C9,10: Thật kinh tởm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phi Nhung có cơ hội hít thở không khí đi vào phổi, cô thở như đã rất lâu không được thở,

Cẩn Mai đang uống nước bên kia nghe tiếng động lạ thì khựng lại, do phần dựa lưng của chiếc ghế chắn tầm nhìn nên cô ta không thấy được gì.

Trời thì tối, nửa đêm lại nghe âm thanh lạ khiến Cẩn Mai rợn da gà, cô ta mau chóng chạy lên phòng ngủ để khỏi chịu cái cảnh ớn lạnh như thế.

Một lúc sau, Mạnh Quỳnh ngồi dựa vào ghế thoải mái, Phi Nhung nằm ngay đó.

Anh vứt lên bàn một vỉ thuốc kèm theo lời nói.


- Mau uống đi.

Nói xong anh ta huýt sáo bước lên lầu, cô ngồi bật dậy, nước mắt ứa ra hai bên, cô uống cùng một lúc mấy viên thuốc, nhai trong miệng mắt nhắm tịt lại vì đắng, quá cay đắng.

Gần 3 giờ sáng cô nằm trên giường mà nhắm mắt lại đi ngủ, cô chỉ mong đây là một ác mộng thôi, và khi cô tỉnh dậy cô sẽ trở lại thành Phi Nhung trước đây, luôn cười đùa vô lo vô nghĩ, không sợ sệt thứ gì hết.

Nằm ngủ nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi, cô cảm thấy thật khó thở, con tim bị nghẹt lại, nhưng may mắn là cô vẫn rơi vào giấc ngủ. Dáng người yếu đuối nằm trên chiếc giường trắng tinh, ánh trăng sáng chiếu vào trông cô như một công chúa tội nghiệp chịu nhiều uất ức, khung cảnh bất cứ ai nhìn vào cũng thấy thương cảm.

Tại một biệt thự xa hoa và sang trọng, trong căn phòng ngủ đầy những tiện nghi tối thiểu, cách bài trí của nó có chút u ám và mang hơi hướng nghệ thuật. Lục Tuấn Lãng ngồi trên ghế, bình thản lật từng tờ tài liệu về Phi Nhung, anh tấm tắc khen ngợi cuộc đời trong sạch và hồn nhiên của cô.

Nụ cười chợt tắt khi thấy dòng chữ chồng của cô là Nguyễn Mạnh Quỳnh, bất giác bàn tay to lớn của anh vò nát phần giấy đó. Cảm giác này thật khó chịu, giống như có người đã cướp lấy món đồ yêu quý của hắn vậy.

- Nghe nói cuộc hôn nhân này là ép buộc, người tên Nguyễn Mạnh Quỳnh đó hình như đã ngược đãi Phạm tiểu thư, người tình của hắn ta còn dọn vào sống chung, có lẽ Phạm tiểu thư sống cũng không dễ dàng gì.

Người trợ lí bên cạnh Tuấn Lãng lên tiếng, anh nghe vậy thì cau mày.


- Nhưng khi nãy tôi thấy Phi Nhung không giống như là một người bị ngược đãi.

- Theo như tôi điều tra được thì Phạm tiểu thư là một người hiền lành, có lẽ ban nãy do có chị dâu cô ở đó nên Phạm tiểu thư không muốn để người nhà biết chuyện. Với lại tôi nghe nói cô ấy không muốn ông của cô ấy phát bệnh khi biết chuyện.

Trợ lí tiếp tục giải thích, Tuấn Lãng mới hiểu ra, anh ngày càng muốn đem Phi Nhung về, nghĩ đến cảnh cô ở Nguyễn gia đã khiến cho anh không chịu nổi

- Âm thầm giúp cô ấy, cố tránh né đừng để cho Mạnh Quỳnh biết.

Anh trầm giọng nói, người trợ lí gật đầu rồi đi ra ngoài, cậu chủ của họ nếu đã muốn gì là phải lấy cho bằng được, suốt bao năm làm việc cùng Tuấn Lãng họ chưa bao giờ thấy anh thua thiệt ai, vậy nên lần này Phạm tiểu thư có vẻ sẽ vào tay cậu chủ của họ rồi.

Sáng hôm sau, bà Tô đứng đợi mãi nhưng chẳng thấy cô xuống lầu, đứng nhìn đôi nam nữ này vui vẻ với nhau khiến bà phát ốm. Bà Tô nói nhỏ với Tiểu Nhi kêu cô lên xem Phi Nhung, Tiểu Nhi lật đật chạy lên lầu, gõ cửa vài cái không thấy cô trả lời, cửa không khóa nên bước vào trong, thấy cô vẫn còn say giấc ngủ thì Tiểu Nhi bất giác đi lại.

Lay người cô vài cái nhưng cô không động đậy, Tiểu Nhi thấy mặt cô đỏ bừng, sờ tay lên trán thì nóng hổi.

- Nóng quá.

Nó vội rụt tay lại rồi chạy xuống lầu báo với bà Tô, anh nghe được loáng thoáng nhưng anh không hề quan tâm mà đứng lên đi làm. Bà Tô thấy anh vô tâm như vậy thì cũng hết cách, trong lòng chỉ muốn cho anh một cái tát, nếu phu nhân mà còn sống bà dám chắc bà ấy sẽ làm như vậy.

- Ôi trời, bảo bối của chúng ta bị bệnh rồi sao? Do hôm qua đi chơi về khuya nên trúng gió rồi à?

Diệp Cẩn Mai ngồi đó dè bỉu, bà Tô liếc xéo cô ta một cái rồi kêu Tiểu Nhi chuẩn bị thuốc và khăn ấm. Cẩn Mai tức giận khi bị bà Tô không coi ra gì, suýt nữa thì đã đạp đổ đống chén dĩa kia xuống đất.

Bà Tô lên phòng sốt ruột sau khi sờ vào cái trán nóng hổi của Phi Nhung, cô thở còn không ra hơi, bà Tô hất chăn sang một bên để cô dễ chịu hơn một chút, đúng lúc đó Tiểu Nhi đi vào với thau nước ấm trên tay, bà ta nhẹ nhàng chườm lên trán cho cô dễ chịu.

Thật ra bà ấy biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, ban đầu bà nghĩ là của Cẩn Mai và Mạnh Quỳnh, nhưng bây giờ nhìn vào cơ thể của Phi Nhung bà mới biết hóa ra cô mới là người ân ái cùng Mạnh Quỳnh đêm qua, vừa lau người cho cô bà thấy thương xót. Thật tội nghiệp cho cô gái nhỏ phải chịu đựng những việc như thế này.

___

C10: Bí mật của cô ta

Một lúc sau cô mơ màng tỉnh dậy, cô chống tay lơ mơ làm rớt chiếc khăn từ trên trán xuống. Nhìn xung quanh chẳng có ai, một nỗi cô độc bỗng nhiên bao trùm xung quanh cô, cô nghĩ có lẽ là bà Tô và Tiểu Nhi đã chăm sóc cô, trong thân tâm cô thực sự rất cảm kích hai người họ. Nhưng chỉ có thể cảm kích và nói lời cảm ơn chứ cô không thể làm gì hơn được nữa.

Vừa đặt chân ra khỏi giường thì thân dưới của cô đau nhói, hai chân không ngừng run lẩy bẩy, cô còn tưởng mình sẽ không thể đi lại được, nhưng tình hình còn tồi tệ hơn thế vì cô còn chẳng giữ nổi thăng bằng.

Gắng gượng dữ lắm cô mới di chuyển được vài bước, cảm giác như là em bé lần đầu tập đi, cô vịnh vào mọi thứ có ở trong phòng để giữ thăng bằng.

Ngồi lên bàn, cô lấy giấy bút ra chuẩn bị vẽ vời, đây như là thói quen khó bỏ của cô, một ngày không chạm vào giấy vẽ thì dường như cô không chịu được, người cứ khó chịu bứt rứt làm sao ấy.

Tiểu Nhi lúc này đi vào phòng với tô cháo trên tay, nhìn thấy cô đang ngồi thì hối hả chạy lại.

- Nhung Nhung, em tỉnh từ khi nào sao không nói cho chị biết, em vẫn chưa khỏe mà, mau lên giường nằm đi.

- Em không sao mà, người chỉ hơi sốt một tí thôi.

Cô vừa nói xong thì bỗng nhiên cô ho lụ khụ, Tiểu Nhi cau mày đi lại đưa cho cô một ly nước, Phi Nhung cầm lấy mà uống hết sạch, Tiểu Nhi thở dài mệt mỏi khi thấy cô vẫn tiếp tục vẽ vời. Không khuyên được cô nên Tiểu Nhi chỉ đành đặt tô cháo lên bàn, nhắc nhở cô nên ăn chút ít rồi đi xuống nhà.

Phi Nhung ngồi đó đăm chiêu với tờ giấy vẽ, đã ba tiếng trôi qua, cô vẫn vậy, chỉ khác là trên bàn đã chồng chất những giấy là giấy. Có cái đẹp có cái hỏng, dưới đất cũng là những tờ giấy bị vò nát, vẽ như là một cách để an ủi chính cô, giúp cô nói ra được những điều thầm kín, những tủi nhục trong lòng.

Đúng thật là như vậy, trên từng tờ giấy chính là một cô gái không rõ khuôn mặt, cô ngồi bó gối nhìn ra cửa sổ, thế giới to lớn trước mắt nhưng trông cô chỉ như là một hạt cát. Một hạt cát nhỏ bé bị cuộc đời trêu đùa.

Bỗng nhiên trên tờ giấy cô đang vẽ xuất hiện một giọt máu, rồi tới hai giọt, ba giọt, cô giật mình đặt tay lên mũi, do cô tập trung quá mức nên chảy máu mũi rồi, cũng có thể là do tác dụng phụ của ngày hôm qua khi cô uống một đống thuốc tránh thai, bây giờ nghĩ lại thật ngu ngốc, cho dù có căm hận đến cách mấy đi chăng nữa thì cũng không nên làm tổn hại đến sức khỏe thế này.

Cô lấy khăn giấy ở tủ sách gần cánh cửa nhét vào lỗ mũi như cách cô hay làm, bỗng nhiên giọng nói của Cẩn Mai bên ngoài cánh cửa khiến cho cô phải sững người không dám nhúc nhích. Cô nghe loáng thoáng như giọng của đàn ông, có vẻ như Cẩn Mai đang gọi điện cho người đàn ông nào đó, trông rất ân ái.

- Anh yên tâm, em sẽ mau chóng đẩy nhanh tiến độ rồi về với anh, chờ em nhé anh yêu.

Phi Nhung hơi nhíu mày vì độ sướt mướt của cô ta, bây giờ thì cô vừa mới biết một bí mật động trời của Cẩn Mai, Nguyễn Mạnh Quỳnh thật ngu ngốc khi yêu phải cô ta.

Qua khe hở nhỏ cô thấy Cẩn Mai bất giác đi về phía căn phòng, không nhanh không chậm cô nhảy lên giường đắp chăn lại giả vờ ngủ say.

Cẩn Mai bước vào phòng, tự nhiên đến mức vô duyên khi cô ta xem những tờ giấy thiết kế cùng tranh vẽ của cô.

Phi Nhung vốn không thích người lạ động chạm vào đồ của mình nhất là những mẫu thiết kế, cô cảm thấy nó giống như là một hành động đánh cắp chất xám vậy.

Cẩn Mai nhếch mép đẩy hết trang giấy của Phi Nhung xuống đất một cách thô lỗ, nó giống như cách cô ta khinh thường Phi Nhung khi Mạnh Quỳnh không có nhà. Nghĩ mình là phu nhân của Nguyễn gia nên Diệp Cẩn Mai vốn rất ghét những kẻ "phá đám" như Phi Nhung, nói đúng là sự xuất hiện của cô như một thứ cản trở cô ta.

Diệp Cẩn Mai cố tình bật điều hòa ở mức thấp nhất, căn phòng sau đó nhanh chóng trở thành một nhà băng thực thụ, mặc dù có đắp chăn nhưng tay chân của Phi Nhung lạnh ngắt, tê rần không chịu nổi, Cẩn Mai sau khi bày trò một hồi rồi bước khỏi phòng với phong thái hiên ngang.

Cô mau chóng tắt điều hòa đi, vì nhiệt độ thấp nên làn da của cô có chút tái nhợt, bộ cảm nhiệt trong người cô có chút yếu, không phù hợp với thời tiết lạnh lẽo, vậy nên điều hòa chỉ ở mức 27 độ là cô đã lạnh toát người rồi. Cô đứng dậy mở cửa sổ để nắng ấm tràn vào, căn phòng mới đỡ lạnh hơn một chút.

[...]

Tại tập đoàn của Nguyễn thị, Mạnh Quỳnh ngồi trên ghế tổng tài làm việc, hàng đống hồ sơ cùng giấy tờ cần anh xử lí nên anh chẳng có thời gian để ý chuyện gì khác. Phòng làm việc của anh rất lớn, vừa sang trong vừa không gây mất tập trung.

Mạnh Quỳnh với bờ vai rộng vững chắc ngồi đó, mái tóc đen được vuốt lên khiến anh trông không khác gì những tên trùm xã hội đen, gương mặt lạnh lùng không góc chết cũng đủ làm cho con gái mê đắm chứ chưa cần nhìn đến cơ thể rắn chắc phía dưới.

Lúc này một cô thư kí bước vào, mặc đồ công sở một cách không nghiêm túc, áo sơ mi tháo những ba bốn cúc ở trên lộ ra bộ ngực lấp ló và trắng muốt, chiếc váy bó cao hơn đầu gối rất nhiều, khi cô ta cúi người xuống ai cũng tưởng tượng ra một cảnh lộ hàng gây nóng mắt.

Trang điểm theo phong cách đậm hết chỗ nói, nhưng tổng thể nhìn cô ta vẫn có sức quyến rũ riêng, một số người có thể bị say mê nhưng Mạnh Quỳnh có hay không thì chưa biết.

- Nguyễn tổng, tài liệu anh cần đây ạ.

Cô ta để tệp tài liệu xuống, anh không nói gì tiếp tục viết, cô thư kí đó vẫn chưa bỏ cuộc mà trườn người về phía Mạnh Quỳnh, bộ ngực xuất hiện rõ ràng trước mặt anh.

Mạnh Quỳnh lúc này dừng bút, nhìn cô thư kí bằng con mắt sắc bén, anh đứng lên đi lại ôm eo cô ta, cô thư kí tưởng rằng mình đã thành công, nhắm mắt lại để tận hưởng, Mạnh Quỳnh nhếch mép cười, dùng tay bóp lấy cổ của thư kí khiến cô ta trố mắt ngạc nhiên.

Khuôn mặt dần đỏ ửng, lúc này cô ta nhìn anh, nỗi sợ hãi xuất hiện trên khuôn mặt đầy son phấn của cô ta, lúc này mặt cô ta tím ngắt, anh mới thô bạo ném về phía bàn làm đầu cô ta u lên một cục.

Anh cầm lấy khăn lau tay rồi vứt thẳng vào thùng rác, gọi bảo vệ vào lôi cô ta đi.

- Nguyễn tổng, tôi biết lỗi rồi mà, Nguyễn tổng!

Tiếng gào thét của cô ta khiến cho nhân viên gần đó phải rùng mình, cái giá của việc muốn leo lên cành cao, thật sự rất đắt, nhất là những kẻ xấu số muốn sống bằng tiền của Mạnh Quỳnh, cái giá ấy còn đắt hơn gấp vạn lần.

Lúc này Minh Hoàng, trợ lí đắc lực của Mạnh Quỳnh chạy vào mà thở không ra hơi, nhìn thấy cậu ta thì Mạnh Quỳnh gằn giọng.

- Là người thứ mấy rồi?

- Là người thứ 9... trong tháng này.

Minh Hoàng khó chịu vỗ ngực mình, đang ở lầu dưới thì đột nhiên nghe tin nên mới phóng lên đây, cậu còn vứt luôn ly cà phê chưa uống ngụm nào.

- Bây giờ làm sao, nam thì cậu không chịu, còn nữ thì cô nào cũng như con tắc kè bảy màu, biến hóa khôn lường tôi không thể biết được ai tốt ai xấu. Người khi nãy ban đầu tôi thấy giống gái nhà quê hơn là một con điếm đô thị, ai ngờ là điếm muốn leo cành cao thật.

Minh Hoàng vừa nói, miệng thì rót ly nước trên bàn uống hết một hơi. Cậu cũng không phải là một người bình thường, trợ lí kiêm bạn thân của Mạnh Quỳnh, nhưng nhiều lúc cậu thấy mình giống bảo mẫu của Mạnh Quỳnh thì hơn, lúc nào cũng phải chiều lòng anh khiến cậu muốn phát điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro