26-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


             Chương 26: Lam Chỉ bị diễn đàn treo


Trước hết đập vào mắt, là chi chít chằng chịt những bình luận dài. Ngón tay chậm rãi trượt trên ngọc bài, Lam Chỉ vừa nhìn sơ qua, tổng cộng có mười cái bị che giấu, số lượng bình luận làm cho người ta líu lưỡi.

Lam Chỉ cảm thấy có gì đó không đúng: Từ trước đến giờ khu bình luận của hắn náo nhiệt vô cùng, thế nhưng, nhìn ba bốn trăm người kia, có náo nhiệt cũng không đến mức như hiện tại.

Có chuyện gì xảy ra?

Cũng có vài cái bình luận dài không bị che. Hắn nhìn nhìn tiêu đề, lập tức xẹt qua một tia làm cho đầu óc choáng váng.

Bàn luận tầm quan trọng của ngựa đực không thể lên nổi trong bách hợp văn

Trữ Ngọc vs Lam Chỉ —— đây mới là cp thật?

Từ chờ mong chuyển sang kích động rồi đến tuyệt vọng —— nói cho ta biết lịch trình tiếp theo được không

Trong đó có một bình luận dài chiếm được sự chú ý của Lam Chỉ.

Ta muốn hỏi một chút rốt cuộc văn này muốn làm gì

Tất cả mọi người đều rõ ràng, từ lúc văn này ra đời, hãm hại không ít người. Rất nhiều người không biết đến cùng vì cái mốc gì mình vẫn còn theo dõi văn này. Nói đến tình tiết, cách hành văn, ta cũng chả cần phải nói nhiều. Vốn nói là ngựa đực văn, cho tới bây giờ mọi người cũng nhìn không ra rốt cuộc ngựa đực nơi nào. Ngay cả nữ chủ, suốt ngày đem diễm ngộ của nam chủ đánh bay, còn mình thì vẫn chưa bị thượng, đến sách báo nhi đồng cũng không bằng—— trong ( thụy mỹ nhân ) còn có cảnh hôn môi. Chúng ta đều biết, sở dĩ mọi người còn thủ vững ở cái trận địa này, chính là muốn nhìn xem văn này rốt cuộc muốn làm cái gì. Là một lão độc giả đã xem văn mười mấy năm, ta hoàn toàn không có cách nào đoán được dụng ý của tác giả, không giống đóng băng, cũng không giống hãm hại, cứ như là lấy vui đùa độc giả chơi. Nhưng mỗi ngày hơn vạn chữ, tốn nhiều thời gian viết ra như vậy lại để trêu đùa người khác, ta không thể hiểu được. Ta chỉ muốn hỏi tác giả: Con mẹ nó ngươi rốt cuộc viết thiên văn này để làm cái gì? !

Hàng 1: Ta cũng đã 8 lần muốn vứt bỏ văn, nhưng tay cứ như động kinh mỗi ngày đều xoát. Chứng cưỡng bách không đả thương nổi.

Hàng 2: Chương mới ngày hôm nay, ta chỉ có thể nói: Đây là chuyện ngựa đực làm sao? ! Hai muội tử, một gian trong, một gian ngoài, hắn lại bị vây ở bên trong kết giới. A? Mẹ kiếp, quả thực hiện trường đang phát sóng trực tiếp <Thế giới bi thảm>

Hàng 3: Thời điểm ta nhìn thấy lữ trình đến buổi đấu giá hai ngày ba đêm, kích động nghĩ tới rốt cục cũng có thịt rồi. Lúc nhìn thấy Trữ Ngọc muội tử ra trận, suýt chút nữa ngất đi, nghĩ thầm đây là tiết tấu 3P. Sau đó nhìn thấy Lam Lam ôm Trữ Ngọc, tim suýt chút nữa ngừng đập. Mẹ kiếp 3P thêm bách hợp a! Cuối cùng, một người ngủ gian trong, một người ngủ gian ngoài, nam chủ bị vây ở bên trong kết giới. Vào lúc ấy, ta rõ rõ ràng ràng ý thức được, thân là một trạch nam nho nhỏ, ta bị tác giả triệt để đùa giỡn.

Hàng 4: Từ chỗ diễn đàn tới đây, đến xem văn. Ta đem hơn 20 vạn chữ kia đọc xong rồi, không phát hiện chỗ nào nói Lam Chỉ là nữ nhân a.

Hàng 5: Giống như trên. Ta thật không biết các ngươi nghĩ như thế nào chứ Lam Chỉ đã gần hai mươi tuổi, tiếng nói, thể trạng phát dục cũng đã thành thục, nếu như hắn thực sự là nữ nhân, người bên ngoài làm sao có khả năng không phát hiện ra được được? Đây là băng sơn ngạo kiều thụ.

Hàng 6: Ha ha. Hàng trên không nhìn tên trang sao? Đây là Nam Tần văn, không thể nào là Đam Mỹ văn

Hàng 7: Nữ thần Lam Chỉ tại sao có thể là nam? Nam làm sao có khả năng vì nam chủ trả giá nhiều như vậy. Ta ngược lại ủng hộ 1v1

Hàng 8: Kết luận: Văn này không cp + có hơi hướm ám muội, sao chép <Đạo mộ bút ký >

Hàng 9: Không phải ái muội. Mấy ngày nay ý đồ của nam chủ đã rất rõ ràng. Hắn muốn trước tiên đem Lam Chỉ muội tử đoạt tới tay. Chỉ là không biết phải chờ tới năm nào tháng nào a mẹ kiếp.

Hàng 10: Các ngươi vẫn còn đang thảo luận chuyện này à. Ta cảm thấy khu bình luận của văn này so với chính văn còn thú vị hơn. Các ngươi xem những bình luận dài kia đi? 3P, bách hợp, 1v1 cái gì cũng có, hành văn cực kỳ tốt, quá đã nghiền . Ta chỉ hy vọng văn này có thể tiếp tục nữa, mỗi ngày đều có bình luận dài xem.

Hàng 11: +1 hiện tại cũng không xem qua văn, chỉ nhìn bình luận dài mà sinh sống. Phải xoát vào lúc 10 giờ rưỡi mỗi ngày, vào lúc ấy bình luận dài nhiều, lại không bị che đậy.

Hàng 12: +2 Lúc 10 giờ rưỡi ta còn đang trên lớp, toàn trốn vào nhà vệ sinh xoát, chỉ là mùi vị không được tốt cho lắm.

Hàng 13: Xoát bình luận dài +3.

...

Hàng 21: +10086

Ngón tay tiếp tục trượt, Lam Chỉ đi tới một cái bình luận dài hơn vạn chữ. Tỉ mỉ đọc nửa ngày, hóa ra là thành viên diễn đàn viết, vừa nhìn liền biết chính là từ trên diễn đàn trực tiếp cắt dán xuống.

Chủ đề: Nữ thần đã biến thành nam, ta phải phản ứng làm sao bây giờ? Rất cấp bách! Chờ trực tuyến

Cố vấn tâm lý: Rất cấp bách! Chờ trực tuyến! Ta gần đây đang xem một thiên Nam Tần văn, tên là <Ma đạo chí thánh>. Ở trong đó có một muội tử đặc biệt hợp khẩu vị của ta, tên Lam Chỉ. Đây là một nữ chủ nữ phẫn nam trang, băng sơn ngạo kiều, nói một đằng làm một nẻo, đặc biệt chọc vào điểm manh của ta. Cho nên khoảng thời gian này, buổi tối ta đều đặc biệt yêu thích vừa nghĩ tới nàng vừa xóc lọ. Thế nhưng tối hôm nay thời điểm xóc lọ lại xảy ra vấn đề. Lam Chỉ muội tử trong đầu ta đột nhiên biến thành nam. Nam! Không ngực, có đinh đinh*! Đây vẫn chưa phải là vấn đề. Vấn đề là! Ta vẫn có phản ứng! Mãi cho đến lúc tuốt xong vẫn còn có phản ứng a! Ta thật sự rất sợ hãi, có phải ta bị bệnh hay không? Ta làm sao lại có phản ứng với nam nhân a? Thỉnh chuyên gia giải đáp cho ta, gặp phải tình huống như thế phải làm gì?

*đinh đinh: tiểu đệ đệ ;))

No. 0 Chuyên gia giải đáp: Chủ topic có thể tìm nam nhân thử một chút, xem có phải có phản ứng hay không.

No. 1 Chúc mừng chủ topic, mở ra cửa thế giới mới.

No. 2 Chúc mừng +1

No. 3 Đây là văn gì? Lợi hại như vậy? Ta đi xem xem.

No. 4 Chạy đi xem văn. Trong văn căn bản chưa từng nói Lam Chỉ là nam nhân đi. Ta thế nào lại cảm giác như vậy.

No. 5 Hàng trên có bệnh, mau uống thuốc. Đây là Nam Tần văn.

...

Lam Chỉ đỡ trán, trách không được cảm thấy hôm nay khu bình luận quá mức náo nhiệt, hóa ra là bị treo trên diễn đàn, đưa tới các đạo nhân mã.

Còn có —— cái bình luận kia là chuyện gì xảy ra?

Hắn cau mày: Vốn nghĩ muốn để cho Giản Thương nhìn thấy thân phận nam nhân của mình, để cho đám tử trạch nam kia đau thấu tim thì sẽ xong việc, bây giờ nhìn lại, nếu như hắn xác nhận thân phận nam nhân, tựa hồ càng thêm có vấn đề.

Đem hắn nói thành nữ nhân, cảm giác còn chưa quá mạnh mẽ. Còn trực tiếp yy hai nam nhân, thì quá mức kinh tủng , cảm giác quá kích thích đi.

Hắn còn muốn lặng yên sinh sống, làm sao để có thể làm cho những người này yên tĩnh một chút?

Có lẽ, chính mình hẳn là không nên đi quản bọn họ, nên sống như thế nào thì sống như thế đấy.

Lam Chỉ: ...

Nghĩ như vậy, tâm tình đột nhiên thoải mái hơn.

Dù sao hắn vốn không muốn cùng tử ngựa đực xảy ra chuyện gì, người khác thích nói thế nào thì kệ họ.

Mới vừa muốn tiếp tục xem tiếp, chỉ nghe cách đó không xa một người nói: "Sư huynh, giúp ta mở ra kết giới được không?"

Không được. Lão tử thích nhất bộ dáng ngươi bị nhốt ở trong lồng.

Lam Chỉ đem ngọc bài thu hồi, nghiêng đầu nhìn Giản Thương đang chăm chú nhìn thẳng hắn, ôm lấy đầu gối.

"Sư huynh..." Giản Thương nhỏ giọng kêu lên.

"Sư đệ..." Lam Chỉ cũng nhỏ giọng kêu.

Giản Thương: "... ..."

Lam Chỉ đứng lên, vung hai tay đem kết giới khứ trừ, nghiêm mặt nói: "Ngày hôm nay có chính sự phải làm, rửa mặt, thay đồ nhanh lên."

"Vâng."

Hai người nhanh chóng rửa mặt thay đồ xong xuôi, Lam Chỉ gõ gõ cửa phòng, thấp giọng nói: "Tần công tử?"

Cánh cửa vẫn đang khóa, bên trong lại không có lấy một chút động tĩnh. Hai người đợi nửa ngày, Giản Thương rốt cuộc nói: "Mở cửa đi. Phỏng chừng xảy ra vấn đề rồi."



               Chương 27: Sư huynh nơi nơi lưu tình


Cánh cửa bị khóa bên trong, cho dù có gọi tiểu nhị đến cũng chả làm ăn được gì, Lam Chỉ đem linh khí trong cơ thể hình thành một cái lưỡi dao sắc, từ bên trong khe cửa cắt xuống. Theo một tiếng kim loại gãy vỡ, cánh cửa cũng mở ra.

Lam Chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa, chỉ thấy bên trong phòng lụa mỏng tung bay, từng trận gió thanh sảng, cánh cửa sổ đang đong đưa. Hai người đi lướt qua một vòng, Lam Chỉ thầm nghĩ: Giường chiếu vô cùng chỉnh tề, nhưng không thấy Tần Trữ Ngọc, đêm qua quả thực xảy ra chuyện.

Giản Thương đi lên trước, nhặt lên một phong thư trên bàn."Thân gửi Lam tu sĩ." Y nhìn phong thư một chút, nhưng cũng không mở ra, chỉ nhìn Lam Chỉ, chờ hắn ra chỉ thị.

"Đọc nghe một chút."

"Vâng."

Giản Thương mở phong thư, lấy ra một tờ giấy, một cái nhẫn không gian thuận theo rơi vào trong lòng bàn tay của y, "Được Lam tu sĩ cứu giúp, ngày sau sẽ báo đáp lại. Lúc nửa đêm, phát hiện sư muội Nam Cẩn Ngọc ở ngay gần đây, ta sớm muộn cũng sẽ bị nàng phát hiện, bại lộ thân phận Lam Tu Sĩ, từ cửa sổ bay ra, dẫn dắt nàng rời đi. Lần này từ biệt, ta tất bị sư muội bắt giữ, chỉ là việc nhờ vả lúc trước liên quan đến tồn vong của Tuệ Tâm Phái, mong tu sĩ sẽ giữ lời hứa, lấy được Hàn Tùng thạch, giao cho Tĩnh Tâm trưởng lão, Trữ Ngọc vô cùng cảm kích."

Lam Chỉ liếc mắt nhìn Giản Thương: "Nam Cẩn Ngọc nửa đêm đuổi tới đây, là ngươi giở trò quỷ?"

"... ..." Giản Thương tức khắc làm sáng tỏ nói, "Ta bị sư huynh vây ở bên trong kết giới, ra cũng không ra được. Làm sao giở trò? Hình tượng của ta trong lòng sư huynh tệ vậy sao?" Nói xong mặt còn lộ vẻ bi thương.

"Hừ." Lam Chỉ cầm nhẫn không gian, trong lòng bán tín bán nghi. Bản lĩnh tên này cực kì lớn, nếu muốn dẫn Nam Cẩn Ngọc tới cũng không phải là không có khả năng. Người đạo tu có cảm giác rất mạnh đối với linh khí của người quen thuộc, nếu như ở phụ cận, đích xác rất dễ dàng phát hiện chỗ ẩn thân của Tần Trữ Ngọc.

Chẳng qua, Tần Trữ Ngọc rời đi rất hợp ý hắn, thật cũng không cần cùng tên này so đo.

"Sư huynh thật phải giúp nàng sao?"

"Không sai." Lam Chỉ mở nhẫn không gian của Tần Trữ Ngọc, tự nhủ, "Nếu hôm nay nàng đến buổi đấu giá, coi như đem đồ vật cầm được, cũng vẫn sẽ bị Nam Cẩn Ngọc bắt giữ, không làm nên chuyện gì. Đêm qua nàng tự mình đưa tới cửa, không cho Nam Cẩn Ngọc biết thân phận của chúng ta, đây là chỗ thông minh của nàng."

"... ..." Giản Thương nhỏ giọng nói, "Sư huynh thích nàng?"

Lam Chỉ sững sờ một chút: "Không thích."

Giản Thương: "Như vậy rất tốt."

Lam Chỉ suy tư: "Xem như có chút thưởng thức đi."

Giản Thương: "... ..."

"Thời gian đã không còn sớm, chúng ta đi thôi." Lam Chỉ kiểm tra đồ trong nhẫn không gian của Tần Trữ Ngọc, quả nhiên là lượng lớn ngân phiếu.

Hai người một bên xuất môn, Giản Thương một bên hỏi, "Sư huynh tại sao phải quản chuyện vô bổ của người này?"

Sắc mặt Lam Chỉ thoáng lúng túng: "Trong môn phái của nàng gặp biến đổi lớn, ta chỉ có chút không đành lòng..."

"..." Giản Thương sắc mặt bí hiểm, "Từ trong miệng sư huynh nghe được mấy chữ 'Không đành lòng', thật đúng là không quen."

Lam Chỉ sửa lời nói: "Tương lai nàng nhất định là chưởng môn Tuệ Tâm Phái, ta hiện tại giúp nàng, làm cho nàng nợ ta một món ân tình, có gì không thể?"

"..." Giản Thương nhìn chằm chằm bóng lưng Lam Chỉ xuống lầu bóng lưng, "Sư huynh thật sự nghĩ như vậy sẽ tốt? Tính cách sư huynh khắp nơi lưu tình, ta chỉ sợ sửu bát quái kia bởi vì cảm kích mà đối sư huynh sinh tình, sẽ không hay ."

"..." Thân ảnh màu xám hơi cứng đờ, "Ta không thích nàng, tất nhiên cũng sẽ không cho nàng đối với ta sinh tình."

"Người khác sinh tình, sư huynh có thể khống chế được sao?" Giản Thương đi tới bên người Lam Chỉ, nhẹ giọng u oán, "Có mấy người tính cách cố chấp quái lạ, không sinh tình nhưng thật ra ai cũng không quan trọng, tình cảm đó chết cũng không buông ra. Sư huynh trêu chọc loại người như vậy, làm cho người kia sinh chuyện, ngươi kêu họ nên làm gì?"

Lam Chỉ: "... ..."

Mẹ kiếp nói chuyện quái dị như vậy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? !

Lão tử trêu chọc loại người như vậy?

Lúc nào?

Giản Thương đi qua người Lam Chỉ: "Sư huynh còn không đi?"

"Đi thôi." Lam Chỉ chậm rãi xuống lầu, trong lòng vẫn có chút không bình tĩnh. Mới vừa rồi bị tên này nói đến run chân, cư nhiên không cất bước nổi.

**********

Sàn đấu giá Diệp thành có thể chứa được 200 người, là một hội trường cỡ trung. Thời điểm hai người đến, gặp đại đa số người ra trận, rộn rộn ràng ràng vô cùng náo nhiệt. Hai người mang theo nón rộng vành che mặt, lặng yên không tiếng động mà lẫn vào trong đám người, dựa vào bài tử đặt trước, ngồi xuống vị trí thứ ba kém thu hút.

Giản Thương kéo thấp vành nón nhìn chung quanh một lượt: "Lần đấu giá này có cái gì? Dường như rất náo nhiệt."

Lam Chỉ nhỏ giọng nói: "Ngươi chỉ cần yên lặng xem biến đổi."

Buổi đấu giá tiến hành trong ba ngày, mỗi ngày bán đấu giá mấy chục kiện bí kíp, linh đan, trứng yêu thú, các loại vật phẩm linh thảo, các loại vật phẩm đều có ba món đồ quan trọng.

Vật phẩm bắt đầu bán đấu giá không tính là trân quý người ra giá cũng không nhiều, có mấy loại chỉ cần mấy trăm lượng bạc thì có thể thu được. Lam Chỉ nhìn Giản Thương có chút nhàm chán, tâm tư vừa chuyển, lấy ra ngọc bài, đi tới nơi xét duyệt chương, tiện tay đưa cho y: "Giúp ta điểm."

"... Tốt." Giản Thương sửng sốt một chút, lập tức đỡ lấy ngọc bài, ngoan ngoãn cúi đầu, đếm đến ba điểm một lần.

Lam Chỉ: "... ..."

Dù sao điểm ngọc bài so với xem bán đấu giá còn tẻ nhạt hơn, hắn nghĩ tới nếu Giản Thương không thích, mình phải làm sao cưỡng bức dụ dỗ cho y làm việc, không nghĩ tới tên này cư nhiên không có nửa điểm phản đối, tựa hồ còn cực kì cam tâm tình nguyện, như thế rất tốt.

"Đêm nay mời ngươi uống rượu." Lam Chỉ nhàn nhạt lên tiếng. Làm sao cũng phải khao y một tí.

Giản Thương ngẩng đầu, ánh mắt lưu chuyển: "Tạ sư huynh." Nói xong cúi đầu, tiếp tục cần mẫn khổ nhọc.

Lam Chỉ: "..."

Bán đấu giá tiến hành hơn hai canh giờ, phần lớn vật phẩm cũng đã bán ra, cuối cùng đã tới ba loại bảo vật then chốt hôm nay.

Chỉ nghe giọng nam êm tai cười nói trên đài: "Bảo vật thứ nhất, là một khối 'Trọc Ngọc' do linh nguyên phụ cận sinh thành, mang ở trên người thời gian dài, sẽ tịnh hóa linh khí. Giá quy định 5 vạn lượng bạc."

Trên sàn đấu giá nhất thời nghị luận sôi nổi.

Số lượng Trọc Ngọc vô cùng ít ỏi, có thể chậm rãi hấp thu linh khí tạp chất của tu sĩ, đeo ở trên người hai mươi năm, có thể tăng cao độ tinh khiết của linh khí lên 1%. Tuy rằng hiệu quả vô cùng chậm, nhưng ngoại trừ linh thuần đan, nó là vật phẩm duy nhất có thể trợ giúp tu sĩ tăng độ tinh khiết của linh khí.

Hơn nữa, ngọc này còn có một đặc tính. Sau một khoảng thời gian bị linh khí tinh khiết rèn luyện, tốc độ Trọc Ngọc hấp thu tạp chất cũng sẽ tăng lên.

Lam Chỉ lơ đãng nhìn Giản Thương đang thu hồi lại ngọc bài, chuẩn bị lắng nghe. Người có thể rèn luyện Trọc Ngọc ngay ở bên cạnh, Giản Thương sau một tháng rèn luyện Trọc Ngọc, có thể trong vòng một năm đem linh khí độ tinh khiết của tu sĩ tăng cao 1%.

Ở tình huống bình thường, khối Trọc Ngọc này tự nhiên là bị Giản Thương lấy xuống đưa cho Tần Trữ Ngọc. Bất quá, nếu tên này bây giờ không có hứng thú với đại mỹ nhân, như vậy ngọc này có thể về tay mình hay không?

"Sư huynh, chúng ta lấy bảo bối này đi." Giản Thương hơi chần chờ mở miệng, "Nếu như không đoán sai, ta có lẽ có thể rèn luyện một chút..."

"Giúp ta gọi." Lam Chỉ nhẹ giọng dặn dò, trên mặt có chút màu hồng hưng phấn, "Ngươi nếu như nguyện giúp ta rèn luyện, thì giúp ta lấy tới tay."

Giản Thương vội vàng gật đầu đáp lời, lập tức giơ lên bài tử trong tay.

"Số 45, năm vạn năm ngàn hai." Trên đài giọng nam trở nên gấp gáp.

Sàn đấu giá dồn dập người giơ bài tử, giá cả tùy theo liên tiếp nâng cao.

"Số 72, sáu vạn lượng."

"Số 23, sáu vạn năm nghìn lượng."

"Số 105, sáu vạn năm nghìn lượng."

"Số 68, bảy vạn lượng."

Giản Thương lẳng lặng xem người giơ bài, im lặng không lên tiếng, chỉ thấy giá cả không bao lâu đã lên tới tám vạn lượng, người giơ bài tử chậm rãi ít đi. Trọc Ngọc này tuy nói hiếm thấy, thế nhưng hiệu quả thực sự quá chậm, còn không bằng mấy bảo bối thực dụng, căn bản không đáng giá tám vạn lượng bạc.

Giản Thương một lần nữa giơ bài.

"Số 45, tám vạn năm nghìn lượng."

Trong phòng đấu giá yên tĩnh lại. Vượt quá tám vạn lượng đã không còn ý nghĩa, không bằng mua đan dược thăng bậc thăng cấp còn có lời hơn.

"Số 45, tám vạn năm nghìn lượng. Còn ai trả giá cao hơn?"

Nam tử trên đài hỏi mấy lần, không chiếm được bất kỳ đáp lại nào, vừa định đánh nhịp, lại nghe thấy trên sàn đấu giá một người cất cao giọng nói: "Số 31, mười hai vạn lượng."

Mọi người ồ lên, lập tức nhìn nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy một nam tử mặc y phục xanh thẫm ngồi ở hàng cuối cùng, mang nón rộng vành nên không thấy rõ tướng mạo, chẳng qua thanh âm hắn hùng hậu, là một người có tu vi cao.

Giản Thương cùng Lam Chỉ lập tức liếc mắt nhìn nhau. Lam Chỉ lắc đầu: "Không cần cùng hắn tranh, người này có tiền, chỉ sợ nhất thời tức giận, có thể chụp đến hai mươi vạn. Trọc Ngọc tuy rằng khó có được, thế nhưng đắt nữa thì không đáng giá, hơn nữa cũng không phải không thể tìm thấy được ở những nơi khác. Về sau gặp được sẽ lấy lại"

"Cũng tốt." Giản Thương đáp lời.

"Số 31, mười hai vạn lượng. Còn ai trả giá cao hơn?"

Nam tử trên đài hô mấy lần, không có ai trả lời, rốt cục cất cao giọng nói: "Trọc Ngọc về tay công tử số 31, giá mười hai vạn lượng."

***********

Người này vừa ra tay đã phóng khoáng như thế, nhất thời hấp dẫn rất nhiều người chú ý. Người bỏ ra mười hai vạn lượng bạc mua khối Trọc Ngọc, ở Bắc Bộ đại lục có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lam Chỉ ở trong lòng tính nhẩm, cảm thấy ai cũng không giống, không khỏi hơi nhíu lông mày.

"Sư huynh, người này chỉ sợ không phải người Bắc Bộ đại lục." Giản Thương suy tư.

"Hử?" Lam Chỉ nhíu mày, "Sao lại nói như vậy?"

"Khẩu âm không đúng lắm, tựa hồ hỗn tạp một chút khẩu âu vùng Tây Bộ đại lục." Giản Thương nhìn Lam Chỉ nửa ngày, "Ta... xuất thế ở Tây Bộ đại lục."

Lam Chỉ da mặt co rúm: Mẹ kiếp ngươi nói cái này với ta làm gì! Lão tử hiện tại đang muốn coi ngươi là Tịch Cảnh! Ngươi nói thân thế của ngươi cho ta làm cái gì! Lão tử không muốn biết! Không muốn biết!

Thấy Giản Thương còn muốn nói chuyện, Lam Chỉ lạnh lùng đem y đánh gãy: "Bây giờ không phải là thời điểm. Có lời gì sau này hãy nói."

"... ..." Giản Thương cúi đầu, "Cũng tốt."

Đúng lúc này, một vật phẩm cũng được dùng hồng trù che kín, đặt trên một chiếc xe đẩy đi ra. Nam nhân trên đài vén hồng trù lên, cười nói: "Trứng yêu thú cấp năm, tên là Tử Phượng, giỏi về biến hóa tướng mạo. Giá quy định năm vạn lượng."

Vật ấy vừa ra, mọi người nhất thời sôi trào. Đây cũng là mục đích hành trình ngày hôm nay của rất nhiều người. Phải biết, người tư chất tu vi thấp muốn khế ước yêu thú, phải là yêu thú vừa sinh ra hoặc trong thời kì yếu ớt mới tốt. Hơn nữa yêu thú này có kỹ năng kèm theo, có thể tùy ý biến đổi tướng mạo, thực sự có rất nhiều tác dụng.

Lam Chỉ nhìn Giản Thương: "Ngươi muốn không?"

Hắn đã khế ước một con yêu thú cấp sáu, chẳng qua nó đang ở trạng thái thượng cấp bậc một, chưa thể biến thành người. Giản Thương hiện tại ngay cả một con yêu thú cũng không có, những việc sau này sẽ bất tiện.

Giản Thương yên lặng lắc đầu.

"..." Lam Chỉ nhẹ giọng nói, "Bản lĩnh không lớn, yêu cầu còn rất cao. Yêu thú cấp năm đã tính là không tồi rồi."

Trên sàn đấu giá đã có người bắt đầu giơ bài tử, giá cả liên tiếp tăng nhanh. Lam Chỉ liếc mắt nhìn công tử thân mang y phục xanh thẫm, chỉ thấy hắn bình tĩnh ngồi, một chút phản ứng cũng không có, không khỏi nhíu mày. Thứ đứng đầu không chụp, lại bỏ ra mười hai vạn lượng bạc mua một khối Trọc Ngọc. Phải biết Trọc Ngọc kia nếu không được linh khí tinh khiết rèn luyện, hiệu quả thực sự rất chậm. Người này nếu không phải nhà giàu khoe khoang, chụp khối ngọc này làm gì?

Đang suy đoán thân phận của người nọ, thì nghe thấy người trên đài cao giọng kêu lên: "Tử Phượng về tay công tử số 82, giá mười tám vạn lượng!"

Lam Chỉ không khỏi đau lòng con báo đen chạy mất kia của Giản Thương. Báo đen kia cấp bảy, hơn nữa còn là chủng loại cực tốt trong nhóm cấp bảy, ít nhất cũng đáng bốn mươi, năm mươi vạn lượng. Nếu thiếu tiền, bán cũng cực tốt, làm sao lại để nó chạy!


                      Chương 28: Bằng hữu mới có tiền


"Vật phẩm cuối cùng của hôm nay, " Người bán đấu giá cầm một cái hộp ngọc mở ra, giơ lên thật cao, "Dược Giai đan đột phá thánh giai. Giá quy định mười vạn lượng!"

Lam Chỉ nhẹ giọng dặn dò: "Bắt buộc phải lấy được nó."

Độ tinh khiết linh khí của Trì Túc mới 83%, tu luyện đột phá thánh giai cực dễ tẩu hỏa nhập ma. Lam Chỉ ước gì chụp được viên đan này trợ giúp hắn thăng bậc, thừa dịp lúc hắn tẩu hỏa nhập ma, đập chết hắn, xong chuyện.

"Được." Giản Thương giơ bài tử cao giọng nói, "Ba mươi vạn lượng."

Những người đang muốn giơ bài tử sửng sốt, toàn trường một mảnh lặng im.

Lam Chỉ: "..."

Đứa nhỏ này phương diện đấu giá là một thiên tài.

Giản Thương: "Dù sao cũng không phải tiền của chúng ta."

Lam Chỉ yên lặng gật đầu: Lão tử không cách nào phản bác. Bất quá, cái gì gọi là "Tiền của chúng ta" ?

Một vị công tử trẻ tuổi mặc bạch y, mang nón rộng vành giơ bài tử cao giọng nói: "Ba mươi lăm vạn lượng."

Hội trường càng thêm yên tĩnh: "..."

Giản Thương lại giơ bài: "Năm mươi vạn lượng."

"Năm mươi vạn lượng! Số 45 ra năm mươi vạn lượng! Còn có ai muốn hay không!" Người bán đấu giá có chút kích động, không phải vì giá cả, mà là bởi vì có nhiều hào khách như vậy, buổi bán đấu giá sẽ kết thúc rất nhanh.

Lam Chỉ âm thầm liếc mắt nhìn bạch y công tử, cúi đầu im lặng không lên tiếng.

Người này tên Mục Ngôn, là thân tín của chưởng môn Nam Cương Phái Trang Nam Bi. Trang Nam Bi hiện cũng đang ở đỉnh cao của Nhật bậc, ở cấp bậc này đã nhiều năm, cần Dược Giai đan để thăng bậc. Hai chưởng môn biết tình huống đối phương đều không thăng bậc được, nhưng vì một viên đan dược mà giành chết đi sống lại, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.

Chỉ thấy bạch y công tử kia trầm ngâm nửa ngày, một lát sau giơ bài nói: "Sáu mươi vạn lượng."

Mọi người nhất thời mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thập phần sáng tỏ thân phận của hai người. Thánh giai Dược giai đan cực kỳ ít ỏi, rất khó luyện chế, thế nhưng giá cả bán đấu giá thông thường cũng sẽ không vượt quá năm mươi vạn. Hai người này tăng giá qua lại, mọi người đã đoán được bảy tám phần thân phận của bọn họ, nhưng không ai dám nói toạc ra.

Lam Chỉ thầm nghĩ, sáu mươi vạn lượng đã là cực hạn của Mục Ngôn, cao đến đâu hắn cũng không có tiền. Mình đã biết ranh giới cuối cùng của hắn, lại mang nhiều hơn hắn năm vạn lượng bạc. Hiện tại trừ phi hắn muốn dùng biện pháp thấp hèn chỉnh mình, bằng không đan dược này nhất định là của mình.

Lam Chỉ nhẹ giọng dặn dò bên tai Giản Thương: "Thêm năm vạn..."

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một người cao giọng kêu lên: "Tám mươi vạn lượng."

Lam Chỉ chợt ngẩng đầu lên, nhìn nơi phát ra thanh âm kia, phát hiện cư nhiên lại là nam tử mặc y phục xanh đậm, trong lòng hơi kinh ngạc.

Hắn vốn có chút hoài nghi dụng ý của người này, hiện tại suy nghĩ, người nọ hẳn là hướng về mình đi?

Lam Chỉ trong lòng tính kế, lấy tính cách của Trì Túc, nếu mình dùng quá nhiều tiền, hắn nhất định cho rằng mình hành sự bất lực. Hiện tại hoặc là cùng người kia đàm phán, xem hắn có phải là có yêu cầu gì, hoặc là trực tiếp giết hắn.

Ai. Là một thanh niên nghiêm túc thế kỷ hai mươi mốt, hắn thực sự không quen giết người. Hơn nữa, hắn cũng hiếu kì đến tột cùng dụng ý của người này là gì.

Sắc mặt biến ảo không ngừng, Lam Chỉ lắc đầu với Giản Thương đang đợi mệnh lệnh, người sau quả nhiên nghe lời mà bỏ bài tử xuống, nhỏ giọng nói: "Sư huynh muốn động thủ với người này? Ta lo lắng người này tu vi cao."

"Chờ chút tùy cơ ứng biến." Hắn nhẹ giọng nói.

**********

Buổi đấu giá đã kết thúc, một nửa người nối đuôi nhau rời đi, Lam Chỉ cùng Giản Thương lại lưu lại.

"Ngươi nói tu vi của hắn so với ta, cao hay thấp?" Lam Chỉ suy tư.

"Không sai biệt lắm."

Lam Chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Trước tiên thăm dò dụng ý người này rồi mới quyết định."

Chờ chờ chốc lát, mười mấy người từ cửa sau đài bán đấu giá lần lượt xuất hiện, đang thanh toán bạc lấy vật phẩm. Người mặc y phục xanh thẫm theo đuôi ở sau lưng mọi người, vừa nhìn thấy Lam Chỉ cùng Giản Thương, bước chân dần chậm lại, đứng bất động.

Nón rộng vành trên đầu hắn đã lấy xuống treo ở phía sau, vóc người thon dài, phong thần tuấn mỹ.

Anh tuấn như vậy, cũng không mấy người a.

Rốt cuộc là ai?

Lam Chỉ chậm rãi tiến lên, dừng lại ở trước mặt hắn ba mét, ngữ khí lạnh lùng lễ độ: "Vị tu sĩ này có thể cùng ta nói chuyện một chút hay không?"

Người kia nhìn Lam Chỉ, nhìn đến Lam Chỉ nổi cáu, rốt cục phun ra một câu nói: "Ta đói ."

Lam Chỉ: "..."

Hắn chỉ chỉ mặt của mình: "Lam hiền đệ không nhận ra ta? Ba năm trước ta mới rời khỏi đại lục Bắc Bộ a."

Mẹ kiếp! Nhận thức mình? !

Lam Chỉ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, căng thẳng suy nghĩ nửa ngày, rốt cục hít sâu một hơi: "Vân huynh."

Vân Ảnh Kim, bằng hữu khi bé của Lam Chỉ, lớn hơn năm tuổi, đi đại lục Tây Bộ ba năm. Chỉ có điều tại sao hôm nay đã trở lại? Hắn không phải nên ở lại nơi đó, nhìn cho kĩ mỹ nhân của hắn?

"Ta bất quá mới rời khỏi mấy năm, ngươi thậm chí ngay cả bộ dáng của ta cũng không nhớ rõ." Vân Ảnh Kim nhẹ giọng than thở.

Lam Chỉ lúng túng: "Ta làm sao có khả năng không nhìn ra? Chỉ đùa với ngươi chút thôi."

"Hôm nay ở đấu giá hội gặp được Lam huynh, không nhịn được muốn trêu đùa một chút." Vân Ảnh Kim cười nói.

Lam Chỉ trong lòng lặng lẽ lau mồ hôi lạnh: Người nọ phát tài rồi đi. Là phát đại tài. Lần trêu đùa này, lãng phí nhiều tiền như vậy. Người nọ có bị bệnh không! Mỹ nhân của ngươi có bệnh, ngươi cũng có bệnh sao?

"Ngươi tới buổi đấu giá làm cái gì?" Lam Chỉ nói.

"Tất nhiên là xem trò vui." Vân Ảnh Kim cười chỉ chỉ nhẫn không gian của mình, "Ta có tiền."

Lam Chỉ: "..."

"Lam hiền đệ không mời ta ăn một bữa cơm?" Vân Ảnh Kim tiếp tục cười.

"Đương nhiên phải mời." Lam Chỉ nhìn sắc mặt khó coi của Giản Thương, ánh mắt lại trở về trên người Vân Ảnh Kim: "Không bằng đến khách điếm chúng ta ở dùng cơm?"

"Được."

"... ..." Giản Thương nheo mắt, hít sâu một hơi.

**********

Ở khách điếm, ba người gọi rượu và thức ăn, uống từ chiều đến tối. Vân Ảnh Kim đưa Dược giai đan cùng Trọc Ngọc cho bọn họ, một lượng bạc cũng không lấy.

Bởi vậy, sáu mươi lăm vạn lượng bạc lấy từ chỗ Trì Túc có thể âm thầm nuốt, được ưu đãi chính là Lam Chỉ. Lam Chỉ thoái thác một trận, Vân Ảnh Kim lại nhất định không chịu lấy.

"Tiền tài chỉ là vật ngoại thân. Kha cô nương không cần ta nữa, ta còn giữ số tiền này làm gì?" Ngữ điệu của Vân Ảnh Kim khiến người ta không rõ cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

Lam Chỉ: "..."

"Kha cô nương cự tuyệt hảo ý của ta, bảo ta không được xuất hiện trước mặt nàng." Vân Ảnh Kim vừa uống rượu vừa cười, thanh âm đứt quãng..

Vân Ảnh Kim say mê một mỹ nhân, tỏ tình không được nhưng vẫn chờ bên người nàng.

Mà mỹ nhân này, chính là chính cung thứ hai của Giản Thương, ở vùng phía tây đại lục Kha Vân Khả.

Vốn là, Vân Ảnh Kim sẽ vẫn luôn lưu lại bên người nàng, mãi đến tận khi Giản Thương đi tới vùng phía tây đại lục, bắt Kha Vân Khả, mới ảm đạm nương tựa địch nhân.

Bây giờ nhìn lại, không biết trung gian đã xảy ra chuyện gì, Kha Vân Khả kia lại dứt khoát cự tuyệt Vân Ảnh Kim, đuổi hắn trở về.

Vân Ảnh Kim vô cùng ghiền rượu, căn bản không cần khuyên, một người tự rót tự uống, uống rất nhiều. Lam Chỉ chậm rãi dẫn dắt, cuối cùng biết được những việc hắn làm ba năm qua.

Lam Chỉ lặng lẽ uống rượu, thần sắc có chút nghiêm nghị.

Buổi đấu giá hôm nay vừa qua, có mấy người đã lui phòng, khách điếm có phòng trống. Bóng đêm đã sâu, Lam Chỉ cùng Giản Thương cẩn thận sắp xếp Vân Ảnh Kim đã uống say như chết ở trong khách điếm, lập tức chậm rãi trở lại trong phòng của mình.

Bồi rượu hồi lâu, Lam Chỉ hoa mắt chóng mặt đến lợi hại, nhưng vẫn cảm thấy trên người nhơm nhớp, rất không thoải mái.

"Thời tiết quá nóng, ta kêu người mang nước lên." Lam Chỉ ngửi ngửi y phục, nhẹ giọng nói.

Giản Thương: "..."

Lam Chỉ loạng choạng ngồi xuống ghế, gục lên bàn.

"... ..." Sửng sốt trong chốc lát, Giản Thương đi lên trước, nhẹ nhàng vuốt đầu của hắn, "Ngươi bảo ta giúp ngươi tắm?"

Lam Chỉ cái gì cũng không nghe thấy.

Giản Thương hít sâu một hơi, đi ra bên ngoài kêu tiểu nhị lại đây. Y phân phó vài tiếng, lại trở về nhìn Lam Chỉ, kinh ngạc ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì.

Không lâu sau, hai người hầu khiêng một cái thùng gỗ lớn đi vào, đổ đầy nước. Tiểu nhị theo đuôi mà tới cười nói: "Hai vị khách quan còn có dặn dò gì không?"

Giản Thương thử độ ấm của nước: "Lạnh."

"Tắm rửa mùa hè, nước lạnh không phải vừa vặn?" Tiểu nhị cười.

"Không muốn lạnh, ta muốn nước ấm." Người đang gục trên bàn đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói với Giản Thương, "Đổi thành nước ấm. Không thì giết hắn."

"... ..." Giản Thương quay đầu mặt hướng tiểu nhị, "Đổi thành nước ấm."

Tiểu nhị nơm nớp lo sợ: "Vâng."

Lại đi đi về về mấy chuyến đổi thành nước ấm, Giản Thương để cho Lam Chỉ thử, sau khi miễn cưỡng được hắn đồng ý, để tiểu nhị đầu đã đầy mồ hôi lui ra.

Giản Thương khóa kỹ cửa, nhìn người ghé vào bên cạnh thùng gỗ mà ngủ thiếp đi, tiến về phía trước nhẹ nhàng bế hắn lên: "Sư huynh, chúng ta tắm thôi."

"Ta không muốn cởi y phục tắm, " Lam Chỉ đầu óc choáng váng nhìn Giản Thương, thanh âm lạnh lẽo nhưng có điểm hàm hồ, "Ta cởi y phục sẽ có rất nhiều người nhìn thấy. Bọn họ một giây cũng không tha cho ta."

Giản Thương nuốt nước miếng: "Không cởi y phục tắm."

Lam Chỉ bị bỏ vào bên trong thùng nước, vẫn còn bám vào y phục của Giản Thương: "Không cho phép ngươi nhìn ta. Ngươi mà nhìn ta thì sẽ có rất nhiều người cũng nhìn ta."

Giản Thương quay mặt sang một bên: "Ta không nhìn ngươi."

Lam Chỉ lại ghé vào bên cạnh thùng gỗ chôn đầu: "Ta cảm thấy đau đầu quá..."

Giản Thương mặc tiết y bước vào bên trong thùng gỗ, kéo Lam Chỉ bên cạnh thùng lên: "Mau tắm nhanh rồi ngủ sớm."

Lam Chỉ dựa vào trên người hắn, dặn dò: "Lúc giúp ta tắm, không được đụng từ cổ của ta trở xuống."

Giản Thương nuốt nước miếng: "... ..."

Lam Chỉ vùi đầu trong lồng ngực Giản Thương: "Ngươi có biết không rất nhiều người nói ngươi yêu ta..."

Như là đã đến cực hạn, Giản Thương kéo mạnh đầu Lam Chỉ, hai tay thủ sẵn sau gáy hắn, môi dán vào.


                           Chương 29: Đây là cảnh giới mộng ảo?


Lúc đầu hôn, ngây ngô lỗ mãng, không bắt được trọng điểm, Lam Chỉ trong cơn mông lung cảm thấy một hơi thở nóng rực phun trên mặt mình, môi bị va chạm gặm cắn đau đớn. Dần dần, Giản Thương quen thuộc hơn, nôn nóng qua đi, động tác chậm lại, động tình liếm lên cánh môi Lam Chỉ. Lam Chỉ nhắm mắt lại, bị người câu dẫn trêu chọc tự động đem hàm răng mở ra, ý thức vẫn cứ hỗn độn không rõ.

Hai người cứ như vậy hôn một hồi lâu.

Nói bọn họ hôn đến không dừng được, tuyệt không khoa trương.

Giản Thương đẩy Lam Chỉ dựa vào trên vách thùng gỗ, có chút thương yêu lại có chút si mê kêu lên: "Sư huynh..."

Gọi hồi lâu vẫn chưa thỏa mãn, môi Giản Thương lại một lần nữa dán lên, cũng bắt đầu làm càn trên thân thể y.

Xử nam năng lực x siêu cường, lần đầu tiên hôn môi luôn tràn ngập cảm giác mới mẻ, trước mặt lại là đối tượng xuất tinh trong mơ của mình, trình độ vô cùng thê thảm, có thể tưởng tượng được.

Vì vậy, trong một mảnh hỗn loạn, Giản Thương mạnh mẽ giải khai quần Lam Chỉ.

Cánh cửa cấm kỵ rốt cục mở ra, Giản Thương đang muốn khẩn cấp ra tay, mưu toan hảo hảo bừa bãi tàn phá một phen, cổ tay đột nhiên bị người nắm chặt. Y sửng sốt một chút, rời đi môi Lam Chỉ, phát hiện Lam Chỉ sắc mặt trắng bệch, đang mở to hai mắt mà nhìn y, ánh mắt một mảnh trống rỗng.

Hai người nhất thời hoảng hốt.

"Ngươi đang làm gì?" Thanh âm Lam Chỉ run rẩy. Vừa nãy trong một trận mơ hồ, hắn cảm thấy miệng bị tỉ mỉ lấp kín, nghĩ đến Giản Thương ở bên người, trong nháy mắt tỉnh táo, lại hoàn toàn không thể lý giải tình huống trước mắt.

"Sư huynh... Ngươi đừng sợ..." Giản Thương phản ứng lại, kiềm chế, thấp giọng trấn an, "Ta sẽ không làm đau ngươi."

Cái gì... Không làm đau ta?

Lam Chỉ gắt gao cầm tay Giản Thương, không cho y tiến thêm một bước.

Giản Thương cẩn thận nhìn sắc mặt Lam Chỉ, không rõ hắn hiện tại là tỉnh hay là vẫn vô ý thức: "Sư huynh? Ngươi nghe thấy ta nói không?"

Vô nghĩa!

Lão tử cũng không phải kẻ ngốc.

Rốt cuộc lão tử say bao lâu rồi? Mấy năm?

Làm sao mọi việc lại biến thành như vậy?

Hay đây là cảnh giới mộng ảo? Không gian song song?

Khoảng thời gian mình say rượu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

Giản Thương nắm cằm Lam Chỉ, muốn tiếp tục, lại đột nhiên bị đẩy một cái.

Lam Chỉ lập tức từ trong nước đứng lên, xanh mặt, thanh âm như chặt đinh chém sắt: "Cút ra ngoài cho ta."

"Sư huynh..." Thấy Lam Chỉ thật sự tức giận, Giản Thương choáng váng.

Lam Chỉ bước ra khỏi thùng gỗ, căn bản không biết nên làm sao đối mặt với Giản Thương. Rõ ràng cùng y ở chung rất ăn ý, làm sao đột nhiên tình tiết vừa chuyển, liền thành cái dạng như hiện tại này? Không cho y chạm muội tử, y quả nhiên không chịu nổi?

"Sư huynh?" Thanh âm Giản Thương có chút lo lắng.

"Ngươi đi suốt đêm về Bắc Hành Phái, không cần ở lại chỗ này ." Lam Chỉ tâm tư hỗn loạn, không được rõ ràng, lạnh như băng lên tiếng, "Đi mau. Có lời gì trở về rồi hãy nói."

Giản Thương: "..."

*********

"Vị sư đệ kia của ngươi đâu?" Lúc ăn điểm tân, Vân Ảnh Kim hỏi, "Y không phải vẫn đi theo bên cạnh ngươi?"

"Y có việc phải về phái trước." Lam Chỉ hàm hồ đáp lại, nói sang chuyện khác, "Hôm nay ngươi còn muốn đi buổi đấu giá?"

"Lần này trở về, trong lúc rảnh rỗi, không bằng theo ngươi đi khắp nơi đi." Vân Ảnh Kim trầm ngâm.

"Lệnh phụ không cần ngươi đi hỗ trợ quản lý sinh ý?" Trong lòng Lam Chỉ không thích. Mình cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm người này, cả ngày lăn lộn cùng nhau, thực sự có nhiều bất tiện.

Vân Ảnh Kim do dự một lúc, rốt cuộc nói: "Những ngày gần đây, vùng phía tây đại lục có chút không yên ổn. Rất nhiều thành nhỏ đều bị tàn sát, hơn nữa có không ít ma tu tựa hồ xuất hiện tại đại lục Bắc bộ."

Lam Chỉ có chút kinh ngạc. Tình huống như thế không phải qua hai năm mới xuất hiện? Hiện tại sao lại xảy ra sớm như vậy?

"Bất kể nói thế nào, ta đều muốn điều tra một chút." Vân Ảnh Kim tự giễu, "Kha cô nương nói ta luôn ở bên một nữ nhân, không ôm chí lớn, ta còn muốn tìm mấy chuyện hữu dụng để làm."

Lam Chỉ: "..."

"Ba năm không gặp, tính cách của ngươi thật giống như đã thay đổi." Vân Ảnh Kim như có điều suy nghĩ thở dài, "Tính cách của ta cũng thay đổi."

Lam Chỉ: "..."

Hôm nay phải lấy được Hàn Tùng thạch, Vân Ảnh Kim đi theo bên người Lam Chỉ , cũng không nói nhiều, chỉ có điều thời điểm nhìn thấy Lam Chỉ đoạt được một quyển Mặc Liên quyết, có chút kỳ quái: "Công pháp này tuy rằng không tệ lắm, thế nhưng sau khi tu luyên sẽ làm người ta không thể dậy nổi. Ngươi dùng làm gì?"

Lam Chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, im lặng không lên tiếng. Hắn thường ngày không nói nhiều, lúc này càng không thèm giải thích.

Bản công pháp này vốn là Giản Thương cho một vật hi sinh dùng, hiện tại lại thành bùa cứu mạng dự phòng vạn nhất của Lam Chỉ.

Giản Thương vẫn luôn không có chạm muội tử, làm cho bây giờ lại xảy ra hứng thú với nam nhân, chuyện đã xảy ra đêm qua thực sự làm cho hắn sợ hãi. Dù thế nào cũng phải nhanh chóng kết thúc văn, khi đó Giản Thương muốn bao nhiêu nữ nhân thì có bấy nhiêu nữ nhân, chỉ sợ lúc đấy mới có thể khôi phục bình thường.

Vân Ảnh Kim cười nói: "Ngươi nếu chán ghét một người, lừa hắn tu luyện bộ công pháp kia cũng tốt."

Lam Chỉ: "..."

Lão tử là vì cứu mạng!



                Chương 30: Cứng rắn mà không làm nhân gian bi kịch


Quá trình bán đấu giá không tránh khỏi tẻ nhạt, thế nhưng có Vân Ảnh Kim ở bên cạnh, Lam Chỉ cũng không dám lấy ngọc bài ra xét duyệt chương. Huống hồ mấy ngày gần đây vẫn luôn có người giúp hắn xét duyệt, Lam Chỉ nghĩ đến phải đích thân động thủ, có điểm không quen.

Trong lúc rảnh rỗi, trong đầu Lam Chỉ xuất hiện Giản Thương. Hắn kinh ngạc một chút, vội vã dời đi tâm tư, nói với Vân Ảnh Kim: "Thời điểm ma tu thăng bậc cần lượng máu tươi lớn, thế nhưng tàn sát mấy cái thành nhỏ cũng thực khoa trương. Ngươi thấy thế nào?"

"Không rõ. Ta cũng thấy không minh bạch." Vân Ảnh Kim như có điều suy nghĩ nhìn Lam Chỉ, "Mặt khác còn có một việc."

Lam Chỉ: "Chuyện gì?"

Ảnh Kim: "Mấy năm gần đây ta đi khắp đại lục Bắc bộ cùng Tây bộ, phát hiện người đạo tu cùng ma tu ra đời tư chất càng ngày càng tốt. Điều này nói rõ phệ nguyên cùng linh nguyên dưới lòng đất đều đang không ngừng mở rộng, tương tự như một ngàn năm trước."

Lam Chỉ: "..."

Vân Ảnh Kim: "Vạn nhất linh nguyên cùng phệ nguyên trộn lẫn, hậu quả khó mà lường được."

"..." Là người khởi xướng vấn đề, Lam Chỉ có chút chột dạ, "Đó cũng là chuyện của mấy năm sau đi."

Đang nói chuyện, trên đài truyền đến tiếng người bán đấu giá kêu gào: "Bảo vật đầu tiên của ngày hôm nay, Hàn Tùng thạch. Giải bách độc, ép ma tính. Giá quy định mười vạn."

Dưới đài mọi người lại một lần nữa sôi trào lên. Loại đá này, dù cho mình không dùng tới, lấy được rồi đem bán đi cũng cực tốt.

Hàn Tùng thạch cực kỳ ít ỏi, là đồ vật tu sĩ tu luyện Thánh bậc trở lên nhất định phải có. Người có độ tinh khiết linh khí từ 90% trở xuống, một khi đạt đến Thánh bậc, tạp chất trong cơ thể rất dễ dàng dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, cần phải định kỳ ngâm trong bể có Hàn Tùng thạch.

Các đại môn phái đều có Hàn Tùng thạch tổ truyền, cung cấp cho chưởng môn dùng trong lúc tu luyện. Chưởng môn Tuệ Tâm Phái Mạnh Lan Chi đã là Thánh bậc hạ cấp, gần đây đang bế quan tu luyện, ít ngày nữa sẽ xuất quan, nhưng tất cả Hàn Tùng thạch vốn là Tần Trữ Ngọc cùng Tĩnh Tâm trưởng lão quản lí lại vô cớ mất tích.

Nếu chỉ là truy cứu trách nhiệm, điều tra sự tình thì không sao, nhưng Mạnh Lan Chi bế quan đã lâu, xuất môn không lập tức ngâm tắm rửa, khả năng tẩu hỏa nhập ma cực cao.

Tần Trữ Ngọc cùng Tĩnh Tâm trưởng lão thương nghị, để tránh người bụng dạ khó lường nhân cơ hội gây sự, hai người đem chuyện Hàn Tùng thạch mất tích giấu đến gió thổi không lọt, chỉ điều tra trong bóng tối, đồng thời tìm kiếm tin tức nơi bán Hàn Tùng thạch khắp nơi. Nghe nói lần đấu giá này sẽ có Hàn Tùng thạch, Tần Trữ Ngọc vui mừng tự mình chạy tới, không ngờ lại gặp sư muội Nam Cẩn Ngọc ngăn cản.

Cho nên, mỹ nhân gặp nạn, anh hùng liền dũng cảm đứng ra biểu hiện.

Lam Chỉ giơ bài, cao giọng nói: "Năm mươi vạn lượng."

Tất cả mọi người lặng im nhìn phía Lam Chỉ, làm cho hắn không nhịn được kéo xuống nón rộng vành. Ngày hôm nay hắn đã thay đổi quần áo cùng nón, ngay cả bài tử cũng là rút lần nữa, sẽ không có người nhận ra hắn là ai.

Hắn cũng bị tính nết bán đấu giá của tử ngựa đực ảnh hưởng, bây giờ không có kiên trì chậm rãi tăng giá. Nếu biết năm mươi vạn mới có thể lấy được, dứt khoát một lần làm giá cao nhất.

Người trên đài bán đấu giá cũng sửng sốt một chút, lập tức cao giọng nói: "Số 27 năm mươi vạn lượng. Còn có ai trả cao hơn?"

Vân Ảnh Kim nhìn Lam Chỉ: "..."

Người chủ trì lại gọi vài tiếng, hoàn toàn không có ai trả lời, rốt cuộc nói: "Hàn Tùng thạch thuộc về công tử số 27. Giá năm mươi vạn lượng."

"Ngươi cũng thật chịu chi nhỉ. Không sợ tốn nhiều tiền?" Bán đấu giá xong, Lam Chỉ lấy Hàn Tùng thạch cùng Vân Ảnh Kim đi trên đường, Vân Ảnh Kim như không có chuyện gì xảy ra mà đặt câu hỏi.

"..." Lam Chỉ không lòng dạ nào trả lời.

"Ngươi ngày hôm nay phờ phạc cái gì?" Vân Ảnh Kim cau mày.

"Cái gì phờ phạc?" Lam Chỉ phục hồi tinh thần, thu hồi biểu tình không yên lòng, thần sắc lạnh lùng.

"Ngươi cả ngày đều không đúng lắm." Vân Ảnh Kim lơ đãng hỏi, "Có liên quan tới việc sư đệ ngươi quay về Bắc Hành Phái?"

Thả con mẹ ngươi cái rắm!

Lam Chỉ cũng không thèm nhìn Vân Ảnh Kim: "Ta hiện tại muốn tới một chỗ chờ người, ngươi tự tiện đi, thong thả không tiễn."

Nói xong, hắn không chờ Vân Ảnh Kim đáp lời, quay người đi tới một con hẻm nhỏ.

Vân Ảnh Kim: "..."

"Đi thong thả? Không tiễn?" Vân Ảnh Kim chậm rãi đi trên đường, thần sắc có chút bị thương, "Ta thực sự là đi tới chỗ nào cũng bị ghét bỏ."

**********

Đã gần đến chạng vạng, một vệt tà dương màu đỏ sẫm chiếu ở trên núi xa, đem mấy đám mây nhuộm thành hỏa diễm. Gió đêm nhẹ lướt, lay động vạt áo Lam Chỉ. Hắn đứng tại cửa thành Diệp thành, sắc mặt nghiêm nghị.

Hắn thật sự đang chờ người, hơn nữa chờ đến có chút phiền.

Mà người này, chính là Tĩnh Tâm trưởng lão vang danh thiên hạ.

Tần Trữ Ngọc phát hiện Nam Cẩn Ngọc lần theo dấu vết mà đến, lập tức gửi thư cầu cứu Tĩnh Tâm trưởng lão, xin nàng đến Diệp thành. Đương nhiên, Tĩnh Tâm trưởng lão nhất định phải vừa vặn chạng vạng sau khi buổi đấu giá kết thúc mới có thể đến, để cho nam chủ có cơ hội biểu hiện.

Hiện tại tuy rằng vẫn chưa tới chạng vạng, thế nhưng trong lòng Lam Chỉ đã có điểm khó chịu. Bình thường chính mình rất có nhẫn nại, tại sao hôm nay lại phiền như thế?

Ai.

Hắn lấy ngọc bài trong lồng ngực, do dự một chút, rốt cục mở ra khu bình luận. Tối hôm qua trải qua chuyện như vậy, hắn không thể tưởng tượng khu bình luận biến thành như thế nào.

Bình luận dài, bình luận ngắn, bị diễn đàn treo, cái gì cũng đã từng xảy ra , đám trạch nam kia còn có thể làm ra gì chứ? Cũng chỉ vậy thôi. Không có gì phải lo lắng ?

Ngón tay của hắn chậm rãi trượt đi, lập tức nhướng mày.

Hoàn toàn không nghĩ tới, trong khu bình luận, cư nhiên yên tĩnh, cơ hồ ngay cả lời nhắn lại cũng không có.

Bình luận dài hôm nay đâu?

Hệ thống giật?

Đợi một ngày, chuyện gì xảy ra? Đống bình luận dài mau ra đây a! Không thấy bình luận dài ta ngủ không yên a!

Ta muốn bình luận dài! Làm sao không có!

...

Rốt cuộc làm sao vậy? Có ai giải thích một chút?

Ngoại trừ mười mấy bình luận này, trong đó hai cái vẫn theo thói quen chia ra, những cái khác đều không có.

Rất. An. Tĩnh. .

Thế nhưng những bình luận này, trên căn bản đã khái quát tất cả nghi ngờ trong lòng Lam Chỉ. Không đúng, hai cái bình luận trước đại biểu nghi ngờ trong lòng của hắn. Không có bình luận dài, đặc biệt là không có bình luận dài bị che đậy, hắn rất cao hứng, tuyệt đối sẽ không ngủ không được.

Hắn nhanh chóng chuyển tới phía dưới văn chương khác, lật mấy cái lại nhíu mày: Những khu bình luận của tác giả khác tựa hồ không khác biệt gì so với bình thường, xem ra không phải hệ thống có vấn đề.

Nhưng cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa náo nhiệt ở khu bình luận của mình sao lại không thấy? Mình chỉ không xem mấy ngày, đã xảy ra chuyện gì trọng đại? Nhóm trạch nam cư nhiên trong một đêm biến mất sao? Hay là do mất đi hứng thú đối với hắn và tử ngựa đực?

Nghĩ đến chuyện đã xảy ra đêm qua, Lam Chỉ có chút trì độn. Ngựa đực hắn tự tay viết, suýt chút nữa thượng hắn. Thực sự tốt đến không thể tốt hơn.

Cửa lớn của thế giới mới đang từ từ mở ra với mình..

Viết văn nên kết thúc như thế nào

Nam chủ bá đạo muốn thượng ta, làm sao bây giờ

Thẳng nam biến cong là chuyện trong nháy mắt

Một khắc kia nam chủ lôi kéo quần ta, ta sợ ngây người!

Hắn suy nghĩ một chút, ngón tay trượt tới chính văn. Bên trong rốt cuộc viết cái gì? Còn có, mấu chốt là! Mình đêm qua sau khi uống rượu say đã làm cái gì đối với Giản Thương? Hắn làm sao lại mất khống chế như vậy!

Thiên văn này là từ góc nhìn của Giản Thương mà viết, nhưng lại hoàn toàn không liên quan đến tâm lý của y, chỉ thuật lại vẻ mặt, động tác, đối thoại của y cùng mọi chuyện đã xảy ra.

Hắn lật nửa ngày, rốt cục đi tới đoạn văn miêu tả mình sau khi say rượu. Tỉ mỉ nhìn một lần, Lam Chỉ thu lại ngọc bài, duy trì mặt than, tận lực bình tĩnh.

Trong chính văn miêu tả, thật sự khó coi.

Được rồi, trách nhiệm không phải tất cả đều do Giản Thương. Mình cũng có trách nhiệm.

Hắn đột nhiên cảm thấy hành vi đêm qua của Giản Thương rất dễ hiểu. Một thiếu niên tâm địa thuần khiết từ nhỏ khuyết thiếu yêu thương, vẫn luôn xem mình là người thân cận nhất, không muốn xa rời, hormone lẩn trốn ở trong người lại không có cơ hội cùng nữ hài tử tiếp xúc. Trong hoàn cảnh mập mờ ở thùng tắm như thế, người mà mình vẫn luôn coi là thầy tốt bạn hiền lại làm một ít chuyện mờ ám với mình, y có phản ứng như vậy cũng không tính là kỳ quái.

Chính mình quả nhiên quá kinh động.

Trở về cùng y hảo hảo nói chuyện, giáo dục một chút, nói cho y biết việc làm đêm qua không đúng, hẳn là có thể giải quyết vấn đề.

Dù sao cũng là nam chủ tự tay hắn viết, ở trong thế giới này, chuyện đã xảy ra đêm qua chỉ có thể là mê hoặc phù dung sớm nở tối tàn. Tình cảm của y đối với mình, kỳ thực cùng thân ca ca không sai biệt lắm.

Làm rõ ràng chân tướng, tâm tình Lam Chỉ rốt cục buông lỏng. Không thể phủ nhận, hắn hiện tại... Rất yêu thích Giản Thương, nếu bởi vì chuyện như vậy khiến cho quan hệ của hai người quá khó xử, thì thật đáng tiếc.

Hơn nữa, mình là nam nhân. Hôn một chút thì hôn một chút, không nhất thiết phải như bác gái muốn chết muốn sống.

Đêm qua Giản Thương bị mình đuổi đi, vô cùng bi thương nhưng cũng không phản bác, suy tư một chút rồi cúi đầu rời đi, chắc đã hiểu hành vi hoang đường của mình.

Chuyện này, cứ bỏ qua như vậy được rồi. Thời gian sẽ làm hết thảy bình thường trở lại.

Lam Chỉ hít sâu, cảm thấy không khí trong lành hẳn lên.

Mặt trời xuống núi, tà dương giống như hỏa diễm biến mất, hoàng hôn sắp buông xuống, đất trời một mảnh màu xám bạc. Lam Chỉ nhẹ nhàng đá một hòn đá nhỏ bên chân, trong lòng có chút cấp thiết.

Vốn dự định ngày mai khởi hành trở về, hiện tại xem ra vẫn là đi suốt đêm trở về thôi.

Buồn bực ngán ngẩm, Lam Chỉ lại một lần nữa lấy ngọc bài ra, tiện tay đi tới khu bình luận nhìn xem có tình huống dị thường xuất hiện hay không, đôi mắt đột nhiên híp lại.

♥Chủ topic: Một ngày mặc niệm đã xong chưa mẹ kiếp? Đưa ta bình luận dài!

Hàng 1: Có thể nói chuyện chứ? Chưa từng thấy qua văn nào lại phải mặc niệm cho nam chủ một ngày không được bình luận!

Hàng 2: Mọi người đến thảo luận một chút đi, một chương này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Hàng 3: Chờ mong.

Hàng 4: Nghe nói tập thể diễn đàn treo cờ, lại đây nhìn nhìn.

Hàng 5: Nam chủ tối hôm qua đã cứng rồi, lời đồn không dậy nổi tự sụp đổ.

Hàng 6: Một chương này là bi kịch nhân gian, giám định xong xuôi.

Hàng bình luận chấm dứt ở đây. Lam Chỉ nuốt một ngụm nước bọt, lại một lần nữa xoát mới.

Hàng 7: Bi kịch nhân gian +1

Hàng 8: +2

Hàng 9: +3

Lam Chỉ lại một lần nữa xoát mới.

Hàng 10: +10086

Hàng 11: Cứng rồi mà không làm, thật đáng thương.

Hàng 12: Người đáng thương tất có chỗ đáng giận.

Hàng 13: Có người nà quan tâm Lam Lam là nữ hay là nam không? ! Ta hiện tại cũng không dám yên tâm xóc lọ rồi!

Lam Chỉ vừa muốn tiếp tục xoát mới, xa xa truyền đến một trận tiếng vó ngựa, tốc độ di chuyển nhanh, tựa hồ là bị người hạ thuật pháp. Lam Chỉ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi đường chân trời xuất hiện một con tuấn mã màu trắng, người ngồi trên mặc một đạo bào màu xanh lam rộng lớn, đón gió mà động, đang cấp tốc chạy tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#khiin