C95,96: Mẹ con đâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thành quả một đêm của tôi đó, lần này nhất định cậu phải tăng lương cho tôi!

Minh Hoàng gác tay lên ghế tỏ vẻ như anh vừa mới làm được một việc lớn lao. Mạnh Quỳnh cầm lấy máy tính bảng xem xét không bỏ sót ô nào, anh chỉ chờ cơ hội để bắt bẻ Minh Hoàng, nhưng tiếc rằng Minh Hoàng không làm sai chỗ nào cả, mọi thứ đều rất hoàn hảo. Mạnh Quỳnh bĩu môi gật đầu.

- Cũng được.

- Cái gì, chỉ ‘cũng được’ thôi sao? Đáng lẽ cậu phải tăng lương cho tôi hay khen thưởng chứ.

Minh Hoàng có chút không cam lòng, nhưng khi nhìn ánh mắt như hổ vồ của Mạnh Quỳnh thì anh lập tức cười thật tươi.

- Ôi sao cũng được, làm việc cho cậu là niềm hạnh phúc của tôi!

Mạnh Quỳnh nghe vậy mới thôi liếc Minh Hoàng. Anh đang muốn sinh nhật bốn tuổi của hai đứa con bé bỏng của anh được tổ chức thật linh đình thịnh soạn.

- Xin chào, có ai ở nhà không?

Lúc này một người phụ nữ bước vào trong. Gương mặt vẫn trang điểm có chút đậm, trông cô ta trưởng thành hơn một chút, nhưng ngoại hình thì vẫn thế. Nhìn kỹ một chút thì có thể nhận ra đó chính là Âu Gia Kỳ. Nó xách hai tay một đống đồ rồi bước vào nhà, nó tự nhiên đến nỗi xem như đây là nhà của mình. Mạnh Quỳnh thì không có vẻ gì là khó chịu, nhưng Minh Hoàng thì khác, cậu ta nhõng nhẽo đi lại chỗ Gia Kỳ.

- Em yêu của…


Anh giang hai tay tính ôm Gia Kỳ nhưng bị nó đẩy sang một bên suýt ngã. Minh Hoàng mừng hụt không dám nói gì với sự thô bạo này của Gia Kỳ. Cậu đã quen rồi.

- Chừng nào anh biết lỗi của anh thì hãy nói chuyện với tôi.

Gia Kỳ cau có, rồi cô đi lại đặt giỏ đồ lên bàn, hỏi Mạnh Quỳnh.

- Hai đứa nhỏ đâu rồi?

- Nó vẫn còn ngủ.

Gia Kỳ nghe vậy thì không nói gì thêm. Rồi cô liếc nhìn Minh Hoàng một cái sắc lẹm. Trong bốn năm qua có nhiều thứ thay đổi, tình cảm giữa nó và Minh Hoàng đã lớn lên và cả hai quyết định hẹn hò. Và lí do Gia Kỳ giận Minh Hoàng như thế là vì cậu lỡ bỏ rơi nó ngay giữ trung tâm thương mại vào ngày hôm kia.

Do Minh Hoàng nhiều lúc vẫn quên béng rằng cậu đã có người yêu nên mỗi lần có điện thoại gọi đến là cậu tức tốc chạy về công ty, vậy nên mới có chuyện bỏ quên người yêu bơ vơ giữa trung tâm thương mại. Lần đầu thì có thể bỏ qua, nhưng lần này Gia Kỳ không nhớ là lần thứ mấy anh bỏ quên cô rồi.

Anh trở nên lưỡng lự một hồi, cuối cùng anh chọn lên tiếng, mặc dù không biết lần này có thể thành công hay không.

- Cô… vẫn còn liên lạc với cô ấy chứ?

Nói xong anh nuốt nước bọt. Nếu là lần đầu thì chắc chắn Gia Kỳ sẽ không trả lời, hoặc là trả lời cho có rồi rời đi. Nhưng bây giờ thì nó nhìn anh bằng cặp mắt nghiêm túc, nỏ thở dài rồi trả lời:

- Phi Nhung vẫn ổn, rất ổn là đằng khác.

Mạnh Quỳnh nghe thấy câu này thì con tim anh như nở hoa. Mắt anh tràn ngập hy vọng mà nhìn Gia Kỳ, anh muốn nói nhưng cô lại chen ngang.

- Và có thể Phi Nhung sẽ sống tốt hơn nếu anh không xuất hiện một lần nữa. Con nhỏ đó không biết mình đã có con, cũng không biết mình từng trải qua một đời chồng, và cũng không hề biết nó đã từng đau khổ như thế nào. Đối với Phi Nhung mà nói thì đó như là một cuộc sống mới, vậy nên tôi thật sự không muốn nó bị phá vỡ.

Anh sững người, anh lại không biết nên nói gì nữa rồi. Hy vọng vừa nhú lên một lúc thì đã bị dập tắt bởi câu nói của Gia Kỳ. Minh Hoàng muốn cô ngừng nói, nhưng cũng lại thôi, có nói cũng vô vọng.

Gia Kỳ vừa đấm vừa xoa, nó khiến cho Mạnh Quỳnh hy vọng rồi lại thất vọng, rồi sau đó lại hy vọng một lần nữa.

- Nhưng nếu anh có thể khiến cho Phi Nhung yêu anh thêm một lần nữa, thì khi đó hãy bù đắp thật nhiều, bởi một khi cô ấy mà nhớ lại tất cả thì sẽ không còn cơ hội đâu.

Gia Kỳ vừa dứt lời thì trên cầu thang, hai đứa trẻ đang chạy xuống chỗ cô, bọn nó nhảy lên mà ôm cô thật chặt.

- Cô Gia Kỳ, cháu nhớ cô lắm.

Mạnh Thiên nũng nịu, Hạ Ngưng bực bội mà nói lại.

- Anh trai thì không được giành với em gái chứ, anh mau đi ra đi!

- Thôi nào, không được cãi nhau, đi vệ sinh đi rồi ăn sáng.

Gia Kỳ cười hiền lành khiến cho Minh Hoàng say như điếu đổ. Hai đứa con nít khó khăn lắm mới dứt được mà đi theo người giúp việc để vệ sinh cá nhân. Mạnh Quỳnh thở hắt một hơi đầy mệt nhọc. Anh vẫn chưa biết được Phi Nhung đang ở đâu cơ mà, nói gì đến việc khiến cho cô yêu anh thêm một lần nữa chứ?

Buổi tiệc mừng sinh nhật của Hạ Ngưng và Mạnh Thiên được tổ chức tại khách sạn xa hoa nhất thành phố. Đó là điều đương nhiên vì hai đứa đều là con của tổng tài, cháu ngoại của Trần thị.

Ngồi trong phòng chờ, bọn nhóc khoái chí khi Gia Kỳ thay đồ cho tụi nó. Những bộ đồ do chính tay Gia Kỳ thiết kế. Một cô gái rất xinh xắn đang chỉnh trang lại mái tóc cho Hạ Ngưng, cô ấy hỏi Hạ Ngưng, nhưng giọng lại có hơi “dẹo”.

- Hạ Ngưng có thích mái tóc này không nè?

- Dạ thích, cảm ơn cô Lan Chu rất nhiều.

- Ôi trời, con nhà ai mà đáng yêu ghê vậy đó, thơm má cô cái coi.

Lan Chu cúi người xuống để cho Hạ Ngưng thơm má. Con bé dễ thương hết nấc mà thơm vào má Lan Chu một cái. Lan Chu đã đi chuyển giới khi nó tròn 20 tuổi, nó bảo rằng đó là giấc mơ cả đời của nó. Và cuối cùng nó đã thành hiện thực, thời gian đầu thực sự rất khó khăn, nhưng nhờ gia đình và bạn bè nên nó cũng ráng vượt qua.

- Nè nha, đừng có mà dụ dỗ con bé nha!

Gia Kỳ đang chỉnh cổ áo cho Mạnh Thiên thì nó quay đầu nhìn Lan Chu mà nhắc nhở. Lan Chu hất tóc, nó nói.

- Hứ, con bé nó còn dễ thương hơn bà đó Kỳ Kỳ.

- Đúng rồi, con của Phi Nhung mà sao không dễ thương cho được…

Gia Kỳ đang nói thì phải khựng lại. Lan Chu trừng mắt nhìn nó. Gia Kỳ tự vả vào miệng mình vì ngu ngốc khi lỡ nói ra tên của Phi Nhung. Nó nhìn hai đứa nhóc, cả hai đều đang nhìn nó bằng ánh mắt hồn nhiên nhưng cũng rất tội nghiệp.

Ở bên ngoài, một cô gái cực kỳ nghiêm túc đang bước đi ngoài hành lang. Khí thế khiến cho người khác không cười nổi. Cô ta nâng kính lên mở cửa bước vào phòng chờ. Trước mặt cô ta chính là một đống hỗn loạn khi hai người lớn đang phải khó khăn né tránh bọn nhóc.

Lan Chu thì bị Mạnh Thiên dùng con khủng long của nó đánh liên tục, còn Hạ Ngưng thì đang lòng lanh đáy mắt khiến cho Gia Kỳ không chịu nổi, nó đang đấu tranh tâm lý rất nặng nề cho đến khi nhìn thấy cô gái nghiêm túc đứng ở cửa.

- Niên Niên yêu quý, cuối cùng cậu cũng chịu xuất hiện.

Lan Chu lẫn Gia Kỳ mau chóng chạy núp ra sau lưng của Tư Niên. Hai đứa nhỏ khi thấy cô thì nuốt nước bọt đánh ực một cái. Trên đời này ngoại trừ ba nó, thì chỉ còn mỗi Tư Niên là có thể trị được bọn nhóc quậy này mà thôi. Nhưng lúc này cả Mạnh Thiên lẫn Hạ Ngưng đều đồng thanh hỏi.

- Mẹ con đâu?
____

C96: Tìm mẹ

Cả ba nhìn nhau không biết trả lời thế nào với câu hỏi của hai đứa trẻ. Đôi mắt nó long lanh lấp lánh khiến cho Gia Kỳ không tài nào cưỡng lại được, Lan Chu phải đỡ để nó khỏi té xuống sàn, Tư Niên nhíu mày vì bọn trẻ quá ngây thơ. Cô thở dài rồi nói với bọn trẻ.

- Hai đứa sẽ được gặp mẹ mình sớm nếu như biết nghe lời.

Giọng của Tư Niên đanh lại khiến Hạ Ngưng và Mạnh Thiên nuốt nước bọt. Không nhanh cũng không chậm, bọn nó mau chóng ngồi lên ghế rồi kêu Gia Kỳ tiếp tục chuẩn bị cho mình. Tư Niên bước ra khỏi phòng với thái độ rệu rã làm cho Lan Chu khó hiểu.

- Có chuyện gì thế?

Nó hỏi, Tư Niên tiếp tục thở dài một lần nữa. Lần này thì nó đứng thẳng người nâng kính lên. Lan Chu bị thái độ của Tư Niên làm cho sốt ruột. Khi nó tính hỏi thì Tư Niên mới lên tiếng.

- Phi Nhung… đang ở đây.

- C… Cái gì?

Lan Chu tròn mắt. Gia Kỳ lúc này ra ngoài sau khi sửa soạn xong cho bọn trẻ, nó cũng nghe Tư Niên kể lại mọi chuyện. Tư Niên kể:

- Đáng lẽ theo kế hoạch thì hai năm sau cậu ấy mới quay về, nhưng vì có nhiệm vụ khẩn cấp nên mới quay về đột ngột như thế.


- Tớ thật không ngờ đấy, Phạm gia vậy mà lại làm những việc như thế, nhưng cũng nhờ thế nên họ mới có được ngày hôm nay. Tớ cũng không ngờ chuyện này nó lại liên lụy đến đời con đời cháu.

Gia Kỳ khoanh tay lo lắng cực độ. Lan Chu nghiêm túc nói:

- Chúng ta biết nhưng đừng nên nói cho người khác biết, chuyện Phạm gia xưa nay là gián điệp nhất định không thể để lộ cho người khác biết.

Cả ba gật đầu, nhưng bọn họ không thể ngờ rằng hai đứa trẻ đó đã nghe thấy hết từ đầu đến cuối. Bọn nhóc vẫn nghe chưa rõ cho lắm, nhưng ít nhất thì tụi nó biết được mẹ của tụi nó đang ở đây. Hạ Ngưng biết vậy thì khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng lên, Mạnh Thiên thì bất ngờ với thái độ này của em gái, thằng bé nói.

- Này, em đừng có mơ tưởng mà giành mẹ một mình nha, anh cũng muốn chơi với mẹ nữa.

Mặt thằng bé đỏ ửng còn hơn Hạ Ngưng. Nhưng con bé không thèm cãi với anh mình, cả hai tính lên kế hoạch để tìm mẹ thì Mạnh Quỳnh bước vào phòng, anh mỉm cười khi thấy hai đứa con yêu dấu.

- Nào, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, đi thôi các con.

Anh giang hai tay mình ra. Hạ Ngưng bắt đầu nhìn Thiên bằng con mắt mờ ám, rồi sau đó cô bé vọt chạy lên trước ôm lấy ba mình. Thiên hậm hực theo sau, nhưng cuối cùng nó cũng được ba bế lên. Hai anh em được đưa xuống bữa tiệc được trang trí hoành tráng. Rất nhiều khách quý được mời đến.

Minh Hoàng bên này ngồi điềm tĩnh thưởng thức bữa tiệc cho chính anh thức đêm làm ra. Gia Kỳ thì liếc xéo anh đủ điều, Tư Niên và Lan Chu thì thi thoảng nhìn xung quanh, để lỡ có thấy Mạnh Quỳnh thì bọn nó phải che giấu cô đi ngay lập tức.

Năm nào cũng thế, trong buổi sinh nhật của hai đứa luôn luôn có một món quà giấu tên được gửi đến. Hai đứa bé không biết nhưng Mạnh Quỳnh thì biết nó là của ai. Phạm gia ngoài mặt thì tỏ ra không quan tâm, nhưng thật ra họ rất muốn được gặp hai đứa cháu của mình nhưng không có cơ hội. Vậy nên họ luôn giấu tên để gửi quà đến các dịp lễ.

Hạ Ngưng và Mạnh Thiên thì luôn thích những món quà giấu tên này nhất vì bên trong luôn là những món đồ chơi mà chúng thích.

Tuấn Lãng đương nhiên cũng tới, Thiên thì mê anh cực kỳ vì có lần anh dẫn cậu bé đi tới viện bảo tàng xem bộ xương của khủng long. Hạ Ngưng cũng thế, và dường như cả hai đều có tình cảm đặc biệt với Tuấn Lãng. Khi lỡ chọc giận bố nó thì vẫn còn cậu Tuấn Lãng bênh vực.

Ngồi trên ghế ăn mấy cái bánh kem, ba thì đi tiếp khách, các cô chú thì đi nói chuyện với nhau. Hạ Ngưng và Mạnh Thiên nhìn nhau, và bọn chúng đã biết được đây chính là thời điểm tốt nhất để đi tìm mẹ của bọn chúng.


- Cô ơi, em gái cháu muốn đi vệ sinh.

Mạnh Thiên đi lại nắm lấy váy của Lan Chu mà nũng nịu. Tay còn lại chỉ về phía Hạ Ngưng đang lạnh lùng đứng bên kia. Lan Chu mỉm cười nói.

- Vậy cô dẫn các cháu đi nhé.

- Không, cháu lớn rồi nên cháu có thể tự dẫn em gái cháu đi được, không cần nhờ người lớn đâu.

Thiên nói với giọng chững chạc, nhưng dù sao thì cậu bé vẫn còn nhỏ nên nói cho chút nói ngọng. Lan Chu có chút hơi men nên cũng gật đầu rồi cười khanh khách.

Mạnh Thiên giơ ngón cái về phía Hạ Ngưng. Cô bé gật đầu rồi cùng anh mình đi về phía hành lang, rời khỏi buổi tiệc. Hai đứa cố nhớ lại những gì mà Tư Niên đã nói khi nãy, ngoài việc nói Phi Nhung đang ở tại khách sạn này ra thì vẫn còn một câu nói nữa, đó là căn phòng số 799.

- Anh có chắc là mẹ đang ở trong đó không?

Hai đứa nhóc đứng trước cửa phòng từ lúc nào. Hạ Ngưng bán tín bán nghi mà hỏi Mạnh Thiên, thằng bé lắc đầu tỏ vẻ không chắc chắn, nhưng mặt nó thì lại rất kiên định.

- Anh không biết, nhưng cứ gõ cửa xem thế nào.

- Lỡ có người xấu thì sao?

Hạ Ngưng nhíu mày. Mạnh Thiên bây giờ mới nghĩ đến tình huống đó, nhưng nó vẫn cương quyết gõ cửa. Nhưng khi tay Mạnh Thiên vừa mới chạm vào thì cánh cửa đã tự đẩy ra, nó không khóa cũng không đóng. Hạ Ngưng hé mắt nhìn vào trong, chưa kịp nhìn thấy gì thì một giọng nói vang lên từ đằng xa khiến cho Mạnh Thiên phải mau chóng kéo đứa em của mình vào trong. Bọn nó thấy Tuấn Lãng đang nói chuyện với trợ lý của mình, hình như anh có chuyện cần phải giải quyết.

- May quá.

Mạnh Thiên thở phù một hơi. Nhưng Hạ Ngưng lúc này lại kéo áo nó khiến cho thằng nhóc phải nhìn vào trong. Căn phòng này nó giống như mọi căn phòng bình thường, chỉ khác một cái là có người phụ nữ nào đó đang nằm trên ghế sô pha, cô ấy không nhúc nhích khiến cho bọn nhóc sợ điếng người, vì theo Mạnh Thiên cho rằng người phụ nữ ấy đã chết.

Thằng bé không hề sợ sệt gì mà đi lại chỗ cô. Hạ Ngưng thì bắt đầu xanh mặt khi thấy ó một khẩu súng trên bàn.

- Không phải, hình như cô ấy còn sống.

Mạnh Thiên thốt lên khe khẽ khi cảm nhận được người phụ nữ ấy chỉ đang ngủ thôi. Và không hiểu sao nó lại cảm thấy người phụ nữ này giống nó quá sức. Bàn tay nhỏ xíu của nó lén sờ vào mặt của cô. Hạ Ngưng đi lại cũng giật mình, đúng thật là người phụ nữ này với anh hai của mình giống nhau quá.

Hai anh em nhìn nhau không nói một lời nào. Người phụ nữ ấy ngủ quá say, cô đẹp tựa thiên thần, một nét đẹp hoàn mỹ khiến cho kẻ khác phải điêu đứng, tới  Mạnh Thiên cũng sững sờ khi nhìn thấy cô.

Không ai khác đó chính là Phạm Phi Nhung.

Cô khẽ động đậy khóe mắt, hai đứa nhóc kéo nhau trốn xuống gầm ghế. Phi Nhung mơ màng ngồi dậy sau khi ngủ một giấc say sưa, cô duỗi người dậy và không hề biết dưới ghế có hai đứa con nít đang trốn.

- Em hiểu rồi, một chút nữa em sẽ thực hiện nhiệm vụ, không, anh không cần đến đâu.

Bọn nhỏ nghe thấy cô đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Rồi sau đó cô cúp máy đứng lên. Hạ Ngưng nhìn ra ngoài, nó thấy cô đang thay đồ, thế nên nó mau chóng che mắt anh trai của mình lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro