Chương:[38][39]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phạt (H)

Phi Nhung ngả người nằm xuống, tay anh bắt đầu đưa xuống dưới miết nhẹ nơi tư mật ẩm ướt đã chảy dịch bết dính, trêu đùa. Miệng ngậm lấy đầu nhũ hoa nhỏ se se cắn mút.

"bà xã, em hư quá, mới vậy mà đã ướt rồi"

"ưm" Phi Nhung đưa tay lên bấu chặt vào áo tắm của anh

Mạnh Quỳnh đưa một ngón rồi hai ngón vào bên trong cô nới lỏng, nhẹ nhàng ra vào. Cô bé ướt đẫm dịch không ngừng co bóp

"Phi Nhung, thả lỏng"

"ưm...a"

"bà xã, thoải mái?"

"ừm...ư" Phi Nhung nhắm mắt hưởng thụ, đầu khẽ gật

Anh ra vào một lúc rồi rút tay ra, nơi đó của cô cảm giác hụt hẫng, trống rỗng. Dù khó chịu nhưng miệng nhỏ không quên ra hạn thời gian "yêu đương"

"ông xã" Phi Nhung đưa đôi mắt long lanh phủ sương mỏng nhìn anh

"hử?" Mạnh Quỳnh cúi xuống, mũi cạ cạ vào mũi cô, yêu chiều, tay không quên xoa nắn hai bầu ngực to tròn, mềm mại

"3 hiệp nhé! Em mệt" Phi Nhung chu môi

"bà xã, anh đã bao giờ làm dưới 5 hiệp một lần chưa?"

"4 hiệp"

"6 hiệp"

"nhiều quá"

"không nhiều, không mặc cả" dứt lời, Mạnh Quỳnh lại phủ môi mình lên môi cô, quấn quít, mút chặt lấy đầu lưỡi rồi lại dụi mặt vào hai bầu ngực mềm mại mà hôn hít.

"ưm...ư....a" Tay anh chuyển xuống dưới vuốt ve đùi nhỏ rồi đưa vào thăm dò nơi tư mật ẩm ướt

"ưm...đau...đừng cắn" Phi Nhung đẩy đầu anh ra, nhăn mặt, nãy giờ anh cứ dùng răng se se đầu nhũ hoa nhỏ tí khiến nó sưng đỏ

"ưm...Quỳnh...a..ưm" Phi Nhung run lên, anh liên tục di tròn hạch nhỏ dưới nơi tư mật.

Cô đưa một tay lên bấu chặt áo anh, miệng nhỏ khẽ mở, ngâm nga. Đôi mắt khép hờ bị phủ lên một lớp sương mỏng. Cô bé bên dưới chảy dịch ướt át

"gọi ông xã"Mạnh Quỳnh mút mạnh cổ cô, mỗi chỗ anh đi qua trên người cô đều có dấu đỏ chót, rải rác từ cổ cho đến ngực

Anh dùng tay ra vào mạnh bạo thêm chục cái nữa rồi rút ra, cởi phăng chiếc áo choàng tắm, để lộ ra thân hình rắn rỏi, vật to lớn kia đã ngộ nghễ đứng dậy, căng cứng

"bà xã, thế nào?" Mạnh Quỳnh cúi xuống, dịu dàng, cạ cạ mũi mình vào mũi cô

"khó chịu" bên dưới của cô lúc này trống rỗng

"bà xã, vậy thì phải làm sao?"

"anh suốt ngày ức hiếp em, em sẽ cho anh ăn chay nguyên tháng đấy"

"em dám" Mạnh Quỳnh đâm mạnh vào bên trong

"a đau, em giết chết anh" Phi Nhung tức tối la lên

Mạnh Quỳnh mặc kệ cô mắng nhiếc, cúi xuống múi mạnh lấy môi cô, bên dưới liên tục ra vào

"ừm ừm ưm" Phi Nhung bị anh chặn miệng lại, chỉ biết nằm ở dưới ngâm nga nhỏ trong họng, chân quặp chặt thắt lưng anh, lúc sau cũng choàng tay lên cổ phối hợp

"ưm....ưm ông xã"

"thoải mái không?"

"ưm...ư"

Lúc sau, Phi Nhung bị anh ôm ra bồn tắm, ngồi trên đùi anh, từ nãy tới giờ cho vào anh không nhúc nhích, bên dưới ngứa ngáy, rất khó chịu

"Quỳnh...động đi anh"

"mới nãy ai bảo sẽ cho anh ăn chay một tháng, ai nói muốn giết anh?"

"em xin lỗi, ngứa"

"hử? vậy em động cho anh coi"

Phi Nhung loay hoay loay hoay, ngọ nguậy từ nãy tới giờ vẫn không biết làm cách nào để di chuyển trong cái bồn tắm chật hẹp này, cô sắp không chịu nổi tới nơi rồi

"ông xã" cô mếu máo nhìn như sắp khóc tới nơi, làm bộ dạng mặt khiến người ta muốn yêu thương tới chết

"bà xã, chúng ta có nên đổi cái bồn chữ nhật này thành bồn tròn không, sẽ rộng hơn rất nhiều"Mạnh Quỳnh bật cười hôn chụt lên môi cô một cái, tay vịn lấy eo cô nhẹ nhàng di chuyển lên xuống, Phi Nhung như muốn độn thổ.

Đêm đó, trong phòng tắm, những âm thanh ái muội không ngừng phát ra. Anh làm cô phát ngất từ nhà tắm cho tới giường. Tới lúc chạy nước rút, theo nguyện vọng của cô, hiệp nào anh cũng bắn thẳng vào trong.

"Bà xã, có khi nào trong bụng em giờ đang có bảo bối nhỏ của anh rồi không?" Mạnh Quỳnh đang dụi mặt vào ngực cô bỗng trượt xuống dưới bụng, hôn nhẹ lên phần da thịt trắng nõn, mịn màng

"bảo bối nhỏ của anh trong bụng em, còn em là gì của anh?" năm ngón tay cô đan vào mái tóc rối mềm mại, đen nhánh của anh

"hửm? Bảo bối lớn sao?" Mạnh Quỳnh phì cười nói. Anh vừa dứt lời, Phi Nhung cũng khúc khích theo.

"từ mai là anh phải về muộn rồi?"

"ừ, xong việc anh sẽ bù cho em sau"

"hử? Anh bù gì thế?"

"em muốn gì? Cho em nằm liệt giường hàng tuần để anh hầu hạ bưng bê nước rót cũng có thể"

"aaa im miệng, sao trong đầu anh toàn nghĩ mấy chuyện đó?"

"thơm" Mạnh Quỳnh dụi mặt vào hõm cổ cô hít hà

"không cho anh ôm nữa, người anh hôi chết đi được"

"anh cứ ôm"

"hahaha"

- -------------

2 giờ đêm, xe của Mạnh Quỳnh đánh vào Nguyễn viên. Xuống xe, anh đi thẳng lên phòng, mở cửa phòng bước vào thì thấy cô đang nằm say giấc trên giường. Anh mỉm cười nhẹ, rón rén tiến lại giường, cúi xuống, tay anh vuốt nhẹ những sợi tóc mềm rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ngọt ngào chứa đựng bao niềm nhung nhớ lên trán cô.

Dạo này, vì bận rộn với dự án mới nên tối nào cũng vậy, khi anh về đã thấy cô đang say giấc nồng. Rồi tới tờ mờ sáng, anh lại rời nhà. Không thể nào không nhớ con mèo nhỏ này. Đã gần một tháng nay anh chẳng được thấy cô cười, thấy cô mè nheo, nịnh bợ. Thật nhớ chết vợ nhỏ của anh rồi.

Ngồi ngắm cô một lúc, Mạnh Quỳnh quay người vào nhà vệ sinh tắm rửa. Ổn thoả, anh cẩn thận vén chăn, còn chưa kịp nằm xuống, như một thói quen, Phi Nhung trở mình, vòng tay qua thắt lưng anh, siết chặt. Thấy vậy, anh mỉm cười hài lòng, cúi xuống hôn vào hai má cô.

"bà xã, ngủ ngon"

Đau Lòng

Xe của Mạnh Quỳnh dừng lại trước một quán bar lớn mà anh thường xuyên lui tới. Vừa mới bước vào, anh nhíu mày nhẹ, tiếng hò reo, nhạc nhẽo xập xình.

"không vào phòng à?" Mạnh Quỳnh đi lại chiếc bàn khuất ở trong góc, bình thường anh sẽ ngồi trong phòng riêng yên tĩnh chứ không ra mấy chỗ ồn ào này

"hôm nay lại có thời gian đi bar với tôi sao?" Vương Tuấn Kiệt đổ rượu vào họng rồi tiếp tục nói

"gọi ra đây có việc gì? Nói nhanh lên"

"mẹ tôi muốn tôi cưới con gái của Trương thị"

"đúng 1 năm trước, ngay tại chỗ ngồi này, cậu than với tôi, giờ vẫn chưa giải quyết xong?" Mạnh Quỳnh hai ngón tay đập đập xuống bàn rồi đổ rượu ra cốc

"ai mà biết được, con gái nhà người ta đi du học năm nay mới về"

"cưới về rồi vun đắp tình cảm, như tôi này, rất hạnh phúc" anh ngồi xuống, thong dong nhấp một ngụm rượu

"như ông là nuốt gọn người ta vào bụng rồi mới cuỗm về, yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?" Vương Tuấn Kiệt cười khẩy

"cưới về rồi tính tiếp, tôi đi vệ sinh"

"nói chuyện với cậu..." Vương Tuấn Kiệt cạn lời, tức tối ra về

"Nguyễn tổng" Mạnh Quỳnh còn chưa kịp đứng dậy, Bối Yên Lan đã bất ngờ xuất hiện, bước tới ôm chặt lấy cánh tay anh

"lại là cô?" anh nhếch môi

"anh à, chúng ta thật có duyên đó, có thể suy nghĩ lại lời mấy hôm trước em nói không?"

"cút ra, không hứng thú" Mạnh Quỳnh đẩy mạnh cô ta ra rồi tới nhà vệ sinh mà không biết rằng mình để quên điện thoại trên bàn

Trong phòng ngủ, Phi Nhung đang nằm lăn lóc trên giường. Hôm nay cô đã cố đợi tới tận 2,3 giờ sáng mà vẫn chưa thấy anh về, cô nhớ anh nhiều rồi. Mới một tháng nay không nhìn thấy mặt anh mà cứ ngỡ là một năm. Hết cách, cô liền lấy máy ra gọi.

"....." tiếng nhạc chuông đổ một hồi, Phi Nhung vui mừng, cuối cùng cũng đổ chuông rồi. Mấy nay, lần nào cô gọi cũng thuê bao, chỉ có khi anh gọi cô mới có thể nói chuyện

Tại quán bar, Bối Yên Lan thấy điện thoại của Lục Triết Hạo đổ chuông, rung liên hồi. Dòng chữ "Bảo bối" hiện lên từ màn hình điện thoại, cô ta nhếch môi cười. Nhân lúc anh đang không có ở đây, cô ta cầm máy lên tới một góc khuất yên tĩnh, ngón tay vuốt ngang chấp nhận cuộc gọi

("alo") Phi Nhung bất ngờ, từ trong điện thoại truyền ra là giọng nói của một người phụ nữ

("alo, Quỳnh...anh ấy đang hơi mệt, vừa vào vệ sinh, chốc tôi sẽ nói lại với anh ấy sau") Bối Yên Lan cố tình làm cho câu nói tăng tính khả nghi rồi hả hê, lập tức cúp máy

"Quỳnh"? Hơi mệt? Đang trong nhà vệ sinh? Từ cách gọi đã thân mật vậy rồi? Hàng vạn câu hỏi nhảy lên khỏi đầu cô. Suốt 7 giây hơn cuộc gọi, cô chỉ sững người lặng thinh. Đáp lại cô tận hai lần là giọng nói của một người phụ nữ, nghe có vẻ rất đằm thắm, quyến rũ.

Phi Nhung dậy chầm chậm vào nhà vệ sinh, hất hàng tá nước lên mặt mình, chỉ mong đây là một giấc mơ không có thực. Cô nằm xuống giường, cố giữ mình bình tĩnh nhưng lúc sau, không hiểu sao, nước mắt không ngừng tuôn, rơi ngày một nhiều

Bước ra, anh không thấy Bối Yên Lan ngồi đó nữa, cầm lấy điện thoại rồi ra về. Nếu như không phải Vương Tuấn Kiệt gọi anh ra tâm sự thì có khi giờ anh đang ở nhà chăn ấm đệm êm nằm ôm vợ ngủ rồi.

Về tới nhà, vẫn như mọi khi, anh đi thẳng lên phòng, tới bên giường, nhẹ nhàng đặt vài nụ hôn vào sau gáy cô rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa

Phi Nhung thấy anh bước vào, đang nức nở khóc bỗng nhiên im bặt, lấy tay bụm chặt miệng để không phát ra tiếng nấc, khóc chán chê ướt cả gối rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ

Lúc lâu sau, cô mơ màng tỉnh giấc, muốn trở mình vì mỏi nhưng lại bị anh ôm chặt. Phi Nhung quay sang ngắm nhìn người đàn ông trước mắt mà đau lòng, nước mắt chảy dài. Cô yêu anh như vậy, nỡ lòng nào anh lại đi tìm phụ nữ bên ngoài ngoại tình?

5 giờ sáng hôm sau, ngủ còn chưa đầy hai tiếng thì Mạnh Quỳnh đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi. Anh lập tức ngồi dậy nhận cuộc gọi, tránh tiếng ồn làm cô tỉnh giấc

"có việc gì?" anh gắt gỏng nói

("chủ tịch, e là phải sang thành phố E một chuyến để xem xét lô đất kia") Lập Thành rùng mình một cái, nói tiếp

"được, chuẩn bị đi"

("vâng")

Vừa ngắt máy, anh quay sang ngắm nhìn người con gái vẫn đang say giấc nồng, chưa có dấu hiệu muốn tỉnh giấc. Anh vuốt tóc, mân mê khuôn mặt nhỏ, nhẹ nhàng hôn hít. Từ đôi mắt, mũi, đôi môi đỏ mọng, trán rồi cặp má trắng nộm phúng phính tưởng chừng như có thể búng ra sữa này, anh đều không bỏ sót. Mới hôm nay anh vừa xong một dự án lớn, còn thắng cuộc đấu thầu kia, cứ ngỡ ngày mai sẽ được ở nhà hâm nóng tình cảm với vợ mà giờ lại phải đi công tác gần một tuần.

- --------

Tại nhà hàng H, trong căn phòng vip u ám chỉ đơn giản với tông màu ghi xám, có hai người đàn ông ngồi chễm chệ giữa phòng. Chính là lão Trần và con trai ông ta, Trần Quang Dao

"mẹ kiếp, lại thua thằng oắt con đó miếng đất kia, nhất định phải lấy được lô vũ khí tháng sau"

"thằng nhãi ranh đó dám khinh thường tao"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro