu.

Đứa nhỏ kia thực ra nấp ở gần đó, hắn muốn xem thức ăn của mình có được người nọ ăn vào bụng hay không. Cho nên khi hắn thấy cảnh này, không ngần ngại liền ra mặt, hắn trước tìm một nhánh cây rắn chắc, cẩn thận đi đến gần miệng ống.

Dậm chân xuống đất, hắn hét lên mấy tiếng muốn xua đuổi con chó kia đi, thế nhưng con chó chẳng có nữa điểm sợ hãi, hướng hắn sủa mấy tiếng.

Hắn dọa không thành, đành dùng nhánh cây đánh thật mạnh vào người con chó, nó tức giận, nó nhào đến hắn, đứa nhỏ phản ứng nhanh nhạy, lập tức co chân chạy, vừa chạy vừa quay đầu ra phía sau hét "Mau rời khỏi đó, tớ sẽ đánh lạc hướng giúp cậu!"

Khi cậu run rẩy bò ra khỏi nơi đó, vừa vặn nhìn thấy hắn bị con chó nọ cắn vào chân, còn đay nghiến đến chảy máu, con chó thực dễ dàng kéo hắn một đoạn dưới đất.

Cậu chỉ biết đứng đó nhìn, ngoài nhìn ra cậu cũng không biết phải làm gì cả.

Cũng may có người lớn xuất hiện.

Người lớn thật to, đến loài động vật kia cũng tự thấy mình so không lại, sủa lên mấy tiếng lấy uy rồi quay đầu bỏ đi.

Thiên Tỉ mở mắt, cảm giác này.....

Cậu sắp nghẹn thở mất thôi. Người kia.....hắn.....

Vương Nguyên ngồi bên cạnh lo lắng nhìn cậu "Cậu ổn chứ? Cảm thấy trong người thế nào? Đừng làm tớ sợ!"

Thiên Tỉ hô hấp dồn dập, đầu đầy mồ hôi. Cậu không hay nằm mơ, nếu có thì mỗi giấc mơ đều mơ hồ không rõ, chỉ có giấc mơ vừa rồi, rõ ràng đến từng chi tiết, cả cảm giác trong giấc mơ cũng ảnh hưởng đến cậu, khiến cậu đau lòng, trên mặt tự khi nào toàn là nước mắt.

Vương Nguyên đưa tay lau đi, vén tóc cậu ra sau đầu "Mơ thấy cái gì mà khổ sở như vậy không biết, dù sao cũng tỉnh rồi, đừng nghĩ đến nữa được không?"

Thiên Tỉ theo bản năng gật đầu.

"Vậy cậu đi tắm đi, tớ xuống nhà trước, một chút mới lên xem cậu!"

Lại gật đầu.

Vương Nguyên đến phòng Vương Tuấn Khải, ở phía trước gọi "Tiểu Khải, Thiên Tỉ bảo anh mau xuống nhà, cậu ấy đợi được một lúc rồi!"

----------

Thiên Tỉ không có chút ấn tượng như thế nào cậu đã ngồi trên bàn ăn rồi, còn đang gặm màn thầu ngồi ngơ ngẩn, thậm chí không biết đến sự có mặt của Vương Tuấn Khải. Cho đến khi nghe anh ấy giải thích với mẹ Vương "Em ấy đang nghe sóng âm não gì gì gì đó!" mới bật cười, xém chút phun hết màn thầu trong miệng.

Nhìn sang còn thấy anh ấy chỉ chỉ đầu mình, khuôn mặt rất có giá trị để cười hết ngày.

Mẹ Vương không hiểu Vương Tuấn Khải nói cái gì, chỉ thấy Thiên Tỉ ho đến khổ thì lấy cho cậu cốc nước, vuốt vuốt lưng cậu "Chậm một chút, nước, uống vào sẽ không sao.....Đây!"

Thiên Tỉ tiếp cốc nước của mẹ Vương.

Vương Nguyên về phòng lấy vật gì đó, trở lại đã thấy mặt Thiên Tỉ đỏ bừng, vừa mới uống xong cốc nước, Vương Tuấn Khải bên cạnh vừa cười vừa giúp cậu vuốt lưng "Còn tưởng em không nghe thấy chứ, ngẩn ngơ đến chẳng biết gì luôn rồi!"

Ba Vương tây trang thẳng thớm đi xuống phòng ăn "Chào buổi sáng."

Bọn họ lần lượt "Chào buổi sáng" ba Vương, ba Vương gật đầu, sau đó đến tặng mẹ Vương cái hôn "thân ái".

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, hắn đang nghiên cứu màn thầu, vốn không có nhìn.

Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ, cậu đang lật lật quyển sách trên bàn, vốn chẳng hề thấy.

Anh che mặt, vô cùng không hưởng ứng hành động thân mật kia của phụ huynh "Dù sao 17 tuổi còn chưa có trưởng thành!"

Cả nhà nén cười một trận.

Đến tột cùng ai mới là trẻ con ở đây?

Thiên Tỉ hả? nố nồ, loại chuyện này không phải trong sách không nhắc đến, đôi khi còn lột tả vô cùng chân thật.....

----------

Trong giấc mơ kia, cậu nhóc với vết thương thật lớn dưới chân vẫn kiên định đi về phía cậu, nhìn cậu một lượt từ đầu đến chân "Cậu có sao không?"

Hắn không phát giác chân mình đang ở tình trạng nào sao?

Hay là không có đau đến vậy?

Hắn còn thực hài lòng khi cậu lắc đầu, tỏ ý không hề gì.

Vương Tuấn Khải vuốt ve chú chó nhỏ của bác lao công "Thật khả ái nha~"

Vương Nguyên cũng nựng nựng cái cằm đầy lông của chú chó nhỏ, chia trong phần ăn trưa của mình một ít thịt vào bát, đặt xuống đất cho nó "Nào đến ăn chút đi!"

"Chỉ vì người ta không nhìn thấy cái cách mà nó trở nên hung hãn thôi!" cậu đột nhiên tức giận quay mặt đi chỗ khác.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, bình thường cậu cũng rất thích chú chó này, nhưng không hiểu sao hôm nay lại mặt nặng mày nhẹ như vậy "Nó nhỏ thế mà, không cắn em đâu!"

Thiên Tỉ không trả lời.

Vương Nguyên cũng không nói gì, kí ức kia chỉ có Dương Dương nắm giữ, cho nên hắn tự nhiên không cho là cậu đang nói về chuyện năm nào.

Chó nhỏ ăn xong phần thịt từ Vương Nguyên, ủi cái đầu của mình vào chân cậu xem như một lời cảm ơn rồi lon ton chạy đi.

Cậu nhìn cách hắn chăm non loài vật kia, lại nhớ đến cánh tay gầy gồm trong giấc mơ mỗi ngày đem thức ăn đến cho mình.

Chân mày càng nhíu càng chặt.

Bộ dáng năm đó vô dụng như vậy, thế mà cũng có một người vì cậu dang ra đôi tay.....

----------

Giờ tự học Thiên Tỉ đem từ balo ra một quyển sổ bìa đen, hắn vô cùng tò mò Dương Dương sẽ trả lời hắn như thế nào, cho nên ban sáng tiện tay đã đem theo.

Dạo gần đây hắn thực để ý những chuyện liên quan đến Vương Nguyên, trước là do tò mò quan hệ của hắn với chính mình vào buổi tối, sau là do giấc mơ sáng nay.

Vương Nguyên thấy cậu đem quyển sổ quen mắt kia ra xem, hắn cũng mở bài tập hóa học rồi dán tầm nhìn lên đó.

[Ân! Chính là!]

Hoàn toàn nằm trong dự đoán của cậu, cái bộ dáng săn sóc kia, cũng thực muốn xem hắn khi đối xử ôn nhu với ai đó.

[Đôi khi cả hai sẽ cùng nhau xem phim, nghe một bài hát, cậu ấy sẽ hát cho tớ nghe...]

Vương Nguyên sẽ hát sao? Cậu chưa bao giờ được nghe.

[Phòng cậu ấy toàn chứa truyện của tớ mấy năm gần đây, còn cả DVD tớ cậu ấy đã xem qua rồi.]

Lần tỉnh dậy trong phòng hắn, cậu đã quan sát một vòng, nhìn thấy truyện tranh sắp chật kín, cậu còn nghĩ hắn có sở thích này, không ngờ đều mua do Dương Dương. Cả DVD và đĩa game nữa, thật sự rất nhiều, phỏng chừng đều dùng để bồi Dương Dương chơi.

Những thứ đó vốn dĩ của cậu vào buổi tối thế mà lại chất đầy phòng hắn, đúng là quá cưng chiều người kia rồi!

Hèn gì phòng cậu vẫn luôn nhàm chán như vậy.....

[Cậu buổi sáng như thế nào, Khải ca ca kể cho tớ nghe về cậu, hai người thân thiết lắm sao? ]

[Đúng vậy, tiểu Khải rất chiếu cố tớ, anh ấy và tớ thực ra cũng giống cậu và Vương Nguyên.]

Chợt nhớ ra cái tổ hợp cảm giác kì quái gì đó.....

Mẹ của tôi, chẳng lẽ là bọn họ.....Dù sao cũng là tình nhân, cái kia chuyện?.....Cậu và Vương Tuấn Khải quả thật trong sáng đến không thể trong sáng hơn.....Thế mà bọn họ.....bọn họ.....

Tuy cậu và anh cái gì cũng chưa phát sinh, nhưng không có nghĩa là cậu không đi tìm hiểu loại chuyện này.

Mỗi lần Vương Tuấn Khải đi xa hơn một chút, cậu sẽ rất tự nhiên tìm lý do từ chối anh.....Quá lắm thì bọn họ có dùng tay.....

Thiên Tỉ nhìn ra cửa sổ, lớp học vừa vệ sinh giữa kì, cửa sổ sạch đến láng bóng, nhìn được cả gương mặt đỏ như quả gấc của cậu.....

Tiết tự học hôm nay vừa vặn không có ai quản, Thiên Tỉ cứ như vậy bỏ ra ngoài.

Vương Nguyên cảm thấy có một luồng gió lướt ngang mình, đường đi khá hẹp, cậu đi rồi hắn không cần ngẩng mặt cũng đoán được.....Vì mùi hương trên người cậu, hắn thực quen thuộc.....

Thiên Tỉ không dám đi bộ ra nhà vệ sinh nam, sợ có ai đó nhìn thấy hay gọi cậu lại, nhân tiện chạy một quản sốc lại tinh thần.

Vừa đến thì gặp ngay Vương Tuấn Khải.

Quả là may mắn!

Vương Tuấn Khải thấy cậu thì răng khểnh lộ ra ngoài, hướng cậu gọi hai tiếng "Thiên Tỉ!"

Quả thực không thể may mắn hơn!

Thiên Tỉ đành dừng lại, chống gối thở gấp.

"Mắc lắm sao, chạy nhanh như vậy làm gì? Mặt mày em đỏ cả rồi kìa!"

Thiên Tỉ thầm bật ngón cái tán thưởng chính mình, cũng may vừa rồi không nghĩ nhiều đã chạy mất rồi "Không phải, chỉ muốn vận động một chút để đầu óc được tỉnh táo thôi!"

Vương Tuấn Khải nhìn xung quanh, xong nói vào tai cậu "Có muốn nghĩ ngơi chút không?"

"Anh không học sao?"

"Không học, lão sư toán giản bài rất rườm rà khó hiểu, không muốn học! Muốn em giản cho a ~"

Thiên Tỉ cho Vương Tuấn Khải một cái liếc mắt "Còn chưa biết em có đồng ý không đâu, trốn tiết như vậy hỏng kiến thức thì anh làm sao?"

Vương Tuấn Khải (lại) giở "chiêu" làm nũng, "Anh biết bảo bối không để anh rơi vào tình trạng thế đâu, phải không? Mỗi chiều chúng ta đều cùng nhau học, hỏng thế nào được mà hỏng!"

"Xú tiểu quỷ!" cậu cười cười "Muốn đi đâu? Đi với anh!"

Vương Tuấn Khải vui vẻ ra mặt "Em có cần sử lý trước không?.....Sau đó chúng ta đi sân thượng hóng mát."

Thiên Tỉ liếc nhìn nhà vệ sinh, nhớ đến tình cảnh ban đầu thì "Ân" một tiếng.

Chẳng biết anh kiếm đâu ra chìa khóa sân thượng, bọn họ hai người ngồi trên đó nói chuyện phiếm.

"Cho nên mỗi ngày anh đều đến gặp Dương Dương, cậu ấy cũng nói chuyện lưu loát rồi, không còn e sợ như ban đầu nữa."

"Những lúc anh đến Vương Nguyên chỉ ngồi một chỗ nhìn bọn anh thôi sao?"

"Hầu như. Đôi khi sẽ trốn xuống bếp gọt trái cây hay pha trà sữa."

"Vậy.....Khẩu vị của Dương Dương có giống em không?"

Vương Tuấn Khải suy tư một chút, sau đó lắc đầu "Anh không biết nữa!"

Thiên Tỉ chỉ "Ân" một tiếng rồi không nói thêm gì.

----------

Chiều đó, Vương Tuấn Khải trước tầm nhìn của Vương Nguyên đi ra khỏi phòng Dịch Dương Thiên Tỉ. Song lại đợi Vương Nguyên không trông chừng cửa phòng cậu nữa mới lại đi vào.

Canh đồng hồ qua 6 giờ rưỡi một chút, anh gọi cậu dậy.

"Dương Dương, chào buổi tối!"

"Chào buổi tối, Khải ca ca!"

Vương Tuấn Khải vui mừng hôn lên má cậu "Thật ngoan!"

.

.

.

------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro