Chương 17:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày thứ 2 đầu tuần lại bắt đầu.
Nó đang đạp xe trên con đường quen thuộc thì gặp Nhật Vỹ. Cậu từ phía sau phóng lên đi cùng với nó.
-Chào buổi sáng!- cậu quay sang cười với nó.
-Ừ! Chào cậu! Chúc cậu ngày mới tốt lành!- nó cười đáp lại lời chào của cậu.
-Như này!
-Hử?
-Về chuyện gia đình tớ...-cậu bỏ lửng câu nói.
-Có chuyện gì sao?- nó lo lắng.
-Không có chuyện gì cả! Chỉ là nếu cậu muốn biết... tớ sẽ cho cậu biết...- cậu ngập ngừng nói.
-Nếu cậu chịu mở lòng ra thì cứ nói cho tớ biết.- nó nói và quay sang nhìn cậu cười trấn an.
-Ừ...
-Nhưng bây giờ đến trường rồi. Chúng ta không nên nói chuyện này. Hihi...
-Ừ!
Nó tránh cho cậu khỏi ngại nên nói ngay sang chuyện khác vì nó biết cậu chưa thực sự muốn nói cho nó nghe. Nó sẽ đợi đến khi nào cậu thực sự muốn nói thì nó sẽ nghe thực nghiêm túc.
...
-Hôm nay sẽ có đoàn thực tập đến trường mình đấy.- nó nói.
-Ừ! Có phải lớp mình sẽ có giáo viên thực tập vào dạy Toán và Sinh đúng không?- cậu hỏi.
-Đúng rồi! Nhưng cậu có biết ai là người thực tập môn Toán lớp mình không?- nó nháy mắt tinh nghịch.
-Ai vậy?- cậu hỏi theo ý nguyện của nó. Cậu nghĩ:"Nếu cậu muốn nói thì tớ sẽ nghe.".
-Anh ấy tên Tuấn rất đẹp trai nhé! Lại còn là bạn thân của anh trai tớ nữa chứ! Cậu thấy Trái Đất này có tròn không cơ chứ?...- nó bắt đầu nói huyên thuyên còn cậu chỉ biết nhìn nó mỉm cười.
-À! Nói cậu biết chuyện này nhưng cậu đừng nói cho ai biết nhé?- nó nói nhỏ với cậu và quay ngang quay ngửa ngó xem có ai không làm cậu phải phì cười. Làm gì có ai cơ chứ, nhìn quanh trường giờ này chỉ lác đác có vài người thôi.
-Không có ai đâu. Mới có 6:25 thôi mà.
-Ừ nhỉ! Anh Tuấn trong thời gian thực tập sẽ ở lại nhà tớ. Tớ sẽ có người học bài cùng rồi.- nó nói mà không nhìn cậu. Còn cậu thì hiện đang có chút không vui.
-À! Mà thôi! Cùng tớ đi ăn sáng đi.- nói xong nó liền kéo cậu chạy một mạch xuống căng-tin.
Nó vô thức nắm lấy tay cậu, còn cậu thì biết nhưng sẽ không nói cho nó đâu. Cậu nhẹ nhàng siết chặt tay nó. Cảm giác rất ấm áp.
...
Đến căng-tin trường rồi nó mới ý thức được việc đã làm. Nhìn cậu cười cười như không có chuyện gì thì lòng nó có chút mất mát. Còn tại sao lại có cảm giác đó thì tạm thời nó chưa biết.
.
.
.
Sau giờ sinh hoạt dưới cờ đầu tuần là 10 phút ra chơi. Không đợi bọn nó nghỉ ngơi đủ thì cô giáo chủ nhiệm lớp nó đã bước vào lớp, cô giới thiệu những giáo viên thực tập lớp nó và yêu cầu nó giúp họ làm quen với lớp. Cô quả thực rất bận.
...
-Oa... Mấy bà nhìn chàng thực tập kia kìa. Có đẹp trai không cơ chứ!- Ngọc Anh thì thào
-Bà chỉ được cái mê trai.- Linh dí đầu Ngóc Anh một cái làm cô nàng như dãy nảy.
...
-Trật tự nào!- cô chủ nhiệm nói.- Các em làm quen với các anh chị thực tập đi. Cô phải đi xuống họp đây.
-Vâng ạ!- cả lớp đồng thanh nói.
...
Sau khi cô quay bước đi, cả lớp học nổ tung như cái chợ.
Các bạn nữ thì bu xung quanh anh Tuấn của nó, còn các bạn nam thì vây quanh hai chị thực tập.
Nào là hỏi "Facebook của anh/chị là gì?", "Chị/Anh có Zalo không?", "Cho em số điện thoại của anh/chị đi!"...
Cả lớp nó khiến cho mấy anh chị thực tập chóng cả mặt, rồi lại toàn hỏi những chuyện tào lao không đâu. Mãi đến khi, thầy hiệu phó lên mắng cho một trận thì tụi nó mới chịu dừng lại vụ "làm quen" và cũng nhờ đó mà mấy anh chị thực tập được cứu sống.
.
.
Sau giờ sinh hoạt đầu tuần, chúng nó không gặp lại mấy anh chị thực tập nữa. Đến khi về nhà rồi nó mới được gặp anh.
.
.
Buổi chiều, sau giờ học ngoại khóa ở trường, nó liền về nhà một chút rồi cùng Nhật Vỹ đi làm thêm. Hôm nay không phải là ngày gì đặc biệt cũng không phải ngày cuối tuần nên quán không đông khách lắm. Ngay cả bác Liên cũng rảnh rỗi đến phát ngán nên rủ mọi người cùng nhau đánh bài. Suốt gần tiếng đồng hồ không có người khách nào, còn nó thì chỉ mong có khách đi vì từ khi chơi bài nó liên tục thua, bị phạt uống liền mấy cốc nước rồi. Hiện giờ, nó không thể nào uống thêm một cốc nào nữa.
Ván thứ 6, nó lại thua, đang định uống cốc nước thứ 6 thì bị cậu ngăn lại. Cậu lấy cốc nước nó đang cầm và uống một hơi cạn sạch.
-...- mọi người và cả nó đều nhìn cậu. Nó thì nghĩ:"Chắc cậu ý khát lắm rồi." nhưng ba người còn lại thì lại có suy nghĩ khác.
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro