Chương 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốc... Cốc... Cốc...
Ba tiếng gõ rõ ràng vang lên bên ngoài cánh cửa phòng nó. Giật mình bật dậy khỏi chiếc giường thân yêu, nó đứng dậy mở cửa. Bên ngoài cánh cửa là mẹ nó, trên tay mẹ cầm mốt cốc nước cam. Đưa cốc trong tay cho nó, mẹ hỏi:
-Ở lớp hôm nay có chuyện gì à? Sao mà vừa về đến nhà đã bực thế?
-Vâng.- Nhấp một ngụm nước cam trong cốc, nó trả lời.
Hương vị của cam ngọt mát lan tỏa làm mọi mệt mỏi, bực dọc tích tụ trong nó dường như tan biến. Lại uống thêm một ngụm xong nó đặt cốc trên chiếc bàn cạnh giường.
Quay qua ôm lấy mẹ, nó thì thào.
-Cũng chẳng có chuyện gì to tát cả. Chỉ là trong lớp con có một người bạn không hòa đồng với cả lớp. Lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, chẳng quan tâm đến ai cả. Khi con bắt chuyện thì lại không thèm trả lời. Bạn ý làm con phát bực.
Nó nói mà mặt cứ phụng phịu nhìn yêu phải biết. Thấy vẻ mặt này của nó, mẹ nó liền giơ tay véo luôn một cái làm nàng Như nhà ta kêu la oai oái. Oán giận xoa xoa mặt.
-Không phải mỗi lần có bạn học không hòa đồng là con lại giúp đỡ bạn ấy sao?!! Lần này con cũng thử làm vậy đi.- Mẹ yêu thương đưa tay xoa xoa má cho nó, chỗ vừa bị mẹ véo.
-Con cũng thử nói chuyện với bạn ý rồi nhưng bạn ý lại bảo là không liên quan đến con.- Nó nói tiếp.
-Chuyện này cũng khó nói thật. Nhưng con cứ cố gắng tiếp cận rồi khuyên nhủ bạn ấy. Thể nào mà bạn ấy chẳng hòa đồng với lớp.- Mẹ an ủi nó.
-Vâng.- nó đáp.
-Thôi! Xuống nhà ăn cơm với mẹ đi. Trưa nay bố và anh con không về.- Giọng mẹ ỉu xìu.
-Vâng.- Giọng nó cũng ỉu xìu.
...
Cơm nước xong xuôi, nó lại thả mình trên chiếc giường yêu quý.
Mẹ nó nói đúng. Nó phải giúp cậu. Nó không thể để cậu một mình. Phải có ai đó gỡ đi lớp mặt nạ lạnh lùng của cậu. Cậu cần được sẻ chia chứ không phải một mình chịu đựng. Nhưng điều nó thắc mắc là điều mà cậu đã phải chịu đựng là gì? Tại sao điều đó lại có tác động lớn với cậu như vậy?
Nhưng có một điều gì đó len lỏi trong tim mà nó không biết. Và điều đó đang dần dần lớn lên.
.
.
.
Tại nhà Mi.
Hôm nay bố mẹ cô lại không về ăn cơm. Cô cũng không giận. Cô biết họ phải làm việc vất vả cũng là để cho cô một cuộc sống tốt hơn. Nhưng họ đâu biết, cô đã rất mãn nguyện với cuộc sống này rồi. Cô có đầy đủ mọi tiện nghi mà những đứa bạn khác không có. Thế thì cô còn cần gì nữa đâu.
-Diễm Mi! Xuống nhà ăn cơm đi con!- Cô Mai gọi nó. Cô đã làm việc tại nhà nó từ khi nó bắt đầu học cấp hai. Có thể nói cô như người mẹ thứ hai của nó vậy.
-Vâng! Con xuống đây!- Mi đáp rồi nhanh chóng chạy xuống nhà.
-Hôm nay cô làm toàn món con thích nhá!- Cô Mai cười với nó.
-Ngon lắm cô ạ!- Mi nói trong khi miệng đang ngậm một cái cánh gà.
-Con ăn từ từ thôi!- Cô Mai nhìn cô nhỏ nhà mình mà lo lắng.
-..âng.! Ô ăn i ạ! (Vâng! Cô ăn đi ạ!)- Mi còn ngậm cánh gà nên chỉ đành ậm ừ một câu.
- Mi này! Con có trách bố mẹ con không?- cô hỏi buâng quơ.
-Không!- Mi trả lời.
-Ừ! Thôi con mau ăn đi! Đồ ăn.nguội hết bây giờ.- cô Mai dục nó.
...
Ăn xong, Mi cũng lại nằm dài ở trên giường như Như.
Cô nghĩ đến sự việc sáng nay. Cô đã vì Nhật Vỹ mà quát lên Ngọc Anh sao? Cô làm sao vậy nè!
Rối rắm!
...
Đùng! Đoàng! Có vài tiếng sét đánh bên ngoài cửa sổ. Nhìn ra bên ngoài hóa ra là trời sặp mưa nên có sấm.
Cô nhẹ thở ra. Thật ra cô chỉ đang lấy cớ để che dấu những cảm xúc rối rắm trong lòng mình. Chợt nghĩ... Cô mới chỉ gặp Nhật Vỹ có một lần tại quán cafe The rose thôi mà! Lúc đó...
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro