Chương 1: Trở Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

## Trước tiên mình xin cảm ơn các bạn đã ủng hộ và đọc câu chuyện của mình, đây là những dòng truyện đầu tiên do bản thân mình sáng tác nên có thể có sai sót và có thể đôi chỗ không được hợp lý. Hi vọng nhận được sự góp ý.

## Cảm ơn và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

***

     Khi đêm buông xuống, trong căn phòng trọ lặng lẽ, u tối, chỉ có ánh sáng, lập lòe, chập chờn, yếu ớt của chiếc đèn dầu. Năm người bạn Nam, Thu, Thảo, Hiếu và Dương, họ đều là sinh viên năm thứ 2 đang học đại học, dù học khác trường nhưng tình cảm vẫn rất thân thiết, nhân dịp nghỉ hè, họ hẹn nhau bằng một chuyến đi tham quan tại Hà Nội, chuyến đi kéo dài gần 10 ngày. Năm người đang xúm lại với nhau, quây thành 1 vòng nhỏ, mùi khói thoang thoảng bốc lên cùng với tiếng kể thì thào, nhỏ nhẹ càng làm cho không khí thêm phần ảm đạm, ma mị hơn:

- "Căn nhà đó có quỷ ấy, nghe đâu là nhà ổng làm ăn thành đạt, lại tốt bụng hay giúp đỡ những người xung quanh lắm, nhưng thói đời mà, bên cạnh những người yêu quý ổng thì có một số thành phần ghen ăn tức ở lắm, nghe đâu bị người ngoài yểm bùa. Kết quả chỉ trong một đêm, không còn ai sống sót cả. Người thì bị cắt cổ, riêng hộp sọ thì bị cắn nham nhở, người thì bị moi tim, ruột gan thì bị lôi dài ra sàn nhà, toe toét máu. Còn 2 đứa con gái của họ thì nát xác luôn, giống như một thứ gì đó vừa nhai nát rồi nhả bã ra vậy. Cả ngôi nhà nhuộm đỏ một màu máu. Cho tới tận sáng hôm sau thì mọi người mới phát hiện ra, ai lấy cũng sợ hãi tột độ. Có người nôn thốc nôn tháo, có người thì ngất ngay tại chỗ, đến cảnh sát cũng phải bàng hoàng bởi đây là lần đầu tiên họ phải đối mặt với một vụ quái quỷ như vậy. Cuối cùng, cả nhà ấy được hỏa thiêu rồi chôn ở nghĩa địa gần đó. Từ ấy thì không còn ai dám đi đến căn nhà đó nữa, họ nói mỗi lần bước ngang qua, lén nhìn trong căn nhà, họ lại cảm thấy một thứ gì đó thật đáng sợ, sống lưng lạnh ngắt dù lúc đó là trời ngày hè đang oi ả. Đêm xuống, người ở đây thường nhìn thấy những bóng trắng lơ lửng, cái thì bay là là mặt đất, cái thì đu lên ngọn cây, mái nhà, âm thanh của những tiếng la hét, tiếng khóc của những đứa trẻ cứ vang vọng. Nhiều người không chịu nổi đã phải chuyển đi nơi khác, còn những người không có tiền, họ đành chung sống ở đó, nhưng nhà nào cũng phải treo gương bát quái, cũng phải có những lá bùa treo trong nhà, và cứ khi mặt trời lặn, tuyệt nhiên họ sẽ không ra khỏi nhà..."

- "Rồi sao họ không mời pháp sư đến nhỉ, chuyển nhà đi làm gì cho bất công..."- Nam – sinh viên năm 2 của trường Bách Khoa – nhanh nhảu tiếp lời.

- "Từ từ đã, tao đã kể hết đâu" – thằng Hiếu có vẻ cáu gắt .

- "... nghe bả cũng mời nhiều thầy pháp lắm nhưng chưa một ai bước vào nổi trong nhà, có người mới đến cửa đã sùi bọt mép rồi lăn đùng ra, người dân không ai dám đến gần, cuối cùng bị thiệt mạng. Pháp y chuẩn đoán không có vết thương vật lý, nguyên nhân là do máu bị đông lại đột ngột dẫn đến tử vong, điều này vẫn chưa bác sĩ hay tiến sĩ nào đưa ra câu trả lời đc... cuối cùng họ đành lập ra 1 ngôi miếu nhỏ sau nhà, mỗi tháng cử 1 gia đình ở đó cúng bái, mọi chuyện cũng được yên ổn một chút..."

     Mấy người còn lại nhăn mặt, tỏ vẻ kinh hãi lắm, Thu bật khóc lên nức nở vì sợ, tay ôm chặt Thảo bên cạnh run rẩy nói trong nước mắt:

- " Thôi đừng kể nữa, tao sợ quá".

- " Sợ thì mày ra phòng bên ngủ đi, nghe làm gì, con gái gì đâu mà nhát như cáy" – Nam ngồi phía đối diện nói với giọng chê bai.

     Nói thì nói vậy, căn nhà trọ nhỏ nhỏ ngay sát khu nghĩa địa không xa, khu trọ mấy người đang ở thì chỉ vẻn vẹn có vài phòng: 2 phòng ngủ, 1 phòng khách, còn lại là nhà vệ sinh với khu bếp. Trời thì đã khuya rồi, mọi người trong khu tập thể hầu hết cũng đi ngủ, chỉ còn tiếng dế mèn, tiếng loạt soạt bởi những cành tre cọ vào nhau, đung đưa theo gió, nhưng đó không đủ để làm không gian bớt đi phần tĩnh mịch đến đáng sợ. Căn phòng bên cạnh cũng vậy, thử hỏi ai dám sang ngủ một mình, nhất là vừa nghe câu truyện kinh dị vừa rồi. Thu đành phải ngồi nghe tiếp.

- " Truyện gì nghe chán òm, có gì hấp dẫn hơn xíu không ?" - câu nói của một cô gái ngồi bên phải Hiếu, là Dương – cô gái nó nét người cao ráo, đầy đặn, khuôn mặt mang vẻ ngái ngủ tỏ vẻ chán nản.

     Mọi người quay lại nhìn Dương với ánh mắt kinh ngạc:

- " Rồi mày không sợ luôn hả, Thảo Trần nó sợ sắp ngất ra rồi đây này."

- " Ủa có gì mà phải sợ, làm gì có ma quỷ trên đời này, người ta toàn dọa nhau cho vui đấy thôi. Giống kiểu mấu câu truyện cổ tích ngày xưa ấy, trò mèo dọa trẻ con."

- " Thôi thôi, phét ít thôi. Chuyện ấy đồn đại khu vực này ai chả biết, không tin thử hỏi xem. Mà mày không tin ấy thì về phòng mà ngủ đi, mai bọn tao gọi dậy rồi về cả thể." – Hiếu tỏ vẻ không hài lòng.

- " Hông, đêm cuối ngủ chi mất vui, hay tụi mày có trò gì vui không chứ nghe kể chuyện chán quá trời luôn ấy" – Dương đáp.

- " Trò gì, đêm muộn rồi, người ta đi ngủ hết rồi, ầm ĩ là bị chửi luôn ấy đừng đùa."

     Bỗng một ý tưởng điên rồ nảy ra trong đầu Dương, có lẽ là hết trò để nghịch rồi :

- " Hay là mình đi vô cái nhà thằng Hiếu vừa kể đi."

     Đề nghị vừa đưa ra làm mọi người rùng mình, song quay sang mắng mỏ. Thu quay sang Thảo rồi hỏi

- " Vừa mày nấu cơm có cho thêm đá hay không ấy, chứ tao thấy Dương nó nặng lắm rồi ấy."

- " Lũ nhát cáy này, động tý là sợ, chả làm ăn được cái gì cho đời hết. Có gan nghe kể mà không có gan đi, trò này tao tưởng chỉ lừa được lũ trẻ con thôi chứ."

     Cả lũ có vẻ bực dọc, quay sang Dương chê trách này nọ. Có vẻ động đến lòng tự tôn, Dương lên tiếng:

- " Chúng mày ko đi thì để tao đi, tao sẽ cho chúng mày xem ma quỷ là cái thá gì, lũ nhát cáy."

     Nói là làm, sau khi tìm kiếm địa chỉ một hồi theo lời kể của thằng Hiếu, phát hiện ngôi nhà đó không quá xa, hơn 3km gì đó. Trên tay chiếc cặp cùng với chiếc iphone14 promax (bản 1T màu xanh lục nha, món quà Dương tự mua được bằng số tiền học bổng sương sương chục củ của mình bên Đại học Y Hà Nội). Đám bạn đứng phía sau khuyên cô ở lại, phần vì đêm đến nguy hiểm, phần vì con gái đi một mình nên cũng không an toàn. Nhưng dường như cô không để ý, trong đầu lúc này chỉ có hình ảnh lũ bạn mình phải bàng hoàng, nể phục mình sau chuyến đi lần này, nên hầu như cô không quan tâm đến những lời ấy. Bước xuống tầng trệt, không gian im ắng, khác hẳn mọi khi, chỉ có ánh sáng le lói phía bên trong phòng bảo vệ hắt ra leo lên chiếc xe điện có phần cũ, biển số đã phai sơn. Cất tiếng chào bác bảo vệ và đưa vé, cô gái phóng xe về phía đường lớn, xa dần, xa dần. Nhưng cô không biết rằng, có một điều quái quỷ đang chờ đợi cô phía trước.

     Cánh đường đồng tối đen một màu, trời mới vào thu, mưa suốt nên ánh trăng lúc mờ lúc tỏ, cũng chẳng sáng như mọi khi, nguồn sáng duy nhất là từ ánh đèn của chiếc xe điện cũ kĩ. Tiếng dế mèn, tiếng ếch kêu vang vọng, tiếng xào xạc của những cây lúa va quệt vào nhau, đung đưa theo từng cơn gió, nhưng dường như cũng bị lấn át bởi sự tĩnh mịch. Vẫn là gương mặt trái xoan ấy, không một vẻ hoảng sợ, cô vẫn tiến về phía trước, về phía ngôi nhà mang bao nỗi khiếp sợ của người dân nơi đây. Đường về đêm vắng người qua lại nên cũng khá dễ đi nên chỉ hơn 10p sau, Dương đã có mặt. Ngôi nhà nằm ở sâu trong 1 con ngõ nhỏ, cách khu dân cư trong đó tầm hơn 200m. Từ ngoài mặt đường cũng có thể nhìn được chiếc cửa kính đang vỡ một phần. Cuối con ngõ nhỏ là chiếc cổng sắt không cao quá đầu người, đã có phần han rỉ và mọc rêu.

- *Cánh cổng không có khóa* – một suy nghĩ hiện ra khi bàn tay của Dương chạm vào then cài của chiếc cổng.

     Mặc dù đã rất nhẹ nhàng nhưng do đã quá lâu cùng với mưa gió, tiếng rít, tiếng cọt kẹt vang lên khi cô đẩy hai cánh cổng mở ra. Phía trước lại là đoạn đoạn đường ngắn ngắn gần chục mét, hai bên bờ là hai cái ao cá, tuy không nhìn được rõ nhưng cũng đủ để biết là nó khá rộng, những cơn gió đêm thổi qua mang cái lạnh của hơi nước cùng với cái mùi xác động vật chết khiến Dương cảm thấy rùng mình. Cuối cùng thì cũng đã tới trước cửa, ngôi nhà trước mắt cũng không quá lớn, nhìn ngoài đoán có thể đoán kết cấu là ba tầng, tầng trên cùng có lẽ là cái gác nhỏ có chiếc cửa kính đã vỡ. Hồi đó mà xây được căn nhà như vậy cũng phải ở dạng khá giả nhất khu rồi. Đang mải nghĩ lan man, bất chợt cô giật mình...hình như có khuôn mặt nào đang úp vào khung cửa kính tầng gác mái, ánh trăng mờ mờ nhưng cũng khiến cô nhìn thấy dường như có mái tóc đen dài phủ lên gương mặt trắng bệch của 1 cô gái. Dương bắt đầu rùng mình, cơn ớn lạnh từ đâu chạy dọc sống lưng, da gà băt đầu nổi lên, tay run run lục trong túi áo chiếc đèn pin nho nhỏ, vội chiếu vào khung cửa để nhìn cho rõ nhưng lại không thấy nữa. Lúc này, trong lòng cô có chút bối rối, không biết có nên quay về hay không. Nhưng nghĩ đến đám bạn sẽ cười mình, lúc ấy biết trốn đâu cho hết nhục, thôi thì đã phóng lao thì theo lao, tới đây rồi thì liều một phen vậy. Móc trong túi ra chiếc điện thoại, Dương bật máy quay, giơ ra trước mặt.

- * Thứ này sẽ cho tụi bạn mở rộng con mắt, và cũng hi vọng là không có thứ gì quá khủng khiếp ở đây* – thầm nghĩ.

     Đưa bàn tay nhỏ nhỏ lên chiếc tay năm cửa, "Cạch" cánh cửa cũng không khóa, tiếng cọt kẹt cũ kĩ lại vang lên. Bước vào căn nhà, trước mặt là căn phòng khách rộng rãi với 4 bức tường được sơn màu xanh nhưng đã nhạt dần theo thời gian, có chỗ từơng bị bong ra từng mảng để lộ lớp gạch đỏ bên trong, một màu đỏ như kiểu... máu người vậy. Đồ đạc trong đây dường như đã bị dọn đi hết càng làm cho căn phòng trở lên trống trải. Khí trời thi càng về khuya càng lạnh lẽo...và lạnh hơn khi ở đây. Càng bước sâu vào trong, bóng tối dường như nuối chửng con người ấy, thứ ánh sáng duy nhất lúc này chỉ từ chiếc đèn pin nhỏ trên tay Dương cùng với ánh đèn flash trên chiếc điện thoại đang bật quay video, chiếc xe để ở ngoài từ lúc nào đã tắt đèn rồi, rõ ràng, cô đã vào trong căn nhà mà không hề có tắt điện xe. Tầng trệt chỉ có vẹn căn phòng khách, một khu vực nấu ăn và vệ sinh trống trải. lướt qua thì không có gì đặc biệt cả, lướt máy quay qua một lượt những chỗ đó, ánh sáng đi tới đâu, mọi thứ lại hiện rõ rồi lại chìm trong bóng tối.

- * Có khi nào trong màn tối ấy, một thứ gì đó nhảy ra và...* – cái suy nghĩ nhẹ thoáng qua nhưng cũng khiến cô nổi cả gai ốc, lại tự dọa mình rồi.

     Tầng trệt có vẻ không có thứ gì đặc biệt cả, Dương đã đi từng ngóc ngách mà cũng chẳng thấy gì.

- " Đó bảo có sai đâu, làm gì có ma quỷ chứ." – Dương đắc ý.

     Đang tâm trạng đắc ý, Dương quyết định lên tầng hai khám phá tiếp. Chiếc cầu thang dẫn lên nằm ở phía cuối căn phòng khách. Nhẹ nhẹ bước tới, cô lia ánh đèn dọc cầu thang để chắc rằng không có vật gì cản trở. Chiếc cầu thang cũng rất cũ, có rêu và một số cây dương xỉ mọc dài cả gang tay, không cẩn thận rất dễ bị trượt ngã.

- " Là nước à?"

     Có lẽ khá lâu nên căn nhà cũng bị rột, trận mưa mấy hôm trước làm cho không khí trong đây ẩm ướt, vài chỗ còn có nước đọng, nhất là ở gần cầu thang. Tuy có cũ nhưng Dương vẫn nhìn rõ những vệt gì đó đỏ đỏ kéo dài từ từ đầu trên xuống đầu dưới của cầu thang, bên thành cầu thang cũng có. Vốn là sinh viên suất sắc ngành Y, không khó để cô có thể nhận biết, đây là vệt máu. Ngay lúc này, câu chuyện thằng Hiếu vừa nghe được xuất hiện lại trong đầu cô:

- *...Cảnh sát phát hiện, 5 thi thể không nguyên vẹn xuất hiện cùng 1 địa điểm, đó là căn phòng đối diện cầu thang ngay tầng hai, chúng đã được mang đến từ những chỗ khác bởi vì ngta phát hiện có rất nhiều vệt máu kéo dài khắp căn phòng, kiểu như ... kéo xác ấy.*

     Từng bước, từng bước nhẹ nhang, bước lên tầng trên. Mở ra trước mắt cô là ba căn phòng: 2 căn phòng 2 bên, 1 ở phía trước và cuối là chiếc cầu thang lấp ló, hình như nó là lối đi lên tầng gác mái. Rọi đèn một lượt, từ trần nhà, đến nền, vẫn có những mệt đỏ chỗ đậm, chỗ nhạt kéo dài. "CHOẢNG!" tiễng vỡ của thủy tinh như xé nát không gian yên tĩnh vốn có của nó. Dương hoảng hốt chiếu ánh đèn xuống dưới chân cầu thang, chỗ mà cô vừa mới đứng, một cái bóng đen với đôi mắt xanh lè, sáng trưng :

- *là Trần Đức Bo phiên bản Châu Phi, à không, một con mèo đen thôi, có lẽ nó nhảy vào từ cửa sổ rồi làm rơi miếng kính trên đó.* – cô tự an ủi để lấn át đi cái sợ hãi đang dần lớn lên trong mình.

     Trong lúc mải soi đèn xuống dưới và suy ngẫm, tay trái cầm điện thoại vẫn đang quay hướng về chiếc cầu thang phía cuối, cô đã bỏ lỡ một hình tượng kinh tởm, rợn người – một chiếc đầu người thò ra từ góc tường che khuất một phần cầu thang, đôi mắt nó to tròn, trắng dã, mái tóc thưa thớt dài chạm tới nền nhà, có chỗ trụi hủi để lộ một phần sương sọ đen ngòm, phần máu rỉ từ miệng đã bị rạch ngoác đến ngần mang tai, cười một cách quỷ dị. Trên ngương mặt, những con ròi bọ lúc nhúc dưới lớp da mỏng như đang muốn chui ra, có con từ trong khóe mắt, có con từ trong mũi, trong miệng bò ra rồi rụng xuống nền nhà. Với linh cảm của bản năng con người, Dương giật mình quay đầu lại về phía cầu thang, đập vào mắt cô... vẫn là 3 căn phòng và tuyệt nhiên là không có cái đầu nào cả. Nhưng lạ một chỗ, cánh cửa căn phòng phía cuối ban đầu vốn đóng kín đã mở từ khi nào. Bản chất tò mò, cô nhè nhẹ bước đôi chân tiến về từng căn phòng để kiểm tra, hai căn phòng bên trái và phải dường như không thể mở, có thứ gì đó chặn từ bên trong thì phải, tay nắm cửa cũng không thể vặn, có lẽ đã bị khóa từ trước. Trên chiếc tay nắm bụi đã bám đầy nhưng vẫn đủ để nhìn rõ những vệt đen bám trên đó. Cuối chỉ còn căn phòng đang mở cửa cùng với tầng gác mái, Dương quyết định nhanh chóng vào trong quay một chút nữa rồi về, bởi lẽ ngay từ khi bước vào ngôi nhà, cô đã cảm thấy điều gì đó không ổn, luôn có cảm giác đôi mắt sắc lạnh nào đó nhìn cô từ đằng sau, nhưng vốn không quá tin vào ma quỷ, cô chỉ có thể đưa ra lý do là do mình ngái ngủ mà thôi. Một bước, hai bước, ... tiến về phía căn phòng cuối đó, bỗng "RẸT RẸT ...ĐOÀNG" một tiếng nổ chói tai – tiếng sấm chớp đánh đúng 3 lần khiến cô giật nảy mình, tim bắt đầu đập nhanh, thở dốc. Chiếc đèn pin trên tay rơi xuống rồi tắt ngỏm. Định thần một lúc cô mới hoàn hồn, mò mẫm với với lại chiếc đèn pin đã vỡ, dường như đã không còn hi vọng, gương mặt cau có:

- "Chết tiệt, đen thế chứ lại, mà sấm chớp gì tầm này cơ chứ, trời có mưa đâu. Chán không cơ chứ, nó hỏng rồi.".

     Bấm bụng tiếp tục cuộc hành trình với nguồn ánh sáng yếu ớt từ flash của chiếc điện thoại, từ từ bước lại căn phòng. Càng tới gần, cô càng cảm thấy nhiệt độ ở nơi đây lạnh lẽo hơn, có thứ gì đó...lạ lắm. Căn phòng cũng khá rộng, có một chiếc giường đủ cho ba người nằm, một tiếc tủ đựng đồ cũ kĩ mục nát, hai cánh tủ đóng kín. Cái bản tính tò mòa vốn dĩ đã ăn sâu vào trong con người, bước một, bước một cô tiến về phía tủ quần áo:

- * Cảnh này giống trong mấy bộ phim kinh dị mà mình hay xem này, theo kịch bản thì sẽ có gì đó nhảy ra và ...*

     Chưa nghĩ dứt, bàn tay cô đã mở tung cánh tủ, tiếng rít chói tai cùng với tiếng "Chít chít" của lũ chuột vang khắp phòng.

- "Con mẹ nó, lắm chuột thế này, hôi chết mất!" – Dương lùi lại về sau.

     Trong tủ quần áo lúc nhúc toàn chuột, có con sống có con đã chết, xác của chúng cũng không lành lặn, bị gặm nham nhở, có con thì chỉ còn cái đầu, có con bị khoét rỗng ruột. Lạ hơn là mấy con chuột này to bất thường, nó phải ngang ngang bắp tay cô. Lũ chuột hỗn loạn kéo nhau chạy ra khỏi cánh cửa rồi mất hút, không gian tĩnh mịch lại trở về. Rùng mình, cô cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa. Phía đằng sau cô, cách mấy bước chân là một chiếc bàn trang điểm nhỏ nhỏ, trên có gắn một tấm gương dường như đã vỡ, đã được mấy tờ báo dán chặt lại. Cũng đúng thôi, người Việt ta thường có tục lệ, nếu nhà có tang sự, hay quỷ sự, che đi những tấm gương, tấm kính, úp những khung ảnh xuống,... đấy là một trong những việc quan trọng nhất trước khi tiến hành bất kì nghi thức nào.

- * Ở đây chắc cũng vậy, có lẽ những người dân ở đây đã làm điều này, nhưng nếu vậy thì sao không úp cái tấm ảnh này xuống chứ?* – Dương thầm nghĩ.

     Cầm tấm ảnh lên, nó đã bám đầy bụi, lấy một bên tay lau lau, là khuôn mặt của đôi vợ chồng với 2 đứa con.

- * Phải chăng là 4 người này, ủa sao Hiếu nó kể là 5 cái thi thể cơ mà nhỉ, vậy người thứ 5 là ai được?"

     Dường như nhớ ra điều gì cô dọi chiếc điện thoại xuống nền nhà, quả nhiên "Là ... máuuu" – Dương giật mình thốt nên. Thứ cô nhìn thấy phải nói là một vùng đen, loang gần như khắp sàn nhà, loang lổ kéo dài ra phía cửa căn phòng, là 1 người có kiến thức về Y học, không khó để nhận ra. Chiếu đèn ra xa, nhìn kĩ một chút thì đây là vệt máu bắn, phía xa xa sàn nhà cũng có, trên tường cũng có, giống như... một cơ thể bị nổ tung ra vậy. Cho bạn nào chưa biết, đặc điểm của máu khi bắn ra khỏi cơ thể sẽ có xu hướng là dạng hình cầu kể cả khi đang bay, nó khác hoàn toàn với chất lỏng khác, vết máu chuyển từ màu sáng sang màu nâu thẫm khi tiếp xúc với không khí bởi quá trình oxi hóa hồng cầu (HnO2) thành methemoglobin và hemichrome, lâu dần chuyển thành màu đen. Có lẽ lúc vào đây mải chú ý đến mấy những thứ khác nên cô tuyệt nhiên không để ý đến. Có lẽ bởi tính tò mò của mình, Dương lần theo vệt máu, kéo dài đến chân cầu thang dẫn lên gác mái. Đứng đó nhìn lên, trên là một khoảng không tối mịt, ánh sáng của chiếc điện thoại không đủ để chiếu xa như vậy.

- * Có lẽ nên về thôi, thế là đủ rồi, trên ấy chắc cũng chẳng có gì đâu*

     Nghĩ rồi cô quay người lại toan bỏ về, thật ra bản thân cũng chẳng dám chắc là có thứ gì hay không mà trong cô, nỗi sợ đã lớn lắm rồi, nhịp tim đập nhanh, đổ mồ hôi, cơ thể gai lạnh, run rẩy cũng đủ để biết đây là phản ứng cơ thể con người khi sợ hãi. Chưa kịp bước lấy một bước, cô lại giật mình bởi tiếng chuông điện thoại quen thuộc, cuộc gọi từ đám bạn. Bình tĩnh lại, cô bấm trả lời. Đầu dây bên kia cất tiếng:

- " Con mẹ mày, mày đi đâu ấy sao chưa về?"

- " Thì tao đang ở trong căn nhà ấy này." – Dương đáp

- " Trong ... trong .... nhà là sao?" – đám bạn dường như hoảng hốt.

- " Thì trong căn nhà mà thằng Hiếu kể chứ sao, tưởng thế nào chứ trong đây chả có thứ gì đáng sợ cả, giờ tao đang định về này, đây cho chúng mài xem nhá."

     Cô bấm máy gửi đoạn video vừa quay được cho đám bạn, đoạn video không quá dài khoảng gần 20 phút, thời gian gửi là vừa tròn 3 giờ sáng. Lũ bạn vừa bấm vào video thì kinh hãi thật sự, trên màn hình điện thoại là hình ảnh từng bước chân của Dương đi soi mói khắp căn nhà, cô soi đây, soi kia, những chỗ kinh dị nhất như nhà vệ sinh, nhà tắm – nơi mà trong mấy bộ phim kinh dị, mấy con quỷ sẽ hiện ra và hù thấy mẹ luôn, Dương cũng đi qua.

- " Sao thế nào, phục tao chưa, tý về cho phép mỗi đứa mua tao cốc trà sữa nhá, tao sẽ ... ÁAAA"

- " Này, sao đấy, có chuyện gì đó, mày có sao không?" – cả bọn lo lắng thốt lên.

     Mãi một lúc sau, Dương mới cất tiếng trong điện thoại.

- " Không, tao vấp phải cái gì đó ngã thôi, để xem .... À, đạp phải viên bi ấy mà (im lặng một lúc)... 1 viên, 2 viên, 5 viên, ... CÁI QUÁI QUỶ GÌ VẬYYYY" – Dương trong tiếng hoảng loạn.

     Về phía đám bạn giật mình trước tiếng la của Dương, lo lắng.

- " Cái gì là cái gì, nói rõ xem nào?"

- " Dương ,... Dương .... ê đụ má mài đâu rồi ..." – tiếng thằng Hiếu quát lớn vào chiếc điện thoại.

     Nam ngồi im lặng nãy giờ, dường như anh chàng bị cuốn vào đoạn video mà Dương vừa gửi, bỗng chốc anh ta hét lên sợ hãi:

- " CÁI Đ.ÉO GÌ GHÊ TỞM VẬYYYY?"

- " Mày làm sao vậy Nam?" – vừa nói, cả lũ lồm cồm bò tới chỗ anh ta.

     Cả đám bọn dường như trắng bệch mặt khi trên màn hình điện thoại là gương mặt quỷ dị, kinh tởm lấp nó góc tường gần cầu thang, đã được Nam zoom lên – đó chính là khoảnh khắc mà Dương đã bỏ lỡ lúc bắt gặp con mèo. Điện thoại thằng Hiếu vốn không có tiếng trả lời, lúc này phát ra tiếng đổ sập cái "RẦM", sau đó là những tiếng xào xạc, ngàn tiếng vo vo như kiểu những viên bi lăn, tiếng lộc cộc dồn đập như hàng ngàn bước chân đang chạy. Những âm thanh càng ngày càng lớn. Thằng Hiếu sợ hãi gọi lớn:

- " DƯƠNG, MÀY CÒN Ở ĐÓ KHÔNG, SAO KHÔNG TRẢ LỜI, BỌN TAO KHÔNG CÓ ĐÙA ĐÂU NHÁ, DƯƠNGGGG !"

     Vẫn có tiếng trả lời, đáp lại là tiếng hét thất thanh, tiếng la sợ hãi của cô gái, rồi đến tiếng bước chân chạy trong tiếng khóc nấc. Mọi thứ dường như đã hỗn loạn, một bên đám bạn hoảng hốt, gọi tên, một bên chỉ có tiếng la hét thất thanh trong sợ hãi rồi tắt hẳn, cuộc gọi cũng kết thúc. Họ biết rằng mọi chuyện đang tồi tệ hơn, đang dần mất kiểm soát.

- " Giờ ... giờ ....phải làm sao? " – Thảo cất tiếng hỏi cả bọ dù cô biết, tất cả cũng cùng chung thắc mắc như vậy.

     Cái Thu đã khóc thành tiếng mếu máo, nấc nghẹn:

- " Mẹ nó, đã cản rồi không nghe, giờ thì chết đến nơi rồi, ai đó cứu bạn tôi với."

     Cả lũ dường như mất bình tĩnh, loạn cả lên. Thằng Nam run rẩy nói, câu nói làm mọi người càng sợ hãi:

- " Chúng mình phải đi cứu nó, phải cứu nó, không nó sẽ .... chết."

- " Nhưng nhà đó ... nhà đó có ma, lỡ chúng ta cũng bị nó ... bắt thì sao." – Thu rung rung giọng.

- " Thế chả lẽ để nó chết ở đấy à, chúng mình đông, không sao đâu, đi... đi, không thì chẳng kịp mất." – Nam quát lại.

- " Nhờ người đi, chúng mình chạy xuống gọi mọi người giúp, thà là bị chửi, bị đánh chứ không để Dương nó có chuyện được." – Hiếu run run.

- " Gọi thế nào giờ, mày nghĩ bọn họ sẽ tin lời mình nói sao trời ơiii" – Thảo đáp trong sự run rẩy, đôi mắt đã ứa những giọt lệ.

- " Câu chuyện này tao được nghe mấy người ở đây kể lại mấy hôm trước, tao nghĩ là họ sẽ tin. Mà không còn thời gian nữa rồi, đi mau kẻo không kịp thời gian nữa." – Hiếu nói với giọng kiên quyết.

     Vậy là cả 4 đứa kéo nhau xuống tầng đập cửa từng phòng tìm sự trợ giúp, một người cũng được, thêm một người là thêm hi vọng sống. Rồi từ từ từng người trong mỗi phòng bước ra, có lẽ giữa đêm bị đánh thức nên bực bội lắm, ông bảo vệ cũng xuất hiện và quát lớn:

- " CHÚNG MÀY LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ, MUỐN PHÁ HẢ..."

     Bốn đứa bất lực quỳ xuống, kể sơ qua mọi chuyện. Nghe xong ai cũng lấy làm kinh ngạc, mặt cắt không còn một giọt máu. Một người trong số họ bước ra – người đàn ông dáng người cao gầy, khoác lên mình chiếc ngắn tay cùng chiếc quần đùi xám, nhìn chẳng có gì đặc biệt nhưng ông ấy lại là một thầy pháp, ở đây cũng được gần 1 năm rồi. Giọng trầm trầm nói:

- " Mọi người giúp đỡ chúng đi, tôi bấm độ có điềm rồi, chúng nói thật ấy. Để lâu chút nữa, e là cô gái sẽ...."

     Nghe rồi ai cũng tỏ vẻ sợ hãi, nhưng chuyện liên quan đến mạng người không thể chậm trễ. Có lẽ phần vì họ tin vào câu chuyện truyền miệng, phần vì lời nói của vị pháp sư kia, và phần nhìn bốn đứa đang quỳ lạy, nước mắt giàn rụa. Thế là họ sai những người trai tráng, tập hợp từng nhà, được đâu gần 20 người, mỗi người cầm đèn pin, dao dựa, có người cầm cả tỏi, ... Riêng ông thầy pháp mang theo chuỗi hạt, một ít lá bùa và vài bó nhang cùng bật lửa. Họ bắt đầu lên xe, kéo lũ lượt tới căn nhà quỷ dị đó.

     Về phía Dương, trong lúc mải nói chuyện với đám bạn, một thế lực nào đó đã đưa cô bước chân lên chiếc cầu thang từ lúc nào, lúc giật mình nhìn lại, bản thân đã đặt chân lên gác mái rồi. Trên này không khí dường như càng lạnh lẽo hơn căn phòng trước đó, cái mùi cũng tởm lợm hơn, giống kiểu ... xác chết ấy, nhưng vì có những đứa bạn đang nói chuyện nên cô cũng vơi đi nỗi sợ, tiện thể đi ngó nốt tầng trên này. Nhưng thật không may, mọi thứ không đơn giản như suy nghĩ. Từng bước, từng bước tiến về phía cuối, nói là tầng gác mái nhưng cũng khá rộng rãi, cũng có 1 căn phòng nhỏ phía bên trái, cánh cửa của nó được che phủ bởi thứ vải lụa đỏ đã mục rách. Ngắm trên nhưng không ngắm dưới cô giẫm phải 1 vật gì đó rồi ngã nhoài ra. Mệt nhọc đứng dậy, trước mặt cô là cánh cửa căn phòng cũ kĩ lộ ra, tấm vải đỏ cũng bị kéo xuống, chắc là lúc vừa rồi ngã, cô đã túm nó xuống. Chả cần để ý, cầm điện thoại lia ánh sáng về phía vật vừa rồi là cô ngã, có lẽ lúc này, cô mới thực sự biết sợ hãi là thứ cảm xúc gì – "Một viên bi, à không là 2 viên, 3 viên, ..." hàng chục viên bi từ trong góc tối lăn về phía của cô, cơn rợn người lên đến đỉnh điểm, chưa kịp định thần, cánh cửa căn phòng bật tung ra đánh cái "RẦM", không kịp phản ứng nên Dương ngã ngửa về phía sau một cách đau điếng. Với lấy chiếc điện thoại bị văng ra vừa rồi, soi về phía trước, một cảnh tượng kinh khủng mà có lẽ đến cuối cuộc đời, cô cũng không thể quên được. Một đám thi thể không toàn vẹn đang hướng về cô mà bò tới, cái không đầu, ruột gan kéo lê thê dưới đất, cái bị mất thân dưới chỉ còn 2 cánh tay nhếch nhác máu đang bò bò, cái đầu với mái tóc dài, con mắt còn dính với bó cơ treo lủng lẳng trên cái đầu, miệng nó cười toe toét đến tận mang tai như bị ai rạch đang lăn lăn về phía cô, còn có cả cái xác của đứa trẻ con còn đỏ hỏn kéo theo dây rốn đỏ ngàu trèo tới. Chúng vừa tiến vừa kêu lên những tiếng thảm thiết, tiếng la hét, tiếng khóc lóc của người đàn bà nào đó, tiếng cười đùa của những đứa trẻ con, tiếng những viên bi, tiếng bước chân người chạy qua chạy lại đồn dập vang khắp căn nhà. Cả người Dương như cứng đờ, cô muốn chạy nhưng hai cẳng chân như đã đóng băng, lết lùi lại, lùi lại. Bất chợt cô hẫng tay ngã nhào xuống cầu thang, cả người đau điếng nhưng nỗi sợ dường như đã lấn át hết, bản năng sinh tồn của con người trỗi dậy, Dương bật dậy vừa chạy vừa la hét, khóc nấc. Trong khoảnh khắc ấy cô thấy đôi căn phòng tầng hai vốn đã khóa giờ đây lại mở toang, những mãi tóc cuộn theo nhưng con ròi từ từ bò ra sàn nhà, trực quấn lấy chân cô, càng sợ hãi, chạy thục mạng lao xuống tầng trệt. Hình như trong khoảng khắc vừa rồi, tay cô vừa sờ phải khuôn mặt nhầy nhụa của ai đó – nó chỉ có...nửa khuôn mặt. Không có thời gian để nghĩ, Dương hướng tới cửa chính mà thoát thân, nhưng quỷ dị hay, cô không thể tìm thấy tay nắm cửa, cũng như không thể nào mở được. Dùng hết sức bình sinh, dùng sức tông mạnh cánh cửa, miệng không ngừng "Làm...làm... ơn.... Làm ơn đi mà..." trong tiếng nghẹn ngào. Một lần, hai lần, ... vài lần nữa nhưng dường như có thứ gì đó đang chặn chặt cánh cửa, vai của cô cũng đã chảy máu do những mảnh gỗ đâm vào. Kệt sức, nép vào cánh của, miệng không ngừng la lên đến khàn cả giọng:

- "ĐỪNG QUA ĐÂY, ĐỪNG GIẾT TAO, ĐỪNG !"

     Nhưng đương nhiên là chẳng có tác dụng, giọng đã lạc cả đi, nước mắt đã giàn giụa, Dương đã mệt lắm rồi. Ánh sáng từ chiếc điện thoại không còn, chỉ nghe thấy tiếng xào xạc, tiếng lăn công cốc, tiếng bước chân cứ thế tiến lại gần, ngày một to hơn. Cô ấy không kêu nữa, biết mình sắp chết, cô khóc cạn nước mắt, Dương nghĩ về gia đình, nghĩ về bạn bè, nghĩ về tương lai phía trước:

- " Kết thúc rồi, tất cả dừng lại rồi, xin lỗi ba mẹ, con bất hiếu không thể đi tiếp nữa rồi, mọi người đừng buồn... Con là một đứa tồi tệ chẳng giúp gì được cho ba mẹ hết, toàn làm mọi người phải buồn, phải khóc vì con hết á... Cuộc sống vốn vất vả rồi, đã không giúp được gì mà còn là gánh nặng cho mọi người nữa, con đáng... bị như vậy... Giá như con ..."

     Dòng suy nghĩ tới đây, Dương không còn thở được nữa, mái tóc dài từ đâu đã quấn chặt lấy cổ của cô, vùng vẫy theo bản năng trong vô vọng, lịm dần, lịm dần, giọt nước mắt cuối cùng lăn dài trên má, cô không còn thở nữa. Cùng lúc ấy, nhưng thi thể tàn tạ kia vừa tiến đến, móng tay sắc nhọn như thú dữ trực xé xác cô ra để chia nhau.

     Ngoài trời mây đã bớt, ánh trăng bao trùm cả khung cảnh, đêm vầng trăng tròn nhưng đỏ như máu.

     Cảnh vật xung quanh thật ảm đạm, những cơn gió thoảng qua mang theo khí lạnh của tiết trời mùa thu....Bàn tay gầy guộc bong tróc lộ cả sương với móng vuốt dài vừa chạm vào xác cô gái, "CHOẢNG... XOẸT... XOẸT", âm thanh xé nát bầu không khí ảm đạm, một luồng sáng từ đâu nhảy sổ vào từ khung cửa kính cắn lấy cái cánh tay ấy, móng vuốt sắc lẹm của nó cắt đứt mái tóc thô sơ đầy ròi bọ kia khiến cơ thế Dương ngã vật xuống. Nó nhai ngấu nghiến rồi nuốt chửng, bàn tay vùng vẫy rồi tan xác trong miệng thứ đó. Nó lấy lưỡi liếm quanh cái miệng vẫn dính những giọt máu đen xì. Đó là một Lục Vĩ Ma Hồ - con cáo với bộ lông màu đỏ pha chút trắng, bồng bềnh, toát ra xung quanh mình một màu ngọc bích, ánh mắt sắc lẹm nhưng đỏ ngàu như máu, hàm răng nhe ra nhọn hoắt, trên cổ nó dường như đeo một dải lụa đỏ có gắn một viên ngọc. Đặc biệt hơn, phía sau nó là 6 cái đuôi dài với năm màu sắc khác nhau càng tôn lên vẻ huyền ảo, kì dị. Ánh sáng của nó bừng lên trong không gian tối tăm làm cho mấy cái thi thể, cái đầu dường như sợ hãi lùi lại. Con cáo bước tới dần rồi nhảy chồm lên cái đầu, nó nhai trọn con mắt ngấu nghiến. Hai cái xác còn lại thấy sợ hãi liền bỏ chạy, nhưng lần này con cáo lại khôn ăn xác nữa mà nó chạy tới vồ lấy hai cái bóng trắng vừa thoát ra khỏi đôi cỗ thi thể kia, và dĩ nhiên là chung kết cục. Sau đánh chén mấy thứ quỷ dị, liếm mép tỏ vẻ thỏa mãn lắm, con cáo đưa ánh mắt sắc về phía xác của Dương. Nó tiến lại nhìn rồi ngửi ngửi vài ba cái một lúc, rồi đột nhiên cắn vào cổ Dương, nhưng rồi lại buông ra. Có lẽ không trúng động mạch nên chỉ để lại 2 dấu răng với chút máu rỉ. Nó nghiêng đầu nhìn Dương chút nữa rồi quay người rời đi. Cùng lúc đó, mặt trăng bị một đám mây che khuất rồi cũng trở lại thành màu vàng nhẹ nhàng, không còn sắc đỏ như trước nữa.

     Chỉ mất chưa đầy chục phút sau, đám thanh niên đã bước đến trước cửa căn nhà, nhìn thấy chiếc xe điện còn đỗ trước cửa, mọi người càng thêm khẳng định cô bé đã vào trong. Xách đèn sáng trưng, tất cả đang định tiến vào thì ông thầy pháp quát lớn:

- " TẤT CẢ ĐỨNG YÊN, CÓ KẾT GIỚI, MUỐN CHẾT THÌ LAO VÀO !"

     Mấy người thanh niên hoảng sợ lùi lại.

- " Thế giờ phải làm sao đây ..." – mọi người xì xào cất tiếng hỏi.

     Không trả lời, thầy pháp rút trong túi ra 5 cây nhang rồi đốt lên, lấy 5 lá bùa, xiên quẻ nhanh qua rồi đặt đầu cắm xuống đất theo hình ngũ hành. Hai bàn tay chắp lại tạo thành hình ấn kí, miệng nhẩm nhẩm gì đó. Gió từ đâu bắt đầu thổi đến, cơn gió mạnh khiến mọi người nghiêng ngả, thẻ nhang cũng cháy nhanh hơn, bỗng chốc, 5 lá bùa bốc cháy phừng phừng, ngọn lửa màu xanh ngọc kì lạ. Thao tác rất nhanh, rất chuyên nghiệp, mọi người phía sau đứng lũi lại bàn tán, tò mò. Hơn 1 phút sau, thầy nói:

- " Ta đã phá bỏ tạm thời kết giới, chúng ta có thời gian 1 cây nhang để cứu cô gái."

     Mọi người lưỡng lự vẫn chưa dám vào, biết ý, ông thầy bước vào trước và mở cửa mở, đám thanh niên thấy an toàn liền xông vào. Nhưng chưa cần tới quá 2 phút đã phát hiện ra Dương, cô gái nằm ngay sát cánh cửa chính đang bất tỉnh, mọi người hò nhau đưa cô đi bệnh viện, mấy đứa bạn thấy thế sợ hãi khóc không thành tiếng, nhưng ít nhất họ vẫn nghe được câu nói "Cô bé vẫn còn sống, mau đi cấp cứu." – như người chết vớ được cọc, dường như bớt được lỗi lo phần nào.

     Trong bệnh viện, Dương được chuẩn đoán là bị rắn cắn và bị ngất do sợ hãi tột độ, tuy nhiên sẽ sớm tỉnh lại. Còn rất nhiều điều cần lý giải như rắn gì mà vết răng lại to thế, rồi rắn cắn liệu có sợ hãi đến tột độ như vậy không, và những gì nghe được trong cuộc trò truyện đêm hôm ấy là gì? Nhưng đâu ai có thời gian để nghĩ, thậm chí họ không dám nghĩ tới, cái bây giờ là họ đã an toàn và đang chờ Dương tỉnh lại. Mấy ngày sau, cô gái tỉnh lại, và được xuất viện, người nhà cũng đến đón và đưa về. Cả lũ bị ăn đòn no sau vụ đó, nhưng lạ kì 1 cái, khi hỏi điều gì xảy ra đêm hôm đó, Dương lại không hề nhớ một điều gì. Bác sĩ nói đây là một hội chứng của rối loạn do hoảng sợ, hội chứng này thường gặp ở những bệnh nhân sau khi chịu đựng một cú shock quá lớn, điều này cũng không gây hại gì ngược lại cũng khá tốt nếu bệnh nhân không muốn nhớ lại điều gì. Sau ngày hôm ấy, cuộc sống trở lại bình thường, mấy đứa bạn lại gặp nhau, lại vui vẻ dường như câu chuyện kinh dị đó đã trôi về dĩ vãng. Nhưng có lẽ không ai để ý rằng, trên cổ Dương, ngay chỗ 2 vết răng xuất hiện mờ mờ vết bớt hình bán nguyệt, và đương nhiên là không phải có từ lúc cô sinh ra. Từ đây, mở đầu cho những điều kì dị tiếp theo.

***Hết chương 1***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro