Chương:[59][60]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại Truyện 1: Tiểu Vũ

5 năm trước, Phi Nhung hạ sinh được một cậu con trai kháu khỉnh. Đứa trẻ được ra đời trong vô vàn niềm yêu thương và những lời chúc phúc từ của mọi người xung quanh.

Buổi mai hôm ấy, một ngày hè được tắm mát bởi những trận mưa rào hết đến rồi lại đi. Nhờ vậy, sự nóng nực và oi ả của mùa hạ ít nhiều cũng vơi đi được phần nào. Những cơn mưa ấy hệt như những đứa trẻ vậy, đang giận hờn vu vơ rồi lại tươi cười được ngay.

Vì thế, chính vào lúc đứa trẻ vừa cất tiếng khóc chào đời, Phi Nhung đang mệt nhoài nằm trên giường bệnh đã thì thầm cất tiếng gọi "Nguyễn Mạnh Vũ, bảo bối của mẹ" rồi mê man chìm vào cơn mê.

Mẹ mong rằng, con trai của ba mẹ sẽ luôn bình an, vui tươi và hạnh phúc. Con sẽ là cơn mưa nhỏ, nhẹ nhàng tưới mát, chữa lành và lấp đầy khoảng trống tâm hồn mẹ.

" Mạnh Vũ...hộc hộc...đứng lại ngay" Nguyễn Nhã Tịnh lớn tiếng gọi, vừa thở hồng hộc vừa đuổi theo cậu bé

"tiểu thiếu gia, cậu chạy chậm thôi" Bác quản gia cũng chạy theo cố bắt cậu bé lại

"aaa...vui quá đi mất, sao cô Tịnh không bắt con nữa à?"

"Bác Sơn ơi, bác tới đây bắt con đi" Mạnh Vũ ngoái lại phía sau, lớn tiếng gọi, chân vẫn không ngừng chạy về phía trước

Nguyễn Nhã Tịnh và bác quản gia vẫn còn đang ngồi thở

"ôi dồi ôi...mệt chết tôi rồi" bác quản gia mồ hôi nhễ nhại trên trán

"em nói cho anh chị biết, anh chị mà không về đây đón thằng bé, em sẽ cho nó ra đường ở, ba mẹ không có ở nhà, không ai cản được em" Nhã Tịnh lấy máy gọi cho Mạnh Quỳnh, lúc cuộc gọi vừa mới được nhận, Nhã Tịnh ngay lập tức thét lớn vào điện thoại

"bà xã à, tiểu Tịnh đòi chúng ta đón tiểu Vũ về nhà rồi" Mạnh Quỳnh hôn chụt vào má Phi Nhung một cái còn Phi Nhung thì đẩy anh ra, quay sang cằn nhằn

"em đã nói anh sắp xếp máy bay về nước từ hôm trước rồi mà"

"đúng đúng, chị dâu là thương em nhất"  Nhã Tịnh nghe tiếng cô vọng vào liền ngon ngọt nói

"Tịnh Tịnh, chị dâu em đang mang bầu, anh phải đưa chị em đi chơi một chút cho thư thả đầu óc"

"em cũng vẫn còn bé cơ mà, đang tuổi ăn tuổi chơi mà ngày nào cũng phải kè kè bên tiểu quỷ nhà anh"

"ngay từ đầu em nói anh chị cứ đi chơi thoải mái còn tiểu Vũ để em lo cơ mà?"

"em không biết, tóm lại là anh phải về ngay, ngay lập tức".

Chết tiệt! Chết tiệt! Cặp vợ chồng đáng ghét kia dám bỏ tiểu quỷ này ở Nguyễn gia hơn tuần nay sang nước ngoài du lịch. Ông bà Nguyễn cũng đi du lịch từ hai tháng trước chưa về, Nhã Tịnh cô sắp chết tới nơi rồi. Cô thề sẽ không bao giờ đón thằng bé này về nhà chơi nữa. Mới đầu còn mạnh miệng đòi chăm, giờ cô chừa rồi. "Ông giời ơi, tha cho con" nội tâm Nhã Tịnh gào thét

"về-nước-ngay-lập-tứccc" Nhã Tịnh gào lớn rồi sập máy

Nhã Tịnh thề rằng, hôm nay cô mà không đuổi thằng bé này ra khỏi nhà, cô không phải con người. Những ngày vừa qua đối với cô y như địa ngục trần gian vậy. gia có khi còn sắp phải thay toàn bộ bát chén với ấm dĩa mới luôn rồi.

- --------

"cô Nhã Tịnh ơi, Vũ Vũ mệt rồi, cô ra chơi lego với con đi" Mạnh Vũ đầm đìa mồ hôi chạy lại phía cô

"Cô Tịnh cũng mệt rồi, con ra tự chơi mình đi" Nhã Tịnh một tay lướt điện thoại, một tay bứt nho ăn

"đi mà cô, đi mà" Cậu bé năn nỉ

"cô mệt lắm" cô đẩy nhẹ người cậu ra

Bỗng, từ ngoài truyền đến tiếng mở cổng, Nhã Tịnh vẫn chẳng mảy may để ý tới còn Mạnh Vũ vừa nghe thấy đã chạy ngay ra ngoài, lớn tiếng gọi

"ông bà nội, ông bà nội về rồi, tiểu Vũ nhớ ông bà"

"ây dô, tiểu Vũ của ông bà sang đây chơi từ khi nào thế?" ông bà Nguyễn hớn hở ôm chầm lấy cậu cháu trai nhỏ

"ông bà nội cũng nhớ tiểu Vũ, ba mẹ tiểu Vũ đâu rồi?"

Nhã Tịnh nghe thấy giọng nói quen thuộc của ba mẹ thì nước mắt ngắn nước mắt dài. Về rồi, về rồi, cứu tinh của cô về rồi. Giời ơi! Con cảm ơn ông, ngàn vạn lần cảm ơn ông.

"ba mẹ con đi du lịch rồi, con về đây chơi với ông bà nhưng ông bà nội lại đi du lịch mất"

"sao người con đầm đìa mồ hôi thế?"

"con vừa chơi cảnh sát bắt kẻ trộm với đá bóng cùng mấy bạn hàng xóm xong, vui lắm ông bà ạ"

"huhu ba mẹ ơi"Nhã Tịnh bất chợt chạy ra

"tiểu Tịnh, con sao thế?" ông Nguyễn thấy con gái rượu của mình khóc liền lại chỗ dỗ dành

"con giả lại tiểu quỷ cho ba mẹ đấy, ba mẹ đi mà chăm"

"con về nhà riêng đây"

- --------

"Vũ Vũ, con đang làm gì thế hả?" Nhã Tịnh vừa bước vào phòng đã thấy túi sách và quần áo văng tứ tung khắp sàn

"con đang trang điểm cho bạn gấu đấy" Mạnh Vũ người nhem nhuốc phấn son

"dừng lại ngay, đồ trang điểm của cô ai cho con động vào?"

"là bà nội nói con lên phòng cô tìm siêu nhân sáng nay bà để nhầm nhưng con tìm mãi không thấy nên con mới chơi gấu bông ấy chứ"

Nhìn chú gấu bông yêu quý của mình bị bôi troe troét vết bẩn cộng tủ đồ hiệu bị lục tung cùng bao nhiêu túi sách và quần áo dưới sàn, Lục Nhã Tịnh thét lên

"mẹeeeeee"

Ngoại Truyện 2: Mạnh Hân

"ông xã à, hình như em vỡ ối rồi" Phi Nhung

sang thư phòng gọi anh

"cái gì cơ?" Mạnh Quỳnh đang làm việc, tưởng mình nghe nhầm, anh bật ngay dậy tiến gần về phía cô

"em vỡ ối rồi"

Mạnh Quỳnh nghe vợ báo vỡ ối rồi thì cuống cuồng tay chân chạy đi lấy vali đã chuẩn bị từ mấy ngày trước

"bà xã, còn không mau vào bệnh viện"

"còn lâu nữa mới sinh, chờ em thay nốt váy đã"

"đồ của con anh lấy đủ chưa?"

"lấy đủ hết rồi, em khẩn trương lên"

Xuống đến xe, thấy Phi Nhung vẫn đang ung dung, bình tĩnh bóc sữa uống thì lấy làm lạ. Không phải đợt đi sinh tiểu Vũ cô còn hốt hoảng hơn cả anh hay sao?

"bà xã, em có đau không?" Mạnh Quỳnh đang lái xe quay sang hỏi vợ, mặt anh lúc này lộ rõ vẻ phức tạp

"đau chứ, nó cứ chằng chằng ở dưới ấy, rất khó chịu" Phi Nhung uống nốt ngụm sữa cuối rồi mới trả lời

Lúc sau, Phi Nhung quay sang nhìn anh, thấy chồng căng thẳng đến đổ mồ hồi, cô bật cười

"ông xã à, lần đi sinh tiểu Vũ ấy, vỡ ối xong rồi phải một lúc lâu sau em mới sinh mà"

"chốc bụng em còn đau hơn nhiều nữa cơ"

Mạnh Quỳnh không trả lời, chỉ liếc nhìn sang bụng của cô một cái rồi tiếp tục lái xe. Vẻ mặt anh vẫn chẳng thay đổi, hai hàng lông mày nhíu chặt

"bảo bối nhỏ, con đừng ra vội nhé, chờ ba đưa hai mẹ con mình tới bệnh viện rồi hẵng ra có được không bảo bối? Nếu không ba của con sẽ hoảng sợ lắm" Phi Nhung cố nhịn cười, vừa nói vừa xoa nhẹ bụng. Không ngờ, đúng lúc cô vừa dứt lời, bảo bối nhỏ trong bụng liền đạp nhẹ một cái xem như đã đồng ý

"ông xã, con vừa nói vâng ạ với em đấy" Phi Nhung phấn khích

Sau khi đã tới viện, Phi Nhung phải vật lộn với cơn đau trong vòng hơn hai tiếng để chờ nở đủ phân mới có thể sinh. Trong suốt quãng thời gian đó, Mạnh Quỳnh liên tục an ủi, xoa lưng cho cô đỡ mỏi. Chứng kiến vợ chịu đau đớn, Mạnh Quỳnh không khỏi đau lòng, anh đã nhiều lần bảo cô sinh mổ nhưng Phi Nhung đều không chịu.

"bà xã, sắp được rồi, cố gắng lên"

"aaaaa" Phi Nhung lấy hết sức để rặn

"thiếu phu nhân, thấy đầu em bé rồi"

"rặn nữa đi ạ"

"aaaaa"

"bà xã, rặn thêm lần nữa thôi là ra rồi"

"aaaaa"

*oe oe

"thiếu phu nhân, là một bé gái đấy ạ"

Nhìn con còn đỏ hỏn, bé xíu xiu nằm trên ngực da kề da với mình, giây phút đó, Phi Nhung  đã bật khóc. Những cảm đau đớn mới đây thôi dường như tan biến, mà thay vào đó là cảm giác hạnh phúc thật tràn đầy.

"công chúa nhỏ của ba mẹ, chào mừng con đến với thế giới này"

"bà xã" Mạnh Quỳnh hai mắt hoen đỏ, hôn thật mạnh vào trán cô

Sau đó, Phi Nhung được đẩy vào phòng chăm sóc riêng biệt, là khu mà cô đã nằm trước đó

"ông xã, con đáng yêu thật nhỉ?"

"ừm, đáng yêu hơn tiểu Vũ"

"có xinh hơn em không?" Phi Nhung nhân lúc chồng đang mê mệt vì tiểu công chúa trong nôi liền hỏi một câu xem anh trả lời ra sao. Y như rằng, vài giây sau, Mạnh Quỳnh "ừ" một cái.

"xinh hơn thật luôn sao?" Phi Nhung cố nhịn cười

"à...hả? Làm gì có, bà xã anh là xinh đẹp nhất"

Chậc chậc, xem kìa, từ lúc có con gái, Mạnh Quỳnh quên luôn vợ anh rồi. Mới ngày nào còn nói cô xinh nhất trên đời, yêu cô nhất trên đời mà giờ lại lật mặt như lật bánh tráng. Chết tiệt! Chết tiệt!

Lát sau, Mạnh Quỳnh ngắm nhìn con gái nhỏ trong nôi, anh khẽ gọi

"Mạnh Hân"

"anh nói gì cơ?" Phi Nhung dường như nghe thấy anh thì thầm nói gì đó nhưng không nghe rõ, cô quay lên hỏi lại

"tên con bé sẽ Nguyễn Mạnh Hân, có được không?" Mạnh Quỳnh hôn phớt nhẹ lên môi cô

Phi Nhung vừa nghe anh nói xong thì bất ngờ ngây ra một lúc. Cuối cùng, cô gật đầu, quay xuống nhìn con gái đang toe toét cười rồi nói

"thích, em thích, con cũng rất thích"

Ba mong rằng, con gái của ba mẹ sẽ luôn sống một cuộc sống tươi vui, bình an. Con sẽ mãi là tiểu công chúa đáng yêu của ba. Y như mẹ con vậy, người con gái mà ba trân trọng và yêu thương nhất đời này...Phạm Phi Nhung.

"thật đáng yêu quá!" mắt cô vẫn chưa rời khỏi thiên thần nhỏ

"anh đã nói mà, công chúa nhỏ của anh sẽ xinh đẹp hệt mẹ nó"

"hệt mẹ nó hay hơn mẹ nó?" Phi Nhung trêu đùa

"kém hơn một chút" anh thơm vào má cô

Nhưng rồi chỉ hai giây sau khi anh dứt lời, tiểu Hân trong nôi kêu ré lên, chân tay đánh lung tung, loạn xạ làm cả anh và cô cùng ồ cười

"oe oe"

"được rồi được rồi, mẹ là xinh đẹp nhất còn con gái ba sẽ là đáng yêu nhất"

"con ngoan nín nhé!"

Xem ra, hành trình tranh sủng của hai mẹ con nhà này sẽ còn tiếp diễn dài

"mẹ ơi, tiểu Vũ có em gái rồi" Mạnh Vũ chạy ào vào. Mới nãy đi học về, Mạnh Vũ vì không thấy mẹ ở nhà nên cậu bé đã nằng nặc đòi thím Trương gọi người đưa cậu vào viện đề gặp mẹ cho bằng được.

"đúng vậy, tiểu Vũ có em gái rồi" Phi Nhung bật cười

"nhỏ quá" cậu bé chạm nhẹ má của em gái rồi rụt tay lại

"bảo bối của mẹ có muốn bế thử em không?" Cô lấy tay lau đi mồ hôi trên trán con trai

"muốn, muốn lắm ạ"  Mạnh Vũ nhảy cẫng lên, mắt dán vào tiểu Hân nhỏ xíu trong nôi với vẻ mặt đầy mong chờ

"bà xã, anh cũng muốn" Mạnh Quỳnh đang định giơ tay đón lấy con gái thì bị tiểu Vũ huých mạnh ra

"nãy ba bế rồi, giờ đến lượt con" Mạnh Vũ ngồi lên giường

"con không bế được, em bé ngã bây giờ"

"con ngồi lên giường mà, em không ngã được, mẹ cho con bế rồi"

"hai ba con mà còn cãi nhau nữa là mẹ đuổi ra ngoài đấy"

"vợ nó đau đẻ từ bao giờ rồi mà giờ tôi mới được biết đây này, đúng là nghịch tử mà"

"ông xã, anh lại quên không nói ba mẹ biết à?"

- ------------------------------------------------------

Như anh đã từng nói:

"công chúa đầu lòng của anh chắc chắn sẽ giống em, xinh đẹp giống hệt em"

Hoàn.

Hẹn mn cuốn truyện khác!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro