CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiều thứ Hai.

Đúng lúc Mayo vừa ra khỏi công ty để đến xem một showroom liên quan đến nhà bếp thì điện thoại đổ chuông. Trên màn hình hiển thị số điện thoại lạ. Tuy vậy, mã vùng lại rất quen thuộc. Đó chính là mã vùng quê cô.

Mayo vừa nhấc máy thì nghe thấy giọng một người đàn ông hỏi: "Đây có phải số điện thoại của cô Kamio Mayo không ạ?"

"Vâng..."

Đầu dây bên kia liền xưng tên. Anh ta là cảnh sát thuộc sở cảnh sát địa phương nơi cô sinh ra.

"Ông Kamio Eiichi là bố của cô phải không?"

"Đúng vậy, có chuyện gì với bố tôi?..."

"Chuyện này thực sự rất khó nói. Sáng hôm nay, bố cô được phát hiện tại nhà riêng trong tình trạng bất tỉnh. Chúng tôi xác nhận ông ấy đã tử vong."

Đầu óc Mayo bỗng trở nên trống rỗng, cô không còn nghe được giọng nói của đối phương nữa.

Từ ga Tokyo, Mayo đi tàu khoảng một tiếng rồi từ đó nối chuyến sang tàu tốc hành tư nhân, ngồi lắc lư trên tàu thêm gần một tiếng nữa, cuối cùng cũng tới được nhà ga gần nhà nhất. Ra khỏi nhà ga, Mayo nhìn quanh. Bãi đậu xe rộng mênh mông bát ngát, lại còn có vô khối không gian cho xe bus và taxi chờ đón khách, tất cả là vì du lịch được coi là một trong những ngành công nghiệp chính của vùng này. Các nhà ăn hay quầy bán hàng lưu niệm cũng nằm san sát. Song, chỉ ngắm nhìn từ bên ngoài thôi cũng đủ hình dung ra rằng vào thời điểm này khó mà nói được là họ đang làm ăn phát đạt.

Tuy là đất du lịch nhưng vùng này không có nhiều địa điểm tham quan cho lắm. Một ngôi đền có bề dày lịch sử mà tên của nó được đặt làm địa danh là điểm hút khách nhất vùng này, ngoài ra thì đây chỉ là vùng đất có suối nước nóng rất đỗi bình thường. Mặc dù vậy, sắp tới là mùa hoa mơ và hoa anh đào nở rộ, thường thì thị trấn sẽ tấp nập khách du lịch lớn tuổi, song năm nay thì quả thực không biết thế nào. Chắc chắn dân bản địa đang thấp thỏm lắm.

Mayo nghe nói năm ngoái quê cô cũng điêu đứng như bao vùng du lịch khác trên khắp nước Nhật, mà không, phải nói là trên khắp thế giới. Do ảnh hưởng của virus Corona chủng mới, toàn bộ ngành du lịch đã bị ngưng trệ từ mùa xuân cho đến đầu mùa hè. Từ mùa thu năm ngoái, cuối cùng nơi đây dần dà cũng được đón khách du lịch trở lại, mặc dù vậy lượng khách du lịch vẫn chẳng bằng được một phần ba lượng khách của mùa cao điểm các năm trước.

Mayo trông thấy một chiếc taxi đang đỗ, bên trong xe, người tài xế tóc bạc trắng đang ngủ gật. Thấy cô gõ vào cửa kính, bác tài bèn mở cửa ghế sau với vẻ mặt mơ mơ màng màng.

"Cháu xin lỗi, chú mở cả cốp cho cháu với."

Mayo đang kéo theo một chiếc vali to. Vì không biết đến khi nào mới có thể quay trở lại Tokyo nên quần áo đồ đạc, cứ nghĩ ra cái gì là cô nhét cái đó vào.

Sau khi lên xe, Mayo nói cho bác tài địa điểm mình muốn đến. Nghe đến sở cảnh sát, bác ta tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Cô từ đâu tới?" xe vừa chạy được một đoạn bác tài đã hỏi, xem chừng không thể nén nổi sự tò mò.

"Tokyo ạ," Mayo cố tình trả lời cộc lốc.

"À, ra là cô về quê hả?"

"Vâng."

"Ra vậy. Hình như dịch Corona lại bắt đầu bùng phát rồi nhỉ?"

Bác tài tỏ vẻ đã hiểu, song chắc hẳn bác ta vẫn đang thắc mắc không biết Mayo đến sở cảnh sát để làm gì. Cô trộm nghĩ nếu bị hỏi đến thì thật phiền hà, song bác ta không tọc mạch gì thêm nữa.

Mayo lấy máy tính bảng ra khỏi chiếc túi đeo chéo, mở ứng dụng văn bản. Dòng đầu tiên ghi ngày tháng hôm nay và thời gian cô nhận được điện thoại từ cảnh sát.

Lúc nghe cảnh sát báo tin tìm thấy thi thể ông Eiichi, đầu óc Mayo hỗn loạn đến mức gần như mọi dòng suy nghĩ đều đứt đoạn, nhưng rồi ý muốn hỏi xem chuyện gì đã xảy ra giúp cô tỉnh táo trở lại, dù khổ sở. Cô vội vàng lấy sổ và bút ra khỏi túi, ghi chép lại nội dung câu chuyện. Vì quá bàng hoàng nên cô không hiểu rõ lắm những gì đầu dây bên kia nói, giữa chừng cô cứ phải hỏi đi hỏi lại mấy lần song viên cảnh sát vẫn kiên nhẫn giải thích.

Nội dung được ghi trong ứng dụng văn bản là Mayo chép lại từ những gì cô đã viết trong sổ tay. Lúc ngồi trên tàu, thử đọc lại những ghi chép đó cô mới thấy chữ mình ngoáy quá, thế này có khi chính cô cũng không đọc nổi, vì thế cô đã gõ lại sang ứng dụng văn bản.

Trên ứng dụng văn bản có những gạch đầu dòng như sau:

Khoảng 10 giờ sáng ngày 8 tháng 3, nhận tin báo phát hiện thi thể

Địa điểm: Nhà riêng của Kamio Eiichi

Người báo tin: Khách đến nhà ông Kamio (Nam giới, học trò của ông Kamio, không rõ tên tuổi)

Thời gian xác nhận tử vong: 10 giờ 25 phút

Danh tính thi thể: Kamio Eiichi

Thời gian tử vong: Chưa xác định

Nguyên nhân tử vong: Chưa xác định (nhiều khả năng là án mạng)

Người thân thích: Phỏng đoán qua lịch sử cuộc gọi trên điện thoại cố định

Tóm lại là như vậy. Sáng nay, một người đàn ông ghé thăm nhà bố cô đã phát hiện thi thể của ông và báo cảnh sát. Cảnh sát tức tốc lao tới, xác nhận ông Eiichi đã tử vong, song chưa xác định được thời gian và nguyên nhân tử vong. Tuy nhiên, qua xem xét vẻ bề ngoài cũng như tình trạng thi thể, họ thấy rõ khả năng đây là một vụ án mạng và đang tiến hành điều tra. Vì nạn nhân sống một mình nên cảnh sát quyết định liên lạc với người thân của ông. Trong nhà có điện thoại bàn, và trên đó có đăng ký số điện thoại của Mayo...

Nghe nói người đến thăm nhà là học trò của ông Eiichi. Hiện ông đã thôi nghề giáo, bởi vậy phải gọi là học trò cũ mới đúng. Chuyện không rõ tên tuổi chắc chỉ đơn giản là vì viên cảnh sát gọi điện cho Mayo chưa nắm được thông tin, chứ nếu đến sở cảnh sát hỏi thì thế nào cũng ra ngay thôi.

Mayo nghĩ không biết chừng đó lại là một người bạn học cùng khóa với cô. Eiichi là một thầy giáo được nhiều học trò ái mộ song cũng không đến mức học trò năng đến chơi nhà. Cô đoán ai đó đã ghé qua vì chuyện liên quan đến buổi họp lớp dự kiến được tổ chức vào Chủ nhật.

Mayo cất máy tính bảng vào túi, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ lúc này đã chập choạng tối. Xung quanh được bao bọc bởi những dãy núi thoai thoải, nhà dân nằm san sát hai bên con đường thẳng tắp, hẹp đến nỗi không có cả dải phân cách ở giữa. Sở dĩ Mayo thấy nhiều bãi đậu xe như vậy là bởi dân vùng này không thể sống thiếu ô tô. Chuyện một hộ gia đình sở hữu đến mấy chiếc xe hơi cũng không phải là hiếm.

Mayo biết rất rõ nơi này, vậy mà cô lại cảm thấy lạc lõng như thể vừa đặt chân đến một đất nước xa lạ. Có lẽ vì đang ở vào tình cảnh bất thường nên cô mới không thể tận hưởng cảm giác thương nhớ bồi hồi, dẫu rằng đây là nơi chôn nhau cắt rốn của cô. Ngay cả trong tưởng tượng Mayo cũng không dám nghĩ mình sẽ trở về theo cái cách như thế này.

Viên cảnh sát gọi điện cho Mayo nói rằng họ đã xác định được danh tính thi thể, song nếu được họ vẫn muốn cô xác nhận lại, bởi vậy Mayo đã trả lời là sẽ về quê ngay. Nói vậy nhưng cô còn phải chuẩn bị và cũng cần thông báo tình hình cho nơi làm việc nữa. Cô đã xin phép trước với viên cảnh sát là có thể đến tối mới về được.

Sau đó, Mayo tức tốc quay trở về công ty, thông báo tình hình cho cấp trên. Ngay cả ông sếp thường ngày vẫn vô duyên vô cớ cười khinh khỉnh lúc ấy cũng phải nhăn mặt.

Trước mắt, hôm nay Mayo sẽ về sớm và xin nghỉ phép từ ngày mai cho đến hết thứ Sáu, tùy thuộc tình hình mà có thể cô sẽ không quay lại công ty trong một thời gian. Cô liên lạc với khách hàng cũng như các bộ phận liên quan, cố gắng lùi lịch hết sức có thể, còn những kế hoạch không thể trì hoãn cô đành tìm người thay thế. Những công việc có thể làm từ xa mà không cần đến công ty, cô đều đem hết về nhà. Trong vali của cô có nhét cả máy tính xách tay và các tài liệu liên quan đến công việc.

Trước khi lên tàu shinkansen, Mayo gọi điện thông báo cho Kenta bấy giờ đã rời công ty. Anh á khẩu khi nghe cô nói bố mình đã mất và rất có thể đã bị người ta sát hại.

"Em cũng không biết cụ thể thế nào. Giờ em sẽ đến sở cảnh sát để hỏi chuyện. Khi nào bình tâm trở lại, em sẽ liên lạc với anh sau."

"Anh hiểu rồi," vị hôn phu của Mayo nói bằng giọng như thể phải cố hết sức mới rặn ra được. "Nếu anh có thể giúp được gì thì em cứ nói nhé. Nếu em muốn, anh cũng sẽ xin nghỉ."

"Cảm ơn anh. Đến lúc đó em sẽ bàn với anh," Mayo nói rồi cúp máy.

Vừa nhớ lại cuộc trò chuyện với Kenta, Mayo vừa tự hỏi liệu cô sẽ muốn mượn bờ vai anh vào lúc nào nhỉ? Hai người vẫn chưa kết hôn. Mà đâu chỉ có thế, nếu như gia đình cô vướng vào một vụ án mạng thì giờ cũng không còn là thời điểm thích hợp để nhắc đến chuyện cưới xin.

Vì mải chuẩn bị nên Mayo không còn đầu óc để thong thả suy nghĩ về tình thế hiện tại. Song khi ngắm nhìn cảnh vật quê hương như thế này, cảm giác chân thực về một biến cố ngoài sức tưởng tượng vừa ập đến mới từ từ bủa vây lấy tâm trí cô.

Vì đường ít ngã tư nên bác tài cũng không phải dừng chờ đèn đỏ. Chẳng mấy chốc Mayo đã tới trước sở cảnh sát.

Cô kéo vali đi về phía cổng chính. Sở cảnh sát là một tòa nhà ba tầng cũ kỹ, nom chẳng có vẻ uy nghiêm cho lắm, nếu như không có mấy chiếc xe cảnh sát xếp thành hàng trong bãi đậu rộng thênh thang, dễ chừng Mayo đã tưởng nhầm đây là một trung tâm cộng đồng gì đó rồi. Ngẫm ra, đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến sở cảnh sát này.

Trông thấy viên cảnh sát trẻ tuổi mặc đồng phục đứng ở cửa, Mayo bèn trình bày việc của mình. Cô những tưởng anh ta không hiểu mình đang nói đến chuyện gì, song không ngờ viên cảnh sát lại gật đầu.

"Tôi có nghe nói rồi. Mời cô đi lối này."

Thật lạ là anh ta còn đích thân dẫn Mayo đi. Cảnh sát ở Tokyo chắc không làm chuyện này. Đúng là vùng quê có khác. Viên cảnh sát trẻ tuổi đi tới quầy tiếp nhận thông tin, sau khi trao đổi gì đó, anh ta liền quay trở lại chỗ Mayo.

"Họ nhắn cô chờ ở đây. Người phụ trách sẽ ra ngay bây giờ."

"Tôi hiểu rồi."

Mayo vừa ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ cũ kỹ ở phòng chờ thì một người đàn ông trung niên sải bước tới. Anh ta không cao lắm nhưng thân hình to ngang, gợi cảm giác đầy quyền uy.

"Xem nào, cô là..."

"Con gái của ông Eiichi," Mayo đứng dậy.

Lồng ngực người đàn ông phập phồng như thể đang điều chỉnh lại nhịp thở, đoạn anh ta gật đầu.

"Tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc tới cô. Tôi rất hiểu tâm trạng của cô lúc này."

"Xin lỗi... Thi thể bố tôi đang ở đâu vậy?"

"Vâng, để tôi dẫn cô đi. Mời cô đi lối này."

Thấy người đàn ông cất bước, Mayo liền theo sau.

Vừa đi anh ta vừa tự giới thiệu về mình. Anh ta tên là Kakitani, tổ trưởng Tổ hình sự. Xem ra đây không phải viên thanh tra đã gọi điện cho Mayo.

Phòng chứa thi thể nằm ở tầng hầm. Có một chiếc giường đặt chính giữa căn phòng lạnh lẽo nom hệt như cái kho chứa đồ, ông Eiichi đang nằm trên đó. Mặt phủ khăn trắng. Bên cạnh là chiếc kính gọng tròn. Nó chính là món đồ thương hiệu của ông từ thời còn đứng trên bục giảng.

"Xin lỗi... Có phải mặt bố tôi bị gì không?"

Mayo trộm nghĩ nếu như trên mặt bố cô có những vết thương tàn khốc thì cô sẽ phải chuẩn bị tâm lý trước khi gỡ bỏ tấm khăn trắng ra.

"Mặt ấy ạ? À không, không có gì đặc biệt đâu. Chính tôi đã phủ khăn cho ông ấy, nhưng không có lý do sâu xa gì cả. Tôi chỉ nghĩ làm vậy sẽ tốt hơn thôi. Kính của bố cô đã bị rơi xuống đất."

"Vậy à?..."

Mayo chậm rãi lại gần, rón rén vén tấm khăn che mặt.

Đúng như Kakitani nói, cô không thấy có gì bất thường trên khuôn mặt bị che khuất bên dưới tấm khăn trắng. Có điều, nhìn khuôn mặt của một người đã đến tuổi xế chiều nhắm mắt như thể đang ngủ say, trong khoảnh khắc Mayo ngỡ như đó là người khác. Cô tự hỏi mặt bố mình trông như thế này sao, rồi ngay lập tức nhận ra đó là vì khuôn mặt ấy đang vô cảm. Thường ngày ông Eiichi vốn là người có vẻ mặt rất phong phú. So với hồi ấy, khuôn mặt ông Eiichi mà Mayo đang nhìn thấy lúc này lại bình thản như mặt nạ kịch Noh, chẳng hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì.

"Sao rồi?" Kakitani hỏi với từ đằng sau.

"Đúng là bố tôi, không có nhầm lẫn gì cả," ngay giây phút thốt ra câu trả lời ấy, trong lòng Mayo bỗng trào dâng một cảm xúc nghẹn ngào.

Khi thừa nhận thi thể đang nằm đó là bố mình, cái hiện thực nghiệt ngã rằng mình đã mất đi gia đình quý giá bỗng dưng ập đến với cô. Ngay lúc Mayo nhận ra mặt mình sắp đỏ ửng lên, nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi. Cô định lấy khăn mùi soa từ trong túi ra nhưng không kịp. Những giọt nước mắt rơi lã chã xuống sàn.

Mayo khẽ chạm vào má bố. Cái cảm giác lạnh lẽo và cứng đờ ấy càng khắc sâu thêm nỗi tuyệt vọng trong lòng cô.

Mayo nhắm mắt, nhớ lại xem lần cuối cùng mình gặp bố là khi nào. Hai bố con đã nói chuyện gì. Thế nhưng, dù có cố gắng lội ngược dòng ký ức đến đâu cũng chỉ có thể tìm thấy những kỷ niệm đã xưa cũ lắm rồi.

Sau nhiều lần hít thở thật sâu, cuối cùng Mayo lấy khăn mùi soa ra khỏi túi, chấm lên khóe mắt. Cô ngoái lại nhìn Kakitani, hỏi điều cô đang muốn biết nhất: "Chuyện gì đã xảy ra với bố tôi vậy?"

"Tôi sẽ giải thích cho cô. Về phần mình chúng tôi cũng có nhiều điều muốn hỏi. Giờ cô có thể dành chút thời gian cho chúng tôi không?"

"Không thành vấn đề. Đó là lý do tôi đến đây mà."

"Vậy chúng ta ra chỗ khác nhé." Kakitani mở cửa phòng.

Anh ta dẫn Mayo tới một phòng họp nhỏ. "Xin cô chờ một lát," nói rồi Kakitani ra khỏi phòng. Mấy phút sau, anh ta mở cửa bước vào, theo sau còn có mấy người đàn ông khác nữa. Trong số đó có cả người mặc đồng phục, trông có vẻ quyền cao chức trọng. Ai nấy đều tỏ vẻ nghiêm nghị.

Kakitani ngồi xuống đối diện Mayo, cầm tập hồ sơ cỡ A4 trên tay.

"Vậy tôi xin phép được trình bày cụ thể đầu đuôi câu chuyện. Nhưng trước đó, cô có thể cho chúng tôi biết cô đã làm gì từ sáng hôm kia cho đến sáng nay không?" 

"Sao cơ..." Mayo bối rối. Cô không thể hiểu ngay được ý nghĩa của câu hỏi đó. "Anh hỏi ai cơ? Tôi à?"

"Đúng vậy."

"Nhưng anh hỏi thế để làm gì?"

"Tôi xin lỗi." Kakitai chống hai tay xuống bàn, cúi đầu. "Tôi sẽ giải thích với cô sau, nhưng về phía cảnh sát, chúng tôi nhận định đây là một vụ án cực kỳ nghiêm trọng. Dự đoán sẽ phải điều tra trên diện rộng. Chúng tôi cần xác nhận với tất cả những người có liên quan để xem họ có khả năng dính líu đến vụ án hay không. Không có ngoại lệ nào cả. Chính vì thế, mặc dù hiểu cô vẫn chưa thể bình ổn được tâm trạng trước sự ra đi của ông Eiichi nhưng chúng tôi vẫn mạn phép đặt câu hỏi khiếm nhã này. Mong cô hiểu cho."

Mayo đưa mắt nhìn những người khác. Tất cả đều đang cúi đầu trầm ngâm.

Một lần nữa, cô cảm nhận được rằng đây không phải chuyện nhỏ. Bản thân họ cũng đang rất căng thẳng.

"Tôi hiểu rồi." Mayo trả lời Kakitani. "Hôm kia tôi ở nhà cả ngày, dọn dẹp rồi giặt giũ. Sáng hôm qua, tôi và chồng chưa cưới chạy loanh quanh chỗ này chỗ kia để chuẩn bị, rồi thì họp bàn cho đám cưới. Có cả địa chỉ liên lạc và người phụ trách nên các anh cứ việc xác nhận với họ. Sau đó chúng tôi đi xem phim. Xem phim xong chúng tôi đi ăn. Chồng chưa cưới của tôi tên là Nakajou Kenta. Khoảng 10 giờ 30 phút tôi về đến nhà, sáng nay tôi vẫn đi làm như mọi ngày. Tôi xin hết."

"Cảm ơn cô. Cô nói ngày hôm kia cô ở nhà cả ngày, vậy cô ở một mình à?"

"Vâng, một mình tôi."

"Cô không ra ngoài chút nào sao? Đi ăn chẳng hạn?"

"Tôi không ra khỏi nhà. Nhưng buổi tối tôi có gọi một quán ăn gần nhà mang đồ tới."

"Tên quán ăn là gì, lúc đó khoảng mấy giờ?"

"Đó là một quán ăn chuyên phục vụ các món Tây có tên là Namputei. Tôi nhớ không nhầm thì lúc đó vào khoảng 7 giờ tối."

"Cô có hay ăn ở đó không?"

"Trước đây tôi hay tới đó ăn. Từ khi có dịch Corona, quán đó bắt đầu có dịch vụ giao đồ ăn tận nhà cho khu vực lân cận nên thi thoảng tôi có đặt."

"Thế nghĩa là cô cũng quen mặt nhân viên giao hàng phải không?"

"Đúng vậy."

"Tôi hiểu rồi. Xem nào, cô đọc lại tên quán cho tôi với."

"Namputei." Mayo còn chỉ cả cách viết chữ Hán cho viên cảnh sát.

"Được rồi." Kakitani nhìn xuống tập hồ sơ đang cầm trong tay. "Vậy bây giờ tôi sẽ giải thích khái quát về vụ án. Cô có biết người đàn ông tên là Haraguchi, học trò của ông Kamio Eiichi không?"

Mayo không mất nhiều thời gian để chuyển cái tên đó thành chữ Hán trong đầu mình. Nếu không nhầm thì đó là con trai một cửa tiệm bán rượu. Ký ức về cái dáng vẻ khôi hài của cậu bạn thời cấp hai ùa về trong tâm trí.

"Trong số các bạn học của tôi có một người tên là Haraguchi Kousuke... À, Kouhei thì phải."

"Là Kouhei. Anh Haraguchi ấy chính là người đã ghé qua nhà ông Kamio Eiichi vào sáng nay. Theo lời khai của anh Haraguchi thì hôm qua anh ấy có gọi điện cho ông Eiichi vào cả ban ngày và buổi tối vì chuyện liên quan đến buổi họp lớp sắp được tổ chức nhưng không thấy ông Eiichi bắt máy, sáng sớm nay gọi lại vẫn không có ai nghe, anh ấy thấy hơi lo lắng nên đã tìm đến nhà."

Kakitani kể tiếp như sau.

Haraguchi bấm chuông điện thoại nội bộ nhưng không thấy ai trả lời. Mặc dù nghĩ bụng không biết có phải ông Eiichi đi vắng không, nhưng khi cậu định mở cửa thì nhận ra cửa không khóa. Cậu đã gọi với vào trong nhưng không thấy ai đáp. Vì nấn ná không muốn vào hẳn nhà khi chưa được phép nên Haraguchi đã đi vòng ra vườn sau để kiểm tra tình hình trong nhà. Thế rồi cậu trông thấy ở góc vườn có mấy chiếc thùng carton được gấp lại đang xếp chồng lên nhau như để giấu giếm thứ gì đó. Cậu ngã ngửa khi bỏ những thùng carton đó ra. Bởi thứ được giấu bên dưới là một con người. Đã thế còn có vẻ giống một xác chết, Haraguchi liền báo cảnh sát ngay tại chỗ, không còn đầu óc đâu để xác nhận xem đó có phải là ông Kamio Eiichi hay không.

"Những chuyện xảy ra sau đó chắc cô đã nghe nói rồi nhưng tôi cũng sẽ giải thích một cách ngắn gọn. Cảnh sát tức tốc lao tới và xác nhận người đàn ông đang nằm đó đã tử vong, đồng thời dựa trên lời khai của anh Haraguchi cũng như bằng lái xe tìm thấy trên thi thể, chúng tôi phán đoán người đó có thể là ông Kamio Eiichi. Khi vào trong nhà tìm kiếm thông tin liên lạc của người thân, chúng tôi đã thấy điện thoại bàn có đăng ký số điện thoại với tên của cô Mayo và theo lời khai của anh Haraguchi thì cô chính là con gái của ông Eiichi."

Kakitani ngẩng đầu lên khỏi tập hồ sơ, hỏi: "Đến đây cô có câu hỏi gì không?"

"Bố tôi..." nói đến đây giọng Mayo bỗng dưng khản đặc. Cô hắng giọng, nói lại. "Bố tôi đã bị sát hại sao?"

Kakitani liếc nhìn những người có vẻ là cấp trên của anh ta, sau đó mới đưa mắt trở lại Mayo.

"Chúng tôi cho rằng nhiều khả năng là như vậy."

"Bố tôi... đã bị sát hại như thế nào vậy? Khi nãy... lúc nhìn thi thể của ông, tôi không rõ lắm."

"Chuyện đó," Kakitani nói, đoạn lại liếc nhìn các cấp trên của mình rồi mới lắc đầu. "Chúng tôi chưa thể nói được gì. Sau đây chúng tôi sẽ chuyển thi thể của ông Eiichi cho bên khám nghiệm pháp y. Cho đến lúc đó, chúng tôi không thể phát ngôn tùy tiện được."

"Bố tôi không bị đâm chém bằng dao hay thứ vũ khí gì đó đúng không?"

"Xin lỗi, tôi chưa thể trả lời được."

"Hay là ông ấy bị đánh?"

Kakitani im lặng. Mayo không biết anh ta đang phủ nhận, hay đang từ chối trả lời.

"Còn hung thủ thì sao? Vừa nãy các anh còn hỏi cả chứng cứ ngoại phạm của tôi, chứng tỏ các anh vẫn chưa bắt được hung thủ đúng không?"

"Vâng," Kakitani đáp. "Chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu điều tra."

"Còn manh mối? Các anh đã có manh mối gì về hung thủ chưa?"

"Này cô!" Đúng lúc Kakitani đang định nói gì đó thì có tiếng người chen ngang. Người đàn ông mặc đồng phục, nom có vẻ là người quyền lực nhất trong số này nhìn Mayo. "Những chuyện đó cô cứ để chúng tôi lo. Bằng mọi giá chúng tôi sẽ bắt được hung thủ."

"Nhưng các anh..."

Mayo định nói tiếp là "... cho tôi biết một chút cũng được chứ sao?" song cô cố nén lại. Tiết lộ thông tin chi tiết cho gia đình nạn nhân cũng chẳng ích gì cho việc điều tra. Có lẽ cảnh sát đang nghĩ như vậy, và xem ra đó cũng là sự thật.

"Chúng tôi hỏi cô được chứ?" Kakitani ngỏ ý.

"Xin mời," Mayo đáp.

"Câu hỏi của tôi nghe có phần cũ rích, nhưng cô có nghĩ ra chuyện gì không? Đại loại như bố cô có bất hòa với ai đó, hay có dính líu đến rắc rối gì đó không?"

"Tôi chẳng nghĩ ra chuyện gì cả," Mayo phủ nhận ngay lập tức.

"Cô có thể nghĩ kỹ hơn được không?"

Mayo chậm rãi lắc đầu.

"Sau khi ra khỏi nhà, trên đường tới đây tôi đã nghĩ mãi. Có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ bố mình lại bị sát hại, nhưng tôi cũng cho rằng kể cả bố tôi không phạm phải sai lầm gì đi nữa thì vẫn có thể bị người ta thù ghét, kiểu như làm ơn mắc oán hay bị ghen ăn tức ở gì đó, vì thế tôi đã suy nghĩ đủ mọi nhẽ. Nhưng quả thực tôi không thể nghĩ ra chuyện gì. Theo tôi chuyện này chỉ có thể là kiểu giết người bừa bãi, giết người vô cớ gì đó thôi."

Mayo nén cảm xúc, khi đã nói xong cô quay sang nhìn Kakitani. Viên cảnh sát chớp chớp mắt, khẽ gật gù.

"Tôi đã rõ. Vậy tôi xin đổi câu hỏi. Trong nhà ông Kamio Eiichi, tức nhà bố mẹ cô, có thứ gì đắt tiền hoặc quý hiếm không? Hay có thể nói là thứ gì đó có nguy cơ bị mất trộm cũng được."

Mayo tròn xoe mắt. "Đây có thể là tội ác của một tên trộm ư?"

"Chúng tôi cũng đang nghĩ tới khả năng đó. Cô thấy thế nào?"

Xem ra đã có dấu vết của kẻ nào đó đột nhập vào nhà. Vừa nãy Kakitani nói rằng anh ta đã tìm kiếm trong nhà và biết được thông tin liên lạc của Mayo từ điện thoại bàn. Nếu cửa nhà đang khóa, chắc hẳn họ đã không tự tiện đi vào. Hình dung cảnh tượng căn nhà bị kẻ nào đó lục tung lên càng khiến tâm trạng Mayo thêm phần u ám.

"Tôi không nghĩ ra thứ gì cả. Ít nhất tôi chưa từng nhìn thấy những thứ như vậy trong nhà."

"Vậy à? Nhưng liệu cô có thể kiểm tra giúp chúng tôi xem nhà cô có bị mất trộm thứ gì không?"

"Không vấn đề gì, nhưng đi ngay bây giờ à?"

"Hôm nay muộn rồi, để sáng mai có được không?"

"Được. Tôi cứ tới thẳng nhà là được đúng không?"

"À không, chúng tôi sẽ đến đón cô. Cô đã quyết định chỗ trọ đêm nay chưa?"

"Rồi, tôi sẽ trọ ở Hotel Marumiya."

Viên cảnh sát gọi cho Mayo lúc ban ngày đã ngỏ ý muốn cô hợp tác giữ nguyên hiện trường trong một thời gian, bởi vậy cô đã gấp rút đặt phòng trọ. Quê cô tuy còn thiếu thốn nhưng dẫu sao cũng là đất du lịch nên cô không gặp khó khăn gì với việc này.

"Hotel Marumiya phải không ạ? Tôi hiểu rồi." Kakitani ghi chép lại, đoạn ngẩng mặt lên nói: "Nhân tiện cho tôi hỏi, cô có biết gì về kế hoạch của ông Kamio Eiichi cuối tuần trước không? Chẳng hạn, cô có nghe được những thông tin đại loại như ông ấy dự định đi đâu, gặp ai không?"

"Tôi không nghe được thông tin gì đặc biệt. Vì dạo gần đây bố con tôi không hay liên lạc với nhau cho lắm."

"Vậy à?..." Kakitani lại liếc mắt thăm dò cấp trên của mình. Phải chăng câu hỏi vừa rồi của anh ta hàm chứa một ý nghĩa quan trọng gì đó?

Sau đó Kakitani hỏi Mayo lần cuối cùng cô gặp bố là khi nào, hai người đã nói chuyện gì với nhau. Đó cũng là những điều Mayo nghĩ đến khi đứng trước thi thể ông Eiichi khi nãy, song lúc này cô cũng không nhớ được gì rõ ràng, đành trả lời rằng lần trước cô về quê là lần cuối cùng hai bố con gặp nhau nhưng cô không nhớ đã nói chuyện gì với bố.

Cuối cùng, cảnh sát yêu cầu Mayo làm rất nhiều thủ tục. Đại loại như chấp thuận để họ điều tra điện thoại di động của ông Eiichi hay lấy giấy đăng ký cư trú và sổ hộ tịch. Mặc dầu cảm thấy không thoải mái khi phải phơi bày đời tư của bố song Mayo vẫn gạt đi cảm xúc cá nhân, tự nhủ để phục vụ công tác điều tra thì chẳng còn cách nào khác.

Mayo rời sở cảnh sát lúc hơn 7 giờ tối. Kakitani tiễn cô ra tận cửa. Anh ta còn ngỏ ý gọi taxi giúp nên cô quyết định đón nhận sự nhiệt tình ấy.

Sau khi gọi điện lên tổng đài taxi, Kakitani vừa cất điện thoại vào túi trong vừa cúi đầu áy náy.

"Cô mệt lắm phải không? Thật xin lỗi cô, tự nhiên lại bị cả đám người vây quanh. Tại vùng này hiếm khi xảy ra án mạng nên những người đứng đầu sở chúng tôi cũng đang cảm thấy gánh nặng đặt trên vai."

Xem ra người đàn ông quyền uy ban nãy là sở trưởng sở cảnh sát. "Không sao đâu," Mayo đáp gọn lỏn.

"Tôi hiểu cảm giác của cô, chắc hẳn bây giờ cô đang đau buồn lắm. Một người đàn ông được mọi người tôn kính đến như thế mà lại bị sát hại, tôi chỉ có thể nói đây đúng là một bi kịch phi lý. Chính tôi cũng cảm thấy căm thù tên hung thủ đó từ tận xương tủy."

"Đến như thế ư?" Mayo quay sang nhìn Kakitani. "Anh biết bố tôi sao?"

"Vâng," anh ta đáp. "Tôi cũng là dân vùng này. Hồi học cấp hai, tôi được thầy Kamio dạy môn ngữ văn."

"À... hóa ra là vậy."

"Nhất định tôi sẽ bắt được hung thủ. Tôi xin hứa."

"Cảm ơn anh. Trăm sự nhờ các anh," vừa nói lời cảm ơn, Mayo vừa gặm nhấm cảm giác được cứu rỗi dù ít ỏi.

Cuối cùng taxi cũng tới. Vào giây phút rời khỏi sở cảnh sát, Mayo chợt nhớ ra lần trò chuyện cuối cùng giữa hai bố con. Đó là lúc cô gọi điện thông báo cho ông Eiichi về lịch trình hôm diễn ra đám cưới. Ngay trước khi cúp máy, bố cô đã nói: "Cuối cùng Mayo cũng sắp thành cô dâu rồi. Con phải hạnh phúc đấy nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro