nguyệt luyến lạc hoa 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Cửu Hy
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Nữ Cường, Cổ Đại, Tiền hôn hậu ái, ngọt sủng
Nguồn: Noveltoon

***

Giới thiệu:

Lý Vương Nguyệt cũng là người trong Hoàng tộc, thân phận của nàng có chút xấu hổ, là nữ nhi của phế Thái Tử.

Nhưng tình cảnh của nàng trở nên khó khăn hơn khi phụ mẫu đều qua đời, để lại mình nàng lẻ loi, nàng cho rằng nàng vẫn rất may mắn vì Hoàng đế đã đem nàng về cung, xem nàng như nữ nhi của mình mà nuôi dưỡng.

Năm mười ba tuổi, nàng là Vĩnh Ninh quận chúa tôn quý.

Năm mười tám tuổi, nàng lập chiến công hiển hách trên chiến trường

Năm hai mươi tuổi, nàng bị xử trảm vì tội tạo phản...

Cuộc đời Vương Nguyệt như một trò đùa của đế vương, tưởng như nàng là minh châu của hắn nhưng lại là cái gai trong mắt mà hắn muốn loại trừ. Nàng sai rồi! Sai vì tin lầm...

Mở mắt ra lần nữa, nàng vẫn là Lý Vương Nguyệt, nhưng là tân nữ đế của quốc gia này.

***

Chương 1: Vĩnh Ninh quận chúa
"Vĩnh Ninh quận chúa, cấu kết với gian thần, âm mưu tạo phản, xét máu mủ và chiến công nàng lập được, trẫm niệm tình chỉ tịch thu toàn bộ gia sản, giờ Ngọ ngày mai lăng trì xử trảm." Lời công công the thé, vang vọng cả sân rồng đang yên ắng. Những kẻ bị trói bên dưới khấu đầu kêu oan, kẻ đứng mặc quan phục chỉnh tề lại cười trộm sau lưng kẻ khác. Duy chỉ có một thiếu nữ tuổi chừng hai mươi, dung mạo tuyệt mĩ, từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm. Nàng ấy bình tĩnh nhìn thẳng long nhan, miệng lẩm bẩm: "Hoàng thúc... tại sao...?"

"Quận chúa à, đi thôi." Lính lệ tới kéo phạm nhân về nhà ngục. Vì vẫn còn chút lòng thành kính, hắn vẫn gọi nàng là quận chúa. Nhưng nàng chỉ cười nhạt, đáp: "Ta không còn là quận chúa nữa."

Nàng được hắn đưa đi, song vẫn ngoái đầu nhìn lại người đàn ông ngồi trên ngai vàng, kế cạnh là người phụ nữ uy nghiêm và một thiếu nữ nghịch ngợm. Mà sau lưng thiếu nữ đó, một nam nhân đứng thẳng, mắt nhìn thẳng vào nàng, không chút e dè. Hắn... từng là nam sủng của nàng, cũng chính hắn là kẻ đẩy nàng vào cảnh này.

Trong ngục giam ẩm thấp, nàng qua song cửa nhìn ánh trăng lần cuối. Trăng rất tròn, như phô ra hết vẻ đẹp để nàng tận hưởng đêm cuối một cách thật trọn vẹn. Nàng chậm rãi hồi tưởng lại dòng đời vừa qua của mình, cảm thán nàng đúng là xấu số.

Nàng tên Lý Vương Nguyệt, nữ nhi duy nhất của Phiên vương phủ. Phiên vương vốn được định sẵn là Thái tử, chiến công oai hùng, thế nhưng lúc sắp lên ngôi thì lại bị ngã ngựa, hai chân vì thế mà bị tàn phế. Hắn từ một con giao long hùng mạnh bỗng chốc trở thành phế nhân, hoàng vị đến ngay trước mắt lại vuốt khỏi tầm tay, rơi vào tay đệ đệ khác mẫu. Mà Phiên vương chỉ có một vương phi, sinh ra một đích nữ duy nhất là nàng. Năm nàng sáu tuổi, phụ mẫu cũng gặp sơn tặc mà chết.

Nàng luôn nghĩ hoàng đế Lý Thụy - hoàng thúc của nàng, thật lòng yêu thương nàng cho đến cái ngày hắn dẫn người đến phủ quận chúa bắt gian, nàng mới hiểu rõ đó chỉ là thủy tinh bọc đường, nuốt vào chính là con cá đã mắc câu, chỉ chờ chết. Từ sáu tuổi đến mười ba tuổi, nàng được nuôi nấng trong cung cùng các hoàng tử, công chúa, đặc ân không kém gì long tử phượng nữ trong cung. Nàng thích võ thuật, cung kiếm, hắn cũng chiều lòng mà cho người dạy nàng. Sau, lúc nàng đến tuổi cập kê, hắn phong cho nàng hào Vĩnh Ninh, tước quận chúa, lập phủ riêng ở ngay cạnh hoàng cung, hàng tháng đều có lương bổng và ban thưởng hậu hĩnh. Năm nàng mười sáu muốn ra chiến trường, hắn lại cho tướng giỏi theo phò tá nàng. Nàng thắng trận trở về, hắn thưởng lớn, mở tiệc ăn mừng mấy ngày đêm. Rồi sau đó, hắn lại đưa vào phủ nàng rất nhiều nam sủng, tất cả đều là con cháu thế gia, hoặc là tân khoa trạng nguyên, thám hoa hay tướng giỏi lính tài. Cả ca cơ vũ công nam, tài tử khắp kinh thành đều được cử ra vào phủ quận chúa. Nơi đó hào nhoáng chẳng khác nào trong cung.

Nhưng! Đừng vì cái lợi đó mà cho rằng hắn thật sự tốt với nàng.

Lúc nàng ở trong cung, bên ngoài lại xuất hiện lời đồn đoán nàng ỷ sủng sinh kiêu, khinh bạc hoàng tử công chúa, hay ghen ghét lại thích tranh giành. Nàng muốn học võ, lại bảo nàng không phải nữ nhi gia bình thường giỏi cầm kì thi họa, thêu thùa may vá. Phong hào và phủ quận chúa hào nhoáng mà hắn cấp cho nàng lại biến thành nàng vòi vĩnh suốt bên tai mới có được. Mà đó chỉ là chuyện nhỏ, hoàng tộc có tính tình như thế cũng không hiếm lạ gì, những điều sau đó mới triệt để phá hủy mọi thứ của nàng.

Nàng ở chiến trận, bao nhiêu thắng lợi gửi về chỉ có mình hắn biết, cái người dân biết là ngân khố chi cho lương thực, thủ thành và hàng loạt những thất bại đã được làm tăng lên gấp bội trước khi chiêu cáo thiên hạ, phần còn là để vòi tiền. Mãi đến lúc nàng gửi thư báo sắp thắng trận, hắn lại gửi Thái tử ra biên cương. Vậy là khi khải hoàn, bao nhiêu chiến công đều thuộc về Thái tử.

Chuyện đó nàng cũng không quản, thế nhưng hắn lại gửi nam sủng vào phủ liên tục, bên ngoài lại thêm tiếng nàng hoang *** vô độ. Hơn nữa, việc bắt con các quan trong triều, các trạng nguyên đã làm phật ý chúng quan và dân. Thế nên khi nàng gặp họa, mọi người chỉ mừng chứ không ai đứng ra giúp đỡ.

Lúc nàng đang suy tư, cánh cửa lao ngục mở ra, âm thanh cót két thật sự rất khó chịu. Nàng quay sang nhìn, một thân y phục nổi bật đập vào mắt làm nàng bật cười thành tiếng: "Công chúa về đi, người không hợp với nơi này."

"Biểu tỷ vẫn lạnh lùng như vậy."Nàng công chúa kia mỉm cười. "Nể tình ta cùng tỷ lớn lên với nhau bảy năm, ta tới chào tạm biệt tỷ."

"Tạm biệt? Ta như thế này còn không phải do các ngươi gây ra sao?" Nàng dựa lưng vào tường đá, tay chân thả lỏng làm ra bộ dáng lười biếng, đôi mắt lại híp lại đầy vẻ nguy hiểm.

Nàng công chúa kia bật cười, giọng cười lảnh lót: "Chỉ trách tỷ quá nổi bật, vậy nên phụ hoàng mới không thể thu lưu tỷ, tránh cho hậu họa về sau."

Ha? Hậu họa? Nàng thật lòng xem họ là người nhà, hết lòng phò tá, vậy mà lại bị xem là "thứ" nguy hiểm, quả là nực cười!

"Ta cũng không muốn dây dưa với tỷ. Ta tới chỉ để hỏi, tỷ có biết vì sao Cảnh Nghi lại phản bội tỷ không?"

Nghe tới cái tên này, nàng không khỏi nhíu mày, không nhịn được mà hỏi lại: "Vì sao?"

"Là vì ta đã nói, chính phụ thân tỷ đã hại phụ thân hắn, nên hắn mới nghe lời. Ha ha, ta biết tỷ có chút thích hắn mà. Sao? Cảm giác bị người mình có cảm tình phản bội, vui không?"

"Ha, trơ trẽn." Vương Nguyệt nhếch môi cười, không tiếp chuyện nữa. Nàng công chúa kia cũng không thiết tha gì, quay lưng bỏ đi: "Ta tới tiễn tỷ đoạn đường cuối thôi, chúc tỷ thượng lộ bình an. Kiếp sau, nếu biết điều thì đừng có mà ngáng chân ta nữa, biết đâu kết cục sẽ khá hơn đó."

Nàng ta đi rồi, nhưng giọng cười lanh lãnh hãy còn vọng lại. Vương Nguyệt không phản kháng, phó mặc cho mọi thứ. Bởi nàng biết, kì tích sẽ không xảy ra. Nàng cũng không hận chúng, hận súc sinh cũng không có ý nghĩa gì, nàng chỉ hận bản thân đã quá ngu ngốc.

Hôm sau, đúng giờ Ngọ, nàng bị mang đi hành hình. Khi ánh nhìn cuối cùng chạm phải tầm mắt rét lạnh của hoàng đế, nàng cười lớn: "Nếu có kiếp sau, ta sẽ đòi lại tất cả, chờ đó!"

Rồi trước mắt là một mảng đỏ tươi, lại dần tối đen như mực. Nàng có cảm giác mình đang trôi lơ lửng trong một nơi nào đó tăm tối, cho tới khi có tiếng gọi: "Quận chúa, may quá người tỉnh rồi!"

Chương 2: Sống lại nơi sa trường
Nàng khó khăn mở mắt, cảm nhận cơn đau buốt ở sau lưng. Nàng nhíu mày, một tỳ nữ vội vàng chạy ra ngoài gọi người. Trong lúc đó, Vương Nguyệt nhìn quanh lều trại. Cách bày trí này rất quen mắt, dường như...

"Quận chúa, may quá người đã tỉnh." Một nha hoàn khác đi vào, mang theo một bát nước cho nàng. Nàng hỏi: "Ta đang ở đâu?"

"Bẩm quận chúa, chúng ta đang ở chiến trường." Nha hoàn đó đáp. Vương Nguyệt ngạc nhiên muốn ngồi dậy lại bị ngăn lại: "Quận chúa đừng cử động, vết thương trên lưng người sẽ hở ra đó ạ."

"Vết thương lên lưng?" Nàng mơ hồ hỏi lại. Bảo sao nàng cứ thấy hoàn cảnh này quen quen, hóa ra là đã từng xảy ra trước đây. Lúc nàng ra chiến trường được một tháng thì chiến sự cấp bách, nàng buộc lòng phải mở đường máu, tấn công thành trì. Trận chiến tuy kết thúc thắng lợi nhưng nàng lại bị thương nghiêm trọng ở lưng, sau còn lưu lại một vết sẹo dài.

Nếu đây đã là quá khứ, vậy... nàng trọng sinh rồi? Cảm giác đau buốt ở lưng khiến nàng nhận ra đó không phải một giấc mơ.

Tốt, thật tốt! Vậy là ông trời đã cho nàng cơ hội làm lại rồi, nàng sẽ không phạm sai lầm như trước nữa.

- --

Nhờ kí ức có được, Vương Nguyệt rất nhanh đã giành được thắng lợi trên chiến trường. Nàng cũng rút kinh nghiệm, lệnh cho quân sĩ mỗi khi quay lại thành báo đều hò reo chiến công, còn mang cả số sách quân chi về, dân chúng khắp nơi đều ăn mừng, Vĩnh Ninh quận chúa trở thành cái tên được người người ca tụng.

"Quận chúa, chỉ còn nửa ngày đường nữa là chúng ta sẽ tới kinh thành." Phó tướng quân Trương Hào Kiện thúc ngựa đi lên song song với nàng, bẩm báo. Vương Nguyệt hài lòng cho quân dừng lại, chờ kinh thành nghênh đón. Không ai hỏi vì sao nàng phải chờ về đến sát kinh thành mới báo cho nhà vua biết, bởi họ tin tưởng nàng, chủ tướng đã đưa họ tới với thẳng lợi.

Trương Hào Kiện là đích tử tướng quân phủ. Phụ thân hắn là võ tướng trong triều, là người vô cùng coi trọng truyền thống và lễ giáo. Nhưng người ta đồn rằng bởi vì nhà họ Trương trên chiến trường sát sinh nhiều nên đến đời này chỉ có mỗi một nhi tử độc đinh, dù cho Trương tướng quân có tới mấy người di nương, nhưng ngay cả một mụn nữ nhi cũng không có.

Hắn có thể xem như là thanh mai trúc mã với nàng, thường xuyên vào cung và còn học võ thuật chung với nàng. Hẳn nhiên, hắn mến mộ trước tài sắc của nàng.

"Quận chúa, lần này dẫn binh về, liệu ta có thể đến phủ cầu thân?" Lúc nàng dựa vào thân cây nhìn tường thành chờ đợi, hắn tới cạnh nàng. Từ một phó tướng oai dũng trở thành một con cún lớn, ve vẫy đuôi trước mắt nàng. Nhưng Vương Nguyệt không quan tâm lắm. Với nàng, hắn là bằng hữu, là huynh đệ, hoàn toàn không có chút tình cảm nam nữ nào.

"Trương phó tướng đừng đùa, ngài thừa biết Trương lão tướng sẽ không đồng ý." Nàng lạnh nhạt đáp. Trương gia nắm giữ binh quyền, nhưng hoàng đế lại lệnh cho hễ ai lấy quận chúa thì phải ở rể, vậy tức là nếu lấy nàng, hắn sẽ phải giao lại binh quyền cho hoàng thất, hơn nữa lại còn là sống "phụ thuộc" vào thê tử. Đương nhiên, Trương lão gia sẽ không đồng ý.

Quân lính được lệnh nàng chạy vào thành báo kinh, chỉ một canh giờ sau, trên cổng thành đã tung cờ chào đón. Nhưng Vương Nguyệt không vội, nàng chờ thêm một ngày nữa mới dẫn binh hồi thành.

Lúc cổng thành mở ra, nhìn dân chúng bên trong nô nức chào đón, tung hô nàng, Vương Nguyệt cảm thấy bước đi đầu tiên nàng đã thành công rồi. Những chuyện trước đó chẳng đáng là bao, chỉ cần nhân lúc quần chúng tin yêu nàng, tung ra vài lời giải thích là sẽ thay đổi phần nào tình huống.

Nàng ngồi trên lưng ngựa, cười nhẹ, vẫy tay chào người dân. Ánh nắng ban trưa từ trên chiếu xuống, qua nụ cười và ánh mắt nàng càng trở nên rực rỡ chói mắt, giống như một con phượng hoàng lửa oai vệ khiến người khác phải ngước nhìn. Vài người mang theo giỏ đầy trái cây, nông phẩm tươi xanh tặng nàng, nàng đều vui vẻ nhận lấy nói lời cảm ơn. Đoạn đường đến hoàng cung cứ thế mà náo nhiệt.

Còn vì sao lại về hoàng cung? Đó là vì hoàng đế đã triệu nàng vào cung ngay khi trở về. Quỳ trước mặt hắn, người mà nàng từng vô cùng kính trọng, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một trận kinh tớm. Vẻ mặt tươi cười như thế, vậy mà sau lưng lại âm thầm tính kế một tiểu cô nương như nàng. Bỉ ổi!

"A Nguyệt đã vất vả rồi, mau mau ban ngồi." Hoàng đế Lý Thụy vẫn duy trì bộ mặt tươi cười, người ngoài nhìn vào đều thấy được, hắn ta vô cùng yêu thương đứa cháu gái này. "Đi đường có vất vả không? Sao lại về tới gần hoàng cung mới báo chứ? Báo hại trẫm không kịp chuẩn bị gì cả."

"Không dám nhọc lòng hoàng thúc. Tiểu nữ biết hoàng thúc và người dân trông ngóng nên sau khi quân giặc quy hàng liền gấp rút hồi kinh để báo tin mừng."

Lý Thụy nhíu mày hỏi thêm vài câu mang ý trách cứ nữa, song Vương Nguyệt đều vờ như không hiểu, đối đáp suôn sẻ. Hắn ta càng nhíu chặt mày hơn. Con ả này, dường như từ lúc nó được ra chiến trường thì đã biến thành người khác, không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa rồi."

Chương 3: Công chúa Tố Tinh
"A Nguyệt à, lần này triệu con vào hoàng cung còn vì chuyện gấp khác nữa." Lý Thụy nói, mắt nhìn chăm chú biểu cảm của nàng. Vương Nguyệt vẫn duy trì bộ dáng trấn định, điềm nhiên hỏi: "Không biết hoàng thúc còn có việc gì căn dặn?"

"Con cũng đã lớn, lần này về kinh hoàng trẫm có ý định ban hôn cho con. Không biết con có ý trung nhân chưa? Chỉ cần nói, trẫm sẽ làm chủ cho con."

Vương Nguyệt lén cười, nhẹ nhàng đáp: "Cảm tạ ân điển của hoàng thúc. Chỉ là A Nguyệt vừa từ nơi chiến trường sinh tử trở về, cả người toàn mùi máu và sát ý, sợ là không hợp với chuyện thành thân. Chuyện đó vẫn là nên để sau đi." Nàng lén quan sát vẻ mặt của hắn ta, rồi lại nói tiếp: "Còn về ý trung nhân, quả thật A Nguyệt chưa có. Hoàng thúc cũng biết A Nguyệt từ nhỏ mê đao kiếm, nào có để ý đến ai."

Lý Thụy chau mày, lại hỏi: "Vậy đích trưởng tử của Trương lão tướng quân thì sao? Trương phó tướng ấy. Trẫm thấy con cùng hắn lớn lên nhiều năm, hẳn là cũng có chút gì đó chứ? Con không cần e dè Trương gia, chỉ cần một đạo thánh chỉ của trẫm là có thể tứ hôn, hắn chắc chắn không dám cãi."

Vương Nguyệt vẫn cười nhạt. Nghe qua lời của hắn giống như là thật sự cưng chiều nàng, nhưng thật ra lại là một cái bẫy to tướng. Nếu nàng đồng ý dùng quyền thế áp bức, vậy sẽ gây bất mãn trong triều. "Cảm tạ ý tốt của hoàng thúc, nhưng A Nguyệt cảm thấy như vậy thật sự không hay lắm. Hơn nữa, Trương gia nắm giữ binh quyền... Mà quan trọng nhất, A Nguyệt không có tình cảm với y." Nàng bỏ lửng câu nói, nhưng nàng tin hắn hiểu ý nàng. Binh quyền khả năng cao sẽ rơi vào tay nàng chứ không phải tay hắn ta, mà với thái độ gần đây của nàng, hắn ta thừa biết nàng sẽ không nghe lời nữa, giao thêm binh quyền cho nàng chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Vẻ mặt của Lý Thụy trầm đi...

"Trẫm hiểu rồi, A Nguyệt không thích thì trẫm cũng không ép, nhưng chuyện chung thân đại sự vẫn nên lo nghĩ thôi. Dẫu sao, con cũng qua tuổi cập kê lâu rồi mà chưa có hôn phối."

"A Nguyệt đã hiểu. Chỉ cần có ý trung nhân, A Nguyệt nhất định sẽ nói lại với hoàng thúc."

"Ừ, trẫm đã mệt rồi, con sang thăm Hoàng hậu nương nương đi, sau đó hãy hồi phủ nghỉ ngơi. Trẫm sẽ sắp xếp yến tiệc ăn mừng sau." Lý THụy phẫy phẫy tay, ra chiều đã mệt. Vương Nguyệt vẫn duy trì nụ cười rồi đến Trường Xuân cung của Hoàng hậu. Vị hoàng hậu ở trong cung kia thực ra dễ đối phó hơn Lý Thụy nhiều. Nàng chỉ cần đối phó qua loa hai ba câu, rồi nàng ta cũng lấy cớ trên người nàng có mùi máu, bảo nàng nhanh chóng hồi phủ tắm rửa.

Bước ra khỏi Trường Xuân cung, Vương Nguyệt nhẹ nhàng thở ra. Vậy là thoát, bây giờ hồi phủ tắm rửa rồi ăn một bữa thật ngon là tuyệt nhất!

Nhưng có kẻ đã phá hỏng kế hoạch trước mắt nàng. Một nàng công chúa mặc y phục màu cam, tóc cài trâm hình bướm lung linh xinh đẹp. Sau lưng nàng ta là mấy nàng hầu, mang theo đầy hoa mà nàng đoán rằng, hoa là do nàng ta hái.

"Ôi, biểu tỷ." Nàng ta kêu lên thích thú, lại ve vãn quanh nàng, rồi khịt mũi và lùi ra sau một chút.

"Tham kiến công chúa." Vương Nguyệt không thèm để ý tới thái độ của nàng ta. Đây là Lục công chúa Lý Tố Tinh, bảo bối đầu quả tim của Lý Thụy. Nàng ta năm nay mười sáu tuổi, là nữ nhi của Hoàng Quý phi. Bởi vì hoàng đế sủng ái Hoàng Quý phi nhất nên Lý Tố Tinh từ nhỏ đã được muôn vàn sủng ái, thành ra tính tình cũng không dễ chịu gì. Cái tên của nàng ta là Lý Thụy nghĩ cả đêm rồi chọn. Chữ "Tinh" nghĩ là ngôi sao còn chữ "Tố" thì nàng chẳng nhớ. Nhưng theo nàng, chữ tố đó chính là bão tố.

"Ô, biểu tỷ vừa từ biên cương trở về, hẳn là rất vất vả." Đám người này thật giống nhau, cả cách bắt đầu cũng y hệt nhau. "Không biết trong quân doanh tỷ có tìm được tỷ phu ưng ý không ha? Muội nghe nói phụ hoàng muốn ban hôn cho tỷ đó." Tố Tinh vờ dừng lại, nghĩ ngợi. "Ừm, nam tử trong quân danh ngoại trừ hơi thô ráp một xíu, còn lại nghe bảo dáng người cũng tốt, lại còn chịu được khổ cực. Tính tình hình như có hơi hung bạo, nhưng có lẽ vậy mới hợp với biểu tỷ ha?"

Vương Nguyệt nhìn nàng ta, cười: "Không biết biểu muội nghe ở đâu, nhưng chẳng đúng gì cả. Nam tử trong quân doanh thật thà chất phác, tính tình cũng rất ấm áp dễ gần. Dáng người cũng thật sự rất tốt, đầy cơ bắp. Tỷ không vừa ý ai, song biết đâu lại có người hợp ý muội, chi bằng hôm nào tỷ dắt muội đi xem thử?"

Sắc mặt Tố Tinh liền biến đổi, từ trắng chuyển sang đỏ hồng vì giận. Nàng ta dậm chân, kêu: "Tỷ nghĩ gì thế hả? Đám nam tử kia làm sao xứng với ta? Nói cho tỷ biết, ta đã có ý trung nhân rồi, chỉ chờ phụ hoàng tứ hôn thôi. Y là tân khoa trạng nguyên, mặt mày sáng láng, khôi ngô tuấn tú, khí chất bất phàm." Nàng ta cứ mãi luyên thuyên kể về người kia bằng đôi mắt rực sáng, rồi chốt lại: "Tóm lại, người như thế mới vừa ý ta. Đám dã nam nhân ở cùng tỷ kia, làm sao xứng với ta?"

Vương Nguyệt hơi sững người một chút. Tân khoa trạng nguyên, dung mạo bất phàm, khí chất nho nhã, ngoài Tiêu Cảnh Nghi ra thì khó kiếm được người thứ hai...

"Công chúa nói đúng, quả thực không xứng." Nàng đi lướt qua nàng ta. "Chúng binh lính kia không đủ sức nhận đặc ân của người." Chính xác thì là, họ không thể chịu nổi tính tình của nàng công chúa này.

Chương 4: Đóa hoa nam của kinh thành
Sau khi thật sự bước ra khỏi cửa cung, nhìn thấy đường phố tấp nập, Vương Nguyệt mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ rốt cuộc nàng cũng có thể thoát khỏi cái cạm bẫy đáng sợ này rồi. Lại nghĩ tới, không biết Cẩm Sắc ở trong phủ đã chuẩn bị xong những món nàng thích hay chưa?

Vương Nguyệt lên xe ngựa hồi phủ. Hòa vào dòng người tấp nập, tiếng nói cười rôm rả của người dân làm nàng tưởng như chuyện kiếp trước chỉ mới vừa diễn ra hôm qua. Có lẽ kiếp trước sau khi nàng chết đi, người dân cũng vui vẻ như thế này. Mà không biết, nàng chết rồi, liệu mộ phần của phụ mẫu có ai chăm sóc hay không? Mà thôi đi, hẳn là nghĩ nhiều rồi. Dẫu sao phụ thân cũng là vương gia, sao có thể không được săn sóc phần đất nơi mà người an nghỉ?

Xe ngựa bỗng ngừng lại một chút. Vương Nguyệt vén màng hỏi phu xe: "Có chuyện gì thế?"

"Bẩm quận chúa, phía trước có một đám đông, muốn đi qua chắc là cần chờ một chút."

"Ừ, không sao." Vương Nguyệt nhìn thoáng qua đám đông kia, có mấy kiện hàng rơi ra nên nàng đoán là có người đang chuyện đồ, hoặc là có xe chở hàng nào đó gặp nạn nên rơi đồ. Dẫu sao bên dưới cũng đã có nhiều người, nàng không cần ra mặt, tránh lại gây thêm náo loạn.

Nhưng khi nhìn lướt ra ngoài, ánh mắt Vương Nguyệt vô ý va phải một bóng người. Hắn mặc một thân y phục màu trắng, dung mạo tuyệt mỹ như thần tiên hạ phạm. Mắt ngài mày kiếm, khí chất trong sạch như trích tiên không nhiễm bụi trần, tay cầm một cây quạt xếp và đang đứng che cho một nữ tử khỏi đám đông. Nữ tử kia nhìn qua cũng có dung mạo thật xuất chúng, một thân y phục màu hồng nhạt nép sát vào người vị công tử kia, yếu đuối như một đóa hoa mong manh dễ vỡ. Nhìn qua, hai người thật sự vô cùng nổi bật trước đám đông. Nhưng Vương Nguyệt không nhìn lâu, vì chỉ cần nhìn sơ qua là nàng liền nhận ra người.

Nam tử kia là Cảnh Nghi, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam kinh thành. Người ta so sánh hắn như một đóa hoa, không phải vì hắn mềm yếu như nữ tử, mà bởi hắn thật sự quá đẹp! Vẻ đẹp ở hắn khiến cho nữ tử cũng phải ganh tị, nhưng lại không có chút gì mềm yếu, giống như một đóa tuyết liên băng lãnh, thanh cao trong sạch. Nhưng tiếc thay, đóa hoa đó lại bị dòng nước xoáy cuốn đi...

Cuộc gặp gỡ tình cờ này khiến Vương Nguyệt cũng không còn cao hứng như trước. Ngay cả rượu mà Cẩm Sắc đặc biệt chuẩn bị, nàng uống cũng không thấy ngon như mọi khi. Cẩm Sắc là nha hoàn thân cận của nàng từ lâu, dò hỏi: "Nguyệt tỷ sao vậy? Rượu không ngon sao? Hừm... ông chủ bán nhầm à? Muội đã gọi loại tốt nhất kia mà?"

Cẩm Sắc được nàng cưu mang từ lúc mới ra khỏi cung, tính đến nay cũng đã năm sáu năm. Hai người xem nhau như tỷ muội thân thiết, Vương Nguyệt cũng không câu nệ lễ tiết với nàng ấy.

"Không có, chỉ là tâm trạng của tỷ không tốt. Nước tắm đã chuẩn bị xong chưa? Tỷ muốn đi tắm." Vương Nguyệt dùng bữa vội, xong xuôi liền muốn đi tắm rửa lần nữa để tẩy hết mùi tử khí trên người.

"Đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Một thùng tắm lớn ở giữa phòng đã được đổ đầy nước ấm, bên trên còn rải thêm một ít cánh hoa nhài và lá trà tươi tạo thành mùi hương thanh mát nhẹ nhàng. Vương Nguyệt không thích có người hầu hạ khi tắm, nàng cởi y phục rồi bước vào thùng nước. Nước ấm làm cơ thể nàng thư giãn hơn nhiều, cũng làm nàng có thời gian trầm tư với những suy nghĩ của mình.

Cảnh Nghi được người ta biết tới là nghĩa tử của Thẩm thượng thư, học hành xuất chúng. Hắn chính là tân khoa trạng nguyên năm nay, cũng chính là đối tượng mà Lục công chúa nhắm đến. Quả thật, nhan sắc kia quá mức thu hút, ngay cả chính Vương Nguyệt nàng cũng từng như thế.

Chính là kiếp trước, sau khi nàng dẫn binh hồi thành, Lý Thụy đã liên tục nhét vào phủ của nàng rất nhiều nam sủng, trong đó có cả Cảnh Nghi. Ô hô, một trạng nguyên lại bị bắt làm nam sủng cho quận chúa, hẳn nhiên ai cũng bất bình chứ đừng nói là bản thân hắn. Tất nhiên, hắn cũng vô cùng hận nàng. Nhưng nàng lại thích hắn, ban đầu là vì nam sắc, sau lại là vì chính con người hắn.

Thanh liêm, trong sạch, kiên cường bất khuất như cây trúc, khiến nàng cảm mến. Mà cũng có thể là bởi quá khứ và tuổi thơ của hai người giống nhau, bởi thế nàng đồng cảm với hắn trước. Người ta chỉ biết hắn là nghĩa tử của quan thượng thư, còn nàng lại biết được phụ thân hắn vốn là Tiêu tướng quân, một quan lớn trong triều đã từng bị xử tội tru di tam tộc. Hắn may mắn được cứu sống và được Thẩm gia nuôi lớn. Hắn cũng giống nàng.... Harry Potter fanfic

Nhưng hắn đã có bạch nguyệt quang trong lòng, chính là tiểu thanh mai đã cùng hắn lớn lên - đích tiểu thư của Thẩm gia. Hắn vốn còn định sau khi phục hồi cơ nghiệp sẽ sang cầu hôn cửa Thẩm gia, nào ngờ nửa đường lại xuất hiện một Vĩnh Ninh quận chúa phá hết mọi thứ.

Vương Nguyệt biết hắn làm quan là vì muốn điều tra vụ án năm xưa. Nàng cũng từng âm thầm giúp hắn, nhưng khi sắp thành công thì lại bị người ta phá ngang. Cảnh Nghi vốn hận nàng phá đi con đường làm quan của hắn, chặt đứt tơ duyên của hắn, nàng lại có nhiều nam sủng đã đả kích tới lòng tự tôn của hắn, nên hắn khước từ nàng.

Sau đó, hắn thật sự đã trở thành bông hoa bị dòng nước cuốn đi... bị Lý Thụy mượn tay để hại nàng...

Chương 5: Đệ nhất tài nữ
Hôm sau, chờ nàng ăn sáng xong là Cẩm Sắc liền thúc giục nàng nhanh nhanh ra ngoài để mua thêm y phục. Cũng phải, nàng ra ngoài chiến trường cũng đã hơn hai năm, y phục từ trước vốn cũng không còn vừa vặn nữa. Mà sắp tới còn có yến hội, nàng cũng không thể mặc chiến bào vào cung dự được.

"Được rồi, ta đi là được. Muội cũng theo cùng đi." Nhắc tới y phục, kiếp trước nàng cũng vì màu sắc của y phục mà bị mỉa mai trong một thời gian dài. Tính tình nàng vốn mạnh mẽ nên không thích hồng y, song Lý Thụy lại cứ bảo hắn thích nàng mặc hồng y, phụ mẫu nàng cũng từng thích nữ nhi mặc hồng y nên nàng cũng cam chịu. Song, chỗ hồng y kia vốn là cái bẫy, ở trong cung mặc vào chính là lấn lướt cả đích xuất công chúa. Mà nó cũng không hợp với khí chất của nàng, làm giảm đi mấy phần nhan sắc.

Lúc Vương Nguyệt đến cửa hiệu y phục, ông chủ ra đón tiếp nàng vô cùng niềm nở, tỉ mỉ hướng dẫn cho nàng, hỏi nàng thích màu nào. Vương Nguyệt ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Lấy cho ta xem vài bộ màu xanh và tím, à, màu trắng nữa."

"A Nguyệt, tỷ không mặc hồng y nữa ư?" Cẩm Sắc tò mò hỏi.

"Ừ, mấy bộ y phục hường phấn kia không hợp." Nàng đáp, lại đánh mắt nhìn quanh. Tầm mắt nàng va phải một bóng lưng yểu điệu ở phía xa xa. Tấm lưng mảnh mai ẩn hiện sau mái tóc đen dài mượt mà, tóc cài trâm ngọc hình hoa anh đào, những chuỗi ngọc lắc lư theo bước đi của nàng ấy. Thướt tha, dịu dàng, yểu điệu, trông vô cùng thích mắt. Nàng chỉ tay: "Nhìn đi, kia mới là bộ dáng mà một cô nương mặc hồng y nên có. Muội cảm thấy tỷ tỷ của muội có chỗ nào thích hợp để mặc hồng y?"

"Ừm, cũng phải." Cẩm Sắc gật đầu. "Muội cũng thích nhìn tỷ mặc y phục màu lam hơn. Trông rất ngầu, rất lạnh lùng."

Lúc này, ông chủ cũng mang ra một sắp y phục mới tinh có màu sắc mà nàng yêu cầu, xởi lởi giới thiệu: "Đây đều là những mẫu y phục mới nhất do tú nương giỏi tự thêu may, chất vải cũng là thượng đẳng, thỉnh quận chúa xem qua."

Vương Nguyệt liếc sơ một cái, bỏ lại ba bốn bộ trông quá cầu kì rồi nói: "Tất cả đều gói lại gửi tới phủ quận chúa đi. Bao nhiêu đây ngân lượng đã đủ chưa?" Nàng đưa ra một túi bạc, đặt vào tay ông chủ. Dựa vào sức nặng, ông chủ không cần đếm cũng biết là thừa tiền rồi, vội nói: "Bẩm quận chúa, từng này là quá dư rồi, để tiểu nhân đưa lại."

"Không sao, xem như là bổn quận chúa thưởng thêm. Đa tạ ông chủ đã đón tiếp."

"Đa tạ đa tạ quận chúa." Ông chủ mỉm cười tiễn nàng ra tới tận cửa. Ra ngoài rồi Cẩm Sắc mới nói: "Quận chúa ra tay thật là hào phóng quá đi!"

"Muội ganh tỵ à? Hay muội thiếu tiền?" Vương Nguyệt nhướng mày hỏi. Nàng chỉ có mình Cẩm Sắc là muội muội, tuy bề ngoài là nha hoàn do Lý Thụy không cho nàng nhận nghĩa muội, nhưng Cẩm Sắc cũng có thua kém gì tiểu thư đâu.

"Không có không có. Ban nãy tỷ còn mua thêm y phục cho muội mà. A! Bên kia có hiệu trang sức, hay tỷ qua chọn vài bộ mới đi, hợp với chỗ y phục vừa mua." Cẩm Sắc chỉ tay vào hiệu trang sức đối diện. Vương Nguyệt cũng gật đầu đồng ý.

Chờ khi nàng từ hiệu trang sức kia bước ra cũng đã tiêu được hơn bảy phần túi tiền mang theo, nàng hỏi: "Muội có muốn đi ăn gì không?"

"Muội không đói." Cẩm Sắc lắc đầu.

"Nhưng tỷ đói, muốn đi mua rượu." Vương Nguyệt muốn tới một tửu lâu nơi có rượu ngon bậc nhất kinh thành. Nhưng chân trước nàng vừa nhấc lên thì Cẩm Sắc đã kéo nàng lại, chỉ tay ngược lại vào hiệu y phục bên kia: "Tỷ xem kìa, bên kia là đệ nhất mỹ nam kinh thành đó. Bên cạnh y là ai vậy ta? A! Chính là vị cô nương mặc hồng y mà tỷ chỉ muội lúc nãy đó."

Nghe tới đó, Vương Nguyệt liền biết là ai. Nhưng nàng vẫn vô thức liếc mắt nhìn sang. Ở bên kia đường, Cảnh Nghi vẫn bật lên như trích tiên hạ phàm, mà bên cạnh y còn có thêm một nữ tử dung mạo như hoa đang nở nụ cười xinh đẹp, một thân hồng y càng làm tôn lên sự dịu dàng của nàng ấy.

"Chậc, thật tiếc, ra y đã có ý trung nhân. Vị tiểu thư kia là ai ấy nhỉ? Muội thấy hơi quen." Cẩm Sắc ngờ vực hỏi. Vương Nguyệt trả lời: "Đích tiểu thư phủ Thượng thư, Thẩm Giai Kỳ, hay còn được biết tới là đệ nhất tài nữ của kinh thành." Nàng liếc mắt nhìn Cẩm Sắc, ra chiều ghét bỏ: "Muội ở trong kinh mà không biết nàng ta à?"

"Uy, muội không thèm quan tâm. Trong mắt muội, chỉ có tỷ mới là tài nữ." Cẩm Sắc bĩu môi. Ở cùng Vương Nguyệt lâu tính tình cũng trở nên giống nàng, nàng ấy cảm thấy mấy vị tiểu thư kia cũng chỉ là ra vẻ thanh cao chứ chẳng có gì hay ho cả. Sau này không phải cũng chung số phận ở trong hậu viện lấy lòng phu quân sao?

"Muội đó, miệng lưỡi ngày càng khéo!" Vương Nguyệt dí tay lên trán Cẩm Sắc một cái, bật cười. Nhưng nàng vừa quay đi, quay lại đã thấy bên kia là một trận ầm ĩ.

Một cô nương mặc hồng y khác, có phần rực rỡ hơn, được nha hoàn dìu xuống xe ngựa, xông lại chỗ đôi uyên ương kia mà làm ầm ĩ, nhất thời thu hút rất nhiều người dân tới vây quanh.

"Lục công chúa Tố Tinh?"

Chương 6: Giải vây
Tố Tinh mặc y phục màu hồng nhạt, tay cầm quạt thêu, ương bướng chỉ tay mắng Giai Kỳ bằng đủ thứ từ ngữ khó nghe. Lúc đầu thấy nàng ta, Giai Kỳ giữu đúng lễ nghĩa mà hành lễ, đoan chính dịu dàng, ra dáng vẻ của một quý cô nương thực thụ. Còn Tố Tinh, người được nuôi dạy trong cung với biết bao ma ma giáo dưỡng lại hống hách mắng người, trông chẳng khác gì mấy người bán cá ngoài chợ.

"Ngươi cái thứ ti tiện! Ai cho ngươi cướp người của bổn cung? Ai cho ngươi đi cùng phò mã tương lai hả?" Tố Tinh không chỉ muốn mắng mà còn muốn đi lên mắng người, may mà có nha hoàn cản lại. Giai Kỳ lúc này hạ thấp đầu, được Cảnh Nghi che chắn ở phía sau lưng, nhẹ nhang đáp: "Công chúa điện hạ nói gì, thần nữ thật sự không hiểu."

"Ngươi...! Ngươi...!"

Vương Nguyệt ở bên này không thể làm lơ nữa. Nàng cùng Cẩm Sắc đi qua, đỡ lấy bàn tay đang hạ xuống người trước mặt của Tố Tinh. Vương Nguyệt cao hơn Tố Tinh gần một cái đầu, đứng trước mặt nàng ta lúc này không phải là vị chủ tướng mặc giáp phục mà chỉ là một cô nương gia mặc bạch y, song lại tạo cảm giác áp bức khiến nàng ta như muốn ngạt thở: "Biểu muội sao lại chạy ra đây làm loạn? Hoàng thúc biết được sẽ không vui."

"Quận chúa... là Vĩnh Ninh quận chúa." Xung quanh có người thấp giọng bàn tán. Tố Tinh không ngờ sẽ gặp nàng ở nơi này, thẹn tới đỏ mặt, vội giật tay ra, vừa giật vừa lớn tiếng: "Tỷ thì biết cái gì? Nàng ta dám đi cùng phò mã của ta, ta nhất định phải xử lí nàng ta!"

Vương Nguyệt vờ nhìn theo ngón tay của Tố Tinh, thấy khóe mắt ửng đỏ của Giai Kỳ rồi liền quay người lại, đáp: "Ta nhờ hoàng thúc vẫn chưa tứ hôn cho muội, phò mã ở đâu ra?"

"Nhưng ta vừa mắt hắn, phụ hoàng sẽ sớm hạ chỉ tứ hôn thôi! Tỷ còn không mau tránh ra là ta sẽ mách phụ hoàng và mẫu phi đó!" Tố Tinh vẫn ương bướng. Vương Nguyệt đánh khẽ vào ngón tay nàng ta để nàng ta hạ tay xuống, gằng giọng: "Đó chỉ là tâm ý một phía của muội mà thôi. Đừng làm hoàng thúc mất mặt như vậy, mau mau hồi cung đi."

"Nhưng...! Tỷ tránh ra! Hắn là người của ta! Ai cho cô ta xen vào chứ?" Tố Tinh lại nhào lên, nhưng lần nữa cánh tay bị Vương Nguyệt tóm gọn cánh tay nàng ta, nghiêm giọng nói: "Đủ rồi! Muội đừng có mà ỷ sủng sinh kiêu. Đây không giống như trong cung, ai ai cũng sẽ chiều chuộng nhường nhịn muội." Rồi nàng quay lại nhìn Cảnh Nghi, hỏi: "Vị công tử này, ngươi tình nguyện làm phò mã sao?"

Cảnh Nghi hơi giật mình vì câu hỏi bất ngờ, song hắn trả lời ngay: "Không có."

"Đã nghe rõ chưa?" Vương Nguyệt lại hỏi Tố Tinh. Nàng dùng lực nhẹ hất tay nàng ta ra, bảo: "Hồi cung đi. Dù muội có dùng lí lẽ gì đi nữa thì chuyện hôm nay cũng không thỏa đáng chút nào." Dù là đã tứ hôn hay thành hôn thì việc một công chúa giữa thanh thiên bạch nhật lại đi làm ra loại chuyện hồ đồ đó vẫn vô cùng mất mặt. Tố Tinh giận dữ được nha hoàn khuyên răng, nếu không muốn nói là lôi kéo đi. Vương Nguyệt lại quay qua người dân, cười nhẹ: "Việc này đã làm kinh động tới mọi người rồi, xin thứ lỗi."

Dân chúng mỉm cười xua tay rồi cũng tản đi mất, vừa đi vừa bàn tán. Vương Nguyệt lại nhìn hai người kia, cười: "Biểu muội ta đã quấy rầy hai vị rồi. Thế này đi, ta mời hai người một bữa cơm xem như bồi tội, có phiền hai người không?"

Nàng vừa dứt câu, sau lưng bỗng có tiếng kêu "Công chúa!" của nha hoàn và nàng bị một lực mạnh đẩy sang một bên, nhằm ngay cây cột trụ của cửa hàng. Tố Tinh có lẽ muốn đẩy nàng một cái cho bõ ghét đây mà.

Lúc nàng nghĩ mình gặp xui rồi thì nàng bị kéo ngược trở lại. Thay cho nàng, Cảnh Nghi bị đập đầu vào cột, bất tỉnh. Vừa nãy hắn đã vươn tay ra kéo nàng lại, thế là hắn thay nàng lãnh đạn luôn.

"Cảnh Nghi ca ca!" Giai Kỳ kêu lên thất thanh, vội chạy tới đỡ người. Hai hàng nước mắt rất nhanh đã tuôn ra. Vương Nguyệt liếc nhìn Tố Tinh đang sợ hãi muốn chạy ở một bên, lạnh giọng: "Chuyện này sẽ sớm tới tai hoàng thúc."

Tố Tinh sợ hãi lên xe ngựa bỏ về, còn nàng đưa hắn tới y quán. Hắn cũng chỉ bị thương nhẹ mà thôi, Vương Nguyệt để lại ít ngân lượng rồi cũng hồi phủ. Trên xe, Cẩm Sắc hỏi nàng: "Nguyệt tỷ à, sao lúc nãy tỷ lại ra mặt giúp chứ? Thế nào công chúa cũng sẽ lại kiếm chuyện với tỷ cho coi."

"Không sao, cũng chẳng có gì to tát. Nhưng tỷ được lợi."

"Lợi gì hả tỷ? Ý tỷ là ơn nghĩa với hai vị kia sao?"

"Ngốc." Vương Nguyệt gõ lên trán Cẩm Sắc một cái. "Bây giờ liệu còn ai trong kinh thành sẽ tin chuyện Vĩnh Ninh quận chúa ở trong cung làm loạn, ỷ sủng sinh kiêu, lấn lướt cả công chúa?"

"À... muội hiểu rồi."

Vương Nguyệt mang tâm tình thoải mái đó hồi phủ trong khi ở y quán, Cảnh Nghi vừa tỉnh lại đã dọa cho Giai Kỳ một trận mất mật vì sự kì lạ của mình. Nhưng sự thoải mái của Vương Nguyệt cũng không kéo dài lâu, bởi...

"Ngươi nói gì? Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn cho ta?"

Chương 7: Không thể chối từ
Có vẻ thánh chỉ đã tới lúc nàng ra ngoài. Trong thánh chỉ ghi rất rõ ràng hoàng đế vì công trạng hiển hách của nàng, vì sự hi sinh cống hiến của nàng cho giang sơn xã tắc mà quyết định tuyển phu quân cho nàng. Không chỉ phu quân mà còn có cả nam sủng, tùy ý nàng chọn, bao nhiêu người cũng được. Đi kèm với đó là một danh sách dài những cái tên và một xấp giấy.

Cẩm Sắc vào trong cùng nàng đọc. Vừa đọc, nàng ấy vừa tấm tắc: "Đích trưởng tử của phủ Tướng quân, thứ tử của phủ thái bảo, còn có vô vàn công tử của các thế gia khác nữa. A, còn có cảm một số võ tướng, trạng nguyên thám hoa vừa đỗ đạt trong những kì thi vừa qua nữa nè. Ô, mỗi người đều có ghi đầy đủ thông tin này." Cẩm Sắc lại mò thêm được một xấp tranh vẽ, chính là tranh vẽ những nam tử kia. Cẩm Sắc lại lần nữa trầm trồ thán phục: "Nguyệt tỷ, tỷ xem nè, ai cũng rất thuận mắt á. Xem ra hoàng đế thật sự rất dụng công cho việc này đó."

"Ừ, vậy mới đáng ngờ." Vương Nguyệt nhấp một ngụm trà, bình thản nói. Không dưng lại có việc quá tốt như vậy, ngay cả lục công chúa mà hắn ta yêu thương nhất còn không có được, sao nàng lại có? Đây rõ ràng là một cái bẫy, một cái bẫy bọc nhung êm ấm.

"Sao thế tỷ? Không phải việc tốt sao?" Cẩm Sắc hỏi. Vương Nguyệt lắc đầu giải thích: "Muội chú ý cho kĩ. Trong thánh chỉ có bảo tỷ chọn thêm nam sủng, tức là chọn nhiều người một lúc. Mà những người trong danh sách kia, chọn bừa một công tử thế gia thì đều có thể chọc giận nhà họ. Quan trạng lấy quận chúa cũng chỉ có thể làm hầu gia, không thể tiếp tục con đường làm quan. Mà tướng lĩnh lấy quận chúa thì cũng phải giao lại binh quyền. Dù có chọn ai thì ta cũng sẽ đắc tội với người khác, có khi là đắc tội với trăm dân. Cái bẫy này, thật sự rất sâu."

"Muội hiểu rồi, vẫn là tỷ suy nghĩ chu toàn. Vậy chúng ta phải làm sao đây?"

"Trước cứ ăn uống no say rồi đi ngủ một giấc. Bây giờ đã muộn, có vào cung thì hắn cũng chẳng cho yết kiến nên sáng mai hãy tiến cung sau." Mặc dù trong lòng nàng vẫn cảm thấy, chuyến đi này kahr năng thành công không cao. Nhưng biết sao được, phải thử thôi.

Sáng sớm hôm sau, dùng bữa xong, Vương Nguyệt tiến cung. Lý Thụy để nàng chờ một lúc, đến lúc mặt trời lên cao mới cho gặp. Qua màn thỉnh an quen thuộc, vừa được ban ngồi, Vương Nguyệt liền nói: "Hẳn hoàng thúc cũng biết lý do hôm nay A Nguyệt tiến cung."

"Trầm biết." Lý Thụy trầm ngâm. Bởi vì biết nên hắn mới để cho nàng chờ một lúc như vậy, để hắn từ từ tìm cách ứng phó.

"Vậy xin hoàng thúc hãy thu hồi thánh chỉ tứ hôn lại." Vương Nguyệt cung kính nói.

"Không thể. A Nguyệt à, đây là chút lòng thành của trẫm, vậy mà con cũng không muốn nhận sao?" Lý Thụy lại bày ra vẻ mặt xót thương, đau lòng cùng tự trách: "Con lập chiến công hiển hách như vậy, công lao chẳng thua kém nam tử, vậy cũng phải được ân điển chẳng kém nam tử."

"Nhưng bệ hạ, việc này... A Nguyệt chỉ cần một phu quân là đủ rồi."

"Cái gì mà một phu quân chứ? Hoàng huynh và hoàng tẩu chỉ có mỗi mình con, trẫm làm sao nỡ nhìn con chịu ủy khuất như những nữ nhi gia bình thường chứ? Con phải có thật nhiều nam sủng, khai chi tán diệp, như vậy sau này xuống hoàng tuyền trẫm mới có mặt mũi mà nhìn hai người họ." Lý Thụy thở than. Vương Nguyệt thầm cười nhạo trong lòng. Lấy phụ mẫu và huyết thống của họ ra dọa dẫm nàng, quả nhiên chỉ có Lý Thụy mới dùng tới cách hèn hạ này. Bây giờ nàng làm sao chối từ tiếp đây? Nếu còn nói nữa, chính là khinh nhờn ý của hoàng đế, tội khi quân khó tránh...

"Haizz..." Lý Thụy thở dài: "Nếu con đã nói, vậy ta giảm xuống một chút. Chỉ ba người thôi, có được không?"

"... Vâng... nghe lời hoàng thúc." Vương Nguyệt thở dài não nề.

Lúc nàng hồi phủ, nhìn vẻ mặt chó chê mèo ghét bỏ đó, Cẩm Sắc liền biết được chuyện đã không thành. Nàng ấy lấy ra một vò rượu mơ, cẩn thận rót cho Vương Nguyệt: "Thôi tỷ cứ từ từ, cũng chỉ là vài tên nam nhân thôi mà, ta giải thích một chút biết đâu lại tốt. Hơn nữa, không phải tỷ được chọn sao? Vậy cứ chọn người nào dễ đối phó một chút là được rồi."

Vương Nguyệt một hơi nốc sạch bát rượu vừa mới rót, ũ rũ lên tiếng: "Nhưng còn thanh danh thì sao? Thanh danh của tỷ thì sao đây hả? Rồi sau này, người mà tỷ thích ấy có chê tỷ không chứ. Không muốn đâu!"

"Vậy tỷ chọn người mà tỷ thích ấy! Một công đôi việc rồi còn gì." Cẩm Sắc dặn một nha hoàn mang ít đồ nhắm lên cho nàng, rồi chợt giật mình: "Nhưng tỷ có thích ai à? Sao muội lại không biết?"

Sắc mặt của Vương Nguyệt lại càng khó coi hơn: "Thì bây giờ đâu có! Nhưng nếu tương lai có thì sao đây?" Vương Nguyệt lại nốc thêm rượu, rồi chợt như bừng tỉnh: "Hay tỷ lại ra chiến trường? Tốt! Như vậy không cần nạp nam sủng nữa."

"Nhưng bây giờ đào đâu ra chiến trận cho tỷ chứ...? Không phải tỷ đã dẹp hết rồi sao?"

Chương 8: "Hạ thần nguyện ý"
Cả đêm hôm đó và ngày hôm sau nữa, Vương Nguyệt phải dành toàn bộ thời gian để lọc ra những đối tượng an toàn trong danh sách mà Lý Thụy gửi tới. Thật là đau cả đầu! Dường như ai ai cũng nguy hiểm cả.

"Tỷ à, tỷ đã chọn xong chưa?" Cẩm Sắc mang cơm với rượu vào cho nàng, nhìn đống giấy bị viết vẽ linh tinh bên cạnh nàng mà không khỏi thở dài ngao ngán. "Tỷ đang muốn tìm người như thế nào? Để muội giúp tỷ."

"Ừm... văn võ trạng nguyên thì phải phục vụ việc nước việc dân, tuyệt đối không được động vào. Các nhà quan lớn cũng không nốt, cả các nhà có nữ quyến đang làm phi tần trong cung. Ừm... cũng không nên chọn đích tử hay con trai độc đinh." Vương Nguyệt ngẫm nghĩ, nhưng muốn tìm được người như vậy cũng rất khó khăn, bởi trong danh sách này đều là con trai của người đang làm quan to trong triều, nội phủ ở trong kinh thành. Mà quan lại trong kinh thành thì có mấy nhà không có nữ nhi ở trong cung chứ?

"Yêu cầu của tỷ cao ghê." Cẩm Sắc tuy nói vậy, song vẫn ngồi xuống cùng xem xét với nàng. Được một lúc, nàng ta chỉ tay vào một nam nhân: "Tỷ xem, người này chỉ là thứ tử."

"Ừm, nhưng phụ thân hắn lại xem trọng di nương, hắn chính là ái tử của phụ thân."

Được một lúc, Cẩm Sắc lại chỉ người khác: "Vậy người này thì sao? Hắn cũng là thứ tử."

Vương Nguyệt nhìn qua, lại lắc đầu: "Ngốc ạ, hắn chính là cháu của Hoàng quý phi, biểu ca của công chúa Tố Tinh."

Mằn mò mãi tới nửa đêm, hai người mới chọn được hai người vừa hợp ý. Một người tên là Đường Yến, thứ tử của một phủ phó tướng quân, nhà đông con mà hắn cũng chẳng mấy nổi trội, chỉ là có ngoại hình thuận mắt. Chắc là do Lý Thụy lơ đãng hoặc là do hắn nghĩ phó tướng vốn người nóng tính nên mới chọn Đường Yến vào danh sách. Người còn lại là Khương Đông Thành, thứ tử phủ thái y. Hắn không tệ, chỉ có điều kín tiếng, sự tồn tại luôn bị thu nhỏ mà thôi. Vừa hay, người như thế lại đáp ứng yêu cầu của nàng.

"Vẫn còn một người nữa! A! Biết phải làm sao đây?" Vương Nguyệt gấp đến vò đầu bứt tóc, còn Cẩm Sắc ngồi lâu đã mỏi eo. Nàng ấy duỗi lưng một cái rồi nói: "Cũng nửa đêm rồi, hay tỷ cứ nghỉ ngơi trước đi, có gì mai lại tính. Còn có ổn hay không thì tùy ông trời có độ tỷ không."

"Muội...! Haiz, về phòng về phòng đi." Vương Nguyệt tức không nói nên lời. Nhưng Cẩm Sắc nói cũng không sai. Nàng cứ ngủ cho lại sức đã, có chuyện gì thì cứ chờ đến yến hội ngày mai rồi tính.

...

Hoàng đế tổ chức một yến hội chỉ để quận chúa chọn phu quân, chuyện này thu hút không ít lòng hiếu kì của người dân. Từ sớm, người dân đã tụ tập trước cổng phủ quận chúa, thấy nàng mặc một bộ bạch y lên xe ngựa thì không khỏi bàn tán. Nhưng Vương Nguyệt không quan tâm lắm, nàng còn đang căng não chờ đối phó với lão hồ ly trong cung.

Lúc nàng đến thì mọi nam tử đều đã đến đông đủ, mỗi người một vẻ ngồi ở bên dưới. Có kẻ cẩm quạt, có kẻ hứng thú nhìn nàng, có kẻ hằn rõ sự chán ghét, có kẻ lại chẳng mấy quan tâm. Nhưng không biết là ai "si mê" nàng tới nỗi nhìn nàng bằng đôi mắt cực kì nóng bỏng như muốn ăn tươi nuốt sống.

Sau khi hành lễ, Lý Thụy cười: "Nào, A Nguyệt cứ tự nhiên chọn người."

Ha ha, chọn người, nghe cứ như mua hàng ngoài chợ vậy. Vương Nguyệt đã xác định sẵn đối tượng nên nàng chỉ việc đi về phái từng người, vờ hỏi vài thông tin rồi liền phớt lờ đi qua. Lúc tới chỗ Cảnh Nghi, nàng cũng chỉ hỏi thêm một câu: "Không sao chứ?"

"Tạ quận chúa quan tâm, hạ thần đã không sao." Hắn đáp. Rồi nàng vẫn đi lướt qua như thường. Chỉ khi đến chỗ Đường Yến và Đông Thành, nàng mới vặn vẹo làm ra vẻ mặt có đôi chút hứng thú rồi chọn hai người họ. Trong khi Đông Thành lại nhíu mày một cái tỏ ý khó hiểu thì Đường Yến lại cười tươi roi rói vì vớ được một cái đùi to. Song, vấn đề ở đây chính là, nàng vẫn chưa chọn được người thứ ba. Googl𝔢 tra𝓃g 𝓃à𝗒, đọc 𝓃ga𝗒 khô𝓃g q𝑢ả𝓃g cáo ⩵ 𝗧R U𝑀𝗧RUYỆN.VN ⩵

Đi hết một vòng, Vương Nguyệt quay lại, cười trừ: "Hoàng thúc, A Nguyệt chỉ chọn được hai người."

Lý Thụy nhíu mày, hắn đủ thông minh để nhận ra rằng nàng cố tình chọn công tử của hai nhà dễ đối phó. "Chọn tiếp đi, không lẽ trong những người ưu tú còn lại con không vừa ý ai? Không cần ngần ngại."

"Nhưng A Nguyệt thật sự chỉ chọn được hai..."

"Nếu con không chọn được, vậy để trẫm chọn giúp."

Mồ hôi Vương Nguyệt túa ra. Nếu để Lý Thụy chọn giúp chính là con đường chết. Vậy nên nàng đành quay người lại, trong đầu bỗng lóe ra một ý nghĩ. Nàng hỏi: "Không biết các vị ở đây, có vị nào nguyện ý vào phủ quận chúa hay không?"

Bên dưới im lặng, đoán chừng đang suy tính có nên hi sinh để đổi lấy chút gì đó cho gia đình hay mẫu thân ở nhà hay không. Song, không ai dám bước ra cả. Đương lúc Vương Nguyệt định quay lại bảo với hoàng đế rằng "Không có ai nguyện ý cả, không thể cưỡng cầu" thì Cảnh Nghi bước ra khỏi đám đông, cười nhẹ: "Hạ thần nguyện ý."

Chương 9: Muốn mượn tay quận chúa báo thù
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của nàng, nhưng Lý Thụy lại rất vui mừng. Thật ra trong đám nam nhân ngày hôm đó nên có Hào Kiện, nhưng lão tướng quân lại dùng trăm phương ngàn kế không cho hắn đi nên hắn không tới được. Hắn ta vốn còn đang lo không có vị nào vừa hay hợp với kế hoạch của mình thì Cảnh Nghi lại xuất hiện.

"Thì ra tân khoa trạng nguyên lại có tư tình với quận chúa, trai tài gái sắc, quả là trời sinh một đôi." Hắn cười không khép được miệng. Cảnh Nghi không chỉ là nghĩa tử của quan Thượng thư, mà còn là tân khoa trạng nguyên đạt điểm rất cao trong kì khảo thí vừa rồi, được nhân dân ca tụng, mong chờ hắn ra làm quan. Thế nhưng, chọn Vương Nguyệt chính là tiệt đi quan lộ đó.

Vương Nguyệt không cười nổi, vốn định từ chối nhưng lại không được. Lý Thụy còn lấy lý do nam sủng không cần tổ chức đại hôn, sau khi tan yến hội liền cho cả ba người vào phủ quận chúa luôn. Hẳn nhiên, đồng thời hắn cũng bắt đầu lan tin đồn.

May thay, một số nam nhân cũng nhìn ra điều bất thường nên quần chúng đối với tin đồn cũng nửa tin nửa ngờ, chuyện người ta bàn tán hơn cả chính là chuyện Cảnh Nghi tình nguyện làm nam sủng của quận chúa. Người ta vốn tưởng hắn và Giai Kỳ mới là một đôi, nhưng nay hắn lại tình nguyện vào phủ của nàng, làm người ta bán tín bán nghi. Có người tin chắc là hắn bị ép, rằng phía sau có ẩn tình. Có người lại bảo Cảnh Nghi với Giai Kỳ chỉ là huynh muội, trước nay chưa từng có hôn ước hay xác nhận gì, chỉ có người ta đặt điều đồn đoán, biết đâu Vương Nguyệt mới là ánh trăng sáng trong lòng tân khoa trạng nguyên.

Nhưng Vương Nguyệt nào có rãnh để để ý tới? Kiếp trước dù thế nào thì Cảnh Nghi cũng chính là kẻ đã gián tiếp đẩy nàng vào cửa tử, dù cho nàng biết hắn bị hại thì nàng vẫn mang tâm lí phòng bị. Nàng sợ một khi tiếp xúc quá nhiều sẽ lại một lần nữa trầm luân vào ái tình.

Phủ quận chúa vốn rất rộng, chia thành nhiều viện tử. Vương Nguyệt nàng ở Thiên Luân các, nằm ở trung tâm phủ quận chúa. Các nam sủng mới vào nàng đều giao cho quản gia sắp xếp. Đường Yến ở Cúc viện, Đông Thành ở Tùng viện, đều cách Thiên Luân các khá xa. Nhưng còn Cảnh Nghi không biết vì sao lại được sắp ở Trúc viện, các Thiên Luân các của nàng không xa lắm.

"Cẩm Sắc, là muội bày trò đúng không?" Vương Nguyệt giam mình trong Thiên Luân các đã một tuần, ngay cả cửa viện cũng không dám bước ra. Nàng sợ phải đối mặt với mấy nam sủng trong phủ, hay đúng hơn là Cảnh Nghi. Cũng vì ở trong phủ mà nàng biết được, Cảnh Nghi ở gần mình là do Cẩm Sắc lén sắp xếp.

"Tỷ nóng giận gì chứ? Còn không phải muội lo nghĩ cho tỷ sao? Trong ba người mà tỷ đưa về thì chỉ có Thẩm công tử là được nhất. Dẫu sao người ta cũng là đệ nhất mỹ nam của kinh thành đó, tỷ đừng có hờ hững vậy mà." Cẩm Sắc mang đồ ăn vào cho nàng.

"Muội không sợ Lục công chúa tới phủ quận chúa gây sự như lần trước gặp Thẩm cô nương à?" Vương Nguyệt hỏi bâng quơ.

"Làm sao dám tới đây chứ? Hơn nữa, đây là hoàng đế chọn kia mà." Cẩm Sắc thản nhiên đáp.

"Thôi, ngồi xuống ăn chung tỷ đi." Vương Nguyệt kéo ghế, nhìn bàn thức ăn mà chẳng thèm ăn. Cẩm Sắc lại nói tiếp: "Tỷ cũng nên ra ngoài đi thôi, bên ngoài đang đồn đoán tỷ ham mê nam sắc, ngày ngày tận hưởng mà không ra ngoài kia kìa." Cẩm Sắc rất tự nhiên ngồi xuống. Nàng ấy đã được Vương Nguyệt nói về bí mật đằng sau của đế vương, tự nhiên cũng cảm thấy không thích hoàng đế và mặc định nhưng tin đồn thất thiệt này là do hoàng đế tung ra.

"Ừm..." Nhưng nếu nàng muốn ra ngoài thì phải đi ngang Trúc viện! Sao lại tréo ngoe thế chứ? "Mấy người nam sủng kia có an phận không?"

"Theo muội thấy thì chỉ có Đông Thành là an phận nhất, buổi sáng đầu hắn muốn tới thỉnh an tỷ, muội nói tỷ không thích và sau này cũng không cần thì hắn không tới nữa, cũng chỉ ở yên trong viện của mình. Đường Yến thì cứ xum xoe đi lại khắp nơi, mồm miệng nhanh nhẹn, cũng làm thân được với một số nô tài trong phủ." Cẩm Sắc nói. "Còn Thẩm công tử cũng có xuất hiện mấy lần, nhưng không nói chuyện với ai cả."

"Ừm ừm." Nàng gật gật đầu. Lúc hai người vừa dùng bữa xong, Cẩm Sắc mang bát đũa ra ngoài thì ngoài Thiên Luân các xuất hiện thêm một bóng người. Vương Nguyệt tròn mắt nhìn: "Thẩm công tử? Sao ngươi lại tới đây?"

"Bây giờ quận chúa gọi ta là Thẩm công tử hình như không đúng lắm nhỉ? Ta là nam sủng của quận chúa, người nên gọi ta bằng tên mới phải."

"Ha!" Vương Nguyệt cười nhạt. Nàng vắt chân này lên chân kia, tay chống lên bàn, gương mặt yêu mị tựa vào bàn tay, tay còn lại vân vê lọn tóc, hỏi: "Vừa hay ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi đây?"

"Quận chúa cứ hỏi, ta sẽ trả lời thật lòng."

"Ồ, vậy, tại sao ngươi lại muốn vào phủ quận chúa? Khai mau, ngươi có ý đồ gì?" Nàng dùng đôi mắt sắc lẹm nhìn hắn, đôi mắt nàng dùng để nhìn kẻ địch trên chiến trường. Nhưng hắn lại không sợ hãi chút nào, ngược lại rất bình bĩnh nói: "Ta muốn... mượn tay quận chúa để báo thù."

Chương 10: Tiêu Cảnh Nghi
Tên ta là Tiêu Cảnh Nghi.

Ta vốn là đích trưởng tử của phủ trấn quốc đại tướng quân, phụ thân ta một thời oanh liệt trên chiến trường, còn trẻ đã làm nên nghiệp lớn. Mà ta sinh ra thiếu tháng lại ốm yếu, không thể nối nghiệp phụ thân, bởi thế mà người có vẻ sủng ái thứ đệ của ta hơn. Nhưng không sao, dẫu sao mẫu thân ta vẫn là chủ mẫu, ăn mặc ta không thiếu, phụ thân cũng không hẳn là ghét bỏ ta. Thỉnh thoảng, người vẫn cùng ta đọc sách, dạy ta múa những đường kiếm đơn giản.

Ta biết phụ thân không thích Thái tử đương triều - người vừa mới được phong vị Thái tử sau khi Thái tử trước đó bị ngã ngựa dẫn đến tàn phế, bị phế ngôi và trở thành Phiên vương gia. Phụ thân từng cùng Phiên vương điện hạ chinh chiến sa trường, xem nhau như huynh đệ ruột thịt, phụ thân cũng chỉ một lòng phò tá Phiên vương. Ta từng có vinh hạnh được gặp người một lần, lần đó Phiên vương tới phủ chơi, còn dẫn theo nữ nhi của người. Ta nghe nói nữ nhi của Phiên vương, sau này sẽ là quận chúa, nhỏ hơn ta hai tuổi, là một tiểu cô nương vô cùng xinh xắn. Nhưng nàng lại có tính tình mạnh mẽ chẳng khác nào nam tử, hoàn toàn trái ngược với ta. Vì thế, ta muốn gặp nàng một lần. nhưng ngay ngày hôm đó ta lại bị ngã xuống hồ nước, mê man mấy ngày mới tỉnh.

Người cứu ta là Thẩm cô nương, đích tiểu thư của Thẩm thượng thư, một bằng hữu khác của phụ thân. Lúc ta tỉnh lại đã nghe nha hoàn nói là Thẩm cô nương phát hiện ta nên mới cứu kịp. Vì thế, ta luôn tâm niệm phải bảo vệ nàng ấy.

Nhưng không lâu sau, năm ta chín tuổi, Phiên vương và cả Phiên vương phi qua đời trên đường do bị thổ phỉ tấn công. Phụ thân thất thểu quay về từ phủ Phiên vương, nói với mẫu thân rằng không thể xin đón quận chúa về nhà nuôi nấng được, quận chúa sẽ được nuôi dưỡng trong cung. Lại không lâu sau đó... nhà ta bị tru di tam tộc...

Quan lại kéo vào nhà lục soát, bắt giam toàn bộ người trên dưới phủ đi chém. Lúc ấy mẫu thân bảo ta chui qua một lỗ chó bên tường với một ít ngân lượng, bảo ta hãy trốn đi thật xa. Ta nghe lời, trốn ở một ngõ ngách nhìn người thân của mình bị bắt, sau đó là xử trảm.

Phụ thân chắc chắn không làm ra loại chuyện như tạo phản! Người tuy không thích Thái tử, nhưng một lòng trung quân ái quốc, chưa từng qua lại với gian thần, ta tin chắc người bị hại, nhưng lại không thể làm gì cả. Ta không được khóc, mẫu thân đã dặn như thế, nhưng ta... ta phải làm sao?

Rồi hơn một tháng sau thời gian lang thang phiêu bạt, ta gặp Thẩm thúc. Ta chạy tới với ông ấy, ban đầu ông ấy rất ngạc nhiên, rồi ông ấy mang ta về phủ, nuôi nấng ta như nghĩa tử. Từ nay, tên ta là Thẩm Cảnh Nghi.

Ta ở Thẩm phủ ăn học, quyết tâm ra làm quan để làm sáng tỏ vụ việc năm xưa, phần còn vì muốn công thành danh toại để rước Giai Kỳ về làm thê tử. Bọn ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, lại thêm phần ân tình năm xưa mà ta luôn đối tốt với nàng, và ta tin là nàng cũng có cảm tình với ta.

Nhưng! Khi ta vừa đỗ trạng nguyên thì lại bị ép vào phủ quận chúa làm nam sủng. Vị Vĩnh Ninh quận chúa này có không biết bao nhiêu tin đồn tai quái khiến người ta chán ghét, hơn nữa còn nạp một lúc rất nhiều nam sủng. Hàng ngày, ca cơ nam kĩ ra ra vào vào phủ quận chúa như nước chảy. Tuy ta biết nàng không giống như lời đồn, cũng là bị ép nạp nam sủng, nhưng với lòng tự tôn của mình, ta vẫn vô cùng ghét nàng dẫu cho nàng đối với ta rất tốt, giữ cho ta một thân trong sạch.

Là nàng cản trở con đường của ta, là nàng làm cho đoạn nhân duyên giữa ta và Giai Kỳ bị gãy gánh! Giai Kỳ sau đó được sắc phong làm Thái tử phi, không cần ta nữa...

Rồi công chúa Tố Tinh tới, nói với ta chuyện năm xưa chính là do Phiên vương âm thầm dừng lên từ lâu vì lo sợ phụ thân phản bội mình, và Thẩm phụ đã xác nhận điều đó. Ta đã rất tức giận, tức giận đến mức đánh bay lí trí. Ta nghe lời bọn họ, làm cho Vĩnh Ninh quận chúa thân bại danh liệt bất chấp nàng đã từng vô cùng tốt với ta. Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt của nàng trên người ta trên sân rồng lần đó, ta lại thấy trong lòng trống rỗng. Ngày xử tử nàng, ta cũng không dám nhìn.

Nhưng chuyện chẳng kết thúc ở đây. Công chúa đã hứa hẹn sau khi không còn Vĩnh Ninh ta sẽ được khôi phục thân phân, tiếp tục làm quan, nhưng chúng đã nuốt lời! Ta từ nam sủng của quận chúa trở thành nam sủng của công chúa, mà nàng ta lại chẳng giống nàng. Nàng ta khinh bạc ta, làm nhục ta, tới lúc chán rồi lại đuổi ta ra ngoài với một câu: "Bổn cung chơi chán rồi, chẳng có gì thú vị cả. Loại người như hắn sao lại có thể lấy lòng được ả biểu tỷ sắt đá kia chứ?"

Ả biểu tỷ mà nàng ta nói, chính là Vĩnh Ninh quận chúa.

Ta lê lết tấm thân về lại Thẩm phủ lại bị đuổi đi không nhận người. Lúc vô tình gặp lại Giai Kỳ, nàng ta đối với ta cũng vô cùng hờ hững: "Thích ngươi? Ta chưa từng có. Bất quá chỉ là cảm thấy có người hầu hạ rất tốt nên mới cho ngươi đi theo, chứ một kẻ không danh không phận, không thế lực như ngươi mà muốn lấy ta làm thê tử sao? Nói cho ngươi biết, dẫu cho ngươi không trở thành nam sủng của quận chúa thì ta cũng không gả cho ngươi. Ngươi, không xứng!"

Ra là vậy, ra là nàng ta chỉ xem ta như một kẻ hầu hạ, ra là nàng ta chỉ ham hư vinh. Nhưng ta không dám trách, bởi từ đầu tới cuối chỉ có mình ta đa tình. Nhưng rồi nàng ta lại nói với ta một câu: "Kẻ hết lòng với ngươi, từ đầu tới cuối cũng chỉ có Vĩnh Ninh quận chúa ngu ngốc kia thôi."

Bàng hoàng tỉnh lại sau giấc mộng, ta đang ở y quán, vừa hay lại nhìn thấy bóng lưng tiêu sái của nàng rời đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff