C31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Comeback

Mấy ngày liên tiếp nó phải nằm trong bệnh viện còn Ruby thì liên tục giận Kino làm anh cũng phải khổ sở không ít.

Sáng hôm đó

Lúc này trong phòng chỉ có nó, Kino và Ông Nội

– Mai được xuất viện rồi! Chuẩn bị về thôi! – Kino nói với giọng ỉu như bánh bao chiều (Bị Ruby giận nên vậy)

– Nhìn anh cảm thấy khó chịu quá – Nó nhíu mày nhìn Kino

– Xin lỗi em! – Kino tính đi ra ngoài

– Em có cách đấy! – Câu nói của nói vừa vang lên ngay lập tức Kino quay lại cầm tay nó nhìn nó chớp mắt không thôi

– 5 ngày nữa là đến sinh nhật Ruby rồi! Đột phá đi! – Nó cười

– Ui! Thiên Thần của ai mà thông minh quá ta? – Kino cười tươi như hoa cạ trán mình vào trán nó

– Em của anh 2! – Nó hôn vào má Kino

– Mấy đứa vứt ông vào xó để tình cảm thế ha? – Ông nó nghiêm giọng

– Hi’ Hi’! Xin lỗi ông nội! – Cả 2 cười khi’ nhìn ông

– Thế truyện của con thì tính thế nào Saphia! – Ông nội bất chợt hỏi nó

– Con bỏ! Dù sao cũng chưa chắc anh ý còn yêu con hay không! – Nó cụp mắt xuống

– Cái con nhỏ này! Bình thường thông minh thế mà sao hôm nay đần thế! Thằng đấy nó còn yêu em hơn cả mạng sống ý chứ! – Kino cốc vào đầu nó 1 cái

– Sao cũng được nhưng màn kịch này nên kết thúc thôi! – Ông nội vuốt ve khuôn mặt nó

– Vâng! – Nó cười gượng gạo

Cả 3 cứ nói chuyện như vậy nhưng đâu biết hắn đang đứng ngoài cửa nắm chặt tay nghe mọi việc. Hắn ức, hắn hận, hắn tức giận bỏ ra ngoài, đúng lúc đấy cả bọn cũng vào bệnh viện thấy hắn đi ra với khuôn mặt hầm hầm sát khí thì sợ xanh măt ra.

– Ken sao vậy? Thấy nó mặt hầm hầm sát khí đi ra ngoài – Key bước vào phòng

“Phụt” Ngụm nước nó vừa uống chưa kịp nuốt đã thẳng thừng phun ra ngoài và đáp thẳng vào mặt anh Kino.

– Anh ý đâu rồi? – Nó vội lấy giấy lau cho Kino vừa hỏi

– Ở vườn sau! – Cả bọn tròn mắt chỉ ra ngoài

Nó hớt hải chạy vội ra vườn sau, vừa ra đến vườn nó đã thấy hắn. Hắn đang mặc trêи mình bộ quần áo mà khi nó chưa đi chữa trị đã thiết kế cho hắn, hắn đứng khoanh tay nhắm mắt dưới gốc cổ thụ, mặt vẫn còn hơi đỏ vì tức giận.

Nó tiến sát lại phía hắn

– Anh Ken! – Nó giậ giật áo hắn

– Em còn muốn gì đây? Chơi tôi nữa à? – Hắn vẫn nhắm mắt lạnh lùng, nhìn qua khuôn mặt là biết khuôn mặt đang dần đó hơn, tay nắm chặt khiến gân xanh nổi lên rõ ràng

– Saphia xin lỗi! Tha lỗi cho Saphia đi! – Nó không hiểu bị sao lại dở trứng làm nũng khiến hắn giật mình mở choàng mắt ra nhìn nó chằm chằm

– Đi! Đi! Tha lỗi cho Saphia nha anh Ken! Anh Ken yêu quý! ANh Ken đẹp zai! – Nó càng lấn tới

Hắn nổi da ga giật lùi lại còn nó cứ tiến lên àm làm nũng với hắn. Cứ như vậy khoảng 15′ thì hắn bất lực xin hàng

– Stop! Được rồi! Tha lỗi! Tôi sợ em quá rồi! – Hắn ngồi bệt xuống thảm cỏ của bệnh viện

– Yêu Anh Ken nhất! – Nó cười tươi như hoa hôn chụt vào má hắn 1 cái rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hắn mỉm cười

– Cuối cùng em cũng quay về với tôi rồi! Siêu quậy của tôi! – Hắn nghĩ thầm rồi quay sang nhìn nó

– Nhìn em kinh quá vậy – Nó cũng bắt đầu sợ ánh nhìn của hắn

Không nói gì thêm hắn ôm lấy nó rồi đặt nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi của người con gái hắn yêu.

(Những người khác thì đang đứng ở 1 góc nào đó nhìn cặp đôi này mà cười khúc khích ấy ạ)

*****

Bon! I will bring you back to Hell!

Sau khi nó về nhà được 3 ngày

Sáng hôm đó tại phòng khách

– Chán quá! Em muốn đi chơi! Không ở nhà nữa đâu! – Nó hét ầm nhà lên (Chị này từ lúc về nhà thì bị anh Kino và anh Ken nhà ta giam lỏng ở nhà)

– Không!!!!!!!!!!!! – 2 anh nhà ta đáp lại thẳng thừng

– Ứ Ừ! Không chịu đâu! – Nó làm nũng

– Thiết kế nhẫn cho anh 2 đi rồi tối anh 2 cho đi chơi với cô bé Bon- Kino khó chịu nói thầm vào tai nó

Nó vừa nghe thấy mắt sáng như sao sa gật đầu lia lịa chạy vèo lên phòng

– Ông nói gì với nó vậy? – Hắn nheo mắt hỏi

– Bí mật! – KIno cười nhìn Ruby đang ngồi uống trà cười tươi

– Kinh quá cha ơi! – Key vỗ vào vai Kino

– Kê tôi! – Kino vẫn cười

3 tiếng sau nó cuối cùng cũng chạy xuống nhà

– Tất cả con trai lên đây Lên đây! – Nó lại chạy lên nhà

Cả bọn không nói gì đi lên nhà những người khác rất muốn lên nhưng không được.

Trong phòng nó

– Em sao bầy nhiều đá quý ra quá vậy? – Hắn nhìn căn phòng lộn xộn đầy những viên đá lấp lánh

Nó cười rồi chìa chiếc hộp màu đỏ lớn ra trước mặt từng người 1 chiếc hộp (trừ hắn). Tất cả mở chiếc hộp trêи tay mình ra, ai cũng phải trầm trồ vì những chiếc vòng đặt trong chiếc hộp

– Mang đi cầu hôn! – Nó cười

Lời nói được nói ra của nó làm mắt ai cũng sáng như sao sa, cười tươi như hoa hồi mang về phòng cất. Lúc này trong phòng chỉ còn nó và hắn, hắn cười rồi bước đến cầm chiếc hộp cuối cùng được đặt trêи bàn và mở ra. Nó đỏ bừng mặt nhìn hắn mở chiếc hộp ra. Hắn mở ra và vuốt nhẹ mặt dây truyền bên trong rồi cầm về phòng mình luôn

– Ơ! – Nó chỉ kêu được 1 câu

– Không trả đâu! – Hắn cười làm mặt nó càng đỏ hơn

Buổi tối hôm đó cả bọn hí hửng kéo nhau đến nhà kho Vic (Nơi đang nhốt Bon)

– Hello! – Nó bước vào nhà kho giơ tay chào Bon đầu tóc bù xù, mặt mũi lấm lem, không mặc 1 thứ gì trêи người đang nằm ở giữa nhà kho (Chỉ có 3 bọn nó, Day và tứ tiểu thư vào thôi, những người khác bị nhốt hết bên ngoài)

Bon nhìn nó mà nước mắt cứ chảy ra mãi không thôi (đang bị bịt miệng)

– Sao lại khóc vậy? – Nó ngồi xuống trước mặt Bon cười khẩy rút ra 1 con dao. Nó dùng con dao nâng mặt Bon lên

– Cô gan cũng không nhỏ đúng không? Sao giờ lại trở nên yếu đuối vậy? – Nó kéo khăn trêи miệng Bon xuống rồi vạch nhẹ lên mặt Bon 1 vệt khá dài khiến con Bon càng khóc thét hơn.

– Đừng! Đừng! Tha cho tôi! Tôi không dám làm vậy nữa đâu! Tôi không muốn nữa đâu!- Bon lắc đầu nguầy nguậy

– Mấy hôm nay chúng mày làm gì nó rồi? – Nó đứng lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jiyeon