Editor-translator: lý thư hạ
Văn án:
chuyện xưa dường như bắt đầu như thế này:
Thời kỳ Thượng Cổ, Dận trạch thần tôn được Thiên Đế nhất mực trọng dụng bởi hắn là người luyện đá Xích Bích cho Nữ Oa Nương Nương giúp nàng trong công cuộc thu thập đá ngũ sắc vá trời, thậm chí còn trợ giúp tộc Hiên Viên đánh bại Xi Vưu tại Trác Lộc. Sau này khi Cộng Công tức giận bất hòa với Bất Chu Sơn, nên hắn đã tiếp nhận chức vị của Cộng Công trở thành thần Thương Doanh đời thứ hai. Hồng Quân đã đích thân ban cho hắn ấn ký trên mặt của Thủy Thần, Phục Hi mặc cho hắn chiếc áo bào của thần biển cả. Ở thần giới hắn tuổi trẻ có triển vọng, tư chất thiên nhân cũng không hề để tâm đến sự âu yếm cảm mến của nữ tử. Vậy mà chỉ vì muốn để nàng vui vẻ, hắn dùng Lạc Thủy Lâm Nguyệt của thần giới để tạo nên một toà thành trên không tên Tố Chiêu. Mà bởi bản thân của Lạc Thủy vốn hấp thụ linh khoa của đất trời cứ thế theo thời gian trăm năm sau trong thành ra đời một tộc linh gọi là Tố chiêu thị, cũng rất nhanh khiến cho thành Tố Chiêu trở thành một tòa đô thành hưng thịnh phồn vinh.
Lạc vi là quân vương đời thứ năm của Tố chiêu thị, một tiểu vương cơ lớn lên cùng với huynh nuôi là Phó thần Chi . Một ngày nọ, Phó thần chi bị một tên tiên nhân ở Tố Chiêu thành mưu đồ bất chính hãm hãi phải rời khỏi thành Tố Chiêu. Trước khi đi, Phó thần chi đã tỏ tình với Lạc vi , cũng hứa hẹn tương lai chờ mình tu luyện thành tiên nhân lợi hại nhất định sẽ trở về cưới nàng. Hắn rời đi không lâu sau, Lạc vi cũng lọt vào tầm ngắm, bị ám toán, bị thương nàng phải chạy trốn.
Sau khi rời khỏi Nguyệt đô, Lạc vi bái nhập tiên môn, chuyện sau đó đọc sẽ rõ ... :)
Lời dẫn
《 Nguyệt đô hoa lạc, thương hải hoa khai 》 Toàn bộ nguồn cảm hứng của cuốn sách ban đầu đều bắt nguồn từ một giọt sương đêm.
Có thể khi bạn nghe tôi nói như vậy sẽ thấy không thể tin được : chỉ nhìn thấy một giọt nước, cũng có thể viết thành một quyển sách được hay sao? Nói đến cũng thật kì lạ, tất cả những chi tiết trong cuốn tiểu thuyết huyền huyễn của tôi, đều lấy cảm hứng từ những vật rất đời thường. Nhớ lại một buổi tối nọ tôi ngồi trong phòng đọc sách uống trà, đúng lúc ấy đọc được một câu trong bài ( Sơ nguyệt phú ): vô tứ khiếp chi đoàn phiến , hư không chi bán luân (Không có trăng tròn tứ tráp , chỉ có nửa vầng là hư không). Giọt nước này rơi trên bàn, khi tôi mở cửa sổ, lại tình cờ nhìn thấy ngoài cửa sổ có một vầng trăng sáng giống hệt như trong sách miêu tả. Lúc đó tôi như cảm nhận được xúc cảm của những vị tú tài, tôi thở dài xúc động cho rằng người thời nay không gặp trăng thời cổ liệu trăng tháng này có từng chiếu người xưa. Chỉ là trăng chưa già lòng người đã già . So với mặt trăng ở xa kia, giọt nước này lại giống như con người rất nhỏ bé. Nhưng nếu giọt nước không phải chỉ là một giọt nước nữa mà là một biển cả bảo là vời vợi thì e rằngtrăng cũng chẳng còn ngại xa xôi . Trăng và biển, mặt trời và tầng không, núi sông và non nước , mới là những cảnh vật vĩnh hằng. Chỉ là những cảnh vật này thường thường không có cảm giác gì giống như trăng sáng và biển cả mặc dù chúng hướng về nhau nhưng lại vĩnh viễn không thể gặp nhau. Biển cả rộng lớn vô biên nhưng dù là ở đâu cũng đều phải ngước nhìn ánh trăng. Ánh trăng soi vào biển, soi xuống hàng ngàn vạn ánh bạc lấp lánh lại Vĩnh viễn cũng không thể nào thăm dò hết được biển sâu thăm thẳm, chính điều này dường như tạo nên gì đó rất u buồn giống như hai người nhìn nhau nhưng lại không thể gặp...
Nghĩ tới đây, một câu chuyện xưa bắt đầu hình thành trong đầu tôi: Mặt trăng. Nước lớn , biển cả. Tiểu Thủy, Lạc Thủy. Thương hải , thần biển,giọt nước, nước mắt. Nhìn nhưng không thể gặp, vượt qua ngàn năm nhớ thương . Chưa đầy năm phút, ý tưởng ban đầu của 《 Nguyệt đô hoa lạc, thương hải hoa khai》đã hình thành.
Tất nhiên, để viết xong từ một cố sự thành một câu chuyện hoàn chỉnh cần phải mất thời gian rất dài , đóng khung, viết và chỉnh sửa. Trong quá trình viết 《 Nguyệt đô hoa lạc, thương hải hoa khai》 cảm nhận lớn nhất của tôi chính là: Trung Quốc có lịch sử dài như vậy, văn hiến nhiều như thế ,quả là tuyệt vời. Có thể hoàn thành quyển sách này, tôi cũng rất may mắn vì tôi là người Trung Quốc, có thể đọc hiểu được《 Sơn Hải kinh 》《 Thần tiên truyền 》《 Sử ký 》.
Nhớ trước kia, khi tôi đang học Tào Phi thi tập , phát hiện ra nhà xuất bản quyển sách đó cũng đã xuất bản hàng trăm tác phẩm kinh điển và tuyển tập lịch sử. Trong những cuốn sách này tôi nhìn thấy mất cái tên Đỗ Mục, Vương An Thạch, Liễu Vĩnh, Đường Bá Hổ, Lí Hạ ngoài ra còn có một số các tác phẩm kinh điển mà tôi đọc khi còn ở trường trung học, như là 《 Tả truyện 》《 Thượng thư 》《 Kinh Thi 》 Vân vân. Lúc ấy thật sự tôi rất kích động, nói với bạn tôi là tôi sẽ mua lại toàn bộ sách ở đây. Bạn tôi nói: " Ài, thật đáng tiếc khi cậu không sinh ra ở thời cổ đại." Ta nghĩ một lát rồi nói: "không được, cổ đại không có internet, không có bồn cầu tự hoại vấn đề quan trọng hơn là nếu xuyên về cổ đại sẽ không có nhiều cổ tịch như hiện tại nữa." Bạn tôi bị tôi nói cho không nói được gì đành nâng trán nói: " coi như tớ chưa từng nhắc đến."
Cho tới tận bây giờ niềm yêu thích đọc cổ thư của tôi vẫn rất lớn, có lẽ là do lây nhiễm từ bố tôi. Từ khi bắt đầu viết chuyện tôi nhớ trên giá sách trong nhà đã có 《 Tư trị thông giám 》 Và 《 Sử ký 》. Chỉ cần rảnh rỗi bố tôi sẽ lấy những cuốn này ra đọc . Bố còn rất thích giảng giải chuyện lịch sử cho tôi nghe. Bố cũng thích nhất nhân vật lịch sử là Tào Tháo và Khang Hi, chính bởi vậy cũng ảnh hưởng tới tôi rất nhiều . Cho nên, tiểu thuyết xưa cũng một thứ mà lòng tôi yêu thích . Năm 2011 khi viết xong 《 Nại Hà 》 Đến bây giờ, cũng đã hơn ba năm tôi chưa viết ra một tác phẩm hoàn chỉnh nào nữa. Bộ 《 Nguyệt độ hoa lạc, thương hải hoa khai 》 lại có liên hệ với 《 Nại Hà 》bởi cả hai cùng thuộc hệ liệt chuyện xưa của Bích Lạc Hoa Duyên nhưng kịch bản lại dài hơn một chút, thời gian cũng lâu hơn . Lúc đầu bản thảo của chuyện chỉ có ba mươi nghìn chữ tôi đã xóa rồi sửa đổi nên thành ra chỉ còn hơn hai mươi nghìn chữ thôi. Về phương diện này, tôi thường bị bạn bè nói là mấy người thuộc cung Xử Nữ đáng sợ thật có thể ra tay hung ác như thế với chính văn chương của mình.
Ban đầu, cuốn tiểu thuyết này có tên là 《 Tố chiêu từ 》. Tố chiêu ở đây ám chỉ quê hương của nhân vật nữ chính là Lạc vi, là kinh đô Lạc Thuỷ do các vị thần thượng cổ tạo ra nên sẽ có một Câu là " Nhân diện đào hoa Từ tô chiêu (mặt người đào hoa Từ Tố chiêu)" ở cuối tác phẩm . Nhưng sau khi thảo luận với biên tập viên tôi cảm thấy cái tên khác là《 Nguyệt độ hoa lạc, thương hải hoa khai 》 mới thích hợp hơn cả, bởi vì mặt trăng ám chỉ tiểu vương cơ đáng yêu có mái tóc xanh và làm da trắng như tuyết của chúng ta, còn biển cả chính là Dận Trạch thần tôn với mái tóc đen và áo bào xanh, vừa vặn Lạc vi thiên và Dận trạch thiên đều đại biểu cho bốn chữ trước dấu phẩy cái tên này cũng ngày càng thêm chuẩn xác. Nhưng mà, không xem hết đoạn văn,cũng không thể vụng trộm nhảy đến đoạn dận trạch thần tôn được đâu nha. Bởi vì ta biết, mọi người khi xem hết đoạn dận trạch khẳng định sẽ quay lại xem chính văn . Cười.
Cuối cùng, cám ơn bạn đã lựa chọn quyển sách này. Khác với thế giới Âm phủ ma quỷ trong 《 Nại Hà 》bối cảnh của quyển sách này chủ yếu diễn ra ở Linh giới, Cửu Châu và tiên giới, hi vọng nó có thể mang đến cho bạn cảm nhận khác biệt. Đồng thời, tôi cũng xin cảm ơn văn hóa và lịch sử Trung Quốc đã cung cấp cho tôi rất nhiều cảm hứng và tư liệu, cho phép chúng tôi, một nhóm những người yêu chữ, được hưởng hạnh phúc vô bờ bến dùng tư liệu mãi không cạn.
Quân tử dĩ trạch
2014.11
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro