Chương 19:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 11, tiết trời càng ngày càng lạnh, đã sáng bảnh mắt ra rồi mà chẳng ai muốn dời giường, bao gồm cả nó.
Hiện giờ nó đang cuộn mình trong chiếc chăn yêu quý. Khuôn mặt nhó nhắn lộ ra bên ngoài, cái mũi nhỏ xinh của nó vì lạnh mà có chút đỏ lên trông khá đáng yêu. Đang đắm mình trong giấc chiêm bao cùng với chàng hoàng tử bạch mã thì có người lay lay nó. Cặp mắt xinh dần dần hé mở, chớp chớp mấy cái. Khi nhận rõ người trước mắt là ai, nó liền kéo chăn chùm kín đầu. Ngủ tiếp! Người nọ đương nhiên không chịu bỏ cuộc, vẫn tiếp tục lay lay nó. Thấy nó vẫn không chịu tỉnh, người nọ thò bàn tay vừa rửa qua nước lạnh áp vào má nó. Nó vì bị giật mình mà tỉnh lại lần hai. Đang tính ngủ lại tiếp thì người nọ hét lên.
-Vũ Tuyết Như! Còn không mau dậy đi học! 6 giờ 25 phút rồi kìa!
Và người nọ không ai khác chính là anh trai yêu quý của nó- Vũ Anh Hoàng- người được mama nó chỉ định phải gọi nó dậy mỗi sáng.
-Ááá... 6 giờ 25 rồi á!- nó hét lên rồi bật dậy khỏi giường và lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Thấy nó lao như tên bắn, anh nhẹ nhàng cười cười và dời khỏi phòng của nó. Thật ra bây giờ mới có 6 giờ 15 nhưng anh vốn biết tính nó chậm chạp nên cố tình nói quá lên 10 phút. Ai bảo nó cũng dễ bị lừa cơ chứ.
...
20 phút sau, nó vác cặp sách vứt vào giỏ xe rồi cưỡi lên chiến mã bắt đầu đi học. Thật ra giờ này vẫn còn khá sớm, nó đi thong thả trên đường, tiện thể hít thở ít không khí trong lành của buổi sớm.
Bỗng từ đâu, anh Tuấn xuất hiện.
-Em cũng đi học sớm quá ha?- anh cười cười và nháy mắt với nó.
-Anh cũng đi sớm còn gì!- nó trề môi.
-Chắc em chưa ăn sáng đâu nhỉ? Lát vào căng-tin ăn với anh nha?- anh hỏi nó.
-Vâng!- nó đáp ngay- Mà sáng sớm nay anh đi đâu vậy? Em không thấy anh.
-Anh đi tập thể dục từ sớm. Sau đó về thì đi tắm. Chắc lúc em đi học là anh đang tắm đó.- anh cười giải thích với nó.
-À! Ra là thế!
-Đến trường rồi! Em gửi xe xong ra căng-tin đợi anh nhé!- anh nói.
-Vâng!
...
Nhanh chóng dắt xe vào nhà xe. Lúc đi vào căng-tin thì gặp Ngọc Anh cũng đang ở đó. Hình như đang chọn bánh. Nó gọi cô nàng.
-Ngọc Anh!
-Ơ! Chào Như!- cô nàng giật mình quay lại chào nó.
-Bà cũng chưa ăn sáng hả?- nó hỏi và lại hỏi- Có muốn ăn sáng cùng chàng không?
Ban đầu, cô nàng chẳng hiểu ra làm sao, sau mới nghĩ ra thì anh Tuấn đã đứng ngay trước mặt.
-Em cũng chưa ăn sáng hả?- anh Tuấn hỏi.
-Vâng!- cô nàng ngại ngùng trả lời.
-Vậy ăn cùng bọn anh nha!- anh nói rồi đi thẳng tơi quầy hàng.
Nó tinh nghich nháy mắt với Ngọc Anh rồi cũng nối gót theo anh Tuấn.
Nhân tiện cũng nói luôn về kế hoạch tác chiến của Ngọc Anh. Anh dạy lớp cũng được gần 1 tháng rồi. Trong 1 tháng này Ngọc Anh luôn lấy cớ hỏi bài để kề cận bên anh. Mỗi lần anh lên lớp là cô nàng lại quấn quanh anh hỏi cái nọ, hỏi cái kia. Tối đến lại nhắn tin với anh. Chỉ tiếc là anh không để tâm đến. Nhưng Ngọc Anh đâu dễ dàng bỏ cuộc như thế. Ngày ngày vẫn tiếp tục tấn công không ngừng nghỉ.
Hiện giờ ngồi đối diện anh, cô có chút không được tự nhiên. Đang ngại ngùng thì anh lên tiếng.
-Sau khi tốt nghiệp các em dự định sẽ thi vào trường nào?
-Em chưa biết!- nó trả lời rất chung chung. Kì thực nó chẳng biết phải học cái gì nữa. Bơỉ vì cái gì nó cũng thích hết.
Thấy nó còn chưa xác định được ngành mình thích, anh định góp ý với nó một chút thì Ngọc Anh lên tiếng.
-Em muốn thi vào trường ngoại thương. Anh nghĩ thế nào?
-Ừm! Học ngoại thương quan trong nhất là phải giỏi Tiếng Anh. Nếu em thấy em có khả năng giao tiếp bằng Tiếng Anh thì em cứ học xem sao.- anh ngẫm nghĩ một chút rồi đưa ra ý kiến của mình.
-Cũng được đó. Môn bà học giỏi nhất là Tiếng Anh mà. Vậy cứ học đi.- nó cũng cho ý kiến.
...
Cả ba ngồi thêm một lúc nữa rồi anh phải lên văn phòng, còn nó và Ngọc Anh thì lên lớp.
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro