Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/ toàn văn 1w+, đọc vui vẻ

/ Nuôi dưỡng một đóa hoa cần tất cả tình yêu tưới tẩm, cả đời người chỉ có một đóa hoa.

                                 1.

Khi Trương Gia Nguyên hoàn thành công việc và trở lại ký túc xá, cậu phát hiện ra đèn ở tòa nhà B không được bật, ngược lại, bên tòa A vẫn còn sáng trưng. Ngay cả khi vẫn đứng ở cửa, Trương Gia Nguyên cũng có thể nghe thấy những tiếng động lớn. Mở cửa bước vào nhưng hành động của mọi người vẫn không hề gián đoạn, cậu cảm thấy kỳ lạ. Trương Gia Nguyên đảo mắt nhìn xung quanh, cậu thấy Lưu Vũ đang dựa vào tường đầy mệt mỏi, và Châu Kha Vũ ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa.
Trương Gia Nguyên túm lấy Lưu Chương đang dọn chiếc ghế sô pha nhỏ ra khỏi phòng của Lưu Vũ và Châu Kha Vũ
"Chương ca, chuyện gì xảy ra thế?"
"Châu Kha Vũ và Tiểu Vũ xảy ra chút mâu thuẫn, thằng nhóc chuyển đến tòa nhà B để ở tạm"
Lưu Chương không nói nữa vẫy tay rời đi, Trương Gia Nguyên càng thêm không hiểu, Lưu Chương cũng không nói rõ ràng, cũng không nói Châu Kha Vũ sẽ ở nơi đó ở bao lâu
Hơn nữa bởi vì tính chất công việc của bọn họ, Lưu Vũ và Châu Kha Vũ có thể cả tháng mới gặp nhau vài lần, có chút mâu thuẫn không lẽ đến nỗi phải chuyển đi?
Hơn nữa, dường như Châu Kha Vũ và Lưu Vũ ... không nói chuyện
Doãn Hạo Vũ là thành viên nhỏ nhất trong nhóm. Mà trẻ con thì không biết nói dối, vậy nên thằng nhóc ấy không thể che giấu bất cứ điều gì. Trương Gia Nguyên biết rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy khi nhìn thấy nụ cười hớn hở trên khuôn mặt Patrick
"Có chuyện gì thế Pai?"
"Tiểu Vũ ca ca cùng Kha Vũ chia tay rồi" Trong lời nói còn không giấu được vui mừng.
Trương Gia Nguyên nhìn kỹ hai nhân vật chính trong câu chuyện, thật kỳ lạ, việc chia tay rõ ràng là chuyện riêng tư giữa hai người, cũng không phải chuyện vui vẻ gì, nhưng tòa nhà A lại bị bao trùm bởi một tia kích động nhàn nhạt.
Có vẻ như người duy nhất không vui có lẽ là Châu Kha Vũ đang ngồi ám mặt trên ghế sô pha
Tuy nhiên, bầu không khí kỳ lạ này không phải là không có lý do, không ai trong INTO1 có niềm tin lạc quan về mối quan hệ của hai người họ, kể cả Trương Gia Nguyên. Ngay cả khi lần đầu tiên biết rằng Lưu Vũ và Châu Kha Vũ đang ở bên nhau, thậm chí Trương Gia Nguyên đã từng ác độc nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu fan phát hiện ra rằng Châu Kha Vũ và Lưu Vũ đang yêu nhau, nếu vậy hai người họ sẽ phải chia tay dưới áp lực của fan hâm mộ
Đương nhiên, đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Lúc đầu Trương Gia Nguyên cũng cảm thấy loại suy nghĩ ích kỉ của bản thân này thật kỳ lạ, nhưng khi cậu chú ý và nhận ra một số bí mật trong nhóm, Trương Gia Nguyên lại cảm thấy nhẹ nhõm. Có vẻ như không chỉ có mình cậu đang che dấu tình cảm của mình đối với tiểu đội trưởng. Tỷ như Lâm Mặc luôn thích thu dọn quần áo của Lưu Vũ, Patrick lại luôn quanh quẩn bên tiểu đội trưởng dưới danh nghĩa của việc học tiếng Trung, và Lưu Chương, người luôn nhìn về phía Lưu Vũ kể cả trong tiềm thức. Thậm chí, trong lúc cậu yên lặng ngắm nhìn Lưu Vũ, đã vài lần Trương Gia Nguyên bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Lưu Chương, tất nhiên cậu biết đó không phải ngẫu nhiên.
Như đã thấy đấy, tất cả họ đều giống như Trương Gia Nguyên, đều mang trong mình tình yêu thầm kín đối với tiểu đội trưởng xinh đẹp. Cho dù biết là tình địch của nhau ấy, nhưng bởi đều là những kẻ khao khát yêu thương Lưu Vũ nên giữa họ có một sự thống nhất kỳ lạ
Nhưng chính Châu Kha Vũ đã phá vỡ điều ấy. Rõ ràng họ đều yêu Lưu Vũ, nhưng tại sao Châu Kha Vũ lại là kẻ nhận được hồi đáp duy nhất của Lưu Vũ?
Không hề công bằng chút nào
Trương Gia Nguyên đột nhiên lấy lại tinh thần và cười sung sướng
Chậc, chẳng trách....trong số này chỉ có một người khó chịu và cô đơn.
Nhưng Trương Gia Nguyên tuyệt nhiên không có bất kỳ tâm trí nào để thông cảm cho Châu Kha Vũ. Giống như hầu hết những người trong ký túc xá này, cậu cảm thấy rằng đêm nay là một đêm đẹp trời.
Mỗi người trong tòa nhà A đều có công việc bận rộn của riêng mình, nhưng khi họ biết tin Châu Kha Vũ sẽ chuyển ra ngoài, họ đều hăng hái xung phong và nhanh chóng chuyển đồ đạc của hắn ra khỏi căn phòng đôi.
Điều này khiến Châu Kha Vũ rất khó chịu, nhưng hắn không có lý do gì để ngăn cản. Đúng là hắn có chút mâu thuẫn với Lưu Vũ và cũng đúng là hắn đã chia tay với anh ấy.
Châu Kha Vũ chỉ có thể nhìn đồng đội của mình hết lần này đến lần khác ra vào phòng của hắn và tiểu đội trưởng, những đồ đạc trong phòng của dần dần cạn kiệt, giống như mối quan hệ giữa hắn và Lưu Vũ
Nó bắt đầu vội vàng và kết thúc cũng trong vội vàng.

                                 2.

Châu Kha Vũ ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ, nhóm người ở tòa nhà A không hề đáng tin cậy. Họ để đồ đạc trong phòng khách của tòa nhà B và để hắn lại một mình. Giường, ghế sofa nhỏ và đủ loại đồ trang trí được chất thành đống lộn xộn trong phòng khách của tòa nhà B. Không gian tối đen như mực, một nửa số thành viên cùng tòa vẫn chưa về và nửa còn lại vẫn đang ở tòa A. Đã lâu không hút thuốc, Châu Kha Vũ bực bội bẻ khớp ngón tay, đây là động tác hắn luôn làm sau khi cai thuốc nếu thấy thèm muốn. Nhưng nếu giờ đây Lưu Vũ ở bên cạnh, anh ấy sẽ siết chặt tay hắn, bóc một viên kẹo sữa và đút vào khuôn miệng Châu Kha Vũ
Tuy nhiên, đã không còn viễn cảnh ấy nữa.
Không còn Lưu Vũ và không còn kẹo sữa

Họ đã chia tay xong rồi

Nhận ra điều này, Châu Kha Vũ càng khó chịu hơn. Hắn vò đầu bứt tóc, tìm rất lâu trong phòng khách tòa B, cuối cùng tìm thấy một gói thuốc lá và một chiếc bật lửa trong ngăn kéo góc. Hắn từ chối lời mời chơi game của một tuyển thủ chuyên nghiệp quen từ show Vương Giả, đồng thời cũng từ chối tham gia tiệc độc thân do bạn bè tổ chức. Châu Kha Vũ bật TV và ngoan cố phát những đoạn video quay cảnh hắn và Lưu Vũ xuất hiện bên nhau. Lần gặp gỡ đầu tiên giữa Châu Kha Vũ và Lưu Vũ là khi hắn ngồi trên khán đài Chuang, nhìn anh phất cánh quạt mềm mại với tà váy bay phấp phới, hay là lúc Lưu Vũ đang ngồi trong đám đông xem hắn biểu diễn.
Châu Kha Vũ không muốn thừa nhận rằng chuyện tình của hắn đã xong xuôi, hắn rít một hơi thuốc thật sâu, sau đó cau mày chậm rãi thở ra, khói dày đặc đến mức làm mờ tầm nhìn.
Từ đầu đến cuối show sống còn, trong vòng nửa năm, Châu Kha Vũ phát hiện ra rằng câu chuyện giữa hắn và Lưu Vũ có lẽ cũng chỉ là nửa vời.
Cảm giác vô cùng kì quặc, giống như bản thân luôn cho rằng mình và Lưu Vũ là một cặp đôi hạnh phúc khiến ai cũng phải ghen tị, nhưng khi nhìn từ góc độ khác, hắn lại phát hiện mọi thứ đều không phải vậy.
Ban đầu, Châu Kha Vũ không biết Lưu Vũ là ai cho đến khi hắn chứng kiến lần công diễn thứ 2
Chú cá đơn độc trong một vỏ bọc rách nát.
Lúc bấy giờ, hắn chỉ muốn ôm anh  vào lòng, dùng tình yêu làm chất kết đính, từng chút một lấp đầy vết nứt đau đớn của chú cá nhỏ này.
Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ từ xa, trong đám đông ồn ào, lần này hắn nhìn anh thật kĩ. Lưu Vũ xinh đẹp, mong manh, không dễ gần. Hắn đã quan sát Lưu Vũ, xem anh ấy luyện tập, xem anh ấy vui đùa nhưng hắn chưa bao giờ thấy biểu cảm cô đơn như vậy xuất hiện trên khuôn mặt của Lưu Vũ.
"Nếu có ai  khi dễ em, hãy tìm anh, anh sẽ bảo hộ em"
Lời nói của Đại Thiếu Đông làm bùng nổ khán phòng, gây nên tiếng la hét tại hiện trường, các lão sư và thực tập sinh khác cũng cùng nhau trêu đùa anh ta, nhưng Châu Kha Vũ chỉ cảm thấy rằng nếu hắn là người hứa hẹn điều đó, ắt hẳn hắn sẽ làm tốt hơn

                                   3.

Tin Lưu Vũ và Cao Khanh Trần mặc nữ trang và đi lại trong tòa nhà ký túc xá đã khiến những thực tập sinh còn lại ở đảo Hải Hoa dậy sóng. Nữ trang không có gì lạ, nhưng người mặc lại chính là Lưu Vũ, Châu Kha Vũ đột nhiên nhớ tới làn váy trắng tung bay trên sân khấu đầu tiên, trong lòng cảm giác như bị mèo cào, không tự chủ được đi theo đám đông về hướng của phòng 1002.
Có rất nhiều người xem, nhưng may mắn thay là Châu Kha Vũ đủ cao, ngay cả khi có hai hoặc ba người trước mặt, hắn vẫn có thể chiêm ngưỡng hình ảnh của Lưu Vũ
Trái tim Châu Kha Vũ đập loạn nhịp.
Lưu Vũ đang đội mái tóc giả màu đen và mặc một chiếc váy ngắn bó sát vòng eo thon thả, anh ngượng ngùng dựa vào Cao Khanh Trần. Mặc dù cả hai đều mặc váy nhưng Châu Kha Vũ như bị bỏ bùa, ánh mắt dán chặt vào Lưu Vũ không thể rời. Nếu Lưu Vũ là con gái, ắt hẳn sẽ có nhiều người sẽ theo đuổi. Một ý tưởng kỳ lạ nảy ra từ đáy lòng Châu Kha Vũ. Hắn vô tình bắt gặp ánh mắt của những người xung quanh và phát hiện ra một vài điểm khác thường.
Châu Kha Vũ nhận ra có vẻ như việc Lưu Vũ là con gái hay không không quan trọng.

"Nếu chúng tôi đều là con gái, cậu muốn chọn ai làm đối tượng hẹn hò nhất?"
Lời vừa dứt, tên của Lưu Vũ liền hiện lên trong đầu Châu Kha Vũ, hắn theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Lưu Vũ trong đám người còn lại.
Anh ngồi bên trái, trong góc, với những người bạn cùng phòng của mình. Hôm nay Lưu Vũ mặc một chiếc áo sơ mi đen, đeo một chuỗi vòng cổ bằng ngọc trai, tinh tế xinh đẹp vô cùng
"Em...em chọn Lưu Vũ... Lưu Vũ."
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lưu Vũ, anh dường như sững sờ trong giây lát, mỉm cười từ chối lời lôi kéo lên cạnh Châu Kha Vũ của bạn mình.
Châu Kha Vũ thậm chí còn hy vọng rằng Cao Khanh Trần và Ngô Hải sẽ dứt khoát hơn, và tốt nhất là nên đẩy Lưu Vũ đến đứng bên cạnh hắn. Tuy nhiên, lý trí vẫn còn đó, và Châu Kha Vũ cũng biết rằng điều này là không thể. Hắn bất chợt bắt gặp được ánh mắt kỳ lạ của vài người.

                                  4.

Khi Trương Gia Nguyên trở về từ tòa nhà A, cậu đã bị sặc và ho ngay khi vừa mở cửa. Khi đã hoàn hồn, cậu thấy Châu Kha Vũ ngồi trong phòng khách, không có một ngọn đèn. Những "kẻ giúp chuyển đồ"   dường như chỉ mang đồ của Châu Kha Vũ đến phòng khách của tòa nhà B, sau đó họ vỗ tay rời đi. Mà chủ nhân của đống đồ vật kia đang dựa vào bên sofa, đầu ngón tay lập lòe điếu thuốc hơi khói, trong bóng tối đặc biệt bắt mắt.
Châu Kha Vũ mặc kệ là ai quay lại, vẫn nheo mắt xem TV và hút điếu thuốc.

Những gì Trương Gia Nguyên nhìn thấy là một cảnh như vậy.
Ánh sáng từ TV chiếu vào mặt Châu Kha Vũ, cộng với làn khói anh ta hút, trông anh ta giống như một hồn ma to lớn
"Ey, Châu Kha Vũ," Trương Gia Nguyên nghĩ, vì thiện ý và tình cảm đồng đội, cậu ta cũng nên quan tâm một chút đến hắn
"Anh định đốt nhà à?"
Châu Kha Vũ, kẻ được gọi đích danh, phớt lờ câu hỏi cho đến khi Trương Gia Nguyên mở miệng thuyết phục hắn một lần nữa, "Đừng hút thuốc nữa, phòng khách sắp ngập trong khói thuốc lá rồi."
Hắn liếc xéo cậu, và chậm rãi nói:
"Cậu nghĩ anh lấy bao thuốc này ở đâu?"
Châu Kha Vũ dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào điếu thuốc để rũ bỏ muội than tích tụ
"Cái tủ thứ ba từ phải sang, dưới kệ TV. Là của cậu nhỉ?"
Hắn tiếp tục hút thuốc
" Không tệ. "
Trương Gia Nguyên nghe đến đây mặt đỏ bừng, là thuốc lá cậu ta giấu trước đó, không ngờ Châu Kha Vũ lại phát hiện ra. Cậu trợn mắt và trở về phòng, càng nghĩ càng thấy khó chịu. Trương Gia Nguyên cậu rõ ràng là có ý tốt, Châu Kha Vũ lại là kẻ hẹp hòi vạch trần chuyện bao thuốc. Chẳng trách Lưu Vũ muốn chia tay với anh ta. Thật là một kẻ ích kỉ!
Xứng đáng bị chia tay!
Nhưng lại nói Lưu Vũ và Châu Kha Vũ đã yêu nhau, điều đó chứng tỏ rằng tiểu đội trưởng không bài xích mối quan hệ đồng giới
Nhưng bây giờ anh và Châu Kha Vũ đã chia tay, Lưu Vũ không còn yêu Châu Kha Vũ nữa.
Trương Gia Nguyên rút ra rằng Lưu Vũ thích con trai và sẽ thiết lập quan hệ với con trai. Từ điểm này mà nói, người này đã có thể là Châu Kha Vũ, tại sao không thể là Trương Gia Nguyên cậu ?
Đây có thể là một cơ hội.
Trương Gia Nguyên cảm thấy rằng trí óc của mình chưa bao giờ suy lí nhanh như vậy trong mười tám năm qua. Bây giờ đã có kẻ phải rời cuộc chơi, việc của cậu là phải chạy thật nhanh và trở thành người đầu tiên băng qua vạch đích. Trong cuộc đua này, người không vì mình trời tru đất diệt. Trương Gia Nguyên đột nhiên tỉnh táo lại, hồi hộp gửi một tin nhắn “chúc ngủ ngon” cho tiểu đội trưởng.
Hai phút sau, Lưu Vũ trả lời bằng một tin nhắn thoại: "Chúc ngủ ngon Gia Nguyên Nhi"
Trương Gia Nguyên nghe đi nghe lại câu này hơn hai mươi lần vẫn không chán, ôm điện thoại di động trong tay chìm vào giấc ngủ

                                  5.

Trương Gia Nguyên thấy vô số giấc mơ trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu mơ thấy Lưu Vũ đồng ý lời tỏ tình của Châu Kha Vũ  trước mặt tất cả các thực tập sinh ở đảo Hải Hoa. Khung cảnh thay đổi, Trương Gia Nguyên lại đang ở trong khu vườn của kí túc xá nơi họ đang sống, và tiểu đội trưởng đang ngồi trên người Châu Kha Vũ, ôm cổ và hôn lên môi hắn.
Còn cậu, Trương Gia Nguyên, trốn sau bụi cây như một tên hề theo dõi chuyện tình cảm của người khác. Cậu cảm thấy xấu hổ nhưng lại không thể dời mắt đi. Đột nhiên Lưu Vũ quay đầu nhướng mày nhìn Trương Gia Nguyên ở sau bụi cây. Cậu không kịp mở miệng nói bất cứ điều gì, cảnh tượng trước mặt lại biến mất.
Trương Gia Nguyên trong ảo cảnh không tự chủ được ngồi xuống ghế, ngón tay lướt trên dây đàn guitar, cậu ngẩng đầu lên, đối mặt với huấn luyện viên và mấy chục thực tập sinh khác. Đây là đảo Hải Hoa, sân khấu đầu tiên của mình.
Nhưng Trương Gia Nguyên không tìm thấy hình bóng áo đỏ trong khu vực tam giác đó.
Cậu đột nhiên có thể điều khiển lại tay chân của mình, hốt hoảng đứng dậy, nhưng đồng đội của cậu ngay lúc này bỗng bất động tại chỗ. Không chỉ đồng đội, tất cả mọi người có mặt đều ngừng lại mọi động tác. Trương Gia Nguyên buông cây đàn trong tay xuống, chạy đến bắt lay huấn luyện viên, một vài thực tập sinh, nhưng không một ai cử động. Tất cả giống như một bức ảnh và Trương Gia Nguyên là một tia linh hồn lạc vào bức ảnh này. Kỳ lạ hơn nữa, Lưu Vũ không có trong bức ảnh này. Trương Gia Nguyên chạy lên chạy xuống trong khu vực tam giác nơi có học sinh lớp A, mồ hôi đầm đìa. Trong khi tưởng chừng như tuyệt vọng, giọng nói của Lưu Vũ vang lên bên tai
"Gia Nguyên? Trương Gia Nguyên, em mau dậy đi."
Cậu hốt hoảng mở mắt ra, trước mặt là bóng người mình đang tìm kiếm mãi nhưng không thấy.
Lưu Vũ cau mày, anh gõ cửa hồi lâu cũng không có người trả lời liền đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Trương Gia Nguyên nhắm chặt mắt nằm ở trên giường, còn đang lẩm bẩm trong miệng. Tiểu đội trưởng nhìn kỹ, thấy rõ khuôn mặt tái nhợt, trán đẫm mồ hôi, anh đoán Trương Gia Nguyên đang gặp ác mộng nên lay nhẹ bả vai Trương Gia Nguyên, gọi tên hắn.
Không ngờ Trương Gia Nguyên bị Lưu Vũ  đánh thức, đầu tiên là mở to hai mắt nhìn anh, sau đó đột nhiên nhào vào trong ngực người nhỏ bé hơn, suýt chút nữa đem Lưu Vũ ngã xuống giường. Anh dùng một tay đỡ lên tấm nệm, cuối cùng miễn cưỡng ổn định lại.
Lưu Vũ vỗ vai Trương Gia Nguyên, nhưng cậu không buông tay và thậm chí còn hơi run trong vòng tay của anh, vì vậy tiểu đội trưởng không thể không tiếp tục vỗ vai người nhỏ tuổi hơn hết lần này đến lần khác.
Đó là những gì Châu Kha Vũ nhìn thấy khi đi ngang qua cửa phòng của Trương Gia Nguyên, cửa phòng mở toang, chăn đệm lộn xộn, và Lưu Vũ, người sẽ không bao giờ xuất hiện trong tòa nhà B, đang ngồi trên giường của Trương Gia Nguyên, vỗ về tấm lưng cậu ta. Toàn bộ khuôn mặt cậu vùi vào trong ngực của Lưu Vũ, và hai tay ôm chặt eo của anh. Tiểu đội trưởng nhìn ra cửa, bắt gặp ánh mắt hắn. Trong mắt Kha Vũ có những cảm xúc mà anh không hiểu được
Đau buồn..... tức giận....hay những thứ cảm xúc khác
Điều ấy khiến Lưu Vũ đau đầu không thể hiểu, bọn họ không phải đã chia tay rồi sao?
"Lưu Vũ, anh... chúng ta... chúng ta ngày hôm qua mới chia tay."
Anh nghiêng đầu
"Cho nên sao?"
Thái độ thờ ơ của Lưu Vũ dường như đã chọc giận Châu Kha Vũ, hắn sầm mặt xông vào phòng Trương Gia Nguyên
"Anh ... dục cầu bất mãn sao?"
" Kha Vũ”
Lưu Vũ bình tĩnh nhìn hắn, nhưng trong lòng không biết tại sao lại bắt đầu thấy tức giận
"Chúng ta đều là người lớn, nhất định phải nói như vậy sao?"
Ánh mắt anh quá mức bình tĩnh, Châu Kha Vũ thấy anh nhìn thẳng vào mình với vẻ khó hiểu, trong mắt có chút chán ghét. Hắn vội vàng dời tầm mắt đi, cố thuyết phục chính mình rằng sự ghê tởm trong mắt anh là do hắn lóa mắt.
"Trương Gia Nguyên, đừng ở chỗ này giả chết."
Châu Kha Vũ không thể mất bình tĩnh với Lưu Vũ, chỉ có thể ra tay với người khác. Hắn vươn tay kéo cổ áo Trương Gia Nguyên, muốn tách cậu ta ra khỏi vòng tay của tiểu đội trưởng. Mà Trương Gia Nguyên, người vẫn còn mơ màng, đột nhiên cảm thấy cổ bị bóp chặt, sau đó có một lực đẩy cậu ra khỏi vòng tay của Lưu  Vũ. Hắn kéo Trương Gia Nguyên ra. Và Lưu Vũ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Gia Nguyên, nỗi buồn trong đôi mắt đó còn sâu sắc hơn cả cái nhìn của Châu Kha Vũ vừa rồi, mặc dù Lưu Vũ không hiểu nỗi buồn của Trương Gia Nguyên đến từ đâu, nhưng anh vốn dĩ rất dễ mềm lòng.
"Châu Kha Vũ, em không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Cần thiết phải động tay động chân sao?"
"Đi ra ngoài nói chuyện đi."
Châu Kha Vũ cụp mắt nhìn Lưu Vũ, buông cổ áo của cậu em, bước ra khỏi phòng trước.
Tiểu đội trưởng đứng dậy, định bước ra ngoài, nhưng cổ tay bị Trương Gia Nguyên giữ lại.
"Không có việc gì đâu, anh cùng Châu Kha Vũ nói chuyện, Nguyên Nhi đi nghỉ ngơi trước được không? Em đã nói hôm nay muốn dẫn anh xem ban nhạc của em biểu diễn mà? "

                                   6.

Khi Lưu Vũ bước ra ban công, Châu Kha Vũ đã đứng đó một lúc, anh liếc nhìn điếu thuốc đang cháy dở trên đầu ngón tay hắn không nói gì. Hai người im lặng một lúc, không ai chủ động lên tiếng.
Châu Kha Vũ dập tắt tàn thuốc, khàn giọng nói:
"Không phải nói muốn cùng em nói chuyện sao? Tại sao không nói chuyện?"
"Châu Kha Vũ, cậu thật là ngu ngốc"
Hắn quay đầu, không thể tin nhìn Lưu Vũ
"Ngu ngốc? Anh nói em sao Tiểu Vũ? Nếu là anh, anh có chấp nhận em ôm ấp người khác không?"
"Chúng ta chia tay rồi, Kha Vũ."
"Em không đồng ý, em hối hận rồi, chúng ta đừng chia tay được không?"
Châu Kha Vũ hai mắt đỏ hoe ngồi thụp xuống trước mặt Lưu Vũ, nắm lấy tay anh.
"Em sai rồi, sau này sẽ không cùng người khác chơi bời nữa."
Hắn nói huyên thuyên rất nhiều, nhưng Lưu Vũ không đáp lại. Châu Kha Vũ ngẩng đầu lên, cẩn thận liếc nhìn Lưu Vũ. Mà Lưu Vũ cũng đang nhìn hắn, nhưng lại không có chút độ ấm nào, nhìn hắn như một người đồng đội bình thường.
"Kha Vũ, vấn đề của chúng ta còn lớn hơn thế nữa. Nó không thể giải quyết bằng cách nói rằng em không chơi game hay tham gia những buổi tiệc tùng đến sáng nữa. Đó chỉ là vấn đề hôm nay, vậy vấn đề ngày mai sẽ là gì? Còn ngày kia thì sao? Em khác rồi, không còn là người từng nói yêu anh phải không?
Châu Kha Vũ siết chặt tay Lưu Vũ, lại cụp mắt xuống.
"Còn nữa, Kha Vũ, cậu nhớ không? Khi chúng ta mới bắt đầu, tôi đã nói  rằng một ngày nào đó khi mà tình yêu của cậu dành cho tôi cạn kiệt, tôi sẽ không ràng buộc lấy cậu, chúng ta sẽ chia tay. Châu Kha Vũ, đã đến lúc cậu trưởng thành rồi."
Lưu Vũ đẩy tay hắn ra, đứng dậy và muốn bước vào trong nhà. Châu Kha Vũ vươn tay ôm lấy anh từ phía sau.
"Kha Vũ, buông tay."
"Em không buông, cho dù ngày hôm qua chúng ta chia tay, hôm nay em cũng muốn mang anh trở về."
"Kha Vũ, tôi còn tưởng rằng cậu đã hiểu. Mỗi người sẽ chỉ có một cơ hội, ai cũng sẽ tiến về phía trước, tôi cũng vậy và sẽ không quay đầu lại."

"Anh.....và Trương Gia Nguyên.....ở bên nhau?"
Châu Kha Vũ dằn lòng quyết định đem từ "ngủ" nuốt xuống
Lưu Vũ cười một tiếng trầm thấp
"Thứ nhất, Châu Kha Vũ, chúng ta chia tay rồi, tôi hẹn hò với ai, hay bất cứ chuyện gì của tôi cũng đều không liên quan gì đến cậu. Thứ hai, hôm nay Gia Nguyên rủ tôi đi xem ban nhạc biểu diễn, tôi chỉ là tới gọi em ấy thôi. Sự tức giận của cậu thực sự vô lý đấy."
Thoát khỏi vòng tay của Châu Kha Vũ, Lưu Vũ tiến lên hai bước, sau đó quay người lại. Như nhớ ra điều gì, anh gọi tên Châu Kha Vũ:
"Châu Kha Vũ, em có nhớ câu hỏi tôi đã hỏi em không? Tôi đã từng hỏi rằng em có yêu tôi mãi không? , Lúc đó.....Kha Vũ...em chỉ cười và không cho tôi câu trả lời. Thực ra, tôi hiểu rất rõ rằng trên đời này không có gì là trường tồn mãi mãi, huống chi là tình yêu, thứ không thể chạm vào hay nắm bắt được. Tôi chỉ hy vọng rằng, trong khoảnh khắc, chỉ trong khoảnh khắc, khi tôi đặt câu hỏi này, người kia có thể nói với tôi rằng anh ấy chắc chắn sẽ làm được. Nhưng đối với em, điều đó có thực sự không quan trọng phải không?"
Lưu Vũ nói xong cũng không quay đầu lại, đi dọc theo con đường ban đầu đi đến phòng của Trương Gia Nguyên, trên đường trở lại, anh bắt gặp Trương Gia Nguyên đang ngồi ở bậc thang chờ mình
"Tại sao em lại ngồi ở đây, Gia Nguyên?"
"Em chờ anh. Anh xong chưa?"
"Chà....chúng ta đi ngay bây giờ được không?"
"Được. Hôm qua em định đưa anh đi xe máy,  nhưng lại gặp ác mộng, tâm trạng không tốt, lần sau em đón anh bằng xe máy, được khônggg?
Lưu Vũ đỏ mặt, anh chợt thấy rằng Trương Gia Nguyên thật dễ thương.
"Vậy thì, lần sau em đón, em có thể.. chỉ anh lái xe được không?"
"Tất nhiên rồi!"

                                  7

Lưu Vũ không ngờ rằng điểm đến của họ là thủy cung.
“Không phải nói đi nghe ban nhạc của em biểu diễn sao?” Lưu Vũ chớp chớp mắt nhìn Trương Gia Nguyên cách mình một bước.
“Em đổi ý rồi.”
Trương Gia Nguyên gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói
“Anh sẽ... tức giận sao?”
"Hửm?"
"Em đã tự ý thay đổi hành trình ngày hôm nay mà không hỏi anh, em còn dậy muộn vào buổi sáng......
"Nhưng thời gian của anh hôm nay vốn là do em quyết định, đi đâu như thế nào đều do em quyết định mà."
Lưu Vũ nghiêng đầu hướng Trương Gia Nguyên cười, sau đó nắm cổ tay cậu chỉ chỗ đông người
"Mau lên, mua vé ở đây hả?!"
Thủy cung là nơi có thể chữa lành tâm hồn con người, đủ loại cá không tên tung tăng bơi lội dưới nước, Lưu Vũ không lựa chọn đứng sát trước bể kính cùng với đám đông chen chúc mà tìm một chỗ cách đó không xa, ngồi xuống và lặng lẽ quan sát.
Một cặp vợ chồng dẫn con của mình vào thủy cung, đứa trẻ đi giữa cha và mẹ, một tay ôm cha và tay kia ôm mẹ. Có thể thấy đây là một gia đình vô cùng hạnh phúc. Tay còn lại của người bố đang cầm hai cốc nước, một chiếc có thật nhiều hình dán hoạt hình và chiếc còn lại có vỏ trắng tinh.
Đứa trẻ đứng trước bể cá, người mẹ ở bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu các loại sinh vật dưới nước. Đứa trẻ rất ngoan, chỉ thỉnh thoảng thốt lên vài câu cảm thán “đẹp quá” Ánh sáng xanh từ hồ cá chiếu vào mặt Lưu Vũ, trong mắt Trương Gia Nguyên, khiến cậu tưởng tượng ra rằng dường như giây tiếp theo anh sẽ mọc ra một cái đuôi, biến thành một chú cá nhỏ, trà trộn vào trong biển nước mênh mông
Lưu Vũ cười rất dịu dàng, anh đang nhìn đàn cá trong bể, cũng đang nhìn cái đầu nhỏ dán sát trước bể kính.
"Gia Nguyên, em có biết khi anh còn học tiểu học, cha mẹ anh ly hôn, mỗi người lập gia đình mới. Có lẽ đầu óc trẻ con quá nhạy cảm, khi đó anh cảm thấy mình giống như một người ngoài vậy. Anh không thể tìm thấy một gia đình luôn hướng về anh. Trên đường về nhà, mỗi lần anh đi ngang qua thủy cung, thực ra hồi đó thủy cung nhỏ và cũ, nhưng anh vẫn luôn ghen tị với những đứa trẻ được nắm tay bố mẹ đi tham quan thủy cung, chúng đều rất hạnh phúc
"Anh có nói với họ không?"
"Nói gì?"
"Nói  rằng anh muốn đi thủy cung với hai người sao?"
Lưu Vũ cười, nhưng Trương Gia Nguyên thật sự không hiểu câu hỏi này của anh  đùa giỡn ở điểm nào, cậu rõ ràng đang nghiêm túc hỏi anh mà
"Gia Nguyên, lúc đó anh không chỉ là muốn đi thủy cung."
Trương Gia Nguyên vẫn không hiểu lắm, nhưng Lưu Vũ rõ ràng không muốn tiếp tục câu chuyện này. Khi cậu đang suy nghĩ về ý nghĩa sâu xa hơn trong câu nói của Lưu Vũ, anh đã đột nhiên đưa tay ra, nắm chặt ngón tay út của cậu
"Cảm ơn Gia Nguyên, cảm ơn em vì đã thực hiện giấc mơ thời thơ ấu của anh
"Em chỉ muốn anh được hạnh phúc."
“Anh rất vui.”
Lưu Vũ siết chặt ngón tay Trương Gia Nguyên.
"Thật ra..."
Trương Gia Nguyên cúi đầu không nhìn Lưu Vũ, cậu nắm lấy cả bàn tay nhỏ nhắn của anh
"Thật ra.....sáng nay em đã gặp ác mộng, nó dài thật dài, từ đảo Hải Hoa đến giờ, em đã mơ thấy anh. Trước mặt mọi người, anh  đồng ý lời tỏ tình của Châu Kha Vũ . Em... mơ thấy mình bị mắc kẹt trong một bức ảnh của Chuang, trong bức ảnh đó không có anh cũng không có em. Em tìm không thấy anh.."
"Đồ ngốc, anh đang ở đây, ngay bây giờ, ngay bên cạnh em và em vẫn đang nắm tay anh mà"
Lưu Vũ nhấc ngón tay, cào vào lòng bàn tay của Trương Gia Nguyên
"Em biết, chỉ là ngẫm lại, anh không biết em, em cũng không biết đi nơi nào gặp anh, em đã rất sợ"
Trương Gia Nguyên thanh âm trầm thấp nói. Cảm giác bị khống chế không thể cử động trong giấc mơ buổi sáng lại ập đến khiến cậu rùng mình,
“ Ngốc.”
Lưu Vũ lần này cũng không nhiều lời, mà là cúi người ôm lấy Trương Gia Nguyên.
Một lúc sau, cậu cẩn thận hỏi bên tai Lưu Vũ
"Anh có thể chấp nhận em không?"
Lưu Vũ cũng không trực tiếp trả lời cậu. Anh nhéo gáy Trương Gia Nguyên
"Gia Nguyên, chúng ta trở về đi."

                                  8.

Châu Kha Vũ không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Trương Gia Nguyên và Lưu Vũ nhưng cả hai ngày càng thân thiết với nhau hơn. Hắn có thể nhận thấy rõ ràng sự thay đổi của Lưu Vũ đối với Trương Gia Nguyên. Anh ấy đã từng cư xử như một đứa trẻ với chính mình khi không có đồng đội nào khác, hiện tại cũng có thể bày ra dáng vẻ ấy trước mặt Trương Gia Nguyên và đồng đội mà không e ngại điều gì.
Đó là một Lưu Vũ tươi tắn và vui vẻ hơn mà hắn chưa từng thấy trước đây. Không thể nói là không ghen, Châu Kha Vũ vẫn nhớ những câu hỏi mà Lưu Vũ bình tĩnh hỏi khi hắn muốn hai người hẹn hò.
"Em sẽ yêu anh suốt đời chứ?"

"Chúng ta sẽ chia tay vào ngày tình yêu của em dành cho anh trở nên tồi tệ."
Châu Kha Vũ  cảm thấy Lưu Vũ lúc đó giống như một con búp bê tinh xảo và xinh đẹp. Anh ấy dường như không tức giận, cũng không buồn bã, và không có người hay đồ vật nào có thể khiến anh ấy đặc biệt hạnh phúc.
Anh ấy chỉ có một yêu cầu, một yêu cầu đơn giản và nực cười, anh ấy muốn bạn yêu anh ấy mãi mãi.

Trương Gia Nguyên thì sao?
Cậu ta có biết rằng Lưu Vũ muốn loại tình yêu ảo tưởng này không? Trương Gia Nguyên có biết rằng Lưu Vũ sẽ đưa cậu ta vào gông cùm  của sự "mãi mãi" không?
Châu Kha Vũ không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì. Hắn đang ghen tuông? Nhưng tóm lại, hắn phải tìm cơ hội thích hợp để ngăn chặn Trương Gia Nguyên.
"Trương Gia Nguyên, cậu cảm thấy Lưu Vũ vì sao lại thích cậu ? Là người từng trải, tôi khuyên cậu, nếu hết lòng vì Lưu Vũ, kết cục của cậu cũng không tốt hơn của tôi một chút nào. Lưu Vũ  không yêu cậu, anh ấy chỉ cần người yêu anh ấy. Cậu, tôi, Lưu Chương, Lâm Mặc đều tương tự. Lưu Vũ đang cố gắng đánh đổi một chút tình yêu để mọi người toàn tâm toàn ý yêu anh ấy."

Trương Gia Nguyên cau mày, hoàn toàn không hiểu nếu Châu Kha Vũ muốn ngăn cản cậu, nhưng tại sao lại nói những lời này
"Cho nên?"
"Cho nên, kết quả của tôi hôm nay là kết quả của cậu ngày mai, hiểu không?”
Trương Gia Nguyên hiểu ra, Châu Kha Vũ đến thuyết phục cậu chia tay.
“Lưu Vũ hỏi tôi có yêu anh ấy mãi mãi không.”
Trương Gia Nguyên suy nghĩ một chút. Tuy nhiên, cậu vẫn quyết định nói với hắn  về điều đó
"Câu trả lời của tôi là, tôi sẽ."

                                  9

“Hẹn hò với em nhé?”
Trương Gia Nguyên cầm bó hoa háo hức hỏi Lưu Vũ.
Bông hoa này bắt đầu từ một hạt giống, Trương Gia Nguyên tưới nước và bón phân cho nó, nhìn nó từ một hạt giống nhỏ phát triển thành một bông hoa xinh đẹp.
Và cậu đã lấy bông hoa xinh đẹp mình tự trồng ấy để tỏ tình với người mình yêu nhất trên thế gian.
“Gia Nguyên, em sẽ yêu anh mãi mãi chứ?” Lưu Vũ hỏi cậu
"Em sẽ"
"Nếu tình yêu của em phai nhạt đi, chúng ta sẽ chia tay."
"Đó là điều không thể xảy ra trong kiếp này và cả kiếp sau."
Trương Gia Nguyên một giây cũng không suy nghĩ, cậu biết nuôi dưỡng một đóa hoa cần tất cả tình yêu tưới tẩm, mà Trương Gia Nguyên cả đời chỉ có một đóa hoa duy nhất.

                       ___ END ___

Xin chào mọi người, đây là lần đầu tiên em thử sức với công việc transfic này. Là một cô bé mới chỉ có 18 tuổi nên em biết chắc hẳn em dịch vẫn còn non tay, chưa có kinh nghiệm nhiều. Em  hi vọng mọi người sẽ thấy thích chiếc oneshot nho  nhỏ này. Bản thân em sẽ tích cực lắng nghe góp ý của tất cả mọi người để trau dồi, hoàn thiện kĩ năng hơn nữa.
Chân thành cảm ơn mọi người ạ 💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro