C91,92: Con tôi không có tội!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Con tim của Mạnh Quỳnh đập thình thịch. Nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi thấy bàn tay đứa trẻ đang động đậy. Con bé tỉnh rồi, đứa con gái của anh đã tỉnh và nó đang mở mắt nhìn xung quanh. Nó giống anh lắm, từng chi tiết nhỏ đều giống y đúc anh.

Cả cơ thể Mạnh Quỳnh như run lên từng bật khi nghe loáng thoáng tiếng oe oe của đứa con gái nhỏ. Lúc này một bác sĩ bước tới, bà ta khuyên rằng anh nên ra ngoài để cho hai mẹ con cô nghỉ ngơi. Anh quyến luyến đi ra ngoài, lòng vẫn đau như cắt.

Phòng hồi sức tích cực thường dành cho những bệnh nhân vừa thoát khỏi cửa tử. Có người vào là không bao giờ ra. Nhưng cũng có những trường hợp họ khỏe lại và sống một cuộc sống bình thường như bao người sau khi thoát khỏi bệnh tật.

Phi Nhung bây giờ đang nằm ở giữa, cô vừa khó có thể khỏe lại, vừa khó có thể chết đi. Bây giờ chỉ còn có thể dựa vào ý chí của cô mà thôi.

Trong phòng hồi sức lạnh lẽo bởi điều hòa bật ở chế độ thấp. Tiếng máy đo nhịp tim, máy thở vang lên đều đều khiến con người ta phải ớn lạnh. Có tiếng của đứa bé, nó ngọ nguậy, hai tay giơ lên chới với. Mẹ của nó thì vẫn im ắng nằm bên kia.

Một cô y tá bước vào với cái khẩu trang trùm kín mít. Trên tay là một đứa trẻ khác, không phải con của cô. Cô ta trông run rẩy và sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy Phi Nhung nằm yên trên giường bệnh thì con mắt trở nên khoái chí và đầy nham hiểm.

Khẩu trang được kéo xuống, gương mặt của Lâm Mỹ Liên xuất hiện. Cô ta đi lại bên cạnh giường bệnh, đôi mắt láo liên đầy kích động. Cô ta dường như đang muốn giết chết Phi Nhung ngay bây giờ, nhưng không, cô ta kìm nén lại sự kích động trong người mình mà làm theo kế hoạch đã vạch sẵn.


- Phi Nhung, mày đã khiến cho gia đình tao tan cửa nát nhà, bây giờ chính đứa con của mày sẽ bị trả giá bởi tội nghiệt của mẹ nó.

Lâm Mỹ Liên nói bằng giọng đầy kinh dị. Cô ta đi tới chỗ đứa bé, cúi người đặt đứa bé trên tay mình xuống giường, rồi bế con gái của Phi Nhung lên, cô ta muốn tráo con, và đưa hai đứa con của cô rời xa mẹ nó mãi mãi. Đứa bé ngây thơ không biết gì nằm trên tay Lâm Mỹ Liên, cô ta nhìn nó mà đầy căm ghét.

- Rồi sau này lớn lên, mày cũng sẽ giống như con mẹ của mày thôi.

Lâm Mỹ Liên nói. Sau đó cô ta quay người nhìn sang giường bệnh. Con mắt cô ta trợn lên đầy sợ hãi. Phi Nhung… không còn nằm trên giường nữa. Cô biến đâu mất rồi. Lâm Mỹ Liên nhìn xung quanh, cuối cùng thì thấy cô đứng ngay cửa. Cô phải dùng sức tựa vào cây truyền nước biển mới đứng vững được. Con mắt đầy sát khí nhìn Lâm Mỹ Liên khiến cho cô ta phải run rẩy.

- Bỏ con tôi xuống, nhanh lên!

Cô gằn giọng. Cô đã tỉnh lại, từ tận trong đáy lòng như có thứ gì đó hối thúc cô phải tỉnh lại. Và cô mở mắt, trước mặt cô lại là Lâm Mỹ Liên đang có ý đồ xấu với đứa con của cô. Thật may mắn vì cô đã tỉnh đúng lúc, nhưng nói gì thì nói cô cũng vừa mới phẫu thuật để sinh con, vận động mạnh vào lúc này là rất khó.

- Phạm Phi Nhung, cô còn sức lực đâu mà đánh lại tôi chứ?

Lâm Mỹ Liên tuy sợ nhưng vẫn còn lớn giọng vì Phi Nhung quá yếu. Cô thở hắt một hơi gồng mình, tay siết chặt cây truyền nước biển. Cô gằn giọng:

- Có chuyện gì thì cô cứ trừng phạt tôi, con tôi nó đâu có tội.

- Mẹ và chị của tôi cũng đâu có tội, tại sao họ lại phải chết một cách oan uổng như vậy?

Lâm Mỹ Liên gào lên lớn tiếng khiến cho Phi Nhung sững người, cô nói lại.

- Nhưng…

- Mày đừng có mà chối. Chính mày là nguồn cơn của mọi chuyện, chính mày… mày là kẻ sát nhân!

Lâm Mỹ Liên nói đến nỗi hai hàng nước mắt của cô ta tuôn trào. Cô ta khóc lóc đau khổ làm cho đứa trẻ trên tay cũng khóc theo. Cô sốt ruột lo lắng cho đứa con của mình. Cô không hề để ý rằng vết khâu trên bụng cô đang rỉ máu. Máu thấm ra chiếc áo bệnh nhân trắng tinh. Dường như lòng cô còn đau hơn vết khâu ấy gấp nghìn lần. Mắt cô đỏ hoe nhưng không khóc, cô ráng trấn tĩnh Mỹ Liên.

- Cô bình tĩnh lại cái đã, vậy thì cô cứ giết tôi đi, giết tôi hay hành hạ tôi cũng được, làm ơn… cho con tôi được yên ổn.

Lâm Mỹ Liên lúc này ngừng khóc, cô ta nhìn Phi Nhung bằng con mắt hung tợn khiến cho cô sợ hãi. Đứa con của cô, nó không khóc nữa, thay vào đó là nó đang dần tím tái lại, thở dốc. Phi Nhung quỳ sụp xuống đất, cô sợ sệt van xin Mỹ Liên.

- Tôi xin cô tha cho con tôi, nó còn nhỏ, lại còn không khỏe, tôi xin cô tha cho nó, nó sắp không chịu nổi rồi.

Mỹ Liên lúc này cũng nhận ra là đứa nhỏ đang không ổn. Cô ta lại không lo lắng hay gì mà vô tâm nói.

- Vậy thì sao? Đó là do cô gây ra mà thôi. Là những tội lỗi mà cô đã gây ra bây giờ nó đang đổ lên đầu hai đứa con của cô!

Nghe câu này Phi Nhung càng sợ hơn nữa. Cô lếch lại lần Mỹ Liên, miệng lắp bắp.

- Đứa con trai của tôi, cô đã làm gì nó hả?

- Ha, bây giờ cô mới để ý đến nó nhỉ? Có lẽ bây giờ Nhã Tịnh đã đưa nó chạy xa khỏi nơi này rồi.

Lâm Mỹ Liên cười như điên. Phi Nhung thẫn thờ, cô nhìn xuống sàn nhà trắng xóa, bây giờ nó đang có dòng máu chảy loang lổ. Cô nhận ra rằng mình đang chảy máu, chảy rất nhiều máu, nhưng không hiểu sao cô lại không thấy đau đớn gì hết. Ngược lại, có một thứ gì đó giống như nguồn sinh lực mạnh mẽ thúc đẩy cô phải đứng dậy.

Cô đứng lên, giống như một người không hề bị bệnh khiến cho Mỹ Liên giật mình. Cô ta mau chóng đi về phía cửa ra, nhưng Phi Nhung đã chặn lại. Cô bấm nút khẩn cấp để báo với những người khác biết, lỡ như con cô có chuyện gì thì bọn họ còn cấp cứu.

Chưa kịp để Lâm Mỹ Liên làm gì, cô đi lại giành lấy đứa con của mình một cách dứt khoát. Mỹ Liên cực kì tức giận. Cô ta nghiến răng kéo tóc Phi Nhung ra sau khiến cô đau điếng. Cô đẩy mạnh khiến cho cô ta ngã nhào ra phía sau, tiếng kim loại va chạm gây ra tiếng động lớn thu hút sự chú ý những người bên ngoài, kể cả Mạnh Quỳnh và những người khác.

Phi Nhung muốn ôm lấy con bỏ ra ngoài, mặc kệ Mỹ Liên đang đau đớn trong kia. Nhưng chưa kịp ra khỏi phòng thì bỗng nhiên cô dừng lại. Tay vẫn ôm chặt đứa con ngồi sụp xuống, từ phía sau, Lâm Mỹ liên tay cầm lấy chiếc bình oxi loại nhỏ đập thẳng vào đầu Phi Nhung l.

Cô muốn ngất đi, nhưng vẫn còn đứa con nên cô ráng chịu đựng. Mỹ Liên thở phào vứt cái bình dính máu sang một bên. Bàn tay thô bạo giành lại đứa con trong tay Phi Nhung đang yếu ớt. Cô khóc khi Mỹ Liên lấy con của mình, khóc nấc lên, chưa bao giờ cô thấy đau khổ đến vậy.

___

C92: Hãy quên tôi đi!

Mạnh Quỳnh sau khi nghe thấy tiếng động thì lập tức chạy về phía phòng chăm sóc tích cực. Cả đám bạn của Phi Nhung cũng chạy theo sau, chỉ có hai đứa thôi, Tư Niên thì đã biến mất từ lúc nào không hay. Các bác sĩ cũng vội vàng chạy tới làm cho Lâm Mỹ Liên không kịp trốn, cô ta muốn chạy nhưng không được, hai bên đều là người.

- Ôi trời!

Gia Kỳ không nhịn được mà ré lên khi thấy Phi Nhung nằm trên mặt đất với máu không là máu. Lâm Mỹ Liên thì đứng đó nhìn xung quanh vì bị dồn vào bước đường cùng.

- Không được, đứa nhỏ đang khó thở.

Một bác sĩ lớn tiếng khi thấy đứa bé trên tay Mỹ Liên đang tái lại. Mạnh Quỳnh tức giận hơn bao giờ hết, anh đi lại chỗ Mỹ Liên, cô ta nhận thấy rằng cô ta đã bị Phi Nhung dồn vào đường cùng nên không thể làm gì khác ngoài việc đứng như trời trồng.

Đứa bé mau chóng được đưa đi cấp cứu. Lâm Mỹ Liên bị bầm một con mắt. Lan Chu cùng với Gia Kỳ thì đang giữ chặt Lâm Mỹ Liên không cho cô ta chạy thoát. Mạnh Quỳnh thì đứng bên cạnh Phi Nhung. Anh nắm chặt tay cô trong lúc các bác sĩ đang cố gắng cứu mạng, cô được đeo máy thở, cô chỉ có thể nói được vài câu.

- Mạnh Quỳnh…

- Anh đây, em nói đi, anh nghe.

Anh không khóc, bởi vì bây giờ anh phải làm chỗ dựa cho cô. Anh mà khóc thì cô làm sao tin tưởng anh được. Phi Nhung nói bằng giọng thều thào, đầu cô bây giờ nặng nề kinh khủng, và hình như cô đã quên mất chuyện gì đó thì phải.


- Hãy chăm sóc cho mấy đứa nhỏ thật tốt, và... quên tôi đi.

Phi Nhung lấy hết sức lực của mình để nói ra. Mạnh Quỳnh lập tức lắc đầu, anh không muốn như thế.

- Anh và em sẽ chăm sóc con của chúng ta thật tốt. Em sẽ là vợ của anh đến cuối đời, vậy nên em chắc chắn sẽ ổn thôi, đừng lo và cũng đừng nói những điều đó. Anh sẽ không bao giờ quên em.

- Xin người nhà bệnh nhân rời khỏi phòng.

Bác sĩ lên tiếng khi thấy Phi Nhung có dấu hiệu không ổn định. Mạnh Quỳnh không chịu đi, cô hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.

- Tôi ghét anh, vậy cho nên hãy quên tôi đi.

Anh sững người. Con mắt anh đầy đau khổ. Anh siết chặt lấy tay cô, nhưng cô lại cố buông nó ra. Cô nhắm mắt lại, đã đến lúc rồi, đến lúc kết thúc mọi chuyện, cô đã quá mệt mỏi nên xứng đáng được nghỉ ngơi.

Mạnh Quỳnh không chịu, anh gào lên tên cô, lay cô để cô tỉnh dậy, nhưng cô không tỉnh, cô đã rơi vào cơn mê man và khi tỉnh lại, có lẽ cô sẽ không nhớ anh là ai nữa.

Bác sĩ buộc phải cưỡng chế Mạnh Quỳnh ra ngoài. Anh đứng như trời trồng nhìn người ta đóng cửa lại. Phía bên này lại có thêm một chuyện nữa, đó chính là Tuấn Lãng cùng với Tư Niên đã bắt tại trận Nhã Tịnh đang tính tráo đứa con trai của Phi Nhung với một đứa trẻ khác. Cô ta đang quỳ xuống sàn đầy tức giận, nhưng lại không thể làm được gì.

Ông Phạm lẫn ông Nguyễn đều đang tức giận đến nỗi suýt thì lên cơn đau tim. Mẹ của Phi Nhung cùng với Hi Văn thì căm ghét hai người phụ nữ ác độc này. Bác Thành thì cho người xem xét khắp bệnh viện để coi còn kẻ đồng lõa nào hay không.

Bác Thần đi lại chỗ Mạnh Quỳnh, anh đập vai anh một cái rồi lạnh lùng nói.

- Kết thúc rồi, mau chóng biến khỏi cuộc đời của em gái tôi đi.

Mạnh Quỳnh im lặng không nói gì, hồn anh như lìa khỏi xác. Anh chẳng biết phải làm sao, đi về đâu nếu thiếu cô. Anh yêu cô lắm, yêu sâu đậm đến nỗi một ngày thiếu cô anh sống không nổi. Nhưng bây giờ thì anh đang phải trả lại những tội lỗi mà mình đã gây ra.


- Con khốn Phi Nhung, nó phải chết!

Lâm Mỹ Liên vẫn còn cố la hét trong vô vọng. Ông Phạm tức giận cho người trừng phạt cô ta. Mỹ Liên bị đưa đi, đưa đi đâu thì chắc chỉ có mỗi Phạm gia biết. Nhã Tịnh run rẩy sợ hãi mặc dù kế hoạch này do chính cô ta gây ra. Ông Nguyễn liếc nhìn cô ta, rồi liếc Mạnh Quỳnh một cái.

- Bây giờ, những kẻ làm chuyện xấu sẽ phải chịu sự trừng phạt thích đáng.

Ông chỉ nói một câu thì người của ông đã hiểu rõ mà lôi Nhã Tịnh đi. Cô ta gào thét van xin ông cho cô ta một cơ hội để làm lại từ đầu. Nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn rồi.

Vài tiếng sau, trời đã nhá nhem tối. Bác sĩ bước ra ngoài với bộ dạng mệt mỏi nhưng điểm trên mặt bà ta vẫn có chút vui mừng. Mạnh Quỳnh không được phép vào vì ông Nguyễn cấm. Vậy nên anh chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào trong.

Những người nghe xong tình hình thì có chút kinh hoàng, nhưng chỉ riêng mẹ của Phi Nhung là mừng rỡ được một chút. Ông Nguyễn nhìn anh mà lắc đầu. Sau đó bạn bè của Phi Nhung ra ngoài, để lại chỗ cho người lớn bàn chuyện. Họ nói gì đó rất lâu, rất lâu, trời nhá nhem tối cho tới khi tối hẳn thì anh vẫn thấy bọn họ đang ngồi nói chuyện với nhau. Có người thì đi ngắm nhìn hai đứa bé đang yên giấc.

Mạnh Quỳnh đoán được rằng cô vẫn ổn, nhưng không hiểu sao có nhiều người lại tỏ vẻ ra nghiêm trọng như vậy?

- Tư Niên, sao cậu lại biết Nhã Tịnh sẽ đến phòng trẻ sơ sinh mà tráo đứa con của Phi Nhung thế?

Gia Kỳ chậm rãi hỏi trong khi nó đang gục đầu lên vai của Lan Chu. Tư Niên điềm tĩnh nhất trong đám, nó trả lời.

- Do tớ đã nghi ngờ từ trước, may mắn là thầy Lục cũng biết điều đó nên mới ngăn được Nhã Tịnh.

Tuấn Lãng đứng bên kia, tâm trạng anh không cần nói thì ai cũng rõ. Hồi hộp, căng thẳng lẫn sợ sệt. Chỉ mới một ngày nhưng trông anh lại trở nên hốc hác, vẻ đẹp khiến người khác phải buồn rầu.

Một lúc sau, cuối cùng thì người lớn cũng bàn xong chuyện. Mạnh Quỳnh thấy Phi Nhung được đưa ra ngoài phòng chăm sóc tích cực. Trông cô ổn hơn được một chút nhưng vẫn chưa tỉnh. Anh cứ tưởng cô sẽ được đưa vào phòng bệnh, nhưng không, bọn họ đẩy cô vào thang máy.

- Phi Nhung!

Anh muốn đuổi theo nhưng bị Bác Thần đứng phía sau chặn lại. Anh đang khó chịu chuyện gì đó nhưng không nói ra. Mà anh kéo Mạnh Quỳnh đi theo đến phòng của trẻ sơ sinh. Mạnh Quỳnh ngẩn người khi thấy hai đứa con của anh đang nằm cạnh nhau, xinh như thiên thần. Chưa kịp để anh định hình lại thì Bác Thần chậm rãi lên tiếng.

- Bác sĩ nói rằng Phi Nhung bị tổn thương ở đầu, vậy nên tất cả ký ức từ trước tới giờ đều mất sạch. Chẳng còn nhớ được thứ gì cả.

Mạnh Quỳnh hoảng hốt nhìn Bác Thần, ánh mắt của anh ta vẫn nhìn chằm hai đứa cháu của mình mà không quan tâm đến Mạnh Quỳnh cho mấy. Anh nói tiếp.

- Em ấy sẽ khó mà nhớ lại được, và nếu cố nhớ lại ký ức cũ thì có thể em ấy sẽ không chịu nổi mà chết.

Mặt mày Mạnh Quỳnh trắng bệch lại vì sợ hãi. Anh muốn nói nhưng bị Bác Thần xen vào.

- Chúng tôi quyết định giao hai đứa bé cho cậu nuôi dưỡng, với tình hình hiện tại thì chúng tôi không thể nào để Phi Nhung gặp bọn nhỏ được. Cũng không thể nào giao cho người khác nuôi dưỡng. Vậy nên cậu là cha của chúng, chúng tôi sẽ giao cho cậu.

Bàn tay của Bác Thần siết chặt vai của Mạnh Quỳnh hơn. Anh lại tiếp tục á khẩu, anh chẳng thể nói được lời nào nữa. Muốn anh nuôi mấy đứa con, nhưng anh lại không được gặp mặt cô hay sao? Chi bằng hãy giết anh luôn cho rồi.

Bác Thần nhìn đứa nhỏ lần cuối rồi anh quay người đi, Mạnh Quỳnh muốn chạy theo nhưng giọng nói của Bác Thần khiến anh phải dừng lại.

- Tình yêu của cậu dành cho con bé, tôi đã xác nhận điều đó. Vậy nên thứ cậu cần làm bây giờ chính là chăm sóc hai đứa con của Phi Nhung thật tốt, và chờ đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro