P1-Chương 2: Khúc dạo đầu của định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đỉnh Thiên Sơn làn gió nhẹ từ phía chân trời thổi tới như muốn xua tan đi những dư âm còn sót lại của trận chiến đêm qua. Màn đêm đã rút lui nhường chỗ cho bình minh nhưng trái tim của Nhật Tư vẫn không thể tĩnh lặng. Đôi mắt y dõi theo hướng mà Trương Ngọc Song Tử đã biến mất, ánh sáng mặt trời chiếu lên làm nổi bật ánh nhìn sâu lắng, đượm chút u sầu.

Nhật Tư chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp lại Song Tử theo cách này. Sự mạnh mẽ và hung hãn của ma vương đã khiến y không khỏi kinh ngạc, nhưng điều khiến Nhật Tư bận tâm hơn cả là đôi mắt lạnh lùng của hắn. Ánh mắt ấy không chỉ chứa đựng sự thù hận và khát vọng quyền lực mà còn ẩn giấu một nỗi đau sâu sắc một thứ mà Nhật Tư chưa bao giờ thấy ở một ma vương.

Nhật Tư đã trải qua vô số cuộc chiến trong cuộc đời bất tử của mình nhưng chưa bao giờ y cảm thấy một trận chiến lại có thể làm lay động tâm can mình đến vậy. Trương Ngọc Song Tử - cái tên này từng là một ký ức xa xôi, nhưng giờ đây hắn lại xuất hiện mang theo những bí ẩn mà Nhật Tư không thể nào lý giải được.

Nhật Tư biết rằng không thể lơ là trước một kẻ thù như Song Tử. Hắn không chỉ mạnh mẽ mà còn rất thông minh và đầy tính toán. Mỗi bước đi của hắn đều chứa đựng ý đồ và nếu y không cẩn thận thiên giới có thể sẽ phải trả giá đắt. Nhưng điều làm Nhật Tư hoang mang hơn cả là cảm giác quen thuộc khi đối diện với Song Tử. Dường như có một sợi dây vô hình nào đó liên kết giữa hai người, một mối liên hệ mà Nhật Tư không thể nhớ ra được.

"Nhật Tư!" - Một giọng nói trong trẻo vang lên kéo y trở lại với thực tại. Y quay lại thấy Phú Thắng, một tiên nhân thân cận đang bước tới. Gương mặt của Phú Thắng vẫn tỏa sáng như thường lệ nhưng trong mắt lại chất chứa lo âu.

"Có chuyện gì vậy, Phú Thắng?" - Nhật Tư hỏi, giọng nói vẫn điềm đạm như bao lần khác.

"Các vị thần khác đang lo lắng, họ muốn nghe ý kiến của ngài về việc phòng thủ Thiên giới. Sau trận chiến với Ma vương, mọi người đều e ngại hắn sẽ sớm quay lại."

Nhật Tư gật đầu trong lòng y biết rõ sự lo lắng của các vị thần tiên là có lý. - "Ta hiểu. Hãy triệu tập tất cả các vị thần đến đại điện, ta sẽ bàn bạc với họ."

Khi Nhật Tư bước vào đại điện thiên cung, không gian vốn trang nghiêm nay lại phảng phất một bầu không khí căng thẳng. Các vị thần tiên đã có mặt đầy đủ, ánh sáng từ hàng nghìn ngọn đèn pha lê soi rọi khắp không gian làm nổi bật những bộ giáp trắng bạc và những gương mặt nghiêm nghị.

Nhật Tư đứng trước bậc thềm cao nhất đôi mắt y lướt qua từng gương mặt. Y cảm nhận được sự bất an từ họ nhưng cũng không hề trách móc. Nhật Tư hiểu rằng họ đều là những vị thần đã trải qua vô số trận chiến nhưng chưa bao giờ phải đối mặt với một đối thủ đáng sợ như Ma vương Trương Ngọc Song Tử.

"Nhật Tư đại nhân, xin hãy chỉ dẫn cho chúng ta!" - Một vị thần bước lên trước, cung kính nói giọng điệu của ông chứa đầy sự lo lắng.

Nhật Tư hít một hơi sâu giữ cho giọng nói của mình ôn hòa nhưng vẫn đầy quyết đoán - "Chúng ta không thể lơ là phòng thủ thiên giới, nhưng cũng không nên quá hoảng loạn. Ma vương Trương Ngọc là một đối thủ nguy hiểm nhưng hắn không thể dễ dàng xâm chiếm nơi này nếu chúng ta đoàn kết và sẵn sàng."

Một vị thần khác gương mặt hằn sâu những nếp nhăn của thời gian bước ra đôi mày nhíu chặt: - "Nhưng Ma vương đã chứng minh rằng sức mạnh của hắn vượt xa nhiều vị thần trong chúng ta. Làm sao chúng ta có thể chống lại hắn nếu hắn trở lại mang theo cả binh đoàn ma giới?"

Lời nói của vị thần ấy như một lưỡi dao cắt vào tâm trí các vị thần khác khuấy động nỗi lo sợ tiềm ẩn trong lòng họ. Nhưng Nhật Tư không để cho nỗi sợ ấy lan rộng. Y mỉm cười nhẹ ánh mắt lấp lánh ánh sáng kiên định như muốn trấn an tất cả.

"Hắn mạnh nhưng chúng ta cũng không yếu" - Nhật Tư đáp giọng nói của y như một cơn gió nhẹ nhàng nhưng vững chắc. - "Mỗi vị thần ở đây đều có những năng lực đặc biệt và nếu chúng ta phối hợp tốt, không gì là không thể. Hơn nữa không phải hắn đến đây để xâm chiếm mà chỉ để thách thức. Lần này chúng ta đã bảo vệ thiên giới thành công và ta tin rằng lần sau cũng sẽ như vậy."

Các vị thần tiên nghe lời của Nhật Tư lòng họ dần trở nên vững vàng hơn. Họ biết rằng ma vương rất mạnh nhưng với sự dẫn dắt của Nhật Tư họ cảm thấy có niềm tin vào tương lai. Nhật Tư không chỉ là một vị thần uy quyền mà còn là nguồn động viên tinh thần cho tất cả.

Sau cuộc họp các thần tiên rời khỏi đại điện với nhiều suy nghĩ khác nhau. Những bước chân vang vọng trong không gian rộng lớn nhưng trái tim họ đã bớt nặng nề. Họ biết rằng nhiệm vụ của mình không dễ dàng nhưng khi có Nhật Tư đứng ở tiền tuyến họ tin rằng Thiên giới sẽ không dễ dàng sụp đổ.

Những ngày sau đó thiên giới được bao phủ bởi một sự căng thẳng không nói thành lời. Các vị thần cùng nhau tăng cường sức mạnh cho các bức tường bảo vệ, gia cố các cổng ra vào và luyện tập không ngừng nghỉ để sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào. Thiên giới giờ đây như một pháo đài sừng sững và kiên cố nhưng trong lòng mỗi người một câu hỏi vẫn không ngừng lởn vởn: Liệu Ma vương sẽ quay lại với âm mưu gì?

Dù vậy Nhật Tư vẫn không ngừng suy tư về cuộc gặp gỡ với Trương Ngọc Song Tử. Hình ảnh ma vương với đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả một bầu trời u ám vẫn ám ảnh trong tâm trí y. Nhật Tư tự hỏi liệu y có nên gặp lại Song Tử để tìm hiểu rõ hơn về mối liên hệ kỳ lạ này? Nhưng y cũng biết rằng một cuộc gặp gỡ như vậy có thể sẽ mang đến những hệ lụy khôn lường.

***

Tại Ma giới Trương Ngọc Song Tử ngồi lặng lẽ trong bóng tối của đại điện. Ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đuốc không thể soi tỏ hoàn toàn khuôn mặt hắn, chỉ để lộ đôi mắt đen sắc lạnh đang nhìn chằm chằm vào một bức tranh cũ treo trên tường. Trong tranh, một chàng trai xinh đẹp với đôi mắt buồn đang mỉm cười nhưng nụ cười ấy lại mang theo nỗi đau sâu thẳm.

"Hắn đã thay đổi" - một giọng nói vang lên từ phía sau phá vỡ sự im lặng. Một ma tướng cao lớn uy nghiêm bước vào cung kính cúi đầu trước ma vương.

"Đúng, hắn không còn là người mà ta từng biết" - Song Tử đáp giọng nói trầm thấp nhưng chứa đầy uẩn khúc.

Trương Ngọc Song Tử nhớ lại khoảnh khắc khi đối diện với Nhật Tư. Ánh mắt của y không còn đơn thuần là sự thanh tịnh mà còn chứa đựng một điều gì đó khó diễn tả bằng lời, một sự kết nối sâu sắc dường như vượt qua cả thời gian và không gian. Song Tử biết rõ rằng giữa hắn và Nhật Tư có một mối liên hệ đặc biệt, nhưng chính hắn cũng không thể xác định rõ đó là gì.

"Ngài có muốn chúng ta chuẩn bị cho một cuộc tấn công vào Thiên giới không?" - Ma tướng hỏi ánh mắt lóe lên tia sáng tàn nhẫn.

Song Tử khẽ lắc đầu, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. - "Không cần. Hắn sẽ tự đến tìm ta thôi, chỉ là vấn đề thời gian

Trương Ngọc Song Tử đứng dậy bỏ lại bức tranh phía sau bước từng bước chậm rãi về phía ngai vàng lạnh lẽo của mình. Ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đuốc chỉ càng làm nổi bật lên bóng dáng cô độc của hắn. Song Tử không hề lạ lẫm với cảm giác cô độc này. Trong suốt nhiều thế kỷ hắn đã quen với việc đứng một mình trên đỉnh quyền lực, nhưng giờ đây khi đối diện với Nhật Tư một cơn bão cảm xúc dường như trỗi dậy trong hắn khiến hắn không thể phớt lờ.

Trong sâu thẳm Song Tử biết rõ rằng những cảm xúc này không chỉ là kết quả của cuộc đối đầu gần đây. Chúng bắt nguồn từ một nơi xa xôi hơn nơi mà ký ức đã bị vùi lấp trong bóng tối. Song Tử đã cố gắng chôn vùi những ký ức đó nhưng giờ đây, chúng lại trỗi dậy một cách mạnh mẽ như những lưỡi dao sắc bén cắt sâu vào lòng hắn.

Song Tử nhớ lại đôi mắt của Nhật Tư, đôi mắt mà hắn từng biết rõ. Trong khoảnh khắc ấy trái tim hắn đã bị xáo trộn, không phải bởi vì sức mạnh của Nhật Tư mà bởi vì sự quen thuộc đến khó hiểu trong ánh mắt của y. Một phần của Song Tử đã muốn xé toang sự xa cách này để tìm hiểu rõ hơn về cảm giác đó nhưng một phần khác lại cố gắng kiềm chế giữ cho mình bình tĩnh.

"Hắn đã thay đổi" - Song Tử thì thầm không rõ là nói với chính mình hay với bóng tối xung quanh.

Ma tướng đứng bên cạnh nghe thấy lời thì thầm của hắn nhưng không dám hỏi thêm. Gã chỉ im lặng chờ đợi chỉ thị từ Song Tử. Là một ma tướng trung thành gã luôn sẵn sàng thực hiện mọi mệnh lệnh của ma vương dù có khó khăn hay nguy hiểm đến đâu.

Song Tử nhìn vào mắt ma tướng, một nụ cười lạnh lùng thoáng hiện trên môi. - "Ngươi hãy chuẩn bị đi. Chúng ta không tấn công thiên giới nhưng ta muốn ngươi giám sát mọi động tĩnh của Trịnh Nhật Tư. Bất cứ hành động nào của y dù là nhỏ nhất ta cũng muốn biết!"

Ma tướng cúi đầu tuân lệnh. - "Rõ, thưa ma vương."

Song Tử quay lưng lại bước về phía ngai vàng. Hắn ngồi xuống ánh mắt vẫn sâu thẳm như biển cả nhưng trong lòng lại nổi sóng. Hắn biết rằng cuộc chiến giữa hắn và Nhật Tư chưa kết thúc và đây chỉ là khởi đầu. Nhưng lần này hắn không muốn chỉ là một cuộc chiến vì quyền lực hay sự thù hận. Hắn muốn biết sự thật đằng sau cảm giác lạ lùng ấy, cảm giác mà hắn không thể gọi tên nhưng lại không thể phủ nhận.

***

Tại Thiên giới Nhật Tư vẫn chưa thể tìm lại được sự bình yên trong tâm trí. Dù đã đưa ra những quyết định sáng suốt và trấn an các vị thần tiên nhưng y không thể ngăn cản những suy nghĩ về Trương Ngọc Song Tử quay trở lại trong đầu mình. Mỗi đêm khi y nhắm mắt lại hình ảnh của Song Tử lại hiện lên như một bóng ma không thể xua tan.

Nhật Tư tự hỏi vì sao y lại bị ám ảnh bởi na vương đến vậy. Y là một thần tiên người đã sống qua hàng ngàn năm đã trải qua biết bao thăng trầm nhưng chưa bao giờ y lại cảm thấy bất an như bây giờ. Y không thể phủ nhận rằng khi đối diện với Song Tử y đã cảm nhận được một thứ gì đó rất khác biệt, một sự kết nối mà y chưa bao giờ trải qua với bất kỳ ai khác.

"Ta không thể để cảm xúc này ảnh hưởng đến quyết định của mình" - Nhật Tư tự nhủ song y cũng không thể chối bỏ rằng cảm xúc ấy quá mạnh mẽ để có thể dễ dàng lãng quên.

Nhật Tư biết rằng cuộc chiến với Song Tử không chỉ đơn thuần là một cuộc đối đầu giữa thiên giới và ma giới. Đó là một cuộc đấu trí, một cuộc chiến tinh thần mà y không thể để thua. Nhưng đồng thời y cũng không thể phủ nhận rằng có một điều gì đó rất sâu xa và bí ẩn đang dần hé lộ một điều mà y chưa thể hoàn toàn hiểu rõ.

Trong những ngày tiếp theo Nhật Tư bắt đầu tìm kiếm thông tin về Trương Ngọc Song Tử, về quá khứ của hắn. Y biết rằng nếu muốn hiểu rõ hơn về cảm giác của mình y cần phải hiểu rõ hơn về ma vương. Nhưng mọi thông tin về Song Tử dường như rất mơ hồ như thể hắn đã cố tình xóa bỏ mọi dấu vết về bản thân trong quá khứ.

Điều này chỉ càng khiến Nhật Tư thêm quyết tâm. Y không thể để cho sự mơ hồ này tiếp tục ám ảnh mình. Nếu không thể tìm được thông tin từ bên ngoài y sẽ phải tự mình đi tìm câu trả lời và điều đó đồng nghĩa với việc y phải đối mặt với Song Tử một lần nữa.

Nhật Tư biết rằng cuộc gặp gỡ tiếp theo với Song Tử sẽ không dễ dàng nhưng y cũng biết rằng mình không thể tránh né mãi. Đôi khi để tìm được ánh sáng người ta phải dấn thân vào bóng tối.

Khi màn đêm buông xuống Nhật Tư đứng trên đỉnh Thiên Sơn đôi mắt y hướng về phía xa xăm nơi mà ma giới ẩn hiện như một bóng đen mờ mịt. Y biết rằng mình đã sẵn sàng dù kết quả có ra sao y cũng phải đối mặt với sự thật với Trương Ngọc Song Tử và với chính bản thân mình.

Trong lòng y một ngọn lửa quyết tâm đang bùng cháy nhưng cùng với đó là một nỗi lo lắng không tên. Nhật Tư tự hỏi liệu khi gặp lại Song Tử y sẽ tìm được câu trả lời hay chỉ càng lạc lối trong mê cung của số phận?

Chỉ có thời gian mới có thể trả lời câu hỏi này và Nhật Tư biết rằng thời gian của y đã bắt đầu đếm ngược. Những gì y sắp đối mặt sẽ không chỉ là một trận chiến mà là một cuộc hành trình vào sâu thẳm tâm hồn nơi mà bóng tối và ánh sáng giao thoa và số phận của cả hai sẽ được định đoạt.

Nhật Tư bước chầm chậm qua dãy hành lang dài tĩnh mịch của thiên giới những dải mây trắng mỏng như lụa lượn lờ quanh chân nhưng trong lòng y lại nặng trĩu như đeo đá. Sau khi ra lệnh cho Phú Thắng tạm thời quản lý các công việc ở thiên giới, Nhật Tư lui về phòng mình để suy ngẫm. Y biết rằng mình không thể mãi chìm đắm trong những suy tư mơ hồ nhưng cảm giác về Trương Ngọc Song Tử cứ đeo đẳng, dằn vặt tâm trí y không ngừng.

Ký ức về trận chiến với Song Tử cứ hiện về như một thước phim quay chậm. Những đường kiếm loang loáng những đòn tấn công sắc bén và trên hết là ánh mắt sâu thẳm đến lạ thường của ma vương. Trong những khoảnh khắc tưởng chừng như cái chết đã cận kề Nhật Tư đã cảm nhận được một thứ gì đó không thể giải thích được. Đó là sự hòa hợp một sự kết nối nào đó giữa hai người vượt qua cả hận thù và sự phân biệt giữa Thiên và Ma.

Nhật Tư cố gắng xua tan những suy nghĩ ấy nhưng càng cố gắng chúng càng trở nên mãnh liệt hơn. Y đã sống hàng ngàn năm chứng kiến biết bao cuộc đối đầu trải qua vô vàn sự thay đổi nhưng chưa bao giờ y cảm thấy bất lực trước chính cảm xúc của mình như lúc này. Song Tử đã đánh thức một phần nào đó trong con người y một phần mà y chưa từng biết đến hoặc đã lãng quên từ lâu.

Bên ngoài căn phòng của Nhật Tư, Phú Thắng lặng lẽ đứng đợi, như cảm nhận được sự thay đổi trong vị tiên sư của mình. Một điều gì đó rất khác lạ đang diễn ra, Nhật Tư không còn là vị thần tiên cao ngạo và thanh thản như thường ngày. Phú Thắng biết rõ rằng mọi quyết định của Nhật Tư đều xuất phát từ lòng nhân hậu và sự sáng suốt, nhưng lần này cảm thấy có một điều gì đó mơ hồ và nguy hiểm ẩn sau mỗi bước đi của tiên sư.

Phú Thắng gõ cửa nhẹ nhàng chờ đợi một lúc trước khi bước vào. Y nhìn thấy Nhật Tư đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt y dõi ra xa như thể đang tìm kiếm điều gì đó mà chính y cũng không chắc chắn.

"Nhật Tư đại nhân, người có thể nói cho thần biết điều gì đang làm người phiền lòng không?" - Phú Thắng nhẹ nhàng hỏi giọng nói của y đầy quan tâm.

Nhật Tư không quay đầu lại, chỉ thở dài một hơi dài. - "Phú Thắng, ngươi có tin vào định mệnh không?"

Câu hỏi bất ngờ của Nhật Tư khiến Phú Thắng khựng lại. Y không biết phải trả lời thế nào. Định mệnh? một thứ mà các thần tiên thường không tin tưởng vì họ cho rằng bản thân họ đã vượt lên trên tất cả những điều đó nhưng lúc này trong giọng nói của Nhật Tư, Y cảm nhận được một nỗi băn khoăn sâu sắc.

"Thần... chưa từng nghĩ nhiều về điều đó" - Phú Thắng đáp chậm rãi. - "Nhưng nếu định mệnh thực sự tồn tại thần tin rằng đó là thứ mà chúng ta có thể thay đổi dù chỉ là một phần nhỏ."

Nhật Tư khẽ gật đầu y biết rằng câu trả lời này chính là điều y đang tìm kiếm. - "Có lẽ ngươi đúng nhưng đôi khi ta cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy mà không thể thoát ra, một vòng xoáy của những sự kiện đã được định sẵn từ trước."

Phú Thắng tiến lại gần hơn Y biết rằng điều duy nhất mình có thể làm lúc này là lắng nghe và chia sẻ gánh nặng cùng Nhật Tư. - "Nếu đại nhân cần thần luôn sẵn sàng giúp đỡ người. Thần sẽ không bao giờ để người đối diện với bất kỳ khó khăn nào một mình."

Nhật Tư quay lại nhìn Phú Thắng trong mắt y hiện lên sự biết ơn và trân trọng. "Ta biết, Phú Thắng ngươi luôn là một người bạn đồng hành đáng tin cậy, nhưng có những thứ ta cần phải đối mặt một mình để tìm ra câu trả lời cho chính mình."

Phú Thắng im lặng y hiểu rằng không thể ép buộc Nhật Tư nói ra tất cả những gì y đang giữ trong lòng, y chỉ có thể ở bên cạnh sẵn sàng hỗ trợ khi cần thiết.

"Ta sẽ sớm phải rời khỏi đây" - Nhật Tư đột ngột nói ánh mắt y dừng lại ở phía chân trời xa xăm.- "Có lẽ ta sẽ phải đi tìm câu trả lời cho những câu hỏi mà chính ta cũng không muốn đối mặt."

Phú Thắng cảm nhận được một nỗi lo lắng dâng trào trong lòng nhưng y biết rằng mình không thể ngăn cản Nhật Tư. - "Thần sẽ chuẩn bị mọi thứ cho cuộc hành trình của người."

Nhật Tư mỉm cười lần đầu tiên trong suốt nhiều ngày qua. - "Ngươi luôn hiểu rõ ta nhưng lần này ta sẽ đi một mình. Ta cần không gian để suy ngẫm và đối diện với chính mình."

Phú Thắng cúi đầu trong lòng đầy lo âu nhưng y vẫn tôn trọng quyết định của Nhật Tư. - "Thần sẽ ở đây chờ đợi người trở về. Hãy cẩn trọng Nhật Tư đại nhân."

Nhật Tư gật đầu rồi quay lưng bước ra khỏi phòng để lại Phú Thắng một mình với những suy tư. Y biết rằng cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng và y chỉ có thể hy vọng rằng Nhật Tư sẽ tìm được câu trả lời mà y đang tìm kiếm và rằng y sẽ trở về an toàn.

Đêm ấy Nhật Tư rời khỏi Thiên giới bắt đầu cuộc hành trình của mình đi về phía ma giới, nơi mà số phận của y và Trương Ngọc Song Tử sẽ được định đoạt trong tương lai gần. Không ai biết được điều gì đang chờ đợi y nhưng Nhật Tư biết rằng y phải đi, phải đối mặt với sự thật với những cảm xúc rối ren và với bóng tối bên trong lòng mình và trong bóng tối ấy có lẽ y sẽ tìm được ánh sáng hoặc sẽ mất mát tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro