Chương 11: Ra trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, mặt trời còn chưa lên, tiếng trống đã vang lên dồn dập. Đám Tiêu Băng Dao cũng đã thức dậy, tắm rửa xong xuôi liền thay ra trang phục chiến giáp. Hôm qua Tiêu Băng Dao xin mãi mới được Tiêu Khải cho phép ra chiến trường, nàng lấy lí do muốn chỉ huy tốt đám người sử dụng thuốc nổ kia.

Doang trại lúc này chật cứng người, từng đội binh lính gươm giáo chỉnh tề đứng xếp thành hàng, đứng ở đầu mỗi đội là Chiến vương gia- Hiên Viên Tuyết Triệt mặc giáp bạc. Tiêu Khải đứng ở trước, hôm nay hắn sẽ đích thân cầm quân.

Tiêu Băng Dao đi đến. Bọn họ nhìn Tiêu Băng Dao một thân giáp màu bạc uy vũ vô cùng, khí thế trên người mãnh liệt tỏa ra, âm thầm than.

Hiên Viên Tuyết Triệt nhìn nàng thầm nghĩ:

'Tiểu cô nương này, thật sự không hề đơn giản, nhỏ tuổi vậy mà khí thế chẳng thua gì nam nhân, thậm chí còn hơn rất nhiều. Đã vậy còn thông minh, lanh lẹ. Nhìn nàng thêm một chút, hắn phất tay, cờ xí dựng lên, đoàn quân theo trình tự xuất phát. 

Chiến trận đã định sẵn, lúc quân đội Hiên Viên đến nơi, đã thấy bảy mươi vạn quân Đông Lăng sắp hàng đợi sẵn. Khí thế bên quân địch tuyệt không thua kém gì quân ta.

Xem ra bọn chúng rất tự tin với trận chiến lần này.

Ánh mắt Tiêu Băng Dao  xuyên qua tầng tầng lớp lớp cờ xí, thẳng dừng trên một đạo thân ảnh mặc giáp phục cưỡi trên lưng con ngựa ô, ánh mắt nàng lạnh lẽo vô cùng, thậm chí còn tỏa ra sát ý. Đó chính là Chiến thần của Đông Lăng quốc- A Đạt Tư Khắp Địch.

A Đạt Tư Kháp Địch ngồi trên lưng ngựa ô, thầm cảm giác có một đạo ánh mắt bắn về phía mình.

Hắn cũng theo cảm giác nhìn lại, bắt gặp một đạo thân ảnh trong bộ giáp phục rộng lớn, ánh mắt như muốn nhấn chìm hắn vào hồ băng lạnh lẽo. A Đạt Tư bất ngờ, hắn thoáng chốc cũng bắn ra một đạo ánh nhìn về phía Tiêu Băng Dao, hắn nhìn ra nàng là nữ tử nhưng khí thế của nàng chính là vô cùng bức người. Hảo! Hiên Viên quốc quả là ẩn tàng nàng-  nữ trung hào kiệt.

Tình trạng căng thẳng thần kinh không kéo dài quá lâu, hai bên liền nhanh chóng lao vào chém giết.

Đại tướng quân bên địch là một nam nhân thân hình cao lớn khổng lồ, bên hông giắt hai trường đao vô cùng lớn, mặc một bộ giáp phục mạ vàng chói mắt, trên mặt hắn uốn lượn một vết sẹo đỏ đỏ tím tím, ngang dọc ghê mắt.

Hắn vung trường đao lên, xông tới cùng đại ca nàng- Tiêu Khải đấu trực diện.

Hai đại tướng ngồi trên ngựa, xuất chiêu không ngừng nghỉ, chỉ thấy ánh đao sáng loáng, tiếng va chạm vang lên nhức óc.

Tiêu Băng Dao nhìn xa phát hiện quân dụ địch đã tới gần.

Tiêu Băng Dao liền dẫn theo tiểu đội binh của mình, luồn lách qua chiến trường khốc liệt mà tiến, lập tức bị chặn lại bởi A Đạt Tư.

Nàng lạnh mắt nhìn hắn, A Đạt Tư cũng là nhìn lại. Hai bên giương cung bạt kiếm, chỉ chờ có lệnh của chỉ huy 2 bên là lao vào oánh nhau.

Bên quân Tiêu Băng Dao nàng dẫn theo bắt đầu có dấu hiệu ngứa chân ngứa tay, tinh thần họ chưa lúc nào sôi sục như vậy, nhìn quân địch mà chỉ muốn xông lên ngay lập tức.

Tiêu Băng Dao rút ra trường kiếm bên hông, chỉ thẳng vào A Đạt Tư. Trường kiếm này là cha tặng, tuyệt đối là bảo kiếm, hơn nữa, nàng còn quét lên mặt lưỡi kiếm một loại độc dược không màu không mùi do chính bản thân chế ra, đảm bảo trong vòng hai canh giờ độc không được giải, đối phương sẽ chết dần chết mòn trong đau đớn vì bị tra tấn xác thịt.

A Đạt Tư nhìn trường kiếm của nàng, trong mắt nổi lên ham muốn mãnh liệt.

Dựa theo hiểu biết của hắn về binh khí, đây có thể coi là một tuyệt phẩm trường kiếm.

Một thanh kiếm quý giá như vậy, hắn nhất định phải có được.

A Đạt Tư tròng mắt đảo qua, nháy mắt khí thế tăng lên, nơi sâu trong mắt còn có tia nhìn tàn nhẫn thị huyết.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro