HỮU DUYÊN THIÊN LÝ NAN TƯƠNG NGỘ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khoảng hai ngày dưỡng bệnh, Ai cũng dần hồi phục, thân thể cũng không còn đáng ngại gì, tâm tình nàng dần chấp nhận rẳng mình thật sự xuyên qua.

Lấy lý do tinh thần bị rối loạn dẫn đến mất trí nhớ do bệnh, cô hỏi qua Rin-chan tại sao mình lại bệnh đến liệt giường như vậy, thì con bé đó lại khóc nức nở, trời ạ làm sao mà một người xinh xắn thế kia lại như bình nước di động, bất cứ khi nào cần cũng có thể vắt ra nước mắt được, dỗ dành một hồi lâu và “tra hỏi” thì cô cũng biết được. Thì ra thân thể này có lai lịch “không bình thường”, đáng để ngẩn mặt lên trời rồi thét chửi rủa. Shiho Miyano, tứ tiểu thư của Hộ bộ Thượng thư Miyano.

Trong nhà, ngoài phụ thân đại nhân còn có một phu nhân đầy quyền lực, một thiếp thất thân phận đê hèn. Trên Shiho còn có hai vị huynh trưởng tài năng xuất chúng, anh tuấn tao nhã, cũng được liệt vào hàng ngũ tài tử kinh thành khiến hàng vạn cô nương chưa xuất giá mê mẫn. Nàng có một tỷ tỷ dung mạo khuynh thành, đẹp tựa thiên tiên tri thư lễ nghĩa, xứng danh mỹ nhân. Còn nàng thì sao chứ, con gái thiếp thất, mà người di nương này của nàng đã qua đời khi sinh nàng, dung mạo lãnh lệ thừa hưởng từ mẹ, từ nhỏ được nuôi dạy nghiêm khắc bởi mẹ cả quyền uy, phụ thân đại nhân lạnh lùng không ngó ngàng tới, tỷ tỷ chán ghét thích hành hạ nàng làm thú vui, huynh trưởng xem nàng như có như không, mắt nhắm tai ngơ, nói chung thân phận trong phủ thượng thư này không bằng cả nha hoàn. Nơi nàng ở được gọi là Tuyết Viện, nằm ở nơi xó xỉnh khuất nhất của phủ Thượng thư. Người trong viện chỉ vỏn vẹn có Shiho và Rin-chan, ngoài ra đừng nói là thấy người lạ đến quỷ cũng không thèm ghé qua. Sự tồn tại của bản thân như vô hình. Chà chuyện này cẩu huyết hệt mấy tình tiết trong truyện ngôn tình ba xu mà nàng từng đọc, thân phận bi ai đến không tưởng.

Nàng suy đoán, chẳng biết có phải do thân thể này không chịu nổi chuyện bạo ngược gia đình nên nghĩ quẩn hay không, dẫu sao cũng đè nén suốt gần mười bảy năm bây giờ mới chịu bộc phát. Ai ngờ Rin-chan sau nghe nàng hỏi thì lắc đầu nói

“Chính Tam tiểu thư mới là người đã đẩy ngài xuống hồ, làm tiểu thư rơi vào thập tử nhất sinh”, nói tới đây bỗng Rin-chan lại rưng rưng khóc. “Tiểu thư, ngài đúng số khổ mà, toàn bị nàng ta kinh bạc. Nô tỳ thật sự rất lo a”

“Này, sao em lại khóc nữa rồi. Nín đi. Coi như sau này ta sẽ không để nàng ta ức hiếp là được”

“Tiểu thư, ngài có biết đây là lần thứ mấy người hứa với Rin câu này không?” tiếng nói Rin-chan cứ đứt đoạn, không ngừng nức nở khóc “Nếu nhị phu nhân còn sống chắc cũng không để người chịu khổ”

“Này, này…. Em cứ khóc làm ta đau hết cả đầu.” hai tay Shiho xoa xoa thái dương, mày nhăn lại thành đoàn “Bà cô ơi, làm ơn đừng khóc nữa mà. Em chuẩn bị hai bộ đồ nam nhân, chúng ta ra phố chơi”

“Ra phố…?”

“Coi như ta xin em đấy. Mấy ngày nay ở trong phòng làm người ta mọc đầy mốc meo đây này”, vừa nói Shiho đã kéo tay áo cho Rin-chan xem thử.

Thấy thế cô bé này liền tức giận nói tiểu thư nàng không được tự ý kéo tay áo như thế, làm Shiho nghĩ sao Rin-chan không làm chức nhũ mẫu nhỉ, thật lãng phí tài năng mà.

“Được rồi, em nhanh lên”

……………………………………..

Hiệu suất làm việc của Rin-chan quả thật rất nhanh, chưa đầy một khắc đã lấy được hai bộ y phục của nam nhân. Shiho vận bộ bạch y lên người thấy cũng không sai lệch là bao. Với tay buộc cao mái tóc dài. Shiho soi gương, không khỏi tự cảm khái khi thấy bóng mình phản chiếu. Quả nhiên, nam nhân mà vận đồ trắng nhìn rất tao nhã thư sinh, đi lừa tình chắc cũng câu được nhiều mồi. Nhìn qua Rin-chan thì thấy cô bé này vận bộ y phục vải thô của thư đồng, hoạt bát lanh lẹ, trông rất đáng yêu. Hai người lẻn ra ngoài theo cửa sau phủ, đi vòng vòng vèo vèo qua hết mấy con ngõ làm Shiho hoa cả mắt. Rốt cuộc cũng ra đến đường cái, nhiều người tấp nập đi lại trên đường càng khiến Shiho thêm thích thú

Đây là lần đầu tiên cô ra ngoài sau khi xuyên qua, cảm giác trong người dâng lên đầy phấn khích. Không ngờ quang cảnh ở đây cũng tốt như vậy, hai bên đường nhiều người rao kẻ bán, bầu không khí rất ồn ào nha. Cửa hàng quán xá cũng rất được, Shiho nhận thấy rằng quy hoạch đô thịở đây rất tốt, tuy nhiều người đi đường nhưng không xảy ra ách tắc.

“Nè, nè Rin-chan, bên ngoài này thật vui nha”, Shiho không kiềm chế bản thân mà cười rộ lên

“Tiểu… À không, thiếu gia à, người làm ơn đi chậm một chút cho nô tài nhờ” Rin-chan thở không ra hơi khi cực nhọc đuổi theo Shiho. “Nhiều người như vậy, nếu lạc mất người thì chắc nô tài không sống nổi quá”

“Biết rồi, biết rồi. Dù có ra ngoài thì tính thích càm ràm của ngươi vẫn không đổi”

“Vì ai chứ?” Rin-chan lẩm bẩm một câu

“Nè, nè, ngươi nhìn bên đó thử xem, rất cao và to nha” Shiho phấn khích nhảy cẫn lên chỉ tay về một hướng

Do quá khích không thể khống chế bản thân, Shiho liền va vào người qua đường đang đi. Cảm nhận được lòng ngực rắn chắc của nam nhân đang đỡ mình, Shiho vội hoảng hốt đẩy ra, liền cúi người tạ lỗi, hy vọng người này không quá tức giận mà đánh nàng. Thấy người phía trên không có phản ứng gì, cô liền lo lắng không thôi. Trời ơi, không đến mức xúi quẩy đến mức này chứ, cô cũng đã xin lỗi rồi, sao người đó chẳng nói chẳng rằng gì hết thế kia, bảo cô phải làm sao đây. Mới nghĩ tới đó thôi cũng làm cô hơi lo lắng, lỡ không may đụng trúng bọn quyền quý hống hách thì tiêu.

Phỉ phui cái mỏ quạ nhà cô đi, toàn đi nghĩ đến tình huống xấu.

Tuy trong lòng đấu tranh tư tưởng dữ dội , nhưng Shiho vẫn liếc thử xem người mình đụng phải trông như thế nào. Ngước đầu lên, cô thấy trước mặt mình là một mỹ nam hiếm có. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt hắn sâu thẫm lạnh lẽo, nhìn vào rất khó biết được tâm tư hắn đang nghĩ gì. Khí chất bức người phát ra từ hắn khiến cô phải lùi ra sau một bước

Hắn thật đáng sợ a!!!

Phía sau cô nghe được tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng thở hổn hển đứt quãng, có người nào đó đang gọi. Quay lại thì thấy Rin-chan đang cố gắng chạy tới chỗ mình, trong lòng Shiho mừng rỡ, nhưng chưa kịp mở miệng nói thì đã nghe thấy tiếng quát lại của con bé

“Tìm…tìm thấy rồi. Thiếu gia, người đừng làm nô tài yếu tim nữa, mạng nhỏ của nô tài thật sự rất mong manh dễ vỡ a”

Trời ạ, con bé Rin-chan này đang nói nhảm gì thế không biết. Cái gì mà mong manh dễ vỡ chứ. Ta thấy mạng cô sống rất lâu mà còn rất dai a.

“Ta… ta…” bối rối, thật sự thì lúc này Shiho không biết phải nói gì nữa.

Rin-chan là người nhanh nhạy, thấy Shiho lắp bắp khó nói, liền cảm nhận thấy khí thế bức người phía sau lưng thiếu gia nhà mình, muốn ngẩn đầu lên xem đó là ai thì liền bì khí thế người đó chặn lại, hàn quang xung quanh người đó thật khiến người khác không rét mà run.

Thật đáng sợ mà. Thiếu gia lần này người gây họa lớn rồi.

“À… ờ… vị công tử này, thành thật xin lỗi người nếu thiếu gia của tiểu nhân có đắc tội” Rin-chan liền cuống quít xin lỗi.

“Này… này…” Rin-chan em có cần làm quá lên vậy không, ta cũng đã xin lỗi hắn rồi mà.

Haizz, người cổ đại sao lại thích cúi đầu như vậy. Sẽ gẫy cổ đó.

Rin-chan thấy Shiho vẫn đứng nguyên như cũ không động đậy liền xúc động đến mức tức giận đánh vài cái trách mắng vào vai Shiho.

“Thiếu gia à, người cho nô tài sống thêm vài năm đi”

“Này, sao ngươi lại tức giận lên ta. Dừng lại đi”

Shinichi Kudou đang đứng đó lạnh lùng nhìn cảnh hai người đang cãi nhau trước mắt. Không hiểu tại sao cảm thấy rất buồn cười. Đúng là ban đầu hắn có chút bực tức khi có người xô đẩy trúng vào mình. Nhưng hắn nhận ra người đó không có ác ý. Quan sát kỹ lại người nam nhân kia, Shinichi đoán người này khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Dáng người nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú, môi hồng răng trắng, da dẻ trắng nõn mịn màng. Nhớ lại lúc hắn vô tình vươn tay ra đỡ, liền cảm thấy thân hình người đó mềm mại dễ chịu khó tả. Là một tiểu bạch kiểm sao. Nhưng đôi mắt hắn trầm tĩnh thu hút ánh nhìn người khác. Shinichi thật không thích điều này

“Người còn chưa biết sai nữa sao? Nếu người không tùy hứng lung tung thì đâu ra cớ sự này” giọng nói Rin-chan tức giận mắng Shiho đã lôi Shinichi ra khỏi những suy nghĩ đánh giá vị công tử Shiho trước mắt.

“Ta biết sai rồi mà. Ngươi đánh đau quá…” Shinichi nghe được tiếng Shiho than thở liền bật cười khúc khích, dù cố gắng nén lại nhưng vẫn có một vài âm thanh phát ra đủ để người gần đó nghe thấy.

Hắn còn dám cười sao. Tại vì hắn mình mới bị con bé Rin-chan này đánh đến xấu mặt trên phố. Vậy mà hắn còn có tâm trạng cười cợt sao. Tên này đúng là quái nhân từ trong ra ngoài. Tình cảnh của Shiho lúc này phải nói hết sức là mất mặt, bị Rin-chan đánh ngay trên phố tấp nập người.

Người ngoài trông vào cảnh này hệt như ông chồng đi lăng nhăng nguyên đêm không về nhà, bị mụ vợ dữ dằn đánh ghen trước cửa nhà cho chừa thói trăng hoa ong bướm. Thật sự rất mất mặt nha. May mà kẻ khác không biết mình là ai, nếu không chắc độn thổ quá.

“Đủ rồi nha. Ngươi đánh xong chưa vậy?”

Rin-chan đang ‘hăng say’ trong việc ‘khuyên bảo’ thiếu gia đừng gây họa nữa, nghe giọng Shiho hét lên liền ngưng bặt lại ngay tức khắc. Biết mình quá đà, lại đang ở giữa phố xá đầy người ngó xem nên ngay tức thì sựng đỏ mặt, liền cuống quít xin lỗi Shiho.

Không chấp nhất, dẫu sao cũng do mình không phải, đụng trúng người nên Rin-chan mới lo lắng. Cúi đầu xin lỗi Shinichi lần nữa, nhưng lần này cô chả thèm để ý đến hắn có quan tâm hay không, liền kéo tay Rin-chan lướt qua hắn. Để lại trong không khí mùi thơm thoáng qua của hoa mai, dịu nhẹ thanh thoát. Shiho và Rin-chan vừa đi, lập tức phía sau hắn có giọng nói cùng hai bàn tay vỗ vào hai bên vai.

“Đại ca, đuổi kịp huynh rồi” người đầu tiên lên tiếng là tiểu đệ hắn, Kaitou Kudou.

Hắn vẫn hơi thất thần vì mùi hương dễ chịu vừa rồi.

“Có chuyện gì xảy ra sao, đại công tử?” lần này là người bạn thân của hắn cũng là người thứ hai vỗ lên vai hắn, Hakuba Saguru.

Định thần lại, hắn lắc đầu như chưa có chuyện gì xảy ra,“Không có, chúng ta đi”.

Heiji Hattori, hộ vệ của Shinichi cũng vừa tới cùng lúc chung với nhóm Kaitou, hắn không hiểu lắm trước đó có chuyện gì với đại công tử nên vẫn im lặng không nói tiếng nào. Nhóm tứ đại mỹ nam đi chung với nhau liền ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn thèm thuồng của tất cả các thiếu nữ xung quanh.

Sức sát thương quá mãnh liệt. Cả bốn nam nhân đều đi về địa điểm đã định trước đó. Một người trong số đó quay đầu nhìn về hướng ngược lại. Nụ cười thoáng qua trên môi liền xuất hiện rồi tắt ngấm trên gương mặt hắn.

Hắn đã tìm thấy nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro